Chương 2: Bỏ trốn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn mắt Mộc Ly Ưu lóe lên ánh sáng nhạt, Thu Mạt đột nhiên có loại dự cảm xấu, có chút do dự, ''Tiểu thư, người tại sao lại hỏi cái này?''

Mộc Ly Ưu che miệng nhỏ cười hì hì, tay xua xua, ''Haha, không sao cả, chỉ là bỗng nhiên nhớ đến, hỏi một chút, liền hỏi một chút, ngươi đừng có làm ra bộ biểu tình này, hôm nay là ngày vui của tiểu thư, muốn vui vẻ, biết không!''

''Thật?'' Không phải nàng không tin tưởng lời nói của tiểu thư nhà mình, thực sự là mấy ngày gần đây, hành động của tiểu thư khiến nàng vô cùng mệt mỏi.

Nhìn mặt Thu Mạt đầy vẻ không tin tưởng, Mộc Ly Ưu đột nhiên trở nên nghiêm túc, ''Thu Mạt, ta là cái gì của ngươi?''

''A!, người là tiểu thư, tự nhiên là chủ tử của nô tỳ.'' Đối diện với khuôn mặt đột nhiên biến sắc của tiểu thư, suy nghĩ của Thu Mạt có chút không theo kịp.

''Đã như vậy, thì lời ta nói, ngươi có phải hay không nên làm theo?''

''Vâng.'' Mặc dù không biết rõ ràng tại sao Mộc Ly Ưu lại đột nhiên nghiêm túc, nhưng Thu Mạt vẫn theo đúng sự thật đáp.

''Tốt, đã như vậy, coi như ngươi là chủ tử, người có phải hay không vì ta mà nghĩ tới hạnh phúc...''

''Tiểu thư, tuyệt đối không thể, người làm như vậy, sẽ hại toàn bộ Mộc phủ.'' Đoán được suy nghĩ của Mộc Ly Ưu, Mạt Thu vội vàng ngăn cản.

''Đừng cản, ta đã nói thì nhất định sẽ làm.'' Nói xong không cho Thu Mạt có cơ hội mở miệng, thừa dịp nàng không chú ý mà điểm huyệt ngay trước ngực, sau đó tay chân nhanh nhẹn cởi áo hỉ vừa dày vừa nặng trên người xuống, chẳng bao lâu, hai người cũng đã hoán đổi xong quần áo.

Không để ý ánh mắt đầy khiếp sợ của Thu Mạt, Mộc Ly Ưu mang nàng tới giường nhỏ ngồi yên, phủ khăn hỉ lên, sau nói câu xin lỗi, để lại cho Lâm Vương một phong thư, đè ở trên bàn, ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi Lâm Vương phủ.

Thuận lợi ra khỏi cổng, Mộc Ly Ưu trước tiên chính là chạy như bay tới cửa thành. 

Tất cả mọi chuyện đều trót lọt, không có bất kỳ trở ngại nào.

Ba ngày sau.

Cách Hoành thành đã có chút xa, Mộc Ly Ưu đi qua một cái trấn nhỏ, tìm một quán trọ nghỉ ngơi.

Thuê một gian phòng, Mộc Ly Ưu dặn dò tiểu nhị chuẩn bị nước nóng cùng thức ăn, trong lúc chờ đợi, nàng không khỏi nghĩ tới việc mình đến được nơi này.

Kiếp trước, ở thế kỷ 21, nàng là thiên kim Đại tiểu thư của tập đoàn thành phố S, nàng nhớ rõ, ngày đó là sinh nhật nàng mười tám tuổi, tất cả bạn bè tốt, bằng hữu thân thiết đều tới chúc mừng sinh nhật Tiểu công chúa nàng, chỉ là giữa bữa tiệc đột nhiên có người đưa tới một cái hộp, sau nàng mở hộp ra, phát hiện bên trong có một chiếc nhẫn màu tím vô cùng kỳ lạ hình phượng hoàng đậm chất cổ xưa, nàng cũng không biết phải làm thế nào liền cầm lên, không tự chủ được đeo lên ngón trỏ bên tay trái, sau đó thoáng một cái trước mắt, tỉnh lại ở nơi chưa từng được ghi chép trong lịch sử Trung Quốc cổ đại.

Trước khi tỉnh nàng đã ngủ ba ngày liên tiếp, ba ngày kia, Mộc Ly Ưu đang tiêu hóa một ít hình ảnh không thuộc về mình, chờ nàng tỉnh lại, cuối cùng đã là tân nương xuất giá.

Nhắc tới cũng bực bội, xuyên qua chuyển kiếp, xuyên tới chỗ nào không tốt, lại cứ nhất định xuyên vào tiểu thư trên người mang bệnh lạ ốm yếu, mặc dù rằng, cái thân thể này dáng dấp vô cùng xinh đẹp, chính là người đẹp nhất nàng từng gặp, mặt mũi đẹp động lòng người, da thịt còn có thể so được với tuyết, giống như một mỹ nhân tuyệt thế. Hơn nữa nàng tỉnh lại cũng không xuất hiện tình trạng buồn ngủ, hơi thở cũng hệt như người bình thường vậy, quan trọng nhất chính là, nàng phát hiện, cái thân thể này biết võ công nha, cái này nàng tuyệt đối không thể tưởng tương được, có tố chất!

Chỉ là nàng còn không biết rõ sử dụng như thế nào, nhưng mà điểm huyệt một người, nàng liền theo cảm giác, muốn điểm nơi nào liền điểm nơi đó, nếu không sao có thể thuận lợi như vậy, giải quyết được Thu Mạt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro