Chương 1-3 : Sau tường ngăn có nam thần « part 1»

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Sau tường ngăn có nam thần « part 1»

***

" Gặp lại Cố Dư Sinh, đã là hai năm sau, lúc tôi vừa định hỏi hắn, cuộc hẹn trước kia vì sao lại không tới? Hắn nhìn tôi, trước mở miệng nói với người bên cạnh, sau lại dùng ngữ khí vừa khách sáo vừa bình tĩnh, cô là ai? Ba chữ đơn giản đó, khiến cho hốc mắt tôi suýt chút nữa đỏ lên, thì ra, tôi vẫn chờ người, nhưng người sớm đã không nhớ tôi. "

Lúc Tần Chỉ Ái viết xuống trang nhật kí, đã biết rằng cả đời sẽ không có gì phát sinh với Cố Dư Sinh, ai ngờ qua hai năm, vậy mà cô lại ở trong nhà hắn. Tần Chỉ Ái ở lại nhà Cố Dư Sinh đến ngày thứ năm, mới tình cờ thấy được Cố Dư Sinh.

Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang ngủ say, mơ mơ màng màng cảm giác được bên người mình đang có một người nằm, toàn người cô run đến lợi hại, trong nháy mắt từ trong mộng tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh chính là một người đàn ông.

Qua ánh sáng đèn đêm, mờ tối, mặc dù không nhìn rõ gương mặt của người đàn ông, nhưng khi liếc mắt một cái cô đã nhận ra được hắn chính là Cố Dư Sinh. Hai năm không gặp, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút hoảng hốt, cô cố gắng trấn định lại cảm xúc một hồi lâu, mới bình tĩnh lên tiếng:

" Anh đã trở lại? "

Cố Dư Sinh không trả lời lại Tần Chỉ Ái, thậm chí nhìn cũng chưa hề liếc nhìn cô một cái, hắn vươn tay nắm lấy cằm của cô, nâng mạnh gương mặt của cô lên, sau đó đi đến bên tai cô, cố ý nhấn mạnh nói, từng chữ một khinh miệt được khẽ nói ra:
" Còn giả bộ cái gì? Cô hao hết tâm tư muốn đi vào ở lại nhà của tôi mà, lại còn năm lần bảy lượt đi tìm ông nội tôi nói tôi cho cô một mình phòng không gối chiếc mà, không phải là muốn tôi trở về ngủ với cô sao? "

Tần Chỉ Ái bị lời nói của hắn đùa cợt, ngẩn ra, cô còn chưa kịp hồi thần, thì hắn đã kéo chăn che lại trước mặt cô, động tác thô lỗ xé rách áo ngủ của cô, không mang theo chút gì thương tiếc mà chạm lên da thịt cô......

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tần Chỉ Ái tỉnh lạ, bên người đã không còn một bóng người, mà Cố Dư Sinh cũng chẳng biết đã đi đâu. Nếu không phải cơ thể còn đau nhức và từng mảnh nhỏ áo ngủ bị xé rải rác trên mặt đất, thì Tần Chỉ Ái còn tưởng rằng tối hôm qua chỉ là một trận ác mộng mà mình mơ thấy.

Tần Chỉ Ái rời giường, vào phòng tắm, rửa mặt, thay đổi lại quần áo sạch sẽ, rồi đi xuống lầu ăn bữa sáng. Lúc xuyên qua hành lang, Tần Chỉ Ái theo thói quen nhìn thoáng qua về phía dưới lan can lầu một ở phòng khách, Cố Dư Sinh đang đứng ở phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía cô đang nói chuyện điện thoại.

Tần Chỉ Ái theo bản năng ngừng bước, trong nháy mắt đầu cô hiện lên chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.
Vào lúc cô vô cùng sững sờ, thì Cố Dư Sinh đã nói chuyện điện thoại xong, đứng bên cạnh hắn cách đó không xa là quản gia, tất cung tất kính nói:

" Cố tiên sinh, xe đã được chuẩn bị tốt."

" Ừ "

Cố Dư Sinh lạnh nhạt đáp lại một tiếng, Tần Chỉ Ái nhanh phục hồi tinh thần, cô thấy Cố Dư Sinh nhận lấy áo khoác tây trang từ trong tay quản gia cầm đến, đi về phía cửa. Hắn đổi xong giày, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, bỗng nhiên như đang nhớ tới cái gì, lại ngừng bước, hắn không nhìn quản gia, thế nhưng lại dùng giọng điệu thản nhiên nói với quản gia, không mang theo màu sắc tình cảm gì mở miệng nói:

" Ông cho người mua hộp thuốc tránh thai đi, sau khi cô ta ở trên lầu tỉnh lại, nhớ bảo cô ta uống. "

Lời nói của hắn giống như một chậu nước lạnh chứa băng sơn địa tuyết* trong đó, không chút lưu tình tạt về phía Tần Chỉ Ái.

* tuyết phủ đầy trời đất, cực kỳ lạnh, rét như cắt.

Thân thể của cô run rẩy, đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng. Cô cho rằng, lần gặp mặt hai năm trước, hắn nhìn cô mà hỏi người khác rằng "Cô ấy là ai?" đã đủ khiến cô tan nát cõi lòng rồi, không ngờ rằng hai năm sau gặp lại, lại càng vụn vỡ.

Tần Chỉ Ái đứng sau lan can lầu hai, vẫn luôn nhìn rõ bóng lưng của Cố Dư Sinh, nhưng căn bản lại không thể nhớ hắn bước ra khỏi cửa từ lúc nào. Cô cảm giác được lồng ngực mình có chút khó chịu, trong tim cực kỳ nặng nề, mỗi một nhịp đập thình thịch đều khiến cho người cô động một cái liền phát đau.

Lúc Tần Chỉ Ái lấy lại tinh thần, ngoài phòng có thể nghe được tiếng động cơ xe của Cố Dư Sinh khởi động, cô sợ quản gia trở về nhìn thấy tình cảnh chật vật của chính mình lúc này, liền vội vàng quay trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, Tần Chỉ Ái mới nhận ra, mắt mình không biết từ lúc nào đã phủ một tầng sương.

Tần Chỉ Ái đợi nước mắt khô, tâm trạng cũng ổn định lại, mới giả vờ như mình mới tỉnh ngủ, xuống lầu một lần nữa.

Quản gia nhìn thấy cô mới dừng tay nói:

" Tiểu thư, cô dậy rồi sao? "

Đúng ra quản gia nên gọi cô là " Thái Thái ", nhưng Cố Dư Sinh không cho, vậy nên chỉ có thể gọi cô là " tiểu thư ".

Tần Chỉ Ái không so đo, sắc mặt bình thản ừ một tiếng, đi vào phòng ăn.

Trước đây, khi ăn cơm, quản gia bưng món ăn lên sau đó liền rời đi. Nhưng mà hôm nay, quản gia dọn thức ăn lên liền đứng bên cạnh bàn ăn, một tấc cũng không rời. Tần Chỉ Ái tỏ vẻ hoàn toàn không nhận thấy được sự bất thường, bình tĩnh thong thả ăn sáng.

Quản gia đứng cách cô không xa, thấy cô ăn hết cháo, ông bắt đầu do dự bất an, nhiều lần muốn nói gì đó với Tần Chỉ Ái, môi giật giật, nhưng mở miệng lại không nói nên lời.

Mãi đến khi Tần Chỉ Ái buông đũa, quản gia cuối cùng cũng nhắm mắt gọi:

" Tiểu thư... "

" Trong nhà có thuốc tránh thai không? " Tần Chỉ Ái không đợi quản gia nói hết đã chen ngang lời bà.

Cô biết quản gia sẽ nói gì, tuy chỉ có vài lời, nhưng từ miệng của quản gia nói ra sẽ khiến cô không còn chút tôn nghiêm. Trong lòng cô biết rõ, quản gia biết trong lòng Cố Dư Sinh ghét cô thế nào, cô sẽ không biến mình thành trò cười cho người khác.

Tần Chỉ Ái liếc quản gia một cái, nhàn nhạt bổ sung:

" Nếu có thì lấy giúp tôi ! "

Quản gia nghe cô nói như vậy liền ngẩng người, sau đó không nói gì chỉ làm theo lời Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái bình tĩnh nuốt viên thuốc xuống trước mặt quản gia, sau đó không hề hoang mang lấy giấy ăn lau khô vệt nước bên khóe môi, tao nhã thong thả đứng lên, ra khỏi phòng ăn.

Cô đi chưa được hai bước, quản gia bỗng nhiên lên tiếng:

" Tiểu thư... "

Tần Chỉ Ái dừng bước, quay đầu lại.

" Tiểu thư, Cố tiên sinh nói, Cố lão tiên sinh tối nay sẽ đi Nam Hải..."

Quản gia do dự mấy giây, mới tiếp tục nói:

" Cố tiên sinh còn nói, chỗ dựa của tiểu thư không còn, có chuyện gì cũng đừng làm phiền ngài ấy. "

Cô vốn cho rằng mình chủ động hỏi thuốc sẽ cứu được một ít tôn nghiêm của bản thân, lại không nghĩ rằng hắn còn nói với quản gia những lời này. Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run lên một cái, biểu hiện trên mặt vẫn bình tĩnh không để lộ chút khó chịu nào, giống như quản gia không phải đang nói chuyện với cô, cô nhàn nhạt hỏi một câu:

" Còn chuyện gì nữa không? "

Quản gia trả lời: "Không có".

Tần Chỉ Ái không nói gì, quay lưng rời đi.

***

Cũng đã một giờ sáng, chỉ sợ đêm nay Cố Dư Sinh sẽ không quay trở về. Từ ngày hắn dặn dò quản gia bắt cô uống thuốc tránh thai rồi rời khỏi nhà, đến bây giờ đã một tháng rồi, vậy mà hắn vẫn chưa trở về.

Ngày đó lúc hắn dặn dò quản gia nói với cô rằng đừng làm phiền hắn, cô thật sự không hề làm phiền hắn. Vì thế, một tháng này cô và hắn không hề gặp mặt, một cú điện thoại cũng không gọi cho nhau.

Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm kim đồng hồ kiểu Châu Âu đang chỉ xuống đất, phát ngốc hồi lâu, mới chậm rãi quay lại xem ti-vi. Ti-vi đang chiếu bộ phim có diễn viên mà cô thích nhất đóng, nhưng mà cô lại không có tâm trạng xem, liền tắt ti-vi, đứng dậy về phòng.

Có lẽ là lúc nhìn thời gian ở dưới lầu, cô vô tình nghĩ đến Cố Dư Sinh, cho nên bây giờ nằm trên giường, không thể lập tức đi vào giấc ngủ, dù nhắm mắt nhưng vẫn suy nghĩ mông lung một lúc lâu, thật khó mới cảm thấy buồn ngủ, nhưng vừa rơi vào giấc ngủ, điện thoại bàn trên tủ đầu giường lại vang lên.

Là Cố lão gia gọi điện thoại về, Tần Chỉ Ái nghe, đầu dây bên kia là tiếng của má Trương, người đã làm việc cho nhà họ Cố hơn hai mươi năm:

" Thiếu phu nhân, thật ngại quá, muộn như vậy còn gọi điện cho cô, vừa rồi Cố lão gia có gọi điện thoại tới, nói là sáng sớm hôm nay người đã bay về Bắc Kinh, mời cô cùng thiếu gia buổi tối tới nhà cũ dùng cơm... "

Má Trương là nghe lời của Cố lão gia, chỉ có ông là người duy nhất trong nhà dám không làm theo ý của Cố Dư Sinh, gọi cô là " Thiếu phu nhân ".

" Thiếu phu nhân đừng quên nói cho thiếu gia biết... "

Cố Dư Sinh đã nói cô không được làm phiền hắn, Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn mở miệng nói bảo mẫu Trương gọi điện nói với Cố Dư Sinh, nhưng mà còn chưa kịp nói, cô lại nghĩ tới lời cảnh cáo của hắn.

Hắn nói rằng, ông là người thân duy nhất của hắn, nếu không phải cô dùng thủ đoạn hèn hạ nào khiến ông bắt buộc cô và hắn ở cùng nhau, thì cô đừng mong được bước chân vào gia đình hắn, hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô chút nào!

Hắn còn nói, tốt nhất là không được để ông biết hắn và cô quan hệ không tốt, nếu ông vì thế mà sốt ruột, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho cô!

Cô ở trong nhà Cố Dư Sinh, mà má Trương còn phải gọi điện thoại cho hắn, đây không phải là đang nói mối quan hệ của hai người đang rất tồi tệ hay sao, mà má Trương lại hầu hạ ông nhiều năm như vậy...

Tần Chỉ Ái suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không nói ra những lời kia, đổi thành:

" Má Trương, tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại cho Dư Sinh biết. "

Cúp điện thoại, Tần Chỉ Ái dựa đầu vào giường, cầm điện thoại di động tìm số của Cố Dư Sinh, do dự một lúc lâu mới bấm quay số.

Điện thoại truyền đến tiếng reo máy, Tần Chỉ Ái căng thẳng đến mức không dám thở. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, tiếng thứ tư còn không vang lên, đầu dây bên kia đã bị ngắt máy không một chút thương tình...

Cố Dư Sinh ngắt điện thoại của cô...

Tần Chỉ Ái mím môi, cô không tiếp tục gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh mà soạn một tin nhắn, gửi cho Cố Dư Sinh.

Trên màn hình điện thoại cũng không chầm chậm hiển thị: " Tin nhắn đã được gửi ", Tần Chỉ Ái không thể làm gì khác hơn ngoài việc gọi lại cho Cố Dư Sinh, mà lần này trong điện thoại không phải truyền đến âm thanh của tiếng reo máy mà là tiếng máy bận đầy khó nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro