Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Mẫn bắt đầu có chút áp lực với ánh mắt của Mẫn Doãn Kì , Mẫn Doãn Kì đúng lúc thả túi hạt dẻ xuống, "Còn lại cậu từ từ ăn, tôi phải đi."

"Ừm." Chí Mẫn ước gì Hắn đi nhanh một chút.

Chỉ là, "Bây giờ anh đi đâu?"

"Đến công ty."

Chí Mẫn nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ rưỡi.

"Trong công ty có phòng nghỉ." Mẫn Doãn Kì đứng lên, "Tôi mượn phòng tắm rửa tay một lát."

Chí Mẫn tiếp tục ăn hạt dẻ, trong lòng có ý nghĩ để Hắn ngồi lại đây thêm một chút.

Một giây sau, Cậu liền muốn đánh cho mình một cái

Một túi hạt dẻ đã có thể mua chuộc Cậu. Từ khi nào Cậu đối với Hắn trở nên dễ nói chuyện như vậy?

Nhìn bóng lưng Mẫn Doãn Kì, trong lòng Cậu vẫn còn có chút băn khoăn, vội nói, "Khăn màu trắng là khăn rửa mặt."

Mẫn Doãn Kì đáp một tiếng. Ý của Chí Mẫn, chính là Hắn có thể dùng khăn mặt của Cậu.

Mẫn Doãn Kì rửa sạch tay bị dính đường rồi hướng vòi nước rửa mặt, sau đó mới đi lấy khăn mặt. Vừa ngẩng đầu liền thấy chiếc khăn mùi soa của Hắn treo bên cạnh.

Mẫn Doãn Kì nhìn vài giây, cầm khăn của Chí Mẫn lau mặt. Tâm tình khó giải thích được thoải mái rất nhiều.

Xuống cầu thang, bên ngoài vẫn tối om. Còn nửa tiếng nữa mới có bình minh, đây là quãng thời gian tờ mờ rạng sáng. Mẫn Doãn Kì dựa lưng vào ghế xe, xe đã khởi động nhưng không có ý định rời đi.

Hắn cảm thấy mục đích tiếp cận đứa nhóc này đã từ từ lệch khỏi vấn đề ban đầu.

...

Bên trong "All night", Chí Mẫn ngồi cùng Trần Cửu (Chín đầu điểu), bên cạnh còn có Thạc Trân. Trần Cửu là một trong số ít bạn bè mà Chí Mẫn quen biết. Mấy ngày nay Chí Mẫn cực kỳ bận rộn, bây giờ mới nhận được email hẹn gặp mặt. Trong đó có một số công ty Điện ảnh và Truyền hình gửi đến.

"Cấm" còn chưa được khởi quay, sao lại có người biết đến cậu? Dù nói thế nào thì đây cũng là việc tốt.

"Chí Mẫn, tôi nghe trong giới biên kịch nói cậu quen biết cấp trên của Mẫn Hoa. Có phải thật vậy không?" Trần Cửu không khách khí, mở miệng liền hỏi.

"... Không có." Chí Mẫn phủ nhận. Mẫn Doãn Kì không thuộc công ty Điện ảnh và Truyền hình. Hơn nữa, Cậu và Hắn cũng không thân thiết.

"Cậu với tôi còn ngại sao." Trần Cửu hiển nhiên không tin. Khi bọn họ nhìn thấy thông tin tên biên kịch "Cấm" thì toàn bộ người trong giới đều kinh ngạc.

"Cậu ấy đúng là không quen biết cấp trên Mẫn Hoa. Cậu ấy chỉ quen biết người có quyền cao nhất." Thạc Trân nhai khoai lang, chỉ chỉ trên đầu.

"Cao nhất? Ai." Trần Cửu nhìn về phía Chí Mẫn.

Chí Mẫn không nghĩ lại bàn về đề tài này, "Chỉ là gặp may đúng dịp. Lúc tôi đến tìm Đinh Kiệt, vừa vặn cũng có người của Mẫn Hoa."

Trần Cửu tặc lưỡi, "Chí Mẫn, cậu quả thực rất may mắn. Sau này nếu được thì cậu giới thiệu công việc cho tôi với."

"Được." Chờ một ngày cậu có khả năng, cậu nhất định sẽ hỗ trợ mọi người. Chí Mẫn tự tin nghĩ.

Trần Cửu nói đến đây liền nghĩ tới gì đó, "Có một việc tôi phải nhắc nhở cậu. Tên Định Kiệt này thật không đơn giản, bản tính của hắn rất lưu manh. Hắn không lấy được hợp đồng từ Mẫn Hoa, không chừng hắn sẽ trả thù cậu."

"Không việc gì đâu." Chí Mẫn nói. Đinh Kiệt sẽ không ngốc tới nỗi chủ động đem việc này nói ra ngoài.

"Chỉ sợ hắn có âm mưu thôi." Trần Cửu nhỏ giọng nói, "Tôi cũng nghe người ta nói trước đây hắn nhìn trúng một biên kịch mới vào nghề, làm cho hắn mấy năm, sau đó trả lương không thoả đáng nên không làm nữa. Sau đó hắn tìm vài tên côn đồ, mỗi ngày đến quấy rối gia đình cậu ta. Còn đến phòng làm việc của cậu ta đập phá một trận. Ép người ta rời khỏi thành phố này."

Chí Mẫn một hơi uống hết ly sữa bò.

Trần Cửu về trước, Chí Mẫn thì ở lại đánh máy. Giữa chừng thì Tuấn Chung Quốc gọi điện thoại tới "Chí Mẫn, bây giờ em đang ở chỗ nào? Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm được không? Anh đi đón em."

"Sau này đừng gọi điện thoại cho tôi. Đừng chơi đùa nữa." Tay Chí Mẫn không ngừng gõ lên bàn phím.

"Chí Mẫn, tại sao như vậy?" Tuấn Chung Quốc không nghĩ tới Chí Mẫn lại có thể không thèm cân nhắc. Điều kiện của anh quá hậu đãi, đến nỗi đứa nhỏ bụng Cậu anh cũng chấp nhận.

"Em như vậy, Phác Chí Minh bên kia sẽ làm sao? Anh của em mấy ngày nay nhiều lần đang cùng cha anh nói chuyện. Em có biết là anh của em rất muốn có được mảnh đất này không?" Tuấn Chung Quốc cố gắng thuyết phục.

"Phác Chí Minh làm gì cũng không liên quan gì đến tôi." Chí Mẫn tiện tay kéo số điện thoại Tuấn Chung Quốc vào danh sách đen.

"Vậy là sao? Trước mắt có sơn hào hải vị, ai còn muốn ăn đồ cống ngầm chứ?" Thạc Trân nói.

"Ai là sơn hào hải vị? Ai là đồ cống ngầm?" Chí Mẫn liếc Thạc Trân một cái.

"Đương nhiên Mẫn Doãn Kì là sơn hào hải vị."

Thạc Trân quả nhiên là đang nằm vùng.

Nói đến đây, Chí Mẫn lập tức nhớ ra chuyện tốt mà Thạc Trân làm, "Lần trước cậu đến nhà tớ..."

Nói được một nửa lại sực nhớ ra gì đó, ngậm miệng lại.

"Lần trước tớ đến rồi sao nữa." Thạc Trân nheo mắt nhìn Chí Mẫn, nhẹ nhàng nói, "Lỗ tai đỏ..."

"Buổi tối tớ ngủ cùng cậu nha? Tiểu yêu tinh." Thạc Trân kề sát người Chí Mẫn, nói nhỏ vào tai cậu.

Chí Mẫn đánh Thạc Trân một cái.

Đến chín giờ, Thạc Trân dùng chiếc xe thể thao màu đỏ của mình cùng Chí Mẫn về nhà trọ của Cậu.

Vừa vào nhà, Thạc Trân tuỳ ý ra vào giống như nhà của mình, mở tủ lạnh lấy bia, lúc đặt mông ngồi xuống ghế sô pha liền nhìn thấy thứ đồ chơi kia.

"Đệt, Chí Mẫn, thứ này không nên dùng nhiều đâu."

Chí Mẫn lấy gối đập tới, "Thứ này là do ai mang ra còn để ở đây? Cậu biết như thế sẽ bị người khác thấy không?"

Thạc Trân lập tức bắt được trọng điểm, "Ai đến phòng cậu? Cậu rõ ràng chỉ có tớ, người nào dám quá trớn đến đây?"

Diễn viên hạng ba Thạc Trân bắt đầu diễn, Chí Mẫn nhìn không lọt mắt.

"Mẫn Doãn Kì!" Thạc Trân há miệng.

Chí Mẫn không đáp.

"Thực sự là hắn?" Thạc Trân hưng phấn nói không kịp thở, "Hai người có thử qua không."

"Thử cái gì mà thử!" Chí Mẫn lớn tiếng.

"Cậu nói coi còn có thể thử cái gì? Đừng ngại mà." Thạc Trân từng chút nhích gần Chí Mẫn, "Nói mau. Các người làm đến bước nào rồi?"

"Tớ với hắn không thể." Chí Mẫn phiền não nói, "Đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn."

Thạc Trăn hừ một tiếng "Tớ không tin."

Chuông cửa vừa vang lên thì thấy mắt Vạn Thiên sáng rực lên, "Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Là Mẫn Doãn Kì."

Chí Mẫn đột nhiên hơi bối rối như bị người ta tóm gáy.

Trong lòng cũng thầm suy đoán tám phần mười chính là Mẫn Doãn Kì.

Về phần tại sao thì cậu cũng không rõ.

"Mau ra mở cửa đi." Thạc Trân giục.

Chí Mẫn chầm chậm đứng lên. Vừa mở cửa ra, không tưởng tượng được lại là Phác Chí Minh.

Chí Mẫn không vui. "Chuyện gì?"

Phác Chí Minh một thân mùi rượu nhưng giọng nói vẫn nguội lạnh như cũ, không khác chút nào, "Vào trong rồi nói."

"Trong nhà có bạn tôi đến." Chí Mẫn ngăn ở cửa.

Thạc Trân nghe tiếng động bên ngoài, đi ra theo, "Ai vậy?"

Ánh mắt Phác Chí Minh dưới lớp kính cũng có thể thấy được khiếp sợ cùng giận dữ. Tướng mạo Thạc Trân tươi mới, tư thái yểu điệu. Quan trọng nhất là vẫn còn cầm thứ đồ chơi nhỏ kia trong tay.

"Cậu ta là ai?" Phác Chí Minh hỏi.

"Bạn." Chí Mẫn mất kiên nhẫn, muốn đóng cửa lại, "Nếu vẫn là chuyện của Tuấn Chung Quốc thì không cần mở miệng."

"Chuyện khác." Bàn tay Phác Chí Minh đặt lên cửa.

"Được thôi." Chí Mẫn quay người.

Thạc Trân bị mối quan hệ của hai người làm kinh sợ. Nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn của Phác Chí Minh liền mỉm cười nhìn gã, phất tay một cái, "Tôi là bạn thân của Phác Chí Mẫn, không có gì đâu."

Trong mắt Thạc Trân, Phác Chí Minh lại là một người đang theo đuổi Chí Mẫn.

Chỉ là tính khí người này không tốt, ánh mắt âm trầm. So với Mẫn Doãn Kì thì kém xa.

Phác Chí Mẫn, không nên đâu!

"Có việc gì nói nhanh đi." Chí Mẫn không có ý định mời gã ngồi nên Cậu cũng đứng theo.

"Chỉ cần cậu chịu bỏ đứa nhỏ trong bụng thì tùy cậu ra giá." Phác Chí Minh nồng nặc mùi rượu nói, "Tiền, cổ phần, cậu cứ việc nói, muốn đến công ty làm tôi cũng có thể cho cậu cái chức giám đốc. Nếu như không đủ mặt mũi thì tôi cho cậu làm phó giám đốc."

Tay Chí Mẫn run dữ dội hơn, trong đầu vang ong ong. Cậu vô thức cuộn chặt nắm đấm.

"Việc này không phải là việc cậu muốn sao? Đều là do cậu cảm thấy Phác gia đối xử không tốt với cậu." Phác Chí Minh nói.

Chí Mẫn muốn tiến tới nhưng eo bị Thạc Trân ôm chặt lấy, "Phác Chí Mẫn, bình tĩnh, trong bụng cậu còn có đứa nhỏ."

Chí Mẫn đứng lại, "Anh cút khỏi đây cho tôi. Cho dù tôi có nghèo khổ chết đói cũng sẽ không đụng tới một phần tiền của Phác gia."

"Ba cậu đâu? Cậu như vậy? Ba cậu không dạy bảo cậu sao?"

Thạc Trân không khách khí, chỉ vào mũi Phác Chí Minh, "Anh chính là con cả Phác gia đi. Xem ra anh cũng ra dáng lắm, vừa mở miệng liền biết là súc sinh. Móa, súc sinh cũng không bằng! Muốn Chí Mẫn phá thai? Anh nghĩ anh là ai? Anh không sợ có ngày bị sét đánh sao? Phác gia không thích đứa nhỏ đúng không? Vậy chúc anh cả đời đoạn tử tuyệt tôn. Ba cậu ấy liên quan gì đến chuyện này? Nếu ba cậu ấy muốn thì anh đi mà tìm ba cậu ấy. Anh đừng ở chỗ này lớn tiếng với Phác Chí Mẫn..."

Thạc Trân mồm miệng lanh lợi, chỉ vào Phác Chí Minh bắt đầu mắng nhiếc.

Phác Chí Minh trừng mắt nhìn Thạc Trân, hoàn toàn không chen lọt miệng, chờ y mắng xong nói, "Tôi chờ cậu nghĩ thông suốt rồi cho tôi câu trả lời."

"Con mẹ nó." Chí Mẫn liền muốn vồ tới. Thạc Trân vội ôm Cậu, "Đứa nhỏ!"

Phác Chí Minh vừa đi thì Chí Mẫn ngã lại trên ghế sô pha, nửa ngày vẫn chưa thở nổi.

Thạc Trân vuốt ngực giúp Cậu thuận khí. "Đừng chấp nhặt với hắn, cậu còn có đứa nhỏ. Tức giận không đáng."

Đạo lý này Cậu hiểu... Chí Mẫn cầm ly sữa bò uống một hớp.

Phác Chí Minh nhất quán như vậy, cậu cũng không phải không biết. Vì đứa bé này, gã hết lần này đến lần khác bỏ mặc tự tôn chạy đến cái phòng trọ chưa được 80 mét vuông này, xem ra thực sự là đang cuống lên.

"Đó chính là Phác Chí Minh ?" Thạc Trân hỏi.

Chí Mẫn "Ừ" một tiếng.

Mười một giờ tối, Thạc Trân cùng Chí Mẫn gối sát bên gối ngủ cùng nhau. Chí Mẫn không nói nên lời. Rõ ràng có phòng khách nhưng Thạc Trân lại nhất định muốn cùng Cậu chen chung một giường mới chịu ngủ.

"Cậu chen chúc như vậy vẫn ngủ được sao?" Chí Mẫn co quắp nằm trên giường.

"Tớ không quen ngủ một mình." Thạc Trân cũng thở dài một hơi, y là kiểu người hàng đêm phải làm chút gì đó. Thạc Trân nhích lại gần Chí Mẫn, "Phác Chí Mẫn, để tớ sờ cậu một chút, xem cậu có bị nổi mẩn ngứa lên không."

"Cậu muốn tớ chặt hết ngón tay cậu đúng không?"

"Tớ chỉ muốn cố gắng tìm ra nguyên nhân mà. Để tớ làm thử xem cậu có phản ứng với mọi người không hay chỉ vì mấy tên bạn trai cũ của cậu chưa thể làm cậu động lòng."

Chí Mẫn ghét bỏ nghiêng người né khỏi Thạc Trân , "Đừng nói mấy lời thoại không giống với cậu."

Thạc Trân cười: "Vậy tớ hỏi cậu, khi người khác chạm vào cậu thì cậu có cảm giác gì?"

Chí Mẫn suy nghĩ một chút, "Buồn nôn. Đại khái còn có chút...sợ sệt."

Thạc Trân than ngắn thở dài, "Tớ có chút bận tâm về Mẫn Doãn Kì."

"Cậu có thể đừng nhắc đến người này không?"

Chuông cửa lại vang lên, còn chưa đợi Chí Mẫn lên tiếng thì Thạc Trân đã nhảy xuống khỏi giường. "Tớ đi mở cửa."

"Nếu như là tên khốn kiếp Phác Chí Minh kia thì cậu đừng để anh ta vào." Chí Mẫn nói.

Cửa vừa mở ra liền Thạc Trân kêu một tiếng, "Mẹ ơi."

Chí Mẫn lập tức ngồi dậy.

Sau đó Cậu nghe giọng Thạc Trân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ khoa trương kêu lên, "Mẫn Doãn Kì!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro