19.20.21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạng Không Còn Lâu [19] Ảnh Đế

**********

Hứa Trần đổi giày đi vào nhà, nhìn mấy thứ trong nồi có ghi tên cùng ngày mất của Đặng Huyên Hàm thì hiểu ra: "Mấy thứ này không thể giúp chị ta cầm máu đâu."

"Vậy phải làm thế nào?" Lục Văn Tây lập tức hỏi.

"Bây giờ cho dù có chảy máu thì chị ta cũng không cảm thấy đau, sao lại phải để ý như vậy?"

"Dù sao cũng là con gái, để ý tới diện mạo!" Lục Văn Tây đáp.

Đặng Huyên Hàm đứng ở bên cạnh, nghe vậy liền bật ngón cái với Lục Văn Tây: "Tôi thích cách gọi này."

Lục Văn Tây mỉm cười đáp lại, anh vẫn luôn lễ độ với nữ giới, tựa hồ là theo bản năng chăm sóc họ.

Hứa Trần tựa hồ không hiểu lắm, nhưng vẫn từ túi tiền lấy ra một lá bùa trống đưa cho Lục Văn Tây: "Đốt đi, sau đó bảo chị ta tự dán lên cổ tay."

Lục Văn Tây nhận bùa hỏi: "Không cần ghi gì cả à?"

"Lười." Hứa Trần mới không rảnh mà giúp một quỷ hồn sửa sang lại dung nhan.

"Có lưu lại vết sẹo không?"

"Phải luôn dán." Nếu lấy ra thì nó sẽ tiếp tục chảy máu.

Lục Văn Tây cầm lá bùa nhìn Đặng Huyên Hàm, thấy Đặng Huyên Hàm gật đầu mới ném vào nồi đốt.

Hứa Trần bất đồng với Doãn Hàm Vi cùng Lâm Hiểu, thứ mua về không phải thức ăn được chế biến sẵn mà là nguyên liệu, sau khi về nhà sẽ tự nấu nướng.

Trong nhà không có nồi cơm điện nên Hứa Trần cũng không mua gạo, cậu bắt đầu làm bánh, là loại bánh mỏng, sau khi làm xong có thể cuộn thức ăn chấm với tương, hương vị cũng không tệ lắm.

Hứa Trần làm rất thuần thục, hiển nhiên là thường xuyên làm việc này, Lục Văn Tây chạy vào nhìn một lúc thì nhịn không được hỏi: "Lúc ở trên núi, cậu hay ăn mấy món này à?"

"Ừm, khá đơn giản."

"Khó trách lần trước anh mua nhiều món KFC như vậy mà cậu ăn hết sạch."

Hứa Trần mím môi, thâm trầm một hồi mới nói: "Chỉ là không muốn lãng phí."

"Kỳ thực là thích ăn đi?" Lục Văn Tây cố ý trêu Hứa Trần, anh cảm thấy thiếu niên này rõ ràng rất đáng yêu nhưng lại cố ý giả vờ thâm trầm.

"..."

"Đứa nhỏ này thật là, nói là thứ không dinh dưỡng nhưng lại ăn hết sạch."

"..." Hứa Trần tiếp tục làm bánh, nhưng lỗ tai có chút đỏ ửng.

Lục Văn Tây cảm thấy thú vị, liền nâng tay chọt chọt gương mặt nghiêm nghị của Hứa Trần, thật không ngờ xúc cảm cũng không tệ nên lại chọt thêm vài cái, nhưng bị Hứa Trần tránh né.

Đặng Huyên Hàm cũng tiến vào, đánh giá Hứa Trần một vòng, sau đó chỉ cổ tay Hứa Trần: "Cả hai bên cổ tay đều có vết thương, thoạt nhìn đã bị cắt rất nhiều lần, bộ dáng dễ nhìn như vậy nhưng lại có sở thích tự hại mình à?"

Trước giờ khi nhìn Hứa Trần, lực chú ý của Lục Văn Tây vẫn luôn nằm ở mặt hoặc dáng người, vẫn không chú ý tới cổ tay, chỉ có đêm qua là vô tình chạm trúng. Hiện giờ nhìn Hứa Trần làm bánh để lộ vết thương trên cổ tay thì nhịn không được nhíu mày.

Miệng vết thương rất nhiều, nếu chỉ cắt có một lần thì phỏng chừng phần da ở cổ tay sẽ bị rách nhưng sẽ lành lại hẳn, sẽ không mở rộng đến vậy.

Này chỉ có một khả năng, miệng vết thương được tạo thành từ nhiều lần cắt.

Miệng vết thương vừa khép lại không bao lâu lại bị cắt thêm một vết, thoạt nhìn không giống tự sát, càng giống như lấy máu hơn.

Nhớ tới thể chất đặc biệt thu hút muỗi của Hứa Trần, lẽ nào máu Hứa Trần có năng lực đặc biệt gì đó?

Như vậy...

Vết thương kia là tự Hứa Trần cắt hay do người khác cắt?

Trước kia Hứa Trần không thể xuống núi là vì bị giam cầm sao? Bằng không một thiếu niên lớn như vậy sao lại không biết gì về di động hay thang máy?

Ánh mắt Lục Văn Tây nhìn về phía Hứa Trần càng lúc càng không thích hợp, làm Hứa Trần nhìn lại anh.

Ánh mắt Hứa Trần thực bình tĩnh, có thể nói là tĩnh mịch, cô độc buồn tẻ.

Hai người cứ vậy nhìn nhau, ai cũng không chịu dời mắt, cứ vậy nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu, thẳng tới một hồi Hứa Trần nhìn qua một bên hỏi: "Một hồn phách lởn vởn bên cạnh tôi như vậy, không sợ khí tràng trên người tôi tổn thương à?"

Vị trí Hứa Trần nhìn tới chính là vị trí Đặng Huyên Hàm đang đứng.

"Cậu mở mắt âm dương à?" Lục Văn Tây kinh ngạc hỏi.

"Chị ta vừa mới khôi phục không lâu, trên người vẫn còn chút âm khí ác linh, tôi có thể cảm giác được."

"Ồ, tôi nói mà, tôi nhớ rõ lúc mở mắt âm dương cậu cần phải bắt ấn nhìn có vẻ rất ngầu."

"..." Hứa Trần không trả lời, tiếp tục làm bếp.

Lục Văn Tây cầm lấy một quả dưa leo rửa sạch, sau đó vừa ăn vừa đi ra ngoài phòng khách, Đặng Huyên Hàm cũng đi theo, cổ tay đã dán lá bùa vàng, máu đã ngừng chảy.

"Khí tràng trên người cậu nhóc đó là dạng gì?" Lục Văn Tây hỏi.

"Màu đỏ sậm, nghe nói là sát khí." Đặng Huyên Hàm đáp.

"Ồ?" Lục Văn Tây nhướng mày: "Nghe ai nói?"

"Hồn phách thành hình, chính là lúc đám quỷ khác nói chuyện thì tôi nghe được, nghe nói là giết nhiều ác linh thì trên người sẽ có sát khí. Khí tràng của người bình thường là màu vàng, của cậu là màu đen, cậu ta là màu đỏ sậm, hai người các cậu đều không bình thường."

Lục Văn Tây lại gặm vài ngụm dưa leo, đầu óc vẫn đang nghĩ về những vết thương trên cổ tay Hứa Trần nên chỉ ậm ừ đáp lại.

"Cậu không giống với tưởng tượng của tôi." Đặng Huyên Hàm bước qua ngồi xuống sô pha, nhìn Lục Văn Tây nói.

"Là dạng gì?"

"Là dạng người đặc biệt có tính ngôi sao, luôn tự cho mình là đúng, ngốc nghếch, lại hay xem thường người khác." Đặng Huyên Hàm đáp.

Trong mắt mọi người anh chính là dạng hình tượng này sao, Lục Văn Tây sững sờ, ngay cả dưa leo ngậm trong miệng cũng quên nhai.

Không cần Lục Văn Tây lên tiếng, Đặng Huyên Hàm đã nói tiếp: "Kết quả hiện giờ tôi lại cảm thấy cậu rất thú vị, không ngốc, rất thân thiện dễ gần, lại còn gác chân ngồi trên sô pha gặm dưa leo."

"Không thế thì sao, thân sĩ cũng đâu cần mặc âu phục lúc ngủ, thần đồng âm nhạc lúc đi vệ sinh cũng đâu cần đàn ghi ta trợ hứng."

Đặng Huyên Hàm gật gật đầu, sau đó dùng băng vải quấn quanh cổ tay để cố định lá bùa, bởi vì làm bằng một tay nên động tác không được linh hoạt cho lắm.

Lục Văn Tây ngồi bên cạnh nhìn mà có chút sốt ruột, sau đó theo bản năng túm lấy một đầu băng vải.

Đụng trúng.

Lục Văn Tây hoảng sợ.

Sau đó vươn tay sờ bả vai Đặng Huyên Hàm, quả nhiên có thể chạm vào thân thể chị ta.

"Hứa Trần!" Lục Văn Tây lập tức gào to: "Tôi... tôi có thể chạm vào người Đặng Huyên Hàm!"

Hứa Trần bước ra, trên tay vẫn còn dính bột mì, nhìn Lục Văn Tây một hồi mới nói: "Anh thử trực tiếp đưa thứ gì cho chị ta xem."

Lục Văn Tây liền đưa quả dưa leo đã ăn được một nửa cho Đặng Huyên Hàm, Đặng Huyên Hàm có chút ghét bỏ, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, kết quả thật sự cầm được nửa quả dưa leo kia thì cũng có chút kinh ngạc.

Hứa Trần vẫn luôn quan sát, thấy Lục Văn Tây nhìn về phía mình mới giải thích: "Tử khí trên người anh đang tăng lên, trước đó có thể nhìn thấy bóng đen, sau đó có thể nhìn thấy hình dáng chân thật cùng tiếng nói của hồn phách, hiện giờ còn chạm được vào người họ. Anh tựa hồ trở thành người trung gian của hai giới âm dương, anh có thể cầm lấy đồ cõi âm từ tay hồn phách, qua tới tay anh, nó sẽ trở thành đồ vật nhân gian."

Lục Văn Tây nghe xong liền đặt tay lên vai Đặng Huyên Hàm, bứt ra một họa tiết lấp lánh, sau đó đưa tới cho Hứa Trần nhìn: "Cậu có thể thấy là thứ gì không?"

"Thứ gì đó lấp lánh?"

"Coi là vậy đi."

"Hiện giờ anh đưa gì đó cho Đặng Huyên Hàm, chỉ cần chị ta nhận lấy thì nó sẽ biến thành đồ cõi âm." Hứa Trần tiếp tục giải thích.

"Cho nên vừa nãy tôi đốt mấy thứ kia là hoàn toàn dư thừa?"

"Đúng vậy."

Lục Văn vừa mới bình tĩnh lại một chút thì đột nhiên bị Đặng Huyên Hàm nhéo mặt, loại nhiệt độ cơ thể lạnh như băng này làm anh rùng mình, vội vàng né tránh.

Đặng Huyên Hàm cũng có thể chạm vào anh.

"Thế sau này không phải quỷ lại càng dễ tấn công tôi hơn à?" Lục Văn Tây lập tức nghĩ tới vấn đề này.

"Đúng vậy."

Nghĩ đến đây, Lục Văn Tây không khỏi nhíu mi, tâm tình không tốt cho lắm, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Đặng Huyên Hàm không để ý tới biểu cảm sầu não của Lục Văn Tây, trực tiếp bảo Lục Văn Tây giúp mình quấn băng vải, Lục Văn Tây thở dài một hơi, xoay người giúp đỡ đối phương.

Nhìn động tác Lục Văn Tây, lại nhìn Lục Văn Tây nói chuyện với không khí, tư thế có chút quái dị, nếu không phải Hứa Trần biết Lục Văn Tây có thể nhìn thấy quỷ thì chắc chắn sẽ nghĩ là Lục Văn Tây có bệnh.

"Có thể đưa cho tôi một bộ quần áo không?" Đặng Huyên Hàm hỏi Lục Văn Tây.

"Được thì được nhưng trong nhà tôi không có đồ nữ."

"Tới nhà tôi lấy đi."

"Nhà chị cũng không còn gì cả, mặc tạm đi, cứ coi là đang mặc đồ của bạn trai."

"Cũng được, bộ váy này rất vướng víu, lần trước lúc đi qua cửa thì vô tình bị người ta đóng lại, váy bị kẹt ở khe cửa làm tôi phải đứng đó suốt mấy tiếng đồng hồ, chờ đến khi có người mở cửa mới thoát được."

Lục Văn Tây nghe vậy thì vui vẻ, liền hỏi: "Có phải giống như đang xem phim tới khúc hay thì hết không?"

"Đúng vậy! Rất khó chịu!"

Lục Văn Tây cười hắc hắc, sau đó cảm thán: "Chị cũng không giống như trong tưởng tượng của tôi."

"Kia trong tưởng tượng của cậu tôi là dạng gì?"

"Kiểu ngự tỷ, thành thục, gợi cảm, chị lớn."

"Cứ nghiêm nghị mãi cũng mệt, hơn nữa giờ cũng đã chết rồi, liền thả lỏng bản thân một chút." Đặng Huyên Hàm ngồi trên sô pha than thở với Lục Văn Tây, biểu cảm có chút u buồn.

Lục Văn Tây nghiêng đầu nhìn Đặng Huyên Hàm, trong lòng có chút thắc mắc nhưng sợ hỏi tới sẽ kích thích đối phương, vì thế uyển chuyển hỏi: "Chị đã buông tay rồi à?"

"Lúc trở thành linh hồn, khoảnh khắc nhìn thấy thi thể mình, tôi đã thực kinh ngạc, vì sao tôi lại chọn con đường này chứ? Vì sao lại bệnh tâm thần? Vì sao phải tự sát? Vì tên cặn bã kia sao, có đáng không? Lúc hồi phục lại tinh thần thì tôi đã chết rồi. Hết thảy bi phẫn cùng không cam lòng nháy mắt đều buông bỏ, không phải vì tự sát giải thoát, mà là..." Nói tới đây, Đặng Huyên Hàm đột nhiên ngừng một chút.

Lục Văn Tây không biết cảm giác của Đặng Huyên Hàm khi đó, tóm lại là chẳng tốt đẹp chút nào. Anh không dám tưởng tượng một ngày nào đó, anh đột nhiên biến thành linh hồn nhìn chằm chằm thi thể của mình thì sẽ có cảm giác thế nào.

"Mà sao?" Lục Văn Tây truy hỏi.

Đặng Huyên Hàm chỉ chỉ gói thuốc trên bàn trà: "Cho tôi một điếu."

Lục Văn Tây lập tức cầm gói thuốc, lắc ra một điếu đưa qua cho Đặng Huyên Hàm, còn giúp chị ta châm lửa. Đặng Huyên Hàm hít một ngụm thuốc, cười khổ nói: "Cậu biết không, lúc nhìn thi thể mình, trong đầu tôi chỉ muốn chỉ thẳng vào nó mà mắng: mày là đồ ngu ngốc."

"Đến khi chết rồi mới phát hiện là không đáng à?"

"Lúc trốn đông trốn tây thỉnh thoảng ngẫu nhiên hồi phục ý thức, tôi liền nghĩ, được sống thật là tốt, vì cái gì lại tự sát cứ, tên cặn bã kia căn bản không đáng giá để mình phải làm vậy. Sau đó phát hiện mình vì tên kia mà trở thành ác linh thì càng muốn phản kháng hơn nữa. Chính là khi đó tôi không thể khống chế được tình tự của mình, nghĩ tới mình thế mà lại vì một tên cặn bã mà chết đi liền nôn nóng, tức giận, chỉ muốn bùng nổ. Nhưng tôi vẫn còn giữ được một tia lý trí, tôi cảm thấy mình đã vì hắn mà chết một lần rồi, không thể lại vì hắn mà hồn phi phách tán nữa nên mới tới tìm cậu cầu xin giúp đỡ."

Lục Văn Tây đột nhiên nhớ lại, lúc Hứa Trần bảo mình rời khỏi âm trạch cũng từng hỏi anh có cảm thấy nôn nóng khó chịu hay không, hẳn là vì vậy đi?

Em ấy xem mình là một linh hồn.

Lục Văn Tây rút một điếu thuốc, tựa hồ cũng bị cảm xúc của Đặng Huyên Hàm kéo theo, phiền muộn châm thuốc hít một hơi.

"Chị định tới bệnh viện, kia nhìn thấy anh ta liệu có khổ sở không? Có khi nào lại mất khống chế không?" Lục Văn Tây hỏi.

"Biết anh ta hiện giờ sống không an ổn là tôi đã thoải mái rồi, tôi cảm thấy mình bây giờ rất bình thường."

"Vậy thì tốt rồi." Nói xong, Lục Văn Tây nhớ tới Hứa Trần đang bận rộn trong phòng bếp: "Có lẽ cậu ấy sẽ làm con gái chị hồn bay phách tán, chị có định ngăn cản không?"

Đặng Huyên Hàm lắc đầu, có vẻ rất lý trí: "Sẽ không, tôi hiểu cái nào là đúng cái nào là sai, tôi chỉ muốn gặp con bé thôi."

Trò chuyện thêm một hồi thì Hứa Trần gọi Lục Văn Tây vào ăn cơm.

Lục Văn Tây ngồi xổm dưới sàn dùng khăn lau máu nhỏ giọt trên sàn, đột nhiên cảm thấy mấy tấm thảm vừa mua có chút dư thừa, sau khi thu dọn sạch sẽ mới bắt đầu ăn cơm.

Lúc ăn cơm, bên cạnh Lục Văn Tây là một thầy bắt quỷ cùng một nữ quỷ, thỉnh thoảng Lục Văn Tây lại gắp thức ăn cho Đặng Huyên Hàm, cả ba người thế mà lại thực hài hòa ăn xong bữa cơm, nghĩ tới thôi cũng cảm thấy thật kích thích.

"Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cậu suýt chút nữa đã tè ra quần rồi, hiện giờ lại rất bình tĩnh." Đặng Huyên Hàm vừa ăn cơm vừa cảm thán.

"Một người rõ ràng đã chết bất thình lình lại đứng trước mặt, chị không sợ chắc? Hơn nữa dáng vẻ của chị khi đó cứ hệt như xác sống ấy, thực dọa người." Lục Văn Tây lập tức oán giận.

Thấy Lục Văn Tây đột nhiên cất cao âm lượng lầm bầm lầu bầu, động tác của Hứa Trần hơi khựng lại một chút, cố gắng để bản thân thích ứng.

"Lần trước lúc tôi tới thì thấy cậu đang bị Cát Tân Long phê bình, chuyện đấy giải quyết xong chưa?" Đặng Huyên Hàm hỏi.

"Vẫn vậy thôi, tôi cũng có đáp lại một chút, nhưng bởi vì chuyện của chị nên không ai thèm chú ý, chỉ thảo luận về nguyên nhân cái chết của chị thôi."

"Tôi từng hợp tác với Cát Tân Long nên cũng hiểu tính tình ông ấy, vị lão tiền bối này quả thực rất thích thuyết giáo đám trẻ, ông ấy theo chủ nghĩa đàn ông nên cảm thấy những nữ minh tinh tham gia tiết mục... là đồi phong bại tục, vì thế thái độ của ông ấy đối với tôi cũng không tốt lắm. Nhưng ông ấy thực sự là lão làng, có nhiều điều nói rất có lý, cậu có xem đoạn phỏng vấn ấy không?"

"Có xem hai lần." Lục Văn Tây đáp.

Đặng Huyên Hàm xoay người qua, thực nghiêm túc nói với Lục Văn Tây: "Cậu có dự tính gì cho tương lai không?"

"Tương lai, tôi còn có tương lai sao?" Bị hỏi vấn đề này, Lục Văn Tây có chút không biết nên trả lời thế nào, một kẻ không biết khi nào sẽ chết như anh làm sao có tương tai chứ?

"Cậu có thể dựa vào cái chết của tôi mà suy tưởng tới tình cảnh của mình sau khi chết. Lúc nhớ về tôi, mọi người sẽ xem lại những bộ phim mà tôi từng tham gia, sẽ lưu giữ nó lại làm kỷ niệm, còn cậu thì sao? Với trình độ diễn xuất của cậu thì có lẽ sẽ không được để ý về phim ảnh đâu, có lẽ họ sẽ hát bài hát của cậu ở ngay trước mộ cậu: thích em, thích sự ngọt ngào của em, thích sự đáng yêu của em, thực thích em."

Cuối cùng Đặng Huyên Hàm còn hát cả ca khúc mới của Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây từ chối tưởng tượng!

Kết quả, Đặng Huyên Hàm cũng không thèm để ý đến anh, tiếp tục nói: "Cậu có thể xem trên weibo, khi đến ngày giỗ của các vị lão tiền bối có danh tiếng còn có người phát weibo tưởng niệm. Thế nhưng dạng minh tinh ngoại trừ mặt mũi không còn tài năng nào khác như cậu thì không được bao lâu, ngay cả fan cũng quên cậu. Có lẽ chỉ còn người thân sẽ nhớ tới cậu, sẽ xem lại tác phẩm của cậu..."

"Đừng nói nữa." Lục Văn Tây ăn không có chút mùi vị gì, liền dứt khoát không ăn nữa.

"Người sinh ra đã ngậm thìa vàng như cậu căn bản không thể hiểu được những người như tôi đâu, tôi phải cố gắng rất nhiều mới có được vai diễn, còn cậu thì lại có được rất dễ dàng nên không biết quý trọng. Đó cũng là nguyên nhân công ty không muốn cậu ra album, cậu nên quý trọng những tài nguyên mà mình có được, như vậy mới có động lực cố gắng."

Lục Văn Tây trầm mặc.

"Nếu cậu diễn xong bộ phim này sẽ chết thì sao?" Đặng Huyên Hàm hỏi.

Lục Văn Tây nhìn chằm chằm Đặng Huyên Hàm không trả lời, đang suy nghĩ về vấn đề này.

Đặng Huyên Hàm lại hỏi: "Nếu cậu quý trọng cơ hội này, cố diễn xuất thật tốt thì sẽ có một bộ phim để đời, trước khi chết cũng nhận được sự tán thành của mọi người hay là một người mới mặt liệt diễn xuất cứng đơ?"

"Ôm quyết tâm nhất định sẽ chết đi đóng phim? Nếu còn chưa đóng xong đã chết rồi thì sao?"

"Vậy càng phải diễn tốt hơn nữa, để người tiếp diễn sau đó cảm thấy cậu siêu việt đến mức không thể nào vượt qua được! Hơn nữa, đoạn phim đó cũng sẽ được lưu lại như di tác của cậu."

Lục Văn Tây bị Đặng Huyên Hàm thuyết phục.

Lúc bị phê bình, anh quả thật cảm thấy không cam lòng, cũng muốn tự chứng minh bản thân. Tình tự trong lòng cuồn cuộn không ngừng, nháy mắt lan tràn khắp toàn thân.

Anh muốn diễn thật tốt.

"Tuy đã chết nhưng tôi cũng từng là diễn viên, từng có khoảng thời gian huy hoàng, từng đứng trên đài lãnh thưởng, nhận được phần thưởng cao quý nhất. Tôi có thể mỉm cười nhìn những đối thủ cạnh tranh của mình, còn có thể tự tin nói với những người chê bai tôi là 'các người chỉ là một đám ngốc nghếch không có mắt!'." Đặng Huyên Hàm nói xong thì cười lạnh, sau đó lại lộ ra bi thương: "Cho nên tôi rốt cuộc vì sao lại tự sát chứ? Bản thân tôi cũng không hiểu được..."

"Vì một tên cặn bã mà chấm dứt cuộc sống xán lạn của mình, quả thực đáng tiếc." Lục Văn Tây cũng cảm thán.

"Nhưng tôi có thể khẳng định mình sống không uổng phí, còn cậu thì sao? Có được như tôi không?"

"Tôi... trước khi chết giật lấy giải ảnh đế à?" Hỏi xong, bản thân Lục Văn Tây cũng cảm thấy vấn đề này thực buồn cười, ngay cả chính anh cũng không tin tưởng.

"Vì sao lại là câu nghi vấn? Cậu có thể, bởi vì không có ai cần phải cố gắng hơn cậu lúc này, nếu không cố gắng, cứ vậy chết đi, cậu không thấy đáng tiếc à?"

Nhìn Đặng Huyên Hàm một hồi lâu, Lục Văn Tây rốt cuộc kiên định: "Tôi muốn trở thành ảnh đế, tôi muốn chứng minh chính mình."

Hứa Trần vừa ăn cơm vừa nhìn Lục Văn Tây, tựa hồ nhìn thấy kiên định trong mắt Lục Văn Tây, biểu cảm ngoan tuyệt tựa hồ như chuẩn bị dồn hết tinh lực trước khi chết để hoàn thành việc này vậy.

...(cont)...

[Lục Văn Tây] tôi có giáo viên hướng dẫn đặc biệt... một diễn viên đã qua đời.

Mạng Không Còn Lâu [20] Chương Trình Truyền Hình Thực Tế

***********

Lục Văn Tây quyết định buổi tối sẽ dẫn Đặng Huyên Hàm tới chỗ Vệ Hạo Đông, để chị ta tìm con gái của mình. Buổi tối thì thuận tiện hành động hơn, người đi lại sẽ ít hơn, ẩn thân cũng không dễ bị đụng trúng, không lo lắng sẽ gây ra khủng hoảng.

Trước đó thì cần phải chờ đợi trong nhà Lục Văn Tây.

Đặng Huyên Hàm đã thay đồ của Lục Văn Tây, áo thun rộng thùng thình kết hợp giữa hai màu vàng và đen, một cái quần dài chín mươi cm, kết quả Đặng Huyên Hàm vẫn phải xắn ống quần lên một khúc.

Đặng Huyên Hàm lật xem kịch bản của Lục Văn Tây, sau đó đánh giá: "Tác phẩm điện ảnh trong nước có thể làm tới mức này đã rất hiếm có, nếu vai này diễn tốt thì cũng rất đặc sắc, nhân vật phát triển từ khi non nớt tới khi trưởng thành, cảm xúc rất khó nắm bắt. Nhưng đừng quá hi vọng vào lượng vé bán được."

Lục Văn Tây ngồi trên sô pha, gật gật đầu: "Ừm, Hàn Phạm Minh cũng nói vậy."

"Ảnh đế tương lai à, có chút ý chí chiến đấu được không vậy?"

Mười phút trước hai người vừa đối diễn thử một cảnh, Lục Văn Tây bị tốc độ nhập vai sấm sét của Đặng Huyên Hàm làm sợ ngây người, sau đó không ngừng bị khí thế của Đặng Huyên Hàm đè ép, cuối cùng thế mà lại quên mất lời thoại.

Không hề ngoài ý muốn, sau khi bị KO, Lục Văn Tây liền nằm bẹp trên sô pha giả làm xác chết, ủy khuất không thôi, ý chí chiến đấu hoàn toàn tan vỡ.

"Tôi phải suy nghĩ nhân sinh một chút." Lục Văn Tây nói.

"Đưa di động đây, tôi đặt vé cho cậu."

"Vé gì? Xem phim à?"

"Xem kịch."

"Xem kịch á?"

"Ừm, cậu có xem kịch nói bao giờ chưa? Bọn họ biểu diễn rất chậm rãi để khán giả có thể nhìn rõ bọn họ đang diễn cái gì, trạng thái ra sao, muốn biểu đạt cái gì. Hơn nữa bọn họ chỉ diễn có một lần duy nhất nên không có chuyện quên thoại, cũng không có cơ hội NG [cut]." Đặng Huyên Hàm nói xong thì nhận lấy di động trong tay Lục Văn Tây, nhấn thử vài cái liền trả trở lại: "Không được, ở trong tay tôi không có mạng."

Lục Văn Tây nhận lại di động nói: "Chính là diễn viên kịch nói cũng được tập luyện rất nhiều lần!"

"Lúc đóng phim, cậu phải tưởng tượng phần diễn của mình mười lần, trăm lần, thậm chí là ngàn lần ở trong đầu. Làm diễn viên cậu cần phải nghiên cứu tâm lý nhân vật, để nó biến thành một người sống, nó chính là cậu. Đóng phim không cần luyện tập à? Cậu không cần học lời thoại à? Cậu có thể cam đoan tất cả các cảnh quay đều thành công chỉ trong một lần? Kỹ năng diễn xuất chính là căn bản để trở thành một diễn viên tốt."

"Ừm, chị nói có lý." Lục Văn Tây thực đồng ý.

"Lớp dạy diễn xuất tư nhân của Đặng ảnh hậu bắt đầu." Đặng Huyên Hàm nói xong thì đứng dậy đi tới một chỗ trống trong phòng khách, đứng thẳng.

Sau đó chị ta đột nhiên quỳ xuống.

Lục Văn Tây sửng sốt.

Lúc này Đặng Huyên Hàm nhìn về một hướng, ánh mắt tràn đầy lưu luyến, vẻ mặt bi thương, thế nhưng càng nhiều hơn là quật cường, chị ta nghẹn ngào nói: "Bà bà, ngươi đừng khóc, cẩn thận tổn thương thân mình. Ta tin tưởng thế giới này vẫn luôn tồn tại công lý, ta không tin những kẻ quyền to chức trọng kia vẫn luôn..."

Lục Văn Tây nhớ lại, đây là một phân cảnh trong phim của Đặng Huyên Hàm, chị ta đã thành công thay đổi cảm xúc, mới đầu có chút yếu đuối, sau đó cố đè nén nước mắt, kiên quyết nói: "Chậm đã! Quan giám trảm đại nhân, tiểu nữ có ba nguyện vọng, ngươi nhất định phải để ta nói xong, bằng không ta sẽ chết không nhắm mắt."

Chung quanh không có ai, nơi này là phòng khách, không hề có bối cảnh phụ trợ, cũng không có diễn viên đối diễn, Đặng Huyên Hàm cứ vậy thản nhiên quỳ trước mặt Lục Văn Tây, hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của người khác, tiếp tục nói lời thoại.

"Sau khi ta chết có ba nguyện vọng, đệ nhất ta muốn huyết tiên bạch luyện, một đao đi qua, một giọt máu của ta cũng không thể rơi xuống đất, toàn bộ phải bay lên không trung! Nhị muốn phiêu tuyết, ta chết thật oan uổng, sau khi ta chết tháng sáu sẽ có tuyết rơi! Tam muốn đại hạn, từ nay về sau, sở châu này sẽ đại hạn ba năm, oan tình của ta tất có trời đất làm chứng!"

Lục Văn Tây xem Đặng Huyên Hàm diễn xong đoạn này thì đột nhiên nổi một thân da gà, cũng bị lây nhiễm cảm xúc phẫn hận của đối phương, nhìn ánh mắt Đặng Huyên Hàm cùng nước mắt trong hốc mắt, anh thật sự tin tưởng chị ta có oan tình.

Lục Văn Tây sửng sốt một lúc lâu, phát hiện Đặng Huyên Hàm đã diễn xong đứng lên nói: "Tôi từng tham gia diễn kịch nói, lúc diễn kịch có người xem ở dưới khán đài, tôi không hề xấu hổ như cậu, ngược lại tôi rất hưng phấn, tôi muốn mọi người nhìn thấy diễn xuất của mình, nhiệt tình của mình."

Kỳ thật Đặng Huyên Hàm cũng nói trúng suy nghĩ trong lòng Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây không phải người xuất thân chính quy, sau khi tham gia một khóa học nhỏ liền được đưa đi đóng phim. Xung quanh có rất nhiều nhân viên công tác cùng camera làm anh cảm thấy mất tự nhiên, thực xấu hổ, vì thế cũng không có cách nào diễn tốt.

Giai đoạn sau đạo diễn cùng những diễn viên khác bắt đầu nói chuyện với Lục Văn Tây nhiều hơn, anh cũng cảm thấy tốt hơn, thế nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn thả lỏng.

"Buông cái tâm xấu hổ của cậu đi." Đặng Huyên Hàm nói xong liền đi tới, kéo tay Lục Văn Tây làm anh đứng dậy, sau đó nói tiếp: "Vì sao phải chấp nhất như vậy, bọn họ sống hay chết có liên quan gì tới anh không?"

Câu này là câu thoại của một nữ diễn viên trong kịch bản, Đặng Huyên Hàm đã đọc qua.

"Ò... vì sao cô lại làm pháp y?"

"Cảm xúc không đúng, làm lại."

Lục Văn Tây buông tay Đặng Huyên Hàm, xoay người. Đặng Huyên Hàm nghĩ Lục Văn Tây muốn trở về sô pha, đang định đuổi theo thì Lục Văn Tây đột nhiên xoay người lại, chất vấn: "Vậy còn cô, vì sao cô lại chọn trở thành pháp y? Không phải vì muốn tìm ra công lý cho người chết, phơi bày sự thật cho cả thế giới biết sao? Tôi làm cảnh sát cũng có chấp nhất của tôi!"

Cảm giác đúng rồi.

Đặng Huyên Hàm lập tức bắt kịp, sợ Lục Văn Tây mất cảm xúc.

"Chính là mạng của anh suýt chút nữa cũng mất rồi!"

"Tôi không để ý tới tính mạng! Thứ tôi muốn là chân tướng, tôi phải tìm ra công lý cho người bị hại." Lục Văn Tây nói xong thì nhíu mày nhìn Đặng Huyên Hàm: "Chẳng lẽ cô không có người thân à?"

"Đây không phải chuyện anh cần quản, anh thực sự nghĩ rằng..."

"Tôi biết! Tôi biết những điều đó! Đám người đó thật sự coi trời bằng vung, hoàn toàn không để ý tới tính mạng của những người dân bình thường."

Hứa Trần ở phòng bếp nấu thuốc đông y, lúc đi ra ngoài thì nhìn thấy Lục Văn Tây đang đứng ngoài phòng khách 'động kinh' thì có chút nghi ngờ.

Thế nhưng nhìn một hồi thì Hứa Trần đột nhiên hiểu ra 'màn động kinh' của Hứa Trần kỳ thực có nội dung, tựa hồ đang tranh cãi với một người nào đó, từ nội dung nói chuyện, Hứa Trần có thể hình dung được vai diễn của Lục Văn Tây.

Đó là một người quật cười, vì bảo vệ người khác mà không màn tới an nguy của mình.

Hứa Trần phát hiện, mình thế mà lại xem hiểu.

Ngay lúc Lục Văn Tây cùng Đặng Huyên Hàm đối diễn thực vui vẻ thì di động Lục Văn Tây đột nhiên đổ chuông, Lục Văn Tây do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn bắt máy, có chút không vui nói: "Anh có biết mình vừa trở ngại con đường trở thành ảnh đế của tôi không hả?"

Hàn Phạm Minh ở đầu dây bên kia có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó không thèm để tâm tới lời Lục Văn Tây, nói thẳng vào chính sự: "Chuẩn bị một chút đi, qua hai ngày nữa làm khách mời trong một trương trình truyền hình thực tế."

"Hai ngày nữa à?"

"Ừm, chính xác là ngày ba tháng mười."

"Anh đùa tôi à?"

"Nhân cơ hội này tẩy trắng, đừng lãng phí cơ hội."

"Cho nên không phải là khẩn cấp cứu giá à?"

"Sao có thể chứ, vốn Du Ngạn định nâng đỡ một người mới của công ty, kết quả đá người đó xuống để Du Ngạn phối hợp tẩy trắng hình tượng cho cậu, Du Ngạn có kinh nghiệm tham gia gameshow, có việc gì cứ hỏi cậu ta."

Người đại diện từng nhận định tính cách của anh không có cách nào tham gia chương trình truyền hình thực tế lại đột nhiên bảo anh hai ngày nữa tham gia, lại còn là tham gia chung với Du Ngạn.

Du Ngạn là anh lớn trong công ty, dù sao Du Ngạn cũng từng có được tác phẩm để đời, giật lấy giải thưởng lớn khẳng định thanh danh cùng địa vị của mình. Bây giờ người đại diện vương bài lại muốn một minh tinh mới nổi phản nghịch như anh cùng Du Ngạn tham gia chương trình thực tế.

Lại còn phải nhún nhường nhờ Du Ngạn chăm sóc mình?

Anh mới không vừa mắt Du Ngạn.

Không vì cái gì khác, chỉ vì dáng vẻ lúc nào cũng cười cười của Du Ngạn, Lục Văn Tây nhìn thôi cũng thực khó chịu. Cộng thêm Hàn Phạm Minh luôn lôi Du Ngạn ra làm đối tượng so sánh càng làm Lục Văn Tây khó chịu hơn.

Kết quả sự khó chịu của Lục Văn Tây không thể truyền qua điện thoại rơi vào tai Hàn Phạm Minh, vì thế Hàn Phạm Minh chỉ nghiêm túc căn dặn những điều cần chú ý khi tham gia chương trình, sau đó cúp máy.

"Chính là chương trình 'chị chị em em vùng lên' kia à?" Cuộc gọi vừa mới chấm dứt, Đặng Huyên Hàm đã lập tức hỏi.

'Chị chị em em vùng lên' là một chương trình thực tế trong nước, tổ tiết mục có bốn vị khách nữ cố định, mỗi kỳ sẽ mời bốn vị khách nam tạo thành tổ hợp 'tình nhân', hợp tác vượt qua một loại khiêu chiến. Nhóm nữ khách cũng nhờ thông qua tiết mục này mà nổi danh trên weibo, mỗi người một vẻ, người thích trêu đùa, người bạo dạn thích hỏi những vấn đề nhạy cảm, thậm chí từng hỏi một vị khách nam có phải xử nam hay không rồi bao lâu thì tự xử một lần linh tinh.

"Ừm." Lục Văn Tây đáp lại, cầm điện thoại mở tập tin Hàn Phạm Minh gửi qua, đọc những điều cần chú ý cùng hợp đồng công việc.

"Chỗ tụ tập của một đám gái gợi tình." Đặng Huyên Hàm đánh giá.

"Tôi cũng cảm thấy chương trình như vậy có thể hot cũng thực kỳ diệu."

"Vệ Hạo Đông từng làm khách mời của chương trình này, sau khi hết giờ quay, cậu ta đã lên giường với một khách nữ của chương trình ở khách sạn mà tổ tiết mục an bài.

Lục Văn Tây cầm đi động đi tới sô pha, vừa ngồi xuống vừa gật đầu: "Với trình độ lăng nhăng của anh ta, làm ra loại chuyện thế này cũng thực bình thường."

"Người đại diện sao lại để cậu tham gia loại tiết mục này?" Đặng Huyên Hàm lại hỏi, tựa hồ rất chán ghét loại chương trình thực tế này.

"Hẳn là không dám để tôi tham gia các tiết mục khác đi."

"Hàn Phạm Minh mà lại co cóng tay chân như vậy à?"

"Không phải, là những tổ tiết mục khác không dám cho tôi tham gia, bởi vì tôi tham gia có lẽ sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn mà họ không thể kiểm soát được. Thế nhưng chương trình này thì khác, bọn họ thích nhất chính là tình huống ngoài ý muốn, nó sẽ gia tăng nhiệt độ."

Lúc này Đặng Huyên Hàm mới hiểu ra, gật đầu, Hàn Phạm Minh chọn lựa tiết mục này cho Lục Văn Tây một là vì tổ tiết mục đồng ý tiếp nhận Lục Văn Tây, một cái khác là muốn cọ nhiệt độ của tiết mục này.

Kỳ nghỉ coi như kết thúc sớm.

Lịch trình mà Lục Văn Tây nhớ là:

Ngày 3 tháng 10, tham gia làm khách mời của chương trình 'chị chị em em vùng lên', kéo dài khoảng ba đến bốn ngày.

Ngày 5 tháng 10, bay tới W thị, chụp hình bìa tạp chí cùng một đoạn clip ngắn.

Ngày 6 tháng 10, tới S thị quay quảng cáo thức uống mà anh đại diện, khoảng bảy ngày.

Phỏng chừng sau đó Hàn Phạm Minh sẽ an bài khóa học diễn xuất.

Ngày 16 tháng 10, đi thử kính bộ phim 'Vì Chính Nghĩa'. Nếu có thể thành công ký hợp đồng thì ngày 18 tháng 10 sẽ tiến tổ, dù sao trước đó cũng đã định rước, vai diễn đã định rồi, chỉ là vẫn chưa ký hợp đồng chứng thực mà thôi.

Khoảng thời gian sau đó thì tạm thời vẫn chưa có lịch cụ thể, Hàn Phạm Minh sẽ tiếp tục tìm tài nguyên cho anh, nghe nói tính toán để anh tham gia một bộ phim truyền hình.

"Chúng ta tiếp tục đi, buổi chiều tiếp tục giúp tôi đối diễn, buổi tối chúng ta sẽ tới chỗ Vệ Hạo Đông. Ngày mai thì tôi phải tới sở cảnh sát để thể nghiệm cuộc sống của cảnh viên."

"Thể nghiệm một ngày đủ không? Trước kia vì diễn tốt một vai diễn, tôi phải thể nghiệm ba tháng mới bắt đầu quay phim."

"Ngày mười tám đã khởi động máy rồi, lịch trình sau đó đã đầy cả rồi."

"Nhóm minh tinh mới nổi các cậu chính là quá nôn nóng mới không làm tốt được cái gì cả."

"Chị cũng nói là minh tinh mới nổi mà, qua vài năm nữa thì già mất rồi, khi ấy có muốn làm gì cũng không kịp, chỉ có thể cố gắng từ giờ thôi..."

Đặng Huyên Hàm liếc mắt xem thường, sau đó khoát tay: "Quên đi quên đi, đối diễn thôi."

Sau đó Lục Văn Tây lại nhận được tin tức wechat từ Hàn Phạm Minh, mấy đoạn phim kia đã bán đi, thu được mười triệu.

Nhận được tin, Lục Văn Tây lập tức nói với Đặng Huyên Hàm: "Tin tức từ chỗ chị tôi bán được hai mươi triệu, chị cần tôi mua gì không?"

Đặng Huyên Hàm nghe vậy liền trừng to mắt, phối hợp với gương mặt trắng bệch quả thực có chút dọa người: "Hai mươi triệu, cậu có biết tôi mua bao tiền không? Cái đắt nhất là ba mươi triệu!"

"Hóa ra loại tin tức này đắt tới vậy à?" Lục Văn Tây học hỏi thêm chút kiến thức.

"Cậu chưa từng mua à? Mớ scandal của đám minh tinh đều tính bằng hàng triệu cả."

"Chưa từng."

"Cậu không phải là minh tinh mối nổi có cuộc sống vô cùng thối nát à?"

"Tôi quả thực có chửi bậy, có cáu kỉnh nhưng tôi chưa từng có scandal, bởi vì tôi thật sự không có làm, hoàn toàn trong sạch."

Đặng Huyên Hàm đánh giá Lục Văn Tây một phen, lại nghĩ tới dáng vẻ khi ở nhà của Lục Văn Tây, quả thực không giống dạng người ham thích quan hệ nam nữ, sau đó cô đột nhiên nhìn về phía Hứa Trần trong phòng bếp.

Lúc này Hứa Trần bưng một chén thuốc đông y đi ra, đặt xuống bàn trà nói: "Uống đi."

"Cái gì vậy, không phải thuốc độc chứ?"

"Thuốc bổ."

"Uống cái này làm chi?"

"Thân thể anh quá kém sẽ làm tử khí dễ dàng tăng lên."

"..." Nhìn bát thuốc nồng nặc mùi vị thuốc đông y kia, biểu cảm Lục Văn Tây rõ ràng là ghét bỏ giật giật mũi.

"Nó có thể điều tiết thân thể anh, cải thiện táo bón, bệnh trĩ cũng sẽ tốt hơn."

"Uống còn không được sao? Cậu có cần công kích người ta như vậy không? !" Lục Văn Tây nghe vậy liền cằn nhằn, chuyện kia chính là vảy ngược của anh.

Hứa Trần không hiểu vì sao Lục Văn Tây đột nhiên lại tức giận, liền nghi hoặc nhìn anh.

Lục Văn Tây bưng bát thuốc lên, nhắm mắt ừng ừng uống, uống xong liền vội vàng tìm nước uống, Hứa Trần đưa qua một ly nước, Lục Văn Tây nhận lấy hớp một ngụm, phát hiện nước có chút ngòn ngọt.

Cúi đầu nhìn ly nước trong tay, là một ly nước giữ ấm thực bình thường được bán trong siêu thị, thân ly có màu xanh lá cây, hình ảnh trên ly là một tòa thành cùng một con chuột, vừa thấy đã biết là dạng ly dành cho trẻ em. Trong ly nước cũng đầy đủ màu sắc, có cẩu kỷ, táo đỏ, đậu đỏ, đậu phộng, theo hương vị thì hẳn còn bỏ thêm đường đỏ.

"Về sau anh uống loại nước này, bổ khí huyết, bằng không sắc mặt sẽ trở nên u ám." Hứa Trần giải thích.

Lục Văn Tây giơ cái ly lên hỏi: "Này là phẩm vị của em à?"

"Là ly giữ ấm màu sắc sặc sỡ, phù hợp với khí chất của anh."

Lục Văn Tây nhớ rõ, ấn tượng của mình trong lòng Hứa Trần là một người đàn ông sặc sỡ như con bướm, nhưng có cần đi siêu thị mua một cái ly sặc sỡ như vậy cho anh không, Đặng Huyên Hàm ngồi bên cạnh đã cười nắc nẻ nãy giờ.

"Hóa ra thật sự có chuyện như vậy." Đặng Huyên Hàm cảm thán.

"Cái gì?" Lục Văn Tây cằn nhằn.

"Không có gì, tôi hiểu mà, mười người đàn ông thì hết chín người bị trĩ, người còn lại đang điều trị. Quan hệ của hai người có vẻ khá thân mật nhỉ?"

"Mới không có."

"Cũng đúng, chỉ mới quen biết vài ngày thôi..." Đặng Huyên Hàm không nói thêm gì nữa, tiếp tục xem kịch bản.

Hứa Trần nhìn chằm chằm Lục Văn Tây, không rõ là Lục Văn Tây đang nói với mình hay Đặng Huyên Hàm, bộ dáng có chút rối rắm.

Nhưng Lục Văn Tây đã uống thuốc xong, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, liền quay đầu đi. Lúc này Lục Văn Tây đột nhiên gọi cậu lại: "Tư liệu chúng ta tìm được bán được hai mươi triệu, lưu lại hai triệu cho chị gái này mua đồ cúng, số còn lại hai chúng ta chia đều, mỗi người chín triệu, tôi sẽ trả chung với số tiền kia luôn, cậu mau làm thẻ đi."

"Ừm."

"Cậu biết cách làm không? Không thì anh bảo Doãn Hàm Vi đi chung."

"Tra baidu là ra thôi, anh yên tâm đi."

"Ừm..." Lục Văn Tây lập tức phản ứng: "Em biết dùng baidu rồi à?"

"Anh dạy mà."

"Lợi hại." Lục Văn Tây bật ngón cái.

Tới tối, Lục Văn Tây mặc một chiếc áo khoác đen khá kín tiếng rồi tới tìm Hứa Trần đòi vòng cổ, sau đó thấy Hứa Trần ở trước mặt mình bỏ lá bùa vào ly nước: "Hiện giờ anh không thể lãng phí tinh lực, uống cái này đi."

"Hương vị này.... Khẳng định rất kinh dị."

"Không khó uống bằng thuốc đông y đâu."

"Nhưng vẫn rất ghê tởm."

Hứa Trần nhìn Lục Văn Tây, có chút bất đắc dĩ nhưng rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp, đi vào phòng bếp mang ra một gói đường đỏ, bỏ một ít vào ly nước: "Vầy được chưa?"

"..." Lục Văn tây không thể tiếp tục rối rắm được nữa, nếu cứ tiếp tục sẽ không kịp thời gian, vì thế liền bưng ly nước lên uống, sau đó khó chịu tới nhe răng trợn mắt.

Hai người ẩn thân cùng một con quỷ cứ vậy lái xe đi tới chỗ ở hiện giờ của Vệ Hạo Đông.

Trước khi xuất môn Lục Văn Tây đã tra được Vệ Hạo Đồng đã xuất viện, hiện giờ đã được chuyển tới nơi khác khá bí mật, nhưng bởi vì anh ta là đối tượng đang được giới truyền thông đặc biệt chú ý nên muốn tra hành tung cũng không phải quá khó.

Nhóm paparazi thực sự rất thần thông quảng đại.

Lục Văn Tây dùng chút phương pháp liền tra được, vừa nói địa chỉ thì Đặng Huyên Hàm liền biết: "Là biệt thự bên ngoại thành, cậu ta có một biệt thự ở đó với danh nghĩa của mẹ mình, tôi sẽ chỉ đường cho cậu."

Lục Văn Tây thì đang trốn tránh thiết bị giám sát, sợ bị chụp được ảnh chiếc xe không có người lái.

[end 20]


Mạng Không Còn Lâu [21] Nhập xác

**********

Lái xe tới biệt thự cũng không tốn quá nhiều thời gian làm Lục Văn Tây có chút ngoài ý muốn, bởi vì khoảng cách với chỗ ở của anh cũng không xa, chỉ mất hai mươi phút lộ trình, với lại còn hướng ra ngoại thành nên đường khá vắng.

Nói cách khác, biệt thự này cách nơi Đặng Huyên Hàm tự sát cũng không xa, Vệ Hạo Đông này đúng là không biết sợ là gì.

Xe dừng lại ở nửa đường, bởi vì né tránh sự chú ý nên bọn họ quyết định đi bộ, như vậy muốn lẻn vào trong cũng dễ dàng hơn.

Lúc đi tới cổng biệt thự thì đột nhiên nghe thấy bên trong có tiếng trò chuyện: "Anh ta nên tới bệnh viện!"

"Bây giờ tới đó thì chẳng khác nào tự chui vào chỗ chết, cậu không biết có bao nhiêu người muốn chụp bộ dáng sa sút của cậu ta lúc này à?"

"Nhưng bây giờ cũng có tốt đẹp gì đâu, anh ta điên rồi! Anh nhìn bộ dáng của anh ta kìa, căn bản là không bình thường:" Người nói chuyện nói tới đây thì có chút cà lăm, tựa hồ đang sợ hãi.

Người kia im lặng không nói thêm gì nữa.

Lục Văn Tây dò xét nhìn vào bên trong, phát hiện cửa biệt thự đóng chặt, cửa sổ cũng đóng kín, màn kéo lại, hoàn toàn không nhìn được tình cảnh bên trong.

Hứa Trần lấy ra một lá bùa, Lục Văn Tây lập tức hiểu được, bước qua ôm lấy eo Hứa Trần, chuẩn bị cùng đối phương xuyên vào bên trong. Tiếp đó Đặng Huyên Hàm cũng học theo ôm lấy Lục Văn Tây, một thân khí lạnh của Đặng Huyên Hàm làm Lục Văn Tây rùng mình một cái, lúc lấy lại tinh thần thì bọn họ đã đứng trong nhà Vệ Hạo Đông.

"Chiêu này tôi thấy rồi, khi ấy cậu ta cũng như vậy tiến vào trong nhà tôi." Đặng Huyên Hàm nói.

Lục Văn Tây không trả lời, chính là nhìn về phía Vệ Hạo Đông ngồi trong phòng khách, biểu cảm có chút phức tạp.

Đặng Huyên Hàm nhìn qua cũng có chút nghẹn lời, biểu cảm cũng biến đổi.

Kỳ thực Vệ Hạo Đông cũng không có gì dị thường, chỉ đang ngồi trên sô pha, cầm một tờ giấy trong tay.

Thế nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện thần thái Vệ Hạo Đông không bình thường, dáng ngồi có chút nữ tính, ngồi thực thẳng lưng, khí chất hoàn toàn nổi bật. Trong tay anh ta là một tờ giấy trắng, cũng không biết vì sao Vệ Hạo Đông lại nhìn nghiêm túc như vậy.

Vệ Hạo Đông ngẩng đầu nhìn hai người đang tranh cãi, chỉ liếc mắt một cái rồi không thèm để ý tới nữa, sau đó nhìn về phía ba người bọn họ nói: "Các người tới làm gì?"

Lục Văn Tây cứ ngỡ ẩn thân mất đi hiệu lực, kết quả hai người tranh cãi bên kia căn bản không hề nhìn thấy anh.

Vệ Hạo Đông sao có thể thấy được? !

Trên người Vệ Hạo Đông cũng có tử khí sao?

"Anh ta bị ám linh bám vào người." Hứa Trần trầm giọng nói.

"Là con gái của tôi à?" Đặng Huyên Hàm lập tức hỏi: "Có thể gọi nó ra không?"

Hứa Trần nhíu mày, bởi vì hiện tại cậu đã thay đổi khí tràng trên người thành trạng thái linh hồn nên có thể nhìn thấy Đặng Huyên Hàm, cũng có thể nghe thấy lời chị ta nói, Hứa Trần trầm mặc một lúc mới nói: "Ác linh trẻ con rất yếu, nếu tôi bức nó ra thì phỏng chừng sẽ trực tiếp vỡ vụn."

"Vỡ vụn... ý là hồn bay phách tán à?" Lúc hỏi, giọng Đặng Huyên hàm có chút run run.

Hứa Trần gật đầu.

Lúc này Vệ Hạo Đông đang nhìn ba người bọn họ, điều chỉnh tư thế, một tay chống đầu, bắt chéo chân nói với người bên cạnh: "Châm cho tôi điếu thuốc."

Nhìn thần thái Vệ Hạo Đông cùng giọng điệu nói chuyện, Lục Văn Tây có cảm giác thực quen thuộc.

Anh đột nhiên nhớ ra, nó giống hệt dáng vẻ Đặng Huyên Hàm khi xin thuốc.

Vệ Hạo Đông đang bắt chước Đặng Huyên Hàm!

"Rối loạn thần kinh." Hai người bên kia đang thảo luận chuyện này: "Bác sĩ bảo vậy."

"Giờ phải làm thế nào?"

"Cứ để cậu ta tiếp tục, đến khi diễn không nổi nữa thì sẽ bình thường lại thôi."

"Vệ Hạo Đông là diễn viên, bắt chước một người quen thuộc làm sao làm khó được anh ta? Hay anh thử làm gì đó xem, bằng không anh ta chết chắc rồi."

Lúc hai người nói chuyện, Đặng Huyên Hàm đã đi tới gần Vệ Hạo Đông, bước chân có chút chậm chạp: "Con là con của mẹ sao? Con có thể nghe thấy mẹ nói chuyện không?"

Vệ Hạo Đông chống cằm, ngạo nghễ nhìn Đặng Huyên Hàm, biểu cảm thực lạnh nhạt: "Cô đang nói đùa à? Cô là thứ quái gì chứ?"

Bước chân Đặng Huyên Hàm khựng lại, cả người có chút choáng váng.

Vệ Hạo Đông đang bắt chước Đặng Huyên Hàm, ngay cả phong cách nói chuyện cũng giống hệt. Có nghĩa là trong lòng Vệ Hạo Đông, Đặng Huyên Hàm chính là người vênh váo lên mặt, lúc nói chuyện với người khác vẫn luôn tỏ vẻ cao ngạo trào phúng như vậy.

Lục Văn Tây không nhìn thấy khí tràng trên người Vệ Hạo Đông nên hỏi: "Sau khi bị nhập xác, tử khí trên người cũng tươi tốt hơn à?"

Hứa Trần gật đầu, nhịn không được xỉa xói: "Tính từ hình dung của anh thật đặc biệt."

"Đừng để ý tiểu tiết này." Lục Văn Tây chống cằm nhìn Vệ Hạo Đông, nhịn không được hỏi: "Hiện giờ phải làm thế nào?"

Nếu là một mình Hứa Trần thì cậu sẽ lập tức thu phục ác linh, để linh hồn nó hồn bay phách tán. Thế nhưng hiện giờ không giống như vậy, Đặng Huyên Hàm vẫn còn ở đây, chị ta tựa hồ rất muốn nhìn thấy con gái mình.

Kết quả sau khi tới đây thì lại gặp phải tình huống này.

"Sau khi bị nhập xác đều như vậy à?" Lục Văn Tây chỉ về phía Vệ Hạo Đông hỏi.

"Khi ác linh nhỏ yếu nhập xác, nó không thể hoàn toàn xâm chiếm ý thức nên người bị nhập xác sẽ xuất hiện vấn đề về tinh thần. Giống như hắn vậy, vì chịu kích thích trước đó nên bắt đầu bắt chước người khác. Còn một điều nữa, nó sẽ kích thích dục vọng trong nội tâm."

"Là sao?"

"Nó sẽ khuếch trương ham muốn của người đó, người háo sắc sẽ càng háo sắc hơn, thậm chí phát sinh hành động tấn công nữ giới. Người tham tài hám lợi sẽ sử dụng đủ thủ đoạn để đạt được mục đích, thậm chí là bạo lực... đại khái là vậy."

"Thế ác linh mạnh mẽ nhập xác thì sẽ cướp đoạn quyền điều khiển thân thể à?"

"Đúng vậy."

Nhìn tình cảnh trước mắt, Lục Văn Tây thực bất đắc dĩ nhưng cũng không có cách nào.

Lúc này một trong hai người đang tranh cãi bắt đầu có chút chịu hết nỗi: "Anh ta lại bắt đầu lảm nhảm rồi!"

Người nam trung tiên có chút lớn tuổi cởi bỏ một nút áo sơ mi, quyết tâm đi tới, lớn tiếng quát: "Mày là ai? !"

Tiếng quát này thực sự làm Vệ Hạo Đông chấn động, nhìn đối phương nửa ngày không nói gì, nam trung niên lại quát: "Mày là ai?"

Vệ Hạo Đông ngây người như phỗng, sau đó đột nhiên òa khóc.

"Sao lại đối xử với tôi như vậy?" Vệ Hạo Đông ôm mặt, thân thể ngã nhào xuống nằm bẹp dưới sàn, lớn tiếng gào khóc: "Vì sao lại đối với tôi như vậy? Tôi làm gì sai sao, vì sao phải đối xử với tôi như vậy, anh là đồ khốn khiếp..."

Nhìn cảnh này, Lục Văn Tây rút điện thoại trong túi ra mở camera, phát hiện thế mà lại có thể quay được.

Mạng không thể dùng nhưng công năng quay phim chụp hình thì vẫn có thể sử dụng.

Anh đột nhiên khám phá ra một nghề làm giàu mới, làm minh tinh làm gì, cứ làm paparazzi bán vài tin hot là có thể kiếm mấy triệu một ngày.

Khó trách đám paparazzi theo đuôi anh lại điên cuồng như vậy, bọn họ có thể dựa vào việc này để kiếm sống, một đêm phất đời cũng không phải không có khả năng.

Đặng Huyên Hàm đứng bên cạnh nhìn, có chút trầm mặc.

Đây dáng vẻ hoàn toàn sup sụp của cô sau khi bị Vệ Hạo Đông tổn thương.

"Là ai giúp anh có được địa vị ngày nay? Anh có chút lương tâm nào không vậy? Anh là đồ khốn khiếp, đồ cặn bã!" Vệ Hạo Đông đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn mắng nam trung tiên.

"Tao là ai? Mày nói xem tao là ai?" Người đàn ông trung niên tiếp tục truy hỏi.

"Ngô Quảng."

"Đúng, vậy mày là ai?"

"Đặng Huyên Hàm."

Nghe thấy cái tên này, người nam trẻ tuổi sợ tới ngã bệch xuống đất: "Anh Ngô, anh ta bị thần kinh hay bị quỷ ám vậy? Mấy hôm trước anh ta nói trong phòng mình có động tĩnh kỳ quái, vòi nước phun ra máu, còn có quỷ nữa... Đặng Huyên Hàm trở về! Có phải cô ta muốn đòi mạng không?"

Ngô Quảng nhìn Vệ Hạo Đông, tiếp tục nói: "Mày đã chết rồi!"

"Không, tôi đâu có chết, sao tôi lại chết vì thứ cặn bã kia được chứ?"

"Mày vừa nói ra lý do mà mày chết đấy."

"Tôi không có chết!"

Ngô Quảng nhìn Vệ Hạo Đông, đột nhiên bất ngờ tát Vệ Hạo Đông hai bạt tay như trời giáng.

Vệ Hạo Đông bị đánh tới tối tăm mặt mũi.

Ngô Quảng túm lấy Vệ Hạo Đông, lại tiếp tục tát hai bạt tay, sau đó hỏi: "Mày là ai?"

Vệ Hạo Đông nhìn về phía chỗ Đặng Huyên Hàm đang đứng, mê mang hỏi: "Cô là Đặng Huyên Hàm, vậy tôi là ai?"

"Mày là đồ cặn bã." Đặng Huyên Hàm nghiến răng nghiến lợi trả lời, âm thanh ngoan tuyệt tràn đầy hận thù.

"Tôi là cặn bã?"

"Đúng, mày là cặn bã."

"Tôi là cặn bã..."

Nam trẻ tuổi ở bên kia lại hoảng sợ, trực tiếp bật khóc: "Anh Ngô, em thực sự không thể chịu nổi, anh ta điên thật rồi! Có khi nào thực sự bị quỷ ám không? Là Đặng Huyên Hàm muốn báo thù anh ta. Em mặc kệ..."

"Cậu câm miệng lại cho tôi!" Ngô Quảng tức tới phát nghẹn, trực tiếp mắng: "Một con điếm đã chết rồi vẫn còn gây phiền phức cho công ty sao có thể có năng lực đó, nếu nó giỏi như vậy thì cần chi phải tự sát chứ? Chẳng qua cậu ta bị kích thích quá độ, qua vài ngày thì bình thường lại thôi. Gọi hỏi xem tin tức đã được khống chế chưa?"

"Anh Ngô, không khống chế được, lần này anh Vệ tiêu chắc rồi, cho dù qua vài năm thì mọi người vẫn sẽ tiếp tục tẩy chay anh ta mà thôi."

"Fuck, chết tiệt thật!" Ngô Quảng chống nạnh, mắng một câu.

Vệ Hạo Đông ngây ngốc lẩm bẩm: "Tôi là cặn bã... cặn bạ..." Sau đó đột nhiên ngất xỉu.

Tiếp đó một thân thể bé nhỏ từ trong người Vệ Hạo Đông bị đẩy ra, vừa ra ngoài liền 'oa' một tiếng òa khóa, Đặng Huyên Hàm lập tức chạy tới ôm đứa bé vào lòng.

Lục Văn Tây tắt điện thoại, bước nhanh tới đỡ Đặng Huyên Hàm rời đi.

Lần này bọn họ vòng vào nhà bếp, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, tiết kiệm tinh lực cho Hứa Trần.

Trên đường rời đi, Đặng Huyên Hàm không hề tụt lại phía sau, vẫn luôn đi theo sau Lục Văn Tây cùng Hứa Trần, ôm đứa bé trong lòng, vừa đi vừa khóc.

Trái tim Lục Văn Tây có chút đau đớn, anh không dám quay đầu lại, sợ làm vậy sẽ tổn thương lòng tự trọng của Đặng Huyên Hàm, dù sao chị ta cũng là một người có cá tính mạnh mẽ. Lục Văn Tây cố ý thả chậm tốc độ, Đặng Huyên Hàm vẫn bước đều đều liền vượt qua anh, hoàn toàn đằm chìm trong xúc cảm bi thương.

Đứa bé thực xấu.

Thân thể nhỏ xíu gầy guộc cơ hồ không có chút thịt, hơn nữa da dẻ lại có màu đỏ sậm, có nơi gần như xanh đen, làm người ta có cảm giác huyết nhục mơ hồ. Đứa nhỏ cứ khóc không ngừng, khóc tê tâm liệt phế, cái biệt há rộng cứ như cá ăn thịt piranha. Một đứa bé khủng bố như vậy nhưng Đặng Huyên Hàm lại trân quý ôm vào lòng như bảo bối.

Áy náy, bi thương làm Đặng Huyên Hàm không ngừng rớt nước mắt, đáng tiếc nước mắt của quỷ hồn chính là máu loãng, máu nhiễu đầy lên người đứa bé.

Thế nhưng đứa bé thế mà lại dần dần an tĩnh, bắt đầu ngủ say.

Từ nơi này tới điểm dừng xe vẫn còn một đoạn, bọn họ tiếp tục đi bộ tới trước, đi thêm một đoạn thì thân thể đứa bé biến thành một đoàn sương đen, dần dần tan biến.

Trong lòng Đặng Huyên Hàm đã không còn gì nữa, sau một trận kinh ngạc, cô quay đầu nhìn Hứa Trần hỏi: "Nó đi luân hồi rồi à?"

Hứa Trần sẽ không nói dối, chính là nhìn bộ dáng Đặng Huyên Hàm lại không đành lòng nói ra sự thật, vì thế nghiêng đầu đi nhìn qua hướng khác, ậm ừ nói: "Ừm."

Đặng Huyên Hàm run rẩy 'a' một tiếng, nâng tay xoa xoa nước mắt, đứng sững sờ một lúc thì lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh một vòng rồi nói: "Chúng ta đi thôi."

"Ừm."

Lục Văn Tây bước qua vỗ vỗ lưng Đặng Huyên Hàm rồi đi tới chỗ đậu xe.

Kỳ thực Lục Văn Tây có thể đoán được, con gái Đặng Huyên Hàm cho dù trở thành ác linh thì cũng chỉ là loại ác linh oán khí nặng nhưng năng lực nhỏ, tra tấn Vệ Hạo Đông một thời gian dài như vậy chỉ sợ đã hao tổn hết tinh lực, rốt cuộc không thể chống đỡ được nữa.

Hứa Trần chỉ cần trục xuất con bé ra khỏi cơ thể Vệ Hạo Đông thì nó sẽ lập tức tan biến, chứng minh hồn phách của nó đã rất yếu ớt.

Thế nên vừa nãy con bé không phải luân hồi mà là dùng hết tia khí lực cuối cùng, hoàn toàn tan biến.

"Tôi cảm thấy, con bé không hận chị." Lục Văn Tây đột nhiên nói, trong đêm tối yên tĩnh có chút đột ngột, nhưng cũng ôn nhu ngoài ý muốn: "Lúc ngủ, khóe miệng con bé vẫn luôn mỉm cười, quả nhiên là nằm trong lòng mẹ có cảm giác an toàn nhất."

Đặng Huyên Hàm vốn đã ngừng khóc, nghe Lục Văn Tây nói vậy lại tiếp tục rớt nước mắt.

Khóc một hồi mới nói: "Cám ơn cậu."

"Không có gì, tôi cũng được lợi mà."

"Đối với cậu thì chỉ là chút tiệc con cỏn, thế nhưng đối với tôi thì cậu chính là ân nhân lớn nhất, có thể nói chính là giúp tôi sống lại. Trước lúc luân hồi, tôi nhất định sẽ giúp cậu trở thành ảnh đế."

"Vinh hạnh!"

"Cậu rất tốt, kỳ thực tôi cảm thấy..." Đặng Huyên Hàm lau nước mắt: "Cậu tốt hơn lời đồn nhiều lắm, bên truyền thông đã bôi đen hình tượng của cậu rất nghiêm trọng."

"Tôi cũng cảm thấy mình không tồi."

"Được rồi, hai người về trước đi, tôi muốn một người...à không, một quỷ giải sầu một chút."

"Vậy chị nhớ cẩn thận."

"Ừm, cậu đi đi."

Lục Văn Tây lái xe chở Hứa Trần trở về, tình tự không khỏi có chút âu sầu, nhịn không được hỏi Hứa Trần: "Cậu thường xuyên trải qua chuyện thế này à?"

Hứa Trần đang ngồi bên ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy Lục Văn Tây hỏi thì ậm ừ đáp lại.

"Trong lòng tôi có chút khó chịu." Lục Văn Tây nói tiếp.

"Quen thì ổn thôi."

"Vừa nãy tôi suýt chút nữa đã khóc theo rồi."

"Yên tâm đi."

"Yên tâm?"

"Mệnh cách của anh là đoạn tử tuyệt tôn."

Này có gì tốt mà yên tâm? ! Sao nghe có vẻ kỳ quái như vậy?

Điều này làm Lục Văn Tây rốt cuộc không có ý định tán gẫu với Hứa Trần nữa, căn bản không thể nói chuyện với người này.

Về đến nhà, Hứa Trần cảm thấy có chút mệt mỏi, dù sao cậu cũng dùng vòng cổ để ẩn thân, hơn nữa còn sử dụng bùa, nhưng lúc này Lục Văn Tây nắm lấy cổ tay Hứa Trần nói: "Hoàng a mã."

"..." Hứa Trần liếc trắng mắt.

"Bồi tôi tắm một chút đi."

Hứa Trần mím môi, trầm mặc một lúc mới cởi áo khoác đi vào phòng tắm.

Tắm rửa chính là chuyện thả lỏng quan trọng nhất của Lục Văn, trước kia sau khi tập thể hình, anh sẽ tắm rửa rồi thuận tiện nghỉ ngơi một chút. Mấy ngày nay có chuyện nên cứ trì hoãn mãi, ngay cả tắm rửa cũng trở thành một nhiệm vụ gian nan.

Có kinh nghiệm lần trước, Lục Văn Tây đã không còn rối rắm, vừa tiến vào phòng tắm lập tức cởi quần áo. Hứa Trần ngồi bên cạnh, gác một chân lên bồn, sau đó bắt đầu vọc di động.

Lúc tắm Lục Văn Tây cũng không quá thành thật, khuấy cho bọt biển nổi đầy bồn liền lôi điện thoại ra chụp đủ loại góc độ, đủ loại biểu cảm, ánh đèn flash lóe sáng không ngừng.

Vì khiêu chiến kỹ thuật cao, Lục Văn Tây dùng một góc độ cực kỳ ảo diệu chụp sườn mặt của mình, bởi vì ấn nửa ngày cũng không nhấn trúng nút chụp, tư thế tay không xong, di động 'bõm' một tiếng rớt xuống nước.

Hứa Trần bị âm thanh này hấp dẫn nhìn qua, liền thấy Lục Văn Tây mò di động dưới bồn lên, khẩn trương tắt máy, sau đó vội vã từ trong bồn bật dậy, vừa vung vẫy nước dính trên di động vừa đi ra ngoài: "Tôi thấy trên weibo nói vùi trong gạo một đêm thì nước trong di động sẽ bị hút ra hết. Fuck! Trong máy có đoạn phim vừa quay, nói không chừng còn có thể giáng cho Vệ Hạo Đông một kích trí mạng."

Nhìn Lục Văn Tây trần như nhộng ngang nhiên đi qua trước mặt mình, Hứa Trần có chút sửng sốt ngây người, lúc hồi phục tinh thần thì Lục Văn Tây đã quay trở lại, cầm vòi sen đưa qua cho cậu: "Giúp tôi tẩy sạch bọt đi."

Hứa Trần nhận lấy, mở vòi giúp Lục Văn Tây, động tác có chút cứng ngắc.

Lục Văn Tây lúc này vẫn còn tâm tình tám chuyện: "Tôi phải uống loại thuốc kia mới có thể bảo trì dung nhan hiện tại à?"

"Ừm."

"Sắc mặt âm u có phải giống như mặt người hút ma túy không?"

"Không biết."

"Cậu không biết sắc mặt âm u là dạng gì hay không biết mặt người hút ma túy là dạng gì?"

"Cái sau."

Lục Văn Tây quay đầu lại nhìn Hứa Trần, chống nạnh nhìn Hứa Trần thật lâu mới hỏi: "Kỳ thật nhóc con cậu thích đàn ông đúng không, trai thẳng sẽ không phản ứng như vậy."

Biểu cảm Hứa Trần nháy mắt rạn nứt, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra nghiêm túc.

Lục Văn Tây sáp tới gần quan sát bộ dáng Hứa Trần, vừa nãy lúc quay lại phòng tắm, nhìn dáng vẻ Hứa Trần liền cảm thấy không thích hợp, lúc nãy nói chuyện, âm thanh của đối phương cũng có chút căng cứng.

Hiện giờ nhìn lại thì vành tai cũng đã ửng hồng.

"Cậu có phải..."

Lục Văn Tây còn chưa nói hết câu, Hứa trần đã giơ vòi sen sịt vào mặt anh, làm anh lập tức ngậm miệng.

...(cont)...

Lục Văn Tây: em là người đàn ông đầu tiên dám đối xử với mặt tôi như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro