49.50.51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bao phi [49] Thi Thể Phanh Thây

*******

Viêm Minh nhếch mép... anh sớm phải biết với độ mặt dày của Tần Hiểu thì chắc chắn sẽ nói ra lời như vậy. Trêu người bất thành, Viêm Minh im lặng túm Tần Hiểu lôi vào trong.

"Mau vào tìm."

Tần Hiểu mím môi đi vào, biểu tình cực kỳ bất mãn.

Kho hàng nhỏ đến đáng thương, hoàn toàn khác với những kho hàng đầy đủ trang bị khác, cũng không biết vì sao kho hàng này lại nhỏ như vậy, đại khái là do kết cấu bố cục nên nơi này không có diện tích quá lớn, bên trong chất đầy kệ hàng, cùng mớ phế phẩm không dùng được, đại khái vì không gian quá nhỏ, vị trí lại hẻo lánh, cộng thêm tường đóng vụn băng, thoạt nhìn hệ thống làm lạnh cũng có vấn đề nên bị bỏ phế. Tần Hiểu kiểm tra từng kệ hàng, vừa tìm kiếm vừa chà chà tay, nơi này thật sự lạnh quá.

"Không phát hiện được gì cả!" Tần Hiểu quay đầu nhìn Viêm Minh: "Anh có chắc nơi này có gì không?"

Viêm Minh sờ cằm, biểu thị chính mình cũng rất nghi hoặc, nhìn quanh một vòng, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

"Tôi tin tưởng cảm giác của mình, tìm kỹ lại đi, nhất định đã bỏ sót chỗ nào đó."

Tần Hiểu bĩu môi lẩm bẩm: "Chỗ này bé xíu, làm gì có chỗ nào bỏ sót được chứ?" Nói thì nói vậy nhưng Tần Hiểu vẫn gõ trái gõ phải kiểm tra một phen.

Viêm Minh nghi hoặc nhìn Tần Hiểu: "Tự dưng em gõ tường làm gì?"

"Biết đâu có cơ quan gì đó thì sao?" Tần Hiểu đột phá ý tưởng mới.

Viêm Minh bất đắc dĩ lắc đầu, sao có thể chứ, mấy thứ ấy chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp thôi, nhưng vẫn tùy ý Tần Hiểu.

"Hửm?" Tần Hiểu nghi hoặc gõ gõ lại nơi vừa nãy, sau đó quay đầu gọi Viêm Minh: "Này, tới đây một chút, anh nghe thử âm thanh chỗ này đi, không giống với mấy chỗ kia, có cảm giác như rỗng bên trong ấy."

Viêm Minh nghi hoặc đi tới, trong đầu nghĩ... chẳng lẽ thật sự bị Tần Hiểu tìm ra cái gì đó?

Tần Hiểu lúc này đang đứng trong góc, Viêm Minh đi tới đứng bên cạnh rồi gõ thử một cái vào nơi Tần Hiểu chỉ, sau đó lại gõ nơi khác, gõ gõ một chút quả thực phát hiện vấn đề, Viêm Minh quay đầu nhìn Tần Hiểu, Tần Hiểu đắc ý nhướng mày... sao? Tôi nói không sai chứ?

Viêm Minh bĩu môi đưa tay phủi đi mớ băng vụn dính trên tường, bị cóng tới rụt tay, Tần Hiểu nhìn xung quanh một chút rồi nhặt một cây gậy sắt dưới kệ hàng đưa qua: "Này, dùng cái này đi."

Viêm Minh liếc nhìn Tần Hiểu: "Sao em không làm?"

Tần Hiểu đắc ý nhướng mày: "Là tôi tìm ra nó, kế tiếp không phải tới lượt anh biểu hiện à?"

Viêm Minh cười, từ chối nói: "Làm việc phải đến nơi đến chốn chứ." Sau đó đẩy gậy sắt đi.

"Không không không, nếu hai chúng ta là quan hệ hợp tác thì phải phân công rõ ràng mới được." Tần Hiểu nheo mắt, một lần nữa đưa gậy sắt qua: "Nhanh chút nào."

Viêm Minh bất đắc dĩ nhận lấy, sau đó đục mảnh băng vụn trên tường, nhìn băng vụn từng lớp từng lớp tróc ra, Tần Hiểu đột nhiên chỉ một vị trí: "Anh xem nơi này này, có khe hở."

Viêm Minh nhìn sang, chỉ thấy Tần Hiểu chỉ một khe hở như ngăn tủ, cao cỡ nửa người, Viêm Minh sờ cằm: "Vị trí này hẳn là nơi để đồ, nhưng không gian bên trong rất nhỏ, có thể để thứ gì chứ?"

Tần Hiểu nhún vai: "Mặc kệ đi, mau đục băng đi, đục xong mở ra xem thì biết." Cậu vỗ vai Viêm Minh, ý bảo anh làm nhanh một chút.

Chờ Viêm Minh đục xong mảnh băng cuối cùng, hai người mới phát hiện không gian tầm nửa mét vuông này thật sự là ngăn chứa đồ, còn có khóa, Viêm Minh nhìn một cái rồi đưa gậy sắt cho Tần Hiểu.

"Anh làm gì vậy?" Tần Hiểu quay đầu qua hỏi.

Viêm Minh chỉ ổ khóa: "Em nói mà, phải phân công rõ ràng, khóa do em mở, chân tôi tê rần rồi, phải đứng một hồi." Vừa nói, anh vừa ném cây gậy sắt vào lòng Tần Hiểu.

Tần Hiểu mím mím môi... đúng là tự mình hố mình mà, nói ra thì chân cậu cũng tê rần rồi.

Viêm Minh đã đứng dậy, thấy Tần Hiểu cầm gậy sắt nghiên cứu xem nên làm sao mở khóa, anh liền đá đá mông cậu: "Nhanh lên, dùng gậy sắt đục nó, nơi này lạnh như vậy, khóa bị đông cứng rồi chắc dễ đục rớt thôi."

Tần Hiểu quay đầu trợn mắt nhìn Viêm Minh, sau đó cam chịu đục ổ khóa.

Viêm Minh nhàm chán đứng đờ ra đó... anh thực sự rất mệt, thiếu ngủ.

Tần Hiểu dùng sức đục vài cái, sức lực của cậu vốn rất lớn, từ nhỏ đã đi theo ông anh nhà mình luyện quyền, bị rèn luyện một phen, hơn nữa khóa đã bị đông rất lâu nên rất giòn, bị đục như vậy vài cái ổ khóa liền vỡ nát văng ra. Tần Hiểu tò mò muốn mở cửa, nào ngờ đâu cửa cũng bị đông, cho dù ổ khóa đã văng ra nhưng không dễ mở chút nào. Tần Hiểu kéo hai cái cũng không ra, dứt khoát gia tăng khí lực lắc lắc cánh cửa, một tiếng giòn rụm vang lên, cửa ầm một tiếng bị kéo ra, không chờ Tần Hiểu kịp nhìn rõ bên trong là thứ gì thì phát hiện có cái gì đó rơi xuống chân mình, Tần Hiểu cúi đầu nhìn một cái, nhất thời hít một hơi khí lạnh.

"Wow a a a! ! !" Tần Hiểu kinh hãi nhảy cẫng lên, nào ngờ chân đã tê rần, nhất thời không giữ được thăng bằng ngã ngửa ra sau.

Viêm Minh bị tiếng hét của Tần Hiểu dọa hoảng hồn, tiếp đó trong lòng bị một thân thể ấm áp va tới, anh theo bản năng đỡ lấy, sau đó phát hiện Tần Hiểu vươn tay ôm chặt cổ mình, mặt cũng cách mình rất gần, biểu tình sợ hãi tột độ.

Viêm Minh cùng Tần Hiểu đối mặt một chốc, sau đó Viêm Minh ho khan hai tiếng, quay đầu nhìn ngăn tủ vừa bị Tần Hiểu mở ra, chờ thấy rõ là thứ gì thì bất đắc dĩ nhìn Tần Hiểu: "Em có cần sợ đến vậy không? Chỉ là một cái tay thôi mà, lúc ở phòng giải phẫu không phải em đã thấy qua rất nhiều lần rồi sao?"

Tần Hiểu bất mãn la ó bên tai Viêm Minh: "Có thể giống nhau sao? Cái đó là dính liền một khối! Cái này là bị chặt ra rồi! ! !"

Viêm Minh nhíu mày muốn che tai lại nhưng dáng vẻ Tần Hiểu tựa hồ vẫn còn đứng không vững, nhìn cậu vì tê chân mà nhe răng, cộng thêm sợ mà trợn tròn mắt, Viêm Minh không phúc hậu phì cười, âm thanh cực kỳ vui vẻ.

Tần Hiểu cắn răng nhìn anh, nếu không phải chân tê đứng không vững, cậu thật muốn buông vung tay tát người này hai cái.

Chờ Tần Hiểu rốt cuộc dần dần lấy lại sức, cậu liền đẩy Viêm Minh ra. Viêm Minh nhún vai cầm lấy cây gậy sắt bị Tần Hiểu ném qua một bên lật xem thứ bên trong ngăn tủ, nhíu mày: "Thi thể ở đây không hoàn chỉnh, vẫn còn thiếu một chút."

"Ơ? Không hoàn chỉnh á? Vậy còn thiếu cái gì?" Tần Hiểu đứng phía sau khỏi, không dám thò đầu nhìn.

"Nơi này chỉ có tay chân thôi, có thể vì không gian quá nhỏ nên hung thủ không thể chứa được toàn bộ thi thể, chỉ có thể để tay chân." Viêm Minh đứng dậy nói: "Nếu đã tìm được thì chúng ta gọi nhóm Địch Hạo tới đây đi."

"Người chết là nam hay nữ?" Tần Hiểu tò mò hỏi.

"Nữ." Viêm Minh nhìn cái tay trên sàn: "Đàn ông chắc sẽ không sơn móng tay đỏ đâu."

"Nếu là biến thái thì không nhất định." Tần Hiểu bĩu môi.

Viêm Minh bất đắc dĩ liếc Tần Hiểu một cái: "Bốn phần thi thể đều rất nhỏ, không tin em tự nhìn đi."

"Tôi mới không cần."

Chờ nhóm Địch Hạo chạy tới, Địch Hạo sờ cằm suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh vỗ tay: "Chả trách thứ này âm khí yếu như vậy, thậm chí còn không phát hiện ra được, hóa ra là bị phanh thây."

"Là sao?" Tần Hiểu không hiểu.

"Sau khi bị phanh thây, linh hồn cũng khiếm khuyết không hoàn chỉnh, lại càng yếu ớt hơn, huống chi các bộ phận còn bị chia ra đặt ở các nơi khác nhau, mới đầu trạng thái quá hỗn loạn, âm linh không phân rõ thân thể mình rốt cuộc ở nơi nào, linh hồn cũng bị phân ra thành mấy phần du đãng ở các nơi khác nhau, cũng giải thích được vì sao thứ trong đoạn video Tần Chí đưa tới lại vừa nhỏ vừa mờ ảo như vậy."

"À." Tần Hiểu gật đầu: "Thế nhưng cho dù tìm được một phần thi thể cũng không có cách nào xác nhận thân phận, aiz, vụ án vẫn thực mơ hồ."

Địch Hạo gãi gãi cằm: "Có thể điều tra từ cô gái Liễu Diễm đã chết hôm nay, cả Tần Chí nữa, cứ cảm thấy vụ án này có chút quan hệ với anh cậu, bằng không vì sao âm linh đó lại tới gõ cửa phòng anh cậu nhiều lần như vậy?"

Tần Hiểu trợn to hai mắt: "Oe, vậy anh Địch nhớ phải bảo vệ tốt anh em nha."

Địch Hạo định gật đầu nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì đó, đột nhiên lầm bầm hai tiếng rồi liếc Tần Hiểu.

Tần Hiểu khó hiểu gãi gãi đầu... chuyện gì vậy?

"Bọn anh nói coi nơi này còn phần thi thể nào khác không?" Viêm Minh mở miệng hỏi: "Hung thủ mang thi thể bị phanh thây để ở đây, còn mở máy làm lạnh, nếu không phải chúng ta tìm kiếm từng kho hàng thì căn bản không phát hiện kho hàng bỏ phế này, hơn nữa mở nhiệt độ lạnh như vậy khẳng định là vì bảo tồn thi thể, tránh phát ra mùi hôi thu hút sự chú ý của mọi người."

Địch Hạo lắc đầu: "Hẳn là không, khi đó kính âm dương của Trầm Sùng Hoán chỉ chỉ hai hướng, phần thi thể còn lại có thể đang ở hướng còn lại."

Trầm Sùng Hoán sờ mũi: "Tôi đã nói kính âm dương không có khả năng đoán sai, nhưng mà, Địch Hạo Hạo, kế tiếp cậu muốn tìm phần thi thể còn lại à?"

Địch Hạo liếc Trầm Sùng Hoán một cái, lắc đầu: "Bây giờ có tìm được cũng vô ích, trước tiên cứ tra chút đầu mối, nếu thi thể bị phát hiện ở đây thì hung thủ tám chín phần mười chính là nhân viên ở đây, không phải nhân viên thì cũng là người liên quan."

"Vậy Liễu Diễm rất có khả năng là hung thủ đi? Không phải Liễu Diễm cũng bị giết chết rồi sao?" Tiêu Kiền nghi hoặc nói, nếu là âm linh trả thù thì không phải Liễu Diễm đã chết rồi sao.

"Còn Tần Chí thì sao, dù sao cũng phải tìm hiểu xem vì sao âm linh muốn tìm tới Tần Chí, bằng không không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Tần Hiểu nhíu mày, thầm nghĩ... hóa ra anh Địch vẫn rất quan tâm anh trai mình nha, chỉ là không nói ra mà thôi.

Tiếp đó bọn họ gọi nhóm Khâu Viễn tới, phần thi thể để Viêm Minh mang đi, Tần Hiểu cũng chạy về trường, nói là có tiết học. Tiêu Kiền cùng Trầm Sùng Hoán theo nhóm Khâu Viễn trở về.

Địch Hạo suy nghĩ một chút, xem thời gian thì chưa tới giờ Thất Thất tan trường, vì thế thực không cam lòng đi tới phòng làm việc của Tần Chí. Đi được một nửa thì Địch Hạo híp mắt, không đúng, sao anh phải trở lại tìm Tần Chí chứ, dù sao âm linh cũng không có vẻ muốn hại Tần Chí, cộng thêm bây giờ anh cũng không muốn nhìn mặt người này, nghĩ một chút, Địch Hạo quả quyết xoay người rời đi... trước ra ngoài dạo bộ một chút, tới giờ thì đi đón Thất Thất!

Tần Chí không thấy Địch Hạo quay trở lại thì cũng đoán được hiện giờ người ta không muốn nhìn thấy mình, vì muốn sớm được tha thứ, Tần Chí mặt dày tan tầm sớm chạy đi đón Thất Thất, anh khẳng định Địch Hạo nhất định sẽ tới đón Thất Thất, quả nhiên trước giờ Thất Thất tan trường, Tần Chí ở trong xe nhìn thấy bóng dáng Địch Hạo.

Mở cửa bước xuống xe, Tần Chí cười khổ nhìn biểu tình vốn tốt đẹp của Địch Hạo trở nên sa sầm, trợn mắt trừng mình một cái rồi lướt ngang qua người mình bỏ đi.

Tần Chí sờ mũi, đi theo phía sau Địch Hạo, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, Hạo Hạo."

Địch Hạo dừng một chút, vẫn không quay đầu lại.

Vì thế Tần Chí tiếp tục nói: "Nếu trong lòng em vẫn còn không thoải mái thì cứ đánh anh đi, muốn đánh bao nhiêu cũng được, anh tuyệt đối sẽ không đánh trả."

Địch Hạo quay đầu lại trừng mắt: "Anh còn muốn đánh trả?"

Tần Chí bất đắc dĩ nói: "Anh không có ý này."

"Hừ."

Hai người không nói thêm gì, chờ Thất Thất chạy ra, Địch Hạo liền ôm lấy bé, không cho Tần Chí đụng tới.

Thất Thất nghiêng đầu nhìn Tần Chí, giật mình hỏi: "Chú, mặt của chú bị sao vậy ạ? Bị ai đánh sao?"

Tần Chí lần thứ ba giải thích: "Không phải, chú bị ngã."

Thất Thất đau lòng rướn người qua muốn Tần Chí ôm để mình sờ mặt, kết quả Địch Hạo sống chết ôm không buông. Thất Thất nghi hoặc nhìn ba ba nhà mình, cũng không ngọ nguậy nữa, chỉ đau lòng nhìn Tần Chí: "Nhất định là rất đau."

Tần Chí lắc đầu: "Không đau. Tốt lắm."

"A?" Thất Thất khó hiểu gãi đầu... sao lại tốt?

.[49].

Bao phi [50] Bắt Hung Thủ

********

Khóe mắt Địch Hạo giật giật, vỗ mông Thất Thất: "Bảo bối, hôm nay chúng ta về nhà."

"Dạ?" Thất Thất nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Địch Hạo: "Vì sao vậy ba ba?"

"Không vì cái gì cả." Địch Hạo đáp, sau đó không thèm nhìn tới Tần Chí, nhanh chóng bỏ đi.

Tần Chí nhíu mày không nói lời nào đi theo phía sau. Thất Thất gãi đầu nhìn hai người... cứ cảm thấy ba ba và chú có chút kỳ quái.

"Hạo Hạo..."

Tần Chí vừa mới kêu một tiếng đã bị Địch Hạo quay đầu trừng mắt.

Wow ah, chú gọi ba ba là Hạo Hạo... Thất Thất sờ cái cằm mũm mĩm của mình, tò mò nhìn hai người.

Cuối cùng Tần Chí cũng không mở miệng giữ Địch Hạo lại, chỉ nói: "Ít nhất cũng để anh đưa bọn em về đi."

Địch Hạo lắc đầu muốn cự tuyệt, chỉ thấy Thất Thất kéo cổ áo mình, lo lắng hỏi: "Ba ba, ba ba cãi nhau với chú ạ?"

Không tiện nói mấy chuyện này trước mặt Thất Thất, Địch Hạo chỉ trầm mặc lắc đầu, ngược lại Tần Chí mở miệng nói: "Chú không cãi nhau với ba ba con, chỉ là hôm nay chú có việc nên con cùng ba ba không cần tới bồi chú."

Thất Thất gật đầu, 'dạ' một tiếng.

Địch Hạo trầm mặc nhìn Tần Chí, sau đó đi tới bên cạnh xe, Tần Chí thở phào một hơi, đưa hai cha con về nhà. Ở trong xe nhìn Địch Hạo ôm Thất Thất lên lầu, thẳng đến khi ánh đèn ấm áp bật sáng, Tần Chí vẫn chưa rời đi, nhìn ánh đèn ấm áp trên lầu, anh thở dài một hơi, thật không muốn quay về nhà, vẫn là trở lại công ty tăng ca vậy.

Trên tầng cao nhất Hoa Đỉnh, phòng làm việc tổng tài, Tần Chí đang nghiêm túc phê chữa văn kiện, một hồi lâu sau anh ngừng bút, ngẩng đầu nheo mắt... nhiệt độ trong phòng bắt đầu hạ thấp, Tần Chí đặt bút xuống, dựa vào lưng ghế, muốn xem thử xem thứ kia vẫn luôn tới tìm mình rốt cuộc có mục đích gì.

"Cộc cộc."

Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Chí lập tức đứng dậy đi tới mở cửa, bên ngoài không có gì cả, chỉ có một giọt nước, quỷ dị chính là nó đang từ từ kéo dài, Tần Chí suy tư một chốc rồi nối gót đi theo giọt nước, đi tới cầu thang bộ an toàn, xuống lầu, giọt nước tựa hồ đang dẫn anh đi tới tầng lầu của nhân viên, quả nhiên sau khi xuống lầu ba thì giọt nước dẫn anh tới trước một bàn làm việc, Tần Chí nhìn bảng chức danh trên bàn, trên đó viết hai chữ Liễu Diễm, Tần Chí nhíu mày... là người phụ nữ đã chết, đại khái vì mới chết không lâu nên đồ đạc vẫn chưa bị thu dọn.

'Tách' một tiếng.

Tần Chí trấn định ngẩng đầu, chỉ thấy máy vi tính trên bàn làm việc của Liễu Diễm đột nhiên khởi động, Tần Chí nheo mắt quan sát, văn kiện được mã hóa bị mở ra, nội dung bày rõ rành rành trên màn hình.

Sau khi thấy rõ nội dung, Tần Chí cười lạnh một tiếng, tìm kiếm trên bàn làm việc của Liễu Diễm một chút, tìm thấy USB, anh liền sao chép văn kiện vào đó.

Hôm sau, sau khi đưa Thất Thất tới trường, Địch Hạo lằng nhằng một phen cuối cùng vẫn tới văn phòng Tần Chí. Vừa vào liền nhìn thấy Tần Chí ngồi sau bàn làm việc, trên bàn trà có một phần điểm tâm sáng nóng hôi hổi, Tần Chí thấy Địch Hạo tới thì mỉm cười: "Anh có mua thức ăn sáng cho em, ăn chút đi. Ăn xong rồi anh có chuyện muốn nói với em."

Trước kia Thất Thất có nói với Tần Chí, ở trường có cơm sáng nên Thất Thất vẫn luôn ăn sáng ở trường, Tần Chí nghĩ, Địch Hạo đưa Thất Thất tới trường sớm như vậy khẳng định không kịp ăn sáng.

Sau khi nói xong, Tần Chí liền cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện chứ không nhìn chằm chằm Địch Hạo để tránh hai bên lúng túng, thấy Tần Chí như vậy, Địch Hạo thở phào một hơi, ngồi xuống sô pha bắt đầu ăn sáng.

Sau khi ăn xong, Địch Hạo nhìn qua Tần Chí: "Khụ khụ, tôi ăn xong rồi, anh có chuyện gì muốn nói với tôi?"

Tần Chí ngẩng đầu, từ trên bàn cầm lấy hai phần tài liều rồi đi tới ngồi xuống ghế sô pha, nhìn biểu tình Địch Hạo thì sáng suốt ngồi xuống vị trí đối diện, đặt tài liệu xuống trước mặt Địch Hạo: "Hôm qua lúc anh ở văn phòng làm việc, âm linh đó lại tìm tới."

Bàn tay cầm tài liệu của Địch Hạo hơi khựng lại một chút, sau đó lập tức ngẩng đầu: "Vậy anh..."

Tần Chí nhếch khóe miệng: "Anh không sao."

"Khụ khụ, ai thèm lo lắng cho anh, tôi hỏi là hôm qua anh có phát hiện gì không?"

Tần Chí nhìn Địch Hạo, cúi đầu giấu đi ý cười bên khóe môi, sau đó ngẩng đầu nói: "Quả thực có phát hiện, hôm qua âm linh kia dẫn anh tới phòng làm việc của Liễu Diễm, còn mở máy tính."

Địch Hạo nhíu mày: "Chẳng lẽ âm linh vẫn luôn tới tìm anh là vì mục đích này?"

Tần Chí gật đầu: "Có lẽ vậy, bởi vì anh phát hiện một vài tài liệu trong máy tính của Liễu Diễm."

"Tài liệu gì?"

"Một ít kế hoạch phát triển của công ty, thậm chí có vài bản chưa thực thi, Liễu Diễm gom góp tất cả tài liệu này lại, nếu chuyển tư liệu này cho người khác thì Hoa Đỉnh nhất định sẽ bị tổn thất, dĩ nhiên, anh không xác định được mục đích của Liễu Diễm là gì."

"Vậy... những tư liệu đó có bị tiết lộ chưa?"

"Trước mắt hẳn là chưa, đại khái cũng là nguyên nhân âm linh dẫn anh tìm được mớ tư liệu này đi."

Địch Hạo nhướng mày: "Chẳng lẽ nó tốt như vậy? Thế mà lại nhắc nhở anh."

Tần Chí lắc đầu: "Ai biết được, có lẽ nó có mục đích riêng." Tần Chí chỉ phần tài liệu trên bàn trà: "Em tự xem một chút đi."

Địch Hạo lật xem một chút: "Tiêu Tiêu? Trợ lý của Liễu Diễm?"

"Ừm."

Địch Hạo xem tiếp: "Tiêu Tiêu này lại là tình nhân của chồng Liễu Diễm? Wow, loạn vậy?"

Tần Chí gật đầu: "Không chỉ vậy, đoạn thời gian trước Tiêu Tiêu đã xin nghỉ, hôm qua anh phái người tìm hiểu xem Tiêu Tiêu hiện giờ đang ở đâu, sáng nay nhận được tin báo, Tiêu Tiêu mất tích."

Địch Hạo đặt tài liệu xuống: "Anh hoài nghi âm linh kia chính là Tiêu Tiêu?"

"Đúng vậy."

"Chẳng lẽ Liễu Diễm vì Tiêu Tiêu có quan hệ lén lút với chồng mình nên đã giết chết Tiêu Tiêu?" Địch Hạo bĩu môi: "Lòng ghen tị của phụ nữ cũng quá đáng sợ đi?"

Tần Chí lắc đầu: "Anh cảm thấy hung thủ không phải Liễu Diễm, bởi vì trước khi rời đi Tiêu Tiêu không hề phát sinh xung đột với Liễu Diễm."

"Vậy... anh có đối tượng hoài nghi không?" Địch Hạo hỏi.

"Sau khi nhận được tin tức Tiêu Tiêu mất tích, anh bảo người điều tra chồng Liễu Diễm." Tần Chí chỉ một phần văn kiện khác trên bàn: "Em mở ra xem một chút đi."

Địch Hạo lật xem: "Chồng Liễu Diễm không làm việc ở Hoa Đỉnh."

"Ừm, người đàn ông này gọi là Hà Chí Cương, làm việc trong một công ty cũng không nhỏ, đoạn thời gian trước vừa mới được thăng chức."

"Trong tư liệu có ghi nguyên nhân thăng chức, chẳng lẽ có liên quan với Hoa Đỉnh?" Địch Hạo nghi hoặc hỏi.

Tần Chí gật đầu: "Không sai, Hà Chí Cương được thăng chức vì một bản kế hoạch, mà bản kế hoạch này vốn là kế hoạch bị vứt đi của Hoa Đỉnh."

"Ô, kế hoạch vứt đi của bọn anh mà có thể giúp người ta thăng chức á?" Địch Hạo kinh ngạc hỏi.

"Dĩ nhiên, Hoa Đỉnh tụ hội nhân tài cao cấp nhất cả nước, rất nhiều người nghĩ phá cả đầu muốn tiến vào, một phần kế hoạch bỏ đi cũng vượt hẳn trình độ bên ngoài."

Địch Hạo bĩu môi, lẩm bẩm: "Xem khoái chí chưa kìa.... vậy anh hoài nghi hung thủ là Hà Chí Cương à? Động cơ giết người của hắn là gì?"

"Có thể là vì số tư liệu trong máy tính của Liễu Diễm, nhưng cụ thể ra sao thì anh cũng không biết." Tần Chí lắc đầu nói.

"Nếu quả thực có liên quan với Hà Chí Cương thì âm linh kia tuyết đối sẽ chưa từ bỏ ý đồ, hơn nữa nếu Hà Chí Cương là hung thủ thì hắn sẽ tới xử lý thi thể, chúng ta có thể phái người theo dõi chờ ba ba tự chui vào hủ.

Đêm đó, Hà Chí Cương mệt mỏi về tới nhà, chuyện Liễu Diễm mang tới đả kích rất lớn cho hắn, hắn không ngờ người vợ bầu bạn mình vài năm nay cứ vậy không còn, sao có thể bất ngờ như vậy chứ?

Ngồi trên sô pha mệt mỏi vuốt mặt, Hà Chí Cương thở dài một hơi, cầm lấy chiếc túi bên cạnh, là túi di vật của Liễu Diễm mang về từ cục cảnh sát, từng món từng món lấy ra đặt lên bàn, nhìn chiếc nhẫn đá quý trong tay, hắn nhớ chiếc nhẫn này là mình mua cho Liễu Diễm sau khi được thăng chức, hơn nữa còn cam đoan cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt hơn. Khi ấy Liểu Diễm cười rất vui vẻ, cũng thực hạnh phúc, mà bây giờ thì hết thảy đều mất hết rồi.

Đang nghĩ ngợi thì đèn phòng khách đột nhiên phụt tắt, Hà Chí Cương sợ hết hồn, sau khi kịp phản ứng, vừa định đứng dậy thì cảm giác chiếc nhẫn trong tay lạnh như băng, hơi lạnh dần dần lan lên người, Hà Chí Cương sợ tới mức không dám làm ra chút cử động nhỏ nào, trên người thoáng chốc đã bị mồ hôi thấm ướt, bên tai truyền tới tiếng hít thở, khí tức lạnh ngắt phà lên mặt.

Hà Chí Cương run run nói: "Diễm... Diễm Diễm, có... có phải là em không?"

"Ha hả... Cương, anh lại nhận nhầm rồi."

"A...." Hà Chí Cương hít một hơi khí lạnh, sau khi nhận ra chủ nhân giọng nói đó là ai, ánh mắt hắn trợn trừng, ngã xuống bất tỉnh.

Địch Hạo gọi điện cho Khâu Viễn, để anh phái Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền bám sát Hà Chí Cương, nào ngờ hôm nay nhận được điện thoại báo Hà Chí Cương căn bản không đi làm, tới nhà cũng không tìm thấy người.

Địch Hạo suy nghĩ một chút rồi bảo bọn họ tới Hoa Đỉnh, xem thử xem Hà Chí Cương có tới đây hay không.

*

Sau khi tỉnh lại, nghĩ lại chuyện đêm qua, Hà Chí Cương cảm thấy mình không thể nào ở lại đây, hắn hoảng hoảng hốt hốt lang thang bên ngoài suốt một ngày, rốt cuộc có quyết định.

Tối hôm đó, nhân viên Hoa Đỉnh không sai biệt lắm đều đã tan tầm, một bóng người lén chạy vào khu kho hàng, hắn chạy tới trước một cánh cửa, nhìn trái nhìn phải không thấy người liền chui vào trong.

"Sao lại không có... sao lại không có chứ?" Cho dù là trong nhiệt độ cực kỳ lạnh giá, Hà Chí Cương vẫn đổ mồ hôi đầy đầu.

"Đang tìm thi thể à?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau lưng, Hà Chí Cương kinh hoảng hét một tiếng, ngã bệch xuống đất, quay đầu lại thì nhìn thấy mấy người đứng ngoài cửa.

Sau khi bị nhóm Khâu Viễn còng tay đánh thức, Hà Chí Cương hiển nhiên rất suy sụp.

"Người chết là Tiêu Tiêu à?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

Hà Chí Cương gật đầu.

"Anh cùng Liễu Diễm giết cô ta?" Khâu Viễn hỏi.

"Không, không phải!" Hà Chí Cương đột nhiên kích động ngẩng đầu: "Diễm Diễm kỳ thực không biết Tiêu Tiêu đã chết, cô ấy chỉ nghĩ là Tiêu Tiêu bị tôi ép rời khỏi Hoa Đỉnh nên đã ngụy tạo đơn xin từ chức của Tiêu Tiêu."

Nhóm Địch Hạo nhìn nhau: "Vậy vì sao anh lại giết Tiêu Tiêu?"

Hà Chí Cương mím môi không nói, Tần Chí đột nhiên mở miệng: "Là vì Tiêu Tiêu biết Diễm Diễm lén chuyển kế hoạch của Hoa Đỉnh cho anh?"

Hà Chí Cương ngẩng đầu, sau đó nhắm mắt lại gật đầu.

"Chỉ sợ không phải chỉ như vậy." Tần Chí lại nói.

"Sau khi biết chuyện này, người phụ nữ kia đã dùng nó uy hiếp tôi, muốn tôi ly dị với Diễm Diễm, sau đó ở chung một chỗ với cô ta, nếu tôi không chịu thì cô ta sẽ nói chuyện này với mọi người."

"Anh vì chuyện này mà giết người?" Địch Hạo nhíu mày.

"Tôi... tôi không phải cố ý." Hà Chí Cương thống khổ nói: "Ai bảo người phụ nữ kia muốn tôi ly dị Diễm Diễm, vốn đã nói từ đầu là thỉnh thoảng làm bạn giường mà thôi, là cô ta muốn quá nhiều, tôi vừa mới thăng chức, không thể để cô ta phá hỏng cuộc sống của mình."

"Nếu anh không muốn ly dị Liễu Diễm thì chứng minh anh vẫn rất thích Liễu Diễm, vì sao lại còn phát sinh quan hệ với Tiêu Tiêu?" Từ Tử Hạo nhịn không được nói.

Hà Chí Cương yên lặng không nói.

Tần Chí hừ một tiếng: "Thói hư tật xấu của đàn ông, ăn trong chén vẫn thích nhìn trong nồi, vĩnh viễn không biết thỏa mãn. Nếu đã yêu một người thì phải trung thành."

Mấy người có mặt đồng loạt nhìn qua... nói cứ như ông không phải đàn ông ấy.

Địch Hạo bĩu môi, cứ cảm thấy câu nói sau cùng là tự nói mình... hình như có chút tự luyến.

Hà Chí Cương do dự mở miệng hỏi: "Diễm Diễm thật sự chết vì tai nạn sao?"

Địch Hạo cười ha hả: "Cô ta bị anh hại chết. Người phụ nữ ngu ngốc này đến chết cũng không biết hóa ra người mình yêu sâu đậm sớm đã phản bội mình."

Lúc này, Hà Chí Cương hoàn toàn suy sụp, hối hận không thôi.

"Tiêu Tiêu đã dùng phương thức tàn nhẫn nhất trừng phạt Hà Chí Cương." Nhìn dáng vẻ Hà Chí Cương, Tần Chí mở miệng nói.

.o.

[51] Bao phi - Chu Diệu

****

Còn không chờ Tần Chí nghĩ ra biện pháp tốt để tiếp cận Địch Hạo thì đã nhận được tin... cha mẹ anh từ nước ngoài quay về, muốn Tần Chí dẫn theo Tần Hiểu tới sân bay đón người.

Sân bay thủ đô rất lớn, mỗi ngày người tới người lui không biết bao nhiêu, lúc này một bé trai tầm năm sáu tuổi xuất hiện trong đám người, chân mang giày da, quần đùi tây trang có đeo dây móc, bên trong là áo sơ mi trắng, trước cổ còn có một chiếc nơ, tay kéo một chiếc vali nhi đồng, chiều cao chiếc vali cũng sấp xỉ phân nửa bé, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhưng lại không cười không nói, hình tượng cứ như một người trưởng thành nghiêm nghị.

Đứa bé không nhanh không chậm đi trong đám người, hấp dẫn đông đảo ánh mắt người đi đường, bé giống như không hề phát hiện chỉ nhìn thẳng phía trước, nghiêm trang đi tới, thực trêu chọc làm người ta muốn nhéo gương mặt nhỏ nhắn non mềm của bé, chọc bé cười một cái.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện sau lưng bé tầm năm bước chân có một cặp nam nữ hơn ba mươi, bảo dưỡng không tệ, trai tài nữ sắc, thật sự là một đôi bích nhân, người phụ nữ thân thiết kéo tay người đàn ông, cùng đối phương nhìn đứa bé trai trước mặt, thỉnh thoảng còn thì thầm trò chuyện, nhìn dáng dấp có tình cảm rất tốt, chỉ là ánh mắt hai người vẫn luôn đặt trên người cậu bé, trông chừng rất kỹ.

Đôi nam nữ này thoạt nhìn trẻ tuổi như mới hơn ba mươi nhưng thực tế bọn họ đã là cha mẹ của hai đứa bé, cũng chính là cha mẹ của Tần Chí cùng Tần Hiểu... Tần Nghiêu Thiểm cùng Chu Uyển, mà đứa bé trước mặt là cháu trai của anh cả Chu Uyển.

Anh cả Chu Uyển là Chu Tu Đức, lớn hơn Chu Uyển mười tuổi, tình cảm hai anh em rất tốt. Con trai Chu Kiều của Chu Tu Đức chính là anh họ Tần Chí, lớn hơn Tần Chí mười tuổi, đã sớm kết hôn có con, cũng chính là đứa bé nghiêm trang đi phía trước, Chu Diệu.

Trước khi kiến quốc Chu gia đã dọn ra nước ngoài, vẫn luôn định cư đến bây giờ, mặc dù Chu gia chưa từng mất gốc nhưng căn cơ sản nghiệp vốn cắm chặt ở nước ngoài, cũng không dễ quay trở về nước. Vì thế Chu Diệu từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, số lần trở về Hoa quốc đếm trên đầu ngón tay, cha mẹ Chu Diệu dạy bé rất nhiều văn hóa Hoa quốc nhưng vẫn tiếp xúc không quá sâu.

Lần sinh nhật này của Tần lão, Tần Nghiêu Thiểm cùng Chu Uyển liền về sớm một chút, đã lâu rồi không sống cùng con trai, hai vợ chồng quyết định ở lại lâu một chút, đồng thời cũng bồi ông cụ nhà mình.

Chu Tu Đức tiếp quản sản nghiệp Chu gia nên rất bận rộn, chỉ có thể bay về đúng ngày chúc thọ ông cụ, vợ Chu Tu Đức cũng rất bận, con trai cùng con dâu cũng bận, vì thế phát sinh ra vấn đề là không ai chăm sóc Chu Diệu, bởi vì bình thường đều do Tần Nghiêu Thiểm cùng Chu Uyển hỗ trợ, hiện giờ hai người đi rồi, Chu Diệu không có người bầu bạn.

Hai vợ chồng Chu Kiều không phải dạng cha mẹ vì công việc mà bỏ bê con cái, chủ yếu là đứa nhỏ Chu Diệu này không biết giống tính ai, bình thường không thích nói không thích cười, nếu không có ai bồi thì thể nào cũng mắc chứng tự bế.

Thế là nhóm người lớn thương lượng một phen, cuối cùng vẫn là Chu Tu Đức quyết định để vợ chồng Tần Nghiêu Thiểm mang Chu Diệu về nước, thuận tiện để bé tiếp nhận giáo dục trong nước, là người Hoa quốc, đứa nhỏ được giáo dục trong cơ sở quốc nội vẫn tốt hơn, Chu Diệu cứ vậy bị mang về nước.

Chu Uyển mỉm cười nhìn bóng dáng nho nhỏ phía trước: "Aiz, Tiểu Chí sinh cho em một đứa cháu đáng yêu như Diệu Diệu thì tốt biết bao nhiêu."

Tần Nghiêu Thiểm phì cười: "Với tính hướng của Tiểu Chí..."

"Có sao đâu, bây giờ khoa học kỹ thuật phát đạt như vậy, Tiểu Chí nhờ người mang thai hộ cũng được mà." Chu Uyển bất mãn nhìn Tần Nghiêu Thiểm.

"Aiz, em xem em kìa, anh có nói gì đâu." Thấy Chu Uyển trợn mắt nhìn mình, Tần Nghiêm Thiểm vội vàng trấn an: "Chủ yếu là Tiểu Chí lớn như vậy rồi, đáng ra phải tìm một tri kỷ rồi mới phải."

"Cũng đúng, cũng tại đứa bé Hiểu Hiểu kia, lớn vậy rồi mà không biết giúp đỡ anh trai nó, làm Tiểu Chí không có thời gian nói chuyện yêu đương." Chu Uyển thực bất mãn đứa con nhỏ.

"Hắt xì!" Tần Hiểu xoa xoa mũi: "Anh, nhất định là ba mẹ đang nhắc tới em."

Tần Chí nhìn ra cổng sân bay: "Nhất định không phải là khen ngợi."

Tần Hiểu bĩu môi: "Sao ba mẹ vẫn chưa ra nữa."

"Hửm?" Tần Chí nhìn phía trước nhíu mày: "Sao Chu Diệu cũng về?"

"A? Ở đâu? Cháu cưng của em đâu?" Tần Hiểu rướn cổ nhìn sang, chỉ thấy một bóng dáng bé xíu đứng ở cổng ra vào nhìn quanh, đi theo phía sau chính là ba mẹ cậu, hai người đã thấy bọn họ.

Tần Hiểu nhìn thấy Chu mẫu chỉ Chu Diệu hướng của bọn họ, Chu Diệu nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt sáng lên rõ rệt nhưng vẫn có chút mất tự nhiên mỉm cười đi tới, bước chân có chút nhanh, Tần Hiểu than thở, đứa bé này ngay từ nhỏ đã giống anh trai cậu, anh cả lúc bé cũng im lìm như vậy.

Quả nhiên, Tần Hiểu nhìn Chu Diệu đi tới bên cạnh hai anh em, cùng mình chào hỏi một tiếng rồi chạy tới bên người Tần Chí ngẩng mặt nhìn anh, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chú." Ánh mắt tràn đầy sùng bái cùng quấn quít.

Nhìn đứa cháu ngửa mặt nhìn mình, Tần Chí suy nghĩ một chút rồi vỗ đầu Chu Diệu: "Ba cùng ông nội con có khỏe không?" Cũng chính là anh họ cùng bác của anh.

Chu Diệu gật đầu: "Bọn họ rất khỏe, chờ tới sinh nhật của ông cố sẽ về."

"Ừm." Tần Chí suy nghĩ một chút, thật sự không biết nên nói gì. Cũng may Tần Nghiêu Thiểm cùng Chu Uyển đã đi tới.

Tần Hiểu lập tức làm nũng: "Ba mẹ, hai người về rồi, con nhớ hai người muốn chết."

Chu mẫu cười híp mắt véo mặt Tần Hiểu kéo ra hai bên: "Con ngoan nhất."

"Dạ dạ, mẹ, nhẹ chút..." Tần Hiểu xoa xoa mặt: "Sao Tiểu Diệu Diệu lại theo mẹ về? Anh họ với chị dâu chịu để nó về nước trước à?"

"Ba mẹ để con theo ông bà về nước đi vườn trẻ." Chu Diệu đứng bên cạnh Tần Chí nghiêm trang trả lời.

"Hửm?" Tần Chí nhìn Chu Diệu: "Con muốn đi vườn trẻ quốc nội à?"

"Dạ." Chu Diệu gật đầu khẳng định.

Tần Chí nhìn qua cha mẹ mình: "Anh họ rốt cuộc cũng nghĩ tới việc mở rộng sản nghiệp Chu gia ở quốc nội rồi ạ?"

Chu mẫu lắc đầu: "Trước mắt vẫn chưa có ý định này, chỉ muốn để Diệu Diệu tiếp xúc với văn hóa quốc nội thôi, chỉ là anh chị họ của con thương con như mạng, thể nào cũng nghĩ cách về đây làm việc, phát triển sản nghiệp ở quốc nội chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

"Được rồi, về trước rồi nói." Tần Nghiêu Thiểm lên tiếng, vì thế Tần Chí lái xe chở mọi người về biệt thự.

"Tiểu Chí, con có biết vườn trẻ nào tốt trong nước không? Phải nhanh chóng liên hệ trường học cho Diệu Diệu, bằng không sẽ bỏ lỡ rất nhiều chương trình học." Chu mẫu ngồi ghế phó lái nhịn không được hỏi.

Tần Chí bất đắc dĩ nói: "Mẹ, vườn trẻ có thể học được kiến thức gì chứ? Nói trắng ra là vườn trẻ chính là nhà trẻ, học tập tiếp xúc cũng chỉ có mấy thứ kiến thức thông thường thôi, Diệu Diệu đã sớm biết rồi. Mẹ không cần gấp đâu."

Chu Diệu nghe vậy thì ưỡn bộ ngực nhỏ, thực cao hứng.

Chu mẫu không đồng ý vỗ Tần Chí một cái: "Nói như con thì nói làm gì, cho dù không học được gì nhưng vườn trẻ có nhiều bạn nhỏ như vậy, đi sớm một chút thì có thể kết giao bạn bè sớm một chút, Diệu Diệu phải chơi đùa với nhiều bạn cùng lứa mới cởi mở hơn, bằng không cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng giống hệt con khi bé, đánh ba gậy cũng chả thèm đánh rắm một tiếng."

"Phốc..." Tần Hiểu che miệng cười trộm, bị Tần phụ đạp một cước, thấy Tần phụ chỉ kính chiếu hậu, Tần Hiểu nhìn qua, chỉ thấy anh trai đang âm trầm thông qua kính chiếu hậu trừng mình, cậu lập tức không cười nổi, ngoan ngoãn ngồi yên.

Tần Chí bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: "Mẹ anh minh nhất, mẹ quyết định thế nào cũng tốt cả."

"Ừm, vậy mới ngoan, trở về chuẩn bị sẵn tài liệu về vườn trẻ ở thủ đô cho mẹ đi." Chu mẫu vỗ vai Tần Chí, hài lòng nói.

Hiệu suất làm việc của Tần Chí rất cao, thế nhưng tư liệu đưa tới trước mặt Chu mẫu chỉ có một.

"Vườn trẻ Thần Tinh?" Chu mẫu khó hiểu nhìn Tần Chí, cầm tư liệu hỏi: "Sao chỉ có một trường?"

"Một là đủ rồi mẹ, đây là vườn trẻ tốt nhất thủ đô, để Chu Diệu học ở vườn trẻ này tuyệt đối không thành vấn đề, con có thể liên hệ giúp." Tần Chí nói.

Chu mẫu còn không rõ đứa con này sao, nhìn dáng vẻ Tần Chí thì tuyệt đối có vấn đề, vì thế bà đặt tài liệu xuống, tựa như cười không cười nhìn Tần Chí: "Nói thật với mẹ đi Tiểu Chí, vì sao con lại muốn Diệu Diệu đi vườn trẻ này, lại còn chủ động nói muốn liên hệ giúp?"

"Khụ khụ... mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là một người bạn của con cũng gửi con ở đây, để Diệu Diệu qua có thể hỗ trợ chăm sóc một chút."

"Oh..." Chu mẫu gật đầu, cũng không hỏi nữa: "Vậy thì chọn vườn trẻ này, con liên hệ đi."

"Vâng." Tần Chí gật đầu, cầm tư liệu chạy lên lầu.

Tần Nghiêu Thiểm ngồi trên sô pha dạy Chu Diệu học chữ nhìn bóng lưng con trai nói: "Thằng nhóc này tuyệt đối có chuyện mờ ám."

Chu mẫu gật đầu: "Ừm, chỉ là tính tình con trai im lìm quá, không tiện khỏi rõ." Bà vừa nói vừa lắc đầu than thở, dáng vẻ thực tiếc nuối.

Tần Nghiêu Thiểm phì cười: "Ngày nào đó sẽ biết thôi."

Hôm nay bộ đặc vụ nghênh đón một nhân viên mới thuộc về đội Địch Hạo, người này tất cả mọi người đều biết, chính là nhân viên pháp y mới thực tập của cục cảnh sát, Viêm Minh.

Nhờ phúc câu nói của Tần Hiểu, Địch Hạo đã nói Khâu Viễn không quản thế nào cũng phải kéo Viêm Minh qua, thế là Khâu Viễn liền nói cho cục trưởng biết chuyện Viêm Minh có mắt âm dương, cần phải tận dụng, cục trưởng liền vung tay chuyển Viêm Minh tới bộ đặc vụ, thuận tiện từ nhân viên thực tập chuyển thành nhân viên chính thức.

Viêm Minh xoa xoa mi tâm... bây giờ anh không chỉ xử lý thi thể của các vụ án bình thường mà còn xử lý thi thể của các vụ án của bộ đặc vụ, lại càng không có thời gian rảnh rỗi, chỉ là nể tình tiền lương, anh nhịn.

Tựa hồ không có thời gian rảnh rỗi, vừa mới xử lý vụ án bên Tần Chí không bao lâu, Khâu Viễn lại nhận được nhiệm vụ... truy tìm hung thủ của vụ án ở bệnh viện Đệ Ngũ.

Vụ việc này đã xảy ra từ rất lâu, Khâu Viễn xem thời gian phát án lần đầu tiên, phát hiện chuyện xảy ra lúc bọn họ đang xử lý vụ án bên Tần Chí, khi đó bệnh viện Đệ Ngũ có một thai phụ chết trên giường bệnh, thai nhi bị người ta moi ra, không rõ tung tích. Thai phụ nằm trong phòng đơn, người nhà có chuyện nên không tới chăm được, kết quả hôm sau chạy tới thì người đã không còn, một xác hai mạng, ngay cả thai nhi cũng không thấy.

Vốn vụ án mạng này không phải do tổ trọng án của Khâu Viễn đảm nhận, thế nhưng sau đó lại tiếp tục xảy ra án mạng, hơn nữa thai phụ bị moi thai nhi không phải nằm phòng đơn, đêm hôm đó ở bên cạnh thậm chí còn có một thai phụ khác đang ngủ say.

Kỳ quái chính là thai phụ kế bên không hề phát hiện gì, đến tận sáng hôm sau nhìn thấy thi thể thì kinh sợ tới sinh non, sau khi sinh con xong thì không ở bệnh viện nữa. Bởi vì sự việc quá nghiêm trọng nên cục cảnh sát lập tức chuyển vụ án cho tổ trọng án, hi vọng sớm tra ra hung thủ.

Viêm Minh nhìn báo cáo vụ án, thuận tiện nói: "Hai thi thể bị moi bụng còn đặt trong phòng đông lạnh, tôi vẫn chưa xem qua, anh muốn theo tôi nhìn một chút không?"

Khâu Viễn nhíu mày: "Vụ án lớn như vậy, sao cậu không kiểm tra ngay lúc ấy?"

[end 51]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro