Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sân bay thật đông đúc Biện Lạc Lạc vừa kéo hành lý từ trong ra liền bị Biện mẫu thân từ đâu chạy tới ôm lấy "Con gái! Mẹ nhớ con muốn chết nha!"

Cô cười khổ, tay xách va li còn phải chịu thêm khối thịt vài chục kilôgam của mẹ.

Cô còn chưa kịp mở miệng bà lại tiếp tục lên tiếng "Con có nhớ đã hứa gì với mẹ hồi tuần trước không ?"

Biện Lạc Lạc suy nghĩ, hình như cô không có hứa gì cả, Biện mẫu thân nhìn biểu tình của cô liền phủi phủi tay "Ây~ con thật mau quên! Con nói dẫn mẹ đi gặp Bảo Bảo!" Cô lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng chuyện đó cô rõ ràng chưa hề hứa hẹn qua.

4h30 tại nhà của Đoàn Nghi Ân chuông cửa ầm ĩ, Trương lão quản gia bước ra mở cửa, ông ngạc nhiên trước gương mặt có nét tương tự Biện Bảo Bảo nhưng rất nhanh bày ra nụ cười hòa nhã "Nhị vị! Không biết có việc gì ?"

Biện Lạc Lạc bên ngoài khó xử đứng sau lưng Biện mẫu thân, bà tiến lên một bước hỏi thăm "Xin chào ! Tôi là mẹ của Biện Bảo Bảo, xin hỏi có nó ở đây không ?"

Trương lão quản gia vẫn chưa biết chuyện, vẫn bình thản đưa bà lên phòng của cậu. Biện mẫu thân đi theo ông trong lòng thầm cảm thán, căn nhà này quả nhiên to lớn, trang trí cũng thật lộng lẫy, ví như cung điện cũng không hề sai.

Biện Bảo Bảo đang ngủ trưa, bỗng nghe bên ngoài ồn ào rồi một tiếng nói quen thuộc vô cùng thánh thót vọng tới "Tiểu tử này ! Con thật to gan!" Vừa nghe xong âm thanh chưa kịp hoàn hồn đã bị Biện mẫu thân kéo vành tai lôi đi "Về nhà nhất định cho con một bài học !".

"Mẹ! Em trai còn nhỏ, không hiểu chuyện, có gì từ từ nói !" Biện Lạc Lạc thấy mẹ mình hành động quá trớn, cô liền kéo tay bà ra.

Trương quản gia chưa kịp thích ứng hoàn cảnh, lần đầu tiên thấy có người hung dữ như vậy, ông đi tới ngăn bà ra, may mắn còn có người đỡ giúp, bằng không cậu nhất định mất đi đôi tai yêu dấu. Không phải cậu không biết mẹ mình khi nổi trận lôi đình có bao nhiêu nhẫn tâm, nhưng muốn cậu quay về... Thà cậu bị đánh còn hơn.

Từ lúc có mặt trên thế gian này, đây là lần đầu tiên trong 18 năm trời cậu dám làm trái ý mẹ "Mẹ! Làm ơn đồng ý cho con... Con thích người ta, khó khăn lắm mới có thể...!"

Biện mẫu thân hai tay khoanh trước ngực, không thèm nhìn cậu "Cho con biết ! Người ta là nhà có điều kiện như vậy, con lấy gì đảm bảo người ta thích con! Mẹ cho con biết, con gái nhà người ta có chuyện gì dân thường như chúng ta hoàn toàn không thể chịu trách nhiệm !"

Biện Bảo Bảo lắc đầu phủi phủi tay "Mẹ đừng lo! Người này là nam..."

Biện Lạc Lạc biết em mình lỡ lời, vội lấy tay che miệng cậu lại, nhưng hiện tại đã quá muộn. Biện mẫu thân ngay cả dáng vẻ bình tĩnh ban nãy cũng không thể giữ được nữa "Cái gì ? Con vừa nói gì ?"

Cậu cúi thấp đầu, ngập ngừng mãi mới lên tiếng "Con... Con là... Thích nam nhân !"

"Mẹ cho con 2 lựa chọn, là ba, mẹ, chị và tình yêu kỳ quái của con !" Biện mẫu thân giận đến run người, nhưng ngoại nhân đang ở đây bà tạm thời không thể bộc phát.

Cậu càng nhìn mẹ càng sợ, rút hết dũng khí nói với bà " Mẹ ! Con xin lỗi !"

"Lạc Lạc! Chúng ta về, ta từ nay coi như không có đứa con này !" Biện mẫu thân đi như chạy không chờ người dẫn đường, đâm thẳng hướng cầu thang mà xuống. Trương lão quản gia thật sự hết cách với gia đình này, ông đuổi theo " Biện phu nhân chờ đã! Tôi gọi xe đưa 2 người về !"

Biện Lạc Lạc quay đầu chào ông một tiếng rồi đuổi theo mẹ, Trương quản gia nhìn theo bóng dáng 2 người đang khuất dần sau cánh cổng lớn khẽ lắc đầu. Cậu nhóc kia vì Thiếu gia nhà họ trả giá nhiều như vậy, còn thiếu gia nhà họ thì ngày ngày ăn chơi sa đọa, chẳng qua là hắn đều đặn dẫn nữ nhân về nhà nhưng cậu ngủ say nên không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro