chương 11 : phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang cái chăn đã được buộc lên vai, Tử Trúc cất ít bánh hôm qua ăn còn thừa vào túi. Chuẩn bị xong xuôi, Tử Trúc nắm chặt tay cô bé, nói với nàng: “Chúng ta đi.”

Mà nàng, tay bị Tử Trúc nắm, từng bước một đi theo.

Trời rất lạnh, không khí như đóng băng, lạnh lẽo và nặng nề.

Tử Trúc đem hết những gì có thể giữ ấm mà nó có mặc lên người nàng, còn bản thân thì lạnh cóng đến mức mười ngón tay không thể gập lại được. Mặt mày tái mét, vết thương trên mặt hôm qua lại trở đau. Mỗi lần miệng thở ra hơi ấm, đều nhanh chóng tụ thành sương trắng.

Dưới cái rét lạnh này, người chết càng nhiều hơn. Hai bên đường người chết, hoặc sắp chết nằm la liệt. Những người đã chết, đa số đều thành thức ăn, chỉ còn lại đống xương cốt, chồng chất ở một chỗ. Những người sắp chết, đều gầy trơ xương, rên rỉ chút hơi tàn. Bọn họ, rất nhanh rồi cũng sẽ biến thành một đống xương trắng.
Tử Trúc không muốn bản thân cũng biến thành như vậy. Nó không muốn bị chết đói, không muốn chết ở đầu đường, bị người phanh thây xẻ thịt, cuối cùng lại biến thành một đống xương khô. Lại càng không muốn nàng cũng chết như thế. Nó muốn được sống sót, khát khao sống sót, và muốn nàng cũng có thể sống sót.
Tử Trúc một tay càng dùng sức nắm lấy tay cô bé, một tay vẫn bịt kín mắt nàng. Nó không muốn cho nàng thấy những thi thể đáng sợ kia, không muốn để nàng thấy cảnh địa ngục trần gian, sẽ làm nàng sợ.

Đi thật lâu đến tận hoàng hôn, Tử Trúc mới tìm được gian nhà tranh không người ở trên một mảnh ruộng hoang vu. Nói là nhà tranh, thật ra chỉ còn mái cỏ lợp lúp xúp, còn bị sụp một nửa, gió lạnh vẫn tràn vào trong nhà.

Có lẽ là người làm ruộng trước đây tùy ý dựng lên vào vụ thu hoạch, ban đêm có thể ngủ ngay tại đây, phòng ngừa lúa thóc bị trộm.

Nhưng hiện tại nơi này đã sớm bị bỏ hoang vu, gian nhà tranh cũng xiêu vẹo theo thời gian.

Tử Trúc sắp xếp lại rơm rạ rơi tán loạn trong nhà, che bớt gió lạnh tràn vào. Nó trải cỏ ra một góc khô ráo, kéo nàng lại nghỉ ngơi, mang cái chăn đắp lên người nàng.

Tử Trúc sau khi chuẩn bị xong, lại ngồi xuống trước mặt nàng, mở miệng muốn nói, lại ngậm vào, chần chừ một hồi, mới nhịn không được hỏi: “Muội có thể nói?”

Đợi thật lâu, cô bé vẫn không có phản ứng, giống như đêm qua nàng mở miệng nói chuyện chỉ là ảo giác của Tử Trúc.

Tử Trúc lại hỏi: “Muội tên gì? Họ là gì?”

Nhưng nàng vẫn không mở miệng, Tử Trúc có chút nóng nảy, nó hỏi: “Vì sao không nói? Ta biết muội nói được. Đêm qua muội đã mở miệng, vì sao vẫn không cùng ta nói chuyện? Vì sao không?... Vì sao không? Nói xong lời cuối cùng, như không phải hỏi nàng, mà là tự hỏi mình, mang theo tràn đầy bi thương.

Cô bé chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhìn Tử Trúc. Thật lâu sau, mới vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mặt nó. Tử Trúc ngẩn người, đã lâu như vậy rồi, nàng chưa bao giờ chủ động làm gì, nếu Tử Trúc không ở bên tai nàng lặp đi lặp lại hướng dẫn, nàng ngay cả nâng tay cũng không động. Nhưng hiện tại, nàng như biết Tử Trúc đang đau, vuốt ve miệng vết thương của nó.

Tử Trúc thật lâu mới hồi phục tinh thần. Xúc động không thể kềm chế, nhanh chóng khóc òa.

Nó nói: “Không đau, một chút cũng không đau.” Một lát sau, cô bé thả tay xuống, nói: “Có quỷ.” Thanh âm vẫn nhẹ nhàng như cũ.

Giống như lúc ở trong miếu, gương mặt Tử Trúc lập tức trắng bệch, không tự chủ được nắm lấy tay nàng, hoảng sợ nắm thật chặt. Nó từ từ quay đầu lại, không gian ngưng đọng, nháy mắt cả bốn phía đều thật yên tĩnh, tựa như chỉ nghe thấy tiếng tim đập. Tử Trúc rất sợ phía sau đột nhiên xuất hiện cái gì đó. Nói cho cùng, nó cũng chỉ là một đứa bé. Hai mắt nhắm chặt, lấy hết sức bình sinh, mới xoay đầu ra sau, toàn thân phát run. Tử Trúc không dám mở to mắt nhìn, đến khi cảm nhận được trên tay truyền đến độ ấm từ nàng, mới nghĩ rằng không được sợ, không được sợ. Mở mạnh hai mắt, lại phát hiện phía sau không có gì cả. Bóng tối vẫn là bóng tối, cỏ khô vẫn là cỏ khô.

Tử Trúc hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới quay đầu về, nhìn nàng nói: “Không có, không có gì cả.”

Nàng không nói gì.

Bị dọa một phen, Tử Trúc cũng quên vấn đề phải tiếp tục hỏi nàng. Có điều, đáp án, dường như cũng không quan trọng.

Một trận gió lạnh tràn qua khe hở của đống rơm rạ, mang theo giá rét, thổi vào người run run từng trận. Tử Trúc rúc vào trong chăn, ngồi sát vào nàng, không chừa kẽ hở nào, miệng thì thầm: “Không phải sợ, không có quỷ, không có quỷ.” Lời này là nói với nàng, cũng là nói với chính mình. Nhưng cho dù không thấy gì bất thường, Tử Trúc vẫn nhắm mắt, cảnh giác dỏng tai, cẩn thận lắng nghe tiếng động xung quanh. Nhưng thật lâu, cũng không thấy chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra, cuối cùng không chống đỡ được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.

Bầu trời đêm đen kịt, giống như bức màn sân khấu thật to, nặng trịch. Không có lấy một ngôi sao, ngay cả vầng trăng non cũng không biết trốn đi đâu. Thật lâu sau, đột nhiên có vô số điểm trắng xuất hiện giữa bức màn đen, chậm rãi bay lất phất.

Là tuyết rơi.

Tử Trúc đã sớm ngủ say, nhưng tuyết vừa rơi, lập tức cảm giác lạnh hơn, thân thể cũng không ngừng run rẩy. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, không có tỉnh lại, cũng không biết bên cạnh nàng vẫn như cũ, ngồi trong bóng tối mở to đôi mắt không chút ánh sáng. Xuyên qua khe hở của rơm rạ, từ trên tấm màn đen, sắc trắng vẫn không ngừng rơi từng chút từng chút, chậm chạp đem trời đất chôn vùi.

Đến tận bình minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro