🍑Chương 2🍌

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Như
Beta: 小丫头

Chương 2

Câu trả lời của hệ thống khá đầy đủ, về cơ bản đã giải đáp được hết tất cả những câu hỏi mà Tiểu Thất đưa ra.
Mặc dù nàng vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn sự dè chừng đối với hệ thống, có điều trong lòng nàng ta đã có vài phần tin tưởng lời nó nói . Suy cho cùng, đánh một con hồ ly đã lừa nàng để nó hiện nguyên hình cũng chẳng có ích gì .
Hơn nữa, tâm trí của nàng cũng thấp thoáng có cảm tình với hệ thống. Xem ra giữa hai người họ đã có sự ràng buộc nhất định, và nàng ta cũng không sợ bị nó đâm sau lưng nữa.
【 Tiểu Thất: Nếu đã là như vậy, thì hãy liệt kê và đưa cho ta danh sách mà ta có thể trao đổi
Đào Bảo: Được, hệ thống này tổng cộng có 4 loại vật phẩm: sinh tồn, chiến đấu, tu luyện và các vật phẩm khác. Trước mắt Ngài có thể đổi cấp vật phẩm đầu tiên, số cấp còn lại cần đợi khai thác 】
Chỉ có cấp đầu tiên thôi? Xem ra, những thứ mà hệ thống này có thể trao đổi thật là phong phú quá đi .
Tiểu Hồ Ly nheo mắt, nó cảm thấy càng tò mò hơn với hệ thống.
Mặc dù danh sách mà hệ thống sắp xếp chỉ là cấp đầu tiên, nhưng cũng rất phong phú rồi.
Trong danh sách sinh tồn có đầy đủ vật dụng bao gồm rất nhiều đồ vật hiện đại, đồ ăn đồ uống, đồ chiến đấu, tu luyện và những vật phẩm khác chưa được mở ra. Rất dễ nhận thấy rằng, cấp đầu tiên chỉ chứa các loại liên quan đến sinh tồn.
Mặc dù rất nóng lòng muốn xem những vật phẩm khác, nhưng nói cho cùng là bản thân chưa đủ năng lực, chỉ khi sức mạnh tăng lên thì mới mở được, nàng ta cũng không vội vàng muốn xem nó nữa.
Sau khi ngắt kết nối khỏi hệ thống, nàng mới nhận ra cảnh tượng trước mắt đã thay đổi rồi, hiển nhiên có người đã mang cô rời khỏi rừng rậm .
"Hoooooo?"
Mao Đoàn Tử nhỏ bé vươn dài cái cổ ngắn của nó với lên trên, nhưng thân thể lại quá nhỏ, ngay cả việc vươn cổ cũng vô cùng khó khăn.
Cố Huyền cong cong khóe miệng, nâng Đoàn Tử lên rồi xoa cằm một cách trìu mến, an ủi nói: "Ngoan, ta sẽ đem ngươi về nhà trọ"
Về nhà trọ? Loài người muốn đem mình trở thành thú cưng để nuôi dưỡng thật rồi!
Bạch Tiểu Thất dở khóc dở cười. Tuy rằng bản thân nàng rất muốn tìm một đỉnh núi giống đỉnh núi ngày xưa để tu luyện lại, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không đi.
Thế giới mà nàng từng sống không giống với thế giới này, linh khí của thế giới này quá mạnh. Nói không chừng sẽ có không ít loài có pháp lực cao thâm đang chờ đợi cần một viên nội đan của hồ ly để luyện thuốc đây. Hiện tại nàng không có căn cứ tu luyện, tùy tiện chạy lung tung lại rất nguy hiểm, vẫn nên chịu đựng tiểu quỷ trước mặt này, vứt bỏ thể diện chọc cho hắn vui vẻ là được rồi.
Nghĩ tới đây, nàng liền vuốt ve những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của tiểu quỷ đó, khéo léo nịnh bợ: "hoooooo"
Cố Huyền thích nhất là Đoàn Mao Tử bé nhỏ này, nhìn cô bé mà mình vô tình tìm thấy được lại cảm thấy đáng yêu. Tâm trạng phiền muộn vì những chuyện vặt vãnh giờ cũng đỡ hơn nhiều, hắn ta mỉm cười chọc chọc cái đầu của nó, rồi ôm nó đi vào trong thành.
Nhìn tấm bản lớn treo ở cổng thành mang tên Lục Thành ,bước vào thành vừa nhìn đường phố trong thành có những tiểu thương đang rao hàng rong, trên đường đôi lúc cũng có những cô gái vẻ như không có linh lực bước qua. Xem ra khía cạnh an ninh của tòa thành trì này rất tốt, tinh thần nhân dân thì cũng khá là thoáng.
" Tiên Quân trở về rồi."
" Chào đón Tiên Quân"
"Tiên Quân....."
Dọc đường đi, không ngừng có người ôm lấy chàng ta chào hỏi. Xem ra rất nhiều người yêu mến chàng ta đây, chẳng lẽ anh chàng nhỏ bé này lại là người bảo vệ của cái thành này sao?
Bạch Tiểu Thất nghiêng nghiêng đầu nhìn chàng ta với ánh mắt đầy hào quang dò xét.
"Vật nhỏ này bị làm sao vậy?" Cố Huyền luôn tỏ ra lạnh lùng trước mặt người ngoài, thấy nhóc con ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm chàng,chàng ta xoa nhẹ vành tai nó rồi vỗ về nói; "Kiên nhẫn xíu, trở về ta sẽ tìm thức ăn cho ngươi"
Lãnh chúa lạnh lùng Tiên Quân lại có thể ôm trọn Mao Đoàn Tử trong tay, cảnh tượng tương phản tuyệt vời này ai cũng nhìn thấy, nhìn thấy tiểu hồ ly nũng nịu trong vòng tay của Tiên Quân, một số kìm lòng không được mạnh dạn tiến tới.
" Tiên Quân đại nhân, thú cưng của ngài có phải đang đói rồi?"
Cố Huyền dừng lại đưa mắt nhìn người này,gật đầu lia lịa.
Người đó liền vui mừng khôn xiết, liền dâng cho món bánh thịt giòn : "Mong Tiên Quân không chê"
Tiên Quân đại nhân chưa kịp mở lời, nhưng nhóc con trong vòng tay hắn đã thò đầu ra rồi.
Bánh thịt giòn thơm quá ~
Bạch Tiểu Thất nhắm mắt vươn về phía trước,vươn chưa đến nơi lại tiếp tục nỗ lực để vươn....
Cổ Huyền nhìn hành động của Tiểu Thất mà hết hồn, sợ Tiểu Thất vì vội vàng lấy bánh mà ngã nên hắn chạy chậm chậm tới người đó nói "Đa tạ"
" Đừng khách sáo, đừng khách sao, đây là may mắn của tiểu nhân!" Sau khi hắn nghe được câu cảm ơn này, liền phấn khởi chạy đi. Bởi vì được lãnh chúa Tiên Quân cảm tạ, thật là may mắn, phải về nhà thắp một nén hương!
Mọi người xung quanh nhìn người nam tử chạy đi với sự ghen tị, ước mong được như hắn ta.
Bạch Tiểu Thất: "......"
Điều này không chỉ đơn giản dùng việc kính trọng một ai đó là có thể giải thích được, rõ ràng là sự mê tín mà !
Cố Huyền đưa bánh thịt cho Tiểu Thất, thấy nàng ngây người không ăn, hắn cau mày ngạc nhiên hỏi: "Không thích à?"
Bạch Tiểu Thất hoàn hồn, lắc lắc đầu, cúi người cắn một miếng, mùi thơm của thịt ngay lập tức tràn ngập trong miệng.
Thấy nàng đã ăn rồi, Cố Huyền nhẹ nhõm, không cuống cuồng trở về nhà trọ nữa.
"Nếu đã ăn rồi, thì đi cùng chủ nhân xử lí chút việc chút". Nói xong, hắn ta tiếp tục đi men theo con đường chính.
Bạch Tiểu Thất vừa nhai thức ăn, vừa lầm bẩm quay đi.
Vừa vào thành, nàng liền cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng bây giờ để ý kĩ hơn thì tòa thành bị một lớp sương mù đen dày đặc che phủ, sương mù không phải tụ chỉ ở một nơi mà rải rác tứ phía.
Xem ra, tòa thành nhỏ không mấy đặc biệt này mà lại bị con quái vật ghê gớm gì ám vào.
Hai người họ không đi trên đường chính nữa mà dần dần tiến lại những ngõ nhỏ.
Bạch Tiểu Thất mặc dù đã tu luyện rất nhiều năm, nhưng chỉ luyện một mình trong rừng núi nên cũng không hiểu nhiều về nhân gian và thế sự bên ngoài. Lúc này thì theo Cố Huyền, nàng ta cũng cảm nhận được mấy phần là lạ.
" Này nhóc con, ta đặt cho ngươi một cái tên , ngươi thấy như thế nào? " Cố Huyền đột nhiên dơ tay chọc vào trán nàng.
Tiểu Hồ Ly lắc lắc tai, liếc hắn một cái đầy chán ghét.
Cứ thế này, sẽ kêu tên lung tung, phải đặt ra cái tên gì hay mà lại ý nghĩa.
Cố Huyền không biết trong lòng nàng ta đang âm thầm phỉ báng mình, vẫn tự mình tưởng tượng: "Trước tiên nói cho ngươi biết, chủ nhân của người là ta tên gọi là Cố Huyền, cho nên họ của ngươi nhất định phải giống ta .... thế thì sẽ gọi ngươi là Cố Thất! Cứ thế đi, ta sẽ gọi ngươi là Cố Thất!"
Bạch Tiểu Thất: "..."
Hừm, may cho nhà ngươi, đúng lúc cũng đặt cho ta một cái tên tương tự.
Nàng ta lúng túng nhăn nhó cái mũi bé nhỏ của mình rồi miễn cưỡng gật đầu.
Được sự đồng ý của Hồ Ly, Cố Huyền rất vui, nhẹ nhàng hé miệng nói: "Tiểu Thất, ngươi thật sự là con hồ ly thông minh, nói không chừng ngươi còn có thể tu luyện thành người đấy.""
Nói xong, chàng bèn hôn lên bộ lông đen nhánh trên vành tai của Hồ Ly, ánh mắt đầy sự trìu mến.
Tuy nhiên, Tiểu Hồ Ly không hề cảm nhận được sự yêu chiều của hắn, thay vào đó nàng bèn phát cáu, dựng tóc gáy, nhảy cẫng lên trong vòng tay của hắn một cách khó chịu, xém chút thì chiếc móng vuốt của nàng đã cấu phải tai của hắn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro