Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay Mẫn Doãn Kì không nắm quá chặt. "Cậu muốn đi đâu?" Hắn hỏi.

"Nhà vệ sinh." Chí Mẫn miễn cưỡng nuốt nướt bọt, Cậu phải đi, Cậu không muốn phí lời với Mẫn Doãn Kì.

"Làm sao vậy?" Mẫn Doãn Kì nắm lấy tay Chí Mẫn không tha.

Sắc mặt Chí Mẫn tái xanh, trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Nếu không phải vì dạ dày càng khó chịu thì Chí Mẫn thật muốn mắng người ngay chỗ này.

"Buông..." Chí Mẫn còn chưa nói hết đã giơ tay che miệng lại, khom người xuống. Cậu không khống chế được.

Mẫn Doãn Kì bỗng nhiên hiểu được tình trạng Chí Mẫn lúc này. Nhìn bộ dáng thống khổ nhẫn nại của Chí Mẫn liền muốn đưa Cậu đến phòng vệ sinh nhưng vẫn không kịp. Hắn nhanh chóng cởi âu phục tạo thành cái túi, đến gần Chí Mẫn, "Nôn ra đây."

Chí Mẫn vốn còn muốn nhẫn nại thêm vài giây, ít nhất đi tìm cái thùng rác bên hành lang mà nôn, nhưng vừa nghe đến chữ "nôn" liền không chịu được. Cậu một phát bắt lấy cánh tay Mẫn Doãn Kì, vùi đầu há miệng nôn vào bên trong âu phục của Mẫn Doãn Kì. Vừa nãy ăn một chút ngó sen cũng nôn ra.

Bởi vì ăn được không nhiều nên cuối cùng nôn ra cả nước.

Dạ dày vẫn như cũ từng trận co rút, không chỉ nôn ra nước mà còn bắt đầu nôn khan.

Một hồi lâu sau, Chí Mẫn xác nhận cậu không còn buồn nôn nữa mới ngẩng đầu lên. Bởi vì nôn quá nhiều làm cậu nước mắt lưng tròng.

Mẫn Doãn Ki đem âu phục ném vào thùng rác. Một tay giữ tay Chí Mẫn một tay đỡ lấy eo Cậu, "Tôi đỡ cậu đến nhà vệ sinh."

Vừa nãy nôn một trận bán sống bán chết, tiêu hao khí lực. Bây giờ hai chân cậu còn đang phát run. Cho dù vậy, Cậu cũng không muốn có bất kì mối liên hệ nào với Mẫn Doãn Kì.

Chí Mẫn muốn tránh khỏi cách tay của Mẫn Doãn Kì. Hắn cũng không muốn miễn cưỡng liền buông lỏng tay, một tay vẫn như cũ đặt hờ trên lưng Cậu, nếu Hạ Hành không vững thì hắn có thể tuỳ lúc đỡ lấy Cậu.

"Tiền âu phục tôi sẽ trả lại cho anh."
Chí Mẫn chậm rãi bước đi.

Mẫn Doãn Kì thấy Chí Mẫn còn yếu, vừa nãy nôn đến lợi hại khiến cho một bên eo vẫn không thẳng lên được nhưng lời nói lại cứng rắn như thế, vừa bực mình vừa buồn cười. Quay đầu định đi, lại lo lắng tình hình của Cậu.

Vì trong lòng không thể an tâm liền quyết định đi theo Chí Mẫn.

Chí Mẫn đi mấy bước thì ngừng lại, quay đầu nhìn hắn "Anh đi theo tôi làm gì?"

"Không phải cậu muốn trả tiền âu phục cho tôi sao? Cậu định thế nào? Cậu chặn số điện thoại của tôi rồi, làm sao tôi liên lạc được?" Mẫn Doãn Ki nói.

Chí Mẫn bị lời nói của Mẫn Doãn Kì làm khựng lại.

Trả tiền âu phục cho Mẫn Doãn Kì, Cậu cũng không phải thuận miệng nói nhưng cũng không biết làm cách nào trả tiền cho hắn.

"Cậu đi rửa mặt trước, sau đó lưu số điện thoại của tôi vào." Mẫn Doãn Kì ra lệnh.

"Được thôi." Nói bồi thường chính là mình, Chí Mẫn cũng sẽ không mượn cớ từ chối.

Trả tiền xong lại chặn Hắn cũng không muộn.

Chí Mẫn đi vào nhà vệ sinh. Mẫn Doãn Kì đứng ở cửa chờ Cậu. Trước khi Chí Mẫn vào, Mẫn Doãn Kì đã tỉ mỉ xem xét mặt sàn. Nhân viên ở đây quét dọn sạch sẽ, trên đất không dính một hạt bụi, một vết nước cũng không có.

Mẫn Doãn Kì nhìn Chí Mẫn súc miệng, rồi cúi người vào vòi nước rửa mặt, sau đó giơ tay trực tiếp dùng tay áo đi lau mặt.

Vải bông khô ráp ở trên mặt Chí Mẫn cọ đi cọ lại mấy lần, Mẫn Doãn Kì không khỏi cảm thấy đau thay cậu.

"Tôi đưa cậu về nhà." Mẫn Doãn Kì nói.

"Tôi còn chưa ăn cơm xong." Nôn hết ra làm cho thân thể Cậu nhẹ rất nhiều, dưới chân cũng lơ mơ.

Thực ra Chí Mẫn cũng không có ý định quay lại chỗ bọn họ, nhưng Cậu càng không muốn dính líu tới Mẫn Doãn Kì.

"Cậu như vậy còn muốn ăn cơm? Tôi nhờ người nấu cháo rồi mang về cho cậu." Mẫn Doãn Kì vẫn cường thế như cũ.

"Không cần." Chí Mẫn nói, rồi đi ra ngoài, "Anh đừng đi cùng tôi. Tôi sợ người khác hiểu lầm."

Mẫn Doãn Kì nheo mắt lại. Tên nhóc này đối với Hắn quá đề phòng, tràn đầy địch ý.

Chí Mẫn vừa né khỏi người Mẫn Doãn Kì đột nhiên không vững. Mẫn Doãn Kì vội bắt lấy cánh tay Cậu, một tay hơi nhấc lên, che xung quanh cậu. Lại sợ Chí Mẫn sẽ giãy giụa, sau đó không cẩn thận ngã nhào trên đất.

Chí Mẫn buồn cười.

Cậu ghét Mẫn Doãn Kì luôn tỏ thái độ ngạnh hoành nhưng vẫn cảm kích sự săn sóc của Hắn. Không thể không nói, Mẫn Doãn Kì hết sức để tâm đến đứa nhỏ trong bụng mình.

"Tôi không đi với cậu. Nhưng bây giờ cậu phải thêm số điện thoại của tôi vào để tiện liên lạc." Mẫn Doãn Kì sợ Chí Mẫn sẽ chạy mất, sau đó trở mặt không quen biết.

Chí Mẫn nhìn chằm chằm Mẫn Doãn Kì 3 giây, "Anh giữ tôi, tôi làm sao lấy điện thoại di động?"

Mẫn Doãn Kì buông tay.

Chí Mẫn lấy điện thoại di động ra, kéo số điện thoại của Mẫn Doãn Kì ra khỏi danh sách đen. Nghĩ đến việc còn phải chuyển tiền cho Hắn để bồi thường âu phục, Chí Mẫn liền dứt khoát thêm wechat.

"Tôi đã thêm wechat, lát nữa anh xác nhận rồi tôi sẽ chuyền tiền."

"Cậu đợi ở đây, bây giờ tôi xác nhận." Mẫn Doãn Kì nói.

Chí Mẫn không có ý định ở chỗ này chờ liền muốn đi, nhưng chân còn chưa kịp bước đã thấy Phác Chí Minh đi tới.

"Tại sao lâu như thế? Người lớn còn đang chờ trong kia." Phác Chí Minh thiếu kiên nhẫn nói.

Nếu đến đây còn không thấy Chí Mẫn thì Y đã nghĩ là Cậu đã chạy trốn.

Trong lòng Chí Mẫn hoàn toàn không có Phác gia, cũng không nhìn đại cục, Phác Chí Minh không hề nghi ngờ Cậu sẽ làm ra được chuyện như vậy.

Chí Mẫn cảm thấy vận may của Cậu đã hết rồi. Trước có Phác Chí Minh sau có Mẫn Doãn Kì. Làm sao cậu đi đâu được?

"Vô tình gặp bạn ở đây." Chí Mẫn bước được nửa bước liền thu lại.

Ánh mắt Phác Chí Minh nhìn về phía Mẫn Doãn Kì. Ngay cả khi lướt qua, dư quang vẫn không rời khỏi người này.

Hai người đứng gần vô cùng, trước mặt có chút lằng nhà lằng nhằng. Phác Chí Minh đã bắt đầu suy đoán quan hệ hai người.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết quan hệ hai người không tầm thường.

Cảm giác chán ghét của Chí Mẫn không thể đè nén được, đều biểu lộ hết trên mặt.

"Anh nói với bọn họ một tiếng, tôi không khoẻ." Chí Mẫn hời hợt nói.

Sắc mặt Phác Chí Minh trầm xuống, "Cậu có ý gì? Hẹn người ta gặp mặt, giữa đường lại muốn thả chim bồ câu, cậu đây là cố ý muốn cho tôi xấu mặt?"

"Là anh hẹn người ta. Tôi đến đây đã là nể mặt ông ngoại. Hơn nữa, anh có xấu mặt hay không thì cũng không liên quan gì đến tôi." Chí Mẫn ngược lại ăn ngay nói thật.

Phác Chí Minh không nói được gì nữa.Y từ nhỏ đã được người nâng lớn lên, sau này lại có thành tựu, trước hô sau trào nên tính khí Y mới thành ra như vậy, ngoại trừ tên nhóc trước mặt thì hoàn toàn không có người thứ hai đối xử như vậy với Y.

"Không quản cậu có muốn hay không, trước tiên cậu phải quay lại bàn ăn." Phác Chí Minh tiến lên một bước, muốn bắt lấy cánh tay Chí Mẫn kéo Cậu đi.

Sau đó cánh tay còn kịp đưa qua thì đột nhiên bị một cánh tay khác cản lại.

"Anh tránh ra, chuyện của chúng tôi không đến lượt anh quản." Phác Chí Minh cả giận nói.

"Chuyện của cậu ấy, đương nhiên tôi có thể quản." Mẫn Doãn Kì sợ Phác Chí Minh quá mức kích động, thất thủ đụng vào Chí Mẫn liền đem Cậu kéo về phía sau vài bước, chính mình che ở giữa hai người.

"Anh là gì của Chí Mẫn?"

"Không phải tôi đã nói là bạn rồi sao." Chí Mẫn vội vàng nói, sợ vị đại gia này há mồm nói tôi chính cha của đứa nhỏ trong bụng Cậu.

Lúc này Mẫn Doãn Kì không nói xen vào. Hắn cũng đang phỏng đoán quan hệ của bọn họ.

Hắn là người từng trải, liếc mắt đã nhìn ra hai người quan hệ không đơn giản. Nhìn bộ dáng của Phác Chí Minh giống như bạn trai đổ một bình dấm chua.

Ánh mắt Mẫn Doãn Kì tối lại.

Nhớ đến đứa nhỏ không rõ lai lịch trong bụng Chí Mẫn, lửa giận trong lòng Phác Chí Minh bắt đầu bùng nổ, "Bạn bạn bè bè cái gì? Bây giờ phải quay lại ngay, cậu không sợ mất mặt, nhưng tôi thì sợ!"

"Đương nhiên là bạn đặc biệt thân."

Chí Mẫn nghiến răng hai chữ "đặc biệt", khiêu khích nhìn Phác Chí Minh .

Nói xong liền đứng nhích gần lại Mẫn Doãn Kì, hai tay vòng qua eo Hắn. Vô tình chạm vào đũng quần Hắn.

Mẫn Doãn Kì vẫn như cũ nắm lấy tay Chí Mẫn, che chở Cậu từ chỗ Phác Chí Minh rời đi. Sắc mặt Phác Chí Minh ngày càng khó coi, Mẫn Doãn Kì cũng không khá hơn tí nào.

Vừa ra đến bên ngoài khách sạn Chí Mẫn liền muốn tách ra khỏi Mẫn Doãn Kì , ngược lại Mẫn Doãn Kì không chịu buông tay, nửa ôm nửa kéo ra đến xe.

Trên đường Chí Mẫn cố gắng thoát khỏi tay Hắn, Mẫn Doãn Kì lại dùng lực. Chí Mẫn chỉ có thể coi như thôi.

"Lên xe." Mẫn Doãn Kì kéo cửa xe.

Lên thì lên. Chí Mẫn không nói hai lời liền lên xe.

Mẫn Doãn Kì ngồi trên chỗ lái xe, sắc mặt không tốt. Hắn không ngại Chí Mẫn đã có bạn trai hay làm bất cứ chuyện gì. Dù sao trong lòng hắn Chí Mẫn chỉ là cha của hai đứa nhỏ con Hắn. Nhưng đối với việc bị lợi dụng thì Hắn vẫn có chút để tâm.

Vừa nãy hai người diễn trước mặt Hắn, còn cho Hắn đảm nhiệm nhân vật trọng yếu, Mẫn Doãn Kì không biết là nên vinh hạnh hay tức giận.

Điều khiến Hắn tức giận nhất chính là chiếc quần tây vốn rộng rãi, bây giờ lại chật cứng, thân dưới bị bó chặt trong đũng quần. Chí Mẫn vừa chạm vào một chút đã làm cho Hắn nổi lên phản ứng lớn như vậy.

Sau mấy tháng tham gia hoạt động quyên tinh khiến Mẫn Doãn Kì cảm thấy bản thân bị hao tổn nguyên khí quá nặng nề, gần nửa năm tới sẽ không cứng lên được. Không nghĩ tới vừa bị chạm vào đã khởi cờ.

Chí Mẫn ngồi một hồi không thấy Mẫn Doãn Kì không có bất kỳ hành động gì liền cảm thấy có chút kỳ quái, cúi đầu thì thấy Mẫn Doãn Kì. "Mẹ kiếp."

Cậu có chút lý giải được tại sao Mẫn Doãn Kì lại đi quyên tinh.

Người nọ còn không phải là vì không được thoả mãn? Nhưng người như hắn, không cần tự mở miệng, tự nhiên sẽ một đám nam nam nữ nữ tranh nhau mà đến. Đáng lẽ không cần bận tâm vấn đề sinh lý mới phải chứ?

Mẫn Doãn Kì hỏi cậu, "Vừa nãy người kia là bạn trai cậu?"

Chí Mẫn vừa định phủ nhận, đầu óc xoay một cái, thầm nghĩ vừa vặn có thể lợi dụng chuyện này, vừa có thể thoát khỏi Phác Chí Minh bức hôn lại có thể khiến cho Mẫn Doãn Kì cách xa mình một chút, một hòn đá hạ hai con chim.

"... Đúng." Chí Mẫn thừa nhận.

Mẫn Doãn Kì lửa giận tăng thêm một tầng."Cậu có bạn trai thì tại sao phải đi bệnh viện?"

"Tôi muốn." Chí Mẫn chiếm ưu thế.

"Bạn trai cậu phương diện kia không được cho nên cậu chia tay hắn? Sau đó hắn vẫn quấn quít lấy cậu không buông, cậu liền lợi dụng tôi."

Chí Mẫn sững sờ vài giây. Cậu là biên kịch, chuyên viết kịch bản. Không nghĩ tới Mẫn Doãn Kì cư nhiên ở phương diện này khá có thiên phú, trong tình cảnh này còn não bổ được ra ái hận tình cừu.

"Lợi hại." Chí Mẫn thành tâm thành ý mà nói.

Cái khen tặng này không những không làm Mẫn Doãn Kì cao hứng, ngược lại làm trong lòng hắn giống như nhét thêm cuộn len, càng rối ren khó chịu hơn.

"Vậy vừa nãy cậu đến đây làm gì?" Doãn Kì hỏi.

"Xem mắt." Chí Mẫn nói.

Mẫn Doãn Kì ánh mắt sắc bén."Cậu đi xem mắt bạn trai cũ?"

"Đối tượng xem mắt là bạn trai cũ giới thiệu." Chí Mẫn nhìn về phía Mẫn Doãn Kì, "Có vấn đề sao?"

Mối quan hệ hỗn loạn của cậu khiến tâm lý Mẫn Doãn Kì xáo trộn, nhìn Chí Mẫn, "Xuống xe!"

Ngồi một lúc trên xe, hắn cảm thấy được cảm giác kích động vừa này cũng trôi qua. Mà ngược lại thứ phía dưới kia cư nhiên ngày càng hưng phấn. Giọng nói khiêu khích của Chí Mẫn làm cho nơi đó gồ lên càng thêm kịch liệt.

Mặc dù như vậy cũng hơi ảnh hưởng đến chuyện lái xe nhưng Chí Mẫnvẫn còn trên xe hắn, tâm tình dù không vui đến mức nào cũng phải đảm bảo an toàn.

A? Chí Mẫn giận không chỗ phát tiết. Vừa nãy bắt cậu lên xe, bây giờ ngồi còn chưa nóng đít liền muốn đuổi cậu xuống. Tính khí biến đổi thất thường, đây là dấu hiệu thời tiền mãn kinh?

"Đưa tôi về." Chí Mẫn không muốn tiêu hao khí lực với hắn.

Mẫn Doãn Kì nhìn chăm chú Chí Mẫn vài giây, đưa tay ra hướng cửa xe.

"Cạch" một tiếng, cửa xe toàn bộ hạ chốt, mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro