Tạm đặt là 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Post by : Hải Nam Nguyễn

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, càng tìm hiểu về ông anh họ Vân Anh càng cảm thấy ngày càng có tình cảm hơn với Quang hơn.

Chỉ có điều, Vân Anh cảm thấy buồn vì mọi người xung quanh đã không hiểu hết về con người Quang, họ luôn cho rằng Quang là con cháu một gia đình giầu có nên lúc nào cũng lạnh lùng, ít nói và chẳng bao giờ tỏ ra thân thiện với một ai.

Những ngày bí mật bám theo Quang, Vân Anh đã nhận ra rất nhiều điều khác lạ ở người con trai này, anh sẵn sàng hy sinh phần quà ăn sáng của mình cho một bà cụ ăn xin, thường xuyên nói chuyện với lũ trẻ em lang thang mà chả bao giờ Vân Anh dám đến gần, đôi lúc gã còn suýt muộn giờ đến lớp chỉ vì mải chơi đùa với một chú chó. Những buổi chiều muộn mà Quang hay về trễ cuối cùng cũng đã có lý do, hóa ra hắn tham gia vào một lớp dạy chữ cho trẻ em xóm nghèo do đội tình nguyện thành phố phát động, rồi còn thường xuyên đi phát cơm miễn phí cho những người ăn xin, hành khất, quyên góp áo ấm để gửi lên cho đồng bào miền núi phía Bắc những đợt rét đậm mùa đông. 

Một cô tiểu thư từ bé sống trong nhung lụa như Vân Anh sao có thể hiểu hết những việc mà Quang đang làm ? Chẳng phải trước đây cô vẫn luôn ghét cay ghét đắng những kẻ khoác lên mình chiếc áo xanh rồi tự xưng là dân tình nguyện đấy ư ? sao hôm nay sự tất bật, nụ cười hạnh phúc trên môi Quang lại khiến cô xao xuyến ? 

Trong sâu thẳm trái tim mới lớn của mình, Vân Anh nhận thấy có điều gì đó cảm phục ở Quang ! có lẽ, cuộc sống không phải chỉ là sống cho riêng mình !

Trên chiếc giường nhỏ bé xinh xắn trong căn phòng riêng có cửa sổ hướng ra bên ngoài, cô bé 16 tuổi đang đăm chiêu về những trải nghiệm cuộc sống, ôn lại những kỷ niệm và những gì đã trải qua với mình suốt những năm qua. 

Bất chợt cơn gió nhẹ ùa vào phòng làm bay làn tóc khiến Vân Anh quấn quít tìm một chiếc vòng nịt cho nó, để rồi những ký ức ngày xưa vụt mất và thay vào đó là vết thâm mầu hồng nơi mu bàn tay cô !

Dạo này Vân Anh đã học “thầy” Quang nhiều hơn để nấu những món ăn ngon, cô cũng không biết lý do là vì mình thích nấu ăn hay là vì cô chỉ muốn được ở bên cạnh cái gã Rùa đáng ghét, vì bất kỳ lúc nào hai đứa cũng cãi nhau chí chóe, nhưng Vân Anh cũng chợt hiểu, một ngày của cô, vui nhất chính là những lúc được cãi nhau và giả vờ nũng nịu đó.

Phải chăng – trái tim mới lớn đã đập thổn thức tiếng gọi của chữ yêu ??

Đêm nay cũng như bao đêm khác, Vân Anh cũng không thể trả lời được tình cảm mà mình dành cho Quang là gì ? và liệu đó có phải là tình yêu hay không ? Quan trọng hơn cả là hắn ta có thích mình không ? vì theo hắn vẫn nói thì mẫu người mà hắn thích phải thật hiền dịu, đảm đang, chăm ngoan và học giỏi --- sao chẳng có một cái điểm nào trùng với mình hết vậy ?? Vân Anh cứ tự vừa hỏi rồi lại vừa trả lời…

Ngày 23 tháng 12…

Mai là đêm giáng sinh rồi, mọi năm toàn đi chơi với nhóm 5 cô tiên chán chết, toàn lang thang khắp thành phố, uống nước, ăn ngô luộc, khoai nướng, xong rồi tụ tập hát hò đến 12 giờ là đứa nào về nhà đứa nấy…Hix, năm nay mà kịch bản cũng lại diễn ra như vậy nữa thì chán lắm…nhưng mà phải làm sao đây ?? toàn bộ đoạn độc thoại ở trên là của Vân Anh – cô nàng đang bò ra bàn học, tỏ vẻ chán chường vì mai đã là giáng sinh mà chưa biết phải tổ chức như thế nào.

Mở chiếc điện thoại Nokia mà ông Phi mua cho để liên lạc sau cái đêm sinh nhật kinh hoàng (mà nếu không có vụ đó chắc ông Phi cũng không cho Vân Anh dùng di động vì sợ con bé cả ngày tán gẫu với bạn bè mà bỏ bê học hành). Vân Anh đọc lại toàn bộ tin nhắn mà các chàng trai theo đuổi mời hẹn, nào là đi ăn nhà hàng, đi xem phim, câu cá, đi du lịch xa…sao mà chán chết, cô muốn có một cái gì đó thật bất ngờ, thật lãng mạn, thật khác biệt với tất cả mọi người, sao không có một anh chàng nào như vậy chứ ?? Chán nản, cô nàng lại bò ra bàn…

Nhưng đáp lại sự kỳ vọng của Vân Anh – anh chàng như cô mong muốn đã xuất hiện và người đó chẳng phải ai khác…chính là Quang “rùa”.

Vừa tia thấy Vân Anh phi xe về, Quang đã chờ sẵn ở phòng khách, gã liền lao vội ra cửa đon đả chào đón :

- Em đi học về rồi đấy à ? bây giờ có bận gì không ?

Vân Anh ngơ ngác :

- Làm cái trò gì vậy ? bữa nay lại ra đón mình từ cổng nữa kia à ??

- Khoan hãy lên phòng, để anh nói cái này đã…

Thấy ông anh cứ ríu ra ríu rít như chim non, con bé bĩu môi :

- Huhu, em mệt lắm, em đang đói nữa, dọn cơm cho em ăn đi rồi nói gì nói sau được không ?

- Được được, cơm canh xong cả rồi, em chỉ cho anh 1 phút thôi mà ! Nha nha nha…

Ném chiếc túi xách xuống ghế sa-lon, Vân Anh tò mò, ngạc nhiên nhưng cũng cố tỏ ra vẻ bình tĩnh nhất có thể :

- E hèm, được rồi…cho sư huynh một phút, thời gian bắt đầu tính !

- Đêm mai, em làm công chúa tuyết giúp anh có được không ? Quang rùa đi vào vấn đề chính luôn.

- Công chúa tuyết – công chúa tuyết là cái gì ? Vân Anh trợn tròn mắt !

- Em để anh giải thích đã…Ngày mai, à không tối mai, nhóm bọn anh có tổ chức một chương trình phát quà cho trẻ em nghèo, anh cũng có tên tham gia, nhưng với một điều kiện, mỗi một bạn nam phải hóa trang thành ông già Noel và phải đi phát quà… cùng với một công chúa tuyết ! Hjx, cả nhóm đã có công chúa cho họ rồi…chỉ còn lại mỗi anh là chưa có !!!

- Tối mai – anh bảo em đi chơi với anh ??? Anh có bị làm sao không đấy hả anh Rùa ????

- Anh biết…anh biết là rất khó khăn !!! nhưng mà, nhưng mà, ngoài em ra, anh không còn quen một bạn gái nào nữa… Quang lúng túng, mặt đỏ bừng bừng có lẽ vì xấu hổ…

Nhìn thấy Quang lúc này, Vân Anh suýt chút nữa thì bật cười, nhưng may sao cô đã kìm nén lại được…

“Trời ơi !! mình có nhầm không đây ?? lần đầu tiên hắn ta rủ mình đi chơi, mà lại còn vào đúng dịp lễ giáng sinh nữa chứ…đúng là thế giới này đảo lộn hết rồi…” Vân Anh thầm nghĩ bụng vậy, còn gương mặt thì tiếp tục tỉnh bơ :

- Em chưa nhận lời đâu đấy, nhưng mà phải nói em xem là em phải làm gì đã…

Nghe thấy mấy lời này, Quang như mở cờ trong bụng, trả lời ngay :

- Em đi cùng anh, phát quà cho các trẻ em nghèo lang thang trong địa bàn quận Ngô Quyền, trước 11 giờ chúng ta sẽ tập trung lại tại lớp dạy học của anh, sẽ có một đội ngũ các thành viên Ban tổ chức kiểm tra đánh giá và xem xem đội nào hoàn thành công việc một cách tốt nhất và họ sẽ là những người may mắn nhận được những phần quà đặc biệt trong đêm giáng sinh.

Vân Anh mím môi, im lặng trước những gì Quang vừa nói, hóa ra là một công việc tình nguyện chứ không phải là một lời mời đi chơi, nhưng không hiểu sao, những kế hoạch mà Quang vừa kể khiến cô háo hức một cách lạ kỳ, đột nhiên trong đầu con bé bỗng lóe lên rất nhiều ý tưởng mới lạ :

- Em sẽ mặc gì ?

- Tất nhiên là bộ đồ dành cho công chúa tuyết rồi !

- Thế anh sẽ mặc gì ?

- Anh à ? Anh sẽ là “anh già” Noel vừa mập vừa đẹp trai !

- Sau 11 giờ chúng ta sẽ làm gì ?

- Sau 11 giờ à ? hình như có một buổi tiệc nhỏ tổ chức trong lớp học luôn hay sao ấy, anh không rõ nữa…sao rồi, em sẽ tham gia chứ ?

- Chưa ! em đang phân vân…thế em giúp anh vụ này, em được gì ?

Quang ngây ngô :

- Được gì à ?

- Phải, công của em là gì ?

- Thế..thế em muốn gì nào ?

- Em muốn anh phải nghe lời em trong suốt 1 tuần cho đến tận sang năm mới !

- Có quá đáng quá không vậy ?? hay là điều kiện khác đi có được không ??

- Không được…nếu anh không đồng ý em sẽ không nhận đâu, nào em đếm từ 1 đến 3 đấy…1…2…

- Thôi được rồi ! Anh chấp nhận ! anh đồng ý, nhưng mà nhớ đấy nhé ! tối mai 8 giờ em phải có mặt ở nhà nghe chưa. Rồi bây giờ thì thay quần áo rồi xuống ăn cơm…

Vụ bàn bạc ký kết làm ăn như vậy là đã xong xuôi, Quang “rùa” bỏ vào bếp phụ bà Thơm dọn bữa cơm trưa, gã không nhận thấy là từ đằng sau, Vân Anh đang mỉm cười, nụ cười rất tình ý, mà không cười sao được khi mà cả hai mục tiêu lớn nhất cô đều đã thành công, vừa được tham gia một buổi đi chơi Noel đặc biệt, lại còn khiến Quang “rùa” trở thành nô lệ cho cô suốt 1 tuần liền…

19h30 - Ngày 24 tháng 12, Đêm Giáng Sinh

Thấy Quang “rùa” cứ hết đi ra rồi lại đi vào, ông Phi không khỏi ngạc nhiên trước hành động kỳ quặc của nó bèn đặt tờ báo xuống rồi cất lời :

- Cháu làm gì vậy ? đang chờ ai tới đón đi đâu à ?

Quang giật mình, quay trở lại ghế, thì thào :

- Dạ không ạ ! …cháu đang đợi cái Vân về…

- Nó xin bác đi chơi với lớp tối nay không về nhà ăn cơm rồi kia mà ! Ông Phi tỏ vẻ ngạc nhiên…

Nghe thấy vậy, Quang hốt hoảng:

- Thật vậy à bác ? Ôi ! Không…

- Sao thế cháu, có chuyện gì à ?

- Dạ, không ạ, tại, hôm qua Vân Anh có hứa với cháu là tối nay hai anh em sẽ đi nhà thờ, vậy mà…

- Có chuyện đó vậy sao ? Sao cháu không gọi cho nó xem thế nào, đây lấy máy của bác mà gọi…

- Dạ vâng, cháu cảm ơn Bác.

Quán Lẩu Cua Đồng – Đường Tô Hiệu

Nghe thấy tiếng chuông kêu, Vân Anh lò dò móc chiếc điện thoại ở trong túi xách ra, miệng vẫn không quên ăn thêm một miếng đậu phụ lướt nóng hổi…

- A lô ! Ba à…

Bên kia đầu dây là giọng giận dữ của Quang :

- Ba nào ! sư huynh của cô đây ? sao giờ này mà cô còn chưa về nhà ??

Nghe thấy giọng của Quang “rùa” Vân Anh ặc một cái khiến miệng đậu phụ trôi tuột vào cổ họng khiến cô bé ho sằng sặc…

- Trời, là anh đó hả ? đã đến giờ hẹn đâu, chưa tới 8 giờ mà ??

- Còn chưa tới 8 giờ nữa hả ?? thôi chị hai, chị chịu khó ăn nhanh rồi về đúng giờ nha…

Ngay sau câu nói đó là tiếng dập máy kêu cái rụp của Quang. Vân Anh ngó nghiêng cái điện thoại, mặt gầm gừ :

- Đang ăn mà kêu về, đồ bất lịch sự !

Mặc dù nói vậy nhưng cô nàng vẫn đứng dậy, xách túi :

- Mọi người cứ tiếp tục ăn đi nha ! mình phải về trước có chút chuyện rồi…

Và mặc cho mọi lời can ngăn, phàn nàn của nhóm 5 cô tiên và mấy đứa bạn trai, Vân Anh vẫn đứng dậy, xỏ đôi guốc màu đỏ đun lặng lẽ bỏ ra về. Thế mới biết, sức mạnh của tình yêu lớn đến mức nào, ít nhất là vẫn hơn bữa ăn đang ngon…

Tiếng xe vừa dừng trước cổng, Vân Anh đã bị Quang lôi vào nhà, dẫn lên phòng, năn nỉ thay quần áo để đi cho kịp giờ, cả nhà được phen hốt hoảng chả hiểu hai anh em nhà này định làm gì nữa, một tên thì cứ cầu xin, nhỏ nhẹ, tên kia thì cứ sồn sồn, quát tháo, hết đòi uống nước, lại đòi khăn ăn…

Mải mê chán chê thì cuối cùng 2 anh em cũng leo lên con xe của Vân Anh, lần đầu tiên ngồi sau tay lái của Quang rùa, Vân Anh hỏi nhỏ :

- Nè, có chở được không đó ? coi chừng hôm nay là đông lắm đó nha !

- Yên tâm, mới biết đi xe tháng trước nhưng không sao đâu…

Nói xong, Quang rồ ga phóng đi một cách vội vàng…khiến Vân Anh phải ôm chầm lấy phía trước để không bị bắn ra ngoài, cú ôm bất ngờ khiến con bé đỏ mặt, buông tay ra chẳng nói thêm được lời nào, còn Quang thì dường như vô tâm với tình huống vừa diễn ra nên cũng chẳng để ý đến phía sau.

Lớp học cho trẻ em xóm nghèo là một căn nhà hai tầng, phía trước là một khoảng sân khá rộng, bên cạnh là một lớp học nhỏ với khoảng 4-5 chiếc bàn dành cho bọn trẻ, căn nhà này vốn là của một gia đình khá giả trong thành phố, và cũng là những người đầu tiên lập ra nhóm tình nguyện này, đôi vợ chồng dù đã chuyển về quê sinh sống nhưng hàng tháng vẫn đều đặn gọi điện lên hỏi thăm công việc và ủng hộ cho nhóm cả về tinh thần lẫn vật chất. 

2 anh em Quang và Vân Anh có lẽ là những người đến muộn nhất vì lúc này toàn bộ các nhóm cặp đôi đều đã tụ tập đông đủ trên sân. Một bạn nam, có lẽ là trưởng nhóm nhanh chóng chỉ chỗ thay đồ cho những người mới đến, theo hướng chỉ tay Quang dẫn Vân Anh vào phòng, trong này đã có sẵn những bộ đồ đồng phục dành cho Ông già Noel và công chúa tuyết. Trông thấy bộ váy đỏ, cùng chiếc mũ xinh xắn cũng mầu đỏ trùng với đôi guốc đỏ đun của mình, Vân Anh dù thích lắm nhưng vẫn làm ra vẻ khó chịu :

- Mặc cái này trên người nguyên đêm nay luôn đó hả ??

Quang nhăn nhó :

- Thôi mà, đã đến đây rồi mà !! cố gắng chút nha…nào, em thay đồ đi !

- Cái đồ vô duyên, kêu người ta thay đồ mà cứ đứng đó là sao ? Ra ngoài mau ! Vân Anh lên giọng nạt nộ…

Quang bĩu môi, ôm bộ ông già Noel, xô cửa bước sang phòng bên cạnh, vừa ra đến cửa là gặp ngay một người bạn trong nhóm :

- Ai mà đanh đá vậy ? cậu bạn này tò mò !

- Em gái tớ, đanh đá gì đâu ? thế này là hiền nhất rồi đó ! Quang cười trừ…lủi thủi đi thay đồ.

Việc cải trang đã xong, 2 anh em xuống sân hòa vào với 6 cặp đôi khác để nghe phổ biến lại kế hoạch một lần nữa từ bạn trưởng nhóm. 

Như vậy 7 nhóm sẽ tham gia chương trình “tấm lòng nhân ái” dành cho những trẻ em nghèo lang thang ở các quận, phường trong địa bàn thành phố, các món quà bao gồm giầy dép, mũ, túi xách, tất và găng tay do nhiều nhà tài trợ và các tấm lòng hảo tâm quyên góp trong nhiều tháng qua sẽ được ông già Noel cùng nàng công chúa tuyết gửi đến cho các em nhỏ vào dịp lễ giáng sinh, với những lời động viên, lời chúc và những tình cảm dành cho các em, dù thực sự không lớn lao nhưng hy vọng từ đó, các em sẽ có niềm tin vào cuộc sống và sẽ sống sao cho tốt hơn. 

Đúng 8 giờ 30 – cả 7 chiếc xe đều đã nổ bánh chia nhau từng quận một trong thành phố, nhóm của Quang và Vân Anh nhận nhiệm vụ ở quận Ngô Quyền – một quận nằm ở trung tâm thành phố nên có rất đông trẻ em nghèo sinh sống và chia đều cho 13 phường trong quận.

Chiếc xe Attila màu đỏ của Vân Anh đã được đổ đầy bình xăng, không phải nói cũng biết con bé háo hức thế nào với công việc trở thành một bà tiên mang quà và những niềm vui đến cho trẻ em nghèo – giống như những gì mà Vân Anh vẫn thường được đọc trong những tập truyện tranh. 

Chiếc xe dừng lại bên một xóm nhỏ, Quang “rùa” kéo Vân Anh vào bên trong, nơi này có một mái hiên lớn và một vài bọn nhỏ đang mệt mỏi bên giấc ngủ, Vân Anh lấy từ trong bao túi ra 3 món quà, khẽ khàng đặt bên cạnh chúng rồi hai anh em lặng lẽ bỏ ra ngoài.

Ngồi sau chiếc xe máy đang lướt gió – cô bé hét lên trong sung sướng :

- Hura !! Thích quá, đây là lần đầu tiên em được làm bà tiên đấy…

- Không phải là bà tiên, mà chỉ là cô công chúa tuyết phụ tá cho ông già Noel thôi… Quang cắt lời khiến Vân Anh tụt hứng !

- Phụ tá cái gì ? nên nhớ, anh đang phải nghe lời em đấy nhé ! Ông già Rùa, đi nhanh nữa lên nào…

Cứ thế trong đêm giáng sinh, lần lượt những món quà đã được Vân Anh lấy ra trao tặng cho bọn trẻ, nhìn những niềm vui và ánh mắt ngạc nhiên của bọn chúng khi được trông thấy ông già Noel và công chúa tuyết bằng xương bằng thịt – Vân Anh đã rất vui, chưa bao giờ cô cảm nhận rõ ràng như lúc này, khi mang lại niềm vui cho người khác, ta có được sự hạnh phúc ở trong lòng…

Nhưng khi mà những niềm vui còn chưa qua đi thì sự xui xẻo đã ập đến, chiếc xe Attila đỏ đun vấp phải một chiếc đinh và xì hơi một cách nhanh chóng ! con ngựa đỏ hai bánh mà Vân Anh vẫn thường gọi bỗng nhiên không thể giúp cô tiếp tục cuộc hành trình được nữa, Vân Anh chán nản than vãn :

- Kiếm chỗ nào vá xăm đi thôi…sao lại xui vậy hả trời ??

Quang lắc đầu ngán ngẩm :

- 10 giờ hơn rồi, chỗ nào còn vá xe nữa chứ ! còn nhiều quà không em ?

Vân Anh lôi chiếc túi quà lại, vẫn còn 5 hộp quà nữa và còn một số nơi chưa đến, làm thế nào bây giờ ??

- Hay là, giấu quà đi rồi anh em mình về nha !! Vân Anh đưa ra ý kiến !

Ngay lập tức ý kiến này bị Quang gạt phắt đi :

- Không được…nếu không thể chuyển được quà thì phải mang về chứ, với lại bây giờ mới có 10 giờ, làm sao mình về sớm vậy được ?

Vân Anh nũng nịu :

- Thế thì anh nghĩ cách đi…

Nhưng rồi con bé chợt nghĩ ra một cách gì đó, nó ngồi sán lại rồi hỏi nhỏ ông anh :

- Chỗ này gần nhà con bạn em, chỉ cách có vài chục mét, mình gửi tạm xe nhà nó rồi em mượn xe nó nha !

- Có làm phiền người ta không vậy ? anh ngại lắm !!

- Ngại gì mà ngại, trên lớp nó là đàn em của em mà, em nói gì nó chả nghe, anh cứ nghe theo lời em, nào dắt xe đi anh ! 

Chả thèm quan tâm xem Quang có đồng ý hay không, Vân Anh đứng phắt dậy, xách túi quà lên vai rồi tí tởn đi trước…

Bước đường cùng, Quang đành lóc cóc dắt xe theo sau !

Sau khoảng 2 phút bàn bạc nói chuyện với cô bạn, Vân Anh đắc chí nháy mắt bảo Quang dắt xe máy vào nhà rồi chờ em bên ngoài một lát để em xuống nhà lấy xe ra !

Quang mỉm cười, ra ngoài sân đứng, không ngờ con bé Vân Anh cũng nhanh nhảu và được việc như vậy, có vẻ như càng ngày nó đang càng thay đổi và sống tốt hơn trước rất nhiều rồi.

- Đây xe đây !! câu nói bất chợt của Vân Anh làm cắt ngang những dòng suy nghĩ của Quang.

Nhưng khi gã quay đầu lại thì đôi mắt bỗng trợn tròn kinh ngạc, chiếc cổ dài ra phía trước đến cả mét…một chiếc xe đạp mini màu xanh được Vân Anh dựng ngay trước mặt.

- Có xe rồi, mình đi tiếp được chưa anh ? Vân Anh hồ hởi !

Quang lại cười, nhưng lần này gã cười tươi hơn khi nãy một chút, không phải cười vì chiếc xe mà cười vì Vân Anh – không nghĩ được cô tiểu thư này lại đáng yêu đến vậy !!

- Anh cười cái gì đấy ? tôi nói với anh là xe máy bao giờ chưa ? thế có định đi tiếp hay không hay là để tôi đi về ? Vân Anh lại bức xúc…

- Không không ! Quang phân trần…xe đạp cũng được mà, anh không cười em, anh cười vì thực sự…em rất hồn nhiên và đáng yêu hơn anh nghĩ rất nhiều…anh nói thật đấy ! 

Những lời nịnh nọt này ngay lập tức phát huy tác dụng, bằng chứng là đôi má Vân Anh bỗng chuyển sang mầu hồng, con bé cũng không nghĩ là có một ngày nào đó nó lại được nghe những lời này từ ông anh trai khó tính Quang “rùa”…

- Không phải nịnh…đi tiếp nào…sắp 11 giờ rồi đấy…

Chiếc xe đạp dù không thể mang lại hiệu quả như chiếc xe máy, nhưng bù lại nó đã giúp cho Vân Anh và Quang ngày càng sát lại với nhau hơn, nhất là sự việc Vân Anh cứ đòi đạp chung cho Quang đỡ mệt khiến chàng ta vô cùng bối rối. 

2 chiếc bóng áo đỏ cuối cùng cũng đã đi hết những con đường của quận Ngô Quyền, trao hết tất cả những món quà đã nhận và nhận về rất nhiều những lời cảm ơn…sau đó, Quang lại lọc cọc đạp xe chở Vân Anh quay trở về lớp học…à không, nói đúng thì phải là hai đứa cùng đạp xe. 

Và tất nhiên cũng giống với khi đi, 2 anh em vẫn là những người có mặt muộn nhất khi mà tất cả đều đã trở về tự lúc nào. 

Lúc này, một bữa tiệc nhỏ đã được tổ chức ở trong lớp học, những thành viên trong đội tình nguyện hầu như đều đã ở lại để tham dự và cùng nhau đón đêm giáng sinh đây cũng là buổi tổng kết sau một năm làm việc cũng như cống hiến của cả nhóm. 

Chị trưởng nhóm là người đầu tiên phát biểu sau khi tất cả đã tụ tập đông đủ trong lớp, nhân cơ hội này Vân Anh ngó sang hỏi nhỏ Quang : 

- Ở đây có ai ngoài nhóm giống em không ?

- Không ! có mình em thôi đó…

Mặt con bé nhăn lại, chắc vì nó ngại và cũng một phần vì xấu hổ do trước đây đã từng rất nhiều lần phản đối các nhóm tình nguyện trong trường và trong thành phố.

Có vẻ như hiểu được những suy nghĩ của Vân Anh, Quang đã trấn an cô bé bằng những lời động viên kịp thời :

- Hãy tự tin lên nào, hôm nay là lần đầu tiên em góp mặt và mọi người chắc chắn sẽ rất hài lòng về em đấy !

- Sao anh biết mọi người hài lòng ? Vân Anh bĩu môi…

- Vì nếu không thì chị trưởng nhóm đã hỏi ngay về em rồi ! ngày xưa hồi đầu tiên anh đã bị như vậy mà…

Nghe những lời này, có vẻ như Vân Anh đã cảm thấy an tâm hơn và bắt đầu lấy lại được nguồn sức mạnh vốn có của mình đó là sự hồn nhiên.

Đang ăn uống, chè chén, chị trưởng nhóm bất ngờ giới thiệu Quang lên hát góp vui cho buổi liên hoan. Từ chối mãi không được, anh chàng Rùa đành lóc cóc lên sân khấu, một bạn nam biết ý liền đem chiếc đàn ghi-ta quen thuộc ra đưa cho Quang.

Bài hát lần này mà Quang gửi tặng cho mọi người là ca khúc “When you say Nothing at all” của Ronan Keating – và cũng giống với lần đầu tiên được nghe Quang vừa đàn vừa hát, lần này cũng vậy, Vân Anh tiếp tục bị hút hồn vào ca khúc, giọng ca ấm áp, tình cảm của Quang cùng tiếng đàn ghi-ta đã làm cả căn phòng tĩnh lặng, chìm vào những ca từ trong bài hát. 

Nhìn Quang ngồi đặt một chân xuống đất, một chân gác lên thành ghế, vô tư và say đắm hát bài hát này, Vân Anh chợt nhận ra, có lẽ ngôn ngữ không phải là công cụ giao tiếp duy nhất giữa hai người yêu nhau, người con trai và con gái trong bài hát này đã làm được nhiều điều hơn thế. Một ánh mắt dịu dàng, một nụ cười ấm áp, một cái chạm tay âu yếm đã biểu lộ tình yêu kín đáo nhưng mãnh liệt hơn hết thẩy mọi lời nói. Một sự giao tiếp không cần lời nhưng lại nói được những điều ngọt ngào sâu sắc nhất mà chỉ có trái tim của những người đang yêu mới giải mã được…

“Rùa ơi…phải chăng anh đang gửi lời yêu đến em thông qua bài hát này ?”

Chương 16

Khi tiếng hát dừng lại, tiếng đàn ghi-ta im bặt cũng là lúc cả căn phòng rộn lên những tiếng vỗ tay và lời khen nức nở. Chị trưởng nhóm “tán dương” quá lời khi bảo Quang hát còn hay hơn cả chủ nhân của ca khúc là Ronan Keating. Đáp lại những lời khen ấy, Quang chỉ cười nhẹ nhàng và hướng đôi mắt về phía Vân Anh khiến cả phòng quay lại nhìn cô bé rồi ồ lên ra điều đã hiểu đã hiểu…

Ngay sau đó, tiếng đàn ghi-ta lại cất lên, lần này là giai điệu của bài hát Đứa bé, một sáng tác rất nổi tiếng khi đó của nhạc sĩ Minh Khang.

Quang là người cất tiếng hát đầu tiên: “Trong đêm, một bàn chân bước, bé xíu lang thang trên đường, ánh mắt buồn mệt nhoài của em, em rất buồn vì em không biết đi, đi về đâu…”

Cứ thế người ngồi bên cạnh Quang lại hát câu tiếp theo, rồi đến người thứ 3, thứ 4, mỗi người dù hát hay hay hát kém nhưng đều cố gắng thể hiện trọn vẹn bài hát này…

Tất cả đều diễn ra trong yên bình cho đến khi vòng quay đến lượt … Vân Anh…

Giọng hát cao vút, trong trẻo của cô đã khiến cả căn phòng phải giật mình, dường như bị cuốn vào bài hát đầy xúc cảm, Vân Anh đã hát liền một lúc cả hai ba câu tiếp theo, nhưng không một ai cảm thấy khó chịu, ngược lại ai cũng trầm trồ khen ngợi cô bé, vừa xinh xắn lại vừa hát hay…

Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, mấy bữa trước chị Trà trưởng nhóm đã cùng mọi người luyện tập ca khúc này để đi biểu diễn nếu có dịp tổ chức sự kiện tại một trung tâm bảo trợ xã hội hay một lớp học tình thương nào đó trong thành phố :

- Nhóm chúng ta sẽ rất vui và tự hào nếu như có được một giọng ca ngọt ngào của bạn Vân Anh – thành viên mới của nhóm, xin mời Vân Anh !!

Lời giới thiệu đột ngột của chị Trà khiến Vân Anh lúng túng, nhưng cô bé cũng rất tự tin khi đứng dậy, giới thiệu về bản thân mình, khả năng và sở thích trừ mối quan hệ anh em với Quang là Vân Anh tuyệt nhiên không nói. 

- Chuyện này là sao ? sao lại thành viên mới ở đây là sao ??? Vân Anh vừa ngồi xuống đã ngay lập tức quay sang thắc mắc với Quang.

- Anh có biết đâu… Quang thì thầm, đó là tự nhiên chị ấy nói vậy mà…

- Được rồi, về nhà rồi anh biết tay tôi…Gru…

Lườm ngắn nguýt dài xong, Vân Anh lại ngó lên trên xem chị Trà phát biểu :

- Phần cuối chương trình sẽ là tổng kết lại sự kiện “ tấm lòng nhân ái” mà chúng ta vừa thực hiện vào buổi tối ngày hôm nay…Theo báo cáo thống kê, nhìn chung các nhóm đều đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, tuy nhiên vẫn còn một số nhóm chưa năng động, sáng tạo trong cách thức làm việc khiến công việc chưa thực sự được suôn sẻ cho lắm…

Nghe đến đây, Vân Anh chợt buồn bã, thở dài não nề…tin chắc là nhóm của hai anh em đã thua cuộc khi mà về đến lớp chậm nhất so với các nhóm còn lại. 

- Tuy nhiên, ban tổ chức thực sự ấn tượng với một nhóm, các bạn đã biết khắc phục khó khăn và làm việc đến tận những nỗ lực cuối cùng, đó mới chính là tinh thần tình nguyện mà tất cả chúng ta đều đang hướng tới. Xin chúc mừng cho nhóm đã giành được phần thưởng trong đêm giáng sinh ngày hôm nay – nhóm số 6 của Lê Quang và Vân Anh !!! Xin mời hai bạn hãy lên trên này. 

Nghe đến tên mình vừa được xướng lên, Vân Anh ngay lập tức chuyển cảm xúc của mình từ buồn bã sang thành sung sướng…cô đứng dậy ôm chầm lấy Quang khiến ông anh họ được một phen thẹn đỏ chín tai. 

Chả cần biết là cuộc thi hay cuộc chơi nào, cứ trở thành người thắng cuộc là Vân Anh sung sướng rồi, con gái Phi đen mà, nên Vân Anh lúc nào cũng muốn mình không thua kém ai bất kỳ điều gì, dù có là làm tình nguyện đi chăng nữa…nhưng với Quang thì khác, một việc làm tốt mà lại đi đem ra bàn luận hơn thua thì có còn là một việc tốt nữa không, dù không ủng hộ lắm cách làm này nhưng cả nhóm đã thống nhất nên Quang cũng không có ý kiến nào phản đối.

Thật ra cuối cùng thì nhóm nào cũng có quà cả mà thôi ! chỉ có điều món quà của cặp đôi giành giải nhất to hơn và “độc” hơn một chút…

Bữa tiệc kết thúc với nụ cười lúc nào cũng hiện diện trên môi của Vân Anh, bây giờ mới có dịp để nhìn kỹ cô bé, Quang cảm thấy trong bộ trang phục này Vân Anh thực ra trông cũng rất dịu dàng và xinh xắn đấy chứ. Khi nãy cô bé hát trông mới đáng yêu làm sao…

Vẫn chiếc xe đạp mini màu xanh mượn của bạn, hai anh em lại dong duổi để trở về nhà, Vân Anh lúc này cũng đã không còn hào hứng chuyện muốn đạp xe cùng với Quang nữa, đơn giản vì cô vẫn còn đang trong men say chiến thắng và nhận được vô số lời khen ngợi cho sự hồn nhiên, xinh xắn và dễ thương của các anh trong nhóm tình nguyện. 

Còn Quang thì cũng đã có khá nhiều sự thay đổi cách nhìn về Vân Anh, hóa ra bấy lâu nay cô bé giống như một nàng công chúa bị giam cầm trong sự nguy nga và giầu có của vương quốc, cô cần một chàng hoàng tử kéo cô ra khỏi những cám dỗ đó và truyền cho cô niềm tin, sức sống vào những điều tươi đẹp bên ngoài, vì đó mới là cuộc sống thực sự sau này. 

When You Say Nothing At All – một bài hát thật hay và thật ý nghĩa, khi em không nói một lời nào, nhưng nhìn vào đôi mắt em, nó đã nói lên thật nhiều điều, hãy để yêu thương được tự nhiên, sẽ đến khi cần phải đến…

Một đêm giáng sinh thật vui, thật ấm áp, thật độc đáo và thật hạnh phúc với cả Quang và Vân Anh, đó là cô bé còn chưa biết còn có 1 món quà của ông anh Rùa đang chờ cô ở phía trước, trong căn phòng nhỏ bé xinh xắn của mình. 

Tất cả đã diễn ra trọn vẹn, trừ một điều, đã có những người nhận ra Quang !

Trả giá cho buổi tối mời được Vân Anh tham gia với mình trong ngày lễ Giáng sinh là 7 ngày Quang “rùa” bị cô em đầy ải với những yêu cầu quái đản. Đôi lúc nó khiến Quang vui, nhưng nhiều lúc cũng khiến anh chàng vô cùng bức bối. 

Đang nửa đêm – Vân Anh gọi điện lên phòng kêu đói, đòi ăn mỳ tôm trứng với rau cải, thế là Quang lại hì hục cặm cụi xuống bếp nấu nướng rồi mang lên cho cô nàng ăn. 

Lúc buồn buồn chẳng có việc gì làm Vân Anh lại kêu Quang lên sân thượng, ôm theo đàn ghi ta để hát cho cô nghe :

- Anh hát bài nào vui vui xem nào !!! Vân Anh nhí nhảnh

- Như thế nào là bài vui ?? Quang cự lại

- Thì…bài nào anh hát mà em thấy vui thì đó là bài vui, thôi không nói nhiều nữa, hát cho bổn cô nương nghe đi…

Từ hôm đó, hàng xóm được dịp thưởng thức chương trình văn nghệ miễn phí với tiếng đàn ghita của Quang và giọng hát trong trẻo của Vân Anh. Hát hò chán, cô nàng lại quay sang phần hỏi chuyện :

- Mà này, trông anh cũng đâu có chậm chạp lắm đâu, sao mọi người lại gọi anh là “rùa” ?

Quang cười, một nụ cười rất nhẹ nhàng – có lẽ chưa bao giờ Vân Anh được nhìn thấy một người đàn ông nào cười đẹp như Quang :

- Đó là một kỷ niệm từ hồi còn bé của anh !

- Kể đi..kể đi…em muốn nghe !!

- Không được đâu, anh ngại lắm…

- Nè…có nhớ lời hứa với em không đó ? em yêu cầu mà dám từ chối hả ??

Trước thái độ nghiêm nghị của Vân Anh, Quang “rùa” bất đắc dĩ phải kể lại câu chuyện của mình :

- Uhm, xem nào…hồi đó anh học lớp 4 thì phải, có một lần đi học về, anh với mấy đứa trong khu phố bầy cặp ra làm cột gôn để đá bóng, chúng nó chơi xấu cứ nhè cặp của anh mà đá khiến chiếc cặp bị bung ra, rồi còn rách ở đằng sau nữa…

- Thế xong rồi sao ?? Vân Anh chăm chú lắng nghe

- Hồi đó nhà anh nghèo lắm, dượng anh suốt ngày rượu chè còn mẹ anh thì làm thuê ở trên phố. Lúc anh đem chiếc cặp bị rách về, mẹ đã mắng anh là không biết giữ gìn đồ của mình gì cả, bây giờ là cuối tháng mẹ sẽ không có tiền để mua cặp mới cho anh, nghe thấy vậy anh đã khóc…một phần vì tủi thân, một phần vì thương mẹ…

Nghe đến đây, đôi mắt Vân Anh bỗng nhiên trĩu lại, có một điều gì đó từ trong sâu thẳm trái tim mình, cô bé cảm thấy đồng cảm với câu chuyện mà Quang đang kể.

- Đêm hôm đó, mẹ anh đã ngồi khâu lại chiếc cặp cho anh, bằng những miếng vá khác mầu, để ngày mai anh còn có cặp đến lớp. Những mảnh vá hình ô vuông ấy trông như một chiếc mai rùa, còn anh thì đeo nó trên lưng để đi học, anh bị bạn bè trêu và gọi là Quang “rùa” từ ngày hôm đó !

- Bạn bè gọi vậy anh có tức không ? nếu là em, em sẽ cho bọn nó một trận ! Vân Anh dư dư nắm đấm, tỏ thái độ trông rất buồn cười…

- Không ! ngược lại anh còn thấy vui ấy chứ ! trong lớp anh đứa nào cũng có biệt danh, thằng Sơn tèo này, thằng Công Tũn này, thằng Thước Thọt này…chỉ có anh là mãi đến hôm đó mới có thêm một cái tên mới là Rùa đấy !

- Trời !! chẳng ai như anh. Bị gọi như vậy mà còn thấy vui nữa ? Vân Anh lắc đầu ngán ngẩm…

- Thế còn em, mọi người gọi em là gì ?

- Em á ?? nhiều lắm, tiểu thư này, công chúa này, đại ca nữa này…

- Đấy mà là biệt danh à ? Haha

- Anh cười cái gì, ít ra nó còn đẹp gấp vạn lần cái “rùa” của anh…

- Tất nhiên là đẹp, nhưng nó chẳng có một chút ý nghĩa nào cả và nó cũng thực sự không hợp với em, con gái gì mà lại là đại ca…

- Ừ ! em cũng thấy thế ! Hay là anh nghĩ cho em một cái tên nào khác đi…

- Thiệt không đó chị hai ? 

- Em nói thật mà, hay anh là Rùa, em sẽ làm thỏ nhé !

Nhưng chưa thèm đợi Quang trả lời, Vân Anh lại nói tiếp :

- À mà không được, thỏ luôn thua rùa, không làm thỏ nữa, em không thích thỏ, em muốn làm…

- Vịt con nhé ! được không ? Quang chen ngang. 

- Vịt con ??????? Vân Anh trợn tròn mắt ! Anh nghĩ đâu ra cái tên quái đản vậy ??

- Mẹ anh bảo nếu sau này mẹ mà có thêm một cô con gái nữa, mẹ sẽ gọi nó là vịt con cho xinh xắn và đáng yêu ! 

Vân Anh tặc lưỡi…

- Sao vịt con mà lại xinh xắn và đáng yêu nhỉ ? Em chưa nghe nói bao giờ, nhưng mà liệu nó có hợp với em không ?

- Có chứ sao không ?? Này nhé, em thì vừa đi vừa nói, nói cả ngày, còn con vịt thì vừa đi vừa…

- Vừa làm sao ??? Anh đừng tưởng em không biết nhé, mới học về Vịt chiều hôm kia xong…

Vừa nói Vân Anh vừa lao vào để oánh lộn với ông anh khiến Quang phải ném cả đàn để bỏ chạy, nhưng cũng từ buổi tối hôm đó, cái nick name Vịt con đã ra đời…

Dù đã thân nhau hơn trước rất nhiều, nhưng ngày ngày Quang “rùa” vẫn bắt xe bus đi học, còn Vân Anh thì nay đã chịu khó tự lái xe một mình, cô nàng cũng ngày càng thể hiện tình cảm của mình với Quang ngày một rõ ràng hơn, nhưng đáp lại tất cả, Quang vẫn chỉ xem Vân Anh như một cô em gái, hơn thế nữa ông Phi là người có ơn với Quang và Tâm, nên một phần nào đó, Quang không dám đón nhận tình cảm của Vân Anh.

Một buổi chiều tan học, như thường lệ Quang “rùa” vẫn là người về muộn nhất trường sau khi tình nguyện ở lại để giúp bác bảo vệ lớn tuổi kê bàn ghế cho buổi hội trường ngày mai, bác ấy bị bệnh Gút nên hay thường xuyên đau các khớp ở chân và tay, vì thế mỗi khi nhà trường có việc, Quang thường ở lại để giúp bác ấy kê bàn ghế hay bê mấy bộ loa đài…

Nhưng khi xách cặp ra đến cổng trường, Quang đã bất ngờ vì có người đã đứng đợi gã ta tự lúc nào :

- Sao anh ra muộn vậy ? Làm người ta chờ nãy giờ gần 30 phút…

Cô bé đang nói là Vân Anh.

- Anh có chút việc, mà em đợi anh có chuyện gì vậy ?

Chỉ chờ có thế, Vân Anh nhảy xuống xe, mắt mở to, gương mặt hào hứng :

- Ra tết, bọn em được phân công tổ chức một chương trình văn nghệ vào dịp 26 tháng 3, một đêm hội hoành tráng đấy nhé, em sẽ làm MC dẫn chương trình…

- Hay đấy, anh sẽ đi xem và cổ vũ cho em… Quang nhún vai

- Không phải vậy ! Em muốn anh…sẽ hát trong đêm hôm đó, được không ?

Quang trau mày, nhăn mặt một lát rồi trả lời :

- Không !

- Sao vậy ?? Vân Anh ngạc nhiên !

- Vì anh không thích, chỉ vậy thôi…

- Tại sao anh lại không thích ? anh nghe em này, anh hát rất hay, sao anh không để mọi người được lắng nghe giọng hát của anh ?

- Để làm gì ? để được nổi tiếng à ? những điều đó anh không cần. Thôi, em về đi, anh sẽ không tham gia đâu !

Nói đến đây Quang xách cặp bỏ đi cho kịp giờ tuyến xe bus sắp tới, thấy thái độ Quang như vậy, Vân Anh tỏ ra bực bội, nhưng vẫn giữ bình tĩnh và lên xe, nổ máy phi theo Quang, giọng nài nỉ :

- Đi mà ! chỉ một lần này thôi !

- Anh đã bảo không là không ! Quang cương quyết !

- Sao anh quá đáng vậy ?

- Em con nít không hiểu được đâu, nhưng tóm lại là anh sẽ không tham gia !

- Con nít ?? anh hơn em được bao nhiêu tuổi mà dám chê em là con nít ? 

Đôi co mãi, cuối cùng hai anh em cũng tới gần bến xe bus, lúc này có vẻ như Vân Anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn :

- Gã Rùa kia ! Anh vẫn phải nghe theo lời em đấy nhé !!!

- Xin lỗi, hôm nay đã bước sang ngày thứ 8 rồi, anh không phải nghe theo em bất kỳ một điều gì nữa..

- Nói một câu cuối cùng, anh có tham gia không ? Vân Anh thở dồn dập giọng bức xúc…

- Không ! – Quang rùa đáp lại bằng giọng nói tỉnh bơ !

- Đồ quá đáng, tôi ghét anh !!!

Nói đến đây, biết màn đòi hỏi của mình đã thất bại, Vân Anh lên xe nổ máy bỏ đi. 

Chiếc xe Attila mầu đỏ chạy từ từ sát lề đường, Vân Anh ấm ức đến phát khóc, cô đưa tay trái lên gạt nước mắt, miệng lầm bầm :

- Đồ tồi tệ, mình chưa bao giờ phải năn nỉ một ai như vậy, thế mà hắn dám…

Thế nhưng khi chưa đi được 20m, Vân Anh chợt giật mình vì tiếng động cơ xe máy của một ai đó rú ga rồi lao vụt qua cô, ngay sau đó là một tiếng đổ ầm xuống đường và những tiếng nhao nhao của những người gần đó.

Vân Anh dừng xe quay đầu lại, một linh cảm xấu bỗng nhiên le lói trong đầu cô bé, cô đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy Quang đâu. Vân Anh ném cả xe rồi vù chạy lại bến xe bus…

Trước mắt cô lúc này là một cảnh tượng kinh hoàng, Quang đang nằm đổ gục xuống vũng máu, một vết đâm khá mạnh vào bụng khiến anh Rùa của cô đau đớn quằn quại và ngất đi, Vân Anh hét lên một tiếng thật to rồi bất chấp tất cả chen vào giữa để ôm lấy Quang :

- Anh ơi ! sao thế này…anh Quang… !!!!

Quang không trả lời, máu từ vết thương vẫn đang tuôn ra xối xả làm ướt đẫm đôi bàn tay nhỏ bé của Vân Anh. Những người xung quanh sau một phút giật mình đã bắt đầu xúm vào giúp cô bé, họ lấy áo thấm máu cho Quang, một số người thì gọi ngay taxi để đưa Quang vào bệnh viện…

Bên chiếc cáng trắng, cô bé 16 tuổi nắm chặt tay Quang, đôi mắt ướt đẫm nước mắt còn quần áo thì dính đầy máu của người mà cô yêu thương. 

Một vị bác sĩ nam trẻ tuổi ngăn Vân Anh lại trước khi đưa Quang vào phòng hồi sức cấp cứu, anh ta yêu cầu Vân Anh phải gọi ngay cho người nhà để làm các thủ tục cần thiết.

Vân Anh chợt nhớ ra chiếc điện thoại của mình đang để ở trong cặp, cô lao ngay về phía cổng bệnh viện, đôi bàn tay run run, Vân Anh bấm số gọi cho ông Phi. Không có người nhấc máy, Vân Anh lại bấm nút gọi lại thêm một lần nữa, giọng cô bé cầu khẩn :

- Ba ơi ! ba nghe máy đi ba…

Vẫn không có người nhấc máy, lúc này Vân Anh đã vô cùng hoang mang và sợ hãi, cô bé đưa tay lên cột lại bộ tóc đang xõa ra rũ rượi, rồi chợt nhớ ra số điện thoại văn phòng của Tâm, Vân Anh lại bấm số.

May sao, sau một hồi chuông là giọng nói của Tâm vang lên :

- Vân Anh à ! có chuyện gì vậy em…

Như tìm được ánh sáng cuối đường hầm, Vân Anh run lẩy bẩy khiến giọng nói lạc đi trong điện thoại :

- Anh Tâm…anh Rùa bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện…anh đến đây ngay đi..em sợ lắm !!!

Nghe thấy lời nói từ giọng yếu ớt của con bé, Tâm “ma xó” thoáng giật mình, nhưng sự bình tĩnh ở một con người từng trải đã giúp Tâm lấy lại bình tĩnh :

- Đợi anh ở đó, anh đến ngay !!!

Tiếng tút..tút…của điện thoại khiến Vân Anh trở về với trạng thái sợ hãi và lo lắng, cất điện thoại vào túi quần, cô bé lê mình trở lại phòng cấp cứu…

Vị bác sĩ trẻ tuổi lúc nãy hình như đang đi tìm cô, trông thấy Vân Anh, anh ta vội chạy lại gần giọng hớt hải :

- Em báo cho người nhà chưa ? 

- Dạ..cháu báo rồi ! có chuyện gì hả chú ?

- Bạn em bị mất máu khá nhiều, bệnh viện đang rất nỗ lực để truyền máu…nhưng mà…

Vân Anh hớt hải :

- Sao thế chú ??? Bạn cháu...

- Cậu ấy có nhóm máu O – phòng lưu trữ nhóm máu này đang rất thiếu do nhóm O có thể truyền cho tất cả các nhóm máu khác, các bác sĩ đang liên lạc với các viện khác để mua máu bên đó, nhưng sẽ mất khá nhiều thời gian…

- Cháu cũng nhóm máu O… ! Mọi người có thể lấy máu của cháu ! Đột nhiên Vân Anh cắt ngang lời nói của vị bác sĩ…

Nghe thấy vậy, đôi mắt anh bác sĩ trẻ tuổi sáng rực lên :

- Vậy thì tốt quá, em theo anh đi làm một số xét nghiệm, chỉ mất khoảng 10 phút thôi, nếu như vậy thì bạn em đã được cứu rồi…

Từ bên ngoài cổng chính, chiếc xe 4 chỗ hiệu Toyota của Tâm “ma xó” đậu ngay trước cửa viện, Tâm xô cửa lao ra ngoài, bọn đàn em cũng lúc nhúc theo sau.

Bệnh viện đa khoa Việt Tiệp Hải Phòng dường như có thêm một buổi tối náo loạn.

Tâm rút điện thoại gọi cho Vân Anh nhưng không có tiếng nhấc máy, gã liền hỏi các nhân viên ở bàn thủ tục xem có thấy một bệnh nhân nam đang học lớp 12 vừa được đưa vào viện vì bị tai nạn hay không ? 

Nhưng Vân Anh vẫn chưa đăng ký cho Quang nên trong sổ theo dõi của bệnh viện vẫn chưa hề có tên em trai hắn…

Rất may cho Tâm là gã tài xế taxi đưa Quang vào viện vẫn chưa về…lý do là Vân Anh chưa thanh toán 60 nghìn tiền xe đi từ trường cấp 3 đến bệnh viện cho hắn, thấy Tâm có vẻ như là người nhà của khách đi xe mình, hắn tiến lại gần rồi hỏi :

- Anh có phải người nhà của thằng bé vừa bị đâm không ?

Ngay lập tức Tâm “ma xó” quay lại, giọng hốt hoảng :

- Vâng ! nó đi cùng với một đứa con gái, khoảng 16-17 tuổi…

- Thế thì đúng rồi, thằng bé đánh nhau rồi bị bọn nào đâm trộm, bị thương nặng lắm, con bé thì hình như có ông bác sĩ nào dẫn đi rồi ấy…

- Vâng…vâng…cám ơn anh !!! Nói xong Tâm toan quay đi, định tìm bác sĩ để hỏi thăm tình hình của 

Quang và Vân Anh thì gã lái taxi lại hỏi tiếp :

- Tôi cũng không bận lắm đâu, anh cứ đi lo việc cho hai em đi, khi nào xong thì thanh toán tiền xe cũng được…

Nghe đến đây, hiểu được chuyện, Tâm vừa cảm ơn, vừa xin lỗi, rồi gọi hai gã đàn em lại, một tên rút ví móc tiền đưa cho gã taxi, tên còn lại thì được nghe Tâm dặn dò điều gì đó, gật gù một lúc rồi sau đó hắn quay ra bên ngoài đi mất…

Tâm rút điện thoại gọi vào số máy của ông Phi, lúc này mới thấy ông ta nhấc máy :

- Tâm à cháu ! cháu xem xem con bé Vân Anh có chuyện gì mà nó gọi cho bác hai cuộc, rồi sau đó bác gọi lại mãi mà không thấy nó trả lời…

- Bác đến bệnh viện Việt Tiệp ngay đi, thằng Quang bị tai nạn, còn Vân Anh thì chưa biết tình hình như thế nào !!

Lúc này trên chiếc giường bệnh ở một phòng khác, Vân Anh sau khi được cho uống một chút nước đã có thể hiến máu của mình để cứu Quang. 

Một cô gái cao mét 6 nặng chưa tới 50kg như Vân Anh thì chỉ có thể hiến tặng giỏi lắm là 1 đơn vị máu (khoảng 250ml) con số không nhiều nhưng lúc này nó lại là tất cả với Quang vì số máu O dự trữ của bệnh viện đang dần cạn kiệt. 

Bên ngoài hành lang phòng cấp cứu, Tâm vừa được cho biết tình hình về vết thương của em mình, các bác sĩ nhận định Quang bị đâm từ phía sau bằng một vật khá nhọn, cú đâm rất sâu tuy nhiên may mắn cho Quang là chiếc áo rét thằng bé mặc trên người đã cản được khá nhiều lực đâm, hơn nữa lại không trúng vào lá lách nên chỉ bị mất máu nhiều chứ không nguy hiểm đến tính mạng. 

- Tuy vết thương chưa vào lách nhưng chúng tôi vẫn cần phải phẫu thuật để chắc chắn làm chủ tình hình, nếu gia đình đồng ý có thể ký vào giấy cam kết. Một vị bác sĩ hỏi Tâm.

- Vâng…các ông cứ tiến hành, thằng bé liệu có làm sao không bác sĩ ?

- Anh cứ yên tâm ! hiện tại sức khỏe của cậu ấy rất tốt, bây giờ anh theo y tá ra bên ngoài làm thủ tục phẫu thuật, chúng tôi sẽ tiến hành ngay sau khi điều kiện cho phép.

- Vâng…à mà khoan, thưa bác sĩ…lúc nãy có một cô bé khoảng 16 tuổi đi theo em trai cháu, bác sĩ có thấy cô ấy đâu không ạ ? 

- À..à !! cô bé cao cao, hình như tên là Vân Anh phải không ?

- Vâng đúng rồi !

- Cô bé ấy có quan hệ như thế nào với bệnh nhân ?

- Nó là em họ, sao có chuyện gì à bác sĩ ?

- Không ! cô bé rất mạnh mẽ, em trai cậu được cứu một phần nhờ cô ấy đấy. 

Tâm ngơ ngác không hiểu chuyện gì…

- Cô bé vừa cho máu xong, chúng tôi đang yêu cầu nằm nghỉ ở phòng đối điện, khoảng một lúc nữa thì có thể đi lại bình thường.

- Vậy ạ ! cám ơn bác sĩ nhiều…

- À này !! vị bác sĩ gọi Tâm lại dặn dò : Cậu ra bên ngoài mua mấy cái bánh quy với một hộp sữa mang vào cho cô bé, cho máu xong cơ thể sẽ rất mệt và có thể bị choáng đấy. 

- Vâng ! tôi sẽ đi mua ngay !

Lúc này ông Phi cũng đã tới bệnh viện, sau khi được nghe thông báo lại tình hình toàn bộ sự việc, ông liền rút điện thoại ra gọi cho bạn là giám đốc bệnh viện Việt Tiệp Hải Phòng yêu cầu ông này gọi cho trưởng khoa cấp cứu ngoại, trực tiếp thực hiện ca phẫu thuật càng nhanh càng tốt. 

Nhờ vả xong, ông theo chân một cô y tá vào thăm Quang và Vân Anh… 

Vân Anh có vẻ mệt sau khi cho máu, bình thường cô tiểu thư này ít hoạt động, lại không chăm tập thể thao nên cơ thể yếu hơn so với bạn bè đồng trang lứa, dù rất muốn ngồi dậy nhưng có vẻ như Vân Anh vừa bị choáng nên các bác sĩ yêu cầu cô tiếp tục nằm nguyên trên giường thêm một lúc nữa. Tâm “ma xó” vừa ghé qua, mang theo bánh chocopice và sữa cho cô bé, thấy Vân Anh đang còn mệt nên Tâm cũng chưa vội hỏi rõ sự tình, nhẹ nhàng đóng cửa, Tâm quay ra bên ngoài thì gặp ngay ông Phi :

- Con bé có làm sao không ? Tiếng của ông Phi hỏi Tâm

- Bác đến rồi ạ ! Vân Anh không sao, nó vừa cho thằng Quang máu, hai đứa đều cùng nhóm máu O, chắc chỉ hơi mệt một chút…

- Cậu cho người điều tra vụ này chưa ? thằng Quang từ xưa đến nay vốn hiền lành tại sao hôm nay lại xảy ra sự việc này ?

- Cháu cho người đi điều tra rồi, không biết là bọn nào ra tay, nếu vì cháu mà chúng nó đâm thằng Quang thì cháu ân hận quá !

- Chắc không phải đâu…đợi khi nào nó tỉnh lại rồi hỏi xem mọi chuyện đầu đuôi ra sao…Cháu theo dõi tình hình em nó, bác vào thăm Vân Anh một lát…

Lúc này đã là 8h tối, các bác sĩ dự kiến ca phẫu thuật nếu thuận lợi thì chắc đến 9h mọi chuyện sẽ xong xuôi…Tâm “ma xó” trong lòng bức bối như có lửa đốt, dạo thời gian gần đây, vì công việc làm ăn nên hắn va chạm với khá nhiều các băng nhóm ở Hải Phòng, tuy nhiên cũng không đến mức độ chúng phải ra tay trả thù như vậy, nếu như thế thì bọn nào đã ra tay ? và tại sao chúng nó lại biết thằng Quang để mà đâm ? 

Đang rối bời với một đống suy nghĩ, thì bỗng ở bên kia hành lang, một tên đàn em của Tâm vẫy tay gọi đại ca ra bên ngoài nói chuyện, không ai biết tên này đã nói những gì với Tâm, chỉ biết sau khi nghe xong, Tâm đã vội vã bỏ xuống tầng trệt rồi lên ô tô đi ngay ! 

Gã phóng như bay ra bến cảng Hải Phòng, buổi tối các container làm ăn của ông Phi đen thường không làm việc, vậy Tâm một mình ra bến tầu để làm gì ? 

Thấy bóng đại ca đang tiến đến, một gã đàn em khác của Tâm vội chạy lại :

- Anh Tâm ! bọn em bắt được chúng nó rồi, mẹ kiếp…anh em cứ đòi đập chết bọn chó này, may mà em can ra để chờ anh tới xử lý !!

Chương 17

Tâm không nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu, tên này biết ý không nói thêm câu nào chỉ đi theo đằng sau, như vậy là trong vòng 2 tiếng qua, bọn đàn em của Tâm “ma xó” đã đi nghe nghóng tình hình khắp nơi, dò hỏi mọi ngõ ngách và cuối cùng cũng truy ra hai tên thủ phạm đã đâm trộm Quang “rùa”, chính là hai thằng đã bị Quang đánh cho một trận hôm sinh nhật Vân Anh 27-11, bọn này vẫn còn uất ức sau vụ đó và vô tình chúng phát hiện ra tung tích của Quang nên đã âm mưu trả thù…

- Bọn mày ở băng nào ? Tâm “ma xó” nheo mắt, lạnh lùng hỏi

2 tên đâm trộm sau lưng Quang biết Tâm là đại ca ở đây thì khóc lóc van xin:

- Em xin anh ! em không biết nó là em của anh !!!

- Tao hỏi lại, bọn mày ở băng nào ? đứa nào ra lệnh cho mày đâm nó ?

Tâm vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng nhỏ nhẹ hỏi.

Một tên mặt mày sưng húp, chắc do nãy giờ ăn đòn khá nhiều nên bình tĩnh hơn trả lời :

- Dạ bọn em không ở băng nào cả anh ạ, anh tha chết cho bọn em !!!

- Vậy tại sao lại chém trộm em tao rồi bỏ chạy ?? Tâm bắt đầu nghiến răng !!

- Dạ..dạ..thưa anh !! cách đây mấy hôm, bọn em có chút xích mích với em anh…hôm nay vô tình gặp ở bến xe bus nên…anh tha cho bọn em, bọn em sẽ không dám nữa…

Tâm không nói gì, rút khẩu súng Colt 6v cất trong thắt lưng ra chĩa thẳng vào mặt tên vừa phát biểu, rồi lên nòng…

Trông thấy vậy, bọn đàn em đứng xung quanh giật nẩy người, tất cả liền xông vào can ngăn :

- Anh Tâm !!! Bình tĩnh lại !!! bọn này chỉ cắn trộm thôi chứ không phải đàn em của thằng nào cả, nếu anh bắn chúng nó tại đây, bọn cớm nó sẽ rà ra ngay !!!

Mặc cho bọn đàn em khuyên can, đôi mắt Tâm vẫn lạnh băng, đôi tay vẫn gí thẳng khẩu súng vào giữa trán kẻ đã chém trộm em mình, thằng này bây giờ đang run như cầy sấy, toàn bộ mồ hôi vã ra như tắm..miệng run lẩy bẩy không nói thành lời… 

Phải mất gần 2 phút sau !! Tâm “ma xó” mới chịu thu súng lại, gã ngửa mặt lên trời, hét một tiếng thật to để lấy lại bình tĩnh, dù đang vô cùng căm giận nhưng có lẽ Tâm vẫn là người hiểu chuyện trước sau, gã gọi một tên đàn em lại dặn dò, rồi không nói thêm lời nào, bỏ ra ngoài lên ô tô phi thẳng về phía bệnh viện… 

Những ngày sau đó, hầu như hôm nào tan học về là Vân Anh lại phi xe máy vào thăm Quang, sau vụ tai nạn và biết được rằng chính Vân Anh là người đã cho máu để cứu mình, Quang đã có một cái nhìn khác, thiện cảm hơn dành cho cô bé. Có lẽ tình cảm mà Vân Anh dành cho Quang là thật lòng và chân thành hơn rất nhiều so với những gì mà Quang đã từng nghĩ. 

Nhóm bạn trong lớp cũng kéo nhau đến bệnh viện để thăm Quang, mấy thằng con trai khi trông thấy Vân Anh, thằng nào thằng nấy đều trầm trồ kinh ngạc, chúng tranh nhau nhận Quang làm anh “rể” để được phép tán cô em gái xinh đẹp của Quang – nhưng cả lũ chắc chả đứa nào ngờ, cô em gái tiểu thư, lộng lẫy kiêu sa đó đã dành toàn bộ trái tim của mình cho ông anh trai, một cách chân tình và lặng lẽ.

Vết thương của Quang dù khá nặng nhưng không trúng vào những vùng nguy hiểm nên coi như ông trời đã đền cho Quang thêm một mạng sống, chỉ có điều đi lại lúc này với Quang là hơi khó khăn, trong khi gã đã quen bay nhẩy ở bên ngoài. May sao cho Quang là Vân Anh gần như luôn túc trực ở bên gã.

Buổi chiều, Quang rất muốn được đi bộ ra bên ngoài một chút, bác sĩ bảo nếu không cảm thấy đau nữa thì có thể tập đi lại cho vết thương nhanh khỏi, và cho dù Tâm “ma xó” đã cắt cử một số anh em vào viện giúp đỡ Quang nhưng tất cả bọn này đều không giúp được một tẹo nào, lý do đơn giản đỏ là vì cô em Vịt con Vân Anh đã giành hết những công việc này.

Bình thường ở nhà chỉ cần bà Thơm nhờ bưng cái này, bê cái kia một chút thôi là Vân Anh đã kêu đau tay, đau lưng, ấy vậy mà ngày hôm nay, cô bé đã dìu được cả một người đàn ông nặng gần 70kg đi được một đoạn đường dài gần 400m để ra đến ghế đá vườn hoa bệnh viện, thế mới biết khi có tình yêu đồng hành– con người ta sẽ khỏe lên như thế nào.

Nhìn những hành động rất vô tư của Vân Anh như lấy khăn lau cho Quang, rót nước cho cậu ta uống, rồi thi thoảng lại xuýt xoa mỗi lần Quang cử động trong đau đớn, Quang lại phì cười :

- Em làm gì vậy, trông em như vịt ấy !!

- Ô hay ?? Vân Anh bặm môi, thì anh chả không gọi em là vịt con còn gì…

Hai anh em cứ thế loay hoay mãi bên cạnh chiếc ghế đá trông rất tình cảm và đẹp đôi, thi thoảng người ta lại bắt gặp nụ cười đầy hồn nhiên của Vân Anh sau mỗi lần bị Quang rùa trêu chọc hay cũng có những lần Quang nắm lấy tay cô bé để đứng dậy tập đi…

Từ khá xa, Tâm “ma xó” đã trông thấy tất cả những điều này. Chiều nay khi đã xong công việc, Tâm ghé qua viện mang cho Quang một ít hoa quả và theo dõi xem thằng bé đã đỡ nhiều chưa, nhưng có lẽ Tâm cũng không cần phải tự hỏi nữa vì đã có Vân Anh ở bên cạnh và trông Quang thì đã hồi phục đến 80%.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vân Anh đỡ Quang ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, móc trong túi quần bò ra xem ai gọi mình, đôi mắt cô chợt vui khi người gọi là anh Tâm :

- Alo ! Anh Tâm ạ !!

- Uh Anh đây ! Tâm mìm cười…

- Có chuyện gì thế anh ?

- À, anh vào viện thăm Quang “rùa”, thấy bạn anh bảo là em dìu nó tập đi rồi nên anh để hoa quả lại ở phòng lát hai đứa về ăn nhé !

- Vâng ! em biết rồi, anh gặp anh Quang một chút nha…

Tâm dặn dò Quang khá nhiều điều, mong nó sớm khỏe lại để còn đi học, năm nay đã là năm cuối cấp rồi, sắp tới còn phải thi đại học nữa, lần sau có bất kỳ chuyện gì thì cũng phải gọi trước cho anh rồi mới được làm kẻo lại xảy ra những chuyện đáng tiếc như thế này và cuối cùng là lời dặn đầy ẩn ý, hãy dành thời gian để chăm sóc cho Vân Anh !!

Quang quay sang nhìn Vịt con, hôm nay trong ánh nắng nhẹ nhàng hiếm hoi của mùa đông, trông Vân Anh thật xinh xắn và dịu dàng, con bé lại đang cười chúm chím, những nụ cười như xua tan đi giá lạnh, Quang khẽ nhận lời với anh Tâm !

7 ngày sau ! Quang xuất viện khi vết thương đã lành và anh chàng cũng đã có thể tự đi lại cũng như làm một số việc vệ sinh cá nhân. Không phải nói, Vân Anh đã vui như thế nào khi từ nay ngôi nhà sẽ lại ấm cúng trở lại với sự xuất hiện của Quang. Vậy mà 5 năm trước, con bé đã từng ghét cay ghét đắng những kẻ mới đến vì cho rằng anh em nhà Tâm và Quang đã phá vỡ đi sự yên bình cũng như cuộc sống một mình mà Vân Anh mong muốn. 

Nhìn cảnh một mình cô con gái Vân Anh tất bật trong bếp cùng bà Thơm nấu bữa cơm đoàn tụ, ông Phi vừa vui mừng nhưng cũng vừa xúc động, chưa bao giờ ông trông thấy Vân Anh lại khỏe mạnh và yêu đời như thời gian gần đây, còn Quang thì vô cùng hạnh phúc khi mà cô học trò nhỏ của mình đã chăm chỉ trong suốt thời gian qua để học nấu ăn, rõ ràng sự thay đổi của Vân Anh đã mang lại sự vui tươi và đầm ấm cho cả gia đình…

Cuối cùng những ngày đông lạnh giá cũng qua đi, ánh nắng chan hòa của mùa hè lại tới, có lẽ không cần phải nói chắc ai cũng biết, mùa hè ở thành phố hoa phượng đỏ đẹp và lộng lẫy như thế nào, những cành phượng vĩ sắp nở rộ trên những con đường và tỏa bóng mát cho cả thành phố, 2 anh em Rùa và Vịt sẽ lại có những buổi chiều muộn lang thang khám phá mọi nơi như cái buổi đầu tiên rong ruổi trong đêm giáng sinh ấm áp, để rồi chợt phát hiện ra Hải Phòng có một cái đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ, những khu phố “Tàu” như Lý Thường Kiệt, Quang Trung, Phan Bội Châu, Phạm Hồng Thái…mang lại một bản sắc riêng chỉ có ở Hải Phòng, phố bờ sông Tam Bạc xưa đến nay đã là nguồn cảm hứng cho không biết bao nhiêu thi sĩ, họa sĩ, nhiếp ảnh gia sáng tác nên những kiệt tác cho quê hương. Bên cạnh đó còn có dải lụa dài vắt ngang thành phố, chính là con sông Lấp ngày xưa và là hồ Tam Bạc ngày nay. 

Thời gian gần đây, Vân Anh bận rộn khá nhiều với công việc tham gia đêm ca nhạc do Ban chấp hành Đoàn trường phối hợp với một số doanh nghiệp lớn trên địa bàn thành phố tổ chức, trong đó sẽ có công ty nhà hàng Thiên Ý của ba cô tham dự. Vân Anh sẽ vừa là MC vừa là ca sĩ cho sự kiện văn nghệ lớn nhất năm học này. Đây sẽ là một buổi tối nhằm tôn vinh cũng như chia tay với các anh chị lớp 12 chuẩn bị bước vào những kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời. 

Các tiết mục văn nghệ đang ở vào những ngày tập luyện cuối cùng, với khả năng ca hát cũng như biết nhảy, khiêu vũ của mình, Vân Anh thường xuyên phải ở lại trường đến tối mới được về vì phải tập văn nghệ cho các bạn, cô và Quang chính vì thế cũng ít gặp nhau hơn. Cách đây vài ngày, Vân Anh có gặp Quang để hỏi lại chuyện xưa, cô vẫn rất mong muốn Quang sẽ tham dự chương trình này và gửi tặng mọi người một món quà đó là giọng hát truyền cảm của mình, nhưng Quang vẫn đã từ chối ! 

Nhưng khác với 3 tháng trước, lần này Vân Anh đã không hề giận dữ một chút nào, cô bé chỉ cười và trước khi bỏ đi vẫn kịp để lại cho Quang một câu nói cảm động :

- Đêm hôm đó, em sẽ hát và sẽ rất xinh đấy !! Anh nhớ mua hoa tặng em nha !! 

Cuối cùng thì ngày tổ chức văn nghệ cũng đã tới, từ 4 giờ chiều, toàn bộ sân khấu cũng như băng-zôn đã được hoàn tất, toàn bộ học sinh trên địa bàn thành phố đều dồn sự chú ý của mình vào trường cấp 3 của Vân Anh và Quang nơi sẽ diễn ra buổi tối văn nghệ vô cùng đặc sắc. 

6 giờ 30, toàn bộ các tiết mục đã ghép nhạc và ghép sân khấu hoàn chỉnh, còn đúng 1 tiếng nữa để mọi người nghỉ ngơi trước khi bước vào chương trình chính thức. Vân Anh cùng mọi người trong ban tổ chức quyết định sẽ không về nhà mà thay vào đó là sẽ ăn bánh mỳ tại trưởng, thay quần áo trong phòng học và make up ở phòng họp giáo viên. 

7h15 – toàn bộ sân trường đã đông kín người, một tín hiệu mừng cho sự thành công của đêm hội diễn. Từ cánh gà, Vân Anh trông thấy ba Phi trên hàng ghế đại biểu, một lát sau là sự xuất hiện của anh Tâm…rồi rất nhiều những vị khách mời, những đại diện của các trường cấp ba khác trong thành phố…nhưng tìm mãi, cô vẫn chưa thấy sự xuất hiện của Quang đâu…

7h30 – trong bộ váy xanh lộng lẫy, Vân Anh xinh đẹp và rạng ngời bước ra sân khấu, cô cất tiếng nói, một bài dẫn vào đề đầy xúc động mà Vân Anh đã thức trắng nhiều đêm để hoàn thành, ngày hôm nay cô đã gửi đến tất cả mọi người với những tình cảm và sự chân thành nhất của mình “…khi nắng không còn nhẹ nhàng mà rực rỡ len lỏi trong từng góc sân trường, xuyên qua từng cành phượng đỏ in trong những lời chia tay yêu thương với những tiếc nuối của những rung động đầu đời tuổi học trò, đó là lúc tháng năm đã về…” 

8h00 – Chương trình văn nghệ với chủ đề “Chào mùa hạ, chào tương lai” chính thức bắt đầu, Vân Anh vẫn đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm, nhưng sự thất vọng ngày càng hiện về rõ hơn khi cô vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Quang đâu…

8-30 – Vân Anh cũng vũ đoàn Step biểu diễn một tiết mục nhảy dance vô cùng sôi động đốt cháy bầu không khí cuồng nhiệt dưới sân khấu, cô gái 16 tuổi lúc này đã thay váy bằng một chiếc quần đùi bò cùng với áo font bó sát khiến tiết mục này đặc biệt hấp dẫn và vô cùng sexy…

Sau khi tiết mục kết thúc, những bó hoa tới tấp được dành tặng cho Vân Anh, trong đó có một bó hoa rất đẹp của Tâm “ma xó”, nhưng thay vì nói lời cảm ơn, Vân Anh lại bất chợt hỏi :

- Anh Tâm ! anh có thấy gã rùa chết tiệt đang trốn ở đâu không ?

Tâm ngạc nhiên :

- Nó ra khỏi nhà lúc 7 giờ mà !! 

Nghe thấy câu trả lời này, đột nhiên Vân Anh cảm thấy yên tâm hơn, trong đầu con bé vẽ ra một viễn cảnh, rất có thể Quang “rùa” đã có mặt ở đây và xem chương trình này, nhưng lại không muốn cho Vân Anh biết…

Nhưng cô nhóc đã nhầm, thực ra Quang đang ở nhà và ở trên sân thượng chứ không phải là đã ra khỏi nhà từ lúc 7 giờ như Tâm nói.

Gã vẫn một mình ở trên đó, tận hưởng cơn gió mát của thiên nhiên và ngắm nhìn sự chuyển động của những vì sao…

Từ sau cái chết của mẹ, Quang luôn sợ hãi đám đông, luôn tự ti vì mình là trẻ mồ côi, luôn bị ám ảnh bởi những thế lực ngầm đang rình rập và bám theo hai anh em, Quang không muốn hay đúng hơn là không cần trở thành một trung tâm của sự chú ý như Vân Anh – cậu muốn và ao ước có một cuộc sống yên bình…

Đêm nay, một mình ngồi trên sân thượng, Quang đã rất nhiều lần nghĩ đến Vân Anh, thời gian vừa qua ở bên nhau, Quang đã nhận thấy cuộc sống của mình đã thay đổi và tốt lên rất nhiều nhờ Vân Anh, những kỷ niệm lần đầu tiên hai đứa cãi nhau, rồi vụ giải cứu hôm sinh nhật, những buổi dậy học nấu ăn, đêm giáng sinh đầy ý nghĩa, buổi tình nguyện mà Vân Anh đã hát, sau đó là những ngày cô bé đã chăm sóc Quang trong bệnh viện, lúc nào Vân Anh cũng là nguồn động viên, cũng là sức mạnh giúp Quang vui hơn, yêu đời hơn…

Quang đang kể lại tất cả những câu chuyện, những kỷ niệm của mình với Vân Anh cũng như những tâm sự và những nỗi niềm sợ hãi trong bàn thân mình cho một người – đó là vú Thơm ! người phụ nữ duy nhất hiểu được Quang thực sự mong muốn điều gì…

- Cái Vân cũng đã rất nhiều đêm mò xuống vùi đầu vào giường của bác, nó cũng kể lại bằng cái giọng vui tươi, hạnh phúc như của cháu hôm nay vậy, bác biết, con bé rất có tình cảm với cháu, nó sống tốt và thay đổi như ngày hôm nay một phần cũng là vì cháu, là đàn ông, có lẽ cháu nên gạt hết chuyện quá khứ sang một bên đi và hãy sống thực lòng với những gì mình mong muốn, có như vậy mẹ cháu ở trên trời mới thấy mãn nguyện và an lòng !!

Quang thừ người ra trong gần một phút, 17 tuổi, có lẽ nó đã đủ lớn để muốn tự mình quyết định cuộc sống của bản thân sẽ diễn ra như thế nào…

- 10 giờ, buổi văn nghệ sẽ kết thúc đấy, nếu bây giờ cháu đi ngay…vẫn sẽ kịp thời gian…bà Thơm chốt bằng một câu quyết định !

Ngay lập tức, mọi mầu đen tăm tối trong đầu của Quang bị đá văng sang một bên, thằng nhóc chạy vù xuống nhà, lao ra cửa rồi cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy về phía trường học…nó nhìn đồng hồ trên tay, còn 20 phút nữa, liệu có kịp giờ không !!! 

Lúc này chương trình văn nghệ đã bước vào những tiết mục cuối, khán giả đã không còn đông như trước và các tiết mục xuất sắc nhất cũng đã được biểu diễn xong, lúc này đang là phần giao lưu của các tiết mục tham gia chương trình của các đơn vị bạn cũng như những anh chị khối lớp 12. 

Vân Anh sau những phút hồi hộp và chờ đợi Quang “rùa” sẽ làm một điều gì đó bất ngờ cho mình, giờ đây đã trở lại với sự thất vọng…có lẽ Quang đã không đến vào đêm nay…nghĩ đến vậy, sự yếu đuối trong lòng khiến cô bé suýt rơi nước mắt.

Thầy bí thư đoàn trường lúc này cũng đã lên sân khấu để chỉ đạo với Vân Anh rằng sau bài hát này nên cho chương trình kết thúc để mọi người còn về, vì đã gần 10 giờ rồi…

Nhưng cũng đúng vào cái lúc mà cô bé định ra ngoài để kết thúc một buổi tối đầy cảm xúc, cũng là lúc có một bàn tay ấm áp của ai đó níu cô lại…đó là anh lớp trưởng lớp 12B11 – lớp của Quang “rùa”.

Vân Anh tiến ra sân khấu, đôi mắt đỏ hoe vì có lẽ cô vừa khóc, giọng nói của cô bé cũng lạc đi trong sự nức nở, nhưng ngay lập tức đã có một người con trai xuất hiện bên cạnh đỡ lời cho Vân Anh – để đêm văn nghệ ngày hôm nay diễn ra thật trọn vẹn chứ không bị một vết rạn từ hình ảnh của một cô MC mít ướt – người đó là Quang. 

“ Các bạn thân mến ! Quang nói trong ngập ngừng…xa nhau không phải là không còn gặp lại, xa nhau chỉ là khoảng thời gian để chúng ta nhớ về nhau nhiều hơn… để chúng ta biến những ước mơ của gia đình, của thầy cô trở thành sự thật rõ ràng hơn… xa nhau không phải là một điều gì đó đáng sợ mà điều đáng sợ nhất đó là chúng ta vì xa cách mà không thể sống tốt với nhau hơn mà thôi…

Tôi chưa bao giờ lên sân khấu để hát, cũng chưa bao giờ đứng trước một đám đông như vậy, nhưng ngày hôm nay, tôi muốn hát, để dành tặng món quà này cho tất cả mọi người, và dành tặng cho một người mà tôi yêu thương…”

Sau lời phát biểu ấy là ca khúc “Nếu phải xa nhau” của nhạc sĩ Xuân Phương – và Quang đã khiến cả trường phải bất ngờ với giọng hát ngọt ngào, ấm áp của mình. 

Trong khi đó cô bé Vân Anh đã không còn ở trên sân khấu nữa, cô hòa mình vào giữa đám đông, hướng dẫn mọi người xếp thành một vòng tròn, cứ thế nắm tay rồi chạy quanh nhau…

“Sẽ nhớ mãi nhớ mãi khi chúng ta bên nhau, dù ta xa nhau lòng ta vẫn có nhau, thời gian sao trôi mau để ta luôn nhớ về, một người yêu nơi xa, lòng chợt dâng nỗi thương nhớ năm nào…”

Không ai nhớ, đêm hôm đó mọi người đã hát đi hát lại bài hát này đến bao nhiêu lần, không ai nhớ đêm hôm đó tất cả đã nắm tay nhau và chạy quanh cô MC xinh đẹp bao nhiêu vòng, cũng không ai nhớ nổi vì sao tất cả lại ôm nhau và khóc, nhưng có lẽ chẳng cần ai phải đếm những điều đó để làm gì, tất cả đều đã có một buổi tối thật vui, thật xúc động và sống thật với lòng mình…

Đêm hôm đó, sau khi buổi tiệc kết thúc Vân Anh lại hạnh phúc ngồi sau Quang, cả hai đứa lại vi vu trên chiếc xe Attila màu đỏ thẫm, đi qua những con phố với bao nhung nhớ, bất chợt cô nhóc muốn Quang chở mình về lại con phố Nguyễn Chương Dương đầy ắp kỷ niệm..về lại cái nơi ngày xưa mà lần đầu tiên Vân Anh bị ăn một cái tát trong đời, nhưng từ cái tát ấy, cô đã nhận ra cuộc sống này thật tuyệt vời biết bao…

Dừng xe ở cái nơi mà Quang đã cứu mình, Vân Anh vắt vẻo bên ghế sau cùng Quang ôn lại bao kỷ niệm, đêm nay con phố Nguyễn Chương Dương vẫn tối mịt mù như mọi đêm nhưng trong lòng cô không còn cảm thấy sợ như trước vì bên cạnh mình lúc này Vân Anh đã có một người đàn ông dũng cảm mà cô yêu thương…

- Tại sao đến phút cuối cùng anh lại xuất hiện ? Vân Anh quay sang hỏi Quang.

Nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi, Quang ngẩng mặt lên trời ngắm nhìn những vì sao :

- Vì đến lúc ấy, anh mới hiểu mình đang sống vì điều gì và sẽ phải sống như thế nào… 

- Thế không phải anh đến vì em sao ? Vân Anh lại xoáy !!

Quang quay sang, xoa đầu cô bé, đôi mắt hai người nhìn thẳng vào nhau :

- Anh đến vì em, ngốc ạ...

Câu trả lời bất ngờ của Quang “rùa” khiến Vân Anh sững người lại, có lẽ cô không nghĩ rằng cuối cùng Quang cũng thừa nhận điều này.

Bất chợt vòng tay ra sau lưng của Quang, Vân Anh kéo gã lại gần rồi đặt lên môi anh những nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp…

Đêm hôm đó…thành phố Hải Phòng thơ mộng lại có thêm những người yêu nhau !

Đôi khi ta tự hỏi, như thế nào là tình yêu đúng nghĩa và thật lòng ? trong cuộc sống chắc hẳn ít nhất đôi lần bạn từng đọc hay từng bắt gặp ở đâu đó những cặp đôi trông thực sự rất lệch nhau, hay những mẫu tình yêu điển hình như chân dài yêu đại gia, gái nhà giầu yêu trai đẹp…và có lẽ cũng không ít đôi lần bạn tặc lưỡi, lắc đầu chán nản cho những kẻ chỉ lấy tình yêu ra làm cái khiên chống đỡ cho những mưu mô toan tính, lợi dụng của riêng mình.

Suốt cuộc đời, chúng ta luôn đi tìm cho mình một mảnh ghép thật vừa vặn, để lắp vào trái tim cho trọn vẹn hai chữ tình yêu – có người tìm thấy và họ sống hạnh phúc đến cuối đời, nhưng có nhiều người lại không được may mắn như vậy, họ đã vô tình lấy đi mảnh ghép của một người khác và biến cuộc đời của họ, của người yêu và của hai người vô định nào khác nữa trở thành một bức tranh chưa hoàn chỉnh…

Đôi khi bạn tự hỏi lòng, người mà mình đang yêu – có thực sự là người đã hợp và hoàn thiện với mình chưa ?? nếu bạn tự hỏi như vậy thì có nghĩa là bạn đã không bằng lòng rồi…

Một nhà chính trị học người Anh có tên là John Stuart Mill đã có một câu nói để đời “Ask yourself if wheather you are happy and you case to be so – có nghĩa là “tự hỏi mình có hạnh phúc hay không ấy là hết hạnh phúc rồi”.

Vì vậy khi yêu ai đó thật lòng xin bạn hãy yêu và cứ yêu đi thôi, đừng tự hỏi mình có hạnh phúc hay không…

Những đêm vừa qua kể từ sau nụ hôn đầu tiên trao nhau lúc nửa đêm tại đường Nguyễn Chương Dương, Vân Anh luôn tự hỏi mình liệu như vậy là cô đã yêu Quang hay chưa ? và liệu đó có phải là tình yêu hay không hay chỉ là những rung động nhất thời của tuổi mới lớn ?? Và rồi sau rất nhiều những nụ hôn khác, Vân Anh gật đầu với chính mình trong gương – đó là tình yêu, chỉ có thể là tình yêu mới khiến mình vui sướng và hạnh phúc đến vậy mỗi khi có anh ấy ở bên. Chỉ có thể là tình yêu mới khiến mình đồng cảm với tất cả những việc anh làm, và bất kể là việc gì mình cũng đều muốn ở bên anh, chia sẻ và giúp đỡ…đôi khi cũng là những giọt nước mắt nhớ thương khi nghĩ đến những ngày sắp phải xa anh…

Có lẽ khi có một tình yêu mới, bất kỳ một người con gái nào kể cả Vân Anh cũng sẽ trở nên vô tâm với bất kỳ một người đàn ông nào khác, cho dù người đó họ có quý mến đến như thế nào đi chăng nữa…

Tâm “ma xó” thường xuyên rất bận, nhưng gã vẫn cố gắng thu xếp thời gian để mời Vân Anh ra ngoài ăn tối, một bữa tối trên thuyền có nến và âm nhạc, trên dòng sông thơ mộng và dưới bầu trời ngàn sao trước đây từng là một mơ ước của Vân Anh, nhưng cô bé sẵn sàng từ chối chỉ để đạp xe cùng Quang đi ăn bánh cuốn và nem rán…

Những tấm vé xem đại nhạc hội, ca nhạc live show của những ca sĩ lớn mà Tâm đã phải tốn nhiều thời gian để có được, có thể ngay khi nhìn thấy chúng Vân Anh đã vui mừng đến hét lên, nhưng sau đó cô lại rất nhanh lãng quên nó và để cho Tâm “ma xó” bị leo cây chỉ vì một cuộc đi chơi với Quang…

Thế đấy, bạn đừng bao giờ ngạc nhiên khi một cô gái bạn từng quen, từng chơi thân hoặc từng yêu lại thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy, đừng phí thời gian để trách móc họ mà hãy nên dành thời gian để đi tìm cho mình một mảnh ghép riêng…

Và Tâm cuối cùng cũng đã làm như vậy sau khi hiểu ra được rằng, Vân Anh đã dành trọn tình cảm của mình cho Quang !!

Nhưng trái với sự bực tức và cay cú đến từ nhiều người, thì Tâm lại không như vậy, gã không hề cảm thấy buồn khi trông thấy Vân Anh và Quang hợp nhau đến như thế nào, có gì lạ đâu, cả hai đều là những người mà Tâm vô cùng yêu quý, họ được ở bên nhau và sống hạnh phúc, đó thực sự phải là một điều đáng mừng mới đúng.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là gã ma xó lạnh lùng không cảm thấy chút buồn nào, dù không nói với ai nhưng những gã đàn em thân thiết với Tâm có lẽ cũng hiểu tâm trạng của đại ca chúng lúc này.

Trong khi đó, tình yêu của Rùa đen và Vịt con cũng đã trôi qua được hai tháng với rất nhiều những kỷ niệm đẹp đáng nhớ, dù sống chung nhà nhưng cả hai đứa đều rất khôn ngoan khi giấu nhẹm chuyện này đi vì sợ bị anh Tâm cũng như ông Phi trách mắng, cả hai chỉ gặp nhau khi ra ngoài hay những buổi tối cùng trốn lên sân thượng. Bên cạnh đó trong những bữa ăn hàng ngày vẫn là những cuộc khẩu chiến không ngừng, những màn chí chóe khiến ông Phi lúc nào cũng phải là người lên tiếng chấm dứt thì mới thôi. Giang hồ thì có lẽ Phi “đen” hiểu rõ, còn tình yêu thì người đàn ông này có lẽ còn đang rất ngu ngơ.

Cuối cùng, cái ngày quan trọng mà Vân Anh không mong đợi cũng đến, dù cho trước đó cô bé đã vui mừng đến phát khóc khi nhận giấy báo trúng tuyển đại học của Quang, Tâm “ma xó” thì khỏi nói đã tự hào rất nhiều về cậu em trai của mình, gã đã tổ chức một bữa tiệc liên hoan ngay tại nhà hàng và mời anh em bạn bè đến chung vui cùng với Quang, ông Phi thì gật gù ra điều hài lòng với những gì mà ông đã bỏ ra để đầu tư cho thằng cháu họ “hờ” trong suốt hơn 5 năm qua.

Bữa tiệc diễn ra vô cùng sôi nổi, ai cũng vui, ai cũng uống rượu chúc mừng cho Quang, nhưng khi mà mọi người còn đang say sưa với đồ ăn thức uống, bất giác Quang lại bỏ ra bên ngoài. 

Gã nói với mọi người ra hành lang để hóng gió, nhưng thực chất – trong giờ phút này, Quang chợt nhớ đến một người, đó là bà Thùy. 

Những mong ước của bà giờ đây đã thành hiện thực nhưng bà thì đã không còn ở trên đời để chứng kiến cái ngày mà đứa con trai ham chơi, lêu lổng của mình thành đạt. Và cho dù sau này có giỏi giang đến đâu đi chăng nữa, Quang cũng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để được báo hiếu cho mẹ mình – như vậy, sự thành đạt đâu có nghĩa đã là hạnh phúc ?

Ngay lúc yếu đuối ấy, một bàn tay nhỏ nhắn, nhẹ nhàng đã nắm lấy tay Quang kéo anh trở lại với thực tại, đó là Vân Anh :

- Anh sao thế ? mọi người đang kêu anh vào kìa ?

Quang cười, thật hạnh phúc khi những lúc mình cần một ai đó thì người ấy lại xuất hiện :

- Uhm, anh sẽ vào ngay đây…

Bất giác Vân Anh chợt hỏi :

- Rùa ! Anh khóc đấy ư ? sao anh lại khóc, hôm nay là ngày vui của anh kia mà ? 

Quang đưa tay gạt những giọt nước đang lăn nhẹ trên má, ngó nghiêng xem có ai để ý không rồi hôn nhẹ lên trán Vân Anh một cái sau đó nhẹ nhàng trả lời cô bé :

- Anh khóc vì vui mà ! chắc hẳn lúc này mẹ anh cũng đang rất tự hào về anh ! 

Đôi mắt Vân Anh chợt đượm buồn khi nghe Quang nhắc đến mẹ, phải rồi, hôm nay anh ấy chẳng hề có một người thân nào đến chúc mừng…nghĩ đến vậy, bàn tay cô bé đột nhiên nắm chặt tay Quang hơn. 

- Ô kìa ? em không định để anh vào trong với mọi người à ? Quang gõ đầu người yêu một cái.

- Ui da !!! Vân Anh ngước mắt lên nhìn…

- Sao thế ? nhìn gì anh vậy ? 

- Em sẽ không bao giờ để anh một mình đâu ! em hứa đấy !!! 

Quang “rùa” sững người lại trước câu nói của người yêu, càng ngày hắn càng phát hiện ra những điều vô cùng đáng quý ở Vân Anh và việc luôn luôn giữ đúng lời hứa cũng là một trong những điều mà Quang cảm thấy Vân Anh đáng yêu nhất.

- Bây giờ thì đi vào trong và hò hét mau lên !! hết giờ buồn rồi, nhanh !!

Vừa nói Vân Anh vừa đẩy tay, sút vào mông ép Quang trở lại bữa tiệc…cô nàng đi sau nên có lẽ không trông thấy được những nụ cười hạnh phúc đã trở lại trên gương mặt của người yêu mình.

Tàn bữa tiệc, khách khứa đã về hết, chỉ còn lại vài người anh em thân thiết và những người trong gia đình, trong lúc đang thu dọn cùng với đám nhân viên, Vân Anh tiến lại gần phía Quang, đăm chiêu :

- Anh Quang !

- Ơi ! gì vậy ? đừng nói là em ép anh uống tiếp nữa nha, anh mệt lắm rồi đấy, hjx…

- Không ! uống gì nữa mà uống, ba em kêu anh vào phòng riêng có chút chuyện kìa…

Quang ngạc nhiên :

- Ba em muốn gặp anh à ? có chuyện gì vậy ?

- Làm sao em biết được, anh vào đi xem thế nào…

- Ờ ờ, để anh đi, phòng của anh Tâm hả ?

- Uh, mà nhớ nè…

- Gì thế…

- Ba mà hỏi gì là không được khai ra đâu đó nghe chưa ?

Quang cười :

- Trời ạ !! biết rồi thưa tiểu thư…

Lóc cóc mò lên phòng làm việc của anh Tâm ở trên tầng 3, Quang hít một hơi thật dài cho hết mùi bia rượu khi đứng trước cửa phòng. Rất ít khi ông Phi gặp riêng Quang để nói chuyện, vì vậy lần này có lẽ là vì một việc quan trọng nào đó.

Quang gõ cửa, tiếng ông Phi ở bên trong nói vọng ra :

- Quang à cháu, mở cửa vào đi…

Quang xô nhẹ cánh cửa, ông Phi ở trong phòng có một mình và đang pha sẵn một ấm chè, trông thấy điệu bộ của Quang, ông cười :

- Làm cái gì mà đứng sừng sững ở giữa nhà vậy, ngồi xuống uống nước với bác.

Đoạn ông rót hai chén nước chè, đưa sang cho Quang một chén, rồi nói :

- Sao hôm nay có bị ép uống nhiều bia không ?

- Dạ ! cũng không nhiều ạ ! cháu cũng không biết uống…

- Không được, đàn ông thì phải học uống rượu bia đi, sau này còn phục vụ cho công việc nữa.

- Dạ…

- Cháu uống nước đi rồi bác nói chuyện.

Chương 18 

Quang vẫn chưa biết là ông Phi sẽ nói chuyện gì, nhưng vẫn chầm chậm đưa chén nước chè lên miệng hớp một miếng nhỏ.

- Quang này…

- Dạ…

- Bác đã nuôi cháu ăn học suốt 5 năm qua và tiếp theo có thể sẽ là 4 năm Đại Học..

- Vâng ạ !! cháu thực sự phải cám ơn bác…cháu….

- Khoan hãy nói đến chuyện cảm ơn, Bác là người sống trọng tình nghĩa hơn tiền bạc, cái Tâm xem cháu như em ruột thì bác cũng xem cháu như con cái trong nhà. Từ trước tới nay chưa bao giờ bác đề nghị hay yêu cầu cháu bất kỳ một điều gì…

- Dạ vâng, bác cứ nói…

- Bác sẽ tiếp tục đầu tư cho cháu 4 năm học Đại Học, nhưng lần này sẽ kèm theo một điều kiện…

Quang hơi nhíu mày, khá run sợ :

- Điều kiện…gì ạ ?

Ông Phi hớp một ngụm trà, đặt cái chén xuống vuông vắn với mặt bàn, nói tiếp :

- Bác muốn sau khi cháu học xong, sẽ quay về đây để làm việc cho Công ty của anh Tâm…

Nghe đến đây, Quang thấy nhẹ cả người, cứ lo ông Phi đã phát hiện ra chuyện hắn và Vân Anh yêu nhau…

- Bác đã già rồi có lẽ một thời gian nữa sẽ nghỉ ngơi, bên cạnh Tâm có nhiều anh em nhưng đa số là dân giang hồ ít được học hành, cháu là em trai có thể xem là chỗ thân cận nhất, đủ tài và đức để về giúp đỡ cho anh Tâm.

- Dạ..nếu bác đã mong vậy thì cháu cũng xin hứa, sau khi học xong sẽ trở về để phụ giúp cho công việc của anh Tâm. 

- Bác đề nghị vậy, cháu không cảm thấy tức giận gì chứ ?

- Dạ không ạ ! Bác và anh là những người có ơn với cháu nhất, về giúp đỡ công việc cho bác và anh lẽ ra phải là nhiệm vụ của cháu thì mới đúng.

- Cháu nghĩ được như vậy là bác mừng rồi ! thôi cháu về nhà nghỉ đi, hôm nay cũng đã mệt lắm rồi phải không ? 

- Dạ vâng ! bác cũng nghỉ sớm đi ạ ! cháu xin phép…

- À mà, Quang này…bỗng nhiên ông Phi gọi với lại sau khi Quang đã đi ra đến gần cửa.

- Sao ạ bác ?

- Cái Vân Anh…nó ương bướng và khó bảo, nhưng bác thấy nó có vẻ nghe lời cháu, cháu giúp bác khuyên bảo em học hành, sang năm nó cũng chuẩn bị thi đại học rồi…

Quang thót tim :

- Dạ vâng ! cháu sẽ cố gắng giúp đỡ Vân Anh, bác yên tâm đi ạ…

Quang vừa ra khỏi cửa, đi chưa được mấy bước thì cô người yêu bé bỏng Vân Anh đã xồ đến hỏi dồn dập :

- Sao thế, ba em nói gì vậy ? có phải là ba đã…

- Không phải !! ba em muốn anh sau khi kết thúc 4 năm đại học sẽ về Hải Phòng để giúp đỡ công việc cho Cty của anh Tâm.

- Trời ?? chỉ vậy thôi đó hả ? thế mà em cứ tưởng, ba phát hiện ra rồi mắng anh một trận chứ…

- Ba em cũng nhờ anh quan tâm và theo sát em việc học hành đấy !! em cũng liệu mà chăm chỉ đi…

- Không cần anh phải theo, sang năm nhất định em sẽ thi đậu và sẽ ra học cùng với anh ??

- Cái gì ? con gái mà cũng học khoa kinh tế à ?

- Thì đã làm sao ? anh nghĩ chỉ có con trai mới được học thôi à ? em cũng muốn về giúp đỡ việc làm ăn của gia đình chứ…

Quang lại đưa tay ra gõ đầu cô người yêu nhưng lần này thì Vân Anh đã nhanh chân né được, sau đó cô bé nhếch mép cười trêu ngươi Quang rồi bỏ xuống nhà xe.

Hai đứa nhóc, vẫn đang còn vô tư lắm nên chưa thể hiểu hết được tại sao ông Phi lại đưa ra điều kiện này, 4 năm nữa, ông ấy biết sẽ có những biến cố nào xảy ra với gia đình và nhất là với chuyện làm ăn của Tâm.

Trước khi ra Hà Nội nhập học, Quang đã gặp Tâm để xin phép cho mình được trở về nhà thắp hương cho mẹ sau hơn 5 năm xa cách. Nhìn vào đôi mắt Quang, Tâm hiểu, em trai gã đã trở thành một người đàn ông, đã biết tự mình vượt qua nỗi đau để hướng tới hiện tại và tương lai, nhiều lần trước Tâm từ chối, nhưng lần này gã đồng ý.

Ngay sau khi biết được kế hoạch chuyến đi xa của Quang “rùa” – ngay lập tức cô nàng lém lỉnh Vân Anh cũng vào phòng ôm chầm lấy ba để thỏ thẻ ước nguyện một chuyến đi chơi xa về quê của Quang, tất nhiên ông Phi không dễ dàng gì nhận lời, ông chỉ bị ép buộc đồng ý sau khi cô con gái rượu thề thốt đủ điều…

Để đảm bảo an toàn cho hai anh em, ông Phi cho thêm người đi cùng với Quang và Vân Anh, ông cũng cho mượn chiếc xe bốn chỗ của mình để Quang đỡ phải đi tầu, vừa mất thời gian lại vừa lách nhách. 

Trước khi đi, ông cũng dặn dò Quang rất nhiều và điều quan trọng nhất đó là phải trông chừng Vân Anh, nó dù không còn bé nhưng lại vô cùng ham chơi nên đặc biệt phải đề phòng. Ông không lạ gì vùng đất nhiều sóng gió mà tuổi thơ của Quang và Tâm đã từng ở đó, cách đây 2 năm ông cũng đã đi cùng Tâm về lại nơi này để chuyển hai ngôi mộ của bà Thùy và ông Đức vào nghĩa trang thành phố, tiện cho việc chăm sóc và cũng tránh bị thất lạc. 

Đây là lần đầu tiên Vân Anh và Quang được đi xa cùng nhau, với Quang, chuyến trở về này đối với hắn vô cùng ý nghĩa, Quang muốn thắp hương báo tin cho mẹ và cũng muốn gặp lại những người bạn từ thủa nhỏ là Sơn “tèo”, Công “tũn” và Lọ Lem…Trong khi đó với Vân Anh, những đồ dùng cá nhân như kem chống nắng, đồ trang điểm, quần áo váy vóc đều được cô mang theo cứ như chuẩn bị cho một chuyến đi chơi vậy.

Ngày xưa hai anh em Tâm và Quang đi tầu mất đến 12 tiếng thì nay đi ô tô thời gian được rút ngắn lại chỉ còn có 8 giờ đồng hồ mà thôi. 

8 giờ đồng hồ lênh đênh trên xe khiến Vân Anh mệt rã rời gục vào vai Quang để ngủ, trong khi đó với Quang, càng về gần đến nhà, gã càng cảm thấy những kỷ niệm xưa cũ cứ thế ùa về trong trí óc, đường phố đã thay đổi nhiều, nhưng cũng không ngăn Quang có thể nhận ra được đường để về nhà mình.

Tuy nhiên trước khi trở về, việc đầu tiên phải làm đó là Quang phải nghe theo lời cô nàng quậy phá Vân Anh trước đã. 

Chiếc xe dừng lại ở một khách sạn lớn, có lẽ cái này xây sau khi Quang rời khỏi thành phố, hai gã đàn em của Tâm vào thuê 2 phòng, một phòng đôi cho 3 gã đàn ông và một phòng đơn cho Vân Anh.

Chưa kịp xách valy lên tầng thì tiếng điện thoại lại rung lên, vẫn là ông Phi gọi điện hỏi thăm cô con gái, và người ta chỉ nghe được tiếng than ngắn thở dài của Vân Anh rồi cô nàng nhanh chóng cúp máy.

Tắm rửa xong, Vân Anh lại đòi đi ăn vì lúc này đã là 5 giờ chiều, thấy thời gian trong ngày cũng sắp hết nên Quang cũng muốn dời chuyện thăm nhà vào ngày mai và đồng ý dẫn cô bé đi ăn. 

Cả 4 người lên xe ô tô đi về phía công viên trung tâm thành phố, sau 5 năm người ta đã sửa chữa cái công viên này khá nhiều, hệ thống đài phun nước, ghế đá, vườn hoa và cây xanh cũng mọc lên nhiều hơn. Nhưng có lẽ Quang không quan tâm lắm đến những điều này, cái mà gã đang nghĩ tới là chiếc ghế đá có dòng chữ Lọ Lem không biết nó có còn ở lại công viên này nữa không.

Chiếc xe hiệu Toyota dừng lại trước cửa nhà hàng Đệ Nhất – quán ăn mà ngày xưa bà Thùy – mẹ của Quang từng làm việc. Ngày xưa, Quang đã từng ao ước, có một ngày nào đó nó sẽ vào nhà hàng này một cách đường hoàng và sai bà Hương đem toàn bộ những đồ ăn ngon nhất của cửa hàng ra phục vụ cho nó, ngày hôm nay Quang đã làm được điều hắn muốn, duy có điều, ước mơ được một lần mời mẹ đi ăn nhà hàng thì đã mãi mãi không bao giờ có thể thực hiện được. 

Bà Hương chủ nhà hàng vẫn đon đả ra đón khách như mọi khi, ngó thấy biển số xe Hải Phòng, bà lại càng hớn hở hơn, Quang nhận ra bà ngay, vẫn cái điệu bộ lả lơi, vẫn mấy cái váy hở hang như hồi cách đây 5 năm, nhưng chắc chắn có cho tiền bà Hương cũng chẳng thể tin được là cái cậu thanh niên bước từ xe xuống, đi cùng với một cô gái đẹp mê người, tóc vàng chân dài, sành điệu, và lại còn có 2 bảo vệ đi cùng chính là Quang – con trai của bà Thùy – bà giúp việc cho cửa hàng của bà ta suốt mấy năm trước.

Quang gọi món, gã gọi rất nhiều những món ăn, cái gì ngon là Quang gọi ra hết, trông thấy sự khác biệt của Quang so với mọi ngày, ngồi bên cạnh, Vân Anh cảm thấy có điều gì đó ngạc nhiên.

Giờ đây Quang không còn là hắn của tuổi 18 nữa, hắn đang trở về là thằng bé lớp 6 con nhà nghèo, lần nào cũng chỉ biết đứng bên ngoài nhìn khách ăn ngon lành những con tôm, con cá…

Quang ăn rất nhanh, ăn rất nhiều, ăn như một kẻ chết đói, điều này khiến Vân Anh cảm thấy lo sợ, cô bé sau những phút kinh ngạc cũng đã tìm được cách để ngăn Quang lại, lúc này mồ hôi trên người Quang đổ ra như tắm, cái tuổi thơ nghèo đói và hèn hạ của hắn vừa hiện về đúng như những gì anh Tâm đã từng dự báo, và nếu không thể tự mình vượt qua được những nỗi đau và những mặc cảm này, Quang sẽ chẳng bao giờ có thể lớn lên.

Vân Anh lấy khăn ướt lau mồ hôi ở tay cho Quang, cô biết có điều gì đó vừa xảy ra với người con trai của mình, nhưng cô chưa tiện hỏi vào lúc này…Có vẻ như mảnh đất này chứa đựng những điều bí mật kinh khủng nào đó của Tâm và Quang…

Đêm hôm đó, trằn trọc không thể ngủ được sau khi chứng kiến những sự thay đổi đáng sợ của Quang, Vân Anh nhắn tin sang cho người yêu :

- Anh ngủ chưa ? anh có còn bị mệt nữa không ?

Cũng giống như Vân Anh, Quang vẫn không thể ngủ được trong lần trở về này, gã cứ trằn trọc mãi, hết quay ngang rồi lại quay dọc, không biết có nên trả lời tin nhắn của Vân Anh hay không, cuối cùng suy nghĩ mãi, Quang cũng cầm máy lên :

- Em ra ngoài được không ? Mình đi dạo một lát…

Vân Anh xuất hiện ở tiền sảnh khách sạn nơi mà Quang đã đứng đợi từ lúc nào, cô bé mặc trên người chiếc váy ngủ khá mỏng làm lộ ra những đường cong đẹp mê hồn của một cô gái tuổi 16. Đôi chân thon dài cùng mái tóc xõa ngang vai và làn da trắng nõn nà, có thể nói bọn nhân viên lễ tân chưa bao giờ được đón một vị khách nào đẹp hơn thế ở cái khách sạn này.

Quang và Vân Anh long dong ở quảng trường nơi những ngọn đèn điện vẫn còn chiếu sáng, mùa hè người dân ở nơi đây thức muộn và dậy sớm nên đường phố vẫn còn người qua lại, đi một đoạn dài, Quang mới cất tiếng nói đầu tiên :

- Cái nhà hàng mà anh dẫn em và mọi người vào ăn lúc chiều nay…em có biết nó có kỷ niệm gì với anh không ?

Vân Anh vẫn nắm chặt tay Quang, đôi mắt ngó sang người yêu chờ đợi câu trả lời cho những thắc mắc của cô :

- Nó là nơi mà ngày xưa mẹ anh từng làm việc, bà làm giúp việc ở đó, nhặt rau, rửa bát, dọn bàn ghế, lau chùi bếp…tất cả những gì mà bà chủ nhà hàng yêu cầu…

Vân Anh mím môi, đôi mắt đượm buồn…

- Mọi người kể lại, có lần mẹ anh bị ốm – nhưng bà Hương chủ nhà hàng vẫn ép mẹ anh đi làm, nếu không mẹ sẽ bị đuổi việc, dượng anh thì cả ngày rượu chè say xỉn, tất cả các việc chi tiêu trong nhà đều phụ thuộc vào số tiền công ít ỏi của mẹ, và vì thương anh, mẹ lại tiếp tục đi làm…

Đi một đoạn nữa, Quang lại kể tiếp câu chuyện:

- Sau khi mẹ anh mất, mọi người nói, mẹ anh bị lao lực, bà đã làm việc quá sức, cả ngày quần quật ở quán, đêm về lại không ngủ để ngồi đan khăn và áo cho khách…tất cả cũng chỉ để mong anh được đi học và được ăn no…

Đôi tay của Vân Anh run run, từ nhỏ cô bé đã sống sung sướng, dù mẹ mất sớm nhưng bù lại cô được một ông bố giầu có uy quyền làm chỗ dựa nên hầu như chẳng bao giờ phải lo nghĩ một điều gì.

- Anh đã từng hứa với mẹ, sau này sẽ đi làm kiếm thật nhiều tiền và sẽ mời mẹ ăn một bữa thật thỏa thê tại cái cửa hàng này, nhưng lời hứa đó anh sẽ không bao giờ thực hiện được nữa rồi…

- Em hiểu rồi, em hiểu tâm trạng của anh lúc đó rồi…em…em thương anh lắm…

Quang rùa quay sang, nắm nốt tay còn lại của Vân Anh, dí trán của mình vào trán của cô bé, lúc này đôi mắt của hai đứa đã nhìn thẳng vào mặt nhau, hơi thở đã ở sát bên nhau :

- Em hiểu gì về anh mà đòi thương anh ? Quang hỏi giọng đầy nghiêm nghị

- Em ..không …cần… hiểu, em.. tin.. vào ..những… cảm ..nhận… của.. mình – Vân Anh trả lời với giọng nói thều thào nhưng cũng rất mạnh mẽ…

- Cảm nhận như thế nào em nói anh xem ? Quang lại tấn công !

- Đây cảm nhận đây….

Dứt lời, cô bé nhún lên một bước, ngay lập tức đôi môi hình trái tim xinh xắn của vịt con lại chạm vào môi xấu xí của gã Rùa đen, giữa ngã tư đường, ở một nơi đất khách quê người, Vân Anh gạt bỏ đi tất cả mọi điều có thể xảy ra trên thế giới vào lúc này, cô chỉ quan tâm đến Quang và niềm tin vào tình yêu của mình mà thôi, và trong tình yêu thì những nụ hôn chính là hiện thân của điều đó.

Quang “rùa” cũng vòng tay ôm lấy Vân Anh, đôi bàn tay thô dáp khẽ xoa nhẹ lên mái tóc của cô bé…Với những người đang mất phương hướng và có phần sợ hãi, chỉ có tình yêu mới giúp họ có thể tự tin để bước tiếp…Cảm ơn em, cảm ơn Vịt con !

Sáng hôm sau thức dậy ! Quang dẫn cả đoàn đi ăn sáng ở khu phố Vườn hoa, đây là nơi mà ngày xưa chị Lan “sex” hay dẫn hắn đi ăn quà linh tinh mỗi buổi chiểu rảnh rỗi, từ khu phố này, chỉ cần đi bộ thêm một đoạn là sẽ về đến con hẻm nơi dẫn vào sân bóng, con hẻm đó cũng là nơi mà ngày xưa Tâm “ma xó” đã từng cứu nó với thằng Sơn “tèo”…

- Trời !! Anh kể thật không vậy ? Lừng lẫy như anh Tâm mà phải ném gạch thật hả ? Vân Anh bật cười trước câu chuyện ngây ngô hồi nhỏ của Quang và pha lia gạch cứu nguy của anh Tâm..

- ủa ? thế em quên là cái hôm sinh nhật em, anh cũng ném gạch đấy thôi, anh không học anh Tâm thì học ai nào ?? 

- Không thể tin được là hồi bé anh nghịch đến như vậy…

Dứt câu nói của Vân Anh là sự xuất hiện của con hẻm dẫn vào khu lao động nghèo. Sau nhiều năm với bao thay đổi, không ngờ con hẻm này vẫn chưa bị người ta quên lãng. Quang mở cửa xe bước xuống trước tiên.

5 năm – đã 5 năm trôi qua, bây giờ nó mới được trở về nơi gắn bó với tuổi thơ, nơi cuộc sống trước đây tuy nghèo nhưng luôn vui vẻ với bạn bè và hạnh phúc với tình yêu của người mẹ tần tảo sớm hôm.

Quang đứng chống hai tay vào bên sườn, nó đang hít hà bầu không khí thân thuộc nơi đây, cảm nhận như mọi thứ thơ bé đang trở về bên cạnh, hơn lúc nào hết, giờ đây sao nó thèm được tắm ở cái bể nước, thèm được đá một trận bóng, thèm được ăn một bát canh cá mẹ nấu…

Quang nhìn xuống chân mình, chiếc bóng của Vân Anh đã xuất hiện ở phía sau, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô bé nắm lấy tay nó, kéo hắn trở về với thực tại…

Cả 4 người tiếp tục tiến bước, đi qua con hẻm dài khoảng 50m…

- Hết đoạn này, em sẽ được trông thấy một khoảng trời mênh mông. Quang hồ hởi khoe với Vân Anh…

Nhưng khi những bàn chân đầu tiên tiếp xúc được với ánh sáng, Quang đã không còn tin vào mắt mình, mọi thứ đã đổi thay…

Trước mắt hắn lúc này là một khu phố ăn uống với đông đúc người qua lại, cái sân bóng ngày xưa có lẽ đã bị người ta san bằng đi rồi lát xi măng lên trên và trở thành vỉa hè cho những người bán hàng.

Quang nheo mắt, cái miệng cứ há hốc ra chứng kiến những thay đổi sau 5 năm ở nơi đây, theo trí nhớ, gã băng qua một con phố, đi sâu vào khu xóm nghèo nhà mình, nhưng càng đi, Quang càng không thể nhận ra được nữa, mọi thứ xưa cũ đã biến mất, những ngôi nhà tranh vách nứa ngày xưa đã không còn, thay vào đó là những ngôi nhà mái bằng, những quán ăn, những tiệm cắt tóc, hiệu cầm đồ, internet… 

Mọi ký ức – mọi kỷ niệm bây giờ mất sạch, Quang bàng hoàng, bủn rủn cả đôi bàn chân, hắn bèn ngồi lại một quán nước, hỏi chuyện ông cụ chủ hàng :

- Ông bán nước ở đây lâu chưa ạ ?

Ông cụ rót ra mấy cốc nước trà đá, nhìn Quang và mấy người đi xung quanh, chắc đoán được không phải là người nơi này :

- Ông bán cũng được gần 2 năm rồi, kể từ hồi người ta phá cái khu này đi để xây khu tái định cư.

- Ai phá cái khu này đi hả ông ? Quang tiếp tục hỏi..

- Thì chính quyền thành phố phá chứ ai phá, đất này nằm trong diện quy hoạch mà.

- Vậy ạ ! Thế ông có biết những hộ nghèo sống ở nơi đây thì họ đã đi đâu rồi không ạ ? 

- Ông không biết, hình như nghe nói dạo đó họ cũng phản đối dữ lắm, nhưng không nhà nào có giấy mua bán đất với sổ đỏ nên đành chịu, hầu như bỏ đi xứ khác làm ăn hoặc về quê hết rồi. Mà cháu có người quen trước sống ở khu này à ?

- Dạ ! Vâng ạ ! Hồi bé cháu từng sống ở đây…cũng 5 năm rồi cháu mới quay lại nơi này…

- 5 năm thì lâu lắm rồi, khu này giờ là trung tâm thành phố, người ta mua đất xây nhà, người ở khắp mọi nơi chuyển đến đây sinh sống, giờ cũng đông hộ dân lắm rồi…

Quang không hỏi thêm gì nữa, đôi bàn tay nâng cốc trà đá lên uống một ngụm cho mát dạ, như vậy là tất cả hàng xóm láng giềng ngày xưa đã chuyển đi hết, không biết bọn thằng Sơn, thằng Công theo bố mẹ chuyển đi đâu rồi, còn ở lại thành phố này hay là đã về quê… 

Vân Anh nãy giờ ngồi nghe, cũng hiểu ra một phần câu chuyện, càng hiểu, cô càng cảm thấy thương cho Quang hơn ! như vậy là vùng đất gắn liền với tuổi thơ của anh ấy đã không còn nữa, Quang giờ đây như một người cô độc, nơi này không còn là nhà, và Hải Phòng thì lại càng không !

Gửi tiền ông cụ xong, cả 4 người lại quay ra xe, con hẻm này dính bở tường với mấy khu nhà trên phố nên người ta không phá đi, nó trở thành đường thứ hai ra vào khu phố tái định cư, chứ bình thường chẳng mấy ai đi đường này làm gì, người ta đã làm đường, mở lối đi ở phia trên, nếu vậy thì căn nhà gỗ với bãi sắt vụn của anh Tâm chắc cũng bị phá đi rồi.

Quang chống tay lên thành xe, đăm chiêu ngắm nhìn tất cả lại một lần nữa trước khi sẽ lại rời xa nơi này, và lần này, Quang biết có thể sẽ không phải là 5 năm, mà sẽ là 10 năm, 20 năm hoặc mãi mãi Quang sẽ không trở về nữa…Nếu có về, hắn cũng chỉ ra một thắp hương cho mẹ mà thôi…

2 năm trước, anh Tâm và ông Phi đã trở về thành phố này, có lẽ anh Tâm đã biết chuyện người ta đã phá bỏ mọi thứ để xây khu nhà ở mới, nhưng không hiểu vì sao anh ấy lại không nói gì với Quang…

Cũng may là ông Phi và anh Tâm đã kịp chuyển hai ngôi mộ của ông Đức và bà Thùy vào nghĩa trang thành phố để tránh thất lạc và tiện hơn cho việc thăm nom, chăm sóc. Hôm đi gọi hồn, xem bói, ông Đức đã hiện về, mong muốn mồ mả mình không bị đụng chạm nhiều, và ông vẫn muốn ở lại thành phố này, không muốn trở về quê, nơi có quá nhiều kỷ niệm đau thương với ông. Nghe theo lời bố, Tâm đã làm theo ước nguyện của ông Đức.

Hôm qua, Tâm cũng đã có gọi về cho ban quản lý nghĩa trang, nhờ họ chỉ đường cho Quang và Vân Anh biết chỗ ở mới của ông Đức và bà Thùy chứ nếu cứ đi tìm từng ngôi mộ một thì có lẽ phải mất vài ngày.

Cuộc đời âu cũng lạ, hai con người không quen không biết, một người chết vợ, người kia mất chồng, đều là những người tha hương cầu thực chỉ mong một cuộc sống yên bình no ấm, đều có độc nhất một đứa con trai nhưng lại không sống khỏe mạnh để chăm lo cho chúng nó, giờ đây hai ông bà đang nằm cạnh nhau, nếu có thể giúp đỡ và chăm sóc được cho nhau thì tốt quá. 

Quỳ gối xuống ngôi mộ của mẹ mình, Quang thắp nén hương, đốt nhang, hòa rượu…sau 5 năm, đứa con trai nghịch ngợm, lười nhác và học dốt đã quay trở về, trở về để báo tin cho mẹ biết, hắn đã 18 tuổi, đã thi đậu Đại Học và sẽ là sinh viên một trường kinh tế… 

Hôm nay, Quang không khóc – hắn không muốn bà Thùy chứng kiến những giọt nước mắt yếu đuổi, con nít và thiểu bản lĩnh của một gã đàn ông, hắn muốn mẹ trông thấy hắn thật khỏe mạnh, thật giỏi giang…

Có thể Quang không khóc – nhưng đứng đằng sau hắn, cô nhóc Vân Anh lại rơi những giọt nước mắt...cô thầm cảm ơn bà Thùy, cảm ơn người phụ nữ nhân hậu đã sinh thành và nuôi dưỡng một người con trai tốt bụng, dũng cảm, và tình nghĩa…

“… cảm ơn bàc, đã mang anh Quang đến cho cháu, cháu xin hứa với bác, cháu sẽ không bao giờ để anh ấy phải buồn, phải cô đơn, cháu sẽ luôn ở bên cạnh, luôn yêu thương và sẻ chia mọi điều với anh ấy, như những gì mà bác luôn mong anh ấy có được…”

Quang định ở lại lâu hơn thêm một lúc nữa, nhưng những cơn gió giật, màn đen của những đám mây u ám kéo về báo hiệu sẽ có một cơn mưa bất chợt khiến hắn và Vân Anh phải nhanh chóng quay lại xe để trở về khách sạn. Ngồi trên xe, tinh thần đã sảng khoái trở lại, Quang bắt đầu trở về là chính mình :

- Lúc nãy ở bên mộ mẹ anh ! em nói lầm bầm gì vậy ? có phải xin xỏ điều gì không ?

- Ai thèm xin gì cho em ! Em chỉ xin cho anh thôi !!! Vân Anh bĩu môi

- Xin cho anh ?? Quang trợn mắt – khiếp, thế em xin gì thế ? Nói anh xem nào ?

- Ô hay ! sao em lại phải nói cho anh ? Em xin toàn điều bí mật, chỉ có mẹ anh mới biết được thôi…

- Á à…tôi đoán không nhầm, là có người nói với mẹ tôi là sẽ thương yêu tôi đây mà…

- Ai…ai nói…Vân Anh đỏ mặt !!

- Đấy, mũi em đỏ ửng lên rồi kia kìa, em ngốc lắm, không giấu được anh đâu…

- Aaaaaaa !!! gã rùa kia !! ta ghét ngươi, ta ghét ngươi….

Cơn mưa rào đáng ghét, dự định chiều nay sẽ dẫn Vân Anh đi chơi một vòng quanh thành phố, rồi đến 6 giờ tối sẽ đi ăn cơm, về trả phòng và tất cả sẽ lên đường về lại thành phố Hải Phòng, thế mà mưa suốt khiến tất cả chẳng đi đâu được, cứ loanh quanh ở cái khuôn viên khách sạn này. Ông Phi thì gọi điện hỏi thăm Vân Anh suốt, chả để cho cô bé yên…

Đứng ngoài lan can trông ra bên ngoài ngắm mưa, Quang bất chợt trông thấy một đám con nít hình như đang đạp xe trong mưa, trông chúng thật tinh nghịch và đáng yêu, dường như có cả một cô bé mặc váy trắng đang ngồii sau chiếc xe đạp nữa…Cô bé ấy đang cười rất hồn nhiên, nhưng rồi bất chợt, cô nhóc ngoái đầu lên lan can tầng 3 của khách sạn, đôi mắt nhìn thẳng vào Quang, không chớp !!!

Quang giật mình suýt đánh rơi chai nước Lavie khi nhìn vào đôi mắt ướt nhòe trong mưa ấy – cô bé mặc váy trắng đó !!! sao giống Lọ Lem đến lạ lùng…

Nghĩ đến đây, Quang ném chai nước vào sọt rác, phi xuống tầng 1, không nói gì với hai gã bảo vệ và Vân Anh…Nhưng khi hắn ra đến cửa thì đám nhóc đã đi mất tự lúc nào…

Linh tính mách bảo có một điều gì đó, mơ hồ mà Quang không biết nó là gì, gã nhở một nhân viên khách sạn, bấm số gọi taxi…

Chiếc xe chở Quang đi theo hướng công viên, về tới căn nhà bán kem của bạn thằng Sơn “tèo” ngày xưa, nơi này sau 5 năm cũng không thay đổi là bao nhiêu. Chỉ có những căn nhà cấp 4 được thay thế bằng những khu nhà tầng khang trang. 

Đầu ngõ, căn biệt thự 3 mặt tiền, chính là nhà của Lọ Lem, sau 5 năm, không biết giờ cô bé trông như thế nào, chắc cũng thay đổi nhiều và xinh như Vịt con vậy…Quang hồi hộp cho chiếc xe tiến đến gần hơn và dừng lại ở phía đối diện cổng ra vào. 

Bao suy nghĩ cứ len vào đầu hắn, liệu có nên xuống xe, bấm chuông và gặp Lọ Lem hay không ? Sau 5 năm, cô ấy liệu có còn nhận ra mình hay không ? Nhưng tại sao lại không gặp khi mà ngày xưa hai đứa đã rất vui vẻ bên nhau, đó là một kỷ niệm đẹp và nó đã theo Quang suốt 5 năm qua. Gặp lại Lọ Lem đã từng là một ước muốn của Quang – bây giờ căn nhà đã ở trước mặt, Lọ Lem đã ở trước mắt, vì lý do gì mà hắn lại không thể làm như vậy ?

Nghĩ đến đây, Quang dặn gã lái taxi chờ mình 5 phút, rồi xô cửa, bước ra ngoài…

Quang chạy ù sang đường để tránh cơn mưa quái ác, đứng dưới hiên căn nhà tráng lệ mà ngày xưa hắn toàn trèo tường vào, Quang có đôi chút lo sợ…nhưng giờ đây hắn là một chàng trai 18 tuổi, lại chuẩn bị là tân sinh viên chứ đâu phải là một thằng nhóc đen thùi lùi, gầy còm xấu xí con nhà nghèo như trước kia nữa…Quang đưa tay bấm chuông…

Chưa đầy 30 giây sau, có tiếng người bước chân ra cửa, cánh cửa gỗ được mở ra, một người phụ nữ nhiều tuổi, có lẽ là bà giúp việc, cầm ô đi ra bên ngoài, bà ta chưa vội mở cửa cho Quang, chỉ hỏi nhỏ :

- Cậu tìm ai ?

Quang mỉm cười thân thiện, nhẹ nhàng đáp :

- Dạ, cháu tìm Lọ Lem…à quên mất, tên cô bé là gì nhỉ…Quang ngớ người “thôi chết cha, mình đâu có biết Lọ Lem tên thật là gì đâu ?”

- Lọ Lem nào kia ạ ? bà giúp việc lại hỏi…

- Dạ…là cô bé con ông chủ nhà đấy ạ, nhà này có một đứa con gái thôi đúng không bác ?? Quang lúng túng.

Nhìn thấy điệu bộ có vẻ ngập ngừng của Quang, bà giúp việc cần trọng…

- Xin lỗi cậu, nhà này không có ai là Lọ Lem cả, chắc cậu nhầm nhà…

- Dạ không !!! Cháu không nhầm đâu ạ.. Lọ Lem sinh ngày 27 tháng 11, năm nay 16 tuổi rồi, cháu là bạn của cô ấy từ cách đây 5 năm kia ạ…

Nghe những thông tin mà Quang đưa ra, bà giúp việc cũng lắc đầu ngán ngẩm :

- Xin lỗi cậu, nhà này không có ai như vậy cả, thôi cậu về cho, tôi đang bận công việc nhà…

Nói xong, bà giúp việc lẳng lặng quay vào trong nhà, đóng vội chiếc cửa cổng lại, bỏ mặc Quang một mình với sự mông lung, hai bàn tay gã vẫn đang nắm chặt vào những thanh sắt “Như vậy là sao…?”

Bất lực !! Quang đành bỏ tay ra, rồi quay lại xe, nhưng khi gã chưa đi được vài ba bước thì tiếng cửa gỗ lại mở ra, bà giúp việc khi nãy lại xách ô gọi Quang quay trở lại :

- Tôi biết cậu tìm ai rồi, cô bé Lọ Lem mà cậu nói chắc là cô Trà My con gái ông Giang – phó bí thư thành phố. Hai năm trước, ông ấy li dị vợ, rồi bị cách chức, sau đó một thời gian thì bán căn nhà này rồi chuyển đi nơi khác rồi, cô Trà My cũng đi theo ông ấy…Tôi mới chuyển về đây làm nên không biết được nhiều chuyện nhà ông ấy thế nào, muốn biết gì cậu cứ hỏi những người sống lâu năm ở đây thì rõ…

- Vâng ! Cháu cám ơn bà nhiều lắm, vậy mà cháu cứ tưởng là cháu bị nhầm cơ…

Bỏ ra 20 nghìn ngồi ăn kem, Quang được bà chủ cửa hàng kể lại cho gần như toàn bộ câu chuyện về gia đình nhà Trà My trong 5 năm qua:

“…Ông Giang phát hiện ra vợ mình cặp bồ với gã bạn thân, uất quá không nói nên lời nằm ốm ở nhà một thời gian, sau đó thì bị người ta kiện làm sai chứng từ, thất thoát hàng tỷ của nhà nước, ông phải bán đất để bù vào số tiền đó, may mà có chân trong nên mới không bị đi tù, chỉ bị bãi chức xuống làm văn phòng, ít lâu sau thì hai vợ chồng lên tòa li dị, ông cũng bán nốt căn nhà này cho người khác rồi đem cô con gái duy nhất là Trà My về quê tĩnh dưỡng. Khổ thân ông ấy, bao nhiêu chuyện tai ương cứ thế đổ ập xuống nhà, may mà vẫn giữ được mạng sống là còn may rồi…Anh em họ hàng của ông ấy trên này cũng còn đông lắm, nhưng ai cũng sợ bị vạ lây nên tẩy chay ông áy hết, thế mới biết, khi người ta có chức có quyền thì ai cũng đến, cầu này xin nọ, đến khi người ta sa cơ lỡ bước thì vung tay chối sạch…”

Chẳng biết nói gì, Quang chỉ thấy thương cho Lọ Lem, sau bao nhiêu chuyện xảy ra với cô bé, tường rằng khi lớn lên Lọ Lem sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc, vậy mà rút cuộc cô ấy lại còn gặp phải nhiều tai ương hơn, không biết lúc này Lọ Lem đang ở đâu…nghĩ mà buồn…

Ăn hết ly kem tươi, rồi lên taxi trở về khách sạn, Quang “rùa” không thể nào quên được câu chuyện vừa lắng nghe, giờ đây, hắn lại càng mong ước được 1 lần nữa gặp lại Lọ Lem, chỉ cần biết cô ấy đang ở đâu, dù xa xôi và khó khăn như thế nào, nhất định hắn sẽ đi tìm…

Vừa về đến khuôn viên khách sạn, bước xuống xe là Quang đã gặp ngay bà sư tử Hà Đông Vân Anh đã đứng chờ từ lúc nào, chưa để cho Quang phân trần, Vân Anh đã tra khảo :

- Anh bắt taxi đi đâu vậy, sao không nói với em một câu…

Nhìn điệu bộ hai tay đứng chống nạnh, tóc cột lên cao, mặc bộ alibaba đi đôi dép xỏ ngón mầu đỏ của cô nhóc, Quang bật cười : 

- Anh đến nhà một người bạn quen thôi mà…nhưng mà người ta chuyển nhà rồi…Mà, em sao thế ?? sao trông buồn cười vậy ??

- Buồn cười cái gì !!! Anh trốn đi chơi mà không cho em đi cùng..huhuhu…

- Thôi nào, xem anh mua quà gì về cho em này ???

- Quà à ?? cái gì vậy ? có ăn được không ? 

- Tất nhiên là ăn được chứ !! Kem hộp nha ! đúng loại socola mà em thích nữa nhé…

- E hèm !! may mà anh có quà mang về nên em tuyên bố sẽ không giận anh nữa, thôi được rồi đưa hộp kem đây….

- Không được đâu sói ơi !!!

Quang bỏ chạy lên tầng 3, cô nhóc Vân Anh đúng là giống hệt vịt con, lạch bạch lùa theo sau, miệng không ngớt gào thét : Trả kem đây, trả kem đây….

Vân Anh đúng là dạng bám dai như đỉa, lùa theo Quang lên tận phòng mình, Quang nấp sau chiếc ghế, tay dư dư hộp kem như trêu ngươi cô bé, biết là lùa không được đối phương, Vân Anh liền giờ trò…vác gối đập !!

Phải áp dụng đến phương pháp bạo lực này, gã rùa mới chịu đầu hàng giao nộp kem !! 

- Anh đầu hàng, anh đầu hàng, đây kem của em đây, hjx hjx, sao mà em vũ phu vậy hả ??

Quang để hộp kem lại trên bàn, nằm vật ra giường, bật nút giảm điều hòa xuống 16 độ, gã đang nóng như thiêu đốt sau mấy phút vật lộn với Vân Anh, cô bé vịt con cũng không thua kém, nô đùa nghịch ngợm với người yêu đến toát cả mồ hôi ra cũng đang mệt nên tạm thời bỏ qua hộp kem, nằm phịch ra giường hóng mát…

Nằm được một lúc, Vân Anh lại lồm cồm bò dậy, định bụng sẽ lật ngửa Quang ra để hỏi tội, ai dè bị Quang nắm được tay, gã xoay một vòng thế là cô bé lại thành ra bị nằm ở dưới, còn Quang thì nằm chận lên trên, lúc này má đã sát má, môi đã kề môi, Vân Anh thở phì phò :

- Nè…định làm gì ta vậy ??

Quang rùa không nói gì, gã nhìn thẳng vào đôi mắt Vân Anh, rồi nhìn xuống má, xuống môi, tất cả mọi thứ của người yêu hắn đều đẹp, đẹp tuyệt vời…

- Muốn ăn thịt em có được không ? Quang nháy mắt…

- Thịt em dai lắm, anh có nhai được cả đời không ? Vân Anh cũng không vừa

- Cả đời em thì chắc là anh chịu, nhưng cả đời anh thì chắc là được…

Vân Anh đỏ mặt, không nghĩ được là cái tên Rùa này mà ngày hôm nay cũng biết nịnh mình lấy một câu…

Bất giác, Quang rướn người lên phía trước, bàn tay phải xoa tóc cô bé, Vân Anh nhắm mắt lại chờ đợi một nụ hôn ngọt ngào…

Quang đặt lên môi Vân Anh những khát khao của lòng mình, hắn tự hào vì có một cô gái xinh xắn, đáng yêu, vui tính như cô nhóc ở bên cạnh, có phải đây là một sự đền bù cho những mất mát của cuộc đời hắn ?? Càng nghĩ vậy, Quang càng hôn Vân Anh say đắm, nhiệt độ trong phòng càm giảm, thân nhiệt của cả hai lại càng tăng lên…

Đây là lần đầu tiên Quang và Vân Anh hôn nhau ở trên giường và trong một điều kiện thuận lợi về thời gian như thế này, không phải lo sợ, không phải ngóng đợi ai phá đám hay bất kỳ một điều gì khác sẽ làm hỏng đi những khoảnh khắc tuyệt đẹp này…

Bỗng, Vân Anh rướn người lên phía trước để tựa lưng vào thành giường khiến cho Quang bị trôi tụt xuống dưới, cô bé mở mắt ra, lúc này toàn bộ đôi mắt của Quang đang chằm chằm nhìn vào cái khe giữa bộ áo mỏng manh của cô bé, đôi mắt gã không chớp, có lẽ cả đời Quang chưa bao giờ nhìn thấy một vật gì đẹp hơn thế trên cõi đời này !!! Đang mải mê nhìn, Quang ngước mắt lên bắt gặp ngay cái ánh nhìn sắc như dao cạo của Vân Anh…

Ngay lập tức Vân Anh thét lên : Tên Rùa kia !!!! Ai cho ngươi dám !!!

Ba chân bốn cẳng, Quang xách dép bỏ chạy ra bên ngoài, mở cửa rồi chuồn ra bên ngoài…

Vân Anh bất giác, ngó xuống bộ ngực của mình nhìn xem có bị mất gì không !!

Ngay lúc đó Quang lại xô cửa ngó vào, miệng lí nhí : Anh xin lỗi…

Tức hộc máu vì bị nhìn thấy lần thứ hai, Vân Anh lại nổi cơn tam bành : Aaaaaaaaaaa……Ta sẽ giết ngươi !!!!

Lúc này ở Hải Phòng, ông Phi và Tâm cũng đang có một số công chuyện cần phải bàn bạc, người đàn ông 54 tuổi sau nhiều năm chinh chiến trên thương trường và chiến trường có vẻ như đã cảm thấy mệt mỏi :

- Bác muốn rút, nhưng có lẽ đây là điều sẽ rất khó khăn, khi đã ngồi chung một con thuyền, sẽ không dễ dàng gì họ cho ta một mình lên bờ...

Ngồi trên chiếc ghế salon, Tâm “ma xó” rót một tách chè, suy nghĩ:

- Cháu hiểu, nhưng nếu cứ tiếp tục, e rằng đến khi có chuyện, sẽ vượt tầm kiểm soát của chúng ta ?

- Bác cũng đã tính đến phương án 2 rồi, sẽ có một đường rút lui an toàn, nhưng khi ấy mọi gánh nặng sẽ đổ dồn hết lên vai cháu, bác sợ cháu sẽ bị thiệt thòi…

- Cháu không sao đâu, như vậy cháu lại càng thấy mừng, khi ấy cuộc chơi mới của cháu sẽ chính thức được bắt đầu. Cháu muốn xem, khả năng của mình sẽ đến đâu…

Thấy Tâm trả lời dứt khoát như vậy, ông Phi cũng cảm thấy mừng, nhưng bên cạnh đó ông vẫn còn nhiều điều phải lo khác nữa…

- Dạo này, công việc làm ăn ở bến tầu không gặp phải cản trở gì chứ ? 

- Hiện tại thì chưa, cháu chỉ sợ sau khi bác rút chân, bọn nó sẽ cho người tới phá đám…

- Nếu không muốn thất thế, chi bằng chúng ta sẽ để cho giang hồ Hải Phòng nổi sóng một phen…rồi sẽ biết ai thật ai ngay !!

Phi “đen” hớp một miếng nước, đôi mắt gian xảo nhìn ra bên ngoài thành phố, ông ta cười, một nụ cười đầy bí hiểm…

Giới giang hồ Hải Phòng lại sắp có chuyện rồi đây !!

Chiếc xe chở 4 người sau một chuyến đi dài đã về đến thành phố Hải Phòng, Vân Anh như thường lệ, vẫn đang gục đầu vào vai Quang miên man say giấc ngủ. Anh chàng tinh nghịch, thổi phù phù vào mặt cô bé, Vân Anh mắt vẫn nhắm tịt nhưng miệng thì kêu lên những tiếng phản đối nũng nịu, chưa dừng lại ở đó Quang lại vén tóc cô nàng lên rồi cắn nhẹ vào tai cô bé, ngay lập tức Vân Anh vùng dậy, khuôn mặt ngái ngủ như một đứa con nít đang say sữa ăn vạ bằng thể loại khóc chỉ ra tiếng không ra nước mắt :

- huhu !! để yên cho em ngủ nào…

Quang bĩu môi, nhăn trán dỗ dành :

- Ui, ui tiểu thư xinh đẹp ơi, xấu chưa kìa ! Dậy đi nào, bọn mình về đến nhà rồi…

Vân Anh nghe Quang nhắc đến từ “nhà” thì bừng tỉnh, lấy tay xoa xoa dụi mắt rồi ngó sang hai bên đường :

- Đúng là đã về đến nhà rồi này ! ôi em yêu Hải Phòng, em yêu nhà em quá !!

- Nói thế hóa ra em không thích nhà anh chứ gì ? 

- Uhm, không phải, em yêu Hải Phòng nhất, em yêu nhà anh thứ hai…

- Xin cô, lẻo mép vừa thôi…dậy đi nào, uống chút nước nha…

Chiếc xe rẽ sang một con đường mới, băng qua hồ Lệ Thủy, Vân Anh dán con mắt của mình ra bên ngoài :

- Ôi, em thèm nước mía ở hồ quá, mát chưa kìa !! lát mình đi uống nước mía anh nha…

Quang dù đã biết rõ tính ham ăn háu uống của cô nàng nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên :

- Về nhà ăn cơm xong ! chắc em còn bụng để đi uống nước mía quá nhỉ ??

- Ý – Quán Diamond kìa…trời ơi, em muốn hát quá…lâu lắm rồi em không được đi hát…

Và cứ thế trên đoạn đường ngắn ngủi còn lại, Vân Anh cứ thao thao bất tuyệt về những điều mà mình muốn làm, cứ như 2 ngày qua cô bị ném lên miền núi xa xôi và lạc hậu nào đó vậy…

Lúc này đã là 8 giờ tối nhưng cả nhà vẫn chưa ai ăn cơm, hôm nay cả Tâm và ông Phi đều ở nhà để đón hai anh em sau lần đầu tiên đi xa…ông Phi thì lo lắng không biết con bé ngỗ ngược có chịu ăn uống nghỉ ngơi hay không, còn Tâm thì trong lòng đầy băn khoăn, không biết Quang sẽ đối mặt với những sự thay đổi như thế nào…chấp nhận sự thật hay vẫn yếu đuối như xưa ?

Cuối cùng, chiếc xe Toyota cũng về đến trước cổng, chưa thấy mặt nhưng ngay lập tức ông Phi đã được nghe giọng nói đanh đá thường ngày của cô con gái yêu :

- Đàn ông con trai gì mà nhờ xách có chút hành lý cũng từ chối vậy…

- Ô hay ?? có cái túi nhỏ xíu mà em cũng không tự mang vào được sao ? Quang cự lại…

- Tôi ghét anh ! đưa đôi dép đây xem nào…Vân Anh bặm môi, nhăn nhó…

- Có chuyện gi xảy ra với cô con gái cưng của ba vậy ? ông Phi ra tận cổng đón Vân Anh.

Trông thấy bóng dáng của ông Phi, Vân Anh thét lên trong sung sướng cứ như cha con đã xa nhau vài năm trời vậy :

- Ba…Ba ơi ! con nhớ ba lắm !!!

Ông Phi mỉm cười, lắc đầu, hạnh phúc ôm cô con gái vào lòng…giá như ngày xưa mỗi lần đi xa về, ông cũng đều làm như vậy giống như tối nay, có lẽ Vân Anh sẽ không có những ngày tháng cảm thấy mình như bị cô độc…

Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro