Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tám giờ tối, Chí Mẫn gọi xe về nhà cũ của Phác gia. Nửa năm trước Cậu đã dời ra ngoài, bình thường nếu không phải cha Cậu gọi về có việc thì căn bản Cậu cũng không muốn về nhà.

Nhà cũ Phác gia là một biệt thự lâu đời ở H thành. Phác gia là gia tộc lớn, lão gia tử Phác gia - Phác Chí Thành rất thích náo nhiệt, ba thế hệ trong một gia đình cộng thêm hai người giúp việc là chín người sống chung dưới một mái nhà. Cũng chỉ có Chí Mẫn ngỗ nghịch dám làm trái ý Phác Chí Thành , không nói lời nào mà dọn ra ngoài.

Phác Chí Thành có hai trai một gái. Con gái là mẹ của Chí Mẫn, cha của Chí Mẫn - Chu Thiên Thanh ở rể nên Chí Mẫn theo họ mẹ. Chẳng qua là sau khi mẹ Cậu qua đời sớm thì tính tình cha Cậu trở nên có chút nhu nhược, cũng không biết năng lực như thế nào mà từ việc làm giám đốc chi nhánh cho tập đoàn, cuối cùng lại biến thành chân chạy việc vặt của Phác gia.

Chí Mẫn vào đến nhà, dì Lý là người giúp việc nhiều năm của Phác gia hơi giật mình, "Tiểu Mẫn về rồi?"

Chí Mẫn chào hỏi một tiếng, "Ba cháu ở đâu ạ?"

"Ở trên lầu đấy." Dì Lý cười híp mắt nói.

Chí Mẫn trước khi tới đã gọi điện thoại cho Chu Thiên Thanh. Vì vậy Chu Thiên Thanh liền ở trước cửa phòng đợi Cậu.

Lúc lên lầu Cậu đụng phải con trai của chú, cũng là anh họ của Chí Mẫn - Phác Chí Minh. Quần áo chỉnh tề, không biết là chuẩn bị đi ra ngoài hay vừa mới trở về.

Phác Chí Minh làm việc trong tập đoàn nhiều năm, thủ đoạn thành thục cường ngạnh, hiện tại đã tham gia vào bộ phận điều hành công ty, nắm giữ một nhóm người chủ chốt. Hơn nữa mấy năm qua cha Cậu không làm ra được công trạng gì nên sản nghiệp của Phác gia đã sớm giao vào tay Y.

"Đây là tự lập bên ngoài không được, muốn về nhà xin ông nội ít sinh hoạt phí? Hay đến chuẩn bị hôn lễ?" Ánh mắt Phác Chí Minh lạnh lùng nhìn Cậu.

Chí Mẫn cong cong khóe miệng, "E là làm cho anh thất vọng rồi, hai việc này đều không phải."

Phác Chí Minh hừ lạnh một tiếng, "Vậy thì tốt."

Chí Mẫn mặc kệ Y, đem Hạ Khải Phàm quăng ở phía sau, nhanh chóng lên lầu.

Chu Thiên Thanh đang ở trong thư phòng chờ Chí Mẫn. Ông mặc dù đã ăn cái tết thứ bốn mươi nhưng gương mặt lẫn vóc người vẫn không có bất kỳ biến hoá nào. Trên mặt ông có thể nhìn thấy vài phần tuấn tú của Chí Mẫn. Chỉ là khi Cậu lớn lên thì hội tụ tất cả ưu điểm của cả cha lẫn mẹ.

Ngay cả lão gia Phác Chí Thành cũng thường xuyên khen Cậu rằng trong số con cháu của Phác gia thì Chí Mẫn vẫn là tốt nhất.

"Tiểu Mẫn." Chu Thiên Thanh vừa thấy Chí Mẫn liền đứng lên nói, "Có phải con đã suy nghĩ kỹ rồi không."

"Suy nghĩ cái gì? Con đã nói rồi, việc này không nằm trong suy tính của con." Đối mặt với biểu tình căng thẳng của Chu Thiên Thanh, Chí Mẫn thản nhiên kéo ghế ngồi xuống.

Chu Thiên Thanh không lên tiếng, ưu sầu nhìn Cậu.

Nhà bọn họ nam nhân năm thì mười họa, sẽ có loại di truyền kỳ quái nam nhân cũng có thể mang thai.

Ông nội của Chí Mẫn là một người như vậy. Đến Chu Thiên Thanh, lo lắng đề phòng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng xác nhận bình thường.

Mà di truyền cũng không chuẩn xác, chỉ cần là con cháu trong nhà thì đều sẽ có. Bởi vì có bóng ma tâm lý nên ông đánh liều gáo vỡ làm muôi, làm con rể Phác gia.

Đến khi Chí Mẫn sinh ra, sau vài lần kiểm tra thì cuối cùng Chu Thiên Thanh chỉ có thể thú nhận số phận.

Phác gia cũng không vì thân thể của Chí Mẫn đặc biệt mà khắt khe với Cậu. Việc kinh doanh lớn nhỏ của tập đoàn, ngoại trừ giao cho trưởng tôn Phác gia - Phác Chí Minh thì còn có hai anh em khác cũng vào công ty, đảm nhiệm chức vị trọng yếu.

Từ nhỏ Phác gia không hướng cho Chí Mẫn theo nghiệp gia tộc mà Chí Mẫn cũng là tuỳ theo tính tình phát triển, bởi vì thích sáng tác nên vừa mới tốt nghiệp đại học liền vào nghề viết kịch bản, trở thành một tân nhân trong giới biên kịch.

Phác lão gia đối với biểu hiện của Chí Mẫn cũng không có ý kiến gì, ông thấy Phác gia có người làm trong nghề này cũng không tồi. Nhưng Chu Thiên Thanh biết, nếu như là Phác Chí Minh nói gần nói xa, Phác lão gia nhất định sẽ mắng bọn họ làm việc không đàng hoàng.

"Tiểu Mẫn , con cũng không còn nhỏ. Cũng nên tìm một người phù hợp. Con lại như vậy. Ba thấy đại thiếu gia tập đoàn Tuấn thị..." Chu Thiên Thanh lại bắt đầu khuyên bảo.

"Con như vậy, còn có người coi trọng con là tốt rồi, đúng không?" Chí Mẫn giật giật khóe miệng, "Ba, ông ngoại nói như vậy còn chưa tính, ba cũng bị bọn họ tẩy não là thế nào? Con và ai? Có kết hôn hay không? Sinh con hay không sinh con? Đều sẽ do con tự quyết định."

Ngô gia nguyện ý đến cửa cầu thân chung quy cũng bởi vì trong ngoài đều biết Tuấn Chung Quốc là gay. Từ lâu đã giở thói nhà giàu bao dưỡng tiểu minh tinh, còn bị truyền thông tóm gáy vô số lần, căn bản không đứng đắn nên không ai nguyện ý gả cho anh ta.

Tuấn gia không biết từ chỗ nào hỏi thăm được tin tức, biết Phác gia có đứa con trai thân thể đặc thù dị tính liền nhanh chóng tính toán âm mưu, vừa có thể thỏa mãn xu hướng tính dục của Tuấn Chung Quốc ại vừa có thể môn đăng hộ đối, vẹn toàn đôi bên.

Phác gia là công ty bất động sản lâu năm, mấy năm qua đã bắt đầu xuống dốc, Tuấn gia quyền quý trong giới bất động sản đến cửa kết thân, giống như là đưa than nóng trong ngày tuyết lạnh.

"Đừng quên rằng con cũng họ Phác." Chu Thiên Thanh bất mãn nghe Chí Mẫn nói đến Phác gia, khẩu khí giống như người ngoài cuộc.

Gần đây, Phác gia có một dự án mới nên mới bắt buộc phải cùng Tuấn gia làm thông gia.

Chí Mẫn cũng không nói thêm gì nữa mà là đưa đơn xét nghiệm cho ông. Chu Thiên Thanh không rõ, cầm lấy hỏi, "Đây là cái gì?"

"Ba xem một chút thì biết." Khóe miệng Chí Mẫn hơi nâng lên, quan sát sắc mặt Chu Thiên Thanh trong nháy mắt liền thay đổi.

Chu Thiên Thanh thoạt nhìn có chút không tin, liếc mắt nhìn thân thể cậu một cái. Phản phản phục phục nhìn thêm mấy lần, mãi một hồi sau mới ngẩng đầu: "Ai?"

"Đương nhiên là của con. Trên giấy có tên con mà." Thái độ Chí Mẫn vô cùng thoải mái.

Chu Thiên Thanh phát hỏa, vọt đứng lên, "Ta hỏi ai là cha của nó."

Chí Mẫn cười nhạo, Chu Thiên Thanh ở trước mặt người Phác gia vẫn luôn khúm núm, thậm chí đối với hậu bối Phác Chí Minh cũng phải cúi người lấy lòng mà lại lấy bộ dáng thập phần gia trưởng ra diễn trước mặt Cậu.

"Ba không cần biết. Đơn xét nghiệm con để lại đây, ba hãy đưa cho ông ngoại xem. Lần này hẳn là sẽ không còn có thêm ông mai bà mối tới cửa thuyết phục."

Chí Mẫn đứng lên muốn đi.

"Tiểu Mẫn!" Chu Thiên Thanh đuổi theo vài bước, tận tình khuyên nhủ, "Con là muốn cá chết lưới rách sao? Con mới hai mươi ba tuổi, cái gì cũng không hiểu. Sinh con thì đơn giản, nhưng để nuôi dạy một đứa trẻ rất khó. Con phải có trách nhiệm với đứa nhỏ trong bụng."

"Con biết." Chí Mẫn cũng không quay đầu lại.

Một lúc lâu sau, không ngờ Phác Chí Minh vẫn ở đây, khoanh tay đứng trong phòng khách. Một thân vest tây chỉnh tề, hẳn là muốn ra ngoài nhưng không biết tại sao vẫn chưa đi.

Cậu lướt qua bên người Hạ Khải Phàm, làm như không thấy Y.

"Chí Mẫn." Hạ Khải Phàm gọi cậu lại.

Cậu vốn không có ý định để ý đến Y nhưng suy nghĩ một chút, vẫn dừng chân "Anh, có một việc phải phiền anh nhắn với ông ngoại một tiếng."

Phác Chí Minh trầm mặc nhìn Chi Mẫn.

Phác Chí Minh bất quá chỉ mới hai mươi chín, lại thành thục âm trầm, không có một chút phấn chấn của người trẻ tuổi. Cho dù không phải là do quan hệ trong nhà phức tạp thì Chí Mẫn từ nhỏ đối với gã cũng có phần kính sợ.

"Ông ngoại có cháu. Anh cũng được làm chú." Chí Mẫn dù bận nhưng vẫn ung dung.

"Có ý gì?" Phác Chí Minh mặt càng âm trầm.

Chí Mẫn sờ sờ bụng của mình, "Tôi có bảo bảo."

Từ trong nhà đi ra, Chí Mẫn vẫn còn nhớ đến sắc mặt gặp quỷ trắng bệch của Y, không kìm lòng được bắt đầu cười ha hả.

Sảng khoái! Một ngụm khí trong lồng ngực nghẹn mấy tháng đều được xả ra ngoài.

Rời khỏi nhà cũ Phác gia, Chí Mẫn "vô cùng sung sướng, nhất thời hứng khởi liền muốn đi "All night" của Thạc Trân uống gì đó. Nhưng sau đó nhanh chóng ý thức được mình bây giờ đã có bảo bảo nên quyết định quay lại phòng trọ.

Kể từ khi đến bệnh viện Cậu đã hạ quyết tâm sẽ không dính một giọt rượu, đồng thời chú ý chế độ ăn uống. Hơn nữa từ giờ trở về sau sẽ không hoạt động mạnh, mấy chỗ ồn ào cũng phải né.

Tuy chưa quen nhưng cũng đáng.

Chí Mẫn ngâm nga hát, nửa đường đón một chiếc taxi về tiểu khu. Cậu mặc dù là người mới trong giới biên kịch nhưng công việc trên tay lại không ít. Chỉ là cái nghề này nước quá lớn, người mới khó ra mặt mà Chí Mẫn mới vào ngành nên chỉ có thể nhận lại từ một vài lão làng trong ngành.

Một năm trước, Cậu tiếp nhận viết một bộ kịch bản gồm bốn mươi tập. Lão biên kịch viết mười tập, Cậu viết ba mươi tập còn lại. Nửa năm sau, bộ phim dựa trên kịch bản này bùng nổ nhưng Cậu thậm chí còn không có quyền tác giả.

Tuy vậy cũng chính nhờ nhuận bút của bộ kịch bản ấy nên Cậu mới tích lũy được ít tiền, sau đó mới có can đảm dời đi.

Xe taxi ngừng lại trước cổng tiểu khu. Chí Mẫn vừa xuống xe liền chú ý tới một chiếc xe màu đen bên kia đường. Cho dù đèn đường tối tăm nhưng thân xe đen bóng kia lại xuất hiện một tia sáng chói mắt.

Lúc Chí Mẫn nhìn sang thì thấy cửa xe đẩy ra một cái, có hai người xuống xe chạy thẳng về phía Cậu.

Một người mặc tây trang và đeo mắt kính đen, vừa nhìn có thể đoán ra là bảo tiêu. Một người khác mặc áo khoác màu xám nhìn tương đối phổ thông, cũng gầy nhỏ hơn nhiều, đoán chừng ba mươi tuổi "Cậu có phải là Phác tiên sinh không?"

Đây là đến tìm mình? Chí Mẫn trợn tròn mắt. Không phải chỉ là không kết hôn thôi sao? Chẳng lẽ Phác lão gia muốn trói cậu mang về cùng Tuấn gia nói chuyện?

"Không phải." Chí Mẫn nói xong liền muốn đi vòng qua.

Người nọ khẽ mỉm cười, "Hình như là đúng rồi."

Chí Mẫn một bên đang muốn đi thì tên bảo tiêu vạm vỡ kia đã chặn đường Cậu lại.

"Mời ngài lên xe cùng chúng tôi đi một chuyến. Chúng tôi không phải người xấu, chỉ là có người muốn gặp cậu." Người nọ khuyên nhủ.

"Tôi có thể không đi không?" Chí Mẫn lui về phía sau.

"Chỉ là nói chuyện mấy câu thôi. Sẽ không trì hoãn bao nhiêu thời gian của Cậu." Người nọ vẫn như cũ kiên trì lễ phép.

Chí Mẫn kết luận đây nhất định là người của Tuấn gia. Ông mai bà mối Tuấn gia có thể nói là tầng tầng lớp lớp. Khoảng thời gian này không ít người tới làm công tác tư tưởng với Chí Mẫn, thậm chí còn có một vài người quen cũ của Cậu.

Nhưng mà cũng tốt, vừa lúc có thể đem đơn xét nghiệm photo copy đến cho họ.

"Được thôi." Chí Mẫn cùng hai người lên xe.

Tốc độ xe chậm đến nỗi khiến Chí Mẫn cảm thấy nghẹt thở, tầm này trên đường cơ bản không có nhiều xe cộ, ấy thế mà vẫn chỉ chạy 50km/h. Hoàn toàn không xứng với trang bị của chiếc xe này chút nào.

May mắn là chỗ gặp mặt không xa, không thì Cậu có thể đã nghẹn chết.

Nửa giờ sau xe ngừng lại trước một quán trà. Người mặc áo khoác xám xuống xe trước tiên, mở cửa cho Chí Mẫn, làm ra tư thế mời Cậu ra ngoài. Chí Mẫncũng không khách khí, cất bước đi.

Cậu hiện tại không hề sợ hãi, chỉ muốn sớm giải quyết vấn đề để về nhà ngủ. Đã sắp mười giờ rồi!

Không thể không nói, khung cảnh trong quán trà này rất thanh nhã. Thiết kế quanh co, tuỳ ý có thể nhìn thấy được vườn hoa. Chí Mẫn cùng người nọ đi dọc theo hành lang uốn khúc, chuyển hướng tiến vào một lô ghế riêng. Quả nhiên, bên trong có một người đang chờ Cậu.

Nhìn thấy Chí Mẫn , người đó đặt chén trà trong tay xuống bàn, phát ra tiếng gõ nhẹ nhàng.

Chờ Cậu cất bước đi vào, người mặc áo khoác xám chỉ đứng ở cửa trông coi bên ngoài.

Trước mặt người nọ để dụng cụ uống trà, lại không có người phục vụ bên cạnh, chắc là tự rót tự uống.

Xem ra người này chính là người của Tuấn gia. Chí Mẫn trực tiếp đi đến, ngồi xuống đối diện hắn.

Ánh mắt rơi trên người đối phương, chợt phát hiện người này cậu đã gặp qua. Chính là người hôm nay cậu gặp trong bệnh viện sau khi ra khỏi phòng làm việc của Kim Nam Tuấn. Thiếu chút nữa Cậu và người này đụng phải.

Chí Mẫn hơi kinh ngạc. Thật là trùng hợp.

"Sao muộn như vậy mới về nhà?" Ánh mắt Mẫn Doãn Kì không hề chớp mắt mà nhìn Chí Mẫn một lượt từ trên xuống dưới.

Chí Mẫn bật cười. Người này lấy tư cách gì quản Cậu?

"Chúng ta quen biết sao?"

"Trước đây không quen biết, bây giờ xem ra có chút quen." Mẫn Doãn Kì âm thanh trầm ổn thản nhiên.

Tuấn gia vì đứa con trai này thật đúng là nát tâm. Nam nhân trước mặt là ai?

Chắc là quản lý cấp cao của công ty Tuấn gia đi.

Loại quản lý cấp cao này, địa vị không quá cao nhưng cũng không thấp tới nỗi phải giả vờ khiêm tốn cẩn thận, cái này gọi là một bình bất mãn, nửa bình lắc lư, đặc biệt rất thích bày ra tư vị tổng tài bá đạo.

Chí Mẫn ở trong lòng đánh giá Mẫn Doãn Kì "Hai sao".

Kỳ thực vốn là chỉ đánh một sao.

Có thêm một sao là vì sắc đẹp của Mẫn Doãn Kì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro