#6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi đang nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường của mình, lâu lâu lại gào lên, vò đầu bứt tóc rồi lại nằm xuống...hệt như người mới trốn trại ra vậy
- ah chết tiệt, làm sao để gặp lại Mikey bây giờ, không gặp thì sao mà tuyên chiến được, con mẹ nó tức thiệt chứ.

Đã hơn 1 tuần kể từ khi cậu kể cho mọi người nghe về việc của Mikey. Trong khoảng thời gian đó cậu và mọi người luôn đi tìm tung tích của Mikey nhưng lại không thấy. Cậu thường xuyên đi tới chỗ căn cứ cũ của Phạm Thiên, chờ từ sáng đến tối, mấy ngày liên tục nhưng cũng không có được bất kì thông tin gì. Bây giờ thì cậu đang vô cùng bất lực mà quằn quại trên chiếc giường của mình.
- ahh Mikey, Mikey, Mikey, Mi...key

Rồi bỗng nhiên cậu trầm xuống, nằm im, miệng không ngừng gọi "Mikey", giọng cậu nhỏ dần rồi nghẹn lại. Lấy ra trong túi áo một chiếc vòng tay, 1 chiếc vòng tay bằng bạc, và là vòng đôi...với Mikey. Cậu nắm chặt nó, cuộn vào trong ngực, khe khẽ nói

- Mikey em nhớ không? Đây là chiếc vòng mà chúng ta đã mua vào lần đầu chúng ta đi lễ hội cùng nhau đấy. Nếu tính ra thì đã 12 năm rồi, em còn giữ nó chứ? Lúc đó em nằng nặc đòi tôi mua cho bằng được nhưng tôi lại ngượng ngùng từ chối vì vốn đây là vòng đôi cho các cặp nam nữ, nhưng với cái bản tính lì lợm của em thì tôi cũng phải chào thua.

// -này Takemichi, nếu là vòng đôi thì tao 1 cái mày một cái nhé *cười* //

- đồ ngốc, ngốc nhất trên đời, nhưng mà biết làm sao được vì hôm đó tôi đã lỡ thích em mất rồi.

Takemichi cười nhẹ, 1 giọt nước mắt từ trên khoé mi chảy xuống, mắt cậu nhắm nghiền, dường như đã ngủ luôn rồi, ấy thế mà tay cậu vẫn nắm thật chặt chiếc vòng đó, không hề buông
- tôi nhớ em

/sân thượng toà nhà XXX/
Mikey với bộ đồ mỏng manh đang ngồi trên nơi cao  nhất của toà nhà, rảo mắt nhìn xuống đường phố Tokyo nhộn nhịp cùng những ánh đèn đủ màu thích mắt. Gió mùa thu thổi qua người có chút lạnh lẽo, nhưng với anh như vậy là quá tầm thường, cái thời tiết này thì làm sao lạnh bằng trái tim trong lồng ngực anh được. Anh khẽ lấy một chiếc vòng bạc ra, giương nó ra trước ánh trăng, mải mê ngắm nhìn.
- Takemichi à, kết thúc rồi

Anh thả, phải, là anh đã thả chiếc vòng kia xuống từ tầng thứ 52. Trước khi thả nó có lẽ anh cũng chần chờ một chút, anh nhận ra điều đấy nhưng rồi cũng thẫn thờ quay lưng bước đi

                                    ~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, Takemichi vẫn đi đến toà nhà cũ ấy, mặc dù cậu biết cậu có ngồi đây bao lâu cũng không thể tìm thấy anh, cậu cũng đã có ý định từ bỏ để đi tới nơi khác tìm anh nhưng rốt cuộc bằng 1 cách nào đó, cậu vẫn đi tới toà nhà này, thật sự là vô cùng khó hiểu.
- tch, mình tới đây làm quái gì cơ chứ, quả nhiên là chẳng có gì, về th...

Takemichi ngừng lại, ánh mắt và khuôn mặt trở nên biến sắc khi nhìn về phía cửa ra vào, ngỡ ngàng vô cùng...là Sanzu...hắn ta đang đứng ở ngay đó
- ara, bị phát hiện mất rồi, mày cố chấp thật đấy, con muỗi à

Sanzu dần dần tiến về phía trước, cậu theo phản xạ lùi về đằng sau 1 vài bước
- Takemichi-kun, tao đến không phải để giết mày đâu
- ý mày là sao?
- hửm? Tao chẳng có ý gì cả, tao muốn gặp mày để nói chuyện, thế thôi. Với cả là giết mày bây giờ thì mất vui...để lần sau vậy
"Để lần sau?" _Takemichi nghĩ
- à đúng rồi, nghe bảo mày định cứu Mikey khỏi bọn tao hả? *sát khí*
- đúng vậy, thì có làm sao?
- phụt...hmm hâhhahahahahahahahahah

Sanzu bỗng nhiên cười lớn vô cùng điên loạn, đôi mắt dần trở nên đỏ ngầu
- h-hả?

- mày ngây thơ quá hâhha, thú vị thật đấy, muốn cướp thủ lĩnh của bọn tao thì trước tiên hãy bước qua xác tao và phạm thiên trước đi

- Mikey vốn là của bọn tao, tao sẽ không để mày cướp cậu ấy trắng trợn như vậy được, bọn tao sẽ hạ hết bọn mày để mang Mikey về

- hửm? Thế nào là "cướp trắng trợn" khi mà Phạm Thiên là do cậu ta thành lập và nhận bọn tao vào? Mày không thể nào cướp cậu ta về được đâu, Mikey đã thay đổi rồi, không phải là bọn tao thay đổi cậu ấy mà là do cậu ấy bị bản năng hắc ám bên trong chi phối, nếu đã là bản năng thì có kéo cậu ta về đâu cũng vô ích. Có thể là Mikey quá khứ là của bọn mày, nhưng bây giờ và tương lai nữa...mãi mãi là của bọn tao

Takemichi nhất thời tức giận, bay tới đấm Sanzu 1 phát vào mặt, Sanzu bị đấm bất ngờ nên chưa kịp tránh né, bị va thẳng vào tường

- mày im miệng ngay cho tao, dù Mikey có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, thì Mikey vẫn sẽ mãi là Mikey...của tao, là người mà tao yêu nhất trên đời

Takemichi gào lên mặt Sanzu, hắn lau đi vết máu trên mặt của mình, từ từ tiến gần Takemichi
- ha, quả nhiên là mày yêu Mikey
"a thôi chết lỡ miệng mất" _takemichi nghĩ
- tao cũng vậy, tao cũng yêu Mikey lắm, thậm chí tao còn yêu em ấy hơn là mày yêu em ấy nữa...rất nhiều.
- h-hả?

Sanzu đột nhiên kích động, lấy khẩu súng từ trong túi ra, vồ lấy cậu ngã xuống, đưa súng vào gần cổ họng cậu, gào vào mặt cậu không kiểm soát

- mày có biết là vì mày mà tao đau khổ đến dường nào không, Mikey...em ấy không yêu tao, em ấy yêu mày, đồ khốn nạn. Là vì mày, tất cả là vì mày mà em ấy mới không yêu tao. Lúc còn ở trong bang, em ấy lúc nào cũng đối xử đặc biệt với mày, lúc nào cũng giương cái ánh mắt dịu dàng đó cho mày, cái ánh mắt mà cho dù tao có làm đủ thứ cho em ấy thì tao vẫn không có được. Mày là cái thá gì chứ, chỉ là 1 con muỗi yếu ớt chỉ được cái miệng, trong khi tao...tao đã cố gắng vì em ấy rất nhiều, tao có gì gọi là thua kém mày cơ chứ. Thậm chí...thậm chí là cái chiếc vòng bạc mày tặng cho em ấy, đêm nào em ấy cũng đưa nó ra ngắm nhìn rồi lại khóc lên nức nở. Con mẹ nó, mày biết không? Em ấy giống như là 1 thiên thần vậy, xinh đẹp tuyệt trần nhưng em ấy lại vô cùng tàn ác, hệt như 1 con quỷ vậy. Tao yêu say đắm cái vẻ đẹp ấy, sự khát máu ấy, sự tàn ác, tất cả những gì thuộc về em ấy. Bởi vậy tao phải giết mày, nếu mày chết rồi, thì tất cả của em ấy sẽ thuộc về tao. Ahh nghĩ tới thật thú vị nha

Bỗng nhiên Sanzu đứng dậy, thu hồi khẩu súng, quay lưng về phía cậu

- ngày 1 tháng 10, ở chân núi xxx vùng Kantou, phạm thiên sẽ giao chiến với bọn mày, đừng có quên. Ah dù sao thì cũng còn 1 tuần, tận hưởng những ngày cuối đời đi Takemichi-san

- đừng có mơ mà thắng được bọn tao, tao nhất định sẽ thắng mày, và cướp Mikey

Sanzu cười khuẩy, giọng giễu cợt
- để xem, tao sẽ giết mày, sớm thôi. Ok pai pai
Sanzu đi mất hút, Takemichi lúc này đang bần thần và đang load những chuyện vừa mới xảy ra, rồi giật bắn đứng dậy, chạy thật nhanh về báo cho mọi người.

"Mikey, đợi tôi"

______________
- aaa vậy là sắp giao chiến với Takemichi và bọn họ rồi sao, thật là hoài niệm, này Sanzu
- tao nghe
- ngày hôm đấy mày đừng đụng tới Takemichi...có được không
Sanzu hơi bất ngờ
- nhưng...tại sao?

Mikey quay lại, nhìn Sanzu bằng ánh mắt khát máu vô cùng
- vì tao sẽ giết cậu ta
- ha? Hmm tốt thôi, Mikey-sama

Aa, chính là cái ánh mắt này, hắn chết mê chết mệt anh mất, có thể nói rằng hắn yêu anh đến chết đi được, lòng ham muốn nổi lên...hắn muốn anh.

- Sanzu, tao đang có hứng, làm 1 nháy không
- oh, lâu lắm rồi mới thấy Mikey-sama đây chủ động, được thôi, tao sẽ phục vụ mày

Nói vậy thôi chứ hắn biết rằng lúc Mikey đang mê man đắm chìm vào bể dục...với hắn, anh 1 câu 2 chữ đều gọi "Takemichi". Đau đớn, trong lòng Sanzu lúc đó chỉ có vậy. Làm tình với mình mà lại đi gọi tên một người khác...cái cảm giác đó nó khó tả vô cùng. Và Sanzu, hắn đã chịu nỗi đau như vậy trong suốt 10 năm, là một kẻ lụy tình

_________________
Chap này tôi cho Sanzu chiếm sờ pót laiii, để mọi người cảm nhận được sự máu choá của nó.
Đang tải: 6/6/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro