chương 10 : phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau lúc Tử Trúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Nó mở to mắt, nhìn ánh nắng xuyên qua mái nhà, thật ấm áp, đã lâu không được ngủ ngon như vậy.

Tử Trúc bỗng nhớ lại chuyện tối quá, quay mạnh đầu nhìn bên cạnh, thật may mắn, cô bé còn ở đây. Hai mắt cô bé mở to, nhưng vẫn trống rỗng vô thần, không biết tỉnh lại bao lâu rồi.
“Muội có đói bụng không?” Tử Trúc nhìn cô bé hỏi, nhưng nàng vẫn như cũ, không có chút phản ứng.

Tử Trúc nói: “Ta đi tìm thức ăn, muội đừng đi lung tung, biết không?” Kỳ thật Tử Trúc biết mình cũng không cần phải dặn dò, tình trạng cô bé hiện tại, làm sao còn có thể chạy lung tung, chỉ là Tử Trúc vẫn không nhịn được muốn nói.

Tới lúc Tử Trúc mang một ít cơm và thức ăn đã nguội lạnh cùng một bộ quần áo trở về, đã gần hai canh giờ sau. Vào trong miếu, thấy cô bé vẫn ngồi ở đó, hai canh giờ qua cũng chưa hề động đậy.

Khi Tử Trúc dỗ dành cô bé ăn xong, thì đã qua nửa canh giờ, kiên trì như vậy làm nó có chút mệt. Thấy nàng ăn xong, Tử Trúc lấy miếng vải rách, đi đến bờ sông cách miếu rất xa nhúng nước, rồi trở về, cẩn thận lau người cho nàng, thoạt nhìn, bây giờ cô bé cũng có chút sạch sẽ. Có trời biết, chính nó cũng chưa từng sạch sẽ như vậy bao giờ.

Máu trên quần áo nàng rửa mãi không sạch, từng mảng từng mảng dính ở mặt trên, thoạt nhìn thật ghê rợn. Tử Trúc mới cởi áo khoác của nàng, lại mặc cho nàng bộ quần áo vừa trộm được từ gian phòng lớn kia. Tuy có chút rách rưới, nhưng so với bộ quần áo đầy máu đang mặc thì vẫn tốt hơn.

Chăm sóc cô bé lâu, Tử Trúc cũng biết chút bí quyết. Nàng không phải không cử động, chỉ là tâm tình ở tận đẩu đâu, chỉ cần thật kiên nhẫn ở bên tai cô bé không ngừng lặp đi lặp lại nàng phải làm gì, nàng sẽ có chút phản ứng. Có điều không phải tinh thần nàng đã trở lại, chỉ là sẽ động đậy một chút theo bản năng.

Tử Trúc sợ cô bé ngồi lâu sẽ không tốt, mới dìu nàng đứng dậy, luôn luôn nói bên tai nàng: “Ngoan, nhấc chân, nâng một chút thôi, sau đó nhẹ nhàng bước đi.” Cảm giác như đang dạy dỗ trẻ con hai tuổi tập đi.

Song, cô bé quả thật làm theo, vô ý thức để Tử Trúc dìu đi hơn mười trượng (khoảng 33m, 1 trượng = 3.3m). Có đôi khi, ánh mắt nàng có chút di động, vô thần nhìn Tử Trúc. Chỉ cần như thế, cũng làm cho Tử Trúc phấn khởi cả buổi.

“Ta tên là Tần Tử Trúc, muội tên là gì?”

“Muội từ đâu tới đây?”

“Muội vì sao lại ở chỗ này?”

Tử Trúc vừa dìu nàng, vừa tiếp tục hỏi. Mấy vấn đều này, mỗi ngày nó đều hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, cũng không thấy chán, cứ chờ ngày nào đó cô bé có thể mở miệng trả lời.

Được khoảng nửa tháng, Tử Trúc vẫn chưa hề nghe nàng mở miệng nói lấy nửa câu, nhưng mỗi ngày mỗi ngày, nó vẫn ra ngoài tìm thức ăn cho nàng, cùng nàng nói chuyện, buổi tối dựa vào nhau sưởi ấm. Nhất là bây giờ mùa đông đã sắp đến, một chút ấm áp kia đối với Tử Trúc mà nói, có thể là luyến tiếc khó buông tay.

Nếu muốn hỏi Tử Trúc vì sao ngay cả bản thân mình chỉ là một cậu bé, còn có khả năng bị chết đói, lại muốn nuôi dưỡng một bé gái không nói được, không ý thức được, so với mình còn nhỏ hơn, Tử Trúc cũng không đáp được vì sao. Chỉ là nó tình nguyện làm như vậy, tình nguyện bản thân chịu đói, cũng không muốn nàng chịu đói. Không muốn nàng bơ vơ một mình, cũng không muốn bản thân cô đơn một mình. Nó thích cô bé, Tử Trúc biết thế, về phần vì sao, có thể là bởi vì mỗi đêm lại có thêm một người bên cạnh, có thêm chút ấm áp, sẽ không bao giờ... sợ hãi nữa, đã cho Tử Trúc một lý do để sống sót , giúp nàng sống sót.

Đây vẫn là ý nghĩ của một Tử Trúc mười bốn tuổi, và về sau sẽ không thay đổi. Nếu buộc phải có một lý do vì sao, Tử Trúc cảm thấy đây chính là duyên tiền định. Trước kia nghe người lớn nói, kiếp này chính là nhân quả của kiếp trước. Kiếp trước thiếu chỗ nào, kiếp này bù chỗ đó. Kiếp trước thừa cái gì, kiếp này phải hoàn trả lại cái đó.

Tử Trúc tin như vậy.

Có lẽ là cô bé bị câm điếc, Tử Trúc nghĩ. Đã hơn ba tháng, mùa đông cũng đến, Tử Trúc còn tìm được hai cái áo bông cũ cho nàng. Ngón tay cô bé đã hồi phục, tuy rằng móng tay mới mọc không được đẹp, nhưng vẫn tốt hơn lúc trước nhiều. Bây giờ cũng không suốt ngày thất thần như trước, đã hiểu được tự mình cảm thụ một thứ gì đó. Lúc Tử Trúc đút cơm cho nàng, cũng không ở bên tai nàng nói đi nói lại, tự nàng sẽ chầm chậm nhai rồi nuốt xuống. Lúc Tử Trúc giúp cô bé đứng lên đi lại trong miếu, cô bé cũng sẽ vịn vào mà đi theo bước của Tử Trúc, từng bước một đi ra ngoài. Cô bé cũng có nhìn Tử Trúc, chỉ có điều ánh mắt vẫn vô thần như cũ. Nhưng nàng không nói, lâu như vậy, đến bây giờ Tử Trúc cũng không hề nghe nàng mở miệng nói tiếng nào.
Có lẽ cô bé thật sự bị câm điếc. Cứ nghĩ đến cả đời nàng không thể nói chuyện, Tử Trúc có chút khó chịu.
Hôm nay, bầu trời u ám, xám xịt một màu, gió thổi vù vù, chắc là tuyết sắp rơi. Tử Trúc đi ra ngoài lâu rồi. Đi từ lúc sáng sớm, bây giờ trời đã sập tối, cũng không thấy nó trở về.

Cô bé vẫn ngồi lẳng lặng ở góc tường, trên người mặc áo bông Tử Trúc trộm về. Thất thần nhìn ra ngoài cửa miếu từng dải từng dải cỏ lau khô vàng, bị gió lạnh thổi cong cong, ánh mặt trời đỏ lửa nhuộm đầy phía chân trời, cũng sắp lặn mất rồi.

Sâu trong miếu có cái góc âm u, trong góc phòng có người đang cười trộm, âm thanh trầm thấp. Tượng phật cao cao tại thượng dường như không nghe thấy, cô bé dường như cũng không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, trước mắt toàn là cỏ lau lung lay trong gió cùng ánh mặt trời đỏ thẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro