28.29.30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạng Không Còn Lâu [28] Bạn Trai Uy Vũ

******

"Thực thú vị, cậu là người thường đầu tiên có thể nhìn thấy tôi, sau khi nhìn thấy thế mà lại lại có thái độ như vậy, thực sự làm tôi có hơi buồn nha." Lúc nói chuyện quỷ soái ca thoạt nhìn có chút buồn bả, thế nhưng ánh mắt lại mỉm cười, cười tủm tỉm ngồi xuống sô pha, bộ dáng không có điểm nào không thích hợp, tựa hồ chỉ muốn tâm sự với Lục Văn Tây mà thôi.

Trường hợp bình tĩnh một cách bất bình thường.

Lẽ nào làm quỷ hồn quá lâu nên muốn tìm người tâm sự?

"Anh không phải quỷ hồn đầu tiên tôi nhìn thấy nên mới không sợ." Lục Văn Tây trả lời, quỷ hồn đầu tiên anh nhìn thấy là nữ quỷ cùng Đặng Huyên Hàm, khi ấy thực sự rất hoảng sợ.

"Ồ..." Quỷ soái ca gật đầu: "Lần trước gặp cậu đâu có thế này, sao đột nhiên lại một thân tử khí vậy?"

Lần trước?

Nói cách khác quỷ soái ca này vẫn luôn đi theo bên cạnh Du Ngạn nên cũng quen biết anh, ít nhất cũng biết mặt.

"Nếu biết vì sao thì tôi đã giải quyết vấn đề rồi, việc gì phải nhìn thấy các người chứ?" Lục Văn Tây trả lời không chút khách khí.

Quỷ soái ca mỉm cười tà mị, thực sự rất tà mị, bởi vì anh ta làm Lục Văn Tây có cảm giác rét lạnh, còn có chút quỷ dị.

Đặng Huyên Hàm không làm anh có cảm giác này.

"Quên giới thiệu, tôi gọi là Tô Lâm, bạn trai cũ của Du Ngạn." Tô Lâm khách khí nói.

Thân phận này, Lục Văn Tây kỳ thực đã sớm đoán được.

"Ò." Tâm tình Lục Văn Tây không hề dao động, hiện giờ anh đối với Du Ngạn không có cảm giác, vì thế cũng không để ý.

"Trước đó tình cảm của chúng tôi rất tốt, điểm ấy có lẽ cậu có thể cảm giác được, dù sao tôi đã mất năm năm nhưng anh ấy vẫn không hề tìm người yêu mới, cậu là người đầu tiên làm anh ấy cảm thấy hứng thú." Tô Lâm thản nhiên nói.

Nghe tới đây, trái tim Lục Văn Tây lập tức nhảy dựng, vội vàng rút di động trong túi lén lút gửi tin cho Hứa Trần: có ác linh trong phòng tôi, mau tới cứu.

Kỳ thực Lục Văn Tây đã sớm cảm thấy không đúng, bởi vì Tô Lâm không hề sợ hãi dương khí trên người người sống, hơn nữa trên người cũng không có đặc thù tử vong, cho dù là bệnh chết thì vẫn phải có biểu hiện bệnh trạng mới đúng, thế nhưng Tô Lâm lại rất bình thường.

Anh sớm đã cảm thấy Tô Lâm là lạ, hiện giờ đã hiểu được, Tô Lâm đã chết năm năm, vượt qua ba năm chính là ác linh, Lục Văn Tây không tin tưởng mình có khả năng đấu lại ác linh.

"Ò." Lục Văn Tây đáp một tiếng.

Nhìn thái độ Lục Văn Tây, đột nhiên Tô Lâm ngậm miệng, sau đó mỉm cười, bộ dáng Tô Lâm rất dễ nhìn, ngũ quan tinh xảo, cười rộ lên thực sự rất dễ nhìn, hệt như một thiếu niên đáng yêu chứ không phải quỷ hồn.

Lục Văn Tây chỉ thản nhiên nhìn Tô Lâm, không nói gì.

"Kỳ thực trong lòng cậu cũng có tính toán đi, Du Ngạn chỉ thích gia cảnh của cậu, nó sẽ trợ giúp rất lớn cho anh ta, hơn nữa bộ dáng của cậu cũng được, đủ tư cách làm bạn giường. Nhưng... vẫn thua kém tôi một chút." Tô Lâm đặc biệt tự tin nói.

Lục Văn Tây bĩu môi, chiều cao của anh có thể KO Tô Lâm trong một nốt nhạc, dung mạo cũng không thua kém, chẳng qua hai người căn bản không phải một loại hình nên rất khó so sánh.

Chỉ là một con quỷ thôi mà cũng dám kiêu ngạo như vậy.

"Ừm, tôi biết, anh chỉ muốn nói mấy chuyện này thôi sao?" Lục Văn Tây bình tĩnh hỏi, mấy chiêu trò châm ngòi li gián thế này thực bình thường.

Tô Lâm mỉm cười đứng dậy, từng bước đi về phía Lục Văn Tây, không nhanh cũng không chậm.

Lục Văn Tây tự nhiên sẽ không ngồi im chờ chết, lập tức lùi về sau, lúc lùi tới cửa thì đột nhiên nghe lạch cạch một tiếng, Lục Văn Tây thử vặn nắm cửa, quả nhiên không mở được.

Ác linh... ác linh đã có được thần trí, cấp độ cao hơn Đặng Huyên Hàm, quả nhiên có chút bản lĩnh.

Tô Lâm vẫn mỉm cười như cũ, đi tới trước mặt Lục Văn Tây, vươn tay nâng cằm Lục Văn Tây: "Cậu cũng không sống được bao lâu nữa, cần chi phải chống cự, không bằng để tôi giúp cậu chết thật nhẹ nhàng, sau đó cậu tặng túi da này cho tôi, yên tâm, diễn xuất của tôi tốt hơn cậu, nhất định sẽ hảo hảo sử dụng nó cùng tài nguyên của cậu."

Ngay cả chuyện diễn xuất kém cũng biết...

Lục Văn Tây cười lạnh, né đi bàn tay lạnh như băng của Tô Lâm. Lúc này thì anh đã hiểu mục đích của Tô Lâm, đối phương muốn lợi dụng thể xác anh để tái tục tiền duyên với Du Ngạn, ở cùng một chỗ xong rồi còn ba ba ba nữa đúng không?

Đúng là tâm lý vặn vẹo mà, biến thành ác linh rồi mà vẫn muốn đi theo bên cạnh Du Ngạn, biến trở thành người cũng muốn ở cùng một chỗ với Du Ngạn, này rốt cuộc là chân ái hay biến thái?

Lục Văn Tây nâng chân đá mạnh về phía Tô Lâm, kết quả một cước mạnh như vậy chỉ có thể làm thân thể Tô Lâm dao động một chút. Lục Văn Tây lập tức phóng về phía toilet, khóa trái cửa.

Lúc nãy mới tắm xong, hiện giờ trên người vẫn là áo tắm, trong tay không có phù triện, ngay cả năng lực chống cự cũng không có, chỉ có thể hi vọng Hứa Trần nhanh chóng trở lại.

Từ túi áo lôi di động ra nhìn wechat một chút, Hứa Trần không đáp lại, Lục Văn Tây có chút luống cuống, vội vàng gửi thêm một tin: anh ta muốn nhập xác! Anh ta muốn cướp thân thể tôi, tôi gặp nguy hiểm tính mạng! Cậu mau về đi!

Tin tức vừa mới gửi xong thì chợt nghe có người nói phía sau: "Ai, đây là lần đầu tiên cậu gặp linh hồn giống tôi à?"

Lục Văn Tây lập tức quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Tô Lâm đứng ngay sau lưng mình, cửa WC vẫn đóng kín, Tô Lâm thế mà lại vào được.

"Anh... xuyên tường?" Lục Văn Tây hỏi.

"Rất kỳ quái sao?" Tô Lâm nghiêng đầu mỉm cười, vẫn là nụ cười mỉm ôn nhu như cũ nhưng lại làm Lục Văn Tây không rét mà run.

Lục Văn Tây muốn mở cửa WC chạy ra ngoài, kết quả phát hiện cửa lại không thể mở.

Lúc này, Lục Văn Tây rốt cuộc cảm thấy sợ hãi.

Bản lĩnh của ác linh lớn hơn anh tưởng tượng rất nhiều, đánh không được trốn không xong, lẽ nào chỉ có thể tùy ý Tô Lâm xâm lược?

Anh không cam tâm.

Thuận tay túm lấy móc áo quất về phía Tô Lâm, thân thể Tô Lâm đột nhiên trở nên mờ ảo, móc áo xuyên qua thân thể anh ta, hoàn toàn không tạo thành chút tổn thương nào.

"Nếu cậu thành thật một chút thì tôi sẽ không để cậu chịu thống khổ, thế nhưng cậu làm vậy thực sự làm tôi muốn khi dễ một chút." Lúc nói chuyện, biểu cảm Tô Lâm trở nên dữ tợn: "Lúc Du Ngạn thẳng thắn với Hàn Phạm Minh, anh ấy đã nói anh ấy thích tính cách của cậu, nếu bị khi dễ phỏng chừng sẽ rất thú vị."

Fuck!

Xuống địa ngục đi!

Anh tuyệt đối không cảm thấy thú vị chút nào!

Lục Văn Tây bắt đầu hỗn loạn tìm kiếm vật phòng thân, cuối cùng túm lấy vòi sen giơ về phía Tô Lâm, làm Tô Lâm có chút kinh ngạc, sau đó lại mỉm cười: "Cậu đúng là dở hơi."

Lục Văn Tây chưa từng thất thố tới vậy, sau khi biết mình không còn sống được bao lâu anh vẫn có thể bình tĩnh, thế nhưng biết có người muốn xâm lấn cơ thể, lợi dụng nó để ở cùng một chỗ với người khác thì anh không thể nào chịu nổi.

Nếu để Tô Lâm phụ ta, anh ta khẳng định sẽ không hiếu thuận với cha mẹ, như vậy cha mẹ sẽ rất thương tâm.

"Anh không thể tìm người khác được sao?" Lục Văn Tây nhịn không được hỏi, muốn cố gắng kéo dài thời gian.

"Cậu rất tốt." Tô Lâm bình tĩnh đáp.

"Được thưởng thức kiểu này thực sự không thoải mái nổi."

"Cậu xem, Du Ngạn biểu lộ có hứng thú với cậu, mà cậu lại vừa vặn sắp chết rồi, này không phải là thiên thời địa lợi nhân hòa sao?"

"Vậy anh lấy được thân thể tôi rồi định làm gì? Yêu đương với Du Ngạn à? Để anh ta thân thiết với thể xác một người khác, anh không cảm thấy khó chịu à?"

Tô Lâm lắc đầu, thực thích thú nói chuyện với Lục Văn Tây: "Tôi rất thích cảm giác yêu đương với anh ấy, dùng thể xác của cậu bắt đầu lại một lần nữa cũng không tệ, hơn nữa đã lâu không làm tình với anh ấy, kỳ thực làm tình với anh ấy rất thoải mái, vừa lúc có thể dùng thân thể cậu thử một chút."

Lục Văn Tây thực sự muốn văng tục.

Thoải mái cái bép ấy!

Ông đây bị trĩ! Khó chịu! Đau chết mịa nha! Fuck!

"Trước kia sao hai người lại ở chung với nhau, có thể kể tôi nghe chuyện tình của hai người trước khi chết không?" Lục Văn Tây tiếp tục nhìn trái nhìn phải, phát hiện trên bồn cầu có đặt một gói thuốc, lập tức rút một điếu châm lửa, muốn để chính mình trấn định lại.

Nhìn động tác của Lục Văn Tây, cảm thấy đối phương vẫn rất bình tĩnh, Tô Lâm không khỏi nhíu mày hỏi: "Cậu muốn chết thế nào?"

"Anh không thể trực tiếp loại trừ linh hồn tôi ra ngoài, chỉ khi nào tôi chết mới có thể nhập xác đúng không?"

"Cũng không hẳn." Tô Lâm trả lời, nhưng cũng không đáp rõ ràng, phỏng chừng là sợ Lục Văn Tây đề phòng.

Tô Lâm cũng không ngốc, bắt đầu không muốn tiếp tục kéo dài thời gian nữa.

Lục Văn Tây còn chưa hút xong điếu thuốc, thân thể đã bị một cỗ sức mạnh kéo lên, sau đó ngã mạnh xuống đất.

Tô Lâm quỳ một gối ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa tay nâng mặt Lục Văn Tây: "Chậc, gương mặt thật nhỏ nhắn, tôi liền bắt đầu từ mặt cậu, bóp nát linh hồn cậu đi, giết cậu đối với tôi mà nói chỉ là một chuyện nhỏ."

Cảm giác này thực sự rất khó chịu, có cảm giác linh hồn bị bóp nghẹt, thở không được, thân thể nặng nề, ý thức từng chút mất đi, hoặc nên nói chính xác là thân thể hoàn toàn không bị gì, chỉ có linh hồn sắp vỡ vụn mà thôi.

Lục Văn Tây theo bản năng giãy giụa, bất chấp vung nắm tay về phía mặt Tô Lâm.

Đấm trúng.

Tô Lâm bị đánh tới lảo đảo, có chút kinh ngạc nhìn Lục Văn Tây.

Trong lúc hoảng hốt, Lục Văn Tây đánh bậy đánh bạ đánh tan lớp tử khí trên người ác linh.

Ngay lúc Tô Lâm kinh ngạc, một lá bùa mang theo sức mạnh bay tới dán lên lưng Tô Lâm, lập tức lá bùa bốc cháy, thân thể Tô Lâm giống như bị tổn thương nặng, co giật một cái rồi nôn ra một bụm máu.

Cùng lúc đó, chợt nghe thấy âm thanh lạnh như băng của Hứa Trần: "Mạo phạm."

Lúc đánh nhau vẫn khách sáo như vậy.

Thấy Hứa Trần xuất hiện, Lục Văn Tây có cảm giác sống sót sau tai nạn, nằm bệch dưới sàn toilet thở hồng hộc, không nói nổi câu nào, thân thể cạn kiệt sức lực cứ như vừa bơi suốt tám tiếng.

"Vừa rồi, mày nói muốn giết ai?" Hứa Trần liếc nhìn về phía Lục Văn Tây, thấy bộ dáng vô cùng chật vật của đối phương thì âm thanh lại càng lạnh lùng hơn, từng bước tiến tới gần Tô Lâm.

Tô Lâm không muốn trả lời, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, kết quả phát hiện không biết từ khi nào mắc cá chân bị khóa bằng một cái xích sắt, làm Tô Lâm không có cách nào sử dụng thuật dịch chuyển tức thời.

"Thầy bắt quỷ?" Tô Lâm hỏi, không ngờ lại gặp thầy bắt quỷ ở đây, khó trách Lục Văn Tây vẫn luôn nghĩ cách kéo dài thời gian.

"Xin lỗi đi." Hứa Trần không trả lời câu hỏi của Tô Lâm, chỉ nói ra ba chữ này, giọng điệu kiên định, tựa hồ nếu Tô Lâm dám từ chối sẽ lập tức nếm mùi khổ sở.

"Thế nào, nếu tao nói xin lỗi, mày sẽ buông tha tao à?" Tô Lâm cười lạnh, nâng tay lau vệt máu bên khóe miệng, phẫn nộ nhìn chằm chằm Hứa Trần.

"Vậy quỳ xuống." Hứa Trần vừa dứt lời, Tô Lâm lập tức cảm thấy thân thể mất khố chế, bụng dưới quặng đau, trực tiếp quỳ gối trước mặt Lục Văn Tây, đồng thời còn nghe thấy Hứa Trần bổ sung thêm một câu: "Đối với tao mà nói, giết mày chỉ là chuyện nhỏ."

Lục Văn Tây vốn vẫn còn có chút mơ hồ, lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn Tô Lâm sắc mặt dữ tợn một cái, sau đó quay qua nhìn Hứa Trần một thân khí tràng đỏ sậm, cảm thấy quả thực suất muốn chết.

Cảm giác mà Hứa Trần mang tới cho anh lúc này chính là đáng tin!

Khoảnh khắc nghe thấy âm thanh của Hứa Trần, trong lòng Lục Văn Tây chỉ có một cảm giác: được cứu rồi.

Anh cũng không rõ vì sao mình lại tin tưởng Hứa Trần, thiếu niên này chỉ mới mười tám tuổi, thế nhưng lại làm anh thực an tâm. Hiện giờ Hứa Trần dùng sức mạnh cưỡng ép Tô Lâm quỳ xuống xin lỗi anh, anh cảm thấy thực sung sướng.

Sướng quá!

Thực hả giận!

Trong nháy mắt, Lục Văn Tây đột nhiên hiểu được cái gì gọi là bạn trai uy vũ. Anh dùng một chút sức lực còn sót lại, kiên trì ngồi dậy để Tô Lâm nhìn thấy sắc mặt đắc ý của mình.

Nháy mắt Tô Lâm bị chọc giận, tử khí quanh người tăng vọt, bộ dáng thoạt nhìn lại càng dữ tợn hơn, hoàn toàn không còn dáng vẻ hào hoa phong nhã vừa nãy, rít gào công kích về phía Hứa Trần.

Hứa Trần vẫn đứng yên tại chỗ, xòe quạt chống đỡ, đòn công kích hoàn toàn không có hiệu quả.

Tô Lâm công kích bằng tay không, Hứa Trần ngăn cản bằng quạt, tiếp sau đó vung chưởng đánh lên mặt Tô Lâm. Trước đó một kích của Lục Văn Tây chỉ có thể đánh trúng tử khí quanh người Tô Lâm, thế nhưng lần này thực sự trúng vào mặt.

Thân thể Tô Lâm nặng nề ngã ra sau, nện lên bồn tắm, bồn tắm lớn lập tức xuất hiện vết rạn rồi vỡ vụn.

Hứa Trần rút ra một tờ phù triện trống, xòe quạt lẩm bẩm đọc chú, một ký hiệu bay lên khắc vào phù triện.

Tiếp theo đó, Hứa Trần vung tay ném phù triện ra ngoài, nhưng ngay lúc này chỉ thấy Tô Lâm ngoan độc tự đoạn cổ chân, sau đó biến mất trong phòng tắm.

Nãy giờ Lục Văn Tây vẫn luôn quan sát, thấy một màn này thì sửng sốt nói: "Cậu... đọc chú chậm quá."

Nhìn vết máu lênh láng dưới đất cùng một khúc chân, Hứa Trần cầm phù triện trong tay, biểu cảm cũng có chút kinh ngạc.

"Lần trước là Đặng Huyên Hàm, lần này là Tô Lâm, cậu bắt quỷ kiểu gì mà cứ để quỷ chạy vậy, nghiệp vụ của cậu không thuần thục lắm đi?" Lục Văn Tây nhịn không được hỏi, hỏi xong liền ho khan.

"Trước kia lúc đi bắt quỷ, nhóm trưởng bối trong nhà không dẫn tôi theo, tôi chỉ học được tri thức từ sách vở thôi."

"Vậy cậu đuổi theo đi, đuổi tận giết tuyệt, phải độc ác một chút mới đúng."

"An nguy của anh quan trọng hơn."

"..."

Đột nhiên Lục Văn Tây có suy nghĩ, sao vừa nãy mình lại cảm thấy tên nhóc này đáng tin nhỉ?

Rõ ràng là không đáng tin chút nào!

Hứa Trần đi tới bên cạnh, vươn tay kéo Lục Văn Tây đứng dậy: "Linh hồn của anh bị thương, cần chữa trị."

"Quả thực có chút mơ hồ, lúc ngã đập đầu cũng không choáng đến vậy." Lục Văn Tây lắc lắc đầu.

Hứa Trần đi tới bên người Lục Văn Tây, một tay đỡ đầu anh, sau đó áp trán mình lên trán anh.

Lục Văn Tây sửng sốt, nháy mắt đó nhịp tim đột nhiên gia tốc, hơi thở của Hứa Trần phà lên cánh môi, Lục Văn Tây thế nhưng đỏ mặt.

Lục Văn Tây da dày thịt béo thế mà lại đỏ mặt.

Nếu chữa trị linh hồn phải dùng cách như vậy, Lục Văn Tây thực nguyện ý bị công kích thêm vài lần.

Thực đáng giá.

Lúc Hứa Trần rời đi, xoay người giải trì thuật giam cầm trên người anh, Lục Văn Tây bắt đầu nổi bão.

"Cậu đã đi đâu vậy?" Sau khi linh hồn ổn định, cảm thấy mình đã tốt hơn nhiều, Lục Văn Tây lập tức tính sổ.

"Tạ Khả nói muốn đi gặp bạn, không dám đi một mình nên dẫn tôi đi ăn... đi theo."

"Nó dẫn cậu đi ăn cái gì?" Lục Văn Tây đã nghe thấy từ mấu chốt.

"Rất nhiều thứ."

"Cho nên vì ăn mà cậu mất cảnh giác đúng không? Tôi suýt chút nữa đã bị giết chết rồi, tên kia muốn nhập xác tôi để ngủ với cái tên bảo vệ kia, suýt chút nữa tôi đã bị bảo vệ chơi đấy, cậu định bồi thường thế nào đây?"

Hứa Trần cũng biết mình đuối lý, mím môi không biết nên trả lời thế nào, vì thế im im mở cửa đi ra ngoài.

Ra tới phòng khách, Lục Văn Tây đặt mông ngồi xuống sô pha, hai tay ôm ngực, tiếp tục chất vấn Hứa Trần: "Trước đó không phải cậu thực khí phách nói mình sẽ tận hết sức bảo vệ tôi à?"

Hứa Trần buồn bực mở cửa ngoài, sau đó trầm mặc đi vào, tuy vẫn không nói tiếng nào nhưng rõ ràng là bộ dáng chột dạ áy náy của đứa nhỏ làm sai chuyện.

"Tô Lâm đã quỳ xuống xin lỗi, còn cậu, có phải cũng nên làm gì không?" Lục Văn Tây tiếp tục hỏi.

"Tôi... lần sau sẽ chú ý." Hứa Trần có chút ủy khuất, nhưng thái độ rất thành khẩn.

Lục Văn Tây nâng tay, ngoắc ngoắc Hứa Trần: "Lại đây."

"Làm gì?" Hứa Trần hỏi.

"Ôm tôi."

Hứa Trần thực khó hiểu, nghi hoặc nhìn Lục Văn Tây, thực không hiểu hai chuyện này có gì liên quan.

"Tôi suýt chút nữa bị giết đó, có phải em nên an ủi một chút không? Lại đây, đầu gỗ." Lục Văn Tây tiếp tục bảo Hứa Trần đi tới.

Hứa Trần đắng đo một hồi rồi đi tới trước mặt Lục Văn Tây, có chút không tình nguyện ôm một chút rồi buông ra.

"Ai cho em buông?" Lục Văn Tây liền ồn ào.

"Không phải anh rất tốt sao?"

"Trong lòng có thương tích, rất sợ hãi, xù cả lông lên rồi này."

Lúc này Hứa Trần mới vươn tay tiếp tục ôm Lục Văn Tây, Lục Văn Tây ngồi trên sô pha, Hứa Trần đứng trước mặt ôm anh, Lục Văn Tây thuận thế tựa vào lòng ngực Hứa Trần, sau đó vươn tay ôm lấy đối phương.

Lục Văn Tây muốn cảm nhận cảm giác ôm Hứa Trần để xác định tâm ý của mình.

Dáng người Hứa Trần ôm rất thích, không gầy cũng không béo, ẩn phía sau quần áo hẳn là bắp thịt rắn chắc, tựa vào thực kiên định.

Anh kéo tay Hứa Trần đặt lên đỉnh đầu mình, thái độ hoàn toàn thay đổi, giống như đang làm nũng: "Xoa tóc đi, vì em mà xù lông thì em phải vuốt cho mềm xuống, biết chưa đầu gỗ."

Bàn tay Hứa Trần đặt trên đầu Lục Văn Tây, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái, sợi tóc mềm mại xuyên qua kẽ ngón tay, cảm xúc tốt lắm.

Lục Văn Tây hệt như một con gấu koala thật to thỏa mãn ôm eo Hứa Trần, ôm rất chặt, Hứa Trần cảm thấy có chút mất tự nhiên muốn lui về sau một chút, Lục Văn Tây lại lẩm bẩm: "Em thế mà lại còn về muộn hơn tôi, tôi phải tự mình tắm đấy, có biết không hả?"

Tim Hứa Trần mềm nhũn, lại tiếp tục vươn tay xoa xoa tóc Lục Văn Tây, tựa như trấn an động vật nhỏ đang xù lông.

...(cont)...

Mạng Không Còn Lâu [29] Thích

*******

Lục Văn Tây cảm thấy lúc ôm Hứa Trần mình cảm thấy rất vui, vui tới kỳ quái, cứ hệt như một đứa ngốc vậy.

Ôm Hứa Trần thực thoải mái, thực thỏa mãn, chỉ ôm thôi liền muốn cười.

Cảm giác của anh đối với Hứa Trần rất nhạt, không phải là yêu, cũng không phải không phải là Hứa Trần thì không được, chỉ là có chút hảo cảm mà thôi. Thế nhưng Lục Văn Tây biết ấn tượng của mình đối với Hứa Trần không tồi, nếu muốn tìm bạn trai thì anh nhất định sẽ chọn Hứa Trần.

Ở độ tuổi của anh sớm đã không ảo tưởng tới tình yêu thơ mộng, thời đi học từng yêu đơn phương một người, kết quả cũng không tốt đẹp chút nào, trừ bỏ một thân đầy vết thương cùng dạ dày bị cắt đi hai phần ba thì không còn kỷ niệm nào khác.

Hiện giờ, có hảo cảm là đủ rồi.

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, nếu thật sự có chút hảo cảm thì cứ thử xem, thích hợp thì cùng nhau, không thích thì thôi.

Anh không phải dạng người vẫn luôn chôn giấu tình cảm ở trong lòng nữa, năm đó cũng thẳng thắn yêu đối phương, tuy thất bại nhưng cũng không luyến tiếc. Hiện giờ phát hiện sau nhiều năm, mình rốt cuộc lại nảy sinh hảo cảm với một người nam khác, liền tính toán thử xem sao.

Không được thì thôi.

Chính là... lỡ như thành thì sao?

"Lúc muốn nhập xác tôi, vì sao Tô Lâm lại muốn bóp nát linh hồn tôi?" Lục Văn Tây vẫn ôm Hứa Trần, cọ cọ người cậu hỏi.

"Linh hồn anh có độ phù hợp với thể xác của anh cao nhất, nếu tên đó không giải quyết linh hồn anh trước thì lúc nhập xác rất có thể sẽ bị bài xích, nếu ý thức của anh đủ mạnh mẽ, thậm chí còn có thể cắn nuốt ngược lại." Lúc trả lời, thân thể Hứa Trần có chút cứng ngắc, vẫn duy trì động tác, không dám lộn xộn.

"Ghê gớm vậy à?"

"Nhưng anh phải biết, có thể trở thành ác linh có nghĩa là ý thức của anh ta đã rất cường đại, người bình thường không thể chống chọi nổi. Anh ta làm vậy vì cẩn thận, đề phòng vạn nhất mà thôi."

Lục Văn Tây cũng không rõ ý thức mình có đủ mạnh mẽ hay không, vì thế có chút trầm tư.

Lục Văn Tây đột nhiên bắt đầu sờ soạng người Hứa Trần, Hứa Trần lập tức né tránh, sau đó nhìn thấy Lục Văn Tây lôi điện thoại trong túi mình ra.

Mở di động, nhìn thấy hình nền vẫn là ảnh của mình, Lục Văn Tây nhịn không được cười hỏi: "Vẫn chưa đổi đi à?"

"Không có hình để đổi." Hứa Trần trả lời thực rõ ràng.

"Ò." Lục Văn Tây gật gật đầu, vươn tay ôm lấy Hứa Trần, tiếp tục dựa vào lòng Hứa Trần lướt xem tin tức trên di động, tra được ngày sinh của Du Ngạn, lớn hơn mình hai tuổi, tuổi khỉ.

Điều này làm tâm tình Lục Văn Tây có chút phức tạp.

"Lần trước em tính giúp tôi, chồng tương lai... chính là người yêu ấy, lớn hơn tôi hai tuổi, tuổi khỉ, tôi nghĩ người đó rất có thể là Du Ngạn. Quỷ nam công kích tôi hôm nay là bạn trai cũ của Du Ngạn, muốn nhập xác tôi rồi tiếp tục ở cùng một chỗ với Du Ngạn. Tôi nghi ngờ người yêu đương sau đó kết hôn với Du Ngạn chính là tôi bị nhập xác."

Nghe vậy, Hứa Trần trầm mặc một hồi, ánh mắt có chút thay đổi, mím chặt môi.

Lục Văn Tây nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hứa Trần, từ dưới nhìn lên nên trông ánh mắt có vẻ to hơn, thoại nhìn đặc biệt đáng yêu.

Hứa Trần cúi đầu nhìn Lục Văn Tây: "Sẽ không, tính toán đó không thể bị ngoại lực quấy nhiễu, là nhân duyên chân chính. Nếu bị nhập xác thì đã tính là ngoại lực quấy nhiễu, không chuẩn xác."

Nghe vậy Lục Văn Tây có chút sửng sốt, vẻ mặt không thể nào tin nổi: "Nói vậy là tôi thực sự cùng cái tên kia yêu nhau, sau đó còn kết hôn?"

"Nếu đưa ngày sinh tháng đẻ của anh ta cho tôi, tôi có thể tính nhân duyên rồi so sánh với anh."

"Sinh nhật của anh ta không phải chuyện bí mật, thế nhưng thời gian cụ thể thì không rõ lắm, sinh vào ban ngày hay ban đêm có khác biệt nhiều lắm không?"

"Đưa tôi đi."

"Ừm."

Lục Văn Tây lập tức đưa ngày sinh vừa tra được cho Hứa Trần, Hứa Trần tìm giấy bút trong phòng, tính toán từng giờ rồi nói: "Nếu anh ta sinh vào giờ sửu thì một nửa nhân duyên sẽ nhỏ hơn hai tuổi, tuổi cẩu."

Nhận được đáp án, trong lòng Lục Văn Tây có chút giật thót.

Hứa Trần cầm giấy, vẫn lạnh nhạt như bình thường nhìn Lục Văn Tây.

"Em tính xem, có phải một năm nữa tôi sẽ bị mù không?" Lục Văn Tây vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Không có, tuổi già của anh rất thuận lợi."

Lục Văn Tây lập tức lấy di động gọi cho Hàn Phạm Minh, điện thoại vừa mới được chuyển tiếp, Lục Văn Tây đã trực tiếp hỏi: "Chuyện Du Ngạn rốt cuộc là sao?"

Đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, Hàn Phạm Minh ù ù cạc cạc không hiểu gì cả: "Sao là sao?"

"Anh ta đột nhiên thổ lộ với tôi."

Hàn Phạm Minh ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi mới có chút kinh ngạc hỏi: "Hôm nay?"

"Ừm."

"Cậu ta bị cái gì kích thích à?"

"Sao tôi biết được."

Hàn Phạm Minh thở dài một hơi, sau đó có tiếng mở cửa vang lên, tựa hồ là tìm một nơi yên lặng, sau đó mới tiếp tục nói chuyện với Lục Văn Tây: "Ngày đầu tiên làm việc với cậu ta, cậu ta đã thẳng thắn với tôi, mình là gay."

Đây là tin tức Lục Văn Tây không biết, có chút chấn động, sau đó tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Là tôi nhìn ra cậu ta có ý tứ với cậu nên mới hỏi rõ, sau mấy giờ trò chuyện thì cậu ta rốt cuộc cũng thừa nhận, đại khái là khoảng một năm trước."

Nghe vậy Lục Văn Tây sửng sốt, một năm trước đã thích rồi?

Hàn Phạm Minh tiếp tục nói: "Tôi hỏi có phải là thật lòng không, cậu ta nói phải nhưng không dám nói, sợ cậu cảm thấy mình vì gia thế mà muốn tiếp cận, nói sau khi nổi tiếng rồi mới thổ lộ. Lần trước cũng vậy, nghe nói cậu bị chỉ trích, lại nghe nói có người vì trầm cảm mà tự sát nên cố ý bay về xem tình huống của cậu, thấy trạng thái của cậu không tệ lắm liền đón chuyến bay sớm nhất bay đi, tôi cũng chỉ thuận tiện mượn cậu ta làm cớ để răn dạy cậu một chút mà thôi."

Nghĩ lại cũng đúng, khi ấy Hàn Phạm Minh thế mà lại để Du Ngạn ở trong phòng, quả thực rất khả nghi, hiện giờ xem ra thế mà lại là cố ý.

Đáp án này làm Lục Văn Tây không nói được tiếng nào, một tay chống cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài, nhớ tới những chuyện trước đây về Du Ngạn, phát hiện, mình thực sự không hề để tâm tới người này.

Vì sao đột nhiên lại thổ lộ?

Trong đầu linh quang chợt lóe... trước kia anh Lưu chính là tài xế của Du Ngạn, lúc đó anh chọc tài xế tức tới mức muốn từ chức nên hai người đã trao đổi tài xế cho nhau. Anh Lưu tính tình trầm ổn, thích hợp với nghệ nhân như Lục Văn Tây, tài xế trước khá nóng tính, có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, khá thích hợp với Du Ngạn.

Trước khi làm nghề tài xế, anh Lưu là quân nhân xuất ngũ, có thể chạy từ xe con đến xe tải, rất đáng tin, kỹ thuật lái xe rất tốt, khi ấy muốn tìm được một người như vậy cũng không dễ.

Nếu Du Ngạn hỏi thăm anh Lưu, phỏng chừng anh Lưu sẽ nói một chút, những chuyện nhỏ nhặt, người bình thường nghe sẽ không nghĩ nhiều, thế nhưng người có ý thì sẽ để ý.

Tỷ như... quan hệ của anh cùng Hứa Trần có chút không bình thường, nên Du Ngạn bị kích thích?

Có lẽ anh nên nói chuyện với anh Lưu một chút.

Nửa ngày không nghe Lục Văn Tây nói chuyện, Hàn Phạm Minh chủ động hỏi: "Cậu nghĩ thế nào?"

"Bình thường tôi đối xử với anh ta thế nào, anh ta không nghĩ tới à?"

"Cho nên, cậu sẽ từ chối?"

"Đúng vậy."

"Nếu vậy thì từ chối dứt khoát một chút, đừng dây dưa lằng nhằng, chuyện sau này tôi sẽ xử lý."

Lục Văn Tây đáp một tiếng, sau đó hỏi: "Bạn trai cũ của Du Ngạn sao lại chết vậy?"

"Cậu ta từng có bạn trai à?"

"Ừm, chết năm năm trước."

"Ba năm trước tôi mới trở thành người đại diện của cậu ta, từ công ty khác lôi về nên cũng không rõ những chuyện trước đó lắm, Du Ngạn không nói."

"Rồi, tôi biết rồi, anh giúp tôi từ chối đi, tôi lười phản ứng anh ta, gặp anh ta một cái liền thấy quỷ."

Hàn Phạm Minh có chút khó hiểu: "Không suy nghĩ một chút à? Cậu ta cũng không tồi."

"Con khỉ, vừa nhắc tới là thấy bực rồi, được rồi, tôi cúp đây." Nói xong liền cúp máy.

Trước đó vốn đã không có cảm giác với Du Ngạn, hiện giờ vì Tô Lâm mà trực tiếp chuyển thành chán ghét.

Hứa Trần vẫn ngồi trong phòng chờ, thấy Lục Văn Tây cúp máy mới nói: "Tôi về phòng đây."

Lục Văn Tây đương nhiên không đồng ý, chạy tới sô pha ngồi xuống bên cạnh, sau đó vươn tay ôm lấy bả vai Hứa Trần, nhất quyết không chịu buông nói: "Bên dưới quảng trường ồn lắm, tôi ngủ không được, hơn nữa cũng không biết Tô Lâm có quay lại trả thù hay không, tôi sợ lắm."

Hứa Trần cũng cảm thấy Lục Văn Tây nói có lý, nhưng cũng không cần ôm mình như vậy, vì thế đẩy đẩy tay anh: "Tôi có thể ở lại, nhưng mà anh có thể buông ra không?"

"Không, tôi sợ quỷ lắm, trong lòng bất an, phải ôm như vậy mới đỡ sợ." Lục Văn Tây xấu xa nói.

Hứa Trần nhớ lại, lần đầu tiên gặp quỷ, Lục Văn Tây còn ngồi nói chuyện phiếm với nữ quỷ, sau đó còn vui vẻ trò chuyện với Đặng Huyên Hàm thì có chút hoài nghi.

Sợ quỷ?

Nói đùa đi?

Nhưng nghĩ đến Lục Văn Tây mới bị ác linh công kích, Hứa Trần có chút áy náy nên cũng không giãy giụa nữa.

Lúc này, âm báo tin wechat của Lục Văn Tây vang lên, Lục Văn Tây lập tức cầm lấy di động, nhìn một chút, là tin của Doãn Hàm Vi: lão đại, ba em không có việc gì.

Ngay sau đó, di động Hứa Trần cũng vang, Hứa Trần mở ra xem thì phát hiện cũng là tin của Doãn Hàm Vi: Hứa Trần, trước kia anh hiểu lầm cậu, anh xin lỗi cậu, còn có, rất cám ơn.

Sau đó là thông báo chuyển khoản, Hứa Trần mở xem, phát hiện có năm nghìn NDT chuyển vào tài khoản, xem như cảm tạ.

Trong suy nghĩ của Hứa Trần, ở lại bên cạnh Lục Văn Tây là công việc, giúp Doãn Hàm Vi xem tướng, xếp ưu giải nạn cũng là một loại công việc. Doãn Hàm Hi chuyển qua chính là tiền công, vì thế cậu vui vẻ tiếp nhận.

Lục Văn Tây gõ một icon đáp lại Doãn Hàm Vi rồi không để ý nữa.

Hứa Trần thì nghiêm túc trả lời: cám ơn quan tâm.

Đồng thời trong lòng Hứa Trần cũng thầm cảm thán, tiền công người khác trả quả thực không nhiều bằng Lục Văn Tây, đối với Lục Văn Tây cậu phải chuyên nghiệp hơn mới đúng, bằng không thực có lỗi với số tiền công ấy, hôm nay quả thực cậu đã lơi là nhiệm vụ.

Lúc Hứa Trần tự kiểm điểm, wechat của Lục Văn Tây lại vang, là Lâm Hiểu: quả nhiên bị đưa tin rồi.

Lục Văn Tây lập tức dùng hai chân quấn chặt Hứa Trần, tay thì lướt weibo, thờ ơ đọc tin tức, phát hiện một vị paparazzi khá nổi danh vừa post một bức ảnh kèm theo một dòng trích dẫn: Lục Văn Tây tham gia tiết mục Tỷ Muội bị thương, được nhân viên công tác cùng Béo Mạc Mạc hộ tống tới bệnh viện, mặt đầy máu, tựa hồ bị hủy dung?

Bình luận thì có cái trào phúng, cũng có cái an ủi.

Ám Uyên: phản ứng đầu tiên, lão đại thế mà lại tham gia chương trình thực tế? Sau đó mới ý thức được vấn đề, hủy dung? Đừng nói bậy? Xem kỹ thì chỉ bị thương ở đầu, ôm trán thôi mà, gương mặt của lão đại vẫn còn hoàn hảo. Nhưng vẫn hi vọng lão đại không có việc gì.

Anti Mặt Liệt Cả Đời: #Lục Diễn Hôn cút khỏi giới giải trí# hủy dung mới tốt, như vậy mới không ló mặt ra ghê tởm người khác được nữa. Chỉ bị thương chút xíu thôi mà kéo một đám người như vậy tới bệnh viện, có cần kiểu cách như vậy không? Về nhà làm đại thiếu gia đi, đừng có gây họa cho chương trình người ta nữa.

Yêu Tinh Lười: dù sao cũng là người dùng mặt kiếm cơm, người qua đường biểu thị, hi vọng không có việc gì, bởi vì bộ dáng Lục Văn Tây thực sự không tệ, không phải cái loại thịt tươi nữ tính.

Trái Tim Tung Bay: gần đây Lục Văn Tây có chút sinh động quá mức!

Không Không Không Không Xấu: mấy tên anti Lục lão đại nghỉ ngơi một chút đi, người ta chỉ sơ ý bị thương một chút thôi đã có một đống người nhảy ra cọ nhiệt, Lục lão đại cũng thực bất đắc dĩ.

Lục Văn Tây xem weibo kia xong thì nhớ tới weibo của mình, cũng có rất nhiều fan tới weibo anh hỏi han có việc gì hay không, có cả đám người vui sướng khi người gặp họa, đương nhiên còn có cả trào phúng.

Tin nhắn riêng Lục Văn Tây đã sớm khóa lại, những tin khác cũng tắt thông báo, chỉ ngẫu nhiên click xem một chút mà thôi.

Xem xong một vòng, ngẩng đầu lên liền thấy Hứa Trần cau mày ngồi thực quy củ, tuy tùy ý cho Lục Văn Tây ôm nhưng rõ ràng có chút mất tự nhiên.

Lục Văn Tây có chút khó hiểu, buông Hứa Trần ra hỏi: "Sao vậy?"

"Anh không nên như vậy."

"Nói lý do xem."

"Anh biết rõ... phải cẩn thận." Hứa Trần nói vậy thì chính là thừa nhận bản thân là gay, Lục Văn Tây nghe vậy thì vui vẻ không thôi, trong lòng chỉ còn một ý tưởng, là gay thì tốt rồi, trong lòng sẽ không có cảm giác tội lỗi, chủ động theo đuổi là được rồi.

"Em có vẻ vẫn chưa hiểu rõ quan hệ của hai chúng ta." Lục Văn Tây đặt di động qua một bên, ôm lấy bả vai Hứa Trần, gác cằm lên vai, thì thầm bên tai đối phương.

Khoảng cách rất gần, chỉ cần Lục Văn Tây hơi quay qua một chút, chóp mũi sẽ chạm vào vành tai Hứa Trần. Hơi thở ấm áp vờn quanh bên tai, lỗ tai Hứa Trần theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đỏ ửng lên, lại còn giật giật, đáng yêu tới mức làm Lục Văn Tây chỉ hận không thể hôn lỗ tai cậu một chút.

"Chính là quan hệ giữa cố chủ cùng nhân viên." Hứa Trần trả lời, âm thanh có chút căng cứng, tiếp tục duy trì bộ dáng bình tĩnh bất loạn.

"Kỳ thực anh có thể xem là kim chủ của em, em là đại bảo bối của anh."

Xưng hô đại bảo bối làm Hứa Trần có chút không thích ứng, quay qua nhìn Lục Văn Tây, hoài nghi đối phương đang trêu mình.

Lục Văn Tây lập tức tỏ ra nghiêm túc, vì để Hứa Trần cảm thấy mình thực thành khẩn, ngay cả diễn xuất của anh cũng tăng lên không ít.

"Quan hệ của kim chủ và đại bảo bối chính là như vậy, thân mật hơn những người khác, như hình với bóng, anh là kim chủ của em, em nên phục tùng."

"Nhóm Doãn Hàm Vi cũng vậy à?"

"Không, tiền công của bọn họ ít hơn em."

Hứa Trần lại trầm mặc.

"Em có chút tinh thần hợp đồng được không vậy, nếu đã ký kết thì nên chấp hành." Lục Văn Tây tiếp tục thuyết ngụy biện của mình.

Ấn theo ý tưởng của Lục Văn Tây, anh có thể bao dưỡng Hứa Trần, chuyện như vậy cũng thực hợp lý, thích một người, cùng người đó vượt qua đoạn thời gian cuối cùng của cuộc đời, như vậy tuyệt đối sẽ không có chút nuối tiếc nào nữa. Thế nhưng người như Hứa Trần khẳng định sẽ không thích, hơn nữa anh cũng cảm thấy bao dưỡng không thoải mái như yêu đương bình thường.

Anh chỉ có thể dụ dỗ lừa gạt đối phương, cứ thông đồng trước rồi nói sau.

"Ban đầu không nói cái này, tôi chỉ phụ trách bảo vệ an toàn của anh và thân nhân mà thôi." Hứa Trần phản bác.

"Hợp đồng của người thành phố chính là vậy, em phải tuân thủ hứa hẹn."

"Ý của chúng ta tựa hồ có chút khác biệt."

"Không có, chính là như vậy, nếu em đã đáp ứng thì phải phụ trách. Hơn nữa tôi đã sắp chết rồi, trong khoảng thời gian cuối cùng này, em có thể có chút thiện tâm để anh sống vui vẻ hơn không?"

Hứa Trần muốn nói gì đó, nhưng bị âm thanh thông báo của wechat đánh gãy, Lục Văn Tây lập tức cầm lấy di động, phát hiện là tin của Hàn Phạm Minh: Béo Mạc Mạc giúp cậu phát weibo.

Lục Văn Tây không đáp, trực tiếp mở weibo, vào trang của Béo Mạc Mạc liền thấy bài đăng mới nhất.

Béo Mạc Mạc: hôm nay trong lúc ghi hình tiết mục đã được Lục Văn Tây liều mình cứu giúp, làm hại anh ấy suýt chút nữa hủy dung, có một sinh tử chi giao như vậy, Lục Văn Tây, em muốn tạo scandal với anh! Em sẽ là fan hâm mộ của bạn gái anh, cho anh một cái ôm tràn đầy yêu thương.

Đính kém là hai bức hình của cô cùng Lục Văn Tây chụp chung trên xe, còn cố ý chỉnh sửa qua, bức đầu tiên hai người đều làm biểu cảm lệch miệng lé mắt vô cùng quỷ dị, bức thứ hai thì bình thường, cả hai người đều cười thực vui vẻ, Lục Văn Tây trông rất suất.

Bình luận trên weibo này hiền hòa hơn.

Cá Hấp: Mạc Mạc, lần này cũng là chỉ còn hai người bị ghét bỏ nên ghép thành tổ đội à?

XY Thược Dược: cám ơn Béo Mạc Mạc đã lên tiếng nói giúp lão đại, lão đại chính là thiếu niên ngay thẳng, thường liều mình cứu người, chính là hơi ngốc một chút nên cứ bị người ta bôi xấu, thực chờ mong một ngày nào đó tất cả mọi người đều phát hiện lão đại kì thực rất tốt [Mỉm cười gọi tên anh]

Miêu Miêu Tham Ăn: quả nhiên tục ngữ nói đúng, gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà.

Cây Đậu Độc, Đừng Trêu Chọc: Lục Văn Tây, em muốn tạo scandal với anh, ha ha ha ha.

Hàng Xóm Nhà Bên: có cần nói trắng ra như vậy không, thế mà lại muốn có scandal, quả thực là chuyện tình sâu đậm nhất giới giải trí.

Ngôn Thập Lục: [Lục Văn Tây, em muốn tạo scandal với anh.jpg]

Trạch.Hủ.Cơ: suýt chút nữa hủy dung? Này có nghĩa vụ hủy dung là giả?

Trước đó weibo đăng chuyện Lục Văn Tây bị thương chỉ xếp hạng cuối cùng trên bảng tin hot mà thôi, kết quả Béo Mạc Mạc phát tin xong, bởi vì thanh minh quá rõ ràng dứt khoát nên lập tức lọt thẳng vào top trên.

Loát loát một hồi, rốt cuộc nhảy thẳng lên top một.

Lúc này Lục Văn Tây đã follow Béo Mạc Mạc. Cùng lúc đó, còn dựa theo lời nhắc của Hàn Phạm Minh mà follow Bạch Đẳng Nhạn, là Bạch Đẳng Nhạn follow trước.

Bạch Đẳng Nhạn khá thú vị, Lục Văn Tây từng nghe Lâm Hiểu kể chuyện bát quái về Bạch Đằng Nhạn.

Quốc tịch Bạch Đẳng Nhạn không phải bổn quốc, anh ta lớn lên ở nước ngoài, sau khi trưởng thành mới về nước phát triển, cũng từng xin nhập quốc tịch, kết quả phát hiện quốc tịch bổn quốc khó xin nhất, vì thế chỉ đành từ bỏ.

Sau khi xem thông tin mới biết Bạch Đẳng Nhạn rất ít khi follow người khác, trong giới chỉ vỏn vẹn có ba mươi hai người, Lục Văn Tây thực vinh hạnh trở thành người thứ ba mươi ba.

Trước đó có một nữ diễn viên từng hợp tác với Bạch Đẳng Nhạn đã chủ động follow, đợi đến khi phim truyền bá xong Bạch Đẳng Nhạn vẫn không hề đáp lại. Không bao lâu sau, nữ diễn viên nọ tự động xóa follow, kết quả vẫn bị fan hâm mộ nhạy bén phát hiện, hơn nữa còn bị đăng tin rùm beng một thời gian.

Hàn Phạm Minh: phỏng chừng ấn tượng của Bạch Đẳng Nhạn về cậu không tồi, Du Ngạn cũng không để ý tới, cả đoàn khách quý tham dự tiết mục chỉ follow mỗi mình cậu.

Lục Văn Tây: sau khi ghi hình kết thúc, anh ta có gửi tin wechat nói có phim mới sẽ nhờ tôi hỗ trợ tuyên truyền.

Hàn Phạm Minh: đối tượng có khả năng phát triển.

Lục Văn Tây ở trong lòng Hàn Phạm Minh chính là đối tượng cần phải trông nom kỹ lưỡng, bạn bè kết giao trong giới luôn kiểm duyệt rất kỹ, xxx thích hợp làm bằng hữu, xxx không thích hợp làm bằng hữu, đều phân biệt rõ ràng, mà Bạch Đẳng Nhạn thì được xếp vào đối tượng có thể phát triển.

Danh tiếng của Bạch Đẳng Nhạn cùng Béo Mạc Mạc ở trong giới không tồi, không có tin đồn xấu, ấn tượng của Lục Văn Tây về bọn họ cũng không tệ. Nhưng bị Hàn Phạm Minh phân loại như vậy, anh vẫn có chút không thoải mái.

Hàn Phạm Minh quản thúc gắt gao như vậy cũng là một trong những nguyên nhân làm anh có rất ít bằng hữu trong giới.

Lục Văn Tây: tự tôi biết.

Sau khi ngừng chat wechat, Lục Văn Tây rốt cuộc buông Hứa Trần ra, Hứa Trần lập tức thở phào một hơi, cứ như vừa hoàn thành nhiệm vụ.

Lục Văn Tây leo lên giường nằm thì thấy Hứa Trần đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, một lúc sau tiến ra thì hỏi: "Phòng tắm có cần đền tiền không? Tiền tôi kiếm được đủ đền không?"

Hứa Trần hoàn toàn không có khái niệm về tiền tệ, hơn nữa cũng không sốt ruột đòi Lục Văn Tây trả lương.

"Anh là kim chủ, để anh đền." Lục Văn Tây đáp.

"Tôi không tắm được."

"Tùy tiện rửa mặt đỡ đi, ngày mai chúng ta trở về rồi, trước đó Lâm Hiểu có gửi tin nói lịch chụp hình tạp chí đã hủy bỏ."

Hứa Trần đứng ở cửa toilet, suy nghĩ một chút rồi quay vào trong rửa mặt.

Lục Văn Tây nằm trên giường, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Sau khi xác định mình có hảo cảm với Hứa Trần, tâm tình của anh rất tốt, nhìn bộ dáng đầu gỗ của Hứa Trần liền cảm thấy thực thú vị, trái tim thiếu nam liền bùm bùm nảy lên.

Hóa ra anh cũng giống như Tử Hà tiên tử, vào thời khắc nguy nan người đàn ông trong mộng sẽ xuất hiện cứu anh.

Trong lúc chờ đợi, Lục Văn Tây nghĩ tới vài chuyện khác.

Nếu anh không có một thân tử khí, không nhìn thấy quỷ, như vậy anh cùng Hứa Trần sẽ không có cơ hội gặp mặt, Hứa Trần cũng sẽ không gõ cửa nhà anh?

Nói vậy, Hứa Trần sẽ không xuất hiện trong sinh mệnh anh.

Như vậy anh sẽ bỏ qua Hứa Trần, sau đó chọn lựa Du Ngạn?

Có lẽ vậy đi.

Nếu Hứa Trần không xuất hiện, có lẽ anh thực sự sẽ bị Du Ngạn đả động, hai người sẽ tiến tới, yêu nhau rồi kết hôn. Thế nhưng hiện giờ Hứa Trần đã xuất hiện, anh cũng nhận ra tâm tư mình, trong lòng thực hạnh phúc, tự nhiên sẽ không động tâm với Du Ngạn.

Với lại, anh có thể nhìn thấy quỷ, xảy ra chuyện Tô Lâm làm trong lòng anh nảy sinh chán ghét với Du Ngạn.

Đây chính là số mệnh đã định đi?

...(cont)...

Mạng Không Còn Lâu [30] Dụ dụ dụ

*********

Hứa Trần rửa mặt xong, vừa mới nằm lên giường thì Lục Văn Tây đã lăn qua ôm chầm lấy người Hứa Trần, nhắm mắt lại ngủ, hoàn toàn không để ý tới biểu cảm mất tự nhiên của Hứa Trần.

Tư thế ngủ thân mật như vậy làm Hứa Trần có chút không thoải mái, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, có lẽ vì bị Lục Văn Tây tẩy não thành công nên cũng không giãy giụa, nhắm mắt lại cố ép mình chìm vào giấc ngủ.

Hai người không nói gì, thế nhưng tư thế ngủ thì lại ăn ý vô cùng.

Lục Văn Tây được một tấc lại muốn tiến một thước.

Hứa Trần dung túng thỏa hiệp.

Lục Văn Tây thuận thế áp tai lên người Hứa Trần, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu. Hiển nhiên, tim Hứa Trần đập rất nhanh, nhóc con này không phải không động tâm mà chẳng qua cố nhẫn nại mà thoi.

Kìm lòng không được, Lục Văn Tây nhếch môi, cảm thấy thực vui vẻ, hóa ra chỉ cần lắng nghe tiếng tim đập của Hứa Trần anh đã cảm thất ngọt như vậy, cứ hệt như có một chú gấu Pooh vừa đánh vỡ một bình mật trong tim anh.

"Ngủ ngon, đại bảo bối." Lục Văn Tây cố ý khoe khoang âm thanh dễ nghe của mình.

"Đừng gọi bậy." Hứa Trần lập tức trả lời, đặc biệt nghiêm túc.

"Ngủ ngon, đầu gỗ."

"Ngủ ngon." Xưng hô đầu gỗ làm Hứa Trần cảm thấy thoải mái hơn là đại bảo bối.

Lục Văn Tây đã mệt mỏi suốt cả ngày, có thể xem là bị huấn luyện cường độ cao, không bao lâu liền ngủ say.

Tâm Hứa Trần loạn như ma, tư thế cứng ngắc, tự nhiên lại là một đêm mất ngủ, nhịn không được nhìn qua Lục Văn Tây. Trên trán Lục Văn Tây có vết thương, cậu đã sớm chú ý, nhưng miệng vết thương đã trải qua xử lý nên cậu cũng không hỏi tới, cảm thấy làm vậy có chút làm bộ làm tịch.

Nhưng hiện giờ xem ra, lúc bị đụng trúng hẳn là rất đau, cả vùng da xung quanh đều sưng đỏ.

Chú ý lúc ngủ Lục Văn Tây có hơi nhíu mày, Hứa Trần hoài nghi vết thương trên trán Lục Văn Tây lại đau, vì thế lập tức giúp anh thổi thổi một chút. Phần tóc mái Lục Văn Tây bị thổi bay lên quẹt lên môi Hứa Trần, ngứa ngứa, Hứa Trần mới dừng lại.

Lúc này, Lục Văn Tây điểu chỉnh tư thế thoải mái hơn, cánh tay đang ôm Hứa Trần cũng dời đi.

Hứa Trần cũng không phản ứng, vẫn tiếp tục nhìn Lục Văn Tây.

Sau khi trở lại, tử khí trên người Lục Văn Tây đã nhạt đi không ít.

Lúc này Lục Văn Tây hơi ngửa đầu lộ ra chiếc cằm nhọn, đường cong hầu kết dưới ánh trăng chiếu rọi thực lưu sướng sáng bóng. Tầm mắt đảo qua liền thấy Lục Văn Tây không cài hết nút áo nên lộ ra một phần bả vai cùng xương quai xanh, rõ ràng là thân thể nam giới khỏe mạnh nhưng da dẻ lại rất nhẵn nhụi, phần bả vai cũng không có nhiều cơ bắp nên xương quai xanh càng lộ rõ hơn.

Ánh mắt Hứa Trần đảo quanh phần sườn mặt, cổ, bả vai, xương quai xanh của Lục Văn Tây vài vòng mới miễn cưỡng áp chế chính mình thu hồi tầm mắt.

Bộ dáng Lục Văn Tây rất dễ nhìn, Hứa Trần thừa nhận.

Tuy tính cách Lục Văn Tây có chút tùy tiện, đôi khi lại nóng nảy, thế nhưng chung quy vẫn không đến mức làm người ta chán ghét.

Thế nhưng vậy thì sao chứ?

Mệnh định của cậu là vô tình vô ái, cho nên cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ không ổn.

Cậu nên khắc chế hơn, bảo trì khoảng cách, cậu là người đoạn tụ, Lục Văn Tây cũng vậy, nên cẩn thận một chút mới đúng, cứ thân mật như vậy, sau này kết hôn Lục Văn Tây làm sao công đạo với chồng mình?

Làm một người đàn ông, cái gì nên làm cái gì không nên làm, cậu hiểu rất rõ.

Sau khi tự kiểm điểm chính mình, Hứa Trần quyết định ngài mai sẽ nói rõ với Lục Văn Tây.

Người nằm bên cạnh lại bắt đầu lẩm bẩm, tựa hồ đang chửi người, phỏng chừng là bị âm thanh cổ nhạc bên ngoài làm ồn, Hứa Trần nghĩ nghĩ một lúc. Nếu đã quyết định thì nên tuân thủ, đã quyết định ngày mai sẽ nói rõ ràng với Lục Văn Tây, hôm nay cứ thôi vậy.

Vì thế Hứa Trần vươn tay cẩn thận kéo tay Lục Văn Tây lên người mình, trở lại tư thế ôm lấy mình vừa nãy.

Lúc này, Lục Văn Tây liền tốt hơn nhiều.

Hứa Trần cũng không còn rối rắm, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác được tay Lục Văn Tây lại sắp dời đi, Hứa Trần cái khó ló cái khôn nắm lấy tay Lục Văn Tây, nắm như vậy thì không sợ trượt xuống nữa.

Phương pháp này không tồi, trong lòng cũng không còn tâm sự, rất nhanh Hứa Trần cũng ngủ say.

Sáng sớm lúc Lục Văn Tây tỉnh lại, Hứa Trần vẫn còn ngủ bên cạnh, nhìn Hứa Trần, lại nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, anh không khỏi mỉm cười.

Là tay Hứa Trần bao trùm lên tay anh, rõ ràng là Hứa Trần chủ động.

Đồ ngốc này cũng thích anh đi, đúng là muộn tao mà.

Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, anh suất như vậy, Hứa Trần lại là gay, sao lại không thích chứ?

Vì thế anh cũng không ngồi dậy, tiếp tục nằm, để Hứa Trần nắm tay mình, tư thế này rất tốt. Nằm một hồi, cảm giác nhóm Lâm Hiểu đã sắp tới mới dùng khuỷu tay chống người ngồi dậy, tay kia thì chọt chọt mặt Hứa Trần.

Hứa Trần hơi nghiêng đầu, Lục Văn Tây tiếp tục chọt, từ trán đến chóp mũi, sau đó là cánh môi.

Hứa Trần dần dần tỉnh lại, mở to mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lục Văn Tây, Lục Văn Tây lại còn dùng ngón trỏ vuốt môi mình, Hứa Trần cả kinh lùi ra sau né tránh.

Sau đó Hứa Trần nhìn thấy Lục Văn Tây vươn đầu lưỡi liếm ngón tay mình, cũng chính là ngón đã chạm vào môi cậu, mỉm cười nói: "Buổi sáng tốt lành nha đại bảo bối."

Lục Văn Tây mỉm cười hệt như hồ ly vừa trộm được thịt, đặc biệt giảo hoạt, có cảm giác thực xấu xa, làm Hứa Trần không khỏi mím môi.

Hứa Trần chỉ cảm thấy đầu óc ầm ầm nổ tung, lỗ tai nháy mắt nóng bừng, vội vàng buông tay Lục Văn Tây, môi run run nói: "Anh đừng như vậy, chúng ta..."

Còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Đừng sợ, là nhóm Lâm Hiểu." Lục Văn Tây cười nói, vươn tay lau bên khóe mắt Hứa Trần một chút rồi nhấc chăn, leo xuống giường.

Hứa Trần lập tức đứng dậy, cậu cũng không tính toán để những người khác nhìn thấy mình nằm trên giường Lục Văn Tây.

Lúc Lục Văn Tây mở cửa để Lâm Hiểu tiến vào, Hứa Trần đã mặc xong quần áo, trấn định ngồi xuống sô pha.

Sau khi vào phòng nhìn thấy Hứa Trần, Lâm Hiểu có chút sửng sốt, thế nhưng không nói gì, chỉ hỏi Lục Văn Tây có muốn trang điểm hay không. Lục Văn Tây đi vào toilet rửa mặt, vừa ra ngoài thì Lâm Hiểu chạy vào rửa tay, sau đó liền thấy vớ cùng quần lót được giặt sạch phơi bên trong.

Vớ cùng quần lót của Lục Văn Tây chưa bao giờ mặt lần thứ hai, đều mặc xong là vứt, càng không có khả năng tự mình giặt.

Đáp án chỉ có một, là đồ của Hứa Trần.

Quan hệ của hai người thực sự thuần khiết... biết được mình cũng là một trong những đối tượng cần giữ bí mật, Lâm Hiểu có chút mất mác, nhưng cũng hiểu được, dù sao cũng là nghệ nhân, ngay cả Hàn Phàm Minh còn bị gạt, mình chỉ là thợ trang điểm mà thôi.

Lúc trang điểm, Lục Văn Tây nói: "Nghe nói Cát Tân Long biểu diễn kịch nói ở đây, mua vé cho anh đi, hôm nay anh tới xem."

"Lão đại, anh định qua đó phá à? Đừng nha, hình tượng của anh cũng chỉ mới tốt lên một chút." Lâm Hiểu hoảng sợ, vội vàng nói.

"Trong lòng em anh đây là loại người như vậy à?"

"Đúng vậy."

Lục Văn Tây trầm mặc một lát mới thở dài giải thích: "Anh muốn tới đó khiêm tốn học hỏi."

"Ồ! Có cần liên hệ phóng viên không?"

"Không cần, còn phải trốn đám phóng viên đó, chúng ta bí mật tới đó, bằng không lão tiền bối phỏng chừng lại càng chán ghét hơn."

Lâm Hiểu dừng động tác lại, nhìn chằm chằm Lục Văn Tây hồi lâu, xác định Lục Văn Tây thực sự không phải đang nói đùa mới gật đầu, không tiếp tục trang điểm mà cầm di động giúp Lục Văn Tây đặt vé.

Lục Văn Tây, Hứa Trần, Lâm Hiểu, Tạ Khả, anh Lưu, tổng cộng năm người, mua vé ngay ngày biểu diễn mà vẫn có thể mua được chỗ kế nhau chứng minh số lượng người xem không đông.

Hiện giờ kịch nói đã không được quá nhiều người yêu thích, đặc biệt những vở không có giới thiệu tuyên truyền, đại đa số người xem đều là fan trung thành.

Bởi vì tới gặp lão tiền bối nên hôm nay Lâm Hiểu tạo hình cho Lục Văn Tây khá hiền hòa, còn khá điệu thấp. Áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, đặc biệt chín chắn, nhưng cổ áo cởi bỏ hai nút trên cùng, thoạt nhìn khá thoải mái.

Kiểu tóc cũng không quá khoa trương, chải chuốt thực bình thường, hướng nội, trang điểm trên mặt cũng khá nhẹ, có thể nói là trang điểm như không trang điểm.

Nhóm người xuất phát, anh Lưu đã mượn một chiếc xe công vụ ở trụ sở công ty ở thành phố này, mọi người cùng tới rạp hát.

Trên đường, Lâm Hiểu cùng Tạ Khả không ngừng tâm sự về người bạn mạng mới gặp gỡ của Tạ Khả.

Người bạn kia cũng là người trong giới, cũng muốn làm thợ chụp hình, có thể xem là một thanh niên có tính nghệ sĩ, nhỏ hơn Tạ Khả hai tuổi, nghe nói dáng vẻ nho nhã lịch sự, là một chàng trai ấm áp.

Tạ Khả có một weibo riêng chuyên đăng những bức hình đã chụp, đương nhiên không liên quan tới Lục Văn Tây, đều là những bức ảnh chụp thường ngày cùng đời sống cá nhân. Hai người follow nhau, sau đó thêm bạn wechat.

Bên nam tự mình mở một phòng chụp ảnh, chuyên chụp ảnh nghệ thuật, chính là cái loại sờ hoa sờ cỏ, nghiêng góc bốn mươi lăm độ ngắm nhìn mặt trời ưu thương hoặc ngọt ngào đáng yêu này nọ.

Nghe nói Tạ Khả tới đây liền hẹn ra gặp mặt, để đảm bảo an toàn, Tạ Khả còn kêu Hứa Trần đi chung, nói là em trai mình. Hứa Trần có thể xem là vệ sĩ chuyên nghiệp, suốt quá trình chỉ im lặng ăn uống, hoàn toàn không nói câu nào.

"Tiểu Trần Trần đoán mệnh chuẩn thật, em thực sự có đào hoa! Kia không phải chị sẽ kết hôn muộn thật sao?" Lâm Hiểu nhịn không được cảm thán.

"Chưa mà, vẫn chưa xem bát tự." Tạ Khả lập tức phản bác, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

"Chị thấy em có ấn tượng rất tốt về người ta, lại còn không chịu nhận."

"Ấn tượng tốt thì tốt thật, thế nhưng có thành hay không là chuyện khác, hơn nữa em còn phải theo lão đại chạy tới chạy lui khắp nơi."

Nghe vậy, Lục Văn Tây lập tức chen vào: "Đừng nói cứ như anh chậm trễ hôn nhân đại sự của mấy đứa."

"Lão đại, anh có thể nói cho em biết cái bồn tắm lớn trong phòng anh làm sao lại vỡ nát như vậy không?" Lâm Hiểu xoay qua hỏi.

Buổi sáng lúc vào toilet, lực chú ý tập trung vào tất cùng quần lót nên không chú ý tới bồn lắm, tới lúc Lục Văn Tây nói phải đền tiền mới chú ý, quả thực là chẳng khác nào bị pháo oanh tạc.

"À... anh bị ngã." Lục Văn Tây thờ ơ nói.

"Nói như anh thì chẳng khác nào anh tông nhau với xe tăng, kết quả là xe tăng nát bét, anh thì không có việc gì." Lâm Hiểu nhịn không được phản bác.

"Không thể không nói với em." Lục Văn Tây nói xong thì thở hắt một hơi, bộ dáng có vẻ rất nghiêm trọng.

Lâm Hiểu lập tức chấn chỉnh tinh thần, chăm chú lắng nghe.

"Sức mạnh thần bí của anh vừa được giải trừ phong ấn, hiện giờ là thời kỳ đầu, anh vẫn chưa thể khống chế được..." Lục Văn Tây nói.

Lâm Hiểu lập tức liếc trắng cả mắt, không thèm hỏi nữa.

Tới rạp hát, lúc tiến vào trong thì người vẫn chưa tới nhiều, Lục Văn Tây đi tới chỗ ngồi, lấy di động ra lướt weibo chờ đợi.

Weibo Béo Mạc Mạc phát hôm qua vẫn là đầu đề, qua một đêm mà nhiệt độ vẫn chưa giảm, ngược lại lại ngày càng nhiều người chú ý. Câu 'Lục Văn Tây, em muốn tạo scandal với anh' ghép thành hình, còn có xu thế trở thành ngôn ngữ lưu hành.

Nhưng đại đa số thì đổi thành 'nam thần, em muốn tạo scandal với anh', giống như một câu nói dí dỏm để biểu đạt tình yêu hoặc trêu đùa.

Kết quả này thực sự làm Lục Văn Tây kinh ngạc, quả thực là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Lướt xem những tin khác, quả nhiên chuyện anh cùng Bạch Đẳng Nhạn follow nhau cũng bị chú ý, nhưng vị trí không cao, thuộc trạng thái không nóng không lạnh.

Những người này nhàm chán cỡ nào vậy? Ngay cả chuyện này cũng chú ý?

Hiện giờ trên weibo, chuyện Lục Văn Tây diễn xuất kém đã dần dần cho qua, nhóm dân mạng đã quên đi chuyện cũ, từ antifan chuyển thành fan, tình huống này thực sự không tồi.

Đợi khoảng mười phút, Lâm Hiểu cùng Tạ Khả vẫn còn tám chuyện về chàng thợ chụp ảnh kia, Lục Văn Tây liếc mắt nhìn một vòng rạp hát, trái tim có chút lạnh lẽo.

Nếu là thần tượng đang nổi biểu diễn thì vé bán ra sẽ gấp mấy chục lần, thậm chí là gấp trăm, hơn nữa còn có thể sẽ không mua được vé, phải kiếm từ chợ đen.

Thế nhưng kịch nói thì không được yêu thích nhiều, cho dù người biểu diễn là nghệ thuật gia thế hệ trước, cho dù là ngày nghỉ lễ thì số lượng khán giả vẫn không đông.

Là vở Tiệm Trà kinh điển nhất.

Tham gia biểu diễn không chỉ có nghệ thuật gia lão làng Cát Tân Long mà còn vài vị khác, có lẽ là vì tình yêu đối với nghệ thuật kịch nói nên cho dù nhìn thấy khán đài vắng vẻ vẫn vô cùng nhập tâm.

Đây là lần đầu tiên Lục Văn Tây xem kịch nói, theo động tác của từng diễn viên, vị trí, vẻ mặt đến lời kịch, Lục Văn Tây đều quan sát thực cẩn thận, cảm xúc cũng biến động theo nội dung vở kịch, có vài lần bị diễn xuất của các vị tiền bối rung động.

Tuổi tác không phải thứ tôn trọng.

Thứ đáng giá nhất là trải nghiệm nhân sinh, kinh nghiệm cùng diễn xuất mà bọn họ tích lũy được.

Ban đầu thấy Cát Tân Long phê bình mình, cảm giác đầu tiên của Lục Văn Tây là không phục.

Một ông già lai lịch không rõ đột nhiên chỉ đích danh mình mà mắng, bệnh thần kinh chắc? Tự quản việc nhà mình đi, về nhà dạy bảo đám con cháu nhà mình không phải tốt hơn sao?

Thế nhưng hiện giờ Lục Văn Tây đột nhiên hiểu ra.

Nếu một ngày nào đó chết đi, như vậy ấn tượng cậu lưu lại trong lòng mọi người chỉ là một thiếu gia bất cần đời không có tác phẩm nào để đời.

Đó không phải kết cục mà anh muốn.

Anh không cần lưu danh thiên cổ, chỉ muốn không để tiếng xấu muôn đời.

Hình tượng của mình phải do chính mình tẩy trắng, anh chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình để chứng minh bản thân.

Dần dần rạp hát bắt đầu đột nhiên đông người hơn, còn có người đi tới đi lui trên khán đài, ánh đèn loáng thoáng không ngừng.

Lúc này Lục Văn Tây mới hồi phục tinh thần, biết mình có lẽ đã bị fan phát hiện, sau đó truyền tin cho nhau, sau khi mở màn thì bắt đầu lục tục chạy tới.

Có chút ồn ào.

Lục Văn Tây nhìn trái nhìn phải, chú ý có không ít người đang nhìn mình, vì thế nâng tay đặt ngón trỏ lên môi, suỵt một tiếng, sau đó khán đàn im lặng hơn rất nhiều.

Anh cũng an tĩnh trở lại, tiếp tục xem biểu diễn.

Lục Văn Tây chống cằm, thấp giọng hỏi Hứa Trần ngồi bên cạnh: "Em cảm thấy thế nào?"

"Công việc của anh chính là cái này à?"

"Tương tự vậy, nhưng việc của anh cần camera quay lại rồi phát lên truyền hình, cùng loại với phim điện ảnh mà em xem."

"Tôi đột nhiên hiểu một điều."

"Anh lợi hại à?"

"..." Hứa Trần không đáp, liếc nhìn Lục Văn Tây một cái rồi tiếp tục xem biểu diễn.

Lục Văn Tây cũng không nói thêm gì nữa, cũng tiếp tục xem.

Buổi diễn kết thúc, trải qua mấy tiếng biểu diễn, lúc đoàn kịch cúi đầu cám ơn thì rạp hát đã ngồi chật kín người.

Lúc này khán đài bắt đầu ầm ĩ, Lục Văn Tây thấy lại sắp hỗn loạn thì lập tức đứng dậy vỗ tay. Ngay sau đó đoàn đội của anh cũng làm theo, những người xem khác cũng lục tục vỗ tay, đây mới là lời khẳng định cao nhất.

Sau khi tan cuộc, Lục Văn Tây được đoàn đội hộ tống khó khăn đi vào hậu trường, lúc tiến vào thì nghe thấy Cát Tân Long lớn tiếng mắng: "Cậu ta tới đây thì tôi phải đi gặp à? Tôi không đi! Việc gì tôi phải nể mặt chứ?"

"A.... cháu tới rồi đây." Lục Văn Tây cười ha hả đi vào hậu trường, khoát tay với người bên cạnh, ý bảo họ ra ngoài trước.

Cát Tân Long quay đầu lại nhìn Lục Văn Tây, biểu cảm vẫn lộ rõ bất mãn: "Cậu vào đây bằng cách nào? Tới làm gì?"

"Xoát mặt vào, khiêm tốn tới xin thỉnh giáo."

"Tôi không có gì để dạy cậu cả."

"Lão tiền bối, vậy là ngài không đúng rồi." Lục Văn Tây vẫn bình tĩnh cười tủm tủm tiến vào, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Nếu ngài phê bình diễn xuất của cháu không đủ thì nên phụ trách, đúng không? Cháu thực nguyện ý được ngài dạy bảo, hôm nay đặc biệt chân thành tới đây. Tuy không mời mà tới có chút không lễ phép, lại còn tới tay không, thế nhưng cháu thực sự rất thành tâm, không bằng chúng ta đi uống trà tâm sự, được không ạ?"

Cát Tân Long cao thấp đánh giá Lục Văn Tây, không ăn mặt lòe loẹt, rất quy củ, thái độ cũng không có gì không ổn.

Kỳ thực Cát Tân Long tức giận như vậy cũng vì bị fan Lục Văn Tây công kích nên chán ghét lây, có thể nói là giận chó đánh mèo.

Thấy Lục Văn Tây khách khí như vậy, Cát Tân Long do dự một hồi mới lạnh giọng hỏi: "Cậu cũng biết uống trà?"

"Mẹ cháu là người Quảng Đông, mỗi ngày đều thích uống trà, ăn điểm tâm này nọ đều phải có trà kèm theo. Hơn nữa vừa nãy ngài đã uống ước trắng nửa ngày rồi, cũng nên uống chút trà thực."

Nghe đến đó, Cát Tân Long rốt cuộc mỉm cười: "Này mà cậu cũng nhìn ra được?"

"Cháu xem rất cẩn thận."

Cát Tân Long nhìn nhìn những người khác ở xung quanh, sau đó quyết định: "Đi, để tôi nói cho cậu biết cái gì là diễn xuất!"

[end 30] 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro