chương 12 : phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Trúc dẫn cô bé vào phòng trong, dọn sạch một chỗ rồi đỡ nàng ngồi xuống, gỡ miếng vải bịt mắt ra, nói với nàng: “Lạnh không?”

Cô bé tròn mắt nhìn nó, không trả lời.
Tử Trúc cười cười, lại đi nhặt rất nhiều nhánh cây, nhóm một đống lửa trong phòng, chỉ một lúc đã ấm lên không ít. Ngay cả bông tuyết bay vào cửa sổ cũng lập tức tan ra.

Tử Trúc kéo hai bàn tay đã trở nên xanh tím vì lạnh của nàng, vừa hà hơi vừa dùng sức xoa xoa, đến khi ấm lên mới buông. Lúc này Tử Trúc mới thấy ở góc phòng có một đóa hoa, chỉ là một đóa hoa nho nhỏ, năm cánh màu lam nhạt, không biết là hoa gì, cô đơn sinh trưởng ở góc tường. Có thể vì phòng trong ẩm ướt, lại không bị gió tuyết thổi vào, nó mới có thể bình yên mọc ở đây. Tử Trúc suy nghĩ một chút, rồi bước lại hái đóa hoa, cẩn thận phủi bụi, cầm trong tay. Nó dùng tay vuốt mớ tóc rối của cô bé, rồi đem đóa hoa tỉ mỉ cài lên tóc nàng.

Tử Trúc cười nói: “Nhìn thật là đẹp.”
Lúc này cô bé mới chậm rãi nhướng mắt, nhìn lướt qua Tử Trúc, nhưng cũng chỉ là nhìn lướt một cái, không có biểu hiện gì khác.

“Muội đói không?” Tử Trúc hỏi xong, cũng không đợi cô bé có phản ứng, liền lấy bánh trong túi ra, cắm ở đầu nhánh cây, huơ qua nướng trên đống lửa. Cái bánh nóng lên nó mới lấy ra, đút cho nàng ăn. Còn nó chỉ cắn một cái, phần còn lại lại cất vào túi.

Ráng chiều đã xuống thấp, có thể là vì tuyết rơi, bầu trời ảm đạm, xám xịt. Gió tuyết cũng dần dần mạnh hơn, trời đất mịt mù.

Đột nhiên một trận gió lạnh quét vào, thổi cánh cửa xiêu vẹo kia ngã xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn. Không có cửa gỗ che chắn, gió lạnh mang theo bông tuyết không ngừng tràn vào trong nhà, khiến tàn lửa bị thổi bay tứ tán.

Tử Trúc lật đật đứng dậy đỡ lại cánh cửa, chặn gió tuyết ở bên ngoài. Nó lại dùng chân gom gom đống lửa về một chỗ, cho thêm mấy nhánh cây, căn phòng mới một lần nữa ấm lên.

“Có quỷ.”

Tử Trúc đột nhiên nghe tiếng nói như thế, liền quay đầu lại nhìn cô bé ngồi dưới đất. “Muội nói là có quỷ sao?”
“Có quỷ.” Cô bé nói lại lần nữa, ánh mắt hơi ngước nhìn Tử Trúc, nói: “Ngươi tin không?”

Tử Trúc trong lòng có chút sợ hãi, nhưng đã hai lần bị dọa, xoay người nhìn xung quanh không thấy có gì bất thường, mới hơi hơi yên lòng. Hơn nữa bây giờ trời còn chưa tối, phòng trong vẫn có chút ánh sáng, sợ hãi trong lòng Tử Trúc cũng nhỏ lại. Mấy lần cô bé nói có quỷ, nhưng không lần nào thấy bóng dáng ma quỷ đâu, hơn nữa cho tới nay cũng chưa phát sinh chuyện gì. Tử Trúc có chút không tin.
Tử Trúc nhìn cô bé, hơi do dự, chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “Là muội suy nghĩ nhiều thôi, không có quỷ.”

Cô bé nghe Tử Trúc trả lời xong, trên mặt không chút biểu tình, chỉ hơi hơi nhếch miệng, nói một câu: “Ngươi không tin.” Sau đó im lặng.

Nếu lúc ấy Tử Trúc có thể nói một câu “Ta tin”, như vậy có khả năng rất nhiều chuyện sau này sẽ thay đổi, nhưng Tử Trúc không nói. Cho nên sau đó khi ma quỷ thật sự xuất hiện, Tử Trúc mới hoàn toàn tin tưởng, cô bé không có nói sai, quả thật có quỷ.
Nửa đêm, Tử Trúc tỉnh giấc, đống lửa trong phòng đã sắp tàn, chỉ còn lại ngọn lửa nhỏ leo lét, khói bốc lên, lộ ra ánh hửa hồng hồng. Bên ngoài gió tuyết cũng không biết dữ dội thế nào, xuyên qua kẽ hở trên cánh cửa, chỉ thấy trời đêm một màu trắng xóa. Gió lạnh dội vào phòng trong thổi bay không khí ấm áp, khiến người lạnh phát run.

Tử Trúc chịu đựng rét lạnh cùng đói khát, chui ra khỏi chăn, kéo tấm chăn rách choàng qua cô bé đang ngủ bên cạnh, rồi đi nhanh tới cạnh cửa, lấy ít cỏ khô và nhánh cây nhét vào khe hở. Che được khe hở, gió cũng không thổi vào nữa. Lại đi đến đống lửa bên cạnh, thêm mấy nhánh cây, lại khều đống than vài cái. Không có gió, nhánh cây bén lửa, im lặng cháy.

Nhưng không lâu sau, chính là chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa đột nhiên cháy bùng, làm cho căn phòng lúc sáng lúc tối. Lúc đó Tử Trúc chỉ cảm thấy sau gáy truyền đến một trận gió lạnh, táp vào mặt mũi quần áo nó. Nhưng mà Tử Trúc nhớ rất rõ, nó đã chèn kỹ khe hở chỗ cánh cửa, gió đã sớm không thể lọt vào. Hơn nữa, sau lưng nó không phải cửa, mà là bức tường nguyên vẹn.

Gió này từ đâu đến? Tử Trúc lại nghĩ tới câu nói “Có quỷ” của cô bé, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch. Giống như có ai đang ra sức kề sát vào lưng nó, thổi khí vào cổ.

Tử Trúc không dám quay đầu lại nhìn, nó hướng đống lửa sắp tàn thêm không ít nhánh cây, lại không ngừng khều loạn, chỉ mong ngọn lửa nhanh chóng cháy lớn.

Nhưng đống lửa như bị dội nước, làm thế nào cũng không cháy được. Đợi đến lúc ngọn lửa thật vất vả cháy lên, Tử Trúc đã cảm thấy có bàn tay lạnh như băng đang bóp cổ nó, lạnh đến tận xương tủy.

Thân thể gầy yếu của Tử Trúc run rẩy không ngừng. Nó nhắm chặt hai mắt, cố gắng xoay đầu lại, chỉ hy vọng giống như trước đây, mở mắt ra sẽ không thấy gì. Tử Trúc không dám mở mắt, ráng sức cảm nhận bằng các giác quan khác. Nó dỏng hai tai, cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh. Đến khi xác định chỉ có tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài, Tử Trúc mới dám từ từ hé mắt nhìn. Hai bàn tay cuộn chặt bên người, mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Lúc mắt hoàn toàn mở ra, Tử Trúc thấy trước mặt có gì đó đang tiến lại gần, máu huyết toàn thân đông cứng, sợ hãi mở to miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro