Chương 13: Tình hình chung của kế hoạch hóa gia đình ở tận thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là Vân Điệp liền bắt đầu kiểm tra thử, cô ra mảnh đất trống kế nhà bắt một con cào cào khỏe mạnh đưa vào không gian. Một lát sau, con cào cào vẫn bình an vô sự.

Vân Điệp thoáng suy tư, cô nhìn quanh hồi lâu thì thấy được một con cào cào khác đang thoi thóp, tầm này thì vài phút sau là nó liền không giữ được mạng nữa.

Thế nhưng hơn hai tiếng sau, khi Vân Điệp trở vào xem xét thì tình hình vẫn như cũ, con cào cào đó vẫn còn giãy chết như lúc nãy. Điều đó có nghĩa, trong không gian của Vân Điệp không thể nuôi dưỡng khiến thực, động vật phát triển mà chỉ có thể giữ nguyên trạng thái ban đầu mà thôi.

Vân Điệp đi vào chợ, cô thu thập mỗi cái một ít, sau đó đi đến từng cửa hàng như tạp hóa hay cửa hàng quần áo chẳng hạn để thu thập thêm vật liệu. Nhưng dẫu là thu thập đồ ở cửa hàng nào thì Vân Điệp cũng chừa lại một ít.

Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu tận thế mà thôi, vật liệu còn chưa đến mức khan hiếm. Vẫn phải chừa một ít, để người đến sau còn có cái mà thu thập, làm người, không nên quá tham lam.

Vân Điệp đang ở bên trong một cửa hàng bán trang sức, cô có chút chăm chú nhìn chiếc vòng tay pha lê màu trắng, có thể nói rằng cô đã yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bỗng Vân Điệp nghe được một cuộc đối thoại truyền đến, vì theo sự tăng cấp của dị năng thì thân thể của Vân Điệp cũng theo đó mà được cường hóa lên rất nhiều. Từ xương cốt, sức lực cho đến các giác quan.

Giọng điệu cô gái có vẻ rất sợ hãi: “Anh ơi, làm sao bây giờ? Zombie ở khắp mọi nơi.”

Người đàn ông chậm rãi: “Em đừng lo, bạn của anh là người có địa vị cao ở căn cứ an toàn, chúng ta xuôi Bắc là sẽ an toàn ngay thôi.”

“Vậy chúng ta đi bằng gì bây giờ đây anh? Lúc bỏ nhà đi, cha mẹ đều không cho em mang theo bất cứ thứ gì cả.”

“Em đừng lo, phía trước có chiếc SUV kìa. Tìm mãi cuối cùng cũng có được một chiếc xe trông ra hồn bị bỏ.”

Vân Điệp nghe vậy thì liền biết xe của mình đã bị người ta tia rồi, cô nhanh chóng thu chiếc vòng tay rồi mở cửa bước ra bên ngoài. Lúc này, người đàn ông kia đang cầm một cục đá to, muốn đập vỡ kính xe của cô.

Vân Điệp bước nhanh đến: “Đừng đập, đây là xe của tôi.”

Người đàn ông quay sang định chửi đổng, ai ngờ đâu lại thấy được một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng. Vì vậy, ngay cả giọng điệu cũng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều: “Sao lại là của em được, đây là do anh tìm thấy trước.”

Vân Điệp không thèm trả lời, cô giơ chìa khóa lên đung đưa vài cái, sau đó bấm mở khóa. Vài tiếng tít tít vang lên, điều đó chứng tỏ đây thật sự là chìa khóa của xe này và được nhiên, Vân Điệp chính là chủ xe.

Người đàn ông thấy vậy thì liền quê tím mặt, nhưng cũng không bỏ cuộc, hắn lấy lại khí thế rồi gào lên với Vân Điệp: “Ai mà biết được. Lỡ đây là chìa khóa cô chôm chỉa từ người khác thì sao? Chắc gì đã là của cô?”

Cô gái đứng bên cạnh lúc này đã không nghe nổi nữa, có chút giận dữ chất vấn: “Anh Trí, sao anh có thể ăn nói như vậy được? Người ta có chìa khóa thì dẫu gì nó cũng đã là của người ta rồi, chúng ta đi tìm xe khác đi, thiếu gì xe.”

Trình Trí bị Tố Như nói như vậy trước mặt một cô gái xinh đẹp thì tự ái liền nổi lên, hắn đưa tay đẩy ngã Tố Như: “Im miệng lại, đàn bà con gái biết gì mà nói. Lắm chuyện.”

Vân Điệp đưa tay đỡ lấy Tố Như sắp ngã lăn quay ra đất, cô khẽ thở dài. Hoa nhài cắm bãi phân trâu, cô gái này vừa xinh xắn lại vừa hiểu chuyện như thế mà lại bỏ nhà đi theo một tên vô sỉ, quả là không xứng rồi.

Nhưng ở thời tận thế, có cái gì gọi là xứng đâu chứ? Tận thế đến, đa số những cô gái đều chọn cho mình cuộc sống giống như một thân cây tầm gửi, phải bám víu vào một người đàn ông nào đó có thực lực để sinh tồn.

Không hề có ý định sẽ tự lực cánh sinh, hoặc số ít là thật sự không thể. Vì lẽ ấy, ở tận thế, phụ nữ lại trở về giống thời phong kiến, nghĩa là chịu cảnh chung người yêu, chung chồng. Chỉ cần có thực lực thì trái ôm phải ấp đều là việc quá bình thường, thậm chí còn được xem như một người biết cách hưởng thụ.

Tận thế đến khiến cho những luật lệ, quy tắc hay thậm chí là đạo đức đều bị phá vỡ. Nhưng mỗi người mỗi cách sống, Vân Điệp không hề khinh thường hay chê trách những cô gái đó, đơn giản là ai cũng có cuộc sống riêng của mình, không liên quan đến cô là được.

Nhưng xem ra, cô gái này cũng không muốn sống một cuộc sống như thế, Vân Điệp nhìn ra vẻ kiên định trong ánh mắt của cô ấy. Nhưng tại sao cô cứ cảm thấy cô gái này có chút quen thuộc nhỉ?

Vân Điệp khẽ cười: “Tôi khuyên cô nên rời xa tên đàn ông thối này đi, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu. Cô ở bên hắn, sau này sẽ bị lây nhiễm và ngay cả con của cô cũng bị di truyền gen vô sỉ của hắn ta đấy.”

Tố Như nghe vậy những lời Vân Điệp nói thì hơi buồn cười, nhưng nhìn đến Trình Trí thì tâm trạng của Tố Như liền không khỏi bị trùng xuống, cô mím môi nói: “Tôi không ngờ anh là loại người như vậy đấy, xem ra cha mẹ của tôi nói quá đúng, anh là một kẻ không đoan chính, một người đàn ông không thể dựa vào. Bây giờ tôi đã nhìn rõ được bộ mặt thật của anh rồi.”

Vì một phút muốn thể hiện trước mặt người đẹp, Trình Trí đã vô tình bộc lộ bản tính thật sự của hắn. Bấy giờ, Trình Trí muốn lên tiếng cố gắng giải thích nhưng đều không thể, Tố Như đã quay sang nói chuyện với Vân Điệp, không hề quan tâm đến hắn.

Tố Như có chút ngại ngùng: “Em xin lỗi vì chuyện ban nãy, mong chị bỏ qua cho em.”

Vân Điệp lắc đầu: “Do tên kia, không phải cô, không cần nói vậy.”

Nhìn Tố Như có chút ngập ngừng như đang có chuyện gì muốn nói, Vân Điệp mở miệng trước: “Có chuyện gì thì cô cứ nói đi.”

Tố Như rụt rè mở miệng: “Dạ cái đó, em muốn trở về với gia đình, chị có thể đưa em về được không? Nhà em rất gần đây, không quá xa đâu. Em cũng chỉ nói vậy thôi vì em không biết phải nhờ đến sự giúp đỡ của ai nữa cả, nếu phiền chị thì cho em xin lỗi.”

Vân Điệp nhai một miếng mứt dẻo, cô cũng đoán được phần nào là cô gái này sẽ nhờ cô cho đi nhờ xe. Hiện tại, tận thế chỉ vừa bắt đầu, xe hoang còn chưa nhiều bạt ngàn như khi tận thế đã diễn ra một thời gian dài. 

Không có phương tiện di chuyển, zombie lại đầy rẫy ngoài đường, cô gái này quả thật là không biết nên nhờ vả vào ai cả. Vân Điệp chép miệng: “Vậy thì đi thôi.”

Vân Điệp hoàn toàn không quan tâm đến Trình Trí, cô mở cửa xe bước vào. Tố Như cũng nhanh chóng nối gót theo sau, nhảy tọt vào ghế phụ trong tiếng kêu vô vọng của Trình Trí. 

Trong lúc Tố Như hướng dẫn đường đến nhà mình thì cũng không quên trò chuyện với Vân Điệp, nhờ lẽ ấy mà Vân Điệp mới nhớ ra Tố Như, thảo nào cô cứ cảm thấy cô bé này quen quen.

Tố Như chính là một người có song dị năng, đương nhiên không phải ở căn cứ của Vân Điệp, mà ở căn cứ của Đại tướng Viễn Liên. Trong một số nhiệm vụ quan trọng thì cô có cơ hội được giáp mặt với cô bé.

Theo như cô bé nói, hiện tại, cô bé cũng chỉ mới mười lăm tuổi, còn trẻ như vậy. Nhưng thành tựu của Tố Như khi ấy không hề nhỏ, hoàn toàn trái ngược với độ tuổi của cô bé.

Tố Như có chút dè đặt: “Chị Điệp, sao chị không nói gì cả vậy? Hay em làm phiền chị rồi?”

Vân Điệp lắc đầu: “Không có, do bình thường chị không hay tán gẫu lắm, em cứ nói đi, chị nghe.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro