Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Cửu gọi điện thoại cho Chí Mẫn, "Đinh Kiệt bị đánh, cậu biết chưa?"

"Thấy hình trong nhóm rồi." Chí Mẫn nói.

"Hình ảnh là từ trong văn phòng của hắn truyền đi, xem ra tên này thực sự không được lòng người khác. Thật không nghĩ tới hắn cũng có ngày hôm nay. Toàn bộ biên kịch đang truyền tai nhau rằng hắn ta đắc tội với ai đó."

Chí Mẫn có chút bận lòng, vội vã nói với Trần Cửu vài câu liền gọi điện thoại cho Mẫn Doãn Kì.

Điện thoại đổ chuông được một lúc cậu lại bắt đầu hối hận. Còn chưa kịp chờ Cậu tắt máy thì bên kia đã kết nối.

"Đây là lần đầu tiên cậu chủ động gọi điện thoại cho tôi." Mẫn Doãn Kì âm thanh mang theo ý cười nhàn nhạt.

Chí Mẫn càng hối hận hơn."Tôi có chuyện tìm anh."

"Cậu chờ một lát."

Bên kia Mẫn Doãn Kì hình như đang ở nơi nào đó hơi ồn ào, Hắn đang đi ra ngoài, "Tôi đang tham dự hội nghị nhưng bây giờ ra ngoài rồi."

"Cũng không phải chuyện gì quan trọng. Chính là chuyện Đinh Kiệt...anh đừng kích động." Tuy Đinh Kiệt cực kỳ thiếu đánh nhưng Chí Mẫn đối với Mẫn Doãn Kì vẫn muốn giữ khoảng cách. Hơn nữa nguyên nhân chính là do Cậu cũng không muốn bởi vì mình mà Mẫn Doãn Kì phải dính vào mấy việc này.

"Chí Mẫn, đây chỉ là ăn miếng trả miếng. Tôi chưa bao giờ chủ động gây sự, cậu yên tâm."

Mẫn Doãn Kì xử sự rất nhân văn. Thời điểm Hắn tiếp quản công ty của gia đình cũng chỉ tầm tuổi của Chí Mẫn lúc này. Đối với việc đối ngoại của công ty, nội bộ công ty quần ma loạn cùng, càng làm cho hắn ghi nhớ sâu sắc.

"Mấy ngày nay khẩu vị thế nào?" Mẫn Doãn Kì đổi đề tài.

"Vẫn ổn."

"Chừng nào cậu đi khám thai định kỳ?"

"Khi nào có kết quả thì tôi sẽ thông báo cho anh." Chí Mẫn cúp điện thoại.

Nếu như không nói cho Mẫn Doãn Kì, không chừng Hắn sẽ không mời mà tới.

Nếu kết quả kiểm tra thực sự là thai song sinh thì Cậu có thể chắc chắn rằng Mẫn Doãn Kì sẽ có thủ đoạn mới tiếp cận Cậu.

Chí Mẫn trong lòng cảm thấy kinh sợ, gần đây quá thân cận với Hắn, tâm lý đề phòng cũng giảm đi.

Quá sơ xuất!

Quả nhiên, buổi chiều Chí Mẫn nhận được cuộc gọi của Kim Nam Tuấn. Trong quá trình thụ tinh, Kim Nam Tuấn không ít lần gọi cho Cậu.

"Tôi là Kim Nam Tuấn. Tôi nhắc cậu một chút việc, khi nào rảnh thì đến bệnh viện đến một chuyến làm siêu âm Beta." Kim Nam Tuấn nói.

"Vậy thì ngày mai đi." Chí Mẫn hỏi tiếp một câu, "Không được ăn gì sao?"

"Nếu đã đến thì sẵn tiện kiểm tra toàn diện luôn. Vậy nên đừng ăn cơm." Kim Nam Tuấn kiến nghị.

"Được." Chí Mẫn để điện thoại di động xuống.

Kim Nam Tuấn vẫn luôn là bác sĩ điều trị chính cho Cậu. Trong mấy tháng tiến hành thụ tinh, xem như cùng nhau đối mặt vượt qua rất nhiều cửa ải khó. Đặc biệt là lúc không có t*ng trùng phù hợp, Kim Nam Tuấn thoạt nhìn so với Cậu còn sốt ruột hơn. Chí Mẫn cảm thấy có lẽ Kim Nam Tuấn đã phải chịu nhiều áp lực khi chấp nhận một bệnh nhân như Cậu.

Chỉ là ai sẽ nghĩ tới, Kim Nam Tuấn và Mẫn Doãn Kì có quen biết.

Không đúng, logic này không đúng.

Cũng nhờ Kim Nam Tuấn quen biết với Mẫn Doãn Kì cho nên Cậu mới có thể dùng đến t*ng trùng này.

Đến giờ cậu vẫn còn nhớ lúc đó Kim Nam Tuấn bộ dáng hưng phấn nói: Tôi tìm được cho Cậu một t*ng trùng đặc biệt khoẻ mạnh.

Lúc đó cậu nói đùa. Người quyên tinh trông thế nào

Vạn người chọn một. Kim Nam Tuấn kiên định nói.

Cũng thật là...

Bởi vì hôm sau phải đến bệnh viện nên Chí Mẫn ngủ rất sớm. Vừa sáng ra liền rời giường.

Chuẩn bị xong xuôi, Chí Mẫn cầm áo khoác ra ngoài. Bước vào thang máy, đi xuống lầu. Vừa ra đến trước cổng tiểu khu thì thấy xe Mẫn Doãn Kì đứng ở ven đường.

Thật là bám dai như đỉa.

Nhưng Chí Mẫn cũng không ngoài ý muốn bao nhiêu. Mặc dù Cậu không muốn thừa nhận nhưng trong lòng cậu vẫn nghĩ là Mẫn Doãn Kì sẽ đến.

Chỉ là, Chí Mẫn xem thời gian, mới bảy giờ.

Cửa xe bị mở ra, Mẫn Doãn Kì đưa tay ra, đơn giản nói, "Lên đi!"

"Kim Nam Tuấn nói với anh?" Chí Mẫn nén giận.

"Là tôi nhắc cậu ta rằng đã đến lúc cậu làm siêu âm Beta." Mẫn Doãn Kì khóe môi nhếch lên.

"Anh phạm quy." Chí Mẫn nhớ tới việc mình vừa ra quyết định, nhất định phải giữ khoảng cách với hắn.

"Tôi không tới đón cậu thì làm sao cậu đến đó được?" Mẫn Doãn Kì quyết định, ngày hôm nay nhất định không để đứa nhóc này cáu kỉnh.

"Ngồi xe buýt." Chí Mẫn nói. Tối hôm qua Cậu đã nghĩ xong, đến nơi phải đi qua hai trạm xe.

Mẫn Doãn Kì chỉ muốn dỗ Cậu lên xe, "Thời gian này phương tiện công cộng rất chen chúc. Kim Nam Tuấn còn đang chờ chúng ta."

Bộ dáng Mẫn Doãn Kì lúc này một mực mặc kệ thái độ của Cậu, Chí Mẫn vừa tức vừa buồn cười. Biết rõ đây là tên sói xám, chờ đến khi có kết quả sẽ xé lớp ngụy trang. Đem bảo bảo của mình...cướp đi.

Chí Mẫn giữ tay Mẫn Doãn Kì lên xe. Không ngờ tay Mẫn Doãn Kì vô cùng khô nhưng vẫn rất thoải mái.

Chí Mẫn cảm thấy mình lại mất trí rồi.

Lên xe mới phát hiện Tại Hưởng ngồi trên ghế bên cạnh tài xế, "Phác tiên sinh sớm."

"Sớm." Chí Mẫn đáp một tiếng.

"Anh đến đây lúc nào?" Chí Mẫ hỏi Mẫn Doãn Kì.

"Nửa tiếng trước." Mẫn Doãn Kì nói.

"Mẫn Doãn Kì, anh tuổi gì?" Chí Mẫn hỏi.

Mẫn Doãn Kì dừng vài giây mới nói: "Tuổi gà."

Lần này, Chí Mẫn biết tuổi tác hai người chênh lệch nhau...khoảng cách cũng xa hơn. Mẫn Doãn Kì không khỏi nghĩ.

Lại nghe Chí Mẫn nói: "Tôi nghĩ anh là vương bát* mới đúng. Một khi đã cắn thì không chịu nhả."

*Hạ Hành ý nói Mẫn Doãn Kì là rùa. Rùa một khi đã cắn thì sẽ không nhả ra.

Tại Hưởng ở phía trước cười thành tiếng. Mẫn Doãn Kì cũng phì cười.

Xe chậm rãi chạy đi. Chí Mẫn nhìn dòng xe cộ cùng người đi đường ngoài cửa."Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ kỹ. Nếu như là sinh đôi, tôi cũng sẽ không giảm phôi thai."

Mẫn Doãn Kì nhìn Chí Mẫn.

"Thế nhưng tôi sẽ dựa vào năng lực của chính mình để nuôi dạy hai đứa nhỏ. Một đứa cũng không cho anh." Chí Mẫn nói.

Mẫn Doãn Kì không lên tiếng. Đứa nhóc này quá thẳng thắn, lại còn ngây thơ.

Nuôi dạy trẻ con không phải chuyện đơn giản như vậy.

Chỉ là Mẫn Doãn Kì nhớ lại ngày đó Chí Mẫn nói với Hắn: Tự cho là đúng, cưỡng ép xen vào cuộc sống của người khác...

Lời đến miệng liền nuốt lại vào bụng. Ngày hôm nay không thể xảy ra xung đột với Chí Mẫn.

Hiện tại Mẫn Doãn Kì có nguyện vọng rất đơn giản, Hắn hi vọng Chí Mẫn cùng bảo bảo có thể ở trong tầm mắt của Hắn, để Hắn chăm lo.

Để bảo bảo theo họ của Chí Mẫn, Hắn cũng chấp nhận.

"Cho nên, bất kể kết quả ra sao, sau này anh không nên xuất hiện trước mắt tôi." Chí Mẫn nhất định cùng người này phân ra ranh giới rõ ràng.

Mẫn Doãn Kì trầm mặc.

"Nếu như anh có ý định đe doạ thì tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố này." Chí Mẫn nói tiếp.

Mẫn Doãn Kì đáp, "Tôi lấy gì để đe doạ cậu?"

Chí Mẫn nói: "Anh sẽ mang con tôi đi."

Mẫn Doãn Kì nhìn Chí Mẫn chăm chú: "Cậu không đồng ý, tôi làm sao sẽ đem bảo bảo đi?"

Chí Mẫn ngẩn người.

Mẫn Doãn Kì thu tầm mắt lại, nhắm mắt lại: "Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến cậu. Dù cho là chuyện nhỏ nhất."

......

Trong phòng làm việc, Kim Nam Tuấn đang chờ Chí Mẫn. Vừa thấy Mẫn Doãn Kì cùng Chí Mẫn đi vào với nhau liền ngẩn người đến nỗi rơi cả bút.

"Đơn đâu?" Mẫn Doãn Kì nói.

"À." Kim Nam Tuấn đi tìm đơn, lật một hồi lâu mới tìm được tờ đơn, mở máy.Mẫn Doãn Kì cầm lấy, xoay người nhìn Chí Mẫn nói, "Đi thôi."

Chí Mẫn không có nửa điểm phản ứng, quay người cùng Mẫn Doãn Kì rời đi.

Kim Nam Tuấn lúc này mới phản ứng được, nhìn trợ lý nói: "Đi cùng đi."

Siêu âm Beta có kết quả rất nhanh. Mẫn Doãn Kì cũng không đi ra ngoài, đứng một bên chờ Cậu.

Chí Mẫn biết Hắn là đang vội chờ kết quả nên để Hắn đứng đây. Trên thực tế, Cậu cũng rất căng thẳng.

Cậu nghe Mẫn Doãn Kì chậm rãi nói: "Đừng lo."

Mấy phút sau, bác sĩ đưa giấy cho Chí Mẫn, để Cậu ngồi dậy. Chí Mẫn dùng tay lau hết mấy thứ gel dính trên bụng mình rồi xuống giường.

"Thế nào?" Mẫn Doãn Kì hỏi.

"Thai nhi phát triển rất tốt." Bác sĩ trả lời. Mặc dù không biết Mẫn Doãn Kì là ai nhưng trợ lý của Kim Nam Tuấn đã nói là hỏi gì đáp nấy.

Mẫn Doãn Kì thở phào nhẹ nhõm, nhận đơn, ánh mắt rơi vào vài hàng cuối cùng. Mẫn Doãn Kì cẩn thận nhìn một chút chi tiết của Chí Mẫn mới đem tờ đơn đưa cho cậu.

Chí Mẫn vẫn đang quan sát sắc mặt của Mẫn Doãn Kì nhưng vẻ mặt của Hắn cũng không có quá nhiều biểu hiện. Hiện tại nhìn giấy siêu âm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng trước đó Cậu đã quyết tâm nhưng bây giờ biểu hiện chỉ có một bảo bảo, Cậu sẽ không còn áp lực nữa, cũng là không cần đối mặt với Mẫn Doãn Kì.

Nếu như đúng là song thai hoặc là tam bào thai thì Cậu không tin Mẫn Doãn Kì sẽ chịu buông tay.

Hiện tại, giống như ông trời giúp hai người giải quyết vấn đề khó khăn này.

"Lần này hết hi vọng rồi đi." Chí Mẫn thái độ thoải mái.

Mẫn Doãn Kì nói không thất vọng là giả. Mà bởi vì sao thất vọng, trong lòng bây giờ Hắn cũng không rõ ràng. Dù sao thì sinh đôi cũng chỉ là phán đoán ban đầu của hai người, kết quả này kỳ thực cũng không tính là bất ngờ.

Cho nên, tại sao lại thất vọng? Hình như cũng không chỉ bởi vì đứa nhỏ.

"Tôi cùng cậu đi kiểm tra tiếp." Mẫn Doãn Kì nói.

"Kết quả anh cũng biết rồi, người như anh trăm công nghìn việc, đừng ở chỗ này phí thời gian." Chí Mẫn bước chân cũng thong thả.

Mẫn Doãn Kì không phản ứng, chỉ rập khuôn từng bước theo sát bên người Chí Mẫn, một cánh tay hơi giơ lên, vòng qua bảo hộ thân thể Cậu.

Chí Mẫn tâm tình cao hứng liền tuỳ ý Hắn. Nửa giờ sau, kiểm tra xong xuôi, hai người cùng tới phòng làm việc của Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn vừa nhìn Mẫn Doãn Kì liền bắt đầu xoắn xuýt. Trong lòng đang nghĩ: Sao cậu vẫn còn ở đây?

Theo giấy kết quả làm kiểm tra thì thân thể Cậu khỏe mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì.

Chí Mẫn nghe xong liền muốn đi.

"Cần chú ý điều gì không?" Mẫn Doãn Kì hỏi.

Kim Nam Tuấn gãi gãi đầu lo lắng, "Cũng gần ba tháng rồi, chú ý dinh dưỡng. Thích hợp vận động..."

Chí Mẫn vội vã muốn đi, nhưng Mẫn Doãn Kì vẫn hỏi, "Có cách nào giảm bớt nôn nghén không?"

Chí Mẫn liếc mắt nhìn hắn.

Kim Nam Tuấn dừng một chút, "Nếu không thì để tôi kê thuốc?"

"Không cần." Chí Mẫn vội vàng nói. Mặc dù biết nếu là Kim Nam Tuấn kê thuốc sẽ không có ảnh hưởng gì với bảo bảo, nhưng cậu vẫn tận lực không đụng đến.

Kim Nam Tuấn lại nhìn Mẫn Doãn Kì.

Chí Mẫn tức giận, "Tôi nói không cần là không cần."

Kim Nam Tuấn bất đắc dĩ nói, "Được rồi. Nếu như nôn quá nhiều, không ăn được, thì vẫn nên uống thuốc. Hiện tại nhất định phải bảo đảm dinh dưỡng của cơ thể mẹ cùng đứa nhỏ trong bụng."

"Ừm." Chí Mẫn gật đầu.

Rốt cục, Mẫn Doãn Kì không còn vấn đề gì muốn hỏi nữa, Chí Mẫn có thể rời đi. Tại Hưởng đã nói tài xế lái xe tới.

"Tôi đưa cậu về." Mẫn Doãn Kì nói.

Chí Mẫn suy nghĩ một chút, từ nay cậu không muốn có bất cứ liên hệ gì với Mẫn Doãn Kì nữa, "Anh về công ty đi. Tôi tự đi được."

Trong đầu Mẫn Doãn Kì bắt đầu tuôn ra mấy lời tuyệt tình mà Chí Mẫn từng nói.

- - Bất luận kết quả ra sao, sau này anh không nên xuất hiện trước mắt tôi.

- - Nếu như anh có ý định đe doạ, tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố này.

Mẫn Doãn Kì đột nhiên nắm chặt lấy tay Chí Mẫn.

"Làm gì?" Chí Mẫn cả kinh.

Mẫn Doãn Kì càng nắm chặt hơn, đôi mắt lướt qua gương mặt Chí Mẫn.

Chí Mẫn cắn răng, trên lưng toát mồ hôi lạnh, liền nghe Mẫn Doãn Kì thấp giọng nói: "Để tôi đưa đưa cậu về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro