5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã bốn hoặc năm ngày trôi qua kể từ đám tang của Teach, và Marco đã ở Moby Dick được một tuần. Trong thời gian này Vista, JozU, Bramank, Namur đều vào phòng Marco phòng, nhưng trong dự liệu, không có một người có được thông tin hữu ích. Marco thật sự quá mức hiểu rõ bọn họ, mục đích cố gắng che giấu trong lời nói toàn bộ bị Marco dùng thái độ không quan trọng gì mang đi, các đội trưởng lần lượt thất bại quay về.

"A!? Tại sao muốn con đi... tìm Marco nói chuyện! "Ace vốn muốn tức giận mắng một câu trước khi mắng ra khỏi miệng không hiểu sao dập một cái, sau đó ở dưới tầm mắt Bố già vẫn là thành thật thật hô tên Marco. Ace gãi gãi tóc, phát hiện mình hình như không ghét cái tên này, cũng không ghét chủ nhân của cái tên này.

"Đi đi, Ace. Ta tin tưởng con. "Râu Trắng vỗ vỗ đầu đứa con ngốc nhà mình, đối với biết chính xác cách xoa dịu Hỏa Quyền khó xử" Được rồi, vậy con đi vậy!". Thiếu niên trẻ tuổi chỉ thở dài một lát, một lần nữa khôi phục tinh thần, khí thế ngẩng cao vọt ra khỏi phòng Râu Trắng, chạy về phía phòng giam Marco. Nhưng chạy đến trước cửa phòng cậu lại không tự chủ được thả chậm bước chân, sau đó không được tự nhiên lắc lắc gõ cửa: "...Tôi có thể vào không?"

"Mời vào, yoi. "Marco đương nhiên nghe ra giọng Ace, cũng nghe ra sự rối rắm trong lời nói của cậu. Nếu như nói trong khoảng thời gian này ai sẽ để ý nhất đến cái chết của Teach, vậy hơn phân nửa chính là tiểu đội trưởng trẻ tuổi nhất trên thuyền. Ace lên thuyền muộn nhất, tuổi còn trẻ rất dễ xúc động, đối với các hạng đội vụ cũng không phỉa sở trường. Lúc mới lên làm đội trưởng bởi vì muốn chứng minh Bố già không có chọn sai người còn có thể len lén đi tìm Thatch bọn họ hỗ trợ, nhưng sau đó thời gian lâu phát hiện kỳ thật loại ý nghĩ này thật sự không cần thiết, liền trở nên thường xuyên vào hai ngày trước khi tổng kết cuối tháng cầm tờ giấy trắng vẻ mặt đau khổ tới tìm hắn.

Sau đó? Về sau Marco luôn không muốn suy nghĩ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cùng đồng đội đối ẩm, tán gẫu hai câu chuyện xấu hổ trong quá khứ liên tục nhắc tới anh em mất sớm của bọn họ.

Ace phát hiện Marco đang ngẩn người, ánh mắt trống rỗng này thật sự rất khó khiến người ta cảm thấy thoải mái. Em trai út của băng hải tặc Râu Trắng cự tuyệt thừa nhận ánh mắt của Marco sẽ làm hốc mắt cậu chua xót, cậu chỉ đơn thuần chịu không nổi chính mình cũng đã đứng ở trước mặt Marco, nhưng đối phương vẫn là vẻ mặt hoài niệm cậu.

Cứ như thể cậu đã chết một lần trước mắt Marco vậy.

"Anh!" Ace cố gắng làm cho mình nhìn nổi giận đùng đùng một chút, như vậy đại khái có thể lộ ra sức uy hiếp? "Vì sao lại giết Teach?" nhưng mà hỏi nửa câu sau thì cậu đã không tự giác chậm lại ngữ khí, thậm chí cảm giác được một loại khó có thể nói rõ...... Chột dạ. "Lại là vấn đề đó yoi..." Marco thở dài. " Lý do không quan trọng đúng không? Tôi đã làm như vậy, nên nhận được kết cục nên có không phải sao?""Nhưng mà......"Ace theo bản năng cảm thấy lời này nói cũng không đúng, nhưng lại quả thật không có biện pháp phản bác, cậu vắt hết óc tự hỏi nên nói như thế nào,"Anh cũng là con trai của Bố già mà? Tuy chúng tôi không có ký ức về anh, nhưng đây là lời nói của người nhà. Ít nhất anh cũng nên tin tưởng chúng tôi!" Ace hét lên, cậu không biết tại sao mình lại nói như vậy, đó chỉ là bản năng.

"...... Tôi đương nhiên tin tưởng mọi người. "Marco khéo léo tránh đi chữ quan trọng nhất trong lời nói của Ace, hắn không muốn nói dối người nhà, nhưng cũng không muốn làm tổn thương trái tim bọn họ. Ace cau mày cảm giác Marco nói cùng mình nói cũng quá nhất trí, nhưng cậu vẫn là thoáng thả lỏng biểu tình: "Cái này mới đúng!... Không đúng, tôi rõ ràng là tới hỏi anh tại sao lại giết Teach. Chờ một chút." Người trẻ tuổi bị bắt cóc khỏi chủ đề đột nhiên tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào đáp án cố chấp của Marco. Người lớn tuổi quả thật không có biện pháp gì với em trai của bọn họ, nhất là khi cậu dùng loại ánh mắt không đạt được mục đích này nhìn hắn.

"Tôi chỉ dùng phương pháp đơn giản nhất giải quyết nguy cơ có thể xuất hiện mà thôi. "Marco cuối cùng chỉ hời hợt khoát tay áo, đưa ra một câu trả lời đối với Ace mà nói chỉ đúng mà cũng không phải.



Tiễn bước đội trưởng đội hai đầu đầy bối rối, Marco biết mặc dù nhận được đáp án nhìn như chỉ có một mình Ace, nhưng trên thực tế cũng chẳng khác gì nói cho mọi người biết. Tình trạng sức khỏe hiện tại của hắn không đủ để sử dụng haki ở phạm vi rộng, nhưng chỉ là phạm vi ở cửa vẫn có thể dễ dàng cảm giác được - - Thatch, Jozu, Haruta, thậm chí còn có Fossa vừa rồi đều tụ tập ở ngoài cửa nghe ngóng góc tường. Đám người này cũng là bắt nạt Ace còn không biết dùng haki, có thể kịp thời tản ra trước khi cậu rời đi. Nếu đổi lại là Vista... à, chắc cũng không sao đâu yoi.

Cậu em út trẻ tuổi quả thật không biết các anh em của cậu đã nghe được cuộc đối thoại giữa cậu và Marco từ đầu đến cuối, hơn nữa đã khéo léo thành lập nhóm bắt đầu nghiên cứu. Ace nghĩ dù sao mình cũng không rõ, dứt khoát mang theo nghi vấn đi tìm Bố già.

Điều mà Marco không biết chính là, các thuyền viên đã âm thầm mở một ván cược, đánh cược Bố già hoặc là vị đội trưởng nào có thể lấy được nhiều tin tức nhất từ miệng hắn. Phần lớn đội trưởng đều tham dự, hơn nữa to gan lớn mật đến ngay cả cửa phòng Bố già cũng dám nằm sấp nghe góc tường.



"Nguy cơ... Quả nhiên mà. "Tuy nói Tóc Đỏ đối với ông mà nói chỉ là nhân tài mới xuất hiện, nhưng vị trí hiện tại cũng là do năng lực thực sự của hắn. Nguy cơ đủ để Tứ Hoàng xuất động, còn có Ace... Nếu tổng bộ hải quân biết được thân thế của Ace, như vậy nhất định sẽ có hành động. Trong đầu Râu Trắng đột nhiên thoát ra ý nghĩ như vậy, ông cúi đầu nhìn Ace còn mê mang, đại khái có một ý nghĩ ở trong đầu thành hình.

Đỉnh lấy lữa tái sinh Tứ Hoàng hồi tưởng lại ở trong phòng khi nhìn thấy Marco, ông không cho là mình sẽ nhìn lầm trong ánh mắt Marco lóe lên thần sắc may mắn. Râu Trắng tự nhận vẫn là rất hiểu rõ diễn xuất của những hải quân kia, nhất là Sengoku, từ khi Roger dùng một câu nói mở ra thời đại hải tặc, ông ta sau này vẫn luôn tại tìm mọi cách kết thúc hết thảy. Nếu như biết Ace là con trai của Roger, chỉ sợ thật đúng là sẽ không tiếc gây chiến với bọn họ cũng phải đem dòng máu của vua hải tặc chặt đứt đi. Đó là lý do tại sao phải giết Teach để tránh hành động hấp tấp của Ace?

"Thật là, tên nhóc kiêu ngạo. "Râu Trắng tin tưởng cho dù mình đoán không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng có thể không sai bao nhiêu. Ace nghi hoặc "A?" một tiếng, hoàn toàn không biết tại sao đột nhiên lại bị Bố già nói kiêu ngạo. "Không phải nói con, con trai ngu ngốc. "Râu Trắng xoa xoa tóc Ace, không nói nhiều với cậu nữa, chỉ bảo cậu trở về làm chuyện của mình.

Về phần Marco, xem ra vẫn là ông lại tự mình đi một lần nữa.



Vista lần nữa ở chỗ Marco kinh ngạc, từ trong rương dưới giường lấy ra quyển sách cũ mà trước kia anh ta chưa từng xem qua kỹ, ghi lại quá trình nghiên cứu liên quan đến huyễn thú. Tiện tay vỗ vỗ trang bìa đầy tro bụi, Vista mở ra trang sách bị hư hỏng nhẹ, theo mục lục tìm được nghiên cứu liên quan Huyễn Thú. Anh ta đoán rằng có lẽ một nhà khoa học tương tự như Vegapunk đã làm nghiên cứu của mình, nhưng so với Vegapunk, người đam mê nghiên cứu sinh học như các yếu tố huyết thống và vũ khí hình người, học giả này tò mò hơn về các rào cản không gian và thế giới song song. Huyễn thú chủng biến mất và xuất hiện làm cho vị học giả này tràn ngập hứng thú, hắn thậm chí tìm một người có năng lực Huyễn thú - - tuy rằng không phải Phượng Hoàng, nhưng cũng đủ luận chứng suy đoán của hắn.

Vista càng nhìn nhíu mày càng chặt, nếu như trên này nói đều là sự thật, vậy Marco hành vi tựa hồ cũng không khó có thể lý giải.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để có thể hiểu được là tất cả những gì được đề cập trong sách đều là sự thật.



"Tôi đến đây... để kết thúc cuộc chiến này!"

Máu trộn lẫn trong gió lạnh lẽo thẳng tắp rót vào trong xoang mũi, nơi này cũng không phải là số hiệu Moby Dick mà anh ta đang ngủ. Vista mờ mịt ngẩng đầu nhìn, đứng ở phía trước chính là Marco nắm chặt nắm đấm, bên cạnh là các thành viên của băng hải tặc Râu Trắng. Trên mặt mỗi người đều đau khổ, tuyệt vọng, hối hận... Còn có mắt thường có thể thấy được, phẫn nộ tận trời. Tức giận? Vista phát giác ngực mình giờ phút này cũng tràn ngập tâm tình tương tự, nhưng cũng không phải đối với người nói chuyện, mà là đối với người cách đó không xa...... Teach?

"..... Tóc Đỏ."

Marco thanh âm đang run, vista nhìn về phía Tứ Hoàng trẻ tuổi đi tới, tận mắt nhìn hắn dừng bước chân, khẽ lắc đầu.

"Marco, đừng ứng chiến nữa. Dừng lại đi."

Phượng Hoàng một mực căng thẳng lưng đột ngột liền sụp đổ xuống, kéo theo đó là nỗi đau tột cùng xâm chiếm lấy hắn. Nó không chỉ đến từ một mình Marco, Vista nhận ra ngay cả chính mình cũng là một trong những thành phần của nỗi đau này. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tất cả đều làm cho anh ta càng thêm lo lắng.

"Nếu như còn có kẻ chưa đánh đủ - - đến đây đi! Ta làm đối thủ của các ngươi!"

"Thế nào, Teach? Không, Râu Đen!"

Hải tặc Tóc Đỏ chính thức đứng ở đối diện Teach. Teach? Vista rốt cục nhận ra được nơi này không đúng, hắn ta rõ ràng đã chết ở trong tay Marco, tại sao lại xuất hiện ở nơi này? anh ta nhìn qua, đầu tiên chứng kiến cũng không phải là Teach và băng hải tặc sau lưng hắn, mà là một người cao lớn, anh ta không thể quen thuộc hơn -- Râu Trắng, Bố già của bọn họ, người đàn ông mạnh nhất thế giới, giờ phút này đứng ở nơi đó, nhưng cho dù là haki lên đến cao nhất, Vista như cũ không cách nào cảm giác được chút hơi thở nào của Bố già. Bố già...... đã chết? Làm sao có thể?! Vista muốn chạy tới, nhưng cơ thể của anh ta lại cứng ngắc ở nơi đó không thể nhúc nhích, chỉ có thể ở trong tiếng cười cuồng nhiệt của Teach sững sờ nhìn cỗ thi thể cho dù chết trận cũng sừng sững không ngã kia.

"Thứ ta muốn đã tới tay, bây giờ còn chưa phải lúc đánh với các ngươi."

Vista không biết đó là cái gì, nhưng bất luận là anh ta, hay là những đồng bạn khác, đều chỉ có thể trơ mắt nhìn Râu Đen Teach mang theo băng hải tặc phía sau hắn dương dương đắc ý rời đi.

Các đồng đội bên cạnh rốt cục không thể kiềm chế nước mắt nữa, khi Vista phục hồi tinh thần lại nước mắt cũng đã rơi đầy mặt. Marco đứng cách đó không xa, cắn chặt hàm răng trầm mặc rơi lệ. Bọn họ đã thua, mặc dù Vista cũng không rõ ràng lắm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Bố già chết trận, liền ý nghĩa bọn họ hoàn toàn thất bại.

Giọng nọi ồn ào dần dần đánh thức Vista đang ngủ say, Kiếm sĩ mở mắt ra, phát hiện trên mặt còn lưu lại nước mắt lạnh lẽo. Trong mơ quá mức rõ ràng, mặc dù Vista nhiều lần nhắc nhở chính mình đây chỉ là giấc mơ xấu, Teach đã chết, trong mơ tất cả đều không có khả năng sẽ xảy ra, nhưng loại cảm giác mất đi hết tất cả như cũ gắt gao cài ở trên trái tim của anh ta. Thở dài thật sâu, Vista lau mặt, mơ hồ nhớ rõ trước khi tỉnh mộng có một giọng nói quen thuộc đến đáng sợ để lại một câu ở phía sau anh ta.

- Đừng để hắn một mình, hãy giúp hắn một tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro