Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại đến lượt Choi Hyeonjun không lên tiếng.

Cậu cố nén cơn phát tình ngày càng kịch liệt, lông mi dài nhẹ nâng lên, dùng loại ánh mắt hoài nghi nhìn Jeong Jihoon——

Viền mắt đỏ sẽ khiến người đau lòng…

Nhưng khi đó tôi khóc đến khàn giọng, vì con tuyệt vọng quỳ trên mặt đất cầu xin, sao lại không thấy anh đau lòng?

Càng nghĩ càng giận, Choi Hyeonjun nheo mắt lại, lạnh lùng trừng Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon chỉ hành động theo bản năng nhạy cảm hơn ngày thường nhiều, cũng sẽ không tự cho là đúng làm theo suy nghĩ trong đầu để rồi thành trò cười cho các Alpha theo chủ nghĩa suy luận, cho nên ngay khi cảm thấy Choi Hyeonjun không cao hứng, Jeong Jihoon liền phản ứng lại ngay.

Hắn tuy rằng hoa mắt chóng mặt vô cùng, chỉ muốn lập tức đánh dấu Omega mềm nhũn thơm ngát dưới thân…

Mà bản năng ái tình, rốt cuộc khiến hắn ngự trị bên trên dục vọng.

Jeong Jihoon hô hấp năng nề, trong cái nhìn của Omega chậm rãi buông hai tay ra, đổi thành chống ở hai bên cổ trắng tuyết của đối phương, hạ thân dính chặt vào nhau cũng cố gắng tách ra, không để tính khí nóng bỏng mạo phạm đến tiểu Omega mẫn cảm.

“Hyeonjun…” Jeong Jihoon hít sâu một hơi, biểu tình không nén được thống khổ, “em lấy đồ đánh anh bất tỉnh đi…anh sợ anh không khống chế được chính mình…”

Choi Hyeonjun mặt không cảm xúc: “Tại sao muốn tôi đánh? Lúc trước không phải anh chịu đựng đập đầu vào tường sao? Hiện tại sao lại không tự mình làm đi? Tường trong phòng đều bị anh làm sứt mẻ rồi, nhớ đưa tiền bồi thường.”

Jeong Jihoon oan ức: “…Anh sẽ bồi thường, nhưng đập vào tường đau lắm.”

Xuất phát từ một loại tâm tình phức tạp nào đó, Choi Hyeonjun không muốn nhìn thấy bộ dáng đáng thương vạn phần của Jeong Jihoon. Cậu nghiêm mặt quay đầu đi chỗ khác, thuận tiện bất động thanh sắc kẹp chặt nơi ướt nhẹp giữa chân: “Tôi đánh anh sẽ không đau à?”

Jeong Jihoon xoa huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, nhắm mắt khàn giọng trả lời: “Đương nhiên cũng đau. Nhưng…bị em đánh, anh sẽ rất vui, hơn nữa em cũng rất muốn đánh anh, đây không phải là vẹn toàn đôi bên sao.”

Choi Hyeonjun vừa mới chuẩn bị trào phúng Jeong Jihoon đen mặt: “Cái gì mà vẹn toàn đôi bên…anh ngu chết được, sẽ không ai dùng thành ngữ trong tình huống này.”

Jeong Jihoon cúi đầu, dùng chóp mũi cà cà đỉnh đầu đen mềm của tiểu Omega, sau đó nghiêm túc thấp giọng nói: “Anh quả thật ngu xuẩn, không chỉ ngu xuẩn trong chỉ số thông minh, mà còn ngu xuẩn khi không quý trọng em.”

Lúc tỉnh táo, Jeong Jihoon có rất nhiều lời không nói ra được.

Bị sốt đến mơ hồ thì không có gì phải sợ nữa, cũng không sợ lập dị hay mất mặt, toàn bộ đều nói ra  hết .

Hơn nữa cực kỳ hiếm có chính là, phần lớn vẫn là lời nói của con người.

“Hyeonjunie, anh…yêu em. Từ nhỏ đến lớn đều chỉ thích mình em, anh không hề lừa em.” Jeong Jihoon bị sốt cao lại thêm kỳ nhạy cảm hành hạ đến sắp hỏng giơ tay lên, dùng sức đập vết thương quấn trong băng gạc, dùng đau đớn áp chế dục vọng mãnh liệt, “Cuộc điện thoại hôm qua thật sự là do anh không cẩn thận gọi nhầm, tuyệt đối không có ý gì khác, em…cho anh cơ hội được lần nữa theo đuổi em có được không?”

Choi Hyeonjun nhắm mắt lại, không lên tiếng, trong lòng hoảng loạn vô cùng.

Nếu cứ đơn giản như vậy liền tha thứ cho Jeong Jihoon, cậu cảm thấy mình thật hèn hạ.

Mười mấy phút trước, cậu còn muốn mượn bé con nói triệt để chặt đứt quan hệ với Jeong Jihoon, làm sao có khả năng chỉ vì nghe một đoạn không phân rõ thật giả này liền dễ dàng dao động được.

Nhưng nếu cậu nhất quyết không tha thứ, tại sao cậu lại cảm giác trong lòng kìm nén đến căng ra, gần như không thở nổi.

Dưới sự phiền muộn, Choi Hyeonjun cắn răng thốt lên: “Tôi ghét anh!”

Jeong Jihoon nghe thấy đáp án trong dự liệu, cay đắng gỡ bỏ khóe miệng tươi cười. Hắn mơ hồ biết mình không kiên trì được bao lâu nữa sẽ mất khống chế, không thể không trầm mặc đứng dậy, chuẩn bị lại giống như tên thần kinh đập đầu vào tường.

Choi Hyeonjun nhíu mày, kéo cánh tay Jeong Jihoon lại: “Anh lại muốn tự mình hại mình?”

Jeong Jihoon thở ra một hơi, kiên cường chống đỡ dùng khuôn mặt tươi cười đối mặt với Choi Hyeonjun: “Anh sẽ tới khu rác thải giải quyết, đảm bảo sẽ không làm bẩn nhà em, cũng sẽ không làm bẩn hành lang bên ngoài…”

Choi Hyeonjun: “Nói thế nào anh cũng là tổng tài, không cảm thấy làm chuyện thế này…rất dại dột sao? Lần trước vào tù đã khiến giá trị thị trường của công ty anh giảm một nửa, lần này nếu bị chụp lại, tiền và thể diện mà anh thích nhất đều sẽ mất hết!”

Jeong Jihoon lắc đầu, che lại ánh mắt vẩn đục huyết sắc mà mê loạn, không thể nhìn rõ thứ gì: “Vậy cũng không thể…làm bẩn nhà em được.”

Choi Hyeonjun không nhịn được nữa mà mắng một câu ngu ngốc.

Vươn tay đẩy Jeong Jihoon tay mềm chân nhũn không có khí lực ngã xuống đất, ngồi lên.

Jeong Jihoon bối rối.

Omega thô bạo kéo mở vạt áo ngủ bên eo ra, tay nhỏ trắng mềm ngang nhiên đỡ lấy nơi đứng thẳng kia, sau đó vén vạt áo ngủ của mình lên, đem quần lót ướt đẫm cởi đến bắp đùi, nhắm ngay địa phương đó trực tiếp ngồi lên.

Khoảnh khắc quy đầu ôn nhu tiến vào, bất luận là Jeong Jihoon hay Choi Hyeonjun, đều không nhịn được ngẩng đầu thở hổn hển.

“Tôi…A…để tôi chỉ đạo, chỉ cần toàn bộ quá trình anh đừng động loạn…tôi sẽ nguyện ý cho anh một cơ hội.” Choi Hyeonjun khống chế tốc độ lắc eo, từng tấc từng tấc nuốt thứ quái vật khổng lồ gân xanh quấn quanh kia vào, nước chảy ra làm ướt thảm trải sàn, “Không được bắn tinh, không được tạo kết, cũng không được nắm tay tôi…”

Jeong Jihoon vừa sảng khoái vừa đau khổ, nhỏ giọng cầu xin: “Kia…có thể cắn núm vú không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro