Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Chí Mẫn cuộn lên cơn sóng lớn, chỉ hôn môi thôi không đủ làm cho Cậu thoả mãn. Nghĩ đến đoạn tình cảm trước đây, lần này lại làm cho Chí Mẫn nhận thức rõ hơn về bệnh trạng của cậu.

Hiện tại cảm thấy nó như một trở ngại. Muốn tiến thêm bước nữa, lại bị khoá lại chỗ cũ. Vừa chạm vào đầu lưỡi Mẫn Doãn Kì, còn không đợi Cậu cảm nhận được gì, liền lui ra.

Mẫn Doãn Kì thả lỏng tay đặt bên eo Chí Mẫn, quan sát tình hình của Cậu. Da dẻ lộ ra bên ngoài ửng hồng một mảng.

"Thế nào?" Mẫn Doãn Kì thấp giọng hỏi cậu.

"Còn có thể thế nào?" Chí Mẫn cắn môi.

Mẫn Doãn Kì nhìn bộ dáng không vừa lòng của Chí Mẫn: "Nếu được thì chúng ta xác định từng mục tiêu đi."

"Mục tiêu gì?" Chí Mẫn miễn cưỡng hỏi.

"Trước tiên có thể tuỳ ý hôn môi." Mẫn Doãn Kì nói.

Chí Mẫn gối đầu lên trên bả vai Mẫn Doãn Kì, nửa ngày mới bất đắc dĩ "Ừ" một tiếng.

Mẫn Doãn Kì có chút buồn cười, ôm Cậu lại dỗ giống như dỗ đứa nhỏ.

"Có một việc tôi muốn nói rõ lập trường của tôi với anh." Chí Mẫn giọng buồn buồn mà nói, "Tôi biết ý tốt của anh, anh cho Phác Chí Minh một phát đạn chí mạng, còn muốn cho tôi nở mày nở mặt, làm cho bọn họ thay đổi cái nhìn về tôi, từng người một phải hối hận về những gì đã đối xử với tôi...nhưng mà thực sự không cần. Tôi không thèm để ý đến bọn họ, đương nhiên sẽ không quan tâm sắc mặt của bọn họ. Mảnh đất này rất tốt, anh cứ giữ lại, không cần chuyển giao cho Phác gia. Tìm người hợp tác khai phá, lợi ích là của anh, tự anh quyết định."

Mẫn Doãn Kì nửa ngày không lên tiếng.

Chí Mẫn ngẩng đầu lên.

"Chỉ là tôi đột nhiên nhớ đến một câu chuyện tôi được nghe khi còn nhỏ." Mặt Mẫn Doãn Kì mang ý cười, "Có một đôi vợ chồng vừa mới kết hôn, đêm đó cô chợt thấy con chuột đang ăn vụng gạo liền nói với chú rể: Con chuột đang ăn vụng nhà gạo nhà anh. Sau đó hai người đi...tất nhiên là không thể nói được. Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng rời giường liền nhìn thấy con chuột đang ăn vụng gạo, cô vợ liền cầm lấy giày ném tới, quát lớn: Dám ăn vụng gạo nhà bà."

Chí Mẫn ngẩn ngơ, mấy giây sau mới phản ứng lại, đẩy Mẫn Doãn Kì ra. "Gạo nhà anh là gạo nhà anh, không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng không muốn anh dính líu tới Phác gia."

"Vậy tôi có phải người cậu quan tâm không?" Mẫn Doãn Kì đột nhiên nhắm thẳng vấn đề chính.

Mặt Chí Mẫn lập tức nóng lên, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Cũng có."

Cũng có...

Có người nhẹ nhàng gõ cửa một cái, Ngô Nồng đi tới, bưng ly sữa bò cho Chí Mẫn. Chào hỏi Mẫn Doãn Kì trước rồi mới nói với Chí Mẫn: "Tiểu Mẫn, đây là sữa bò mới làm nóng. Dì về trước. Canh hầm trong tủ lạnh, khi nào đói bụng cậu có thể hâm lại rồi ăn."

Chí Mẫn ứng thanh một tiếng.

"Hai ngày nay Tiểu Mẫn ăn cơm thế nào?" Mẫn Doãn Kì xoay mặt hỏi Ngô Nồng.

Chí Mẫn không nói nên lời. Cậu đứng trước mặt mà Mẫn Doãn Kì lại không hỏi, nhất định phải đi hỏi Ngô Nồng. Rõ ràng là không tin tưởng mình.

"Bữa sáng thì Tiểu Mẫn ăn không nhiều, nhưng tôi thấy cơm trưa và cơm tối ăn được không ít." Ngô Nồng cười nói, "Theo tôi nghĩ dinh dưỡng một ngày như vậy cũng đủ rồi."

"Còn muốn ói không?" Mẫn Doãn Kì hỏi Chí Mẫn.

"Không sao." Chí Mẫn có chút lười trả lời. Ở trước mặt Ngô Nồng nói chuyện như vậy quả thực không khác gì vợ chồng.

Chí Mẫn lại nghĩ đến câu chuyện con chuột ăn vụng gạo mà Mẫn Doãn Kì vừa kể.

Cậu bị gả đi rồi sao?

Ngô Nồng đi ra ngoài. "Đúng rồi, tôi còn có thứ khác muốn đưa cho cậu." Mẫn Doãn Kì nói.

"Không được!" Chí Mẫn đứng lên, chạy ra ngoài.

Mẫn Doãn Kì bắt được tay cậu, kéo lại. "Là Tại Hưởng cố ý đặt cho cậu."

"Đặt thứ gì?" Chí Mẫn có loại dự cảm xấu.

"Chờ một chút." Mẫn Doãn Kì quay người đi ra ngoài, không lâu sau cầm một cái túi giấy đi vào, lấy ra một bộ quần áo màu xanh lam. "Thử xem."

Chí Mẫn có chút cạn lời, hỏi hắn: "Tạp dề?"

"Quần áo bảo vệ bức xạ."

"Anh không biết phóng xạ của máy vi tính còn nhỏ hơn so với TV sao?"

Mẫn Doãn Kì hơi trầm tư: "Tôi cũng cảm thấy không cần thiết. Nhưng Tại Hưởng cố ý đặt, tôi thấy cũng rất đẹp."

Trên áo màu xanh lam còn có hoa cỏ mây trời. Đúng là...rất đẹp...trong mắt người lớn tuổi như Mẫn Doãn Kì.

Chí Mẫn nhìn bộ đồ, ném qua một bên, lần nữa ngồi lại máy vi tính. Không thèm liếc mắt đến Mẫn Doãn Kì.

Buổi tối, Mẫn Doãn Kì nằm xuống bên cạnh người Chí Mẫn, hôn lên môi Chí Mẫn một cái. Chí Mẫn nghĩ đến Mẫn Doãn Kì từng bước đầu tiên chính là tuỳ ý hôn môi. Cậu cho là Mẫn Doãn Kì sẽ tiếp tục hôn thêm mấy cái nhưng đột nhiên Mẫn Soãn Kì vén áo cậu lên, những cái hôn rời rạc trên ngực cậu, một đường xuống bụng.

"Bụng nhô lên không ít." Mẫn Doãn Kì nhỏ giọng nói.

"Ừm." Chí Mẫn miễn cưỡng đáp một tiếng.

"Chí Mẫn, tranh thủ trong một tháng đi." Phong Dự Thần nói.

"Nếu không được thì sao?"

"Vậy thì hai tháng. Một năm, hai năm, mười năm, cả đời..." Mẫn Doãn Kì khẽ mỉm cười nói.

...

Ba ngày sau là ngày mừng thọ sáu mươi lăm tuổi của Phác Chí Thành. Sáng sớm Chu Thiên Thanh đã gọi điện thoại cho Chí Mẫn, nhắc cậu tối nay nhớ đến. Chu Thiên Thanh cẩn thận hỏi Chí Mẫn: "Mẫn Doãn Kì có thể đến đây không?"

"Không biết." Chí Mẫn dứt khoát nói.

Chí Mẫn căn bản không nhắc đến việc này với Mẫn Doãn Kì, chỉ nói với Ngô Nồng tối nay không cần qua làm cơm.

Cậu đến Phác gia chủ yếu cũng là chỉ thủ tục, phải có mặt ở nhà trước khi Mẫn Doãn Kì về là được.

Chí Mẫn đến lúc bảy giờ. Khoảng tầm này, Phác gia thường đang ăn cơm tối.

Mỗi ngày vào giờ này, ba đời con cháu Phác gia sẽ quây quần trước chiếc bàn dài trong phòng ăn, cùng nhau ăn cơm. Nếu như đến đông đủ, có thể nhiều đến mười năm, mười sáu người.

Khi mẹ cậu chưa qua đời, Chí Mẫn đối với bữa cơm bảy giờ vẫn rất mong đợi. Bởi vì trên bàn ăn sẽ có rất nhiều điểm tâm ngọt.

Ký ức của Chí Mẫn về mẹ của mình gói gọn trong hai thứ: Một là cho cậu ăn các loại điểm tâm ngọt, một là hàng hoa hồng ngoài sân vườn. Bởi vì không có ai chăm sóc cắt tỉa, tự do lớn lên nên đến mùa hè sẽ nở từng đoá hoa vươn ra khỏi rào chắn.

Mẹ cậu mất sớm, ký ức năm sáu tuổi của Chí Mẫn vô cùng mỏng manh. Nhưng những ngày tháng vui vẻ nhất cũng chỉ là năm sáu tuổi ấy.

Quãng thời gian sau khi bà mất, Phác Chí Thành đối với cậu cũng không tồi. Lúc Phác Chí Minh bắt nạt cậu, ông còn che chở cho cậu.

Nhưng một, hai năm sau bỗng trở nên xa lạ hơn.

Chí Mẫn vừa vào đại sảnh, dì Lý thấy cậu liền nhỏ giọng nói: "Phác thiếu gia, sao bây giờ cậu mới đến? Còn thiếu cậu thôi. Nhanh đến phòng ăn đi."

Chí Mẫn ừ một tiếng. Trong phòng khách không có ai, xem ra đều đã ở trong phòng ăn, cậu liền thẳng đến đó.

Phòng ăn được bày trí đơn giản, hoa tươi vây quanh một chữ "Thọ" ở giữa. Sinh nhật hàng năm của Phác Chí Thành đều do Chu Thiên Thanh sắp xếp. Không có gì mới, nhưng hình như làm không biết mệt.

Chu Thiên Thanh hết sức vui vẻ làm điều này.

Mọi người đang lần lượt ngồi xuống. Chu Thiên Thanh vừa thấy Chí Mẫn, vẫy vẫy tay. Chí Mẫn đi qua, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cha mình. Đôi mắt lướt qua, không chỉ đến đông đủ, còn gần như không thiếu một ai.

"Anh." Chí Phàm chào hỏi cậu. Chí Phàm cùng Phác Chí Minh đều là con của chú.

Chí Mẫn nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh Chí Phàm.

"Bạn trai em." Chí Phàm nhẹ nhàng nở nụ cười. Con em Phác gia không bắt nạt hay khinh thường gì Chí Mẫn. Lúc thường rất ít khi gặp mặt, tự nhiên sẽ chỉ nói vài câu xã giao.

Người tiếp xúc với Chí Mẫn nhiều nhất lại là Phác Chí Minh.

Chí Mẫn phát hiện trừ cậu và Phác Chí Minh ra, những người anh chị em khác đều dẫn bạn trai bạn gái của mình.

Lúc này, ánh mắt Phác Chí Minh lạnh lùng quét tới.

Chí Mẫn ngẩng đầu nghênh tiếp.

Phác Chí Minh đẩy cậu một cái, Chí Mẫn vẫn còn nhớ rõ.

Đồ điên. Chí Mẫn thầm mắng hai chữ, tên mất trí lạnh lùng.

"Chí Mẫn, sao anh đến đây một mình? Em nghe chú nói, không phải anh đang..." Chí Phàm nhỏ giọng hỏi.

"Nói cái gì!?" Phác Chí Minh  lạnh lùng nhìn Chí Phàm. Y bĩu môi liếc gã một cái.

"Người đều đã đến đông đủ rồi." Chu Thiên Thanh nhiệt tình hô lên.

"Chia bánh kem ra đi." Phác Chí Thành nói. Một bên cánh bánh kem ra, cũng không thắp nến.

"Cha không ước nguyện gì sao?" Chu Thiên Thanh nói.

"Ước cái gì? Tuổi đã cao rồi." Ông mỉm cười.

Phác Chí Thành thật sự rất đẹp lão. Cao gầy, đường nét trên khuôn mặt ông thoạt nhìn không tới năm mươi tuổi. Cho nên nữ nhân bên cạnh ông phải nói là tầng tầng lớp lớp.

"Vậy ta đề nghị, mọi người kính thọ một ly rượu." Chu Thiên Thanh đứng dậy, bưng ly rượu lên.

Mỗi lần sinh nhật trước đây đều nhàm chán vô cùng. Năm nay, có thể là mấy con cháu mấy đời đều mang người yêu đến. Lần đầu đến nhà, gia nhập đại gia đình này, mọi người biểu hiện đặc biệy tích cực, nói chuyện nhảy múa, chúc rượu cũng nhiều hơn.

Đại gia đình tẻ nhạt này, tựa như một dòng băng lạnh buốt có được chút xuân về.

"Chí Minh, con cũng lớn rồi, khi nào mới mang bạn gái về cho ta xem mắt?" Phác Chí Thành uống một hớp rượu, "Bạn trai ta cũng sẽ không phản đối."

Chí Phàm cười ha ha một lúc, bị sặc nước, ho khụ khụ không ngừng.

Phác Chí Minh là cái người không nở được một nụ cười, nghe vậy sắc mặt còn khó coi hơn trước.

Chí Mẫn nhìn đồng hồ, đã qua một tiếng đồng hồ. Xem tình hình này, còn phải thêm một tiếng nữa mới kết thúc.

Nhưng mà Mẫn Dõn Kì sau mười giờ tối mới về nhà, thời gian đó thừa sức cậu về kịp. Có điều Chí Mẫn không muốn ở lại đây nữa.

Chu Thiên Thanh nhìn Chí Mẫn nói: "Tối nay ngủ lại đây đi. Phòng đã dọn dẹp sẵn rồi."

"Con không ở lại được." Chí Mẫn  nói.

Chu Thiên Thanh cau mày. "Trước đây vào lúc này con đều ở lại mấy đêm."

Chí Mẫn lo lắng gõ bàn.

Cậu không tổ chức sinh nhật còn có một lý do khác. Chính là vì mẹ cậu sau hai hôm sinh nhật cậu thì qua đời.

Hơi thở của mẹ cậu đã dần mờ nhạt trong căn nhà này. Chỉ có hoa hồng ngoài sân vẫn nở rộ vào mùa hè hàng năm, trong phòng ngủ còn có một bức hình mẹ cậu ôm lấy cậu, cho cậu biết rằng mẹ cậu từng tồn tại.

Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, cậu không biết có thể tìm đi đâu tìm lại chút ký ức về mẹ mình.

"Tối nay con có việc." Chí Mẫn nói.

"Có người chờ?" Chu Thiên Thanh hỏi.

Đúng. Có người đang chờ mình.

Tâm trạng Chí Mẫn bình ổn lại một chút. Loại cảm giác bình yên, ấm áp như thủy triều đang lên. Thậm chí cảm xúc tụt dốc từ khi bước chân vào Phác gia trong nháy mắt đều bay sạch.

"Ừm." Chí Mẫn nói. Không có gì phải che giấu.

Lúc này điện thoại di dộng của Chí Mẫn đổ chuông, là Mẫn Doãn Kì gọi đến. Khoảng giờ này, Mẫn Doãn Kì sẽ gọi cho cậu một cú điện thoại, nói cậu mình tối nay còn những công việc gì, mấy giờ sẽ về nhà.

Chí Mẫn nhấn nghe.

"Ăn cơm xong rồi sao?" Giọng Mẫn Doãn Kì hơi vang vọng, giống như đang ở bên ngoài.

Bây giờ mới đến tám giờ. Lúc ở nhà, đương nhiên cơm nước đã xong xuôi. "Ăn xong rồi." Chí Mẫn trả lời.

"Tôi chờ cậu ở ngoài." Mẫn Doãn Kì nói.

Tim Chí Mẫn  bộp một tiếng.

"Trước cửa lớn của Phác  gia." Mẫn Doãn Kì bổ sung.

Mẫn Doãn Kì làm sao biết hôm nay cậu đến đây?

"Ừm. Tôi ra ngay." Chí Mẫn vội vàng nói.

Bữa tiệc đang vui vẻ rôm rả. Mấy người muốn bước chân vào Phác gia đang đứng trước mặt phác Chí Thành chúc rượu. Chí Mẫn nói khẽ với Chu Thiên Thanh nói: "Con có việc đi trước."

Cho dù bị phát hiện, Chí Mẫn cũng không thèm để ý.

"Chí Mẫn." Giọng Phác Chí Minh trầm ổn truyền tới, "Có người chờ con ở ngoài sao?"

Chí Mẫn gật đầu, "Vâng."

"Nếu đã đến đây thì sao không vào chào hỏi một chút?" Phác Chí Thành nói.

Người trong nhà không hiểu ra sao, đồng loạt nhìn về phía Phác Chí Thành, sau đó lại nhìn Chí Mẫn. Chỉ có Phác Chí Minh nhìn qua vừa giận vừa sợ.

"Sớm muộn gì cũng phải gặp." Phác Chí Thành nói.

Chí Mẫn chăm chú nhìn Phác Chí Thành một lúc, nói: "Được."

Mẫn Doãn Kì là ba của bảo bảo trong bụng cậu. Quả thực sớm muộn cũng sẽ chạm mặt, không có gì phải che giấu.

Khoé miệng của Chí Mẫn hơi câu lên.

Cậu lấy điện thoại di động ra, gọi cho Mẫn Doãn Kì. "Anh vào đây đi."

Trong lúc đợi Mẫn Doãn Kì, toàn bộ phòng ăn đột nhiên yên tĩnh lại. Không còn ai chúc rượu, cũng không có ai gắp đồ ăn.

Nam nữ vừa đến Phác gia không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng yên lặng không một tiếng động, ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình.

Trong đám hậu bối, nghe đồn Chí Mẫn cùng người đứng đầu Mẫn thị có mối quan hệ bất thường. Bây giờ, người đang chờ bên ngoài kia, chính là Mẫn Dõn Kì trong lời đồn sao?

Đời con cháu, ngoại trừ Phác Chí Minh bọn họ không có hiềm khích gì với Chí Mẫn. Hiện tại bọn họ đều trở nên hưng phấn, tâm lý hóng biến đầy mong đợi.

Chỉ có Phác Chí Minh nắm chặt khăn bàn, sắc mặt trắng bệch.

Chu Thiên Thanh rõ ràng đang cao hứng, dù sao Chí Mẫn là con ông. Người qua lại với cậu, ông đã nghe từ trong miệng Phác Chí Thành. Mẫn Doãn Kì nổi tiếng, nhưng không bao nhiêu người được gặp mặt hắn.

Phác Chí Thành  đứng lên, chủ động đi ra ngoài đón. Ông vẫn luôn đợi thời khắc này.

Mẫn Doãn Kì bước vào trong. Mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn.

Mẫn Doãn Kì không quan tâm, làm theo ý mình. Quần áo cũng rất tùy ý, cà vạt cũng không đeo, đi thẳng đến bên cạnh Chí Mẫn.

Thực sự đẹp trai đến nỗi không thể lý giải được. Khoé miệng Chí Mẫn bất giác dương lên.

Chí Phàm trợn to mắt. Thời điểm nàng biết đến Mẫn Doãn Kì là lúc mới lên cấp ba. Vốn tưởng là một lão già bốn, năm chục tuổi. Bây giờ thấy, mắt càng mở lớn hơn, nhỏ giọng hỏi Phác Chí Minh: "Đây chính là Mẫn Doãn Kì?"

Nhưng cũng không được trả lời.

Phác Chí Thành đi đến chào đón. "Doãn Kì, đã năm, sáu năm rồi không gặp mặt. Ta nhớ mỗi lần chúng ta gặp mặt đều tại diễn đàn tổ chức kinh tế quốc tế. Cậu khi đó mới tiếp nhận công ty từ cha cậu, đứng trên sân khấu đàm luận năm phút đồng hồ, khiến ta đến giờ vẫn không thể quên."

Phác Chí Thành trực tiếp xưng tên Mẫn Doãn Kì, hẳn ông đứng trên lập trường là gia gia của Chí Mẫn.

Mẫn Doãn Kì chỉ cười cười. "Mấy năm không gặp, phong thái Phác lão gia tử vẫn không thay đổi."

Phác Chí Thành chỉ chỉ chỗ bên cạnh mình. "Giao hẹn không bằng tình cờ gặp. Chúng ta ngồi xuống tâm sự một chút."

"Không cần." Ánh mắt Mẫn Doãn Kì chìm xuống, "Tôi đến đây chỉ để đón Chí Mẫn về."

Nói xong, Mẫn Doãn Kì nhìn Chí Mẫn, duỗi tay về phía cậu.

Chí Mẫn không thích thái độ kiêu căng này, thậm chí còn chảy mồ hôi. Nhưng lúc này cậu vẫn đi tới, nắm lấy tay Mẫn Doãn Kì.

Ấm áp yên ổn giống như cậu nghĩ.

"Làm phiền." Mẫn Doãn Kì nắm chặt tay Chí Mẫn, gật đầu rời đi.

"Mẫn Tổng." Phác Chí Thành gọi hắn lại, "Nếu bây giờ cậu ở cùng Tiểu Mẫn thì nên biết, chúng tôi là người nhà của Chí Mẫn. Cậu có phải nên nói gì đó trước khi đi hay không? Cậu đem cháu tôi đi như vậy, dường như không phải phép cho lắm?"

Mẫn Doãn Kì dừng bước, nhìn về phía Phác Chí Thành, "Các người là người nhà của cậu ấy? Nhưng theo tôi biết, người nhà sẽ không bao giờ đẩy người nhà vào hố lửa."

Phác Chí Thành cũng không ngạc nhiên, thái độ của Mẫn Doãn Kì đúng như trong dự liệu của ông.

"Doãn Kì. Chuyện của Chí Mẫn rất phức tạp, gặp được cậu là may mắn của nó..."

"Mẫn Doãn Kì, chỉ có anh mới xem Chí Mẫn như là bảo bối. Nhìn dáng dấp kia của cậu ta, còn ai nguyện ý thích cậu ta cả đời?" Phác Chí Minh đẩy ghế đứng dậy, giọng nói hơi run lên, biểu hiện tâm tình gã có chút kỳ quái: "Tại sao ngày trước kết giao bạn trai đều vô phương vô pháp chấm dứt? Trong lòng anh cũng rõ ràng nhất. Kết hôn với đại thiếu Tuấn gia, quả thật là bởi vì mảnh đất kia, nhưng nếu cậu ta được gả tới Tuấn gia thì nửa đời còn lại không phải lo lắng."

"Đi." Chí Mẫn kéo tay Mẫn Doãn Kì.

Phác Chí Minh đã xem Chí Mẫn là kẻ thù, đối chọi với cậu hơn mười năm nay, hiện tại cậu cũng không muốn để ý đến gã.

Nhưng Mẫn Doãn Kì lại không động đậy. Ánh mắt rơi vào trên người Phác Chí Minh.

Hai người từng gặp mặt ở khách sạn Triều Châu. Nhưng khi đó, cả hai đều không biết thân phận thực sự của đối phương.

Trong ánh mắt Phác Chí Minh lộ ra tia điên cuồng quỷ dị, khiến Mẫn Doãn Kì phát hiện điều gì đó.

Phản ứng thái quá của Phác Chí Minh đối với Chí Mẫn đã vượt ra khỏi lẽ thường.

"Chí Minh, con đang nói cái gì vậy?" Phác Chí Thành quát lớn. Ngược lại nhỏ nhẹ hướng Mẫn Doãn Kì  nói, "Hôm nay là sinh nhật của ta, cậu không ngại ở lại uống với ta một chén chứ?"

Mẫn Doãn Kì không để Phác Chí Thành vào mắt, chỉ nhìn chằm chằm Phác Chí Minh.

"Chúng tôi đang thực hiện kế hoạch phát triển tiếp theo của mảnh đất số tám. Nhưng về lĩnh vực bất động sản, tôi đã không tham gia từ lâu nên cũng không am hiểu về vấn đề phát triển và lợi nhuận, tôi đang tích cực tìm kiếm đối tượng hợp tác. Tất nhiên Phác gia là lão làng của ngành..."

Phác Chí Thành ngẩn người, trong nháy mắt mừng như điên, nhịn không được tiến đến hai bước.

Mặc dù không thể lấy được mảnh đất số tám kia, nhưng có thể gia nhập phát triển khai phá thì đối với Phác gia mà nói, không thể không nói giống như được tiêm một mũi hồi xuân.

Phác Chí Thành vỗ tay: "Doãn Kì, đúng vậy. Không phải ai cũng có thể hợp tác, hai gia đã có kinh nghiệm hơn ba mươi năm trong lĩnh vực đầu tư phát triển bất động sản..."

"Nhưng tôi có một điều kiện." Ánh mắt Mẫn Doãn Kì quét qua người Phác Chí Minh.

Phác Chí Minh vẫn đang đắm chìm trong cơ hội chạm đến mảnh đất kia. Vốn ông đã không hi vọng gì nữa. Không nghĩ tới lại có một phúc tinh đến cửa như vậy.

"Điều kiện gì?" Phác Chí Thành hỏi.

"Phác Chí Minh đúng không?" Mẫn Doãn Kì khẽ nhướng mày, ánh mắt lãnh đạm như cũ nhìn thẳng vào mắt gã, quát lớn một tiếng, "Đứa nhỏ trong bụng Chí Mẫn là con của tôi."

Tay Phác Chí Minh nắm chặt mép bàn, nhịn không được phát run. Mặc dù gã luôn hoài nghi về chuyện này. Nhưng chỉ cần Chí Mẫn không thừa nhận, gã cũng có thể coi như không biết.

Nhưng bây giờ, Mẫn Doãn Kì thẳng thừng nói ra, làm cho gã không kịp trở tay.

Trong lòng Chu Thiên Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Phác Chí Thành cũng nhìn Chí Mẫn.

Đứa cháu này lại may mắn như vậy, thật khiến ông bất ngờ.

Giống như Chu Thiên Thanh, cha của cậu. Một người bình thường không có tài năng gì nhưng luôn được quý nhân quan tâm.

"Ngày ấy là cậu đẩy Chí Mẫn một cái, làm cho cậu ấy vào bệnh viện." Mẫn Dõn Kì nhìn sắc mặt của gã, "Tôi muốn cậu phải xin lỗi Chí Mẫn."

Đầu ngón tay của Phác Chí Minh nắm đến phát đau, trừng mắt nhìn Mẫn Dõn Kì.

Sau đó nghe Phác Chí Thành nói: "Chí Minh, con cũng không còn nhỏ, biết tình tình hiện tại của Tiểu Mẫn sao còn làm như vậy? Mau xin lỗi Chí Mẫn."

Trong đầu Phác Chí Minh ong ong như sắp nổ.

Toàn bộ công ty đều là nhờ gã xử trí. Bây giờ chỉ vì mảnh đất này, Phác Chí Thành lại dễ dàng đẩy gã ra ngoài.

"Còn không mau đi?" Phác Chí Thành thúc giục.

Vì có được mảnh đất này, toàn bộ Phác gia đã lên kế hoạch ba năm. Thậm chí vì muốn tránh né đối thủ cạnh tranh như Tuấn gia mới để Chí Mẫn kết giao với Tuấn Chung Quốc.

Thế nhưng, gã đã tính sai một bước.

So với bất luận người nào, gã biết rõ, Chí Mẫn không thể kiểm soát được chuyện này.

Hơn nữa, Chí Mẫn căn bản không có khả năng mặc cho Phác gia an bài.

Phác Chí Minh đã sớm xử lý rất nhiều đất đai trong tay Phác gia để thu hồi tài chính. Cho nên khi đấu giá, mới có thể chống lại sự công kích của Tuấn gia. Ngay khi thắng lợi trong tầm mắt thì Mẫn Doãn Kì từ đâu nhảy ra, làm cho công sức của gã đổ sông đổ bể.

"Gia gia." Phác Chí Minh run rẩy nhìn Phác Chí Thành.

"Làm sai phải dũng cảm thừa nhận. Nhanh, xin lỗi Chí Mẫn đi." Phác Chí Thành nói.

Phác Chí Minh nhắm mắt, bất mãn nói. "Xin lỗi. Tôi không nên làm như vậy."

Chí Mẫn cau mày nhìn Mẫn Doãn Kì.

Cậu căn bản không quan tâm Phác Chí Minh có xin lỗi cậu hay không.

Nhưng Mẫn Doãn Kì hiện tại giống như thú hoang bị người khác xâm phạm lãnh địa của mình, hung mãnh, lãnh khốc.

Mẫn Doãn Kì kiên định lạnh nhạt nói: "Không đủ. Tôi muốn cậu quỳ xuống xin lỗi Chí Mẫn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro