Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi công chiếu hoạt động trong ba ngày hai đêm. Chủ yếu có ba phân đoạn, xem phim buổi tối, tiệc rượu và ngày thứ hai tham quan cổ trấn.

Chí Mẫn chỉ tính đi xem phim rồi sau đó tự mình đi dạo khắp nơi, thảo luận với Phó Nhất Bác.

Chí Mẫn tới sớm, cậu là người đến cổ trấn đầu tiên. Trên đường đâu đâu cũng có áp phích quảng cáo, dọc theo đường cũng thấy đều là các phóng viên truyền thông. Xem ra lần này hoạt động không nhỏ.

Buổi tối Chí Mẫn dự tiệc đứng, lên lầu thay quần áo. Áo sơ mi trắng với quần âu rất bắt mắt, nhưng so với âu phục màu xanh lam kia thì điềm tĩnh hơn nhiều.

Lúc xuống lầu ăn buffet, cậu gặp phải mấy phóng viên, họ toàn hỏi cậu có phải là diễn viên trong phim này hay không.

Bảy giờ, Chí Mẫn đang ngồi xe đến địa điểm xem phim: nhà hát giữa sườn núi cổ trấn. Này cũng là một trong những lý do Chí Mẫn muốn tới đây, địa điểm là rạp chiếu phim ngoài trời.

Một loạt nhân viên lễ tân đứng trước của nhà hát tiếp khách, bên cạnh là tường kí tên. Mặt trên đã đầy tên, Chí Mẫn đến trễ, nhân viên hậu cần đã thu dọn đồ đạc, Chí Mẫn cũng không có ý định kí tên, định đi thẳng vào trong, đột nhiên vai bị vỗ một cái, "Chí Mẫn."

Chí Mẫn nghiêng đầu nhìn. Là Phó Nhất Bác.

"Phó đạo." Chí Mẫn cười chào hỏi.

Đạo diễn nhận giải lần này chính là Phó Nhất Bác. Ông ăn mặc rất chỉnh tề, một thân âu phục lam đậm.

"Cậu ở chỗ nào? Sao tôi không thấy cậu?" Phó Nhất Bác luôn tìm Chí Mẫn có mấy việc cần gặp mặt thương lượng.

Chí Mẫn nói địa chỉ của mình.

Phó Nhất Bác: "Chúng ta ở hai khách sạn khác nhau rồi."

Nhiều người như vậy, khẳng định không thể ở chung một khách sạn.

"Bộ kịch bản cậu viết cho Lâm Nam thế nào rồi?" Phó Nhất Bác hỏi.

"Thêm một tuần nữa, tầm đấy."

Phó Nhất Bác dựng thẳng ngón cái nhìn Chí Mẫn. "Hiệu quả làm việc rất tốt."

"Phó đạo quá khen."

"Nhưng mà, bộ phim này có khả năng trong năm nay không còn kịp rồi." Phó Nhất Bác nói.

Việc này cũng là trong dự liệu.

Nhân viên hậu cần nhìn thấy Phó Nhất Bác, vội đem bút tới. Phó Nhất Bác đưa bút cho Chí Mẫn, "Lại đây, ký tên đi."

Chí Mẫn kí tên lên tường, ký hai chữ "Chí Mẫn".

Phó Nhất Bác cảm thán chữ kí của Chí Mẫn, "Tôi nghe nói Thập Mẫn cũng là cậu."

"Bút danh trước đây thôi." Chí Mẫn nói.

"Chúng ta lại có cơ hội hợp tác lần nữa." Phó Nhất Bác nói.

"Tôi cũng rất mong chờ." Chí Mẫn nói.

Phó Nhất Bác cười hì hì: "Khoảng chừng hơn một năm nữa, tác phẩm của cậu sẽ lần lượt được ra mắt, tôi muốn gặp cậu còn phải xem thời gian của cậu."

"Phó đạo đang nói đùa đi." Chí Mẫn nói

Phó Nhất Bác cười ha ha cùng Chí Mẫn đi vào hội trường.

Toàn bộ nhà hát có kết cấu hình vòng. Ở chính giữa là sân khấu, cũng không có chỗ ngồi mà xung quanh là bậc thang đá.

Các khách mời và người hâm mộ đang tới. Phóng viên truyền thông xếp thành hàng dài, súng ngắm* đầy đủ, tận dụng mọi thứ. Phó Nhất Bác để Chí Mẫn ngồi phía trước, cậu lại không có hứng thú tham gia trò vui, liền đi đến hàng cuối cùng, tùy tiện tìm một chỗ trống.

Ngồi xa xa là hàng người ồn ào, càng lộ vẻ hoang dã của cổ trấn.

Đằng sau màn hình lớn là núi non trùng điệp, đỉnh đầu là bầu trời đầy sao mênh mông. Chí Mẫn lại có chút nhớ Mẫn Doãn Kì.

Toàn bộ nhân viên đều đứng ở trên sân khấu, Chí Mẫn nhìn ra Phó Nhất Bác, Lâm Nam, còn có người tựa như đã từng gặp, nhưng không nhớ nổi tên. Tiếp đó còn có tiệc rượu, Phó Nhất Bác cũng chỉ đơn giản nói một hai câu. Sau đó mời Lư Phỉ lên sân khấu đọc diễn văn.

Gần một phút cũng không thấy Lư Phỉ lên. Phóng viên cũng náo loạn, không biết phía trước phát sinh chuyện gì.

Nhưng chỉ một lát sau, Lư Phỉ một thân dạ phục lên sân khấu. Cùng cô đi lên, còn có một người. Âu phục giày da, khí độ bất phàm, chính là Mẫn Doãn Kì.

Một giây đó, Chí Mẫn nghi ngờ có phải mình cả nghĩ quá rồi nên sinh ra ảo giác.

Liền nghe Lư Phỉ nói: "Đáng lẽ ra diễn văn khai mạc là do tôi đọc, nhưng lão đại đã đến đây, tôi khẳng định không thể qua mặt. Tôi còn muốn tiếp tục kiếm cơm nha." Nói xong liền đưa micro cho Mẫn Doãn Kì.

Phía dưới một trận cười vang.

"Thế nào tôi cũng có cảm giác mình đang bị áp giải tới đây." Mẫn Doãn Kì nói.

Phía dưới lại có một trận cười lớn.

Chí Mẫn tâm tình phức tạp, đủ loại tư vị. Nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ có vui mừng.

Nếu như bây giờ Mẫn Doãn Kì ở bên cạnh cậu, cậu nhất định sẽ nhào tới, đè hắn xuống để hôn cho thoả.

Cậu rất muốn nhìn thấy hắn ở đây.

Mẫn Doãn Kì đứng trên sân khấu, thần thái điềm tĩnh, ung dung không vội, mặc dù chỉ nói vài câu nhưng vô cùng chói mắt.

Toàn bộ đèn trong nhà hát đột nhiên tắt ngúm. Chỉ có màn hình và bầu trời đầy sao phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Trong bóng tối, có một bóng người hơi cúi mình, cật lực không khiến người khác chú ý, từ phía trước đi ra. Sau khi đi qua nửa hàng, mới thẳng người dậy đi ra phía sau.

Chí Mẫn liên tục nhìn chằm chằm vào người này. Coi như không có một chút ánh sáng nào, bằng cảm giác, cậu đều có thể nhận ra Mẫn Doãn Kì. Huống chi còn có thể nhìn thấy bóng người của hắn.

Mẫn Doãn Kì sải bước, đi tới bên cạnh Chí Mẫn, ngồi xuống.

Tuy tâm trạng Chí Mẫn đang dâng trào phấn khích, nhưng Mẫn Doãn Kì cố ý gạt cậu, chơi trò này, tốt xấu gì cậu phải sinh khí.

Chí Mẫn xem như không thấy Mẫn Doãn Kì.

Trong tia sáng mờ nhạt, ánh mắt Mẫn Doãn Kì lóe lên. "Thấy tôi nên không vui sao?"

"Lén lút đến đây là có ý gì?" Chí Mẫn cảm thấy tức giận còn có thể kéo dài lâu một chút.

"Vốn muốn cho cậu một bất ngờ nhưng Lư Phỉ nhất định phải kéo tôi lên." Mẫn Doãn Kì ôm lấy eo cậu, cố ý nói, "Chẳng lẽ cậu thật sự không muốn gặp tôi?"

Chí Mẫn không lên tiếng.

Trong bóng tối, Mẫn Doãn Kì tìm tới đôi môi Chí Mẫn, hôn cắn một hồi.

"Anh tới lúc nào?" Chí Mẫn điều chỉnh hô hấp một lát mới hỏi.

"Mới đến." Mẫn Doãn Kì nói.

"Anh còn chưa ăn cơm?" Thực sự khổ cực.

"Không kịp, tôi trực tiếp tới đây."

Chí Mẫn chạm vào tay Mẫn Doãn Kì. Hắn nắm lấy, bao lại trong lòng bàn tay mình.

Bộ phim vô cùng đặc sắc. Đặc biệt hơn chính là khung cảnh xung quanh, dãy núi tối om như rồng như rắn. Hiệu ứng âm thanh vang dội như lời hồi âm từ chân trời.

Toàn bộ đất trời thật giống chỉ còn lại hai người Chí Mẫn và Mẫn Doãn Kì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro