【6:00】mưa xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tác giả: 折纸鹤的晴天娃娃
tên gốc:  春雨
link:  https://llkjhugr.lofter.com/post/443322_2bb25c929
bản dịch ra đời với mục đích phi thương mại và đã có sự cho phép của tác giả. hãy ủng hộ tác giả bằng cách like, thả tim và cmt nhiều nhiều vào nha~

Alpha pheromone mùi tinh dầu chanh x Omega pheromone mùi bánh quy bơ

một câu chuyện về sự thức tỉnh bất ngờ sau một thời gian dài xa cách.

summary: cậu nghĩ rằng cuối cùng màu sắc mà mình lại nhìn thấy không còn là màu xám nữa.

-

1

choi hyeonjoon giống beta hơn là omega. em phân hóa muộn, mãi cho đến khi kết thúc thời gian đi học, khi hầu hết các bạn cùng lứa của em đều đã thường xuyên sử dụng các chất ức chế mới, em vẫn không có bất kỳ dấu hiệu khác biệt nào.

người ta nói chỉ có beta mới có thể làm được điều này, dần dần ngay cả bản thân em cũng tin đó là sự thật.

tại cuộc họp định kỳ cuối tháng của công ty, có 3 thành viên trong tổ vắng mặt vì kỳ phát tình, cấp trên không hề tỏ ra bất mãn mà chỉ nhấn mạnh việc tham dự nhiều lần khi trưởng nhóm đứng lên báo cáo công việc.

nhân viên công ty nhân cơ hội này đi tới trút giận lên choi hyeonjoon, đồng thời không quên trêu chọc em: "may thay hyeonjoon của chúng ta vẫn là một người bạn nhỏ không có giới tính nhỉ."

"anh à, em thực sự không phải vậ-..."

em chưa kịp nói xong, một cơn gió mát hòa pha chút hơi ẩm từ bên ngoài tràn vào, có người vừa đẩy cửa công ty họ.

người đó mặc cái áo khoác sẫm màu, dáng người rất cao, ngọn tóc gần như chạm tới khung cửa.

choi hyeonjoon có lối tư duy độc lạ, trong khi các đồng nghiệp xung quanh đưa mắt nhìn nhau để đoán danh tính của vị khách này thì em là người đầu tiên nghĩ, chẳng lẽ người này cao cỡ mình hả?

sau đó, em nhớ đến con mèo con ở nhà mình, thân hình nó rất dài và trông có phần giống vị khách không mời mà đến này.

các đồng nghiệp buổi sáng thì thầm thảo luận rằng hôm nay một khách hàng có quan hệ với công ty sẽ được chuyển đến công ty, nhưng không ai ngờ rằng sẽ chuyển vào lúc này.

những người nhân viên nhìn đồng hồ, thấp giọng nói còn nửa giờ nữa mới tan làm, lúc này choi hyeonjoon mới dần dần tỉnh táo lại sau cơn mơ màng.

bài phát biểu dài dòng của người quản lý đã kết thúc, bây giờ đến lượt người có quan hệ với công ty sẽ lên nói về bản thân.

người này tiến về phía trước mấy bước, không hề báo trước quay mặt sang một bên, dập tắt những tiếng cười ồn ào trước đó, khiến ký ức tuổi thanh xuân bị chôn vùi từ lâu của em bỗng nhiên ùa về.

jeong jihoon.

trong ký ức của choi hyeonjoon, người này là siêu thiên tài vượt bậc, cũng chính là bạn cùng bàn cũ của mình.

trong những năm cả hai là bạn cùng lớp, mối quan hệ của họ không biết nên nói là tốt hay xấu.

jeong jihoon có thành tích xuất sắc, nhưng cậu không phải là học sinh giỏi theo kiểu truyền thống. ngược lại, cậu có tính cách lập dị, không nghe lời và thường xuyên trốn học để ra ngoài chơi, và khi đó em sẽ là người giúp cậu bao che những điều này.

có lẽ vị giáo viên chủ nhiệm của họ vẫn không thể tin rằng một choi hyeonjoon trầm tính và ngoan ngoãn, người siêng năng giúp giáo viên lau bảng mỗi ngày lại nói dối cô mà không hề biến sắc.

dù vậy, trong mắt jeong jihoon thì choi hyeonjoon cũng không có gì đặc biệt. cậu đối xử với mọi người như nhau, đi theo con đường riêng của mình và không quan tâm đến những gì người khác nói, như thể trên đời không có gì đáng để cậu quan tâm.

việc đem hai người ra so sánh thì, cuộc sống của em tuân thủ theo từng bước một, dành cả cuộc đời học hành chăm chỉ để đổi lấy những con điểm cao và nỗ lực tiến lên trong chuỗi ngày nhàm chán.

còn bạn cùng bàn của em, người biến mất sau hai tiết học để rồi khi quay lại, vẫn có thể tiếp tục giải các câu hỏi toán học trên tờ kiểm tra.

đôi khi, em thực sự rất ghen tị với jeong jihoon.

nhưng liệu cuộc sống êm đềm, thuận lợi của một thiên tài trẻ tuổi có phải là điều mà choi hyeonjoon khao khát không, hay là thứ gì khác nữa, chính em cũng không rõ.

em chỉ biết mình muốn mãi mãi được làm bạn cùng bàn với jeong jihoon, muốn về cùng nhau mỗi khi tan học, muốn nói với cậu rằng "tụi mình làm bạn nha", kết quả là khi đối phương quay lại nhìn em, thì em ta đã nói một điều vô nghĩa: "wa jeong jihoon, tớ nhìn thấy răng nanh của jihoon rất rõ luôn nè!"

dù đã nghe những lời kỳ lạ như vậy rất nhiều lần rồi nhưng đôi khi jeong jihoon cũng sẽ có chung tần số với em.

có một lần khi choi hyeonjoon bị bắt quả tang giả vờ chép bài của bạn cùng bàn lúc kiểm tra, em nghĩ rằng jeong jihoon sẽ tức giận, nhưng không ngờ rằng cậu ta không những không quan tâm, thậm chí còn lấy bút, viết lại từng dòng của mình mô phỏng trên giấy, sau đó còn viết thêm một dòng nhỏ gửi choi hyeonjoon.

cậu nói nói, "đây là chữ ký tay của nhà thám hiểm chovy, cậu phải giữ gìn nó cẩn thận đó."

lúc đó câu chuyện khám phá báu vật đang trở nên phổ biến, nhà thám hiểm trên màn ảnh với ba lô trên lưng, không cần phải cố gắng làm múa rối, chỉ cần vài câu thoại hấp dẫn đã trở thành mục tiêu bắt chước của nhiều người.

choi hyeonjoon giữ chặt lấy chữ ký này, đồng thời cũng tự gieo trong lòng mình hạt giống của sự mong đợi.

giá mà trên cuộc hành trình của nhà thám hiểm jeong jihoon có mời em đi cùng thì tốt biết bao.

đáng tiếc là vì để chọn trường cấp 3 nên cả hai đã tách nhau ra trước khi được mời.

jeong jihoon đã đi đến thành phố khác, trong khi choi hyeonjoon vẫn chọn ở lại địa phương.

sau đó, em đã lên thành phố nhiều lần với danh nghĩa là khách du lịch.

cứ nghĩ rằng mình có thể tình cờ gặp được jihoon, nhưng đến cuối cùng vẫn là chưa bao giờ gặp được.

khi lại nghe được tin tức về cậu cũng là lúc em đang chật vật giành tín chỉ.

người đó nói với giọng điệu khoa trương, bàn tán về mối quan hệ mập mờ của jeong jihoon với một cô gái cùng khoa, chỉ trong chớp mắt cậu đã yêu một tiền bối nào đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. vân vân và mây mây, tóm lại là jihoon vốn không thiếu người muốn tìm hiểu.

ban đầu em nghĩ rằng khi họ xa nhau rồi thì mọi chuyện về cậu sẽ kết thúc tại đây.

sau khi phát biểu xong, người quản lý vỗ tay chào mừng và chọn một số người ở lại để chuyển giao công việc với jeong jihoon. còn về choi hyeonjoon thì em không nằm trong danh sách đó nên liền đứng dậy rồi cúi đầu bước qua cậu, giống như hai người chưa bao giờ có điểm giao nhau.

không ngờ sau khi kết thúc giờ làm, jeong jihoon chặn đường em ở góc phòng trà. cậu cười, để lộ ra chiếc răng nanh đã được niềng lại.

"sao anh hyeonjoon cứ làm như không quen em ấy?"


2

chưa đầy nửa tháng sau khi jeong jihoon tiếp quản công việc, hiệu suất của bộ phận tăng vọt, không ít người có cái nhìn khác về anh. những nhãn hiệu như "IQ cao", "năng lực mạnh" phủ lên người cậu liền nhanh chóng làm lu mơ những đồng nghiệp khác.

nhìn vào slogan mới được thay đổi gần văn phòng làm việc, choi hyeonjoon nghĩ: "thiên tài đúng là thiên tài, ở đâu cũng có thể một bước vượt qua những người phàm."

mấy hôm nay trời mưa suốt, ban đêm ai cũng phải tăng ca, họ vừa làm vừa chửi thề, nào là mưa mà phải về nhà muộn thật là xui xẻo nhưng thấy công ty trả thêm hàng trăm nhân dân tệ thì thấy cũng dịu.

thực tập sinh ở bàn làm việc bên cạnh bất đắc dĩ lấy điện thoại gọi đồ ăn mang đi, hỏi choi hyeonjoon muốn ăn gì, em lắc đầu, uống một ngụm americano đá rồi tiếp tục điền vào bảng mẫu. nhưng rồi không biết hương thơm từ đâu bay đến, hòa lẫn với vị cà phê đắng.

ban đầu em nghĩ là ai đó đã làm đổ chai nước hoa, nhưng trong khi mưa thì không thể mở cửa sổ để thông gió được nên chỉ có thể tạm thời chịu đựng xíu vậy. một lúc sau do không thể chịu đựng được nữa, em quyết định đi theo mùi hương đó để điều tra. nơi phát ra mùi đó là một phòng kín màu đen, bên cạnh có một biển chỉ dành cho alpha sử dụng.

em không thèm nhìn mà chỉ gõ cửa, "xin chào, có phải bên trong xảy ra chuyện gì rồi không?"

"gì?" jeong jihoon mở cửa, mặt mày tức giận.

cậu có một miếng dán ức chế được dán phía sau cổ, do làm việc căng thẳng trong vài ngày liên tiếp đã khiến cậu dễ bị kích ứng trước kỳ phát tình, may mắn là công ty có bộ dụng cụ y tế dự phòng có các miếng dán và chất ức chế đi kèm.

không biết những thứ đó ở đây được bao lâu rồi nhưng dựa theo túi đựng thì vẫn chưa hết hạn sử dụng.

mùi thơm kỳ lạ trước đó nhạt đi rất nhiều, lúc này choi hyeonjoon mới nhận ra jeong jihoon đang làm gì bên trong phòng. em sững sờ một lúc rồi nói "không có gì", sau đó quay người bỏ đi như muốn chạy trốn.

nhưng chỉ mới lúc nãy thôi, em nhận ra mùi đó là mùi chanh phát ra từ cơ thể của jihoon, điều này có hơi ngạc nhiên.

mùi này không hề chua, mà lại rất ngọt là đằng khác nữa.

sau khi tăng ca đến tận 12 giờ, cuối cùng dự án cũng bắt kịp tiến độ. tối nay choi hyeonjoon cảm thấy mệt hơn ngày thường, sau khi về nhà thì có cảm giác choáng váng, cứ thấy trong người cứ kỳ lạ khó tả.

em bối rối rồi gọi điện cho một người quen là đàn anh của mình để nhận lại câu trả lại rằng mình đã bị kích thích bởi pheromone của alpha.

han wangho hỏi em có muốn đi bệnh viện không?

choi hyeonjoon nuốt viên thuốc ức chế, nếu như bản thân có thể tự giải quyết thì không nên làm phiền người khác, đó là một trong những nguyên tắc sống của em.

nước trong bể cá ở nhà đã ba tuần không thay, jeong jihoon thừa nhận, trong cuộc chiến giữa cậu và son siwoo xem ai lười hơn, người kia vẫn là người chiến thắng.

sau khi được thay nước, con cá trắng vung đuôi về phía cậu qua tấm kính rồi bất ngờ chui vào cây thủy sinh.

jeong jihoon thích đứng trước bể cá ngắm cá, những làn nước gợn sóng có như mang đến cho cậu cảm giác yên bình đến lạ.

nhưng lúc này đây, tâm trạng bực bội không hề giảm bớt chút nào, mà ngược lại còn trở nên nặng hơn, đi kèm với suy nghĩ ngớ ngẩn: cậu muốn ăn bánh quy, đói muốn chết luôn rồi.

cậu lục lọi trong các hộp và tủ để tìm snack mà son siwoo đã bí mật giấu nhưng không tìm thấy gì, cuối cùng phải cầm ô đi ra ngoài mua một gói bánh từ máy bán hàng tự động. bánh quy là nhãn hiệu cậu thường ăn khi còn nhỏ, nhưng mà kỳ lạ quá, khi ăn vào lại cảm thấy nó rất vô vị.

cậu nhớ mùi vị của bánh quy, nhưng không biết cụ thể là loại nào.

"trời ơi, jeong jihoon ơi, ngộp chết anh mày rồi!"

son siwoo trở về lúc nửa đêm sau khi tham gia một buổi tiệc, vừa mở cửa liền thấy căn nhà ngập tràn tinh dầu chanh. hắn bịt mũi lại rồi bước đến jeong jihoon định tiêm thuốc cho cậu, sau đó lập tức lấy ra chai xịt khử mùi xịt liên tục.

sau khi bình tĩnh lại, cậu muộn màng nhận ra rằng thuốc ức chế trong công ty không kiểm soát được kỳ phát tình của anh, nhưng loại phoromone của một omega xa lạ lại có tác dụng xoa dịu được cậu.

cậu nhớ lại người đó là ai, loại bỏ một loạt những đối tượng khả nghi, cuối cùng tập trung vào mục tiêu duy nhất – choi hyeonjoon.

đồng nghiệp hiện tại, bạn cùng bàn cũ. tính khí tốt, cũng có hơi ngốc nghếch nữa, là người cực kỳ phù hợp với mác siêng năng, cần cù. giáo viên cũng thích gọi tên người này nữa, mỗi lần như vậy họ đều rất buồn vì không thể biến em thành một người mạnh hơn dù ra sức cố gắng thế nào đi nữa.

jeong jihoon của thời niên thiếu cũng có thời kì học cấp 2 không khác gì những người khác, cậu bướng bỉnh mặc chiếc quần kẻ caro yêu thích của mình và theo đuổi omega nổi tiếng nhất trường, không thành thì cũng không sao, quan trọng là trong quá trình theo đuổi đó thì cậu rất thích cảm giác như vậy.

thông thường, khi đối mặt với sự nhiệt tình của người khác khi lao mình vào vòng tay của mình, cậu không phản kháng cũng không chối từ, đây chính là tài năng bẩm sinh.

mọi người thường nói về người anh cùng mẹ khác cha của cậu là một người đa tình và phóng khoáng, nhưng thực ra jihoon cũng không hề thua kém gì.

biết được lịch sử tình yêu trong quá khứ, sẽ luôn có người thốt lên rằng cậu và son siwoo xứng đáng là anh em, rồi họ sẽ tự rút ra kết luận như vậy.

đứa trẻ trong một gia đình tái tổ chức*, hoặc là sẽ được yêu thương thật nhiều, hoặc là thiếu mất đi tình thương.

cậu không thể phủ nhận điều này, nhưng từ rất sớm cậu đã nghi ngờ liệu mình có thể yêu và được yêu hay không. jeong jihoon nhìn người trong gương, dưới lớp mặt nạ hiền lành là một cái xác trống rỗng, bên trong không hề có sự sống, thế giới trong mắt cậu chỉ có hai màu: xám và trắng. khi lớn lên sẽ cười giỡn mà bắt chước cách người khác khóc cười, rồi dùng sự lãng quên để quét sạch dấu vết tồn tại của họ khiến mọi thứ trở nên yên lặng.

cậu như một bóng ma, trôi lênh đênh theo dòng người, không biết buồn cũng chẳng biết vui.

nhưng mà kì lạ là, điều duy nhất khiến cậu cảm thấy khác biệt và rung động chính là cơn mưa liên quan đến người bạn cùng bàn.

trong ký ức của jeong jihoon, đối diện trường có một con đường rợp bóng cây, nơi đó thường xuyên có chó mèo hoang đi lại, thỉnh thoảng các bạn nữ trong lớp sẽ đến giải cứu tụi bốn chân này.

có một lần, vào cuối mùa xuân, trời bắt đầu mưa, jeong jihoon bỗng nhiên nhìn thấy người bạn cùng bàn của mình ở đó mà không mang dù hay có ý định trú mưa. rồi một sinh vật nhỏ ướt át thò đầu ra khỏi bãi cỏ và ngẫu nhiên kêu meo meo với người lạ.

choi hyeonjoon cởi áo đồng phục, chỉ còn lại cái áo tay ngắn, em cẩn thận quấn con mèo vào trong cái áo, bây giờ cả người lẫn mèo đều ướt cả rồi.

trên thế giới này có loại người ngốc tới vậy hả trời?

jeong jihoon không muốn hiểu nhưng vẫn tìm cớ đuổi anh mình đi.

"son siwoo anh không phải có hẹn với ai rồi hả, em nhớ thứ hai là cái người mặt lạnh kia rồi thứ ba là gã đeo kính gọng vuông, ồ còn thứ tư là cái anh gì mà giống golden retriever đưa bữa sáng cho anh ấy, rồi còn thứ năm là con ếch kia, cái người dạy kèm anh hóa nữa..."

thấy cậu xong đếm gần hết 5 ngón tay, son siwoo nhanh chóng kêu em im lặng, đến lúc rời đi liền liếc vào bãi cỏ với vẻ mặt: "đừng có nghĩ anh mày không biết mày tính làm gì."

jeong jihoon cầm lấy dù bước chậm rãi, giả vờ như mình vô tình đi ngang qua và đang đợi ai đó ở góc đường.

choi hyeonjoon nhìn thấy cậu có vẻ kinh ngạc: "jihoon là đặc biệt đến đây để đợi tớ á?"

cậu vô thức phủ nhận: "ở đâu ra? là trùng hợp thôi! ai đời đi đợi một kẻ ngốc mà trời mưa chỉ mặc áo tay ngắn, không cầm theo dù đâu?"

em không nghe thấy lời ngụy biện, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó ôm mèo trốn dưới dù, rất tin tưởng mà tiếp nhận sự bảo vệ này.

chiếc dù không lớn, hai người lại còn đứng gần nhau, choi hyeonjoon luôn có những thắc mắc kỳ lạ trong đầu, hỏi: "con mèo thật sự có chín mạng hả ta?"

"cậu thử thả nó đi đi."

"a jihoon sao có thể xúi giục mình làm chuyện như vậy được chứ?"

jeong jihoon nghiêng dù về phía em, "cho nên câu đó là giả."

"câu nào?" em nghiêng đầu hỏi.

"câu đầu tiên trong hai câu hồi nãy."

"ò." có thể thấy rõ sự thất vọng trên gương mặt em, một lúc sau em nói thêm: "vậy cậu đặt tên cho con mèo con không có chín mạng đi."

"gọi nó tiểu mao không phải nghe hay hơn hả?"

em nghĩ nghĩ, cảm thấy cái tên này cũng không tệ, em vui vì mèo con có tên riêng, liền đưa tay ẵm mèo lên cao: "em chính là mèo con của anh và jihoon!"

jeong jihoon khó hiểu: "mắc gì thêm mình vào?" rồi cầm ô tiến về phía trước, "đồ ngốc đừng chạy lung tung, sẽ bị cảm đó."


mưa càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc xuất hiện những vũng nước nhỏ ở hai bên đường. khi băng qua đường, một chiếc ô tô lấn sang đường đi bộ, tiếng phanh xe rít lên, jeong jihoon kịp thời bảo vệ choi hyeonjoon bên cạnh, cũng may không gặp nguy hiểm gì, có điều cả hai người đều bị bùn bắn tung tóe.

đợi đến khi xe đi rồi, choi hyeonjoon, người được jeong jihoon ôm vào trong lòng, ngẩng đầu hỏi bây giờ đi tiếp được chưa.

jeong jihoon không trả lời, bàn tay ôm chặt lấy em cũng không buông, chỉ cúi đầu nhìn những đường gân xanh nổi lên trên cổ bạn cùng bàn giống như những cành cây mỏng manh mọc lên trong nước.

cậu nghĩ rằng cuối cùng màu sắc mà mình lại nhìn thấy không còn là màu xám nữa.

thầy giáo vật lý từng làm một thí nghiệm về khúc xạ ánh sáng trắng qua lăng kính trong lớp, trên tờ giấy trắng liền xuất hiện một cầu vồng nhân tạo, nhưng đó là khi rất nhỏ rồi. bây giờ jeong jihoon nhìn thấy những chùm ánh sáng đầy màu sắc nhô lên từ mặt đất trên đường đi học hằng ngày, thật chói mắt và khó quên.

choi hyeonjoon ôm mèo con vào lòng, nhẹ nhàng bước qua cầu vồng rồi vẫy tay nói tạm biệt, còn không quên cảm ơn cậu.

cùng với hơi thở của em, thanh âm nhẹ nhàng cùng tiếng mưa rơi trên dù, rơi vào lòng cậu.


3

sau khi phân hóa, choi hyeonjoon mua đồ theo danh sách cần thiết cho omega do han wangho liệt kê, báo cáo công ty xin nghỉ phép rồi mới yên tâm trải qua kỳ phát tình.

em thích ứng rất tốt, cảm thấy omega không hề phiền phức và khoa trương như truyền thuyết nói.

buổi tối trong group chat của lớp đã im lặng hồi lâu xuất hiện một tin nhắn, hỏi bọn họ có muốn ra ngoài tụ tập cùng nhau không.

cảm giác như điều ước mong được gặp jeong jihoon từ nhiều năm trước cuối cùng cũng được thực hiện. em gặp lại jeong jihoon ở trong KTV.

đã nhiều năm không gặp lại bạn học cũ, ai cũng có chút không nỡ về, choi hyeonjoon ngồi trong góc ăn đĩa trái cây, không tham gia bất kỳ cuộc trò chuyện nào, chỉ khi chạm vào micro mới có tinh thần trở lại. bài hát 《dinosaur》của em khiến tất cả mọi người không ngồi yên nổi, ngoại trừ jeong jihoon, người không lập tức bịt tai lại mà còn vỗ tay cười.

em xấu hổ đặt micro xuống, nhẹ nhàng đi tới hỏi: "jihoon say rồi hả?"

jeong jihoon nghiêng người, mang theo mùi rượu rum nồng nặc thì thầm vào tai em: "đoán xem."

được rồi, đúng là say thật rồi.


sau khi bữa tiệc kết thúc, vì có quen biết và thuận đường nên trọng trách đưa jeong jihoon về nhà đổ lên vai choi hyeonjoon.

em bước đi vô cùng khó khăn khi phải đỡ một người cao gần 1m9.

sau một hồi chật vật mới bắt được taxi, choi hyeonjoon mới có thể thở phào nhẹ nhõm đưa người lên xe. em vội vàng tìm kiếm trong danh bạn của đối phương, người được lưu tên là "anh trai" nhanh chóng bắt máy, nhưng giọng nói lại ngắt quãng kèm theo theo tiếng rên rỉ đáng ngờ: "xin lỗi ~ giờ tôi đang...a, có chút bận, chăm sóc nó... một đêm thôi ~ ưm ~ được không?"

choi hyeonjoon không còn cách nào khác đành phải đưa người đàn ông này về nhà trước, nghĩ rằng chờ khi cậu tỉnh lại sẽ đưa về nhà cậu.

kết quả, người say rượu này dường như đã hiểu lầm điều gì đó, tưởng em sẽ đuổi mình ra ngoài liền nằm lì trên mặt đất không dậy.

học sinh trung học sống ở tầng trên đi ngang qua sau buổi tự học tối, mỗi bước đi đều ngoảnh lại nhìn hai con người lớn kì lạ này.

con mèo con trong nhà từ dưới gầm giường nhảy ra, jeong jihoon nhìn em với ánh mắt đau khổ: "anh có thể nhận nuôi một con mèo hoang vô gia cư, nhưng giờ lại không thể nhận nuôi em đó hả?"

con người không thể đối đầu với con sâu rượu được, đó là nguyên tắc số 2 trong cuộc đời mà choi hyeonjoon đã tin tưởng từ nhỏ.


bên ngoài cửa sổ xuất hiện một chùm pháo hoa, không biết chúc mừng ngày lễ gì, những tia sáng vàng rơi xuống như mưa chiếu sáng cánh cửa phòng ngủ đang hé mở.

1 alpha 1 omega trong cùng một phòng, quên mất mọi chuyện bắt đầu như thế nào, răng hổ của jeong jihoon vẫn còn nhọn, một phát cắn vào tuyến thể sau gáy choi hyeonjoon.

mùi chanh ngọt ngào bao bọc hương vị của bánh quy, hai loại pheromone hòa quyện vào nhau, đây đã là đặc điểm phù hợp của hơn 90% trong sách giáo khoa sinh lý học.

choi hyeonjoon không nhớ nổi những chuyện này, giờ em chỉ cảm thấy sợ hãi thôi, thân thể run rẩy càng run rẩy, em chưa có kinh nghiệm trải qua những chuyện này. omega có bản năng đầu hàng trước alpha nhưng em lại đang ra sức chống lại bản năng này, quay đầu tránh đi nụ hôn của jeong jihoon.

han wangho từng nói với em rằng, thắt nút vĩnh viễn là chuyện cả đời nên phải hết sức cẩn thận.

thấy mình không thể vùng vẫy được nữa, em lo lắng đến mức gần như bật khóc.

jeong jihoon nhận thấy em có gì đó không ổn nên tiết ra pheromone nhằm an ủi, "đừng khóc, em làm anh đau hả?"

em không trả lời mà nức nở hỏi: "bây giờ jihoon có đang thích ai không?"

"câu hỏi này có quan trọng không?"

"đối với anh thì nó quan trọng."


"em xin lỗi." một hồi lâu, jeong jihoon chỉ trả lời vọn vẹn ba chữ.

choi hyeonjoon cũng tự nhiên hiểu được ý nghĩa ẩn sau lời đó, cơ thể cứng nhắc của em dần thả lỏng, lòng bàn tay che kín đôi mắt, cố gắng ngăn chặn những giọt nước mắt lại lần nữa muốn trào ra.

em nói: "vậy thì đừng đánh dấu anh."

một cảm giác nhẹ nhõm và vui sướng nào đó như trỗi dậy trong lòng em.

em nghĩ rằng, kẻ ngốc đôi khi cũng sẽ thông minh, không đánh dấu đồng nghĩa với việc sau này họ sẽ tránh được rất nhiều rắc rối không đáng có.

tuy nhiên nước mắt vẫn tiếp tục chảy, giống như tia sáng rơi từ pháo hoa ngoài cửa sổ, tụ lại thành biển trong tay jihoon.

jeong jihoon lau nước mắt cho em, sau đó đáp lại bằng một cái ôm thật chặt, em cũng đưa tay ra ôm lại, cơ thể họ càng ngày càng sát gần nhau, giống như hai con thú nhỏ đang âu yếm nhau để giữ ấm.


thiên tài có lúc cũng sẽ gặp phải những tình huống khó khăn. jeong jihoon nhìn chằm chằm vào mắt choi hyeonjoon, nhưng cậu vẫn không hiểu được cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt đó.

nếu là nỗi đau, tại sao không từ chối mà chấp nhận nó?

nếu là hạnh phúc, tại sao lại khóc nhiều như vậy?

con người sinh ra đã không thể cưỡng lại được ham muốn của bản thân mà chỉ có thể chịu đựng, vậy thì trong ham muốn này có bao gồm tình yêu không? nếu như có, vậy thì cậu phải làm như nào đây?

rất nhanh jeong jihoon đã từ bỏ suy nghĩ và dành toàn bộ sức lực để suy nghĩ về những điều nhàm chán này vào lúc này, dù là cố ý hay không thì cũng sẽ khiến cậu trông rất ngu ngốc.


sau ngày hôm đó, không ai nhắc đến tình tiết khó chịu này nữa.

đến lần phát tình tiếp theo, hai người ngầm hiểu sẽ cùng nhau lăn lộn lên giường, choi hyeonjoon cho rằng như vậy cũng không sao, dùng quá nhiều thuốc ức chế sẽ có tác dụng phụ, mỗi người có một người bạn đời có thể giải quyết được vấn đề của mình là điều tốt đúng không.

có lẽ điều duy nhất em cần lo lắng là một ngày nào đó em và jeong jihoon có thể gặp được người mình thích rồi rời đi.

nếu thật sự có một ngày như vậy em hi vọng mình có thể gặp được người đó trước, bởi vì em của năm 18 tuổi đã biết cảm giác khi jeong jihoon đột nhiên rời đi là như thế nào.


đi công tác lúc đang giữa năm, choi hyeonjoon không ngờ lại gặp được vị tiền bối đó.

đối phương đeo một chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út của bàn tay phải, giọng nói nhẹ nhàng, pheromone có mùi hoa nhài, nói về jeong jihoon bằng giọng điệu quen thuộc, nói rằng cậu ta là một đứa trẻ đặc biệt trẻ con và cực kỳ đeo bám.

nghe xong em cảm giác như jeong jihoon mà em quen biết và jeong jihoon qua lời vị tiền bối nói là hai người khác nhau, jeong jihoon luôn là người đáng tin cậy trước mặt anh ấy, người ta nói rằng mọi người thường thể hiện khía cạnh trẻ con của mình trước mặt người yêu.

nghĩ tới đây, choi hyeonjoon bỗng nhiên có chút buồn bực.

em bắt đầu lơ đãng không để ý người đối diện đang nói gì, mơ hồ nghe thấy câu "quen nhau bốn năm cũng tính là khá lâu đó, có thể tiến tới kết hôn luôn rồi."

tiền bối bật cười và hỏi anh: "em và jihoon quen nhau bao lâu rồi? xem ra quan hệ của hai người rất tốt. đang hẹn hò à?"

choi hyeonjoon hoảng sợ nhìn đi nơi khác, "làm sao có chuyện này được, tụi em không có hẹn hò."

em còn muốn nói thêm là "tiền bối ơi, anh hiểu lầm rồi, em chỉ là một omega mới phân hóa, hơn nữa, jeong jihoon cũng không thích em, tụi em chỉ là bạn cùng bàn thôi, hiện tại thì lại đang cùng làm chung một công ty, vì vậy mối quan hệ cũng cả hai cũng không tệ lắm."

nhưng rồi em cũng sẽ không tiến thêm một bước nữa đâu.

"trên người em có mùi giống pheromone của jihoon." vị tiền bối chớp mắt nói: "mũi anh rất thính đó nha. "

choi hyeonjoon có cảm giác má nóng bừng lên, ngượng ngùng cúi đầu, người đối diện hắng giọng, lại hỏi: "em có thích jihoon không?"


hyeonjoon có thích cậu ấy không?

han wangho cũng đã từng hỏi câu hỏi tương tự trước đây.

vị tiền bối này quen với choi hyeonjoon trong câu lạc bộ trường, mặc dù là omega nhưng mạnh mẽ đến kinh ngạc, bao nhiêu năm qua vẫn luôn chăm sóc em rất chu đáo.

choi hyeonjoon luôn thành thật nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ không nói dối.

"anh wangho biết em là người như nào mà. em nhút nhát, còn hơi ngốc nghếch nữa. em còn hay làm hỏng việc, nhưng em là kiểu người luôn theo đuổi đến cùng. giống như kiểu này..." em dừng lại, "em không thích thế. hơn nữa, em không phải là một đứa trẻ, em cũng đã vượt qua cái tuổi mà giấc mơ có thể thành hiện thực từ lâu rồi ".

cho nên em và jeong jihoon chỉ hợp nhau thôi chứ không thích nhau.

càng không giống yêu nhau chút nào.

nhưng choi hyeonjoon biết rất rõ, lời nói này có thể lừa anh wangho, nhưng tuyệt đối không thể lừa gạt nổi bản thân em.

có phải em thực sự không giống như một đứa trẻ mơ một giấc mơ ngọt ngào và sau đó ảo rằng nó sẽ trở thành hiện thực không?

jeong jihoon năm 13 tuổi, đuổi theo nhóm người thích bắt nạt choi hyeonjoon rồi đi đến chỗ em với cái bánh rán trong miệng, "đừng có hiểu lầm, chỉ là mình thấy họ ngứa mắt thôi."

jihoon cũng ghét những người đó hả, vậy tụi mình làm bạn cùng bàn đi.

jeong jihoon 15 tuổi lẻn đến hàng ghế sau và gõ lên bàn của em, "đừng thở dài nữa, tớ có nói chuyện qua với giáo viên rồi. tiết sau cậu có thể quay lại và tiếp tục là bạn cùng bàn của tớ."

ra là jihoon cũng không muốn tách khỏi mình à, vậy thì phải cố gắng hơn nữa để lọt vào top 40 của lớp, như vậy mới không bị giáo viên xếp vào dãy cuối lớp a.

jeong jihoon năm 17 tuổi, trải tờ giấy kiểm tra có chữ thập đỏ ra và nói: "tớ nói lại cho cậu nghe điều này lần cuối, coi như để báo đáp lòng tốt của cậu đã đắp áo cho tớ lúc tớ ngủ quên."

ngày mưa mở cửa sổ ngủ sẽ bị cảm lạnh đó, a tại sao lại mất tập trung nữa rồi, mình muốn tiếp tục học chung trường với jihoon quá đi.

...

quá khứ phản bội em ngay trước mắt, những ký ức em đè nén, cố tình quên đi, tốt nhất không nên nghĩ tới vẫn luôn ở đó, choi hyeonjoon cũng luôn ảo tưởng rằng mình không phải là một con cá chỉ có trí nhớ kéo dài 7 giây. em không thể nói dối chính mình được.


lúc này, em cuối cùng cũng bắt đầu đối mặt với trái tim mình, kèm theo một chút cay đắng khó tả, giống như vừa nuốt một mảnh thủy tinh vỡ rồi nôn ra một trái tim đầy bi thương, nước mắt lại rơi nữa rồi, rõ ràng choi hyeonjoon không hề thích khóc nhiều như vậy mà nhỉ.

tại sao vẫn gặp lại jeong jihoon? có phải ông trời đang giỡn với em không? ông trời cũng thích kiếm chuyện với những kẻ ngốc à?

nếu thực sự có một đôi mắt đang theo dõi tất cả những điều này, liệu trên khuôn mặt họ có lộ ra vẻ thương hại hay khinh thường không?

"vậy thì anh chắc kèo là em thích thằng nhóc ấy luôn!"

vậy, đây có phải là người mình thích không?

choi hyeonjoon đau lòng, thà rằng em không thích jeong jihoon thì tốt hơn.

nếu như không thích cũng sẽ không buồn như vậy.

4

trực giác của jeong jihoon luôn rất nhạy bén, chưa kể hành vi gần đây của choi hyeonjoon rất khác thường, em thường xuyên tránh né cậu một cách cố ý hoặc vô ý.

cậu không tìm ra được nguyên nhân nên chạy đến hỏi, nhưng đối phương chỉ nói: "chúng ta phải giữ khoảng cách thích hợp với nhau, thân mật quá cũng không tốt đâu, bởi vì một ngày nào đó nào đó, chắc chắn sẽ có một người xuất hiện trong cuộc đời của jihoon, cậu sẽ đánh dấu người đó rồi cả hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau." sau đó em nói thêm: "anh cũng vậy, nếu một ngày nào đó gặp được người ấy, anh cũng sẽ chấp nhận bị alpha đó đánh dấu."

jeong jihoon không hài lòng với câu trả lời này.

cậu thực sự rất giống con mèo con ở nhà em, khi cảm thấy bị bỏ rơi hoặc bị phớt lờ, nó sẽ không ngừng quấy rầy để thu hút sự chú ý của người chủ.

nhưng choi hyeonjoon đã quyết định không quan tâm tới cậu nữa.

mặc xong quần áo, em kéo cổ áo sơ mi lên, cố gắng che đi hàng loạt vết cắn trải dài từ yết hầu cho đến xương quai xanh.


trong trung tâm thương mại, người qua người lại, jeong jihoon dừng lại trước một cái máy gắp đồ chơi.

đó là một cái máy hơi cũ kỹ, lớp bụi phủ trên lớp kính, chỉ có một con gấu nhỏ đang nằm một mình trong góc.

nhân viên bán hàng đưa cho cậu những đồng xu chơi game, nói rằng máy này rất khó để gắp trúng, nhưng dù đã thông báo trước rồi, cậu vẫn là cố chấp muốn gắp con gấu nhỏ đó.

thôi thì tôi chỉ có thể chúc bạn may mắn vậy.

cậu nhìn chăm chú vào cái gắp hồi lâu, cuối cùng vẫn bỏ xu vào máy.

cậu luôn có được cái mình muốn.

sau khi tốt nghiệp, khi mọi người đang lo lắng cho tương lai và cơm ăn áo mặc thì jeong jihoon lại đi du lịch khắp nơi. có lần, cậu đi về phía nam, bước lên thuyền đi đến một hòn đảo nhỏ, ở trong lều với những con người từ khắp mọi nơi, cùng họ trò chuyện, chơi bài, uống trà ngắm trăng, và chơi các trò chơi hỏi đáp. có người hỏi cậu rằng ý nghĩa của cuộc sống là gì, cậu ngẩng đầu lên suy nghĩ một lúc trả lời –

có lẽ là đi đến tận cùng thế giới với người mình thích chăng.

sau khi trở về, ba cậu hỏi rằng có muốn làm việc tại công ty của gia đình không, xem như là làm quen trước, không thành vấn đề nếu không làm tốt thì cũng không thành vấn đề, làm như nào thì tùy tâm trạng của cậu.

duyên phận thực sự là thứ gì đó rất kỳ diệu. trong một lần bất chợt, hôm đó trời mưa, jeong jihoon mở cửa và nhìn thấy choi hyeonjoon đang ngồi ở bàn làm việc của mình đùa giỡn với những người khác.

dù cho họ đã trưởng thành, nhưng có vẻ như mọi thứ đều không chút đổi thay.

choi hyeonjoon đần độn thoáng liếc nhìn qua, cái nhìn đó có thể chữa lành một vài vết nứt trong trái tim cậu, giống như để ánh sáng chiếu vào, làm tan biến đi sự trống trải và buồn chán.


một đứa nhóc đang mang cái túi nhựa chứa cá vàng đi qua, rồi đứng lại tò mò nhìn jeong jihoon điều khiển móc gắp.

tuy nhiên, cái đồ gắp để gắp gấu bông cứ luôn là thiếu một chút nữa thôi, lúc mà chuẩn bị rớt lại tự động nhả gấu bông ra. đứa nhóc con nhíu mày một cái rồi bỏ chạy, con cá trong túi nhựa nhìn chằm chằm, thở ra bọt khí như đang cười chế nhạo vận đen của cậu.

vào khoảnh khắc sau khi cúng xong lễ thanh minh, cả gia đình cậu đã đi dã ngoại, gặp một người bán cá cảnh bên bờ hồ, bán hết cá liền khuyên mọi người nên phóng sanh. ngày hôm sau, họ lại đem cá lên, như thế lặp lại, đó là cách kiếm tiền ghê tởm nhưng lại được nhiều người lặp đi lặp lại.

nhiều năm sau, khuôn mặt của người bán cá đã trở nên mờ nhạt trong ký ức của jeong jihoon, nhưng cậu vẫn nhớ rõ những con cá đang bơi trong hồ rồi nhớ lại thông điệp kề bên hồ.

cá hướng về nơi sâu thẳm của đại dương, phun ra hàng loạt bong bóng khí, giống như những lời thì thầm:

"nếu không thể nuôi dưỡng tôi, xin hãy thả tôi về với tự nhiên."


jeong jihoon có thể bỏ tiền ra để mua lại mà, trung tâm mua sắm lớn như vậy, thậm chí còn có thể mua sắm trực tuyến đa dạng, có nhiều sản phẩm tương tự vậy.

nhưng cậu không làm vậy mà nhất quyết dành thời gian ở đây chờ vận may đến.

cậu có linh cảm rằng nếu bắt được con chuột chũi nhỏ này thì câu trả lời mà anh đang tìm kiếm sẽ có kết quả.

nếu như không gắp được thì sao?


cái kẹp gắp rung lên rồi thả ra, gấu bông chuột chũi bị mắc kẹt trong góc, jeong jihoon chỉ còn lại hai xu, không do dự mà bỏ vào gắp tiếp.

đèn báo của máy nhấp nháy, đèn trắng sáng đột nhiên chuyển sang màu đỏ rồi xanh.

cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy choi hyeonjoon lúc 14 tuổi đeo cặp bước theo mình, một tia sáng trắng từ trên trời tuôn ra, lại nhẹ nhàng đến lạ thường rơi xuống trên vai cậu.

"ừm, tớ là học sinh mới chuyển đến, tớ tên choi hyeonjoon." em đẩy chiếc bánh quy trong tay về phía trước, định làm quà tặng nhưng lại vô tình rơi xuống đất làm cho những bánh quy nướng vương vãi khắp sàn nhà.

em rưng rưng nước mắt, tựa hồ như sắp khóc nhưng rất nhanh lại mỉm cười, lộ ra một đôi hàm răng thỏ đặc trưng, ​​bởi vì người trước mặt đã đưa tay ra hứng lấy.


lòng bàn tay ẩm ướt nhưng lại ấm áp, những kí ức vô tận hiện ra trước mắt, nhưng phép màu xóa nhòa đi kí ức về jeong jihoon đã hoàn toàn không còn hiệu quả đối với choi hyeonjoon nữa rồi.

hình ảnh em vui mừng mà ôm con mèo hoang, em im lặng sau khi làm hỏng bài kiểm tra, em ngạc nhiên khi thấy người quen hay khi em co rúm trên giường và khóc.

không biết tại sao, cậu không thể chịu được khi thấy con thỏ ngốc này khóc, khi thấy em khóc, cậu cảm thấy lòng mình càng thêm trống rỗng, không kìm nén được mà muốn ôm chặt lấy em.

vì vậy, về câu trả lời đó –


choi hyeonjoon, ngoại trừ em ra, không ai được phép đánh dấu anh.

em không muốn mất anh chút nào.

nếu tình yêu là một chuyến phiêu lưu, anh sẽ đi cùng em chứ?

không có đích đến, cứ tiến về phía trước cho đến khi đến tận cùng trời đất, ngắm nhìn những sắc màu sặc sỡ rơi xuống, lấp đầy khoảng trống sau lưng, ở nơi đó, chỉ có anh và em.

giống như chúng ta ngày xưa chơi trốn tìm rồi lặng lẽ trốn trong nhà kho ở trường.

trong bóng tối, chúng ta là duy nhất của nhau.

một cách chân thật.


5

bên ngoài cửa sổ lại mưa rồi, tiếng mưa xào xạc xào xạc, tạo nên cơn sóng nhỏ lướt qua đáy lòng của choi hyeonjoon.

em nghe thấy tiếng gõ cửa, khi chạy đến mở cửa và bất ngờ thấy jeong jihoon đang đứng ở ngoài cửa.

"anh hyeonjoon ơi, buổi tối vui vẻ nhé ."

jeong jihoon đem tặng em một con tiểu moly, sau đó giơ tay về phía em.

giống y hệt những ảo tưởng lúc trước của em.

"anh có muốn cùng em đi phiêu lưu không?"

-

(*) gia đình tái tổ chức: chỉ sự thay đổi trong cấu trúc gia đình sau khi có sự thay đổi về thành viên gia đình hoặc mối quan hệ gia đình.


happy birthday jeong 'chovy' jihoon~ chúc cho anh tuổi 23 thật thành công và rực rỡ ✩°。 ⋆⸜ 🎧✮

mình tính up hôm 2/3 rồi mà đợi 3/3 mới up cho ngay ngày sinh nhật của chobi luôn =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro