chương 2 : phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Bà nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Cầm Dung, nghĩ đến từng hồn phách nhảy vào sông Vong Xuyên đều có dáng vẻ như vậy, chỉ là có thể từ trong Vong Xuyên đi lên, thật sự quá ít.

Đột nhiên không muốn nhìn thấy nàng ở trong dòng Vong Xuyên nhận hết dày vò, rốt cuộc không nghĩ đến, đơn giản là vì câu nói kia của nàng. Thôi, quên đi. Thở dài một hơi, khi Cầm Dung còn chưa nhảy xuống sông, Mạnh Bà đã mở miệng: "Cô nguyện ý ở lại nơi này sao?"

Cầm Dung dừng bước, xoay người, lẳng lặng nhìn Mạnh Bà, không rõ là có ý gì.

"Ta là nói, cô ở lại cạnh ta, giúp ta hầm canh. Ngàn năm sau, cô và thư sinh kia cùng nhau đi đầu thai. Cô nguyện ý không?"

Cầm Dung nước mắt tràn mi, không dám tin nhìn nữ tử trước mắt, thật lâu cũng không thể phản ứng, ngay cả nói cũng nói không nên lời.

"Không muốn sao?"

Cầm Dung lúc này mới lắc mạnh đầu, vừa khóc, lại vừa cười. Nhìn dòng Vong Xuyên sâu không thấy đấy, mới hướng Mạnh Bà quỳ xuống, nặng nề mà dập đầu ba cái thật vang, khi ngẩng đầu lên, trán đã sưng đỏ một mảng. Nàng lại giống như không đau, cười: "Cô là cho ta... Cám ơn cô."

"Không cần cảm tạ ta vội, việc này ta còn phải cùng Diêm Vương thương lượng, không biết ông ấy có chịu không." Nói xong, Mạnh Bà liền xoay người đi, mới đi hai bước, lại quay đầu, chỉ vào sông Vong Xuyên, nói: "Cô thật sự nghe thấy thanh âm của hắn?"

"Chỉ cần có tâm, có thể nghe thấy."

"Chỉ cần có tâm, có thể nghe thấy..." Mạnh Bà thì thào nhớ kỹ, lộ ra thần sắc mê man, lại lắc lắc đầu, "Không hiểu."

Mạnh Bà biết tính tình Diêm Vương, việc này không dễ xong như vậy. Quả nhiên, sau khi nàng đề cập với Diêm Vương chuyện này, Diêm Vương liền xụ mặt, nói cái gì cũng không chịu.
"Quy củ chính là quy củ, có thể tùy ý sửa đổi, thì còn gọi là quy củ sao?" Diêm Vương nói với Mạnh Bà.
Mạnh Bà đột nhiên cười cười, sau đó nói với Diêm Vương: "Ta có đôi khi thực chán ghét quy củ." Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.

Diêm Vương nghĩ sự tình phía sau hẳn không đơn giản như vậy, nhưng là... không thấy Mạnh Bà đâu nữa.
Diêm Vương biết, nhất định là nàng cố ý. Bởi vì nàng chỉ ly khai sáu canh giờ, nửa ngày thôi, nhưng chỉ vài canh giờ ngắn ngủi, địa phủ liền náo loạn. Vô số vong hồn qua cầu Nại Hà, nhưng không có canh Mạnh Bà để uống, không thể đầu thai, đều chen chúc tại cầu Nại Hà. Quỷ rống quỷ kêu, khóc la sướt mướt.

Diêm Vương đã lệnh quỷ xoa đến nhân gian tìm nàng, nhưng còn chưa tìm thấy, nàng đã trở về.

Thời điểm Mạnh Bà không chút biểu cảm xuất hiện ở Diêm Vương điện, Diêm Vương đã tức giận đến xanh mặt, "Ngươi không cảm thấy ngươi nên giải thích chuyện hôm nay sao?"

"Cần giải thích sao?"

"Không cần sao?"

"Cần sao? Chưa từng có người quy định ta không thể rời đi."

Diêm Vương ách ngôn. Quả thật không có người quy định như vậy, chính là hơn trăm ngàn năm qua, Mạnh Bà đều an an ổn ổn làm chuyện của nàng, chưa bao giờ rời đi như vậy, cho nên cũng chưa từng có ai gông xiềng nàng làm gì.

"Diêm Vương đại nhân, ta chỉ là quá mệt mỏi. Trăm ngàn năm qua cũng chỉ có mình ta làm. Nay, ta chỉ đi nhân gian tản bộ một chút, cũng không có gì quá lắm. Huống hồ, ta không phải đã trở lại sao?" Thời điểm Mạnh Bà nói lời này, mặt vẫn thản nhiên như cũ, không có biểu tình gì.

"Ngươi..."

"Bất quá, về sau lúc ta mệt mỏi, vẫn sẽ tới nhân gian đi dạo, nhưng ta cũng không biết lần sau sẽ đi bao lâu. Có thể là một ngày, cũng có thể một tháng, hoặc là lâu hơn."

Mặt mày Diêm Vương đã hoàn toàn xanh mét, lại không thể làm gì Mạnh Bà, trong lòng nghẹn lửa giận, thật lâu về sau mới có thể mở miệng: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Mạnh Bà cười cười: "Ta chẳng muốn thế nào, chỉ là mệt mỏi, muốn tìm người đến chiếu cố giúp đỡ ta. Yêu cầu này cũng làm Diêm Vương đại nhân khó xử đi."

Diêm Vương nhẫn nhịn nói: "Tốt, ngươi muốn lưu bao nhiêu oan hồn liền lưu bấy nhiêu. Ta cũng không cản trở ngươi, bất quá, việc này chính là ngươi khởi xướng trách nhiệm, về sau không được xuất hiện tình huống hôm nay nữa!"

"Đương nhiên."

Diêm Vương nghe được Mạnh Bà trả lời, liền phất mạnh tay áo, xoay người rời đi.

"Đúng rồi, Diêm Vương đại nhân." Mạnh Bà đột nhiên nói theo bóng Diêm Vương.

Diêm Vương xoay người, "Còn có chuyện gì?"

"Không có gì, chính là hôm nay ta đi nhân gian dạo chơi, phát hiện nơi đó thật sự rất đẹp, đẹp đến mức ta không nghĩ sẽ trở lại địa phủ."

Diêm Vương nghe xong lời này, sắc mặt lại trầm xuống, nói: "Cho dù là đẹp, cũng không phải nơi dành cho ngươi. Đừng quên, ngươi hiện tại là hồn, là thần, cũng là Mạnh Bà, ngươi có việc ngươi nên làm, đừng quên bổn phận. Nhân gian, sớm đã không phải nơi dành cho ngươi." Dứt lời, Diêm Vương bước đi.

Mạnh Bà nhấm nuốt lời Diêm Vương lưu lại, cười cười. Không rõ trên đời nhiều vong hồn như vậy, duy một mình mình nên là "Mạnh Bà", mà không thể là ai khác? Nhưng Mạnh Bà hiểu được, có một số việc thủy chung đều không có đáp án. Suy nghĩ cũng vô dụng, liền không suy nghĩ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro