Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Chí Mẫn đưa Mẫn Doãn Kì ra cửa. Mẫn Doãn Kì được mời tham dự một hội nghị toàn quốc, Chí Mẫn chỉnh lại cà vạt cho Mẫn Doãn Kì.

Còn ba ngày nữa là đến sinh nhật Chí Mẫn. Đi máy bay không tới ba tiếng, khoảng cách căn bản không đáng kể.

Mẫn Doãn Kì đổi giày, "Hai ngày sau nhất định sẽ tổ chức sinh nhật cho em."

"Được rồi." Bộ dáng Chí Mẫn giống như có cũng được mà không có cũng không sao, khiến Mẫn Doãn Kì không nói nên lời.

Hiện tại Chí Mẫn đã biết Mẫn Doãn Kì chuẩn bị sinh nhật cho cậu.

Không thể ăn từng miếng thịt lớn, không thể cạn chén rượu đầy, Chí Mẫn cảm thấy còn không bằng cùng Mẫn Doãn Kì đi xem phim.

"Làm sao vậy, không nỡ?" Mẫn Doãn Kì thấy tâm tình Chí Mẫn không tốt, cụng cụng mũi cậu, "Rất nhanh em có thể gặp anh."

Đối với Mẫn Doãn Kì siêu cấp tự phụ, Chí Mẫn vô lực phản bác. "Chúc anh thuận buồm xuôi gió."

Mẫn Doãn Kì ôm Chí Mẫn vào trong lòng, hai giây sau ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, "Bụng đã đụng đến anh rồi này."

Thân thể Chí Mẫn cứng đờ. Hiện tại cậu mặc quần áo đã có chút không che giấu nổi. Mấy ngày trước một nữ nhân viên còn hỏi cậu mập lên phải không?

Sau đó liền bỏ thêm một câu, nơi khác ngược lại không nhìn ra, chỉ có eo lớn hơn một chút.

"Sau khi về chúng ta cùng nhau đi kiểm tra thai nhi." Mẫn Doãn Kì cười nói.

"Ừm." Chí Mẫn đáp một tiếng.

Mẫn Doãn Kì đi công tác, Chí Mẫn cũng không có một giây nào rảnh rỗi. Mấy hạng mục trong tay cũng gần như đâu vào đó, cậu nói Trần Cửu đi tìm Lư Phỉ. Bây giờ cậu đang hạn chế gặp trực tiếp Lư Phỉ.

Thứ nhất là cậu có hơi xẩu hổ, nếu không hài lòng kịch bản chỗ nào, Lư Phỉ kiêng kỵ Mẫn Doãn Kì thì đại khái cũng không tiện nói thẳng.

Thứ hai là bởi vì công việc sau này cũng phải giao cho Trần Cửu chạy, sớm để anh làm quen với những người này trước.

Sau khi Trần Cửu về gặp Chí Mẫn, hai người cùng nhau nêu ra ý kiến sửa kịch bản, tổ chức mở cuộc họp, sắp xếp công việc.

Một bên khác, Mẫn Doãn Kì đã kết thúc hội nghị, rời khỏi phòng họp. Tiếp đến còn có mấy ngày tham quan khảo sát nhưng Mẫn Doãn Kì đã báo ban tổ chức xin nghỉ, ngày hôm sau phải về. Hội nghị tổ chức cách khách sạn không xa, hắn liền đi bộ qua.

Bởi vì là hội nghị toàn quốc nên việc chọn địa điểm hết sức cẩn thận. Vị trí địa lý không chỉ thuận tiện mà môi trường còn tốt hơn, từ hội trường đến khách sạn cách một đường xi măng, hai bên đều là cây cối hoa cỏ.

Mẫn Doãn Kì vừa đi vừa nghe điện thoại.

Tại Hưởng nói cho hắn biết vé máy bay đã đặt được, thuận tiện báo cáo một ít công việc.

Mẫn Doãn Kì thỉnh thoảng hỏi hai câu.

Lúc này, một chiếc xe đạp bỗng nhiên từ một con hẻm bay ra, bởi vì trên đường không bao nhiêu người, tốc độ xe đạp còn rất nhanh, trong nháy mắt chạy đến trước mặt Mẫn Doãn Kì. Người đi xe đạp bây giờ mới nhìn đường, đột nhiên thắng xe một cái, chờ lúc Mẫn Doãn Kì ngẩng đầu lên đã tự mình té xuống đường.

Chiếc xe đạp nằm ngửa một bên xoay bánh, còn người kia ngồi dưới đất xoa chân.

Là một cô gái hơn hai mươi tuổi, mặc áo phông trắng, quần bò, vô cùng sạch sẽ. Có lẽ là một sinh viên.

"Xin lỗi, cô không sao chứ?" Mẫn Doãn Kì vội vàng nói.

Cô gái lắc đầu một cái, "Không sao, chỉ là chân hơi đau."

"Có thể đứng lên không?" Mẫn Doãn Kì hỏi.

"Không có gì."

Cô gái nói xong liền muốn đứng lên, ngay sau đó lại "Ôi" một tiếng, thống khổ ngồi xổm xuống.

Mẫn Doãn Kì nhìn bốn phía, một cái xe đều không có, sau đó hắn gọi điện thoại cho Tại Hưởng.

"Trước tiên cô đừng nhúc nhích, tôi nhờ người đưa cô đi bệnh viện." Mẫn Doãn Kì nói.

"Không cần. Em thực sự không sao." Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Mẫn Doãn Kì.

"Anh là người tới tham gia hội nghị?"

"Làm sao cô biết?"

Cô gái cười cười, "Cảm giác như thế."

Hội nghị này khá trọng yếu, tin tức được đăng tải đầy mặt báo. Hơn nữa Mẫn Doãn Kì âu phục trịnh trọng, có thể đoán được chẳng có gì lạ.

Cô gái kia giống như cảm thấy vô cùng hứng thú với Mẫn Doãn Kì, đôi mắt tới tới lui lui không ngừng càn quét trên người hắn.

Đôi mắt của nàng vốn vừa đen vừa sáng, giống như hạt pha lê lay động.

Nhưng ánh mắt Mẫn Doãn Kì lại bị một thứ khác hấp dẫn.

Từ rổ xe rơi ra một quyển sách. Mẫn Doãn Kì nhìn qua, nhặt lên. Đóng dấu sách kịch bản, trên mặt bìa viết "Cấm", biên kịch: Chí Mẫn.

Mẫn Doãn Kì lật qua lật lại.

Cách đây không xa có học viện điện ảnh.

"Cô là sinh viên học viện điện ảnh?"

"Đúng vậy." Cô gái nhìn Mẫn Doãn Kì đưa tay ra. Mẫn Doãn Kì trả kịch bản.

"Cô rất thích bộ kịch bản này?" Mẫn Doãn Kì hỏi.

Đôi mắt cô gái khẽ chuyển động, "Đúng vậy. Đây là kịch bản ăn khách nhất hiện nay, em đặc biệt yêu thích, cũng để cho em học tập. Nhà biên kịch này em cũng vô cùng thích, kịch bản của anh ta hầu hết em đều xem qua."

Ánh mắt Mẫn Doãn Kì lúc này mới nhìn vào cô gái kia. "Phải không?"

"Anh cũng biết nhà biên kịch này sao?" Nữ hài hỏi.

Mẫn Doãn Kì gật đầu. "Đương nhiên tôi biết."

"Em tên là Giang Đông. Em về nhà xoa chút dầu hoa hồng là được rồi."

"Nhà em cũng ở gần đây, nếu được thì anh đưa về em nhà đi."

Khoé miệng Mẫn Doãn Kì giật giật, trong mắt lại không có gì ý cười, "Được, tôi có thể đưa cô về nhà. Nhưng cô nói cho tôi biết, ai bảo cô ở nơi này chờ tôi và kịch bản này là ai đưa cho cô?"

Giang Đông ngẩn ra, liền ngoác mồm líu lưỡi."Em...em...em..."

Mẫn Doãn Kì nhìn nàng.

Kỹ thuật diễn này, muốn lừa hắn còn phải luyện tập thêm mấy năm.

Kỳ thực không cần Giang Đông nói cho hắn biết, Mẫn Doãn Kì cũng đã biết là người nào.

Phác Chí Minh!.

Chỉ có người này mới có tư oán rõ ràng nhất với hắn. Hắn vốn định tha gã một lần, không ngờ người này lại nhất định phải đưa đầu đến nòng súng.

"Nếu tôi với cô cùng đi lên, tiếp theo cô phải làm gì?" Mẫn Doãn Kì nhìn Giang Đông đang ngồi xổm trước mặt, lạnh lùng hỏi.

Giang Đông muốn phủ nhận, nhưng trong lòng vô cùng hoảng loạn, không nói ra lời.

Nàng đúng là sinh viên học viện điện ảnh, buổi tối thì đến hộp đêm để làm thêm.

Bất kể là phú nhị đại hung hăng càn quấy hay là nhà giàu mới nổi, nàng đều có thể luồn lách qua.

"Nếu Phác Chí Minh có thể tìm tới cô, xem ra đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm chuyện này. Nếu không, tôi nhờ người tra một chút hoặc là đến trường cô hỏi thăm một câu?"

"Không được." Giang Đông vội la lên.

Ánh mắt Mẫn Doãn Kì khiến nàng cảm thấy vô cùng áp lực.

"Chỉ là, nhờ anh đưa em về đến nhà thôi....Thật sự không có gì khác." Giang Đông ngập ngừng nói.

Tất nhiên là còn. Nếu có thể tiến một bước, đương nhiên sẽ tốt hơn. Nếu làm không được, ít nhất cũng phải để người này vào nhà cùng mình.

Đây là công việc đơn giản nhất mà Giang Đông từng nhận. Không phải nhất định phải mang người này lên giường, thậm chí không cần phát sinh bất kỳ quan hệ thân mật nào.

Ban đầu Giang Đông đã thấy kỳ quái.

Nhưng trong khoảnh khắc mà nàng nhìn thấy Mẫn Doãn Kì cũng biết nguyên nhân là gì. Căn bản là bởi vì người bên kia biết việc này không dễ dàng. Khi vừa bắt đầu nàng còn chưa tin, không ngờ chỉ nói mấy câu lại bị lộ chân tướng.

Ánh mắt Mẫn Doãn Kì cũng lạnh xuống.

Chỉ cần mình đưa Giang Đông đến nhà, sau đó sẽ có người chụp hình lại đưa cho Chí Mẫn.

Này cũng chỉ có Phác Chí Minh mới có thể làm ra.

Mục đích của gã không phải là muốn đánh bại Mẫn Doãn Kì, mà là không chịu nổi hắn ở bên cạnh Chí Mẫn.

Mình không thể hạnh phúc, cũng phải lôi Chí Mẫn cùng gã xuống địa ngục.

......

Sáng nay Chí Mẫn mở cuộc họp, tiến hành phân tích tổng kết các hạng mục trước đó rồi phân công một vài nhiệm vụ.

Lúc họp, biên kịch cùng mấy nhân viên hành chính nhân đều vô cùng phấn chấn. Cũng không phải nhiệt tình vì công việc, mà vì tối nay là sinh nhật của Phác lão bản, mời toàn thể nhân viên tham gia.

Cấp dưới đều là thanh thiếu niên đôi mươi, là tuổi thích náo nhiệt, hơn nữa còn có thể nhìn thấy đối tượng kết hôn của Chí Mẫn, lão đại huyền thoại giới kinh doanh, thế thôi cũng khiến người khác đặc biệt hiếu kỳ.

Lúc bảy giờ tối, tiệc sinh nhật của Chí Mẫn tổ chức ở All night. Tiệm cà phê được dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ đại sảnh được tô điểm bằng hoa tươi giống như một toà nhà kính trồng hoa. Trong không khí đều là mùi hương của hoa bách hợp và hoa hồng.

Bếp trưởng và bartender của quán đứng trong quầy bar, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi món, còn có một ban nhạc.

Tiệc lần này đương nhiên đều là công lao của Thạc Trân và Tại Hưởng.

Trần Cửu, Tiêu Chiến và mấy nhân viên văn phòng cũng lần lượt đến.

Chí Mẫn cùng Thạc Trân ngồi trước quầy bar.

"Khi nào Mẫn lão đại về vậy?" Thạc Trân gọi điện thoại cho Tại Hưởng.

Tại Hưởng bên kia nói gì đó.

"Sao mấy anh lúc nào cũng không đáng tin vậy?" Thạc Trân giận dữ nói.

Lúc chiều Mẫn Doãn Kì gọi cho Chí Mẫn nói máy bay bị hoãn ba tiếng, cho nên đợi khi hắn tới có lẽ đã chín giờ.

Mẫn Doãn Kì nói Chí Mẫn chơi cùng mọi người trước, trước chín giờ hắn sẽ tới.

"Chuyến bay bị hoãn mặc dù là yếu tố khách quan nhưng các anh không thể đặt chuyến bay sớm hơn sao?"

Thạc Trân bất bình quay lại nhìn Chí Mẫn, cậu lại coi là chuyện không đáng kể. Đang nói bếp trưởng làm beefsteak cho mình.

Người này thực sự không bỏ lỡ bất cứ cơ hội được ăn vặt nào.

Chí Mẫn chẳng hề trông ngóng Mẫn Doãn Kì. Ý định tổ chức sinh nhật lần này cũng rất bình thường, hôm nay là muốn gọi mọi người tới cùng nhau vui chơi một chút.

Một nhóm thiếu niên vui đùa ca hát nhảy múa. Vô cùng thoải mái tự tại.

Chỉ là phải đợi Mẫn Doãn Kìvề cùng nhau cắt bánh kem.

"Chí Mẫn, một mình anh thôi à?" Tiêu Chiến đi qua.

"Cái gì mà một người? Không thấy anh ngồi đây à?" Thạc Trân không tha người, "Cậu đi đâu xa xa anh một chút. Bây giờ Phác Chí Mẫn là người đã có hôn ước."

Tiêu Chiến bĩu môi đi.

Bởi vì Tại Hưởng cùng Mẫn Doãn Kì đi, Mẫn Doãn Kì không về, Tại Hưởng đương nhiên không thể về được.

Thạc Trân với Chí Mẫn ngồi ở quầy bar xem một đám người đang nhảy múa trên sàn.

Trần Cửu đang cùng một nữ biên kịch khiêu vũ. Nói là khiêu vũ nhưng đấu vũ thì đúng hơn. Hai người đối mặt nhau, run tay run chân.

Hai người đấu vũ, tất cả mọi người đều vây xem. Trần Cửu không thể đấu vũ nổi nữa, một người khác đi lên thay chỗ.

Chí Mẫn ngồi nhìn cũng cười đến không ngậm miệng lại được, nhưng trong lòng hơi nôn nóng xem thời gian. Cậu xem chuyến bay, xác thực bị hoãn ba tiếng. Chín giờ mới về đến đây, hiện tại cũng mới hơn bảy giờ, cậu đã không nhịn được liên tục xem đồng hồ.

Thạc Trân cười nhạo, Phác Chí Mẫn rõ ràng để bụng như thế, còn muốn ra dáng nhẹ nhàng bình thản như mây gió.

"Cậu có xem đồng hồ cũng không thể chạy nhanh thêm một giây nào đâu."

"Tớ thấy cậu giận." Chí Mẫn mạnh miệng.

"Cậu và Tại Hưởng đến bước nào rồi?" Chí Mẫn hỏi.

"Đương nhiên là lên giường rồi." Thạc Trân nói.

Khoé môi Chí Mẫn giật giật.

"Nhưng mà lên giường với anh ta, cảm giác hơi lạ." Thạc Trân nhích lại gần Chí Mẫn nói, "Trước đây nè, lúc nào cũng trong trạng thái tự do tự tại là thoải mái nhất, nhưng bây giờ lại cảm thấy, hai người bên cạnh nhau thì vẫn thoải mái nhưng không quen cho lắm."

Chí Mẫn cũng tràn đầy đồng cảm.

Khi chưa gặp được Mẫn Doãn Kì, cậu cũng thấy mình một cậu cũng có thể sống hết đời này.

Chí Mẫn muốn uống chút rượu, nhưng cũng chỉ có thể nói bartender cho cậu nước trái cây.

Lúc này điện thoại Chí Mẫn vang lên, số điện thoại trên màn hình là số chuyển phát nhanh.

Chí Mẫn không nhớ nổi gần đây mình mua gì trên mạng.

Hơn nữa vào lúc này...

"Xin chào Phác tiên sinh. Có người tên là Mẫn Doãn Kì gửi cho anh một món đồ, bây giờ tôi mang tới cho anh nhé?" Anh bạn chuyển phát nhanh nói.

Quả nhiên...

Mẫn Doãn Kì vì không về kịp cho nên mới tặng quà trước cho cậu?

Nhưng mà, lần này lại là quà gì?

Đối với mấy thứ quà cáp như này, Chí Mẫn không có hứng thú.

Ngoại trừ Mẫn Doãn Kì và kịch bản, cậu không nghĩ ra thứ khác.

"Được." Chí Mẫn nói.

Đối với ánh mắt dò hỏi của Thạc Trân, Chí Mẫn cực kỳ buồn bực nói: "Quà sinh nhật."

Nghe nói Mẫn lão đại có quà muốn mang đến, cả đám so với Chí Mẫn còn sốt ruột hơn.

Chờ đến khi mang vào trong, Chí Mẫn và Thạc Trân đều choáng váng.

Chỉ thấy bốn anh bạn chuyển phát nhanh mặc đồ đồng phục, đội mũ lưỡi trai, mang những chiếc thùng đủ màu sắc vào.

Tất cả mọi người không hát cũng không nhảy nữa, vây quanh nhìn xem.

"Này là thứ gì?" Chí Mẫn nóng lòng hỏi.

Phải cần bốn người để di chuyển, xem ra thứ này khá nặng.

"Chúng tôi cũng không rõ." Anh bạn chuyển phát nhanh cười cười nói.

"Mau mở ra đi." Đám người vây xem không nhịn được thúc giục Chí Mẫn.

Chí Mẫn nhìn trước nhìn sau một chút, đột nhiên giật mình.

Không phải là Mẫn Doãn Kì ở bên trong đó chứ?

Cái thùng lớn như vậy chứa đủ một người. Nhưng giấu mình trong chiếc hộp này thực sự rất mệt...

Nếu đó là Mẫn Doãn Kì thật, thì việc này chắc chắn đã được dàn dựng từ trước.

Chí Mẫn tiến lên gõ gõ, cũng không cảm giác được gì.

Thạc Trân "Phì" một tiếng bật cười.

"Mẫn ca thật sự ở bên trong?" Chí Mẫn trừng mắt nhìn Thạc Trân.

Thạc Trân cười ha ha, y cũng mới biết lúc nãy. Lúc Tại Hưởng gọi cho y đã nói qua.

Bảo là muốn cho Chí Mẫn một niềm vui bất ngờ nên mong Thạc Trân phối hợp diễn một chút.

"Mau mở hộp ra đi, sợ là Mẫn lão đại ở bên trong không đợi kịp nữa." Thạc Trân đã cười đến thở không ra hơi.

Người lớn như thế nằm trong cái hộp này, còn không bị ép đến chết à.

Mẫn Doãn Kì không có đầu óc, Tại Hưởng với Thạc Trân cũng hùa theo.

Chí Mẫn ba chân bốn cẳng vội xé chiếc hộp ra. Mặc dù không có giấy bọc nhưng vẫn có giấy niêm phong.

Hiện tại mọi người đều biết trong hộp là cái gì, hùa nhau vỗ tay huýt sáo.

Mấy anh bạn chuyển phát nhanh cũng không đi, đứng lại xem trò vui.

Chí Mẫn bực dọc xé hộp ra.

"Là Mẫn lão đại nghĩ ra." Thạc Trân nói.

"Các cậu lại không nói cho hắn biết hành động này ngốc thế nào à?" Chí Mẫn lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch tuổi tác của cậu và Mẫn Doãn Kì.

Cậu vội vàng mở ra, sững sờ một lúc.

Bên trong cũng không có Mẫn Doãn Kì. Bên trong lại có một chiếc thùng khác.

Tâm tình Chí Mẫn càng phức tạp.

Mẫn Doãn Kì không trốn bên trong, không đến nỗi bị đè ép làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không nhìn thấy người lại khiến Chí Mẫn hơi thất vọng.

Chí Mẫn nhìn về phía Thạc Trân.

Thạc Trân cũng không tìm được manh mối, một mặt kinh ngạc.

Hắn được Tại Hưởng tình báo, nhưng sao bây giờ lại không thấy người đâu, chỉ thấy một cái thùng.

"Đừng nhìn tớ, tớ cũng không biết." Thạc Trân chân thành nói.

Bên trong chiếc thùng vẫn nặng như cũ, một anh bạn chuyển phát nhanh đi lên cùng Chí Mẫn kéo chiếc thùng ra.

Cái này không có giấy niêm phong, Chí Mẫn trực tiếp xốc nắp lên.

Lại một cái hộp khác.

Giở trò quỷ gì?

Theo trình tự này, cuối cùng nhất định sẽ còn một cái hộp nhỏ, hơn nữa trong hộp nhỏ là một cái nhẫn kim cương.

Nhưng trình tự này đã sớm làm rồi, Mẫn Doãn Kì đã cũng cầu hôn cậu.

Chí Mẫn thật không biết đến cùng thì nó là cái gì.

Tổng cổng có bảy cái hộp, còn một chiếc hộp không lớn không nhỏ hình chữ nhật.

"Xem ra là cái cuối cùng." Thạc Trân nói.

Chí Mẫn chỉ hy vọng bên trong tuyệt đối không phải là chìa khóa xe hay chìa khoá nhà.

Chí Mẫn mở hộp ra. Trong lòng có chút xúc động, bên trong là một quyển album.

Khoé môi Chí Mẫn khẽ lên. Quà lần này thật rất ý nghĩa.

Chí Mẫn không thể chờ đợi được nữa, mở album mở ra, tờ thứ nhất chính là đứa nhỏ năm, sáu tuổi. Chân mang giày da, đội mũ, một mặt không vui đứng dựa vào tường.

Không cần phải nói, nhất định là ảnh của Mẫn Doãn Kì.

Chí Mẫn mỉm cười.

Mẫn Doãn Kì từ lúc nhỏ đã đẹp trai như vậy. Nhưng hiện tại lại rất lạnh lùng, bộ dáng không coi ai ra gì, trầm ổn nội liễm.

Chí Mẫn lật sang trang kế tiếp, là Mẫn Doãn Kì đã lớn. Đại khái chắc là năm cấp ba, hắn đạp xe đạp, một chân chống xuống đất.

Chí Mẫn thực không nỡ rời mắt.

"Thích không?" Bên tai có người đến hỏi.

"Ừm." Chí Mẫn cúi đầu, đáp một tiếng.

Lúc này, trên mặt liền bị người hôn một cái. "Sinh nhật vui vẻ."

Chí Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn ánh sáng trên đỉnh đầu lướt qua. Dưới chiếc mũ lưỡi trai kia, lộ ra gương mặt đẹp trai đó. Chính là Mẫn Doãn Kì.

...Trong đầu Chí Mẫn có tia chớp xẹt qua.

Hoá ra Mẫn Doãn Kì vẫn ở bên cạnh mình.

Tia sáng trong tiệm cà phê mờ ảo, mấy anh bạn chuyển phát nhanh đều mũ áo giống nhau, hơn nữa căn bản không ai chú ý tới bọn họ cho nên mới không có nhận ra.

Chí Mẫn nhào tới, ôm chặt lấy Mẫn Doãn Kì.

"Anh là học sinh tiểu học à?" Chí Mẫn nói. Kế hoạch này thật sự rất đáng giận.

Mẫn Doãn Kì cũng ôm chặt cậu. "Em ngạc nhiên sao?"

Chí Mẫn chỉ hừ cười, hôn Mẫn Doãn Kì một cái.

"Chuyến bay không phải bị trễ hả?" Chí Mẫn hỏi.

"Anh đáp chuyến bay sớm hơn." Mẫn Doãn Kì nói.

Cho nên, ban đầu hai người đã lên kế hoạch.

Cùng lúc đó, Thạc Trân cũng nhận ra một trong những anh bạn chuyển phát nhanh kia: Tại Hưởng.

Thạc Trân đập Tại Hưởng một đấm.

Hai người này không chỉ lừa Chí Mẫn, mà còn lừa cả y.

Tại Hưởng khẽ mỉm cười.

Hai người cùng nhau cắt bánh kem, Tại Hưởng rót rượu tháp champagne.

Từ nãy đến giờ, Chí Mẫn vẫn không vui vẻ gì mấy, chờ đến khi Mẫn Doãn Kì xuất hiện mới có cảm giác tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro