7.8.9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạng Không Còn Lâu [7] Bạn Trai Nhỏ

*****

Lục Văn Tây nhìn áo ngủ, lại nhìn Hứa Trần, quả thật phong cách không hợp lắm.

"Tôi không mang theo nhiều áo ngủ lắm, chỉ còn cái đang mặc thôi." Trên người Lục Văn Tây là chiếc áo ngủ màu đen, thoạt nhìn trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng chẳng lẽ lại lột ra cho Hứa Trần mặc.

Lục Văn Tây lại lục lọi đống đồ của mình, toàn là quần áo màu sắc sặc sỡ đính nhiều phụ kiện trang sức, đại đa số đều mang phong cách thời trang punk.

Không còn cách nào, Lục Văn Tây chỉ đành đi vào phòng ngủ, cởi chiếc áo ngủ trên người ra rồi mặc chiếc áo 'đồi phong bại tục' kia, sau đó đặt áo ngủ của mình ở trước cửa phòng tắm.

"Đồ rửa mặt cậu cứ dùng tự nhiên, mở ngăn kéo tủ ra, trong đó có bàn chải đánh răng mới, có cả mấy chiếc quần lót mới, tự lấy đi. Phòng khách đã được quét dọn có thể trực tiếp nghỉ ngơi, không cần dọn gì đâu." Lục Văn Tây nói xong thì nhớ ra một chuyện, liền chỉ phòng tắm hỏi: "Biết dùng vòi sen không? Phòng tắm bên phòng tôi có bồn tắm đấy."

"Ở trường có dùng qua rồi."

"Ồ, vậy được rồi, cậu tự nhiên đi."

Kỳ thật cũng không phải Lục Văn Tây tin tưởng Hứa Trần, mà là anh cảm thấy nếu đứa nhóc này muốn tổn thương anh thì phỏng chừng anh cũng không có khả năng giãy giụa, vì thế không cần thiết phải đề phòng. Hơn nữa trong nhà này cũng không có thứ gì đáng giá.

Dặn dò xong, Lục Văn Tây lấy một hộp thuốc lá trong vali hành lý, khoác thêm áo khoác rồi đi ra ban công.

Sợ có paparazzi theo dõi nên Lục Văn Tây trực tiếp ngồi bệch xuống đất, rút một điếu thuốc châm lửa, bắt đầu hút.

Đến tận bây giờ anh vẫn không tin tưởng mình đã sắp chết.

Anh vẫn cảm thấy Hứa Trần là một kẻ lừa đảo.

Chính là anh thật sự có thể nhìn thấy quỷ, Hứa Trần này không phải diễn viên chuyên nghiệp nhưng thực sự quá giỏi, giả trang rất giống, ngay cả người bán chuyên như anh cũng không nhìn ra chút sơ hở nào.

Phải chết sao?

Nếu đã sắp chết thì phải làm gì đây? Khóc rống lên à? Hay nghịch thiên cải mệnh?

Một điếu thuốc thoáng cái đã cháy hết, Lục Văn Tây dụi đầu thuốc xuống đất, lại châm tiếp một điếu, hút tiếp. Đáng tiếc trong nhà không có rượu, lúc này anh thật sự muốn uống vài li.

Lục Văn Tây phát hiện lúc này anh bình tĩnh lạ thường, không giống như một người biết mình sắp chết, anh thực bình tĩnh suy nghĩ chuyện này.

Nếu anh chết, cha mẹ làm sao đây?

Nếu anh chết, fan của anh có buồn không?

Nếu anh chết, anh cũng sẽ biến thành thứ bóng đen mà anh nhìn thấy sao?

Lúc Hứa Trần tắm rửa xong đi ra, Lục Văn Tây đã liên tục hút bốn điếu, bình tĩnh thì bình tĩnh nhưng ít nhiều vẫn có chút nôn nóng, anh cần hút thuốc để giải tỏa áp lực.

Lục Văn Tây ngẩng đầu nhìn Hứa Trần.

Ánh trăng nương theo khung cửa mở rộng chiếu lên người Hứa Trần, làm trên người cậu ta tựa hồ được phủ lên một tầng ánh sáng màu bạc.

Hứa Trần vừa mới tắm xong, tóc đã được lau qua nhưng hẳn là không dùng máy sấy nên vẫn còn ướt sũng, vài lọn tóc dán trên trán. Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng làm người ta không cảm nhận được chút độ ấm nào, lúc này tựa hồ cũng lóe sáng ánh bạc.

Chiếc áo ngủ này thật sự rất hợp với Hứa Trần, vóc dáng hai người khá tương tự nên có hoàn toàn có thể mặc đồ của nhau. Màu đen tựa hồ rất hợp với thiếu niên này, tăng thêm phần lạnh lùng trầm ổn, bớt đi sự ngây ngô của thiếu niên.

"Tôi... còn có thể cứu được không?" Lục Văn Tây hít một ngụm khói hỏi, sau khi lên tiếng mới phát hiện giọng mình hơi khàn, phỏng chừng là quá nôn nóng cộng thêm hút thuốc quá nhiều.

"Tìm kiếm người muốn gây bất lợi cho anh, phá đi trận pháp thì có thể bảo mệnh." Hứa Trần trả lời.

"Hiện giờ không có cách nào phá giải à?"

Hứa Trần lắc đầu: "Hiện giờ đối phương đang bày trận nhưng không thực sự gây bất lợi cho anh, lúc đối phương bắt đầu thi pháp, nếu tôi có mặt ở đó, biết đối phương dùng phương thức gì mới tìm được cách phá giải. Thế nhưng hiện giờ tôi căn bản không có cách nào làm tiêu tan tử khí trên người anh."

"Nếu không tìm được người kia thì tôi chỉ có thể ngồi chờ chết à?"

"Tích đức hành thiện có thể bảo mệnh."

Nghe câu này, Lục Văn Tây có chút hoảng hốt, do dự một chút mới lặp lại: "Tích đức hành thiện?"

"Đúng vậy, thi pháp hại anh là chuyện tổn hại âm đức, nếu anh tích lũy công đức thì có thể hóa giải một chút."

"Quyên tiền có tính không?"

"Cần phải chân thành."

"Tôi cảm thấy không có gì chân thành hơn tiền."

"..." Hứa Trần mím môi không nói.

Lục Văn Tây không biết Hứa Trần có hiểu được mấy chuyện này hay không, nhưng vẫn nhịn không được nói tiếp: "Kỳ thật có đôi lúc khi quá túng thiếu thì không nên để ý tới tôn nghiêm, nó không đáng giá. Có tiền thì mới có thể sống sót mà gặm nhấm hành vi không tiền đồ của mình trước đó, nhưng nếu chọn tôn nghiêm thì ai biết mình có thể ôm tôn nghiêm sống được bao lâu?"

Hứa Trần: "..."

Lục Văn Tây nói tiếp: "Đương nhiên, cũng có trường hợp giống như tôi, rõ ràng có rất nhiều tiền nhưng lại không sống được bao lâu nữa."

Nói xong, anh ngã lưng dựa vào ban công, ngửa đầu thở dài một hơi.

"Tôi sẽ giúp anh." Hứa Trần đột nhiên nghiêm túc nói.

Lục Văn Tây sửng sốt nhìn Hứa Trần.

Xuyên qua khe hở của cánh cửa, ánh mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau.

"Nếu muốn mặc kệ tôi đã trực tiếp rời đi, nhưng đã đáp ứng thì tôi sẽ dùng hết khả năng bảo vệ anh." Hứa Trần giải thích.

"Là vậy sao..."

"Tôi sẽ cố gắng làm tròn lời hứa của mình, nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Đồng dạng tôi cũng sẽ kiên trì với quyết định của mình, cho dù khó khăn cũng sẽ kiên trì đến cùng."

"Thật sự rất quật cường."

Lục Văn Tây nhịn không được cảm thán, nhớ tới Hứa Trần chỉ là một sinh viên nghèo còn chưa ra trường, anh đột nhiên tin tưởng thiếu niên này. Chỉ cần Hứa Trần đã hứa sẽ kiên trì thì cậu ta nhất định sẽ kiên trì tới cùng.

Lục Văn Tây có chút bội phục, anh cảm thấy cậu thiếu niên này mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, cho tới bây giờ anh chỉ là một phú nhị đại ăn không ngồi rồi, rõ ràng Hứa Trần nhỏ hơn anh năm tuổi nhưng lại xác định được điều mình muốn làm.

Hứa Trần không nói thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Canh giờ không còn sớm, tôi phải nghỉ ngơi."

"Ò..." Lục Văn Tây đứng dậy nhìn trời, bây giờ chắc cũng rạng sáng rồi, quả thật 'canh giờ không còn sớm nữa', anh cũng nên nghỉ ngơi.

Lục Văn Tây mất ngủ, phải lấy thuốc ngủ trên tủ đầu giường uống một ngụm rồi mới ngủ được.

Buổi sáng còn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng chuông cửa, Lục Văn Tây nhíu mày không thèm để ý, trùm chăn lên đầu ngủ tiếp.

Doãn Hàm Vi mở cửa vào nhà, trong tay còn xách theo bữa sáng, hôm nay cậu chỉ tới một mình, dù sao Lục Văn Tây cũng không có lịch trình gì, cậu chỉ tới đưa cơm thôi.

Kết quả vừa vào cửa liền đụng mặt Hứa Trần.

Hứa Trần từ toilet bước ra, mới vừa rửa mặt xong, trong tay còn cầm khăn mặt, nghe thấy tiếng chuông cửa nên mới bước ra xem thử.

Nhìn thấy Hứa Trần, lại nhìn áo ngủ trên người Hứa Trần, động tác của Doãn Hàm Vi khựng lại.

"Lão đại! Anh thế mà lại lại làm chuyện này ngay lúc dầu sôi lửa bỏng!" Doãn Hàm Vi gào to, đại não cơ hồ sắp hỏng mất bước nhanh về phía phòng ngủ: "Anh thế mà lại dẫn bạn giường về nhà, lỡ bị chụp được thì không có cách nào xoay người."

Nếu bị Hàn Phạm Minh biết, Doãn Hàm Vi thực khẳng định sẽ bị khai trừ vì không chịu giám sát Lục Văn Tây!

Chính là ai quản nỗi Lục Văn Tây chứ! Chỉ mới một đêm mà thôi, trong nhà đã xuất hiện một người sống sờ sờ!

Lục Văn Tây vẫn còn mơ màng làm ổ trong chăn, bị tiếng gào của Doãn Hàm Vi làm phiền bật dậy, tóc tai hỗn loạn, căm tức trừng Doãn Hàm Vi: "Cậu có biết thời gian nghỉ ngơi của anh quý giá cỡ nào không hả, cậu có biết anh muốn ngủ khó khăn thế nào không?"

"Thời gian quý giá quá nên anh liền nhân cơ hội đưa người ta về nhà à?" Doãn Hàm Vi nói xong quay đầu liếc nhìn Hứa Trần, sau đó lại tiếp tục gào: "Bộ dạng quả thật rất dễ nhìn nhưng cũng không tới mức không thể nhịn nỗi..."

Nói tới đây, Doãn Hàm Vi lại nhìn Hứa Trần, nhịn không được than thở: "Quả thực rất đẹp trai... fuck."

Ý thức được Doãn Hàm Vi hiểu lầm, Lục Văn Tây liền giải thích: "Tụi anh ngủ riêng, cậu ta ngủ bên phòng khách."

"Lão đại, khoảng cách có thể gia tăng thêm một chút mà, anh ngủ nhà anh, cậu ta ngủ nhà cậu ta."

Lục Văn Tây có chút đau đầu, không biết làm thế nào giải thích thân phận Hứa Trần với Doãn Hàm Vi, chẳng lẽ nói Hứa Trần là tiểu đạo sĩ, mà mình thì không còn sống được bao lâu nữa? Phỏng chừng chỉ vài giây sau cả công ty sẽ biết anh sắp chết, anh còn chưa chết thì công ty đã chuẩn bị xong lễ truy điệu rồi.

"Cậu ta... là trợ lý anh mới tìm được."

Doãn Hàm Vi rõ ràng không tin, nhưng vẫn xoay người đi tới chỗ Hứa Trần: "Qua đây qua đây nào người mới, để tôi nói cho cậu biết mấy điều cần chú ý khi làm trợ lý cho lão đại."

Anh là ông chủ, anh nói gì cũng đúng, anh nói cậu ta là trợ lý thì chính là trợ lý! Chỉ cần không nháo chuyện ầm ĩ thì Doãn Hàm Vi sẽ nhắm mắt mở mắt cho qua.

Thấy vậy, Lục Văn Tây tiếp tục nằm xuống ngủ.

Hứa Trần trầm mặc nhìn hai người nói chuyện, sau đó nhìn Doãn Hàm Vi đi tới trước mặt mình nói những chuyện cần chú ý. Hứa Trần nghĩ, quả thật khoảng thời gian này mình phải bảo vệ Lục Văn Tây, vì thế cũng nghiêm túc lắng nghe.

"Công việc chủ yếu của trợ lý là chăm sóc cuộc sống hàng ngày của lão đại, tỷ như hôm nay tôi tới là vì đưa cơm cho lão đại. Lúc lão đại có quảng cáo thì phải sắp xếp thời gian khởi hành và lịch trình trong ngày. Lúc lão đại có phim mới thì phải giúp lão đại đánh dấu lời thoại trong kịch bản, sổ sách tài chính thì không cần để ý, đêm qua chị Hà đã chuyển giao cho tôi. Ban đầu cậu sẽ phụ trách làm chân chạy mua đồ, che chắn phóng viên và fan, và cả đi xin lỗi những người lão đại trêu chọc."

Hứa Trần nghe xong thì nhíu mày, cảm thấy công việc này có chút kỳ quái.

"Cậu cũng biết lão đại chúng ta không đáng tin, lúc nào cũng chỉ thích vui đùa. Miệng hé ra hợp lại không trêu chọc thì cũng ghẹo chết người ta. Mấy chuyện này lão đại sẽ không quản tới, có thể nói là hình mẫu của dạng đàn ông không chịu trách nhiệm, chúng ta phải tự xử lý." Doãn Hàm Vi tiếp tục giới thiệu công việc.

"Anh ta trêu chọc rất nhiều người à?" Hứa Trần tìm được trọng điểm.

"Kỳ thật hơn phân nửa sớm đã ghen tỵ với lão đại rồi, bộ dáng lão đại chúng ta đẹp, xuất thân tốt, tài nguyên tốt, nhân khí cũng cao." Doãn Hàm Vi không quá để ý tiếp tục nói: "Làm việc cho lão đại cần để ý đốc thúc lão đại không nên ăn uống quá độ, bởi vì anh ta từng là một chàng béo, ăn nhiều một chút thôi là béo tròn ngay. Còn nữa khi đang đi đường lão đại đột nhiên nghiêm túc hoặc nhíu mày hoặc thâm trầm hoặc hoạt bát thì đừng sợ hãi, nhất định là anh ta vừa nhìn thấy mặt gương."

"Ò..." Toàn là mấy việc linh tinh kỳ quái.

Doãn Hàm Vi lấy di động trong túi ra: "Đưa nick wechat của cậu đây, chúng ta kết bạn cho dễ liên lạc, sau này cứ gọi tôi là anh Doãn, tuyệt đối đừng gọi là anh Vi."

"Tôi không có wechat."

"Vậy có QQ không?"

"Cũng không có."

"Số di động?"

"Cũng không có."

"Cậu là gián điệp à?" Doãn Hàm Vi lắp bắp kinh hãi.

"Gián điệp là gì?"

Doãn Hàm Vi sửng sốt nhìn Hứa Trần, có chút nghi ngờ cậu nhóc này đang chọc mình.

Lục Văn Tây từ phòng ngủ đi qua phòng ăn, tựa hồ nghe thấy nội dung nói chuyện của bọn họ nên nói: "Cậu đưa cái điện thoại chụp hình của anh cho cậu ta đi, sau đó dẫn cậu ta đi đăng ký sim, cậu ta thực sự không có di động."

"Ò..." Doãn Hàm Vi đáp, sau đó lén mở camera chụp Hứa Trần rồi gửi hình qua cho Lâm Hiểu.

Gửi xong, Doãn Hàm Vi phát hiện trong bức ảnh lại là một bóng dáng mơ hồ.

Doãn Hàm Vi mở album ảnh xem lại, phát hiện hình trong máy cũng vậy, vì thế chụp lại tấm khác, phát hiện hình vẫn mờ như cũ, anh có chút nghi ngờ camera đã bị hư, sau đó chụp thử Lục Văn Tây thì hoàn toàn bình thường.

Lúc này Lâm Hiểu gửi tin qua: gửi hình lão đại làm gì vậy? Hơn nữa sao lại chụp mờ như vậy.

Doãn Hàm Vi: kỳ quái, tôi chụp trợ lý mới của lão đại, kết quả ảnh chụp nhóc này toàn bị mờ, để tôi quay phim thử.

Doãn Hàm Vi nói xong thì mở camera quay Hứa Trần, kết quả Hứa Trần trong clip vẫn mờ y chang trong hình.

Đúng là tà môn.

Lục Văn Tây vừa ăn vừa gọi: "Hứa Trần, lại đây ăn sáng này."

"Ừm." Hứa Trần lập tức đi qua, sau đó nhìn thức ăn trên bàn, rau luộc, bánh mì, cải chua với một ly sữa đậu nành, phân lượng chỉ đủ cho một người.

Lục Văn Tây bẻ nửa ổ bánh mì đưa cho Hứa Trần, Hứa Trần đưa tay nhận lấy, sau đó không chút do dự bắt đầu ăn.

"Hôm nay mấy giờ cậu tan học?" Lục Văn Tây hỏi.

"Hơn ba giờ chiều."

"Đi đi, sau khi tan học thì về đây, về nhà tôi một chuyến."

Doãn Hàm Vi đang ngồi vọc điện thoại, nghe vậy thì kinh ngạc không thôi: "Gặp cha mẹ à?"

Chẳng lẽ không phải là bạn giường mà là người yêu?

Lục Văn Tây vô ngữ, nhấn mạnh nói: "Đã nói tụi anh không phải loại quan hệ cậu nghĩ."

Doãn Hàm Vi rất muốn tin tưởng, thế nhưng.... ai lại tuyển trợ lý tới phỏng vấn vào buổi tối chứ, lại còn phỏng vấn ở trong nhà, phỏng vấn xong còn cho mặc áo ngủ của mình, còn ở lại qua đêm?

Nhưng Lục Văn Tây đã nhấn mạnh như vậy thì Doãn Hàm Vi cũng chỉ có thể ngậm miệng, tựa vào sô pha tiếp tục nhắn tin.

Lâm Hiểu: nhanh vậy đã tuyển được trợ lý mới à? Còn cho ngủ lại nữa hả?

Doãn Hàm Vi: trợ lý rất đẹp trai, đẹp trai đến mức... làm tôi cảm thấy bất an, chính là.. trợ lý nhưng không giống trợ lý. Báo trước để chốc nữa bà tới nhà lão đại không bị dọa, đến giờ tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần đây này.

Lâm Hiểu: eo ơi, kỳ này lão Hàn có phát điên không nhỉ?

Doãn Hàm Vi: bà giữ miệng một chút, đừng nói ra ngoài.

Lâm Hiểu: biết rồi, nếu lão đại sụp đổ thì thật sự rất khó tìm được ông chủ phóng khoáng như lão đại, mà có đẹp trai thật không đó?

Doãn Hàm Vi: đẹp, đẹp cực, đẹp bá cháy, chính là cái loại cao lĩnh chi hoa ấy. Nhưng còn rất non, phỏng chừng chỉ mới mười tám mười chín thôi, lão đại cưng lắm!

Lâm Hiểu: gửi hình cho tôi xem xem.

Doãn Hàm Vi: không gửi hình được, buổi chiều bà qua đây tự nhìn đi, chiều nay hai bọn họ muốn về nhà gặp cha mẹ.

Lâm Hiểu: kinh vậy, nghe cái tỉnh ngủ luôn, tôi đi rửa mặt.

Lục Văn Tây còn không biết mình đã trở thành nhân vật bát quái của trợ lý cùng thợ trang điểm, vừa ăn cơm vừa gửi wechat cho Lục Vũ Thương, nói cho ông biết tối nay mình sẽ về nhà.

Lục Vũ Thương: hồi tâm chuyển ý định về nhà kinh doanh à?

Lục Văn Tây: không có, về ăn bữa cơm, cho ba thấy con trai mình vẫn oách tán tận lương tâm như xưa.

Lục Vũ Thương: đã bảo cố học cho giỏi rồi, xem con dùng thành ngữ kìa.

Nhìn màn hình di động, Lục Văn Tây có chút ghét bỏ, hiếm lắm mới chạy về nhà một chuyến, thế mà trước khi về đã bị mắng rồi.

Cơm nước xong, Hứa Trần thay đồ chuẩn bị rời đi, trước lúc đi thì lấy ra hai lá phù triện, Lục Văn Tây lập tức hiểu ý nhận lấy.

"Lúc tôi không ở bên cạnh, anh tự bảo trọng." Hứa Trần nói, cậu hi vọng Lục Văn Tây có thể sống sót tới khi mình tan học trở lại.

"Ừm, tôi biết rồi." Lục Văn Tây đáp, có chút bất đắc dĩ mỉm cười.

Ngay lúc Doãn Hàm Vi cảm thấy hai người sắp hôn tạm biệt thì Hứa Trần cứ vậy khô khan rời đi, nhưng cũng không thể ngăn cản tinh thần bà tám của Doãn Hàm Vi, anh lập tức gửi tin cho Lâm Hiểu: quả thực không chịu nổi, lão đại chưa từng đối xử với tôi như vậy! Vừa nãy trợ lý mới muốn tới trường, hai người lưu luyến chia tay cứ hệt như sinh ly tử biệt ấy, tôi cảm thấy lão đại yêu thiệt rồi.

...

Hoàn Chương 7.

[Tác giả] Doãn Hàm Vi bắt đầu làm trợ lý cho Lục Văn Tây ngay từ khi anh còn là người mới, quan hệ của hai người giống như bạn thân vậy.

Thợ trang điểm Lâm Hiểu cũng là thành viên trong đoàn đội Lục Văn Tây, sớm muộn gì cũng biết nên hai người mới nhắn tin cho nhau.

Yên tâm đi, moah moah~

Mạng Không Còn Lâu [8] Đặng Huyên Hàm

****

Sau khi ăn cơm Lục Văn Tây thường sẽ không ngồi hoặc nằm, vì thế anh đứng ở cửa phòng ăn, dựa vào tường dùng di động lên weibo tìm kiếm tin tức về Đặng Huyên Hàm.

Hiện giờ anh có chút để ý, nếu nữ quỷ kia nói thật thì vì sao Đặng Huyên Hàm lại tới tìm anh?

Nếu Đặng Huyên Hàm oán hận như vậy thì chuyện chị ta tự sát liệu có ẩn tình gì không?

"Cậu có chú ý tới chuyện Đặng Huyên Hàm không, giờ tình hình thế nào?" Lên tiếng hỏi Doãn Hàm Vi, tay vẫn không ngừng lướt màn hình đọc những tin tức trong mấy hôm nay. Trong giới giải trí, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện biến cố mới, dù sao thì giới này thực sự rất thích săm soi.

Bị mắng riết cũng quen, giờ đọc tin tức xấu vẫn bình tĩnh như thường, tốc độ lướt chữ như gió, những bình luận không tốt lập tức bỏ qua, chỉ đọc những tin mình muốn xem. Tuy bản lĩnh này cũng không tài giỏi gì nhưng đối với Lục Văn Tây thì nó rất hữu dụng.

Tinh thần vững vàng thì sẽ không nghĩ tới chuyện tự sát.

Đáng tiếc, anh không còn sống được bao lâu nữa.

"Còn có thể thế nào nữa, chửi nhau te tua." Doãn Hàm Vi không quá để ý trả lời, giọng điệu có chút uể oải.

"Ai mắng ai?"

Thấy Lục Văn Tây tò mò, Doãn Hàm Vi đặt di động xuống bàn, nghiêm túc nói: "Công ty Đặng Huyên Hàm thả ra tin tức Đặng Huyên Hàm mắc chứng hậm hực, trước giờ vẫn luôn trị liệu nhưng cuối cùng vẫn tự sát, làm bọn họ rất tiếc nuối cùng áy náy. Nhưng nhiều người đoán nguyên nhân Đặng Huyên Hàm tự sát là vì chuyện tình cảm, bởi vì bạn trai cũ của Đặng Huyên Hàm, Vệ Hạo Đông, vài hôm trước vừa đăng status tuyên bố bạn gái của mình trên weibo."

Cùng lúc này Lục Văn Tây cũng search hình Vệ Hạo Đông, phóng lớn lên để nhớ ra người này rốt cuộc là ai.

Tiếp đó vào weibo xem bình luận, vừa đọc vừa nói với Doãn Hàm Vi: "Nói tiếp đi."

"Đặng Huyên Hàm và người bạn trai này kém nhau mười hai tuổi, tròn một con giáp. Bọn họ vẫn giữ kín quan hệ, chính là thường xuyên bị chụp ảnh hẹn hò nên mọi người mới xác định hai người đang quen nhau, từ đầu tới cuối, cả hai đều chưa từng thừa nhận, đây chính là trọng điểm. Vì thế bọn họ quen nhau từ khi nào, chia tay từ khi nào, không ai biết cả. Thế nhưng mấy hôm trước Vệ Hạo Đông lại đăng status công khai người yêu, chậc chậc, danh tiếng không tốt, chưa được bao lâu đã bị mắng tới mức xóa status."

Doãn Hàm Vi nói tới đây thì lập tức ngậm miệng, ngẩng đầu liếc nhìn Lục Văn Tây một chút, phát hiện Lục Văn Tây không tức giận mới khụ một tiếng.

"Tùy tiện chửi anh một chút cũng có thể bị đẩy lên top đầu, chuyện bình thường mà, cậu nói tiếp đi."

"Chuyện là Vệ Hạo Đông vừa công khai tình cảm không bao lâu thì Đặng Huyên Hàm tự sát. Bạn gái cũ quen bấy nhiêu năm nhưng không có được danh phận chính thức, kết quả cô bạn gái sau này không quen được bao lâu đã công khai, đối xử quá khác biệt. Không ít người vào weibo Vệ Hạo Đông mắng anh ta là tra nam, bên quan hệ công chúng cũng không có cách nào cứu vãn cục diện, weibo của cô bạn gái kia cũng không yên ổn, chính xác hơn là vô cùng thê thảm."

Lục Văn Tây lắc đầu: "Đặng Huyên Hàm lăn lộn trong giới này lâu như vậy, lại còn từng là diễn viên, khẳng định đã nếm trải không ít sóng gió. Chuyện nhỏ như vậy không có khả năng kích thích lớn như vậy, một người phụ nữ chín chắn như Đặng Huyên Hàm thế mà lại lại tự sát vì người bạn trai cũ, có lẽ có ẩn tình khác."

"Trong mắt người bình thường, sau khi chia tay, bạn trai cũ kết giao bạn gái cũng không phải việc lớn lao gì. Thế nhưng đối với người mắc chứng hậm hực thì có lẽ không dễ tiếp nhận."

Lục Văn Tây không hiểu chứng bệnh này lắm nên không suy đoán được gì, ngón tay ngừng lướt trên màn hình, đột nhiên có chút thất thần.

Lẽ nào lúc chia tay không quá vui vẻ nên chuyện này thật sự kích thích Đặng Huyên Hàm? Cộng thêm chứng bệnh hậm hực nữa? Lục Văn Tây muốn lên mạng tìm hiểu chứng bệnh này một chút.

"Chị ta... ý anh là Đặng Huyên Hàm, chị ta có bị quy tắc ngầm không?" Vừa tra, Lục Văn Tây vừa thuận miệng hỏi.

Doãn Hàm Vi nghe vậy thì nhịn không được mỉm cười: "Ai không biết chị ta là xe công cộng chứ?"

Nghe thấy cách gọi này, Lục Văn Tây có chút không thoải mái, mím môi một chút mới hỏi: "Chị ta thường xuyên..."

"Thời đó muốn nổi khó hơn bây giờ nhiều. Đặng Huyên Hàm dùng cách khoe thân để nổi tiếng, anh biết vụ đó không? Là một loại phim đen, một cô gái xinh đẹp mặc bikini đi trên bãi cát, bôi kem chống nắng, sau đó bắt đầu cởi đồ khoe thân. Mặc dù sau khi nổi tiếng Đặng Huyên Hàm đã đổi tên... à, đúng rồi, trước khi nổi tiếng tên chị ta là Đặng Quyên, sau đó đổi thành Đặng Huyên Hàm, hơn nữa còn bỏ ra rất nhiều tiền xóa bỏ đi những bộ phim đó, nhưng cũng bị lan truyền đi không ít, không thể nào che đậy hoàn toàn đoạn lịch sử đen tối đó."

Kỳ thật cũng khó trách Doãn Hàm Vi có thái độ trào phúng như vậy.

Trong giới này, minh tinh dựa vào thân thể để nổi tiếng cũng không ít, thế nhưng dưới ảnh hưởng của quan niệm truyền thống, người ta vẫn cảm thấy phương pháp này thấp kém. Cởi quần áo cũng đồng nghĩa với việc bạn từ bỏ tôn nghiêm của mình, vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn, vì thế cũng khó trách bị mắng chửi.

Có Đặng Huyên Hàm, vì nổi tiếng mà sẵn sàng từ bỏ hết thảy.

Cũng có Hứa Trần, vì tôn nghiêm mà tình nguyện chịu gian khổ.

Đây là sự lựa chọn của mỗi người, ai đúng ai sai cũng khó nói. Mà đắng hay ngọt thì cũng chỉ có bản thân họ biết.

Đặng Huyên Hàm cũng không vui vẻ gì đi?

Từ căn bệnh trầm cảm của chị ta có thể nhìn ra được.

Doãn Hàm Vi nói tiếp: "Cho nên dạng nữ minh tinh không để ý tới tôn nghiêm như thế này, quy tắc ngầm là chuyện bình thường như cơm bữa. Nhưng trước khi ở cùng một chỗ với Đặng Huyên Hàm, Vệ Hạo Đông không hề có tiếng tăm gì cả, cũng nhờ Đặng Huyên Hàm nâng đỡ mới được như bây giờ, vì thế đại đa số mọi người đều mắng anh ta không có lương tâm."

Lục Văn Tây 'ừm' một tiếng rồi nhìn tin tức mới nhất: "Vệ Hạo Đông bi thương quá độ, nhập viện?"

"Trong mắt ngoài giới thì Vệ Hạo Đông giả vờ để tránh sóng gió thôi."

"Ngoài giới? Vậy trong giới thì sao?"

"Theo tin tức bên đoàn phim truyền ra thì Vệ Hạo Đông hình như bị trúng tà, nửa đêm nửa hôm gào thét nói có ma, sau đó bị dọa tới tè ra quần, ngất xỉu. Trợ lý muốn che giấu chuyện này nhưng không được, còn bị nhân viên trong đoàn chụp được, đây này, em lấy được từ nhóm trợ lý."

Nghe vậy, Lục Văn Tây hơi khựng lại, anh cảm thấy trong đầu có thứ gì đó lóe lên nhưng không nghĩ ra, chính là theo bản năng suy đoán, có khi nào là Đặng Huyên Hàm tới tìm Vệ Hạo Đông trả thù không? Lẽ nào thật sự vì Vệ Hạo Đông có bạn gái mới mà chị ta uất ức tự sát?

Lúc này di động vang lên tiếng chuông thông báo, liếc nhìn một chút, là Doãn Hàm Vi gửi qua một bức hình.

Nhấn mở ra, là ảnh chụp Vệ Hạo Đông bị dọa tới tè ra quần ngất xỉu, chiếc quần màu vàng nhạt rõ ràng có dấu vết ướt sũng, bản thân anh ta cũng chật vật không thôi, mặt mũi tèm lem nước mắt nằm trên mặt đất, hài hước không chịu nổi, nào còn chút phong cách tổng tài bá đạo soái ca bình thường?

Nhìn bức hình, Lục Văn Tây nhịn không được nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ... này mới là phản ứng bình thường khi thấy quỷ đi?

Có phải anh hơi bình tĩnh không?

Nhưng rất nhanh anh cũng không bình tĩnh nổi, suýt chút nữa cũng bị dọa choáng váng.

Lúc giữa trưa Lâm Hiểu chạy tới, bởi vì không có thẻ thang máy với chìa khóa nhà nên gọi Doãn Hàm Vi xuống đón, thuận tiện đi mua cơm trưa.

Lục Văn Tây vẫn như cũ ngồi trên sô pha lướt xem tin tức Đặng Huyên Hàm trên weibo, xem một lúc nhìn thời gian thì đã là giữa trưa.

Không bao lâu sau Doãn Hàm Vi cùng Lâm Hiểu đã trở lại, hai người vừa đi vừa nói về Hứa Trần.

Lục Văn Tây uể oải cứ như bị liệt toàn thân ỉu xìu nằm trên sô pha, ném di động qua một bên gào lên: "Đói bụng!"

"Em mang đồ ăn ngon tới đây!" Lâm Hiểu lập tức giơ cao cái túi trong tay.

Lục Văn Tây liếc nhìn ra cửa một chút, nhưng lập tức sợ tới mức từ sô pha lăn xuống đất. Sau khi chạm vào sàn nhà cứng rắn thì tiếp tục theo bản năng lùi về sau, nhìn bộ dáng kinh ngạc của Doãn Hàm Vi với Lâm Hiểu mới bình tĩnh lại một chút.

Anh sợ là vì trong mắt anh, ở cửa ra vào có tới ba người.

Đúng vậy, không phải là bóng đen nữa mà là ba người, chính là một trong số đó có bộ dáng vô cùng khủng bố.

Người nọ là nữ, tướng mạo cùng vóc dáng rất đẹp, tóc dài tới thắt lưng, nhưng vì ướt sũng nên dính bết vào người. Trên người mặc lễ phục lộng lẫy, váy dài màu lam được đính ngọc sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm, xinh đẹp mà hoa lệ. Chiếc váy được thiết kế vừa vặn ôm sát thân thể tái nhợt, có vài nơi đã biến thành màu thâm đen, cánh tay và một bên mặt dính đầy máu tươi.

Đi giữa Doãn Hàm Vi và Lâm Hiểu tiến vào nhà chính là Đặng Huyên Hàm.

Lục Văn Tây có thể nhìn thấy rất rõ ràng, không còn là bóng đen mơ hồ như đêm qua nữa.

Doãn Hàm Vi rõ ràng không nhìn thấy Đặng Huyên Hàm, bằng không tên nhóc này không có khả năng bình tĩnh như vậy, nhưng lại bị bộ dáng hoảng sợ của Lục Văn Tây dọa hoảng: "Ể, lão đại, làm sao vậy?"

Lâm Hiểu cũng nghi hoặc hỏi: "Anh không muốn ăn cơm à?"

Hơn nửa ngày Lục Văn Tây mới tìm lại được âm thanh, cố tỏ ra trấn định nuốt nước miếng nói: "Không có gì, hai cậu đột nhiên tiến vào làm anh giật mình."

"Lúc tụi em mở cửa anh không nghe thấy à?" Doãn Hàm Vi hỏi.

"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

Lục Văn Tây đứng dậy, phát hiện hai chân mình đang run bần bật.

Cảm giác khi nhìn thấy bóng đen và quỷ chân chính hoàn toàn khác biệt, cảm giác thị giác bị chấn động mãnh liệt thật sự làm anh nảy sinh tâm lý sợ hãi. Suy sụp ngồi lên sô pha, ánh mắt lén lút liếc nhìn về phía cửa ra vào nhưng lại phát hiện Đặng Huyên Hàm không còn đứng đó nữa.

"Cậu có thể nhìn thấy tôi đúng không?" Âm thanh của Đặng Huyên Hàm đột nhiên từ phía sau lưng truyền tới, đặc biệt gần, cơ hồ là dán sát bên tai Lục Văn Tây nói, lại còn thổi một hơi khí lạnh, làm anh run lên.

"Fuck!" Trái tim Lục Văn Tây giật thót, lập tức bật dậy, biết Đặng Huyên Hàm ở ngay phía sau mình nhưng không trả lời mà nhìn về phía Doãn Hàm Vi cùng Lâm Hiểu.

Do dự một chút mới nói: "Hai cậu ăn trước đi, anh về phòng soi gương cái đã." Nói xong lập tức chạy về phòng ngủ.

"Lão đại, không phải anh than đói à?" Lâm Hiểu nhịn không được hỏi, anh phát hiện sắc mặt Lục Văn Tây không được tốt cho lắm nên quan tâm.

"Đang cứu vớt nhân loại, ăn cơm tính cái rắm gì?" Nói xong trực tiếp lao vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Sau đó xoay người nhìn về phía Đặng Huyên Hàm.

Ngoài cửa vẫn còn truyền tới âm thanh nghi hoặc của Lâm Hiểu: "Soi gương có thể cứu vớt thế giới à?"

"Với lão đại thì nhan sắc chính là chính nghĩa mà!" Doãn Hàm Vi trả lời.

Lúc này Lục Văn Tây đã hoàn toàn xác định Hứa Trần và nữ quỷ kia không cấu kết lừa gạt mình, dù sao thì bọn họ không thể nào mời Đặng Huyên Hàm tham gia được.

Đồng thời anh cũng ý thức được con quỷ mà mình nhìn thấy ở hành lang hôm qua rất có thể là Đặng Huyên Hàm, khi đó anh nhìn thấy bóng đen liền vội vàng chạy vào nhà nên làm Đặng Huyên Hàm xác nhận được việc anh có thể nhìn thấy chị ta.

Bất đồng với nữ quỷ, Đặng Huyên Hàm rõ ràng lợi hại hơn nhiều, ít nhất chị ta có thể di chuyển trong nháy mắt.

Bởi vì Đặng Huyên Hàm là con quỷ đầu tiên Lục Văn Tây nhìn thấy chân thật như vậy nên anh không biết Đặng Huyên Hàm đã bước một chân vào giới ác linh có gì khác biệt với những quỷ hồn khác.

Anh chạy vào phòng ngủ là vì anh biết ác linh có khả năng tấn công con người, anh không muốn Doãn Hàm Vi và Lâm Hiểu bị liên lụy, có chết thì mình anh chết đủ rồi, dù sao cũng mang một thân tử khí không thể sống được bao lâu nữa.

Đóng cửa phòng ngủ lại là, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Đặng Huyên Hàm không thể rời khỏi phòng, nếu có thể kiên trì đến khi Hứa Trần quay lại là tốt nhất.

Tiếng 'lão đại' kia không phải nói suông, bị kêu như vậy, lúc mấu chốt nhất định phải che chở cho đám đàn em.

"Sao chị lại đi theo tôi?" Vừa nãy nghe thấy tiếng nói của Đặng Huyên Hàm chứng minh anh đã có thể câu thông với hồn phách, vì thế trực tiếp hỏi, nhưng sợ hai người bên ngoài nghe thấy nên cố ý hạ thấp giọng.

Ánh mắt Đặng Huyên Hàm có chút mơ hồ, vẻ mặt cũng mờ mịt, giống như một người ngốc vậy, biểu cảm nhìn Lục Văn Tây có chút ngây ngốc, nghe anh hỏi thì đột nhiên nhận ra bản thân cũng không biết vì sao mình phải quấn lấy Lục Văn Tây, vì thế đứng suy nghĩ nửa ngày.

"Tôi ký tên cho chị rồi chị đi được không?" Lục Văn Tây chỉ có thể lớn mật suy đoán Đặng Huyên Hàm chính là fan của mình.

Lúc này Đặng Huyên Hàm tựa hồ lấy lại tinh thần, đột nhiên suy sụp nói: "Tôi thực oán hận... giúp tôi với..."

Đêm qua câu thông với nữ quỷ khá dễ dàng, thế nhưng với Đặng Huyên Hàm lại có chút khó khăn. Lục Văn Tây nhớ tới những lời Hứa Trần và nữ quỷ đã nói, trên người Đặng Huyên Hàm có oán khí rất nặng, vì thế vừa tử vong đã trực tiếp biến thành ác linh.

Sau khi trở thành ác linh hẳn là tinh thần không được ổn định, giống như ác linh tập kích Lục Văn Tây tối qua, dáng vẻ cũng không được thông minh cho lắm.

Nhưng chấp niệm của Đặng Huyên Hàm rất mạnh, mơ mơ hồ hồ nói được mấy câu với Lục Văn Tây, chính là phản ứng có chút chậm chạp.

Trong một thoáng, Lục Văn Tây cảm thấy Đặng Huyên Hàm tựa hồ đang giãy giụa, chị ta không muốn trở thành ác linh, chỉ là không có cách nào khống chế nỗi oán hận trong lòng.

Vì thế lúc còn sót lại tia lý trí cuối cùng chị ta đã tìm kiếm sự giúp đỡ.

Con người khi bị tổn thương sẽ theo bản năng cầu cứu người mình tín nhiệm.

Nếu nhất thời không tìm được người tín nhiệm thì sẽ tìm tới người quen biết, mà Lục Văn Tây chính là lựa chọn của Đặng Huyên Hàm.

Sau khi biến thành hồn phách, Đặng Huyên Hàm không có cách nào dùng điện thoại hay thư từ liên lạc, cũng không thể đi quá xa, người đầu tiên cô nghĩ tới chính là Lục Văn Tây ở chung tiểu khu với mình.

Như vậy tìm tới Lục Văn Tây là có nguyên nhân.

"Chị hận Vệ Hạo Đông à?" Lục Văn Tây dò hỏi.

Ai ngờ vừa nhắc tới cái tên này, biểu cảm Đặng Huyên Hàm lập tức trở nên dữ tợn, giống như trong nháy mắt trở thành dã thú phát cuồng, đột nhiên rống giận bổ nhào tới bóp cổ Lục Văn Tây, mãnh mẽ ném qua một bên.

Đặng Huyên Hàm có thể chạm anh, hơn nữa làn da rất lạnh.

Sau khi bị công kích, đầu Lục Văn Tây bị đập trúng tường, trước mắt tối sầm, hô hấp cũng khó khăn, nhưng Lục Văn Tây vẫn cố giãy giụa lấy lá bùa trong túi ra, sau đó dùng sức dán lên cánh tay Đặng Huyên Hàm.

Đặng Huyên Hàm lập tức thả tay, kêu thảm một tiếng rồi lùi về sau, thống khổ đến mức cả gương mặt trở nên vặn vẹo.

Xem ra bị dán thứ này hồn phách sẽ rất khó chịu.

"Giúp tôi..." Bởi vì đau đớn nên Đặng Huyên Hàm khôi phục lại chút lý trí, nước mắt chảy ra... không, thứ chảy ra từ hốc mắt là máu, nức nở cầu xin: "Giúp tôi với..."

Lục Văn Tây có chút bất đắc dĩ nhưng có thể khẳng định, nếu không chịu hỗ trợ thì Đặng Huyên Hàm nhất định sẽ tiếp tục quấn lấy anh, kẻ xui xẻo một thân tử khí lại có thể nhìn thấy quỷ như anh cũng không nhiều.

Đổi cách nói thì người dễ làm người ta chán ghét như anh cũng không nhiều.

"Chị muốn tôi làm thế nào? Chị đừng khóc nữa, thực dọa người." Lục Văn Tây hỏi.

Đặng Huyên Hàm lại bắt đầu mơ hồ, lúc nói chuyện luôn gào lớn nhưng lại không rành mạch: "Giấy... tám... bốn... tám... bốn... năm ba... sáu... sáu... chín..."

Nói tới đây thì Đặng Huyên Hàm cơ hồ bứt đứt một nùi tóc, sau đó hét lớn một tiếng rồi đột nhiên lao đi.

Buổi sáng sau khi rời giường, Lục Văn Tây có mở cửa sổ hút thuốc, hiện giờ vẫn chưa đóng lại, Đặng Huyên Hàm cứ vậy đột nhiên lao tới cửa sổ rồi nhảy xuống.

Lục Văn Tây nhìn mà thót tim, đây là tầng hai mươi hai, nhảy xuống không phải chết chắc à?

Chính là sau đó anh nghĩ lại, Đặng Huyên Hàm đã chết rồi, quỷ nhảy lầu không có việc gì đi?

Đứng trong phòng sửng sốt một lúc Lục Văn Tây mới bình tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ: Đặng Huyên Hàm không muốn trở thành ác linh nên tìm tới anh cầu cứu, muốn anh hỗ trợ hóa giải nỗi căm hận trong lòng, như vậy sau khi oán hận tan biến thì chị ta sẽ không còn khó chịu nữa. Đáng tiếc chị ta đã bị ma hóa, không thể khống chế được bản thân, nói chuyện không rõ nên không thể cung cấp manh mối rõ ràng.

Còn nữa, vì không muốn vô tình tổn thương tới anh nên đã nhảy xuống từ cửa sổ.

Lục Văn Tây không phải người thích lo chuyện bao đồng.

Hoặc nên nói anh là người lãnh đạm, người không quen biết sống chết thế nào, anh sẽ không để tâm. Ban đầu khi biết tin Đặng Huyên Hàm tử vong, Lục Văn Tây chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi, hơn nữa còn cảm thấy may mắn vì tin tức này đã đẩy tin đồn về anh xuống.

Chính là bộ dáng đầy máu me của Đặng Huyên Hàm cùng hành vi tự tra tấn bản thân để không tấn công anh làm tâm tình Lục Văn Tây không thể nào bình ổn được...

Anh thật sự chấn động...

Cơ hồ trong nháy mắt, Lục Văn Tây vội vàng lục tung căn phòng tìm kiếm giấy bút, ghi lại những gợi ý của Đặng Huyên Hàm mà mình còn nhớ.

Phân tích một chút thì mảnh giấy mà Đặng Huyên Hàm nói có thể là di thư... còn mấy từ sau đó thì hẳn là con số, chỉ là anh không xác định chị ta có lặp lại hay không, vì thế chỉ có thể ghi lại hết.

Giấy, 848453669.

Viết xong, nhìn một hồi, Lục Văn Tây cảm thấy thực tuyệt vọng.

Tuyệt vọng vì anh có lẽ sắp chết thật rồi.

Nhưng tuyệt vọng thì tuyệt vọng, anh còn phải giúp một con quỷ, đây có thể xem là chuyện tốt anh làm được trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời đi.

...

Hoàn Chương 8.

[Tác giả] Lục Văn Tây: trước đó vẫn không tin... bây giờ... Hứa Trần bảo bối đừng đi mà, bao ăn bao ở bao luôn vợ, không cần đẩy ngã anh đây tự nằm xuống luôn~

Mạng Không Còn Lâu [9] Cảm Giác An Toàn

****

Lúc Hứa Trần gõ cửa, Lục Văn Tây đang vừa nghĩ ngợi vừa ăn cơm trưa.

Lâm Hiểu, Doãn Hàm Vi trước giờ vẫn không có tinh thần đồng cam cộng khổ với anh, mỗi lần anh gặm rau cải gặm bánh mỳ, bữa cơm của bọn họ luôn là thịt cá thơm ngon.

Doãn Hàm Vi mở chuông hình, thấy người bên ngoài là Hứa Trần thì lập tức mở cửa, đồng thời nói với Lâm Hiểu: "Tiểu trợ lý về rồi này."

Lâm Hiểu lập tức bật dậy phóng ra cửa, nháy mắt cửa mở ra, ánh mắt Lâm Hiểu sáng như đèn pha.

Lục Văn Tây không biết có phải tất cả thợ trang điểm đều nhan khống hay không, nhưng Lâm Hiểu khẳng định là phải, vì thế nhìn thấy Hứa Trần liền hưng phấn cũng không kỳ quái.

Chỉ là Lục Văn Tây không biết Lâm Hiểu hưng phấn đến vậy còn một lý do là phấn khích muốn thông qua 'chị dâu' để biết khẩu vị của lão đại nhà mình.

Hứa Trần do dự đứng ngoài cửa, ánh mắt liếc nhìn một vòng, tựa hồ cảm thấy bên trong có người lạ nên không tiến vào.

"Đừng sợ, tôi là thợ trang điểm riêng của lão đại, bình thường đều do tôi phụ trách, sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt." Lâm Hiểu nhanh miệng tự giới thiệu: "Tôi gọi là Lâm Hiểu, cậu gọi chị Lâm là được."

Nhìn chằm chằm Lâm Hiểu một hồi, Hứa Trần suy nghĩ một chút mới nói: "Chị Lâm, cái người sặc sỡ như bướm hoa kia đâu..."

Đang ngồi trong phòng ăn cơm, nghe vậy Lục Văn Tây mới ý thức được Hứa Trần vẫn chưa biết tên mình! Anh quá tự phụ, vẫn luôn nghĩ rằng tất cả mọi người đều biết mình, vì thế chưa từng chính thức giới thiệu với Hứa Trần.

Nhưng, cái người sặc sỡ như bướm hoa là cái quỷ gì? !

"Vẫn còn sống đây." Lục Văn Tây lập tức nói vọng ra.

Hứa Trần đi vào phòng, liếc nhìn Lục Văn Tây một cái mới thở phào một hơi.

Hẳn là Hứa Trần cảm nhận được Lục Văn Tây dùng bùa nên cố ý chạy về xem tình huống. Một đường chạy về làm Hứa Trần có chút thở gấp, nhưng vẫn đi vào hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Liếc nhìn hai người trong phòng, Lục Văn Tây cảm thấy có chút bất tiện: "Lát nữa kể cho cậu nghe, ăn cơm chưa, ngồi xuống ăn trước đi."

Lâm Hiểu cảm thấy hình thức ở chung của hai người có chút kỳ quái, nhưng vẫn nhanh chân chạy tới đưa một hộp cơm cho Hứa Trần: "Tôi vốn chuẩn bị tới bốn phần, cậu về rất đúng lúc."

Hứa Trần đặt ba lô qua một bên, ngồi xuống bàn, 'cám ơn' một tiếng liền bắt đầu ăn, bởi vì trong điều kiện công việc có bao ăn bao ở nên Hứa Trần cũng không khách khí.

Hứa Trần ăn cơm không phát ra âm thanh, ăn rất chậm rãi, bộ dáng rất có giáo dưỡng, thoạt nhìn hệt như một trí giả nho nhã.

Lục Văn Tây nhìn một hồi, lại nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng quyết định thu hồi tầm mắt tiếp tục tập trung ăn cơm, tránh cho bản thân bị ghê tởm.

Sau khi phát hiện chính mình có thể nhìn rõ hình dáng của quỷ, anh phát hiện mình còn có thể nhìn thấy dấu chân máu, hẳn là của Đặng Huyên Hàm và nữ quỷ, hơn nữa Đặng Huyên Hàm chết vì cắt cổ tay nên máu lại càng nhiều hơn.

Trừ bỏ dấu chân, Lục Văn Tây phát hiện chỗ hai nữ quỷ từng đánh nhau cũng có rất nhiều vết máu.

Chỗ sàn nhà nữ quỷ lăn lộn khi bị dán bùa và sô pha từng ngồi cũng có chút vệt máu, nhưng không nhiều lắm. Làm Lục Văn Tây nghiến răng nghiến lợi chính là trong phòng tắm cũng có vết máu nhưng khá ít, anh đoán là lúc nhìn lén anh tắm rửa bị chảy máu mũi.

Lúc ăn cơm, Lâm Hiểu cứ lén nhìn Hứa Trần, ánh mắt cong cong hệt như một con chồn gian xảo đang thèm muốn con gà mái béo ngậy.

Doãn Hàm Vi khá bình thường, vừa ăn vừa chat wechat, sau đó nói: "Lão đại, lát nữa anh Hàn sẽ gọi điện cho anh đó."

"Cậu đã biết là chuyện gì thì cứ nói thẳng đi." Lục Văn Tây tức giận nói.

"Em không nói đâu, bằng không anh giận cá chém thớt lên em sao, lát nữa nói với anh Hàn đi."

"Gần đây cậu lớn lối quá nhỉ!"

"Này gọi là người khôn biết giữ mình."

Cơm nước xong không bao lâu Lục Văn Tây liền nhận được điện thoại của Hàn Phạm Minh, anh lập tức nghe máy, lượn một vòng trong phòng cuối cùng quyết định tiến vào phòng ngủ dành cho khách, nơi có ít vết máu hơn để tâm tình bớt căng thẳng.

"Nói đi, chuyện gì." Lục Văn Tây có chút tức giận nói, bởi vì anh vừa dùng chân chà thử vết máu trên sàn, thế mà lại không lau đi được, chỉ có thể để nó nằm đó chướng mắt.

"Phim mới xảy ra chút biến cố."

"Sao vậy, muốn đổi người à?"

"Bên đầu tư không muốn đổi, dù sao cũng phải nể mặt ba cậu, chính là đạo diễn kiên trì muốn cậu thử kính một lần nữa rồi mới quyết định có ký hợp đồng hay không." Hàn Phạm Minh cũng có chút mệt mỏi nói.

Hàn Phạm Minh là một người đại diện rất mạnh, bằng cấp cao chỉ số thông minh cao, trong tay nắm giữ hợp đồng của hai vị nam minh tinh nổi tiếng nhất công ty.

Sau khi bên đoàn phim đưa ra ý tưởng này, Hàn Phạm Minh lập tức chạy tới tranh luận một trận, cuối cùng cũng thuyết phục được đạo diễn cho nghệ nhân nhà mình một cơ hội.

Ban đầu vai diễn này đã khẳng định thuộc về Lục Văn Tây, dù sao cũng do nhà đầu tư chỉ định. Chính là gần đây có quá nhiều tin đồn xấu nên đạo diễn dao động, quyết định tuyển chọn lại vai nam chính.

Kỳ thực vì hiệu quả của bộ phim, đạo diễn quyết định như vậy là đúng đắn.

Thế nhưng hiện giờ Lục Văn Tây đang đứng mũi chịu sào, nếu mất luôn vai diễn này thì chính là đả kích trí mạng.

"Cụ thể thế nào?" Lục Văn Tây hỏi tiếp.

"Tôi đã làm hết khả năng của mình rồi, đối phương cũng nhượng bộ lớn lắm rồi. Thử vai nam chính chỉ có một mình cậu, hơn nữa có thể tự do lựa chọn phân đoạn, chỉ cần cậu đả động được đạo diễn và biên kịch thì vai chính vẫn là của cậu. Nếu vẫn trợn mắt như trước kia thì xin lỗi, cậu thật sự..."

Hàn Phạm Minh tựa hồ muốn mắng chửi, nhưng nghĩ nghĩ một chút vẫn nhịn xuống.

Công ty chọn Hàn Phạm Minh làm người đại diện cho Lục Văn Tây cũng vì tính tình Hàn Phạm Minh còn kém hơn Lục Văn Tây, chỉ có Hàn Phạm Minh có khả năng chế ngự vị thiếu gia này, lúc mới hợp tác, hai người cũng đối nghịch không ít lần.

Sau đó Lục Văn Tây thỏa hiệp, anh phát hiện sức chiến đấu của mình không bằng Hàn Phạm Minh.

Lục Văn Tây im lặng không lên tiếng, anh không xác định mình có thể sống được bao lâu nữa, có thể diễn xong bộ phim này hay không, hay không bằng nhân cơ hội này dứt khoát từ chối, tránh làm chậm trễ người ta.

Đang suy nghĩ thì nhìn thấy Hứa Trần đứng ở cửa nhìn mình. Lục Văn Tây do dự một chút, không trực tiếp từ chối, chỉ biểu thị: "Tôi suy nghĩ một chút."

Thấy thái độ của Lục Văn Tây không quá ngang bướng, Hàn Phạm Minh cũng không dây dưa, chỉ khuyên bảo: "Tôi muốn cậu mượn bộ phim này gia tăng địa vị, đồng thời cũng có thể chứng minh bản thân. Nếu mất đi vai diễn này, chỉ sợ lại trở thành trò cười trong giới, tôi không muốn cậu bị cười nhạo, dù sao cậu cũng là nghệ nhân của tôi, tôi biết cậu có tài năng. Đừng mê mang, tương lai sau này cậu phải là một viên ngọc sáng chói chứ không phải một cậu ấm vô công rỗi nghề. Cậu tự ngẫm nghĩ lại đi, nghĩ kỹ thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ chờ cậu tới mười mười một giờ đêm nay."

"Ừm."

Cúp điện thoại, Lục Văn Tây mới nói: "Đóng cửa lại đi, chúng ta tâm sự."

Hứa Trần đang chờ Lục Văn Tây giải thích, phù triện cậu đưa chỉ khi nào bị bốc cháy vì tiếp xúc với quỷ thì cậu mới cảm ứng được, dùng những phương pháp khác thì sẽ không có cảm giác, vì thế Hứa Trần mới vội vàng quay về kiểm tra tình huống Lục Văn Tây.

Đợi Hứa Trần đóng cửa lại, Lục Văn Tây mới nói: "Ba chuyện."

"Ừm, anh nói đi."

"Thứ nhất, tôi gọi là Lục Văn Tây, nghề nghiệp diễn viên, ca sĩ, kỳ thực hiện giờ nghề nào cũng là gà mờ."

"Ò."

"Thứ hai, vừa nãy Đặng Huyên Hàm đã tới đây, chính là người phụ nữ suýt chút nữa trở thành ác linh mà cậu truy đuổi hôm trước." Sau đó Lục Văn Tây kể tỉ mỉ những chuyện đã trải qua, còn tả trạng thái của Đặng Huyên Hàm khi đó cùng một vài suy đoán của mình.

Hứa Trần nghiêm túc lắng nghe.

"Nếu bắt được, cậu định xử lý chị ta thế nào?" Lục Văn Tây hỏi.

"Sẽ lập trận tinh lọc, nếu sau bảy bảy bốn mươi chín ngày chị ta có thể tinh lọc thành công thì giữ lại, còn không thì bắt buộc phải tiêu diệt chị ta hồn bay phách tán."

"Cho dù tinh lọc thành công, nếu còn mang theo thù hận thì chị ta có khả năng một lần nữa trở thành ác linh không?"

"Sẽ không, sau khi tinh lọc chị ta sẽ quên hết tất cả, trở thành cô hồn dã quỷ không còn ràng buộc, cuối cùng sẽ chọn lựa luân hồi."

Nghe thấy đáp án này, Lục Văn Tây trầm mặc, anh cảm thấy phương pháp này có chút vô tình, nhưng vì bảo vệ trật tự thì làm vậy là đúng đắn.

"Nếu tôi muốn giúp chị ta, cậu sẽ làm thế nào?" Lục Văn Tây nghiêm túc hỏi.

Lục Văn Tây vốn có tướng mạo hoàn mỹ, lúc nghiêm nghị thì lại càng ngầu mù mắt, làm Hứa Trần có chút giật mình, nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần trả lời: "Nếu anh muốn giúp thì cần phải hoàn thành tâm nguyện của chị ta trước khi cúng thất kết thúc, bằng không quá bảy bảy bốn mươi chín ngày chị ta sẽ lập tức biến thành ác linh, lúc đó thì bất trị."

"Cho nên cậu sẽ không ngăn cản anh à?"

"Không, nếu chị ta tổn thương con người, tôi vẫn khóa chị ta lại."

"Cái này tôi hiểu được, vậy cho tôi chút thời gian, tôi sẽ tranh thủ hoàn thành sớm."

"Ừm."

"Thứ ba, không thể xác định tôi có thể sống bao lâu, đúng lâu?" Lục Văn Tây thế mà lại đặt vấn đề sống chết của mình ở cuối cùng.

Hứa Trần gật gật đầu: "Theo tình huống trước mắt, nếu đối phương khởi động trận pháp thì anh sẽ không có chuyện gì, có thể sinh hoạt như bình thường, khuyết điểm duy nhất là có thể nhìn thấy quỷ mà thôi. Còn một vấn đề nữa là tử khí quá nặng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của anh, nếu anh cứ duy trì trạng thái này thì chỉ còn sống được vài tháng nữa thôi."

"Nếu tôi kiên trì làm người tốt việc tốt, tích đức hành thiện thì sao?"

"Phải xem xem anh tích lũy được bao nhiêu công đức, tích lũy càng nhiều thì tử khí sẽ giảm càng nhiều, cũng có thể sống lâu hơn."

Lục Văn Tây vội vàng truy hỏi: "Cho nên nếu tôi vẫn luôn làm chuyện tốt thì có thể sống tiếp đúng không?"

"Nói ra thật xấu hổ, đạo hạnh vẫn còn thấp, xuống núi tới giờ vẫn chưa trải nghiệm nhiều, tôi không thể trả lời chính xác vấn đề này, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống như anh, không biết bị tử khí quấn thân lâu ngày có ảnh hưởng gì không, cũng không xác định được anh có thể sống bao lâu."

"Vậy cậu thử tính xem, nếu tôi cố gắng làm việc thiện thì có thể sống một năm nữa không?"

"Hẳn là có thể."

Hứa Trần nói xong, Lục Văn Tây lập tức cảm thấy vui sướng, anh không cần lo lắng hãi hùng chỉ cần ngủ một giấc sẽ không thể tỉnh lại nữa.

Kết quả Hứa Trần lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng anh phải chú ý đừng để ác linh nhập xác, một khi trở lại được nhân gian, bọn họ sẽ không nguyện ý rời khỏi thân thể anh đâu."

"Ác linh giống như Đặng Huyên Hàm à?" Lục Văn Tây hỏi.

"Chị ta chỉ có thể xem là ác linh cấp thấp, những ác linh cấp cao có lực sát thương rất mạnh, hơn nữa chỉ số thông minh cũng tương tự con người."

Có chỉ số thông minh, có lực sát thương, còn có thể chạm vào mình, chuyện này thực sự đáng sợ.

Nếu ác linh muốn nhập xác thì hoàn toàn có thể thu thập Lục Văn Tây một trận, để anh suy yếu rồi mới nhập vào thân thể anh.

Lúc Lục Văn Tây trầm tư, Hứa Trần lại mở miệng: "Nếu anh bị nhập xác, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp anh trục xuất ác linh."

"Đột nhiên tôi có cảm giác đã thỉnh được một vị đại tiên hộ mệnh."

"Anh đã giúp đỡ tôi vào lúc khó khăn nhất, đương nhiên tôi sẽ không quên."

"Ý cậu là.... đóng học phí?"

"Ừ."

"A, thật ra cũng không bao nhiêu." Anh chỉ mới đóng học phí cho Hứa Trần mà thôi, mà đối với anh thì số đó chỉ là tiền tiêu vặt.

"Hôm nay tôi tới thư viện trường nhận việc làm thêm mới ý thức khái niệm tiền tệ của mình vặn vẹo thế nào."

"Hử?" Gì mà vặn vẹo?

"Trước đó tôi không có khái niệm về tiền tệ, tiền của những hồn phách tôi từng gặp đều dùng ngàn để tính nên tôi không cảm thấy số tiền anh cho tôi có vấn đề gì. Kết quả hôm nay..."

Lục Văn Tây hiểu ra, kinh hô: "Nhóc con, cậu xem nhân dân tệ như tiền âm phủ à?"

"Thật xin lỗi."

"Kia vì sao lúc tôi nói hai chục triệu cậu lại chịu thỏa hiệp?"

"Tôi thấy anh nghiến răng nghiến lợi nói ra con số đó, phỏng chừng đó là số tiền thích hợp nên mới đáp ứng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhận việc, sợ không biết giá thị trường mà bị lừa."

Lục Văn Tây tức tới thở hồng hộc, nhưng nghĩ ngợi một chút liền vui vẻ hỏi Hứa Trần: "Vậy có thể giảm giá không? Nói thật, hai chục triệu là thù lao mấy tháng của tôi đó, còn phải chia phần trăm cho công ty nữa, tiền tới tay tôi cũng không còn bao nhiêu."

"Không được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, không thể đổi ý."

Đúng là không có cách nào bàn điều kiện với dạng người cứng nhắc như Hứa Trần, Lục Văn Tây chỉ đành từ bỏ.

Hiện giờ anh cảm thấy kỳ thực bỏ ra hai ngàn vạn cũng không phung phí, không có Hứa Trần thì anh nhất định đang hoang mang lo sợ chứ sao bình tĩnh được như bây giờ.

Tựa như sau khi dán bùa lên người nữ quỷ, phát hiện bùa thật sự linh nghiệm liền bình tĩnh không còn e ngại nữ quỷ nữa vậy. Từ trong tiềm thức Lục Văn Tây tin tưởng Hứa Trần sẽ đến cứu mình, không biết vì cái gì anh tin Hứa Trần sẽ đến, mà có Hứa Trần ở bên cạnh thì anh sẽ không có việc gì.

Hứa Trần là người làm anh có cảm giác an toàn.

"Khởi điểm của cậu có hơi cao, sau này xem phong thủy hay giải quyết những vấn đề khác phỏng chừng người ta chỉ trả vài chục ngàn vài trăm gì thôi, cậu đừng có chê rẻ đấy." Lục Văn Tây nói.

"Ừm, tôi hiểu."

"Buổi chiều cậu còn cần tới lớp không?"

"Kỳ thật phải đi."

"Là sao?"

"Hiện giờ đã vào học rồi."

"Vậy cúp đi, chuyện này bình thường mà."

Hứa Trần mím môi, do dự một lúc mới gật đầu.

"Hiện giờ tôi có thể xem là ông chủ của cậu, cậu gửi lịch học của mình qua cho tôi đi." Lục Văn Tây nói tiếp.

"Ừm."

"Từ chỗ tôi tới trường cậu khá gần, cậu cứ ở lại đây đi, nếu tôi thật sự không qua được thì sau này căn hộ này sẽ sang tên cho cậu, xem như tiền lương, căn hộ này không tính là quá tốt nhưng giá trị cũng mấy chục triệu."

"Ừm."

"Sao cậu cứ đeo ba lô đồ theo vậy, không thể để trong phòng ký túc xá à?"

"Bạn cùng phòng không dễ gần lắm, lại rất thích đùa dai, luôn vứt đồ của tôi ra ngoài."

Lục Văn Tây đột nhiên hiểu ra, tính cách của Hứa Trần thật sự rất khó hòa hợp với đám sinh viên, đây cũng là nguyên nhân bọn chúng thích bắt nạt Hứa Trần nhưng lại sợ mấy món đồ trong ba lô của cậu ta đi.

Nghĩ ngợi một chút, Lục Văn Tây đứng dậy mở cửa bước ra ngoài, đồng thời nói: "Chuẩn bị một chút rồi theo tôi về nhà gặp cha mẹ."

Kết quả vừa mới mở cửa liền nhìn thấy Doãn Hàm Vi ngồi cạnh vũng máu trên sô pha nghịch điện thoại, tâm tình Lục Văn Tây có chút phức tạp.

Lâm Hiểu thì đang vọc mớ đồ trang điểm, thật không hiểu sao lại thích mấy thứ ấy như vậy, ngày nào cũng sắp sắp xếp xếp mấy lần, còn phân loại rõ ràng.

Lục Văn Tây đi tới bảo Lâm Hiểu make up cho mình một chút, sau đó đứng dậy nói: "Sau khi trở về em chuẩn bị đồ nhuộm tóc đi, anh muốn nhuộm lại tóc đen."

"A? Nếu nhuộm lại màu đen thì sau này khó lên màu khác lắm."

"Vai diễn sắp thử kính không thể để màu tóc này được."

"Ok, em biết rồi."

Giúp Lục Văn Tây make up, chỉnh chu đầu tóc xong, Lâm Hiểu đang định xuất môn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hứa Trần.

"Tiểu Trần Trần, để chị make up cho em luôn nha!" Lâm Hiểu đột nhiên nói.

"Vì sao?" Hứa Trần kinh ngạc hỏi.

"Không phải đi gặp cha mẹ sao?"

"Công việc cần à?"

"Xem là vậy đi, chị tìm vài bộ quần áo của lão đại cho em thử, khẳng định sẽ rất hợp." Lâm Hiểu nói xong liền vui tươi hớn hở chạy đi lục lọi tủ đồ của Lục Văn Tây.

Nhìn Hứa Trần, cảm thấy bộ dáng cậu nhóc này quả thật có chút giản dị nên Lục Văn Tây cũng không phản đối, ngồi xuống chờ.

Không bao lâu sau, Lâm Hiểu cầm một bộ quần áo có thể xem là đơn giản nhất của Lục Văn Tây đưa cho Hứa Trần: "Đi thay đi."

Hứa Trần chỉ nghĩ là vì công việc cần thiết phải đổi thành đồ làm việc nên không phản đối, nhận lấy quần áo quay về phòng mình thay đổi. Trên là chiếc áo thun màu trắng, trước ngực in hình một khối lập thể, dưới là quần bò màu đen.

Thay đồ xong đi ra, Lâm Hiểu lập tức chạy tới cảm thán: "Thắt lưng vừa khít, vóc dáng hai người y chang nhau."

Cảm thán xong, Lâm Hiểu tiếp tục lôi Hứa Trần đang mờ mịt đi make up.

Lục Văn Tây vốn ngồi một bên nhìn Lâm Hiểu make up cho Hứa Trần, kết quả nhìn được một nửa liền nhịn không được nhắc nhở: "Đó là son môi của anh."

Động tác bôi son cho Hứa Trần của Lâm Hiểu không hề dừng lại: "Với quan hệ của hai người còn cần để ý chuyện này à?"

"Sao lại không để ý?" Lục Văn Tây sụp đổ, Doãn Hàm Vi với Lâm Hiểu rốt cuộc từ khi nào đoán được anh là gay vậy? Độ tiếp nhận sao lại cao đến vậy?

Hơn nữa, anh cố giải thích thế nào hai người cũng không tin tưởng!

Nghẹn khuất!

"Xùy!" Lâm Hiểu không thèm để ý, tiếp tục bôi, cảm thấy Lục Văn Tây làm bộ làm tịch nên cố tình làm ra bộ dáng em biết hết rồi, anh đừng có mà hù em.

Lục Văn Tây nhìn chằm chằm môi Hứa Trần, sau khi bôi son thoạt nhìn rất trơn bóng đầy đặn, tựa hồ còn rất co dãn.

Nhìn một hồi anh liền quay đầu đi... không nhìn nữa.

...

Hoàn Chương 9.

[Tác giả] Lục Văn Tây: tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy mình là công, he he he!

Hứa Trần:....

Lục Văn Tây: hay là anh đổi hai chục triệu thành tiền âm phủ cho em nha.

Hứa Trần: không được. [thái độ thực khiên quyết]

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro