Cuộc đời này đến là nhàm chán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Tôi tên Min Min. Đó chỉ là biệt danh, nghe dễ thương đó chứ! Tên thật của tôi không xấu nhưng tôi thích người khác gọi mình là Min Min hơn. Tôi học lớp mười một, năm nay mười bảy tuổi, cái tuổi đẹp nhất đời con gái. Quả thật tôi không thích cái câu ông bà hay bảo: Mười bảy bẻ gãy sừng trâu. Thay vì cố công đi bẻ gãy sừng mấy con trâu mộng, tôi thà đi thi hoa hậu còn sướng hơn. Nhưng chẳng ai ủng hộ tôi cả vì số đo ba vòng của tôi không được hoàn hảo, phải chăng vì thế mà tôi chưa có bạn trai? Đời chán quá!

          Chiều đi học về, bước chân vô nhà tôi đã nghe âm thanh ồn ào, hệt như chạy giặc. Nhà tôi chỉ có năm người mà nhốn nháo hơn chuồng gà. Suốt ngày cứ nghe oang oang giọng cha mẹ rồi hai thằng em sinh đôi trời đánh.
      "Ông tháng này chưa đưa tôi tiền."

      "Gì? Tôi mới đưa hôm trước, bà xem lại đi"

      "Xem rồi, không có."

      "Thì bà cứ vào xem lại lần nữa cho chắc ăn."

      "Ơ hay, ông điếc à? Đã bảo không là không, có xem mấy lần cũng thế thôi."

      Cha mẹ tôi luôn mang tiền bạc ra làm chủ đề tranh cãi, một ngày gần chục bận chứ chả ít.

      "Con nhỏ khi nãy xinh đẹp quá anh ha?"

      "Ai? Con đó hả? Xấu òm, đẹp nỗi gì."

      "Em thấy vậy là xinh rồi. Hôm nào cưa nhỏ thử."

      "Mày sinh ra uổng quá, như vậy bảo xinh, thật có mắt như..."

      "Chỉ có kẻ hay xem ảnh bikini như anh mắt mới là phí đó!"

      "Mày coi nhiều hơn tao còn nói gì chứ?"

     Còn đấy là cuộc trao đổi mất nết giữa hai thằng em sinh đôi mười bốn tuổi của tôi. Thằng bên phải tên Huy Hoàng, nhưng tôi thấy đời nó sau này sẽ chẳng huy hoàng tý nào, không khéo còn điêu tàn nữa. Còn thằng bên trái tên Quang Vinh, tiếc là với giọng hát "gà tha,quạ mổ" cùng tật ngoáy mũi trét tùm lum thì nó chẳng đời nào có cửa trở thành ca sĩ. Huy Hoàng và Quang Vinh suốt ngày bàn tán về việc cưa gái. Nghe mấy câu thô thiển của chúng mà tôi muốn đi đầu xuống đất. Sao tôi lại không có em gái nhỉ?

         Để tôi kể cho các bạn nghe cuộc sống vô vị nhàm chán diễn ra mỗi ngày.

    Sáng tôi đi học, nhồi nhét mấy mới kiến thức còn to hơn cả núi vào đầu. Quanh đi quẩn lại gặp toàn mấy gương mặt quen thuộc đến mức sắp "mốc" hết cả lên. Chiều về nhà thì nghe cha mẹ cùng hai thằng em hợp thành cái "chợ bà Chiểu". Ông bà hay nói: Hai người đàn bà cộng với con vịt ra cái chợ. Nhà tôi có một đàn bà với ba đàn ông mà ra tới... bốn cái chợ! Giả sử có thêm một con vịt nữa thì tôi thề trên bộ tóc giả của mẹ tôi mà tôi lỡ dùng làm giẻ lau là tôi sẽ lên nóc nhà sống.

     Đời tôi cứ thế trôi qua một cách nhạt nhẽo đơn điệu. Ngày nào cũng như ngày đó. Tôi ước giá có một sự thay đổi lớn thình lình xuất hiện. Cái gì mà phải thật chấn động ấy. Như thể người ta gọi là gì nhỉ? À, là bước ngoặt cuộc đời!

     Chiều qua con bạn thân Thúy Nga bói cho tôi quả bài Tarot. Phải công nhận, con này có số làm... bà bói. Nhìn dáng ngồi chân trên chân dưới, mặt mày thỉnh thoảng nhăn như khỉ là tôi đoán luôn tương lai của nó khỏi cần bói chi cho mệt. Thúy Nga bói khá ứng nghiệm, có điều ứng toàn những thứ xui xẻo rùng rợn.

      "Bồ sắp gặp chuyện lớn. Đến nỗi sẽ đảo lộn cuộc sống của bồ."

      "Chuyện gì?"

      "Cũng không rõ nhưng hình như liên quan đến trai."

      "Ái da da, tớ sắp gặp được công tử nhà giàu đẹp trai lạnh lùng?"

     Thấy Thúy Nga gật đầu, tôi vội vàng chắp tay vái trời vái đất cho điều ấy mau chóng xảy ra để kết thúc vòng quay cuộc sống nhàm chán mình đang có. Nếu được thế, tôi hứa danh dự không lén lấy quần nhỏ của thằng Vinh ra cắt mỗi khi nó làm tôi bực mình nữa.

❄❄❄

     Trường trung học bao giờ cũng có cả tá thứ để nói. Mà một trong những vấn đề được quan tâm chú ý nhiều nhất, thậm chí trên phim Hàn hay truyện tranh Nhật cũng mang vào làm chủ đề chính, đó là các hot boy - hot girl. Vì sao? Đơn giản, nơi nào có trai đẹp gái xinh là nơi ấy có bão tố!

     Tại sao trên đời lại có nhiều kẻ thích gây tội ác bằng sắc đẹp thế nhỉ? Với tôi, những kẻ chuyên mang sắc đẹp của mình đi "phe" trước bàn dân thiên hạ là một tội ác không thể tha thứ. Chúng không những khơi dậy lòng ganh tị nơi những người xấu hơn mà còn khiến cho một nhóm người khác mê điên cuồng, suốt ngày bám đuôi. Tóm lại, tôi ghét mấy cái hot hot ấy. Nhan sắc tôi "nguội" đây mà tôi cũng có chết đâu, vẫn sống nhăn răng còn gì. Khỏe nữa là đằng khác!

     Khối mười một chúng tôi tổng cộng có bảy hot boy, còn hot girl  thì tôi không đếm bởi tôi không mê con gái. Trong số đó tôi để ý một người... Học lớp 11B1, mặt cool, má lúm đồng tiên, học giỏi và tham gia CLB võ thuật, tên Chan Chan.

     Tôi để ý Chan Chan không hẳn là vì mê hot boy ( dù phải thừa nhận nhiều lúc tôi suýt mất hết hồn vía khi thấy cậu ta cười khoe lúm đồng tiền duyên tệ) mà do cậu ta được bạn bè gọi bằng biệt danh giống tôi. Chưa hết, Chan Chan thường đạp xe đi học ngang nhà tôi mỗi sáng. Tôi vốn không có thói quen để ý mặt mũi những người qua lại nhà mình, tất cả là tại một cuộc chạm trán chẳng lấy gì làm hay ho...

     Sáng hôm đó, khi tôi đang hì hục lau chùi ban công thì vô tình quơ tay hất đổ cả xô nước rớt xuống dưới. Không may, có ai đang đạp xe ở dưới và cái đầu của cậu ta lập tức trở thành nơi "đáp" của xô nước bẩn. Thật tình không thể trách tôi được, có trách thì nên trách cậu ta tại sao đạp xe đến đúng ngay lúc ấy... Đứng thất kinh trong vài phút, tôi lật đật chạy xuống dưới nhà xin lỗi nạn nhân.

      "Ơ cậu gì ơi, cho tớ xin lỗi. Tớ không cố ý." - Tôi mon men đi ra cổng, thỏ thẻ.

     Lúc đó tôi chưa biết là Chan Chan, cool boy trường mình bị nguyên cái xô nhựa ụp cả lên đầu cậu ta. Bụi lau nhà hòa với nước tẩy tạo nên một thứ mùi vô cùng "thơm tho" trên người Chan Chan. Tôi nhăn mặt khi tưởng tượng cảm giác mới sáng sớm đã được "tắm mát" bằng thứ chất lỏng kinh dị tạm gọi là sự pha trộn hoàn hảo giữa nước gội đầu của thằng Hoàng với nước rửa chân của thằng Vinh cộng thêm nước sông Sài Gòn.

      "Cậu ơi..." - Tôi cất tiếng gọi lần nữa vì không nghe đối phương đáp. Sự im lặng đáng sợ bao trùm.

   Mấy giây sau, Chan Chan chậm rãi kéo cái xô nhựa ra để phô bày gương- mặt-cool-boy-vừa-mới-bị-một-con-bé-tô-điểm-bằng-nước-lau-nhà. Khi ấy tôi giật mình nhận ra: chàng "hót" boy trường mình đây mà.

      "Hơ hơ... Chào cậu, Chan Chan." - Tôi cười lịch sự chào.

     Tôi thấy trán cậu ta nổi mấy đường gân xanh lè giật giật.

      "Đằng ấy làm cái trò gì vậy hả?" - Chan Chan nghiến răng kèn kẹt.

      "Ờ thì, tớ vô tình quơ tay trúng xô nước lau nhà, đúng lúc cậu đạp xe qua nên... Ừm... chỉ là sự cố thôi, cậu bỏ qua."

      "Bỏ qua?" - Chan Chan gào lên - "Làm tôi ướt nhem như chuột lột mà bảo tôi bỏ qua sao? Đằng ấy nói dễ nghe ghê!"

     "Đã bảo tớ không cố ý. Có lẽ số phận đã an bài hôm nay cậu bị úp xô nhựa lên đầu. Thôi, bỏ qua đi mà." - Tôi cười trừ.

      "Nói thế mà nghe được hả? Tôi bắt đền đó! Làm sao tôi đến trường đây?"

     Trông dáng vẻ tức giận sôi gan của Chan Chan, tôi giấu tiếng thở dài rồi khoanh tay bảo:

     "Mà nói gì thì nói, cậu còn định giữ cái xô đến bao giờ nữa?"

     Chan Chan sững lại rồi lập tức ném mạnh cái xô nhựa xuống dưới đất, gắt lên chữa ngượng:

      "Tóm lại, đằng ấy phải xin lỗi và cho tôi vô nhà tắm rửa thay quần áo!"

      "Xin lỗi thì tớ làm rồi còn áo thì tớ vào lấy tạm của thằng em cho cậu."

      "Xin lỗi với thái độ kênh kiệu đó hả? Chí ít cũng phải tỏ ra hối hận ăn năn hay hạ mình van nài tôi tha thứ chứ!" - Chan Chan gào lên.

     Bắt đầu bực bội trước cái kiểu vênh váo mất nết của tên cool boy, tôi hất cằm đáp trả:

      "Hạ mình van nài thì còn khuya! Tớ đã chân thành xin lỗi, không nhận thì mặc xác cậu!"

      "Cái con nhỏ phù thủy này!" - Chan Chan xông tới chỉ thẳng vào mặt tôi.

     Tức mình, tôi không nói rằng ngay tức khắc há miệng đớp một phát vào ngón tay dám chỉ trỏ "bậy bạ" của Chan Chan. Cậu ta há hốc mồm, thất kinh trước thế võ lợi hại từ đối phương. Rất nhanh, tên cool boy la làng: "A a a a a a a a!"

     Mau chóng, tôi thả ngón tay Chan Chan ra rồi chùi miệng. Tiếp, tôi mắm môi mắm lợi đá vào chân cậu ta. Chan Chan lại hét lên, ngã nhào vào chiếc xe Martin đang dựng kế bên, nằm sõng soài ra đất. Xong, tôi ngoảnh mặt bỏ vào trong nhà, đóng cổng cái rầm.

     Lúc lâu sau, từ trong phòng vệ sinh, tôi vẫn nghe bên ngoài Chan Chan mắng rất khí thế: 

      "Đồ phù thủy! Đồ bà chằng lửa! Đồ thứ con gái dữ như quỷ! Đồ mặt mốc!"

     Nghiến răng, tôi tìm cây lau nhà rồi phi như bay ra ngoài cổng. Vừa thấy tôi, Chan Chan ngừng mắng, lập tức lùi người ra sau thủ thế.

      "Đằng này không nhịn nữa đâu nha! Đây đai đen tứ đẳng karate đó!"

     Tôi nhếch mép cười ruồi. Bản cô nương đây chỉ cần một chiêu "lau nhà chảo" thôi là vô viện chỉnh hình ngay và luôn! Nghĩ xong, tôi liền ném chiếc áo sơ mi của thằng Vinh về phía Chan Chan. Chụp cái áo, mặt cậu ta bỗng chốc nghệt ra.

      "Giờ đếm tới ba, cậu mà không biến khỏi đây thì tôi cho nếm mùi ka-ra-tê-la-nhàu!"

     Nhớ lại mấy thế cung phu lạ lẫm ban nãy của tôi nên mặt của Chan Chan hơi biến sắc. Tức thì, cậu ta cầm lấy áo và phóng lên xe đạp chạy mất. Được một đoạn, tên cool boy nghoảnh đầu lại phán tôi ba từ "Hãy đợi đấy!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro