Chương hai: gỗ mục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ lúc này đây lại muốn về nhà
Chán rong ruổi nhân gian thèm ôm tóc mẹ ngủ
Ừ! Trưởng thành bấy nhiêu quá đủ
Giờ khát làm trẻ con.

Không ngờ đứa mở mồm là cười có lúc lại tột cùng buồn
Câu thơ vui không thể nào nô nức được
Như con thú bị thương muốn bước
Cắn răng nhìn trời lặng im.

Mặt Trời vẫn lên, mây vẫn bay mà chẳng thiết tha nhìn
Như ngọn nến bất lực nô đời mình cháy rụi
Ôi gia tài giờ chỉ toàn đắng cay, cô độc, buồn tủi
Gia tài là đứa đang đau.

Đâu đã già nua đâu mà bạc đầu
Vậy sao khổ đâu cùng tận như thằng dai kiếp
Giá mà mồi trận ngủ là một cuộc chết
Ta thề nhắm suốt canh dài.

Không ngờ có lúc ta chẳng rõ mình là ai
Là đứa mẹ sinh
Là đứa cha đẻ
Là đứa già đời
Là đứa son trẻ
Hay đứa đến tiếng cười mẹ cho cũng đánh vỡ xuống giếng mất rồi!

Không ngờ có lúc ta không còn là ta nữa trời ơi
Chẳng lẽ chỉ vì yêu một người mà chân chim dài quá
Chẳng lẽ vì cuồng si mà ngã
Tự lúc bắt đầu chỉ biết cuồng si
Không ngờ sau cuộc đùa chơi ta chẳng giữ lại điêu gì
Để lúc này đây mang ra cợt trêu làm mình hạnh phúc.

Thôi đành về nhà mẹ làm cây gỗ mục
Để mẹ nhúm lửa đốt trời
... Cháy đen

Hình như ta quên làm khổ mẹ!

T/g: " Đêm úp mặt vào gió
           Thấy đời mình bão bùng
           Thứ khó lường trước nhất
            Là lòng dạ người dưng "

__my: trưởng thành không thể hiện  qua độ tuổi mà sự trải nghiệm, suy nghĩ chín chắn. Và "chiếc mặt nạ".
Nhưng nhiều lúc muốn trở thành đứa vô tâm ôm giấc mộng làm "trẻ con" suốt đời .

See you again

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tho