And He's Blue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các anh em của tôi và tôi luôn mô tả những màu mà chúng tôi không thể nhìn thấy. Đó là con người của chúng ta, một điều gì đó dọc theo ranh giới của một lời nguyền và phước lành được đặt trên nhân loại. Một phương tiện để tìm thấy tri kỷ của bạn dễ dàng hơn sau này trong cuộc sống hoặc thậm chí sớm hơn. Hầu hết mọi người đều thấy đó là một điều may mắn vì mọi việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều thay vì lãng phí thời gian với một người không tương thích với mình. Mọi người thỉnh thoảng vẫn hẹn hò, để có bầu bạn cho đến khi họ tìm thấy tri kỉ. Nhưng cũng có những người không bao giờ tìm thấy tri kỷ của mình, không biết gì về họ. Tôi biết được có rất nhiều người không tìm thấy tri kỷ của mình, thậm chí bọn họ còn đi qua nhau, chỉ thấy một mảnh màu xám của một màu mà họ vĩnh viễn bỏ lỡ.

Tôi thiếu một màu rất quan trọng, giống như những người anh em của tôi. Sabo không thể nhìn thấy màu cam, thiếu các phần của bình minh và hoàng hôn. Luffy không thể nhìn thấy màu tím, bỏ lỡ mận và sắc thái của loài hoa mà Makino yêu thích. Tôi chỉ có thể nhìn lên bầu trời xám nhạt, mong muốn được nhìn thấy màu xanh và thay vào đó ghét khoảng trống mà nó mang lại. Tôi cũng không thể nhìn thấy đại dương, hoặc không hiểu nó có màu sắc êm dịu như thế nào đối với những người nhìn thấy nó. Tất cả mọi thứ trong phòng của tôi đều tránh màu đó vì tôi ghét nhìn thấy nó, vì nó khác biệt.

Tôi cho rằng tôi thích nghe về nó, mặc dù không thể nhìn thấy vẻ đẹp của nó và về cơ bản là màu sắc đó. Để thấy những con sóng cuộn vào, nhưng không bao giờ biết được sự hòa trộn với những chiếc mũ trắng đó. Nó giống như một cơn đau trong lồng ngực của tôi sẽ không bao giờ biến mất và tôi dần dần bắt đầu ghét lời nguyền ngu ngốc này, bởi vì tôi có thể sẽ không bao giờ gặp được người được cho là sẽ cho tôi nhìn thấy những điều kỳ diệu của nó.

Makino đã nói về cảm giác như thế nào khi lấy lại màu, nó không phải là khẩn cấp hay vội vàng, nhưng cô nhận thấy như thể nó đọng lại từ hư không. Như nước đổ đầy ly và Luffy đã từng vui mừng về việc muốn một ngày nào đó được nhìn thấy bông hoa mà Shanks luôn tặng cho cô. Sau đó, Sabo sẽ đề cập rằng anh ấy không thể chờ đợi để nhìn thấy mặt trời khi nó lặn và mọc mỗi ngày. Khi còn nhỏ tôi cũng đã từng rất nhiệt tình, từng kêu lên rằng tôi sẽ đi ngắm biển trước. Bây giờ tôi ghét phải nghĩ về điều đó và tránh đi bên vũng nước vì đó là một lời nhắc nhở. Thật tồi tệ khi tôi không thể thoát khỏi màu của bầu trời.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, không có gì thay đổi đối với tôi vì tôi rất ghét công việc của mình trong những ngày đã qua. Tôi nhận một công việc dọn vệ sinh tại một tòa nhà công ty lớn, không ai thường xuyên đến muộn trừ phi mọi người đang cố gắng chạy deadline trước thời hạn. Lý do duy nhất khiến tôi ghét những ngày ở công ty vì đối diện với công ty chính là đại dương và tôi không thể không dừng lại và nhìn chằm chằm vào nó hầu hết các đêm. Một số người trong số những bộ quần áo sẽ nói chuyện với tôi, là những người tuyệt vời, và tôi đã nhìn thấy mọi người anh mà Thatch chỉ ra. Họ không liên quan và tôi phát hiện ra rằng họ cũng nghĩ tôi là một. Râu Trắng khuyến khích tôi gọi ông là Oyaji vì ông ấy thích tôi và ông coi tôi là con trai ông. Tôi phải mất một thời gian để làm quen, thậm chí Marco thỉnh thoảng phàn nàn về điều gì đó vì anh ấy không muốn Oyaji đẩy công việc của ông vào mình. Nhưng hành động của anh ấy như kiểu đang từ chối tôi vậy

Đêm nay, cũng giống như bao đêm khác, tôi dọn dẹp và đổ rác vào chiếc thùng lớn gấp đôi tôi. Đây là công việc dễ dàng và tôi thực sự yêu thích nó, nó chỉ làm tôi khó chịu khi đó chỉ là một phần của tòa nhà. Tôi đi ra khỏi một căn phòng, đứng cạnh bức tường và nhìn ra đại dương lần cuối. Đi đến căn phòng tiếp theo và căn phòng cuối cùng, tôi nhận ra căn phòng này vẫn còn người và đôi mắt liếc nhìn tôi, nhắc nhở tôi rằng anh ấy có đôi mắt xanh như thế nào - Haruta đã đề cập đến điều đó kể từ khi cả hai nói chuyện với nhau.

"Anh không phải nên về nhà sao?" Tôi nhướng mày hỏi, biết thời gian tan làm vì tôi thường lên đến tầng cao nhất.

"Tôi ở lại làm trong vài phút nữa-yoi."

"Anh đã nói với bản thân mình như vậy bao nhiêu lần rồi?"

Tôi mỉm cười hỏi và đi đổ rác cho anh ấy. Một nụ cười khúc khích phát ra từ Marco khi anh đang làm việc

"Quá nhiều lần-yoi." Anh ấy đề cập, tôi mỉm cười nhẹ nhàng rồi vòng qua với chiếc giẻ trên tay thì nhìn thấy trên cửa kính trong suốt từ trần đến sàn có một số vết ố.

"Xin lỗi, Thatch đang theo dõi và cố xem Izo đi ăn trưa ở đâu-yoi."

Một tiếng cười phát ra từ tôi khi nghe xong câu chuyện, Thatch nói với tôi khi tôi bước vào căn phòng của anh ta, nán lại lâu hơn để nói chuyện với tôi. Rõ ràng, anh ta không bao giờ phát hiện ra vì Izo không đi ăn.

Tôi chà xát những vết ố và nhanh chóng dừng lại khi nhìn ra ngoài, đại dương tối đen như mực, không giống như màu tối mà tôi đã được kể, và tôi cảm thấy có cái gì đó đang siết chặt trong trái tim mình. Đầu tôi nghiêng đi, tiếp tục lau cửa sổ, đôi mắt cụp xuống trước khi đi lấy một chiếc giẻ lau khác và chất tẩy rửa cho chiếc bàn cà phê trong khu vực tiếp khách nhỏ.

"Thật là chán nản, phải không?" Tôi nhìn sang Marco khi anh ta dường như đang nghỉ giải lao một chút, chống cùi chỏ và gối đầu lên bàn.

"Gì-yoi?"

"Không nhìn thấy một màu mà anh rất mong muốn?" Tôi cau mày khi chuyển sang ngồi trên chiếc ghế và thở dài. Đôi mắt tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ và cảm thấy niềm khao khát ở đó.

"Ừ..."

"Tôi ước tôi có thể nhìn thấy tất cả lửa-yoi."

Nghe Marco đề cập đến việc này làm tôi rất ngạc nhiên, tôi hỏi Marco

"Màu của xe cứu hỏa, một phần tóc của Thatch, cây bút ngu ngốc này-yoi"

Một bàn tay nâng cây bút đỏ lên với những ngón tay lướt qua lại. Tôi dựa lưng vào chiếc ghế dài, với bắp tay của mình trên đệm sau khi tôi sớm nhận ra mình đang nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt nhăn nhó.

"Bầu trời" tôi thì thầm và nghe anh khẽ chuyển mình

"Đại dương, chiếc áo khoác yêu thích của anh trai tôi, một phần vòng tay của tôi, đôi mắt của mọi người, màu sắc êm dịu khiến mọi người yên bình..."

Tôi tiếp tục bằng một giọng trầm và ngay sau đó Marco đã ngồi bên cạnh tôi, nhưng vẫn đủ chỗ khi tôi xoay người tại chỗ để ngả đầu ra sau.

"Tôi cảm thấy việc thiếu màu sắc có vẻ như là điều tồi tệ nhất."

Tôi nhìn Marco và thấy anh nhếch mép, cười nhẹ với đôi mắt màu xám vừa phải. Một tiếng thở dài rời khỏi tôi khi tôi nhận thấy anh ấy đang loay hoay với cây bút của mình và tôi với tay lấy nó.

"Tôi thừa nhận, màu ngọn lửa rất đẹp"

Marco đưa cho tôi cây bút khi tôi nhìn nó, màu đỏ của cây bút trông rất sống động.

"Nhưng đại dương cũng vậy." Tôi thở dài.

"Thatch và Izo đã dễ dàng..." Tôi nghe tiếng cười khúc khích của người bên cạnh và cả hai chúng tôi đều cười.

"Tôi đoán vậy..."

Tôi nhanh chóng đưa cây bút lại cho Marco và xoay người đứng lên

"Tôi nên hoàn thành nốt công việc và anh cũng nên về nhà đi."

Tôi nắm lấy giẻ và lau trên bề mặt gỗ lần cuối

"Ừ..."

Marco gật đầu và lầm bầm điều gì đó và nó khiến tôi cười khúc khích khi thấy anh ấy di chuyển đến bàn làm việc của mình. Tôi hoàn thành xong công việc trước khi bỏ giẻ vào thùng. Marco gọi tôi, tôi quay lại nhìn anh ta. Marco nở nụ cười, trên tay anh là một bức thư mời.

"Suýt nữa thì quên mất, Oyaji đã nói với tôi rằng tôi phải đưa ra lời mời, nhưng tôi chắc chắn rằng cậu đã được nhận bằng lời rồi. Đó là sinh nhật của tôi và cậu biết rồi đấy, sẽ không gặp vấn đề gì đâu khi Oyaji cho phép cậu đi-yoi"

Tôi cười khúc khích khi tôi nhận lấy bức thư và nhận ra tên mình được viết bằng chữ thư pháp trên đó.

"Anh biết viết thư pháp à?"

"Đây là một sở thích của tôi-yoi."

Tôi ngạc nhiên nhướng mày và nhanh chóng nhìn lại nó.

"Anh viết rất đẹp, chắc chắn Sabo sẽ rất ghen tị đây"

"Anh trai cậu viết thư pháp-yoi?"

Câu hỏi được đặt ra với một chút ngạc nhiên vì theo những gì Sabo nói với tôi, không nhiều người có thể làm được. Nó cần rất thời gian sự, kiên nhẫn và thực hành.

"Đúng vậy, Sabo muốn trở thành một nhà văn nên cậu ấy rất quan tâm đến nó."

Marco gật đầu hiểu ý, anh ấy mỉm cười. Tôi đút bức thư ghi lời mời sinh nhật vào túi quần rồi quay sang gật đầu chắc chắn với Marco

"Tôi sẽ đến."

"Cậu thậm chí còn chưa xem nó để biết được chi tiết chính xác-yoi"

"Nhưng tôi sẽ đến dự sinh nhật của mọi người, bất cứ khi nào."

Tôi bĩu môi và nhìn thấy trên chiếc áo sơ mi của anh ta có một vết gì đó

"Ồ, này, trên áo sơ mi của anh có một vết bẩn."

Marco kéo áo và cố gắng tìm ra vị trí vết bẩn. Tôi chỉ lên vết bẩn và Marco kéo áo theo vị trí tôi chỉ để nhìn rõ hơn. Ngón tay tôi bất chợt sượt qua làn da của Marco khi anh ấy tìm thấy nó và phủi vết bẩn ấy đi

"Cảm ơn-yoi"

Tôi nhìn lên và cảm thấy lồng ngực mình rung lên khi nhận ra ánh mắt của Marco. Đôi mắt của anh ấy bất ngờ đổi màu, tôi không nhìn thấy màu xám xung quanh đôi mắt của anh ấy và thay vào đó là màu xanh lam. Thật bất ngờ khi được chứng kiến ​​và tôi không thể thốt nên lời.

"Ace?"

"Tôi...không...không có gì đâu"

Tôi giật mình và nở một nụ cười gượng gạo

"Gặp lại sau! Tôi phải về nhà!"

Tôi cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng chào tạm biệt Marco và đẩy thùng rác ra ngoài.

Tôi chạy xuống hành lang, tim tôi đập loạn xạ và tôi cảm thấy hơi nóng dồn lên má. Tôi nhanh chóng di chuyển đến nơi thay đồ, dọn dẹp và kiểm tra mọi thứ trước khi về. Sau khi mọi thứ đã bình thường, tôi lấy áo khoác và cặp của mình rồi nhanh chóng chạy ra thang máy

Tôi hy vọng Marco đã về nhà, vì vậy tôi có thể tránh anh ta trước khi anh ta cũng nhận ra. Tôi cảm thấy hơi nặng nề, không biết phải làm thế nào khi nhận ra những sắc thái khác nhau của hoa màu xanh đang nở rộ trong tầm nhìn của tôi. Thành thật mà nói, tôi có chút ngạc nhiên, và người gây ra tất cả điều này tất nhiên là Marco. Một người mà tôi mới biết gần sáu tháng, chưa một lần chạm vào anh ta cho đến khi tôi vô tình sượt qua. Nó quá đột ngột và tôi không biết phải làm gì với tình huống này.

Tôi ấn nút thang máy và đứng chờ. Bỗng một bàn tay vươn qua vai của tôi và bấm nút. Tôi giật mình quay lại thì thấy Marco đứng ngay đằng sau tôi, đôi mắt của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt đầy hiểu biết. Tôi trở nên run rẩy và Marco đã rời đi, đứng bên cạnh tôi và dựa lưng vào tường, trên tay anh là chiếc cặp với chiếc áo khoác vest. Chúng tôi cùng đi vào thang máy, tôi cố gắng né tránh ánh mắt của Marco nhưng không thể. Bỗng Marco mỉm cười, đôi mắt khép hờ và anh nói với tôi

"Em là màu đỏ của anh."

Và anh là màu xanh của tôi.

2327
17.08.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro