Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cơn ác mộng tỉnh lại Biện Bảo Bảo trán đổ đầy mồ hôi ngồi dậy, vừa lúc bên dưới có tiếng động, cậu nghĩ hắn cuối cùng cũng về nên xuống xem thử.

Một nam tử da trắng mắt xanh tóc màu vàng nhạt trông rất tiêu sái đang ngồi một cách rất tự nhiên trên ghế sofa, cậu không biết là ai còn tưởng là người nhà của hắn nên không dám làm gì chỉ đơn giản đứng nhìn.

Người kia mất tự nhiên đặt cuốn tạp chí xuống bàn "Nhìn cái gì, tôi cũng không phải quái nhân !!!"

Cậu bị hắn tự dưng nổi đóa cũng hơi bất ngờ "À là do... ừ ... anh là ai vậy ?"

"Tôi tưởng cậu biết rồi nên mới nhìn như vậy . Thôi được rồi, tôi là Lâm Tể Phạm bạn thân của Đoàn Nghi Ân, cậu chắn hẳn thường ngày không có đọc báo nên không biết tôi!"

Cậu vẫn như cũ nghe hắn nói nhưng không hiểu gì, mặt thộn ra trông rất ngốc "Ừm...Ừ ... Thật ngại quá. Không hiểu lắm!"

Hắn cười khổ kéo cậu ngồi xuống bên cạnh tùy tiện lật ra một cuốn tạp chí chỉ vào ảnh một nam tử trong đó bảo "Đây đây đây! Chính là tôi, xin tự giới thiệu tôi là siêu mẫu kiêm người thừa kế Lâm thị, là bạn của thiếu gia nhà các người, đã hiểu chưa ?"

Biện Bảo Bảo gật đầu lia lịa, nhìn người trước mặt cảm giác tên này hình như đầu óc có chút vấn đề.

Vừa đúng lúc mấy ngày rồi Đoàn Nghi Ân không có về nhà, hôm đó quay lại lấy chút đồ thì thấy hắn và cậu đang ngồi đối diện nhau cười nói vui vẻ, ghen tuông trong lòng dâng trào nhưng do tự tôn cao nên hắn không nói ra chỉ đi ngang liếc nhìn cậu một cái rồi hỏi Lâm Tể Phạm "Tới đây có chuyện gì ?"

Thấy hắn về, người kia nhanh chóng đứng dậy ôm lấy hắn "Tao thực sự rất nhớ mày nha, từ dạo đi du học xong mày biến mất dạng không có liên lạc, cũng may lần này tao về lại đại lục tìm mày bằng không nhất định mày đem người anh em này quăng vào xó rồi!"

"Mày từ khi nào nói nhiều như vậy ?" Hắn đẩy tên kia ra, mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.

Biện Bảo Bảo biết điều quay đầu lên phòng.

"Cậu chuẩn bị một chút, lần này tôi buông tha cậu xin đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa!" Hắn hướng cậu nói vọng lên.

Bảo Bảo nghe được câu nói đó cũng đồng thời lắng nghe được thanh âm của tâm can đang vỡ vụn, tự thưởng cho mình hai chữ "Đáng đời"

Lâm Tể Phạm nghe ngữ điệu của hắn mắt trợn tròn kinh ngạc "Đó không phải là người giúp việc của nhà mày sao ?"

Hắn lạnh lùng trả lời "Không!" Sau đó bỏ mặc anh ở lại phòng khách còn mình thì lên thư phòng tìm tài liệu.

Bị bỏ rơi ở lại Lâm Tể Phạm buồn chán đi theo hắn lên thư phòng, miệng luyên thuyên "Mày thực sự bỏ rơi người anh em này sao ~ Nghi Ân, tao lần này quay về là để giao cho Đoàn thị một công trình lớn, mày phải hoan nghênh tao nha!" Anh đẩy đẩy tay hắn nhướn mày cười tươi.

"Đồ điên, mày thật phiền phức mà!" Đoàn Nghi Ân nói vậy nhưng bộ dáng không hề bực bội, cầm văn kiện đi ra khỏi thư phòng.

Bảo Bảo cũng đang ở dưới phòng khách chờ đợi. Thấy hắn xuống cậu cúi đầu trầm mặc, Lâm Tể Phạm tốt bụng giảng hòa "Hai người như thế nào lại như vậy! Có chuyện gì từ từ nói! Đoàn Nghi Ân, mày cũng thật là nóng tính nha, cho mày biết mỹ nhân trước mặt này giữ chặt còn sợ bị cướp mất huống hồ..."

Hắn liếc cậu "Mày không biết thì im đi, tâm cậu ta tao cơ bản tao chưa từng có làm sao lại sợ mất !"

"Ơ... Vậy..." anh liếc sang cậu cười ranh mãnh "Mỹ nhân! Hay là cậu theo tôi đi!"

Bảo Bảo giật mình buông cần kéo vali, toàn thân khẽ run. Trong mắt hắn hành động đó của cậu là kìm hãm vui sướng, lại có một tên lọt vào tầm nhắm của cậu.

Nhếch môi nở nụ cười khinh bỉ, hắn phun ra từng câu nói đâm thẳng vào tim cậu từng nhát đều là bi thống đau đớn "Rất tốt! Đi theo hắn đi! Hắn cũng là đại thiếu gia rất giàu có, cậu theo hắn nhất định kiếm được không ít!"

Bảo Bảo đầu càng lúc càng cúi thấp, giọng nói cũng biến đổi "Cảm ơn lòng tốt của hai người, không cần tiễn, tôi đi trước!"

Nói rồi từng bước chầm chậm đi ra ngoài.

Đoàn Nghi Ân đứng yên nhìn theo, vốn tưởng tổn thương cậu hắn sẽ dễ chịu không ngờ nhìn cậu biểu hiện như vậy hắn càng đau đớn hơn.

Lâm Tể Phạm đuổi theo cậu gọi lại "Mỹ nhân, tôi nói thật, nếu cậu đồng ý theo tôi, tôi sẽ..."

"Lâm tiên sinh cảm ơn anh! Không cần đâu! Cáo từ!"

"Ây da~ cậu thật là nghiêm túc, tôi rất thích! Nên là... hãy theo tôi đi!" Anh lôi tay cậu lại lời nói nửa đùa nửa thật.

"Có thể hỏi tại sao anh lại muốn tôi đi với anh không ?"

"Đơn giản, vì tôi từ nhỏ chơi cùng tên Đoàn Nghi Ân kia chưa từng thấy thật tâm yêu thích ai đó nhưng hình như lần này là hắn nghiêm túc!"

Biện Bảo Bảo cười khổ "Dương tiên sinh! Anh thật biết đùa!"

"Tóm lại cậu đứng đây chờ chút, tôi đem xe đến đưa cậu đi! Hứa rồi nhá!" Lâm Tể Phạm tự mình cầm tay cậu móc ngoéo rồi nháy mắt một cái, tâm tình vui vẻ bỏ đi.

Biện Bảo Bảo ngơ ngác đứng nhìn theo không hiểu gì.

Hắn nhìn thấy cậu bước ra khỏi nhà không khí như dần bị rút cạn, đáng lẽ cậu phải biết lỗi và van xin hắn tha thứ mới phải. Lúc Lâm Tể Phạm đuổi theo cậu hắn cũng cảm thấy tức giận nhưng vẫn mặc kệ. Dù sao giao cậu cho tên kia vẫn tốt hơn giao cho mấy gã bên ngoài, ít ra hắn vẫn có thể biết được tin tức của cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro