Chương 431 - 440

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 431 - Chân Tướng Trận Mưa Lũ 


Diệp Quân ngẫm nghĩ một cũng nên kể cho hắn nghe qua chút, ngồi xuốt hít sâu một hơi, nói ra: "Chuyện này quá tà môn rồi, lúc ấy chúng ta sau khi đi vào, tìm khắp nơi phòng trong phòng ngoài đều không thấy lão Lưu nhưng là ngửi thấy có mùi thối, đầu tiên tưởng là mùi từ wc bốc ra về sau có người nói cái mùi kia không phải là mùi của xác chết, chúng ta dựa vào mùi thối đó mà tìm được . Đi vào phía sau nhà hắn, xác định cái kia mùi thối kia là từ trong hầm ngầm, lúc đấy phái trên hầm ngầm còn có một cái nắp bằng xi măng. Trưởng thôn huy động mọi người tập trung cạy cái nắp đó ra,khi nắp hầm được mở có một mùi thối, mọi người ai cũng bịt mũi, nôn thống nôn tháo, không thở nổi Lúc ấy phía dưới tối đen không nhin thấy gì . sau khi để bay bớt mùi đi . Trưởng thôn cho người đi lấy vài cái đèn pin soi xuống dưới . ." Nói đến đây, Diệp Quân dùng ánh mắt sợ hãi miêu tả cho Diệp Thiếu Dương, "Ngươi biết rõ trông thấy cái gì rồi hả?" Diệp Thiếu Dương lắc đầu. Diệp Quân nói bằng giọng run run chậm rãi nói ra, "Lão Lưu ngay tại phía dưới hầm, trên người bò đầy giòi bọ, đã nát mất một nửa, nhưng. . lão Lưu đang đứng đầu nghểnh lên trên, nhe lanh trợn mắt, trông rất ghê sợ, nhìn như muốn bò ra khỏi, may là không có cái thang nào không thì không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra."

"Ôi định mệnh . . ." Tiểu Mã tưởng tượng ra cảnh đó, nhất thời không kiềm chế được . "Đây là thật đấy, nhị thúc của ngươi chính xác tận mắt nhìn thấy ." Diệp Quân sợ Diệp Thiếu Dương không tin, có chút kích động nói. Diệp Thiếu Dương trịnh trọng gật đầu, "Nhị thúc cháu tin mà, sau đó mọi việc xử lý như thế nào ?" Diệp Quân nói: "Lúc ấy tất cả mọi người sợ cháng váng, có người nói muốn báo cho mọi người biết, nhưng là trưởng thôn không cho phép, nói chuyện này có quái dị, vạn nhất xử lý không tốt, tạo thành ôn dịch cái gì đấy, muốn cứu cũng không kịp nữa nên tạm thời đóng cái nắp hầm lại, sau đó mời một vị tiên sinh đến Vị tiên sinh kia nói một tràng dài, ta người bình thường cũng nghe không hiểu, ta chỉ nhớ mang máng vị tiên sinh nói cái gì mà, đây là hạn thi, là Hạn Bạt làm, bất quá trưởng thôn sợ đưa tới cảnh sát, nên tin tức này tạm thời còn phong tỏa .

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, cái kia vị tiên sinh ngược lại là không có nói linh tinh, người chết không chôn cất có thể thành cương thi, xác phân hủy mà vẫn có thể đứng như vậy có rất nhiều nguyên nhân nhưng đều do quái dị làm ra cả, nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi: "Nhị thúc cái hầm hiện tại có người trông coi sao?" "Không có người nhìn xem, ngươi nhìn xem chẳng ai dám bén mảng tới đó, " Diệp Quân nói, "Vị tiên sinh nói, cứ như vậy để đó, đợi đánh chết Hạn Bạt về sau, sẽ đem hắn cùng một chỗ đốt đi. Trưởng thôn lại để cho người chuyển một khối đá lớn đặt ở phía trên, vật kia cũng ra không được, tạm thời cũng không có việc gì." Nói đến đây, nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt cảnh cáo nói: "Cẩu nhi ta đã nói với ngươi, đừng tưởng rằng ngươi học được vài năm đạo pháp mà đi thể hiện đâu, cái này Hạn Bạt cũng không phải là một em bé dễ đối phó đâu, ngươi ở lại nhà cho ta, ta đi vào nội thành mua cho ngươi ít đồ lễ để ngươi đi tế tổ ." Diệp Thiếu Dương cười gật đầu, "Vậy thì tạ ơn Nhị thúc rồi." Nhị thẩm nói: "Hài tử vừa trở về, đùng nói mấy việc đáng sợ kia nữa, ta đi làm cơm, buổi trưa hai người uống với nhau chén rượu đoàn viên mừng ngày trở về ." Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: "Trong nhà còn có nước để nấu cơm sao?" "Nấu cơm nước vẫn phải có, hiện tại vẫn còn, ta hay vào thị trấn kéo một xe nước mang về sinh hoạt, trong nhà bình thường nước dùng vẫn phải có, mặc dù phải dùng tiết kiệm " Diệp Quân thở dài, "Chỉ là đáng tiếc không có nước cho hoa màu, dự là năm nay sẽ mất mùa ." Tiểu Mã đáp một câu: "Không phải có xe ấy ư, dùng xe vào thị trấn lấy nươc về tưới cho hoa màu là được mà " Diệp Quân cười nói: "Thằng nhóc này biết nói đấy, haha ta đi một chuyến vào thị trấn cả đi lẫn về mất bao nhiêu xăng dầu, mà hiện tại nước còn đắt ngang dầu rồi đó, hỏi xem cái đám hoa màu kia có trị giá bằng không ?" Tiểu Mã lúc này mới đem sổ sách tính toán tới, xấu hổ đỏ mặt không dám nói gì . Gần giữa trưa, đồ ăn chuẩn bị xong, một đứa nhóc tầm 13-14 tuổi đẩy cửa đi vào, Diệp Quân giới thiệu, đây là con của ông Tiểu Soái, đang học tiểu học, đợt này nghỉ hè nên phải học thêm . Ông nói còn một đứa con gái lớn, năm nay vừa thi đại học nên đang ở trên trường Diệp Quân lấy ra một chai rượu tốt đãi khách, rót cho Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã mỗi người một chén sau đó mọi người vừa ăn vừa nói chuyện . . . , trong lúc ăn không tự chủ được nói chuyện về trận mưa lớn khi trước

. "Trận mưa lớn đó cũng thật kỳ lạ, " Diệp Quân uống nhiều hơn một chút, nên cũng bắt đầu nói nhiều, nói khẽ với Diệp Thiếu Dương nói, "Năm đó chính xác là mưa nhiều, bình nguyên Địa Khu đều có lũ lụt, nhưng chúng ta ở vùng núi, bao nhiêu năm cũng chưa bao giờ mưa lớn như vậy, lại nói tiếp, còn là vì đào được ấn của Sơn Thần . . ." Diệp Thiếu Dương hắn đã sớm hoài nghi, trận mưa lớn kia có gì đó không bình thường, nghe Diệp Quân vừa nói như vậy, lập tức kích động lên, chăm chú nghe. Diệp Quân nói: "Năm đó, chúng ta vùng này sửa lại cầu lớn, tạc núi mở đường, đào thấy được một khối đá cao tầm nửa người có hình một con sư tử lớp người già có người nói, đó là ấn trấn núi của Sơn Thần, để dưới chân núi có tác dụng phù hộ cho mọi người bình an vô sự, một khi lấy đi, Sơn Thần tức giận, sẽ thả ra mưa lũ. Mấy người có chức có quyền nghe đâu đó là ấn Sơn Thần có giá trị không hề nhỏ lên đã lấy đi, ngờ đâu năm đó mưa lớn, lũ lớn xảy ra . . . Haiz,. . có nhiều thứ, thật sự không thể không tin." Diệp Thiếu Dương nghe kinh hãi không thôi, hỏi: "Cái kia Sơn Thần ấn kia trông như thế nào, Nhị thúc người có nhìn thấy chưa vậy ?" Diệp Quân lắc đầu nói: "Ta có nghe nói là giống sư tử, nhưng chưa được nhìn thấy." Giống sư tử. . . Chẳng lẽ là Tỳ Hưu? Chuyện này, thật có chút quái dị, nói không chừng đằng sau có chân tướng gì đó, Diệp Thiếu Dương quyết định tập trung điều tra một phen. Lại ngồi trò chuyện thêm một lúc . Diệp Thiếu Dương hỏi: "Nhị thúc, năm đó cón Thi Sát ám hại cháu nhị thúc có biết, sau đó nghe nói nó bỏ chạy lên núi, bây giờ lại nghe nói là xuất hiện ?" Diệp Quân lắc đầu, hồ nghi nhìn hắn, "Ngươi nghe ai nói ra, không thể nào, ít nhất ta không biết." Diệp Thiếu Dương vốn tưởng rằng sẽ có đầu mối gì đó nhưng ai ngờ nhị thúc chối đây đẩy không nói,rồi tự mình ngồi trầm ngâm không nói gì . Nhị thúc nói với mình nhiều chuyện bí mật tại thôn sao nhắc tới chuyện này lại có thái độ như vậy, thúc không thể có lý nào nói dối mình được, cho nên hoặc là Thi Sát đã rời núi nhưng thúc không biết, hoặc là sư phụ lừa dối mình. Cẩn thận suy tư một hồi, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai cái khả năng này đều có, bất quá Diệp Quân quanh năm trong thôn sinh hoạt, nếu như ngay cả ông ấy cũng không nghe thấy việc Thi Sát rời núi thì sao sư phụ có thể biết được này, chẳng lẽ bấm đốt tay tính ra ? Diệp Thiếu Dương không hiểu ra sao, bất quá mình cũng đã đến đây rồi, ở lại có rất nhiều cơ hội để điều tra, hơn nữa trước mắt là phải tập trung đối phó với Hạn Bạt, lập tức lo nghĩ, đã có chủ ý, dặn dò Diệp Quân vợ chồng, tạm thời đừng nói cho ai biết thân phận đệ tử Mao Sơn của mình, nói mình là cháu trai, hay cháu bên ngoại của Nhị Thẩm đến thăm người. " Thi Sát đối với ta có thù hận saua sắc ta lo lắng nó ở ngay vùng núi lân cận, vạn nhất biết rõ ta trở về, sẽ đến muốn mạng của ta đấy." Diệp Thiếu Dương lấy lý do như vậy nói với họ . Cái lý do này tương đối thuyết phục, Diệp Quân, hai vợ chồng lúc này biểu thị muốn giấu diếm thân phận của hắn, ai cũng không nói.








Chương 432 - Lão Quỷ Đánh Lén


Trên thực tế, Diệp Thiếu Dương dấu diếm thân phận mục đích hoàn toàn ngược lại: Hắn là không muốn bại lộ thân phận của mình, miễn cho bị thi sát biết rồi lén đi âm thầm, đề phòng chính mình, tạo thành cục diện địch trong tối ta ngoài sáng .

Nếu thật sự thi sát chủ động tới tìm chính mình gây phiền toái, thì quả thật mong còn không được, đỡ mất công đi tìm, nhưng thi sát tu luyện mười mấy năm, chỉ số thông minh tuy không bằng con người, cũng tuyệt đối không phải ngốc .

Diệp Thiếu Dương tin, nó nhất định có thể nghĩ đến, chính hắn muốn về thôn, khẳng định là đã chuẩn bị rất tốt, bởi vậy tuyệt đối không dám manh động.

Cơm nước xong, Diệp Quân đẩy cửa đi vào trong sân, ngửa đầu nhìn mây đen, thở dài, thất vọng nói: "Mây đen nhiêu như vậy, tại sao trời vẫn còn chưa có mưa."

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không thể nói thật với ông ấy, ở bên trong Nhị Thẩm cùng Tiểu Mã đi vào một gian phòng đã thu dọn sạch sẽ, đây là một gian phòng, bên trong còn có cái phòng nhỏ, bày một cái giường, vừa lúc đủ hai người nằm.

Diệp Thiếu Dương nhìn mọi nơi đánh giá một chút, phòng thực sự rất sạch sẽ, đồ dùng rất ít, có vẻ rất mới, liền hỏi: "Nhị Thẩm, đây là phòng mới sao?"

"Đây là xây cho Tiểu Soái dự bị tương lai kết hôn dùng để ở, tạm thời không ai ở, vừa lúc đãi khách dùng, các ngươi an tâm ở lại đi không có việc gì đâu."

Diệp Thiếu Dương cười nói: "Nhị Thẩm ngươi suy nghĩ nhiều rồi, Tiểu soái tương lai thi đậu đại học, tốt nghiệp xong khẳng định là muốn lưu tại thành phố lớn, chắc sẽ không muốn trở lại thôn nhỏ này đâu."

Nhị Thẩm cười đến hoa chi loạn chiến, "Ta cũng thấy nó có tiền đồ nha, nhưng ta vẫn phải lo trước, vạn nhất nó lên thành phố không hiếu học, về nhà vẫn còn có vài mẫu đất loại, thôi ta không nói nhiều nữa, hai huynh đệ ngủ một chủ đi,cứ coi như nhà mình, đừng khách khí a."

Nói xong đóng cửa lại đi ra ngoài.

Tiểu Mã hướng tới đệm chăn mới trên giường nằm, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp, ngươi không phải đã nói ở quê không còn người thân sao, sao lại lấy đâu ra nhị thúc?"

"Đây là đường thúc, năm đó cùng với cha ta có quan hệ không tồi."

Diệp Thiếu Dương nhớ tới vợ chồng Diệp Quân giản dị nhiệt tình, cũng là có chút cảm thán, "Ta vốn dĩ không nghĩ sẽ ở lại đây, chỉ là muốn tìm ông ấy hỏi thăm chút tình hình, ta nếu là không tới, ta cũng không biết bọn họ vẫn còn niệm tình như vậy ."

Tiểu Mã nằm xuống, miệng ngáp nói: "Thân thích chính là càng chạy càng thân, ngươi sau này cũng nên thường xuyên về nhà chút."

Diệp Thiếu Dương uống chút rượu nên cũng có chút mệt rã rời, đến buồng trong nằm xuống, nghe thấy Tiểu Mã buồn ngủ nhập nhèm nói: "Tiểu Diệp, ngươi tính làm gì tiếp theo, có kế hoạch gì hay không?"

"trước tiên đi quan sát thử lão Lưu kia, xem có phải là hạn thi không." Diệp Thiếu Dương nói, "bây giờ là ban ngày, dễ dàng bị moi người phát hiện, để đến tối rồi đi."

nằm trên giường, Diệp Thiếu Dương đem Mấy manh mối tổng kết một chút: Thi sát, quái vật gây hạn hán, sư tử bằng đá.

Hắn mơ hồ cảm thấy, ba sự việc này, có lẽ nào lại có liên hệ thần bí Bất quá chính mình biết quá ít, thôi thì để từ từ điều tra rõ ràng.

Ngủ một giấc, nửa buổi chiều tỉnh dậy, hai người biết thiếu nước, không rửa mặt bằng nước của nhà diệp quân, dùng nuo mình mang đến để rửa mặt, ra tới ngoài nhà nhìn thấy nhị thẩm đang vá áo,hai người chào hỏi, tỏ vẻ muốn ra ngoài đi dạo. Rời khỏi nhà, Diệp Thiếu Dương dạo qua vùng núi giữa thôn mới một vòng, sau đó đưa theo Tiểu Mã xuống núi, đi vào thôn cũ.

Trong thôn một hộ gia đình cũng không có, bất quá đi ở trên đường trong thôn, Diệp Thiếu Dương ở sâu trong nội tâm ký ức vẫn là bị đánh thức một ít, vô tình đi đến ngoài cửa nhà mình, ngửa đầu nhìn một hồi, nhà mình là ba gian mái ngói, năm đó ngọi nhà này từng là ngôi nhà tốt nhất ở trong thôn, hiện tại đã đổ nát không thành hih

Diệp Thiếu Dương đi vào trước nhà chính, hai tay nắm chặt cửa gỗ đã loang lổ, mặt trên còn lưu lại dấu vết của trận đại hồng thủy, hắn lấy tay mở cửa, một mùi mốc xông vào mũi.

"Tiểu Diệp, nhà ngươi có WC khônh?" Tiểu Mã đột nhiên mở miệng nói.

"Đến sau bãi đất hoang giải quyết đi!" Diệp Thiếu Dương cũng không quay đầu lại, từ ba lô lấy ra một ngọn nến, Thắp sáng sau đó đi vào.

Trên tường tất cả mọi nơi đều là bóng nước, rất nhiều đồ vật đều đã hư hỏng, Diệp Thiếu Dương lướt qua mấy cân phòng đó một lần, cuối cùng đi vào phòng của cha mẹ, trên giường đệm chăn hiện ra bộ dáng bị nước ngâm hư thối, trên mặt đất còn có hai đôi giày, cũng bị hư thối chỉ còn lại có đế giày.

Diệp Thiếu Dương tưởng tượng ra năm đó hồng thủy đến bất ngờ, cha mẹ hắn vội vàng chạy, vội đến mức giày cũng không kịp đeo, tức khắc tim như bị đao cắt.

Tất cả đề đã kết thúc.

Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, yên lặng đứng một hồi, đột nhiên, một cơn gió lạnh trước mặt thổi tới, âm phong!

Vội vàng mở to mắt, nhìn đến một chỗ, sắc mặt xanh mét, han giật mình, ngay trước mặt hắn, có một đôi tay đang vươn ra, định đánh về phía mình.

Diệp Thiếu Dương hoảng sợ, bản năng khiến hăn ngay lập tức tay bắt pháp quyết một chưởng đánh vào ót con quỷ, chưởng này đánh ra khiến con quỷ không thể chống đỡ 1 phát bắn ra ngoài, lăn hai vòng trên mặt đất, ngay lập tức con quỷ biết đã dọa lầm người, liền đứng dậy hướng ra bên ngoài chạy.

Diệp Thiếu Dương vung tay đánh ra một đồng tiền Ngũ Đế, dừng ở trước mặt quỷ ảnh, tay cầm một đồng khác cái, nói: "Ngươi chỉ là một oán linh, dám chạy, ta làm ngươi hồn siêu phách tán!"

Quỷ ảnh đứng dậy chậm rãi xoay người lại, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, trong miệng thì thầm: "đại pháp sư tha mạng, ta không biết ngài là pháp sư, mạo phạm thiên uy, xin ngài tha mạng. . ."

Vì tránh để kinh động thi sát, Diệp Thiếu Dương từ lúc bắt đầu vào thôn đã phong ấn cương khí ở trong cơ thể trừ bỏ tu vi sâu đậm. Quỷ Yêu, giống nhau tuyệt đối không phát hiện ra thân phận pháp sư của hắn bằng không con quỷ này cũng không ngốc nghếch đến mức vọt đến trước mặt hắn .

Nhìn chăm chú nhìn lại con quỷ này là một lão già. Liền hỏi: "Ngươi là dã quỷ nơi nào đến đây, vì sao muốn hại ta?"

Lão quỷ một bên dập đầu, một bên run rẩy nói: "Ta chính là người chết trong thôn này, bị lũ bất ngờ chết đuối, không muốn đi âm ty, cho nên chọn chỗ không ai ở này làm sào, nhìn thấy đại pháp sư tiến vào, liền tưởng người nên đến dọa đi. . ."

"Nói hươu nói vượn!"

Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, "thứ nhất, ngươi sau khi chết hẳn là phải đi âm ty đưa tin, vì sao ở tại chỗ này, hơn nữa không có quỷ sai bắt ngươi sao? Thứ hai, trận đại hồng thủy kia bất quá sảy ra chỉ khoảng 10 năm trước đây, ngươi chết nhiều nhất cũng chỉ mười năm, vậy mà đã tu thành oán linh, nói cho ta biết, ngươi vì sao tu luyện nhanh như vậy?"

Lão quỷ ngơ ngẩn, nằm ở trên mặt đất, run bần bật.

"nếu ngươi không nói ta sẽ động thủ."

Lão quỷ vẫn là nằm ở trên mặt đất không dám nói lời nào.

Diệp Thiếu Dương ngược lại ngơ ngẩn, hồn phiêu phách tán, Là kết cục mà quỷ hồn sợ nhất, quỷ hồn này bị ta uy hiếp như vậy mà vẫn nhất định không chịu nói, cho nên, hắn nhất định không phải không sợ hồn phi phách tán, mà là. . . Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, hắn đang đợi người tới cứu!

Nghĩ một lát, Diệp Thiếu Dương không chút do dự đem Ngũ Đế Tiền đánh tiếp vào ót lão quỷ, lão quỷ ngẩng mặt la lên một tiếng: "chủ nhân cứu ta a!"

tiền Ngũ Đế bay đến gần mặt lão quỷ,Đột nhiên ngoài cửa sổ có một cánh tay với tay, mở bàn tay ra, một tay hất nhẹ đánh bay tiền Ngũ Đế, sau đó bắt lấy cổ lão quỷ, kéo về phía cửa sổ, rồi nhanh chóng thoát ra ngoài.






Chương 433 - Con Giun Mắt Mở To


Diệp Thiếu Dương sớm đã đoán trước được, dưới chân đạp một cái, hướng bệ cửa sổ nhảy lên, thò tay đẩy cửa sổ ra một chút, bỗng nhiên một đạo mặt quỷ trước mặt đánh tới. Diệp Thiếu Dương vốn là một lòng truy kích tới cùng . sợ đối phương chạy, không nghĩ là đối phương sẽ phản công, trong lúc tình thế cấp bách, giơ tay trái lên, ngón út bắn ra một đạo chu sa, đánh vàò mặt quỷ, làm cho hắn động chậm lại, ngay sau đó dùng ngón tay bấm Tam Hoa Diệt, một chưởng vỗ vào phía bên trên mặt quỷ "Ah. . ." Mặt quỷ kêu thảm một tiếng, đầu loạng choạng, tan biến còn lại chút tinh phách bay lơ lửng trong không gian . Diệp Thiếu Dương mới đẻ ý thấy có một vòng đỏ Mị Ảnh, cũng chưa bay xa, có tiếng cười ha ha. . của nữ nhân xuất phát từ đó . Diệp Thiếu Dương giật mình hiểu được, nữ quỷ này đến không phải là để cứu lão quỷ kia mà là muốn tránh bị bại lộ thân phận cho nên đến diệt khẩu, mà cũng là đến để test thực lực của mình . Diệp Thiếu Dương thở dài, hôm nay tuy là trời có nhiều mây đen,không nhìn thấy mặt trời, nhưng là có thể ở giữa ban ngày xuất hiện, nữ quỷ này tu vi cũng phải đến tầm "Quỷ Thủ"

! "Lại một đối thủ khác khó chơi rồi !" Thiên hà thì rộng lớn, quỷ ma tu vi cũng nhiều, sao hết lần này lần khác mình toàn gặp thứ dữ không ah . lỗi tại định mệnh chăng ? Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đúng lúc này, một tiếng thét lên, từ bên ngoài truyền đến. Là tiếng của Tiểu Mã ! Không ổn rồi ! Diệp Thiếu Dương một bước đạp vào bệ cửa sổ, phi thân lao ra, dự vào tiếng kêu đi tìm, nhảy qua tường viện,sau khi rơi xuống vừa chạy vừa kêu tên Tiểu Mã "Ở đây,ở đây ." Tiểu Mã ở ngay phía sau tường viện, thần sắc bối rối, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đang gọi mình bèn kêu to : "Tiểu Diệp Tử, cậu mau đến xem!" "Xem cái gì?" Diệp Thiếu Dương buồn bực. Tiểu Mã không đáp, một mực lôi kéo hắn đi vào bên cạnh phòng, ngồi xổm trước một vũng nước còn đọng lại hết nhìn ngang dọc, trái phải, sau cùng . . . , buồn bực nói: "Ồ, mới ở đây cơ mà sao giờ lại không thấy." "Rốt cục là cậu đang nói cái gì ?" Diệp Thiếu Dương ngồi xổm ở bên cạnh hắn, tìm kiếm khắp nơi . . . , đất đai khô hạn nứt nẻ, không có lấy một ngọn cỏ, không thấy cái gì hết "Vừa rồi lúc tôi đang đi tiểu thì, trong khe nứt có một con giun to chà bá, hù chết bảo bối của tôi !" Diệp Thiếu Dương nhớ tới lúc trước hắn nghe được cái tiếng thét kia, nói: "Một cái con giun mà có thể làm cho cậu kêu lên như vậy sao ?" Tiểu Mã vội vàng nói: "Cậu chưa nhìn thấy đó thôi, con giun kia to lắm lại có diều đáng sợ, toàn thân đỏ bừng, bên trên còn một tầng lông nữa, trên đầu còn có hai con mắt,nhìn không khác mắt người là mấy ánh mắt vừa hung lại vừa tà . ." Diệp Thiếu Dương cau mày nói: "Cậu ngủ mơ hả, con giun nào mắt to như vậy, hay là rắn ?" "Không đúng không đúng, là con giun, nó cũng uốn éo loằng ngoằng, ngoại trừ con mắt to ra thì tất cả không khác gì con giun bình thường ." Tiểu Mã chỉ vào một khe nứt, nói: "Không tin cậu thử đào chỗ này lên mà xem, lúc trước nó chui xuống đây đấy, có khi nó ở ngay dưới cái khe này ." Diệp Thiếu Dương định thò tay xuống bới ít đất lên, nhìn bên trên có chút nước đọng lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liếc Tiểu Mã, "Đây là nước tiểu của cậu hả ?" Tiểu Mã xấu hổ cười cười. "Móa nó,thiếu chút nữa là tiểu vào tay rồi !" Diệp Thiếu Dương cúi đầu ngó các khe hở trên mặt đất, nói ra: "Được rồi đó, nhiều khe hở nhiều như vậy, đại khái khó tìm rồi." "Cái thứ đó là gì vậy ?" Tiểu Mã buồn bực hỏi. "Tôi chưa nhìn thấy nên chưa biết." Diệp Thiếu Dương đứng lên, muốn đi ra ngoài, lúc này phía trong tường viện vọng tới một tiếng ho khan . Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã nhìn nhau, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên: Nhà mình bên cạnh, còn có người ở ? Diệp Thiếu Dương ra hiệu cho Tiểu Mã làm theo mà không được nói gì nữa, nhặt ít gạch ngói rơi vỡ dưới đất cùng ít đất kê sát tường viện rồi nhón chân nghển cổ sang bức tường bên cạnh, Tiểu Mã cũng bắt chước làm theo, ghé mắt sang phía tường bên trên . Trong sân thật hoang vu không có gì. ngoài điều bất thường đó là : Có rất nhiều mèo. Rất nhiều rất nhiều, meo đen mèo trắng,mướp vàng, tam thể . . có ít nhất tầm 30 con mèođều trong sân nằm sấp thành gần giống một tấm thảm di động vậy . Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn lại, những con mèo này không có điểm gì khác với mèo bình thường cả chỉ là có một cảm giác không nói lên lời tựa hồ . . có điều kỳ dị gì đó đang xảy ra, "Sao lại nuôi nhiều mèo thế nhỉ ?" Tiểu Mã buồn bực nói, một lát sau hỏi: "Tiểu Diệp Tử, mèo uống nước thì như thế nào ?" Diệp Thiếu Dương vốn định mắng hắn ngu ngốc, đột nhiên hiểu ra tại sao hắn lại hỏi như vậy : Mèo rất hay uống nước, trước mắt thôn trang khô hạn, tất cả những giếng đều khô hạn, những con mèo này về cơ bản sẽ không tìm thấy nước uống, như vậy, là ai đã cho chúng ăn cho chúng uống? Vài chục con mèo như thế này thì uống cũng không ít nước đâu, mà hiện tại nước đắt hơn dầu, ai lại thừa của mang nước đến cho những con mèo này vậy ? Chuyện này, hoàn toàn chính xác rất quái dị . Đúng lúc nghĩ tới đây, một bà lão cong lưng từ nhà chính bước ra Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú nhìn lại, bà lão này tóc bạc da mồi, trên mặt toàn nếp nhăn, giữa hai mắt kính là mộ khe hở, chỉ lộ ra hai con mắt nhỏ bé, nhìn phía trên bà lão không thể già hơn được nữa rồi, Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dạng này, nói bà 150 tuổi đều tin . bà lão này nói về mắt vẫn còn tinh tường lắm, chân tay vẫn còn nhanh nhẹn lắm, trên tay bà còn đang bưng một chậu rửa mặt cỡ lớn, bên trên có phủ một tấm vải màu trắng . Bà lão này nhìn bộ dạng và tuổi thọ nếu bưng cái chậu không vẫn còn có vẻ khó khắn, nhưng ngược lại bà lão này lai vừ đi cừa bê chậu đi phăm phăm trong sân không có chút khó khăn nào cả. Sau đó đặt chậu xuống đất bỏ cái mảnh vải phía trên ra, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã ánh mắt hai người chuyển sang chậu rửa mặt Tiểu Mã mới chỉ nhìn thoáng qua đã định kêu thành tiếng . Diệp Thiếu Dương vội vàng che miệng của hắn, quay đầu nhìn về phía chậu rửa mặt, là đống giun dài đen bóng,nhìn về phía đầu con giun . trên đầu mọc ra hai con mắt to như mắt ếch,bên trên lại có mí nữa không khác gì mắt người nhưng Diệp Thiếu Dương bị ý nghĩ này của mình lại càng hoảng sợ, thử coi chúng sau khi trưởng thành lập tức cảm giác được những. . . này trong ánh mắt bắn ra cùng một loại ánh mắt: Tuyệt vọng.

"Ăn đi, ăn đi, đều đến ăn đi. . ." Lão bà trong cổ họng phát ra tiếng nói mơ hồ không rõ,nhưng lũ mèo kia dường như nghe hiểu lập tức giống người xếp thành hàng dài, từng con một theo hàng nối cúi đầu vào trong chậu ngậm một con giun sau đó, nhảy qua một bên ăn con khác lại bước tiến lên sau đó lần lượt . Diệp Thiếu Dương nhìn quét một lần, tất cả những con mèo ở đó đều ngậm một con giun và bắt đầu ăn rất ngon lành, còn có một chút đuôi con giun ở ngoài mép tả hữu đong đưa, máu tươi không ngừng chảy từ cằm và râu rơi xuống . Nếu như chỉ là một con mèo thì đó cũng không có gì đáng ngại, nhìn bao quát cả sân vài chục con mèo đều như vậy tạo lên một sự kỳ quái, nhìn qua thôi đã không khỏi giật mình. Lúc này, Tiểu Mã cũng không biết là do sợ quá kích động hay gì mà đám gạch ngói dưới chân sụt xuống tạo thành một tiếng động lớn,





Chương 434 - Quái Miêu


Trong phòng Những con mèo quái dị đồng thời hướng về phía Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt bọn chúng Diệp Thiếu Dương cảm nhận được một sự oán hận, lão thái bà cũng quay đầu nhìn qua, trong miệng phát ra một thanh âm phẫn nộ, gầm rú, sau đó tất cả những con mèo đó đồng loạt lao tới. Mặc kệ này đó là mèo hay là cái gì, nhưng một lúc bị đồng thời mấy chục mục tiêu công kích, thật sự là một việc rất đáng sợ, Diệp Thiếu Dương hơi giật mình, nhanh chóng rút ra Thái Ất Phất Trần, lăng không lùi lại, nhắm mấy con mèo đang lao đến trước mặt quét ngang, tiếp theo nhảy xuống tường vây, lôi theo Tiểu Mã, hướng phía ngoài chạy như điên.

Lại là một tiếng gầm rú, từ trong nha truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, những con mèo đó không đuổi theo nữa, mà chúng dừng lại dưới bờ tường, dùng ánh mắt oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương lôi Tiểu Mã đi được một đoạn rồi dừng lại xem, những con mèo đó lần lượt lại nhảy quay lại trong nhà .

"Thật là đồng đội ngu như heo cái!" Diệp Thiếu Dương buông Tiểu Mã ra, mắng một tiếng.

Tiểu Mã ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói:" lão thái bà kia, là quỷ sao?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

"Là yêu?"

"Đừng đoán mò, ta căn bản là cũng không biết." Diệp Thiếu Dương cau mày, nhìn trái phải, nói,

"thôn trang này thực quá kì lạ, từ khi vào đây ta như thể bị cái gì đó chi phối, cảm nhận của ta không giống như bình thường, hoàn toàn không cảm giác được một chút Quỷ Yêu chi khí nào cả, lúc nãy lão quỷ đó ẩn nấp ngay trước mặt ta, mà ta không hề cảm nhận được. Thật là kì lạ."

sau đó đem chuyện mình gặp lão quỷ kia kể lại một lần. "thôn trang này thực không tầm thường, có lệ quỷ, hơn nữa còn không chỉ có một con."

Tiểu Mã có điểm ngây ngốc nhìn hắn, nói: "nữ quỷ mặc áo hồng kia liệu có liên quan gì đến lão thái bào kia hay không?"

"Ta không biết, không phải ta đã nói rồi sao,hiện tạ ta không thể cảm nhận được khí tức của Quỷ, Yêu. nên hoàn toàn không biết họ là người hay là quỷ." Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói, "Bất quá ta tin, lão thái bà đó hẳn không phải là người, những con mèođó cũng không giống mèo bình thuờng."

Tiểu Mã nghĩ nghĩ, rồi nói: "Bằng không ngươi dùng Mao Sơn diệt linh đinh gì đó, đập lên đầu lão bà kia, nếu là quỷ thì sẽ chết liền, nếu là người thì sẽ không có việc gì"

"Nếu là người, thì ta sẽ thành tội phạm giết người đó," Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, "lão bà kia nếu thân thể thực sự là người thì đập nhẹ một cái vào đầu đã chết rồi"

"Ách. . . vậy làm sao bây giờ?"

"Gấp cái gì, trở về trước hỏi thăm tình hình của lão bà này một chút, sau đó tính tiếp." Diệp Thiếu Dương nói thực tùy ý, hướng giữa sườn núi thôn mới đi đến, trong đầu vẫn luôn hiện lên những đôi mắt của mấy con giun, nghĩ đến ánh ma tuyệt vọng của chúng nó, nội tâm khẽ động, những con giun đó,thực ra là thứ gì?

Những con giun đó bộ dáng quái dị, khẳng định lai lịch cũng không bình thường, nghĩ đến đây Diệp Thiếu Dương kẽ giật mình, nơi đây đang hạn hán, đất khô nứt nẻ, lão thái bà đó đào đâu ra nhiều giun như vậy?

Còn có, mèo vì sao lại ăn giun?

Diệp Thiếu Dương thầm hạ quyết tâm, nhất định phải điều tra rõ ràng.

Trở lại nhà Diệp Quân, thì thấy vợ chồng Diệp Quân đang cùng nhau nấu cơm.

Diệp Thiếu Dương dặn dò bọn mình sẽ ở lại thôn một thời gian, không cần chuẩn bị nhiều đồ ăn, Sau đó cùng Tiểu Mã trở lại phòng .

Tiểu Mã nhìn lên trên một lúc, đột nhiên ngồi dậy, nói: "Đúng rồi Tiểu Diệp, Qua Qua đâu, hai ngày nay sao không thấy nó xuất hiện?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi tìm nó làm gì."

"Ta vừa nghĩ đến, nó là quỷ a, làm rất nhiều chuyện so với chúng ta tiện nhiều, có thể cho hắn đi điều tra thôn này, nói không chừng sẽ có phát hiện."

Diệp Thiếu Dương nhún vai, "nó nếu ở đây, ta đã sớm bảo nó đi làm rồi, nó đi rồi, không có đi theo ta."

"Đi rồi?" Tiểu Mã ngẩn ra, "Đi đâu?"

Diệp Thiếu Dương đơn giản nói dưa dưa cáo từ một chuyến: nó tự mình khởi hành đi đến Dự Châu trước, nói là muốn tới Quỷ Vực làm một việc, rất nhanh liền sẽ trở về.

Vốn dĩ Diệp Thiếu Dương cũng lo lắng đến an toàn của nó, nhưng là nó tỏ vẻ thái âm trong thời gian tới sẽ không phái người tìm nó, tuy rằng nó không nói vì cái gì, nhưng thấy nó nói khẳng định như vậy, cũng chỉ đành cho nó đi.

Trước khi đi Qua Qua học tập Quả Cam, cũng đem tinh hồn của mình giao cho Diệp Thiếu Dương, chính thức nhận chủ, ở lòng bàn tay Diệp Thiếu Dương còn lưu lại một đạo hồn ấn, nếu hồn ấn bất động, thì chứng tỏ nó vẫn được an toàn, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy yên tâm.

Đang nói chuyện,bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương mở cửa thì thấy là Diệp Tiểu Soái.

Vừa bước vào, tiểu tử choai choai này thần thần bí bí nhìn Diệp Thiếu Dương nói: "Nhị ca, ta biết, các huynh mới vừa đi vào thôn cũ, còn thấy huynh đánh mấy con mèo kia chạy quay về."

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, liền hỏi: "làm sao đệ biết được?"

"Ta vừa rồi cùng mấy đứa bạn học đi lão thôn bắt chuồn chuồn, liền ở thấy các huynh cách không xa,nên thấy rất rõ." Diệp tiểu soái đem ánh mắt bái phục nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi, "Nhị ca, huynh có phải là biết pháp thuật không?"

Diệp Thiếu Dương nhớ tới hắn chắc là nhìn thấy mình dùng Thái Ất Phất Trần đánh mấy con mèo đó, không thừa nhận cũng không được, vì thế gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết một chút.

Diệp tiểu soái hưng phấn nói: "Ta biết ngay mà. Những con mèo đó rất lợi hại, Trưởng thôn cũng đã từng bọ bọn chúng đả thương, chỉ cần bước chân vào sân lão thái bà đó liền sai bọn chúng ra tấn công, toàn thôn không ai dám tới, mà bọn chúng cư nhiên lại không thể đả thương huynh, lợi hại a!"

Diệp Thiếu Dương bắt lấy cơ hội này, hỏi: "lão thái bà kia là ai, tại sao lại ở trong thôn cũ, hãy đem tất cả những gì đệ biết kể cho ta đi."

Diệp tiểu soái tầm mười ba bốn tuổi, đã có thể tương đối miêu tả sự việc tương đối rõ ràng, Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng đã rõ:

lão thái bà này họ Lý, thiếu phụ ở Diệp gia thôn, chồng và con trai đều đã chết trong trận đại hồng thủy năm đó, chỉ còn lại có một con gái nuôi, hiện tại đang sống ở thôn mới.

Lý lão thái vốn dĩ là sống cùng con gái nuôi, sau lại nhớ đến tình vợ chồng cho nên dọn đến nhà cũ ở, sau đó lại không ra khỏi cửa, cũng không biết từ khi nào bắt đầu, nuôi rất nhiều mèo, một khi có người tiến đến sân, bà ra liền ra lệnh những con mèo đó đả thương người, người trong thôn đều đồn rằng bà ta là bị meo tinh bám vào người, bởi vì thôn cũ không ai ở cho nên căn bản không ai quản bà ta.

Nghe xong diệp tiểu soái kr, Diệp Thiếu Dương khó hiểu hỏi: "Nếu là ngày thường thì không nói làm gì, hiện tại khô hạn, bà ta lấy nước từ đâu ra để nuôi mèo? Bà ta cũng làm ths nào sống qua ngày?"

Diệp tiểu soái nói: "bà ta dựa hoàn toàn vào con gái nuôi, hai vợ chồng cô ấy ở tại thônm thôn mới, mỗi ngày đều mang cơ,nước đến cho lão thái bà đó, những con mèo đó cũng tuyệt nhiên không cắn bọn họ."

Diệp Thiếu Dương hỏi thêm thì diệp tiểu soái cái gì cũng không biết.

Diệp Thiếu Dương quyết định chính mình sẽ đi điều tra.

"Nhị ca, kia lão thái bà không dễ chọc đâu, hay là chúng ta đi xem cương thi thế nào đi?"

"Cương thi?" Diệp Thiếu Dương sửng sốt.

"Chính là lão Lưu biến thành đó, bị nhốt ở phia dưới hầm, ta cũng cùng mấy đứa bạn học từng xem đi xem trộm, nhưng không thấy gì."

Diệp Thiếu Dương nhéo nhéo da mặt hắn một chút, nói: "Cơm nước xong đưa ta đi, cho đệ tiền mua đường ăn."

Diệp tiểu soái "Thiết" một tiếng, "Ta không phải tiểu hài tử, ăn đường làm gì nữa, hay là mua cho ta cái máy chơi điện tự đi ."






Chương 435 - Hạ Cương Thi Trong Hầm (1)


Diệp Thiếu Dương nói: " Chơi cái gì?"

"Trò chơi, cậu không hiểu à." Tiểu Mã cười hắc hắc, tiến lên ôm bả vai diệp tiểu soái nói, "Trên núi mà các cậu cũng có chỗ lên mạng à?"

" Đừng xem thường trên núi à, trên núi hầu như mọi nhà đều có máy tính."

Buổi tối ăn cơm, Diệp Quân lại muốn uống rượu, Diệp Thiếu Dương với Tiểu Mã cùng khuyên can, lúc này mới không uống, cơm nước đơn giản xong, hai người nói muốn đi lên núi dạo, diệp quân kêu diệp tiểu soái dẫn bọn họ đi.

Lúc này trời mới vừa tối, trong thôn có không ít người đi dạo tản bộ, Diệp Thiếu Dương suy xét lúc này đi có tiện không, vì thế cùng diệp tiểu soái đi lên núi.

Diệp Thiếu Dương đưa Tiểu Soái đi siêu thị mua một đống ăn đồ vật và đồ uống, sau đó xúi giục nó đi vào một nhà, bên trong có hơn mười cái máy tính, chướng khí mù mịt.

Tiểu Mã nghiện, muốn cùng Tiểu Soái chơi, Diệp Thiếu Dương không muốn ngồi đây, tự mình đi ra ngoài đường, đi lên núi.

Nơi này tuy rằng tồn tại không biết bao nhiêu năm, nhưng Diệp Thiếu Dương năm tuổi đã rời khỏi nhà, một chút ấn tượng cũng không có, rất có hứng thú dạo qua một vòng, ở đây hầu hết là nhà mới, nhưng ở bên trong cũng có vài căn nhà cũ gạch xanh ngói đỏ, nhìn qua ít nhất có trăm năm lịch sử.

Diệp Thiếu Dương quan sát khắp nơi, dần dần phát hiện vị trí những căn nhà cũ đó có chú ý một chút, hoài nghi, vì thế leo lên trên một sườn núi nhỏ gần đó, từ trên cao nhìn qua nhìn lại.

Lúc này mới kinh ngạc phát hiện, thị trấn hình dạng giống một con rùa thật lớn, chính giữa phồng lên, hai bên lõm xuống, tất cả cửa hàng cùng nơi ở đều ở trên lưng, từ xa nhìn lại, rất giống hoa văn trên mai rùa.

Tất cả cửa hàng cùng nơi ở vừa xem là hiểu ngay, chỉnh tề chụp thành chín đạo, tam túng bảy hoành, ở giữa làm thành một đường ranh giới. Phát hiện chuyện này, Diệp Thiếu Dương khiếp sợ không thôi: Đây quả thực chính là một cái đại hình Quy Bối Bàn Cờ trận!

Tất cả phòng ốc, đều ở trong vòng tinh bàn, có độ tung hoành, cơ hồ không có chút nào chếch đi, hiển nhiên không phải là trùng hợp, mà trước tiên đã có người quy hoạch tỉ mỉ chặt chẽ. Rốt cuộc là người nào, có quyền lực lớn như vậy, có thể quy hoạch cả kiến trúc của một thị trấn?

Quy bối chở khí, bàn cờ thiết phân, đặc biệt là lấy kết cấu phòng ốc của một thị trấn cấu thành trận pháp khổng lồ như thế, việc này yêu cầu pháp lực rất cường đại?

Lập tức lấy ra âm dương bàn, kích thích tinh bàn, tìm được phong thuỷ định vị một vòng, thử suy tính nơi tạo ra mắt trận, kết quả. . . kim đồng hồ chính giữa không sứt mẻ chút nào, cũng cảm thụ không đến một tia hơi thở xâm nhập âm dương bàn.

Diệp Thiếu Dương chỉ có thể nghĩ đến giải thích duy nhất là: đại trận này, giống Diệp gia thôn, bị một loại lực lượng ngăn chận, bất kể là Quỷ Yêu chi khí, vẫn là trận pháp chi lực, một tia cũng thấu không ra.

Tuy rằng không rõ nguyên nhân căn bản, nhưng trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi không thôi, đến tột cùng là lực lượng gì, mà cường đại đến vậy?

"Thị trấn nho nhỏ này, thì ra lại cất giấu nhiều việc lạ như vậy . . ." Diệp Thiếu Dương nhìn dưới chân thị trấn, lẩm bẩm tự nói, hắn hoài nghi, tất cả chân tướng sau lưng chuyện lạ này, rất có thể đều chỉ hướng một bí mật trung tâm.

Nghĩ đến chính mình muốn kéo tơ lột kén đem bí mật này tìm ra, Diệp Thiếu Dương tức khắc cảm giác áp lực như núi đè.

Ở trên sườn núi ngây người một lúc, nhìn xem di động, đã đến 8 giờ, vì thế đi xuống triền núi, bắt được Tiểu Mã cùng Tiểu Soái chơi game, cùng nhau về thôn, dẫn dắt tiểu soái, đi đến nhà lão Lưu.

Nhà Lão Lưu ở hộ thứ nhất đầu thôn đông, chỉ có một mặt dựa vào nhà người khác, còn lại ba mặt đều dựa vào núi rừng, rất là hẻo lánh.

Tiểu soái dẫn hai người đi qua rừng cây, sờ đến tường sau nhà lão Lưu, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy, ở chỗ thấp nhất tường nhà, góc tường lót mấy khối mái ngói.

"Đây là lần trước lúc chúng ta đi vào để lại." Tiểu soái giải thích.

"Mấy đứa này lá gan cũng thật không nhỏ, dám đến xem cương thi." Diệp Thiếu Dương sờ sờ đầu tiểu soái nói.

Tiểu soái cười hắc hắc, "Người đông không sợ hãi, hơn nữa bọn em tới ban ngày, bây giờ tối như vậy, em không dám."

"Em nhìn thấy cương thi sao?"

"Không có. Trên mặt giếng có cái nắp, bọn em chỉ đến gần một chút, nghe tiếng phía dưới một chút, tối như vậy đâu có nhìn thấy gì."

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Vậy em ở đây trông chừng cho bọn anh."

Hắn không nghĩ là se cho tiểu soái vào, cái gì khác không nói, lỡ như tiểu tử này thấy bộ dáng cương thi, lúc về có bị gì, chính mình cũng không có cách nào giải thích cùng hai vợ chồng diệp quân. Lập tức vẽ một lá bùa, dán ở phía sau lưng tiểu soái, đưa tiểu soái tới chỗ sang gần vách nhà đứng.

Tiểu soái đưa di động của mình cho Diệp Thiếu Dương, hưng phấn nói: "Nhị ca, đợi lát nữa nhìn thấy cương thi, chụp mấy bức ảnh nha, em đưa cho bạn học cùng bàn xem."

"Anh có di động mà." Diệp Thiếu Dương cười nói, "Ngươi ngồi cùng bàn là con gái à?"

Tiểu soái ngượng ngùng cười rộ lên.

Diệp Thiếu Dương nhìn theo tiểu soái đi xa, mới nhảy lên tường vây, nhìn vào hướng bên trong, trong nhà không có gì lạ, lúc này mới kéo Tiểu Mã lên, nhảy xuống tường vây, dựa theo hướng tiểu soái nhắc nhở, một chân đi vào sân, ở bên một cây hòe già trên hạ sườn núi, tìm được cái hầm kia.

Hai người từ trong bao lấy ra đèn pin đã chuẩn bị, chiếu qua, chỉ thấy trên hầm có cái giếng xi măng, trên mặt còn đè lên một cái cối xay bằng đá, một sợi dây thừng xuyên từ chính giữa qua, một đầu cột trên rễ cây, một đầu khác cột ở cửa sổ lan can phía sau.

Diệp Thiếu Dương vẽ một trương định hồn phù, dán ở trên cửa sổ tròn.

"Làm gì vậy?" Tiểu Mã hỏi.

"Có những người sau khi chết, hồn phách lưu luyến gia đình, không muốn rời đi, chuyện này ở trên người cương thi nhiều lắm." Diệp Thiếu Dương nói, "Lỡ như trong lúc chúng ta đối phó cương thi, có quỷ sau lưng đẩy chúng ta xuống hầm thì chết oan à."

Tiểu Mã liếc mắt nhìn cửa sổ đen như mực, nói: "Cậu vừa nói, tôi cảm thấy sau lưng lạnh căm căm."

Diệp Thiếu Dương đi vào hầm trước, dùng đèn pin chiếu một vòng bốn phía, phát hiện trên cái nắp xi-măng có nhiều lỗ lớn nhỏ,nhớ tới tám phần chắc là chuyện tiểu soái nhắc tới, vì thế chiếu đèn xuống dưới, cái gì cũng không có, cũng không nghe được tiếng gì.

Diệp Thiếu Dương đón Tiểu Mã lên, cởi bỏ một đầu dây thừng, sau đó cùng nhau cố hết sức dọn cối đá qua một bên.

Diệp Thiếu Dương hầm cắm cờ ngũ hành xung quanh, định trụ khí tràng gần đó, để lát nữa thi khí không thoát ra.

Tiểu Mã đứng ở trên hầm, dùng đèn pin chiếu mấy lỗ hổng kia, thấy không có gì lạ, lá gan cũng nổi lên, nhìn lại vào bên trong, trong miệng nói thầm: "Trong này thực sự có cương thi à?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu cẩn thận một chút"

"Sợ gì, tôi đi theo cậu, chuyện kinh khủng gì chưa thấy chứ," nói xong lại cúi người thấp xuống một chút, chiếu đèn xuống, nhìn vào chỗ hổng.

"Hình như. . . có cái gì." Những lời này mới vừa nói xong, một bàn tay từ phía dưới đột nhiên vươn tới, bắt lấy cổ Tiểu Mã, dùng sức kéo xuống dưới.





Chương 436 - Nước Sôi Nấu Hạn Thi


"Ô, ô ô..." Cánh tay kia rất có lực kéo Tiểu Mã trực tiếp nằm sấp trên nắp hầm, mặt dán sát xuống đất. Tiểu Mã bởi vì cổ họng bị kẹp không thể nói được gì nên mới phát ra những tiếng ô ô sợ hãi .

Diệp Thiếu Dương liền bước tới, từ trong đai lưng lấy ra hai đồng tiền Ngũ Đế kẹp vào ngón trỏ của cánh tay nhợt nhạt kia, dùng sức bẻ ra. "Răng rắc" một tiếng, hắn liền đem ngón tay bị gãy kia ném qua một bên, tại chỗ ngón tay đó liền toát ra một luồng khí màu xanh.

Phía dưới hầm lập tức vang lên một tiếng hét thảm, cánh tay đang bắt lấy cổ Tiểu Mã chợt rút về.

Tiểu Mã vội vàng bỏ chạy ra phía ngoài.

Diệp Thiếu Dương kéo hắn lại, "Trên người cậu có ôn khí, không được bước ra ngoài Ngũ Hành Kỳ Trận!"

Tiểu Mã sửng sốt một chút, hai chân mềm nhũn chán nản ngồi ở bên cạnh nắp hầm, "Đây chính là lão kia sao — ai ui cmn!" Tiểu Mã chửi đổng một tiếng, hai tay che cái mông lại hét lớn: "Ui ui da... Tiểu Diệp tử!"

Diệp Thiếu Dương đi tới nhìn thì thấy cái ngón tay bị mình bẻ gãy lúc nãy đang cắm vào trên mông Tiểu Mã, hắn vội vàng đưa tay rút ra, ném thẳng vào trong hầm. Sau đó lấy ra một bao nếp, muốn đắp lên vết thương trên mông Tiểu Mã thì đột nhiên dừng lại, chần chừ nói: "Không phải là cắm vào trong cúc hoa của cậu chứ?"

"Không có, không có đâu. Ngay bên cạnh một chút, ở trên mông ấy, ai ui ui..."

"Mau cởi quần ra!"

Tiểu Mã vội vàng nằm nghiêng người, tụt quần xuống, lấy hai tay che cái mông lại, trong miệng không ngừng rên rỉ bi thương.

Diệp Thiếu Dương đá vào trên đùi cậu ta một cước, nói: "Đừng có mà kêu rên nữa, cậu nằm đây cởi quần ra còn rên lên như vậy, người khác không biết còn tưởng là tôi đang làm gì cậu nữa đấy."

Tiểu Mã lau nước mắt, ai oán nói: "Đây có thể còn đau hơn cả việc cúc hoa bị đâm nữa, à mà dĩ nhiên là tôi chỉ đoán mà thôi. Tiểu Diệp tử cậu làm nhanh nhanh một chút a..."

Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn, trên bờ mông của Tiểu Mã bị ngón tay kia đâm thủng một lỗ đang chảy ra máu màu xanh, hắn vội vàng đem gạo nếp đắp lên, nhất thời "Xèo" một tiếng toát ra một cỗ khối đen, nếp rút độc thi chảy ra biến thành màu đen.

May là bị thương không sâu lắm, sau khi đắp qua ba lần nếp lên vết thương, đã đem độc thi rút ra được gần hết. Diệp Thiếu Dương lại đắp nếp thêm một lớp nữa, dùng một tấm linh phù dán sát lên, từ từ sẽ rút ra hết độc thi còn sót lại. Cuối cùng kêu cậu ta kéo quần lên để tiếp tục kiểm tra vết thương ở cổ. Ở trên cổ cũng chỉ có vài vết trầy da, thế là dùng nếp đắp thêm một lượt nữa, giải quyết xong xuôi lại hỏi Tiểu Mã: "Có cảm giác gì không?"

Tiểu Mã ngồi bên cạnh nắp hầm ở vị trí cách xa lỗ hổng ra, dùng sức thở một hơi, nói: "Trên cổ thì không việc gì, nhưng quan trọng chính là ở trên mông chỉ thấy lành lạnh chứ không còn cảm giác gì nữa. Tôi đúng là đặcbiệt xui xẻo a."

Diệp Thiếu Dương cười cười nói: "Xui xẻo của cậu vẫn còn dài dài nữa. Độc thi thì đã giải quyết được rồi, nhưng cậu lại trúng thêm ôn khí (1) nữa, cái này càng phiền toái hơn." Vừa nói vừa lấy Gương Âm Dương từ bên hông ra đưa tới trước mặt Tiểu Mã, nói: "Mở miệng ra."

Tiểu Mã liền há miệng hướng về phía gương nhìn một cái, bên trong đầu lưỡi đã biến thành một màu xanh lục trông hết sức kinh người thiếu chút nữa là hù chết cậu ta luôn rồi.

Diệp Thiếu Dương dùng ngón tay bấm vào một cái lập tức liền chảy ra nước xanh.

"A, chuyện gì xảy ra vậy nè!" Tiểu Mã thất thanh kêu lên.

"Đã nói là ôn khí rồi, nó so với bệnh truyền nhiễm còn muốn kinh khủng hơn, chỉ cần vừa đụng vào là lây bệnh ngay." Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, "Cậu bây giờ chả khác gì nguồn lây bệnh cả, chỉ cần cậu đi ra ngoài cắn bậy một hồi, cắn một người liền chết ngay một người."

Tiểu Mã trố mắt nghẹn họng, bắt đầu nhớ lại Tang Thi Sư Tổ trong phim Resident Evil (2) kia, liền bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, giọng gấp gáp hỏi: "Bị dính ôn khí này rồi thì sẽ như thế nào?"

"Cậu biết ôn dịch không? Bị lây rồi chắc hẳn là phải chết." Diệp Thiếu Dương hai tay mở ra, "Sau khi chết có một nửa tỉ lệ sẽ trở thành Hạn Thi."

Tiểu Mã vừa nghe xong, âm thanh bắt đầu run rẩy, "Cậu... Cậu nói... Như vậy, tôi chắc hẳn sẽ chết phải không?"

"Nếu là dưới tình huống bình thường thì sau hai giờ lục phủ ngũ tạng sẽ hóa thành mủ, sau đó toàn thân thối rữa, khắp người mọc đầy mụn nước..."

"Cậu chớ có dọa tôi nữa, mau mau cứu tôi a!"

Diệp Thiếu Dương để cho Tiểu Mã xoắn ống quần lên, tiếp theo hắn mở đai lưng ra để xuống đất. Từ bên trong đem ra một hộp "Thập Bát Thần Châm", kế đó lấy bảy cây châm có kích thước không đồng đều ra cắm vào tam đại huyệt mệnh, mỗi huyệt đều có một châm.

Tiếp tục lấy ba cây châm khác phân biệt cắm vào ba huyệt trên bụng cậu ta mỗi huyệt cách nhau một lóng tay. Sau đó ngón tay bắt thành phượng nhãn cầm châm thứ bảy hạ xuống, rạch nhẹ một đường dọc từ cổ đến bụng, máu xanh không ngừng theo đầu mũi châm chảy xuống từng giọt.

"Ngậm cái này vào miệng." Diệp Thiếu Dương lại lấy ra một Đồng Đúc Mẫu, nhét vào trong miệng Tiểu Mã, "Ngậm vào dưới đầu lưỡi ấy."

Tiểu Mã vội vàng làm theo, qua hơn mười phút đồng hồ máu từ mũi châm chảy ra đã là máu đỏ, Diệp Thiếu Dương lúc này mới rút tất cả các châm ra thu vào trong hộp, hướng Tiểu Mã nói: "Cậu cứ ở lại đây ngậm đồng tiền chớ có mà nuốt luôn đấy."

Nói xong, tự mình cầm ra đấu mực tại bên trong Ngũ Hành Kỳ Trận quấn một vòng sợi chu sa, cẩn thận bện những sợi dây lại, sau đó đưa cho Tiểu Mã cầm đầu dây kéo, phân phó nói: "Nghe kỹ đây, lát nữa tôi sẽ mở nắp hầm lên, trong nháy mắt Hạn Thi nhảy ra phải kéo sợi dây thẳng về phía sau rồi chụp vào lá cờ ở phía bên chân phải của cậu, chú ý ngàn vạn lần không được để sai sót gì, nếu không Hạn Thi kia đi ra được thì rất là phiền phức."

Tiểu Mã cầm đầu dây, gật đầu một cái.

Diệp Thiếu Dương tiến đến nắp hầm, đưa hai tay ra đặt lên thử dùng sức đẩy nhẹ một cái, thấy dễ dàng trượt đi liền dùng hết sức đẩy mạnh một cái lên phía trước.

Trong nháy mắt nắp hầm được đẩy ra, một bóng đen từ phía dưới hầm gầm thét nhảy lên một cái. Diệp Thiếu Dương trong miệng kêu to: "Động thủ!"

Tiểu Mã liền dùng sức kéo mạnh đầu dây rồi úp lên trên lá cờ. Dây chu sa được Diệp Thiếu Dương bện lại cuối cùng cũng phát huy tác dụng, tạo thành một tấm lưới lấy Ngũ Hành Kỳ làm cột mốc đem miệng hầm che kín lại.

Bóng đen kia vừa chạm vào tấm lưới liền xì xèo bốc ra một làn khí đen, kêu thảm một tiếng té ngược trở xuống hầm.

"Thật là thối..." Từ trong hầm trú bốc ra một mùi thối nồng nặc làm Tiểu Mã phải bịt kín hai lỗ mũi lại. Diệp Thiếu Dương thò tay móc ra hai lá ngải khô, chia cho Tiểu Mã một miếng, rồi bóp nát ra nhét vào trong lỗ mũi

Kế đến hắn lấy ra một tấm linh phù, dán dọc lên miệng hầm. Sau đó đốt lên một cây nến đỏ, nhỏ xuống hai giọt sáp nến tại đảm phù và đầu phù, xếp lại, sau đó dùng nến đốt lên, ném xuyên qua kẽ hở của tấm lưới cho rơi xuống tận đáy hầm, ngọn lửa vẫn không tắt, liên tục bốc cháy.

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã mỗi người nằm sấp một bên hầm, cúi đầu nhìn xuống bên dưới.

Bốn phía trong phòng trú ẩn chất đầy rau củ, không biết là cà rốt hay là khoai lang đỏ nữa, ở giữa còn có một khu đất trống. Đứng trong đó là một bóng người đang ngẩng đầu lên nhìn hai người.

Mượn ánh sáng của Hỏa Phù, hai người Diệp Thiếu Dương hướng tới bóng đen quan sát, vừa nhìn một cái nhất thời liền có cảm giác xúc động muốn ói:

Đây căn bản không phải là người thậm chí cũng không phải là thi thể nữa: Mặc dù tay chân vẫn còn đầy đủ, nhưng trên mặt đã bị thối rữa, giòi bọ tứ lung tung, cơ hồ nhìn thấy được cả hộp sọ bên trong. Đôi mắt cũng chỉ còn lại một con lòi ra ngoài đang liếc nhìn lên trên, trong mắt bắn ra một tia hung tàn.

Xem tiếp trên thân thể nó, quần áo đã sớm rách rưới chỉ còn một ít vải. Da trên dưới cả người thì đang rung nhè nhẹ, nhìn cẩn thận một tí thì thấy đây không phải là do cơ thể rung động tạo thành, mà là do vô số con giòi bọ ở bên dưới lớp da đang ngọ nguậy, bò tới bò lui. Bụng nó thì phình to ra giống như là phụ nữ đang mang thai tám tháng vậy, nhìn qua hết mười phần quái dị.

(1) Ôn khí: Bệnh ôn dịch, bệnh truyền nhiễm

(2) Resident Evil: phim Vùng đất quỷ dữ, trong phi, có zombie cắn người một phát thì người đó cũng biến thành zombie.






Chương 437 - Hạ Cương Thi Trong Hầm (2)



Cứ việc hư thối thành cái dạng này, nó vẫn cứ đứng trên mặt đất, trong miệng phát ra âm thanh nức nở, rồi giống như đang lấy đà nhảy lên. ~ đỉnh điểm nói,. .

"Con mẹ nó. . ." Tiểu Mã quay đầu đi, hít thật sâu, nói: "Này đại ca, đại khái là tôi đã thấy cái thứ ghê tởm thứ hai rồi."

"Đệ nhất là cái gì?" Diệp Thiếu Dương nhịn không được hỏi.

"Thủy thi, không có cái gì có thể ghê tởm hơn!" Tiểu Mã cúi đầu nhìn thoáng qua cái thứ không người không quỷ kia, nói: "Đây rốt cuộc là cái gì, quái vật gây hạn hán sao?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Đây làm sao là quái vật gây hạn hán được, đây là hạn thi, đơn giản chính là người bị quái vật gây hạn hán giết chết, trong cơ thể hơi nước bị rút cạn trong nháy mắt, trở thành thây khô, nhưng là khác thây khô cùng loại, trong cơ thể ôn khí tràn ngập, cậu xem bụng nó . . ."

Tiểu Mã sợ hãi nói: "Sẽ không phải là cái gì anh / sát linh tinh. . ."

"Hắn là nam, ở đâu ra trẻ con," Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái, nói:

"Trong bụng Hắn chính là ôn khí, cậu xem toàn thân hắn hư thối, nhưng da trên người còn hoàn hảo, trong cơ thể còn có máu thịt. Chứng tỏ hắn còn chưa thành hình, chờ máu thịt trên người hắn hoàn toàn hư thối hong gió, chỉ còn lại có một tầng da che, trở thành thây khô tồn tại, đó mới hình thành hạn thi, giếng này cùng cối xay đá căn bản vây không được nó."

Tiểu Mã vừa nghe, khẩn trương nói: "Cậu nhanh giết chết nó đi, nhìn khiếp người."

"Nào có dễ dàng như vậy," Diệp Thiếu Dương hai mắt vừa lật, "Hạn thi đáng sợ nhất chính là cả người đều là ôn khí, cái này đối với con người như là độc khí, vừa có thể làm nó tồn tại, vừa rồi cậu cũng thấy được, chỉ cần có ôn khí, một ngón tay bị chém xuống vẫn có thể sống.

Nếu như đem chôn sống, hạn thi chết, nhưng sau đó da thịt vỡ ra, ôn khí cũng có thể thẩm thấu vào đất, hình thành ôn dịch."

Tiểu Mã ngơ ngẩn nhìn hắn, Nếu như cậu như vậy, nghĩa là không có biện pháp đối phó rồi?"

"Biện pháp đương nhiên là có, ôn khí là quái vật gây hạn hán chi khí, nó lại là hạn thi, ngũ hành chịu thủy tương khắc, dùng phù thủy có thể hóa giải ôn khí." Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: "Đầu tiên tìm cái ấm nước. . ."

"Ở đâu ra ấm nước, trở về lấy à?"

"Trong nhà có, nhà ai không có ấm nước." Diệp Thiếu Dương nói xong, đứng dậy đi vào phòng, đẩy cửa lớn, sau đó đi vào, trong phòng trống rỗng, liếc mắt một cái, không có quỷ trong đây.

Diệp Thiếu Dương đi đến phòng bếp, tìm được ấm nước ở trên bếp lò than, sau đó bảo Tiểu Mã về nhà Diệp Quân, mua mấy bình nước khoáng.

Chân chính được làm chuyện quan trọng, Tiểu Mã cũng không đùn đẩy, từ tường vây đi ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương lôi ra một đống lúa mạch từ bệ bếp phía dưới, cho than đá vào bếp lò phía dưới, bắt đầu nhóm lửa.

Bởi vì than đá nóng chảy khá lâu, cho nên nhóm lửa bếp lò bằng than đá mất chút thời gian, chờ Diệp Thiếu Dương nhóm được bếp lò, Tiểu Mã đã ôm mấy bình nước khoáng trở lại.

"Tám đồng tiền một bình, ngươi dùng đi."

Diệp Thiếu Dương mở ra một bình, uống sạch nửa bình, đem số nước còn lại trong bình cùng ba bình khác đổ hết vào ấm nước, đặt ở trên bếp lò nấu lên.

Sau đó, bỏ thêm hai thanh gạo nếp cùng một miếng hùng hoàng vào, đổ nước sôi vào hầm bên cạnh, lúc này hạn thi kia tám phần là biết mình sắp xong đời, banh hai chân hướng lên trên đạp không ngừng, muốn mở phong ấn chu sa tơ hồng, nhưng mỗi một lần đều tốn công vô ích.

"Đừng giãy giụa, đến đây đi ——" Diệp Thiếu Dương nhắm ngay đầu hạn thi, tưới nước sôi xuống.

"A. . ." Hạn thi trong cổ họng lập tức phát ra giống như tiếng vịt kêu, té ngã trên mặt đất, nước sôi tưới đến đâu, thật giống như nướng thịt dê, da thịt quay cuồng vỡ ra, từ xương rơi xuống.

Ngay từ đầu hạn thi còn giãy giụa, trên mặt đất bò tới bò lui, bất đắc dĩ không gian trong hầm chật quá, hắn bò đến nơi nào, nước sôi liền tưới đến nơi nào.

Thịt trên hai đùi bị tưới nước sôi tróc xuống, chỉ còn lại hai cái xương đùi trắng, hạn thi tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hai tay còn phí công giãy giụa, đầu nâng lên, hướng Diệp Thiếu Dương rống giận.

Một dòng nước dừng trên đầu nó, một khối da thịt mở ra, thịt cùng da mặt bung xuống.

Tiểu Mã gắt gao cau mày, trận này, quả thực thảm không nỡ nhìn.

Diệp Thiếu Dương lại nhắm ngay cái bụng nó tưới nước sôi, cái bụng "Phốc" một tiếng nổ tung, một cổ màu xanh biếc khí thể lập tức giống sương khói khuếch tán mở ra, từ từ bay lên.

"Ôn khí!" Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, đem ấm nước giao cho Tiểu Mã, bay nhanh lấy ra một cái hộp từ ba lô, mở ra, lấy ra một quả cầu pha lê trong suốt như hạt châu, đầu tiên lấy đồng tiền đúc mẫu lớn đặt ở trên giếng, đem hạt châu vừa rồi đặt vào lỗ trên đồng tiền, ôn khí màu xanh biếc kia lập tức gia tốc bay ra, sau đó hoàn toàn bị hạt châu hút vào.

Hạt châu trong suốt lập tức sáng lên một tầng bạch quang nhàn nhạt.

"Đây là bảo bối gì?" Tiểu Mã hai mắt tỏa ánh sáng nói.

"Nam Minh Ly Hỏa đan, có thể hút trăm loại tà khí, hóa thành hư ảo." Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua hạn thi, nói: "Đem số nước còn lại tưới đi, nhắm ngay đầu tưới."

Tiểu Mã lập tức làm theo, nước sôi tưới ở trên đầu hạn thi, sau đó máu thịt màu xanh biếc chảy ra, đó là óc tử từ hốc mắt chảy ra, bị nước sôi tưới vào, lập tức đọng lại thành não trắng bóng, trong lòng Tiểu Mã lại nổi lên một cổ ghê tởm, còn có cảm giác bạo lực.

Hạn thi run rẩy một hồi, hoàn toàn bất động, lúc này, ôn khí cũng bị hạt châu hấp thu sạch sẽ, bề ngoài trân châu lộng lẫy ánh sáng màu.

Diệp Thiếu Dương đem hạt châu lại thả một hồi, bảo đảm ôn khí không còn một tia sót lại, lúc này mới dọn dẹp tơ hồng cùng cờ ngũ hành, đón Tiểu Mã lên, sau đó kêu Tiểu Mã há mồm, nhìn xem đầu lưỡi đã hồi phục, lấy ra đồng tiền lớn đúc mẫu, dùng nước còn lại rửa qua, đeo lên.

"Xong việc, trở về ngủ." Diệp Thiếu Dương nói xong, đi đến chỗ tường thấp.

Tiểu Mã theo sau, một tay vuốt chỗ trầy trên cổ, nói: "Diệp tử à cậu thân là thiên sư, tôi không nghĩ giết một con hạn thi lại vất vả như vậy."

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng nói: "Đừng nói nó còn chưa thành hình, nếu nó đã thành hình tôi giết nó cũng chưa tới một giây đâu, tôi ném chuột sợ vỡ đồ, lo lắng ôn khí khuếch tán, đây chính là chuyện liên quan tới mạng người, không thể sơ xuất được."

Từ đầu tường nhảy ra, Diệp Thiếu Dương thổi một tiếng huýt sáo, diệp soái từ vách bên ngoài đi tới, nhìn thấy Tiểu Mã, lập tức vươn tay tới: "Cương thi đâu?"

"Cái này. . ." Tiểu Mã gãi gãi đầu.

"Anh kêu em chạy một chân, đừng nói là không có?"

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, vội hỏi nói: "Chạy cái gì chân?"

Tiểu Soái nói: "Chính là hồi nãy, Tiểu Mã ra tìm en, kêu em về nhà lấy nước khoáng tới, nói là dùng để giết cương thi. . ."

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh, không trách được mình kêu Tiểu Mã về lấy nước, không rên một tiếng liền đi, hoá ra là sai Tiểu Soái đi, mặt lạnh lùng nhìn Tiểu Mã.





Chương 438 - Kế Hoạch Diệt Thi


Tiểu Mã không biết xấu hổ cứ cười ngây ngô, ôm bả vai Tiểu Soái, lại vừa đi lên phía trước thấp giọng nói: "Cương thi kia đã bị ta giết, nhưng trong cơ thể nó có có độc thi, phải phơi thái dương bạo trong một thời gian, sau khi độc thi tán đi, mới có thể lấy nha. . ."

Tiểu Soái tin là thật, dò hỏi hắn quá trình giết cương thi, Tiểu Mã chém gió một hồi, cuối cùng dặn cứ làm theo lời dặn và tốt nhất đừng ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương ở phía sau bĩu môi, nghĩ thầm hắn bốc phét như vậy, dường như ngay cả chuyện Nhị Lang Thần đánh nhau với Tôn Ngộ Không, nói ra còn có khi không ai tin.

Về đến nhà, nhị thẩm còn chưa ngủ, đang xem ti vi trong phòng khách, nhìn thấy cả bọn về đến nhà thì mới hỏi đi đâu làm gì.

Diệp Tiểu Soái kể hết chuyện ra, nhị thẩm tin là thật, cũng không nói gì nhiều, đi xuống bếp lấy mấy cái bánh nướng áp chảo lại chia cho ba người ăn đêm cho đỡ đói. .

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã cảm ơn, đi vào buồng vệ sinh, mỗi người lấy một gáo nước, rửa chân xong thì ai về phòng người đó, một bên gặm bánh nướng áp chảo, vừa bàn về chuyện quái vật gây hạn hán.

Tiểu Mã dò hỏi lão Lưu kia tại sao lại biến thành Hạn Thi. "Trên người hắn có ôn khí, có thể là do quái vật gây hạn hán làm ra, nếu quái vật gây hạn hán muốn hại người, thế tại sao nó không trực tiếp phóng ra dịch bệnh cho tiện, tại sao lại đi mượn tay Hạn Thi hại người?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Quái vật gây hạn hán cũng không muốn hại người, cũng không phải là không thể, mà là giết người đối với nó cũng không có ích lợi gì, ngược lại còn bất lợi với nó."

Thấy Tiểu Mã khó hiểu, hắn lại giải thích thêm: "Trong quá trình quái vật gây hạn hán tu luyện, ban ngày nó không thể rời khỏi sào huyệt, nó lại dựa vào nước để tu luyện, cho nên tà khí của nó bao trùm càng nhiều người trong phạm vi càng nhiều, đối nó thì rất tốt, bởi vì những người này không có nước uống, sẽ nghĩ đến cách khác.

Đặc biệt là trong xã hội hiện đại bây giờ, giao thông thuận lợi, sẽ không còn chuyện người chết vì khát, những người đó sẽ sang vùng khác lấy nước sinh hoạt, chắc cũng còn sót lại một ít nước mà quái vật gây hạn hán là rớt lại.

Nếu quái vật gây hạn hán giết người vô cớ, hoặc là xả ra khí ôn dịch, làm chết nhiều người thì số người sống sẽ bỏ đi, từ đó quái vật gây hạn hán không còn hấp thu hơi nước sinh hoạt được, chỉ có thể dựa vào nước mưa, tốc độ tu luyện cũng sẽ chậm lại."

Tiểu Mã nghe Diệp Thiếu Dương giải thích xong, chậm rãi gật đầu, nói: "Ra là thế, sao lão Lưu kia lại biến thành Hạn Thi, ôn dịch của nó từ đâu mà có?"

Diệp Thiếu Dương lót tay ra sau đầu, dựa đầu vào, trong miệng ngậm cái bánh nướng áp chảo, nhai mấy miếng, nói:

"Quái vật gây hạn hán tiến hóa năm lần, năm lần biến đổi, mỗi lần tiến hóa, yêu cầu phải giết một người mệnh thủy trong ngũ hành, lấy đi hồn hạch, bổ sung thêm khí lực của tà linh, mới có thể tiếp tục nguồn nước xung quanh

Người bị giết này, sẽ bị nhiễm ôn khí (ôn dịch), máu người đó sẽ bắt đầu biến đổi, hai mươi tám ngày sau sẽ biến thành hạn thi, sẽ đi theo quái vật gây hạn hán, lúc đó nó đã thành phó thi rồi.

Trước mắt Hạn Thi cũng chưa thành hình hoàn toàn, cũng sẽ không vô cớ hạ sát người, nó sẽ trốn đi tu luyện, cho nên lão Lưu mới trốn vào trong hầm, nếu nó đã có chủ ý làm tổn thương mạng người, ôn dịch đã sớm tràn lan rồi."

Tiểu Mã nghe xong, ngẩn ra một hồi, nói: "Tại sao chúng lại không chủ động tấn công tôi?"

Diệp Thiếu Dương nhún vai, "Cương thi ngu như nhau, nhưng đối với pháp thuật chúng có sự mẫn cảm phi thường a, thời điểm tôi bày ra Ngũ Hành Kì Trận, nó cảm nhận được khí tức xung quanh đang dần dần biến hóa, nó biết chúng ta là pháp sư, cậu lại đi khoe khoang đủ kiểu, tất nhiên nó không bắt cậu rồi?"

"Ra là thế!" Tiểu Mã cũng cạn lời.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói: "Trước kia tôi nghe trong thôn chưa thấy hạn thi bao giờ, cho nên Lão Lưu là con đầu tiên, quái vật gây hạn hán tiến hóa nhiều lắm thì mới một lần, còn có bốn lần, nói cách khác, nếu không bắt được nó sớm, nó còn sẽ giết thêm bốn người. . ."

Tiểu Mã nhíu mày nói: "Cậu nói thôn này không lớn lắm, phạm vi trong mười km đi, tầm vài cái thôn, quái vật gây hạn hán có thể trốn xung quanh đây thôi, cậu định tìm như thế nào?"

Diệp Thiếu Dương tỏ ra dáng vẻ tiên nhân đạo cốt, nói: "Nói cao một thước, ma cao một trượng, tôi luôn có cách."

Tiểu Mã gãi gãi da đầu, nói: "Cậu nói ngược kìa."

"Khụ khụ." Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, che đi cái xấu hổ, nói: "Hình thân của quái vật gây hạn hán rất phức tạp, tuy nhiên bản chất nó vẫn là cương thi, đều là từ người chết chưa lâu hình thành, trước khi hóa thân xong, ban ngày nó không thể ra ngoài, cùng lắm là ở trong sào huyệt.

Nhưng còn một điều tôi còn bận tâm, đến tối, nó sẽ biến thành hình người, gánh nước cho nhà của nó, miễn sao cho người nhà nó không chết khát. Nếu ở thời cổ đại,nếu như một địa phương bị hạn hán chỉ cần âm thầm quan sát xem nhà nào không thiếu nước dùng, là có thể đại khái đoán ra. Hiện nay xã hội tiến bộ nên không dùng cách này được."

Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, nói: "Đó là ngày xưa giao thông khó khăn, nếu một nơi thiếu nước, có nhiều người chết khát, ít nhất thông dân sẽ trốn đi, nơi đó sẽ thành hoang thôn, hiện tại thì nhà ai ít nhất cũng phải có nước để ăn uống."

"Chuẩn, bất quá muốn tìm quái vật gây hạn hán, còn có một loại biện pháp, ban ngày quái vật gây hạn hán ở sào huyệt luyện hóa chân thân, đương nhiên sào huyệt của nó chính là mộ, bởi vì khi hấp thu nước, các nơi khác đất đai khô cằn, không có một ngọn cỏ, chỉ có trên mồ của quái vật gây hạn hán, đất đai ẩm ướt, cỏ cây bình thường.

Cho nên, bắt đầu sáng ngày mai, chúng ta sẽ đến mấy thôn khác, xem các nấm mồ qua một lần, không sợ không tìm ra sào huyệt của quái vật gây hạn hán."

Mắt Tiểu Mã sáng ngời, "Được! Tôi muốn tận mắt trông thấy quái vật gây hạn hán trong thuyền thuyết trông như thế nào!"

Diệp Thiếu Dương chào, rồi đi vào phòng nhỏ của mình, lúc sau, hắn nhận được điện thoại của Tứ Bảo gọi đến, nói cho hắn mọi chuyện đã xử lí ổn thỏa:

Dưới áp lực của Mã Thừa và Trương Tiểu Nhị, những tên thổ hào bị bắt phải giao tiểu quỷ ra, rồi siêu độ, còn lại ai không giao ra, cũng phải để lại thông tin cho dễ liên lạc, khi nào có chuyện phát sinh, phải nhanh chóng thông báo.

"Các cậu vất vả rồi, tiếp theo cậu có tính toán gì không?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

"Đi xung quanh Thạch Thành, tiếp tục tìm kiếm Âm Huyết Linh Chi."

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nhớ tới điều này, nói: "Thế ra lần đầu chúng ta gặp nhau, những chuyện cậu nói, không phải lừa tôi?"

"Đương nhiên không phải, mấy năm nay từ lúc tôi giúp đỡ Hồ Uy, tôi vẫn thường xuyên đi khắp nơi tìm Âm Huyết Linh Chi, xem ra, Thạch Thành không có rồi, tôi sẽ thử đi xung quanh tìm xem sao."

Ngừng một chút, Tứ Bảo hỏi: "Ngươi ở quê quán thế nào, tìm được kia thi sát sao?"

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói: "Thi sát không tìm được, gặp được quái vật gây hạn hán."

"Quái vật gây hạn hán?" Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói run sợ của Tiểu Mã, hắn trầm ngâm một lát rồi nói tiếp, "Tuy rằng quái vật gây hạn hán xảo trá, nhưng đối với cậu, chắc không vấn đề gì, nhưng quái vật gây hạn hán không phải tự nhiên là dễ dàng xuất hiện, hầu như là do pháp sư cố tình luyện hóa mà thành. . ."

Diệp Thiếu Dương lên tiếng, hắn sớm nghĩ vậy loại khả năng: Quái vật gây hạn hán sau lưng, rất có thể có một vị cường giả, có lẽ là pháp sư, có lẽ là đại yêu hoặc là hung quỷ.

"Cần tôi hỗ trợ không?" Tứ Bảo nói.

"Tạm thời không cần, khi nào cần, tôi sẽ đi tìm cậu."

"Được, tôi cùng Tiểu Nhị vừa vào một nhà dân địa phương, cùng nhau ăn bữa tối, nàng có chuyện muốn nói với cậu."

"Ách. . ." Không để cho Diệp Thiếu Dương kịp từ chối, điện thoại hắn bị Trương Tiểu Nhị lấy đi, không còn thứ gì để giả vời lảng tránh






Chương 439 - Phân Loại Cương Thi


Trương Tiểu Nhụy đầu tiên là oán giận hắn đi không từ biệt, sau đó thao thao bất tuyệt nói là chính mình sau trận chiến cùng Hồ Uy, lĩnh hội được nhân nghĩa đại đạo, thỉnh hắn xem qua và chỉnh sửa, cũng ngõ ý muốn tu luyện pháp thuật, bắt quỷ hàng yêu. . .

Diệp Thiếu Dương cạn lời, tùy tiện nói một hồi cho có lệ, tỏ vẻ mình sẽ thực mau trở về, đến lúc đó sẽ gặp mặt mà giảng đạo cho nàng, hiện tại nói qua điện thoại e là không tiện. nàng mới chịu thôi, tắt điện thoại điện thoại.

Diệp Thiếu Dương thật sâu hít một hơi, muội tử này thực đáng yêu, nhưng cũng thực. . . Đáng sợ.

Ngẩng đầu hướng ra ngoài phòng nhìn thoáng qua, Tiểu Mã dựa vào đầu giường, cong cong ngón tay đếm đếm cái gì đó.

"Ngươi làm gì vậy?" Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

"Ta đã gặp qua rất nhiều cương thi tổng cộng có vài loại: Hoạt Thi, Thây Khô, Thi vẩy cá, Thịt Thi, Nga Đối, còn có Huyết Thi, hiện tại lại ra cái Hạn Thi, túm lại cương thi rốt cuộc có bao nhiêu loại?"

Diệp Thiếu Dương cười nói: "Ta hiện tại chỉ có thể nói cho ngươi biết ba loại lợi hại, Phi Thi, Chí Thi, Đồng Giáp Thi."

Tiểu Mã lập tức tới hứng thú, nói: "Mau nói đi."

"Phi cương thi là cương thi bình thường có trạng thái tiến hóa, mọc thêm cánh chim, có thể lướt đi mà bay; Chí Thi đao thương bất nhập, trên người rất nhiều bướu thịt, che đi Quỷ Môn, chỉ có phá các bướu thịt mới có thể giết chết nó.

Cuối cùng là Đồng Giáp Thi, rất hiếm gặp, cũng là khó đối phó nhất, chúng đều giống nhau ở chỗ mặc giáp trụ tướng quân, ở cổ mộ thành cương, tu vi đều trên mấy trăm năm, đồng giáp cùng thân thể trưởng thành cùng nhau, đao thương bất nhập, sức mạnh vô cùng lớn, một con Đồng Giáp Thi, tu đến đỉnh có thể tương đương một con Hồng Mao cương thi bình thường."

Tiểu Mã nghe được kinh hãi không thôi, lẩm bẩm nói: "Nguyên lai cương thi còn có nhiều loại như vậy . . . Hạn Thi kia cùng quái vật gây hạn hán lại có quan hệ gì đó, cũng là đẳng cấp cơ bản?"

"Hạn thi là thi phó quái vật gây hạn hán, tu luyện trăm năm, trải qua nữ bạt làm phép, có thể thành quái vật gây hạn hán, bất quá chân chính thông qua con đường loại này để trở thành quái vật gây hạn hán rất ít,không được mấy con."

Tiểu Mã ngơ ngẩn nhìn hắn, nói: "Nữ bạt, lại là cái gì?"

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: "Mười câu thì hỏi tám câu, ngươi có thể nghĩ như thế này: Nữ bạt là quái vật gây hạn hán lão đại, quái vật gây hạn hán trong hai mươi năm vừa qua, có thể có ba con, nữ bạt trăm năm vừa qua, đương thời chỉ có một."

"Vi dịu, như vậy chắc rất trâu bò, nhất định rất lợi hại?"

"Những lời này không phải vô nghĩa sao." Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, chỉ mong quái vật gây hạn hán lần này, cùng Nữ Bạt Sát Tinh không quan hệ, đột nhiên nghĩ đến lúc trước diệt lão quỷ kia có một mạt mị ảnh, trong lòng lộp bộp một chút, bình thường sẽ không có chuyện như vậy, thật sự gặp được một con Nữ Bạt sao?

Bị Tiểu Mã quấn lấy hàn huyên một hồi, hai người từng người ngủ.

Buổi sáng, Diệp Thiếu Dương bị một trận âm thanh khua chiêng gõ trống đánh thức, có chút tò mò, đi ra gian ngoài, nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn qua, một đám người từ trong thôn đi qua, có người một bên gõ la một bên hô, "Phát thủy, bản Lão Vương phát thủy, thiếu thủy tới nhận thuỷ!"

"Chuyện là như thế nào?" Tiểu Mã cũng đứng lên hỏi.

Diệp Thiếu Dương không biết trả lời sao, đẩy cửa ra, đi vào nhà chính, chính gặp được Diệp Quân một nhà ba người xách theo thùng lớn thùng nhỏ hướng ra phía ngoài đi.

Tiến lên vừa hỏi mới biết được, nguyên lai là xóm trên có một cái họ bản Lão Vương— cũng là Thiên thượng đệ nhất phú hào, từ sau khi nạn hạn hán phát sinh, mướn một chiếc xe chở nước,cứ mỗi nửa tháng liền từ huyện thành vận một xe thủy lại đây, mấy cái thôn thay phiên đi một chuyến, khua chiêng gõ trống,đến từng nhà nhắc nhở thôn dân đến nhận thuỷ .

" Bản Lão Vương có ý làm chuyện tốt, nhưng là không quên quê nhà, là người tốt," nhắc tới Bản Lão Vương, Diệp Quân giơ ngón tay cái lên, "Mấy cái lộ trong thôn đều là do hắn chi tiền ra tu sửa, còn làm thêm đèn đường, các đại gia sau lưng đều kêu hắn Vương Đại Thiện Nhân."

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã từ trong tay phu thê bọn họ đoạt lấy thùng nước,vừa đi ra ngoài cửa thì thấy, một chiếc xe bồn cỡ bự đang chạy đến, phía sau rất nhiều người đem theo thùng đi sau.

Ô tô chạy đến một mảnh đất trống trải thì dừng lại, tài xế xuống xe, bắt đầu phát thủy, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã trợ giúp lấy mấy thùng nước, nhấc tới trong phòng. Diệp Quân mở ra một thùng lấy dùng, còn lại hai thùng đóng kín, sau đó dùng băng dán dán lên theo ven mép thùng.

Diệp Thiếu Dương hỏi mới biết được, thùng nước đặt ở trong nhà, sẽ bốc hơi lên nhanh tới mức không thể hiểu được, dán lên băng dán lúc sau sẽ ít vơi đi một chút, bằng không nếu chỉ đậy bằng nắp thường, không đến hai ngày cũng sẽ bốc hơi lên hết một nửa.

Diệp Thiếu Dương nắm tay đưa lên trán đánh vào cái, nói: "Ngày hôm qua vừa nghĩ đến,nay đã quên."

Lập tức vẽ mấy trương phù, phân biệt dán ở trên mấy thùng nắp thùng, nói: "Như vậy là ổn rồi, nước sẽ không bị bốc hơi nữa."

Phu thê Diệp Quân ngơ ngác nhìn, nói: "Thứ này có tác dụng sao?"

"Rất tốt là đằng khác, Nói thế nào thì cháu trai của nhị thúc cũng ở Mao Sơn mười mấy năm, tài hoa không dám nói chứ họa phù vẫn dùng được."

Diệp Quân tưởng tượng cũng đúng, nói: "Có thể hay không cho ta nhiều một ít, ta đi phân phát cho các nhà hang xóm thân thiết."

Diệp Thiếu Dương khó xử lắc đầu, "Này tụ thủy phù dựa vào chính là hấp thu linh khí thiên địa phụ cận, trong vòng mười dặm, chỉ có thể dùng chín trương phù, một khi vượt qua con số này, sẽ làm âm dương mất cân đối, hậu quả không thể lường được."

Nghĩ nghĩ nói: "Như vậy đi nhị thúc, ta lại hạo cho các người mấy trương, ngươi cầm đi đưa cho những mẹ goá con côi, lão nhân hoặc là mấy nhà nghèo trong thôn, dù sao cũng làm việc tốt vì mình chúng ta cũng không dùng hết, ta thấy cách này là hợp lý nhất ."

Diệp Quân cảm thấy đề nghị này tốt, vì thế bảo Diệp Thiếu Dương họa mấy hảo phù, chính mình cầm đi ra ngoài tặng người, vừa ra tới cửa liền quay lại, nói: "Đúng rồi cẩu nhi. . ."

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, "Kia gì, nhị thúc, kêu tên ta đi, ta cũng đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi. . ."

Diệp Quân cười ha ha, nói: "Buổi sáng thôn trưởng thông báo, buổi sáng 9 giờ, có Vu sư tới sưu tìm quái vật gây hạn hán, cùng đường đến mồ mả Diệp Gia, các ngươi không có việc gì có thể đi nhìn xem, vạn nhất thật tìm được quái vật gây hạn hán, ngươi cũng có thể cùng nhân gia Vu sư triệt hạ, ta nghe nói Vu sư này là cao nhân do Vương Đại Thiện Nhân từ trong thành mời đến,rất lợi hại !"

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã nhìn thoáng qua nhau, Vu sư mà Diệp Quân nói, đương nhiên chính là tên mình đi sau lưng, không nghĩ tới hắn cư nhiên là Vương Đại Thiện Nhân mời đến.

"Bị người nhanh chân đến trước." Lúc sau trở lại phòng, Tiểu Mã nói, "Con cua này làm sao có thể nghĩ đến biện pháp giống chúng ta như vậy?"

"Biện pháp tìm quái vật gây hạn hán, đương nhiên đều là giống nhau." Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nhìn hắn, "Con cua?"

"A, tên lùn lùn, đôi tay thích véo eo, đi ngang ngang,chả khác con cua là mấy."

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến hình tượng một pháp sư chút kia, Tiểu Mã hình dung thật đúng là giống.

Sau khi rửa mặt đánh răng, hai người ra cửa, Diệp Tiểu Soái lập tức đuổi theo, trong tay đem theo hai trát giấy bản, đối Diệp Thiếu Dương nói: "Bố ta cho ngươi,để ngươi thuận đường đi viếng mồ mả."

Diệp Thiếu Dương cười cười, Diệp Quân thật là có tâm, nghĩ nghĩ nói: "Hôm nay người nhiều, chỉ sợ không được, hôm nay chúng ta chỉ đi xem thôi."

Diệp Tiểu Soái nghe thế đem giấy bản đem cất đi, theo chân bọn họ cùng đi xem náo nhiệt.

Ra khỏi thôn, ba người một đường đi vào sau núi.





Chương 440 - Đào Mồ Quật Mả


Phần mộ tổ tiên của Diệp gia thôn nằm ở ngay giữa sườn núi phía sau thôn.

Mấy năm trước, Diệp Thiếu Dương tự mình đã tới một lần, nhưng lúc ấy chỉ là tìm thôn dân hỏi thăm tình hình nạn hồng thuỷ thôi, có ghé vào trước mộ ông và cha của mình tế bái một chút rồi liền rời đi, không có vào thôn, cũng không thông báo cho bất kỳ ai thân thích.

Bởi vẫn còn sớm nên bãi tha ma không một bóng người, ba người xuyên qua từng ngôi mộ, đến trước mộ của ông và cha mình, hai nấm mồ song song nhau, trong đó ông và bà của hắn được hợp táng cùng nhau. .

Hai mộ bia so với những mộ bia bên cạnh nhìn qua cũng không khác biệt lắm, lần trước lúc Diệp Thiếu Dương đi, hỏi thăm thì biết được, mồ mả ở đây đều là chôn những người chết do lũ quét bất ngờ, có những nhà chết sạch chẳng còn hậu nhân, cho nên trong thôn góp tiền lại để mai táng sau đó lập bia.

Trước hai ngôi mộ đều có một hố xây bằng gạch xanh dùng để đốt tiền giấy, bên trong còn có một ít giấy còn đang cháy dở.

Diệp Thiếu Dương dò hỏi tiểu soái mới biết được, là do ngày đó nhân dịp quỷ tiết ( tháng 7 âm lịch), diệp quân đi tảo mộ, tiện thể có đốt cho ông bà và cha hắn mấy tập vàng mã, trong lòng thực sự cảm kích, thấy xung quanh vắng lặng, trước hai ngôi mộ dập đầu lạy mỗi bên ba cái, quỳ trên mặt đất, ngơ ngẩn nhìn hai mộ bia.

Tiểu Mã nghĩ mình không nên quấy rầy hắn, một mình đi ra bãi tha ma, đột nhiên hoảng loạn chạy tới, nhẹ nhàng kêu Diệp Thiếu Dương một tiếng, "Diệp tử, không hay rồi. . ."

Diệp Thiếu Dương đứng lên, hỏi: "Cái gì không hay hả?"

Tiểu Mã chưa nói xong, đi qua đi lại giữa 2 ngôi mộ, rồi chỉ chỉ về mặt sau hai nấm mộ.

Phía trước do có mộ bia che đậy, nhìn không rõ được mặt sau của mộ phần, Diệp Thiếu Dương vội vàng đi ra phía sau, vừa nhìn thấy phía trên mộ của cha mình liền tức khắc cả kinh thất sắc:

Phần trên mộ của cha ta sao lại ướt thế này, lại còn có cỏ mọc xanh um, nhìn sang nấm mọi của ông bà mình, cũng như thế. Ở sườn núi này do ảnh hưởng của hạn hán, đất đai tất phải khô hạn, đáng lẽ phải khôg có cỏ mọc mới đúng chứ.

Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng hốt, bỗng nhiên xoay người, đi xem xét vài nấm mồ xung quanh, lại phát hiện một hai tòa mộ phần có đất ẩm ướt cỏ mọc um tùm.

Rốt cuộc sao lại thế này! Diệp Thiếu Dương nhất thời không hiểu thốt lên.

"Diệp tử, không phải là ngươi thân của cậu đã biến thành. . ." Tiểu Mã nói còn chưa dứt lời, lập tức bị Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc xéo một cái.

"Đừng có nói bậy! Cha ta đã chết mấy năm, không có khả năng như vậy, hơn nữa nơi này tổng cộng có bảy nấm mồ như vậy, chẳng lẽ lại có đến bảy con quái vật gây hạn hán sao?"

Tiểu Mã gãi gãi gáy, mở to hai mắt nhìn hắn, chuyện về người thân đã mất của Diệp Thiếu Dương, hắn không thực sự không dám đoán mò, càng không dám nói giỡn.

"Ta đã biết rồi," Diệp Thiếu Dương vỗ gáy một cái, nói, "Đây là do có người làm ra, để che dấu nơi quái vật gây hạn hán ẩn thân!"

Tiểu Mã vừa định nói cái gì, đột nhiên từ dưới chân núi truyền đến tiếng bước chân rầm rập, quay đầu nhìn lại, một đoàn người đang đi vào bãi tha ma, tên Vu sư kia bước đi như cua càng, theo sau là các thôn dân, bên trái hắn là tên trợ vu sư, bên phải là một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, nhìn qua giống như cán bộ thôn.

"Đây là thôn trưởng của chúng ta - Diệp bá." Tiểu soái thấp giọng nói.

Một lúc sau thì đám người này đi vào bãi tha ma. Bọn họ liếc mắt nhìn ba người Diệp Thiếu Dương, trên mặt đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

Diệp bá nhận ra được tiểu soái, dừng mắt, nói: "Tiểu soái ngươi làm gì ở đây, hai vị này là ai?"

Diệp Thiếu Dương sợ tiểu hài tử trả lời không tốt, dễ bị lộ tẩy nên giành nói trước: "Xin chào trưởng thôn, mẹ tiểu soái nó là cô của ta, còn đây là bạn học của ta, nghỉ hè không có việc gì làm nên tới đây để trải nghiệm không khí sinh hoạt của miền núi."

Diệp bá lúc này trên mặt đã hết hồ nghi, nói: "Vậy các ngươi tới phần mộ tổ tiên của Diệp gia thôn làm gì?"

"Cái này. . ." Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, "Tiểu soái nói nơi này có quỷ, một hai bắt chúng ta tới tìm quỷ với nó, chúng ta thấy không có việc gì làm, lên núi tùy tiện đến xem phong cảnh."

Diệp bá trừng mắt nhìn tiểu soái một cái, "Tiểu tử này nói hươu nói vượn, phần mộ tổ tiên của mình, lấy đâu ra quỷ quái gì!" Nhưng là trong lòng hoài nghi lại hoàn toàn đánh mất.

Vu sư cùng vu trợ hai người, nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt lạnh lùng. Không vạch trần bọn họ, cũng không thèm để ý tới, vu trợ phân phó mọi người: "Mọi người cùng nhau tìm kiếm đi nào, xem ở đâu có mộ phần ẩm ướt cỏ mọc um tùm thì ở đó chính là sào huyệt của quái vật gây hạn hán đó!"

Thôn dân lập tức giải tán, tản ra khắp nơi tìm kiếm, chẳng mấy chốc mà phát hiện ra kia bảy nấm mộ kia, liền gấp gáp thông báo cho Vu sư.

Vu sư hai người sắc mặt nghiêm trọng, kiểm tra qua một lượt rồi nói chuyện trao đổi với nhau một lát, Vu sư nhìn đám thôn dân đang vây quanh, lớn tiếngnói: "Nơi này tổng cộng có bảy ngôi mộ ẩm ướt lại có cỏ mọc xanh um, lẽ ra không có khả năng có bảy quái vật gây hạn hán, nhưng trước mắt do hạn hán đang thịnh hành, nơi nơi khô nứt, không có một ngọn cỏ, mà bảy ngôi mộ này cỏ lại mọc đầy, như thế là dị tượng, tuyệt không tầm thường.

Cụ thể nguyên nhân là sao ta cũng không rõ, nhưng là quái vật gây hạn hán rất có khả năng ẩn trốn ở phía dưới một trong số những ngôi mộ này, hiện tại chỉ có đem cả bảy ngôi mộ này toàn bộ khai quật lên, thì mới tìm được quái vật gây hạn hán."

Những lời này vừa nói ra, thôn dân tức khắc đã xôn xao bàn tán, trong số bảy ngôi mộ này, có rất nhiều hậu nhân của chủ mộ cũng ở hiện trường, tỏ vẻ không đồng ý.

"Thế này không được, đòi đào cả phần mộ tổ tiên của người ta lên, thế là có ý gì hả!" Có người gào to lên.

"Phần mộ tổ tiên có quan hệ tới vận mệnh của gia đình, không thể lộn xộn!" Có người phụ họa.

Diệp bá tiến đến trước mặt pháp sư, tỏ vẻ cung kính lại khó xử nói: "Thưa tiên sinh, việc này không thể được, nếu người biết chắc được ngôi mộ nào có quái vật gây hạn hán thì đào nó lên cũng không sao nhưng đằng này lại đào cả bảy ngôi mộ lên cùng lúc thì. . . việc này. . ."

Vu sư hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng ta muốn làm thế sao, đào mồ quật mả, làm tổn hại âm đức, nhưng trước mắt với tình huống này, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, nhất định phải khai quan toàn bộ để kiểm nghiệm!"

"Việc này. . . Nếu phía dưới cả bảy ngôi mộ đều không có quái vật gây hạn hán thì sao?"

" Vậy thì đi chỗ khác trong thôn tìm, vạn nhất nếu có, há chẳng phải là đã bỏ lỡ, sao" Vu sư nghiêng đầu liếc Diệp bá một cái, "Ngươi là thôn trưởng, có thể chịu trách nhiệm cho việc này hay không?"

Diệp bá á khẩu không trả lời được, trầm ngâm một lát, nhìn ra xung quanh rồi nói: "Cái này ta không làm chủ được, gia đình của chỉ mộ cũng có tại đây, các ngươi tự mình thương lượng đi."

Thôn dân cũng không dám mở miệng, rốt cuộc loại chuyện này, không phải đương sự, cũng không dám tuỳ tiện mở miệng phát biểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro