Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một lần nữa sắc trắng tràn ngập, đại não hoạt động, nhớ lại ngày hôm qua là cậu đến Đoàn Thị gặp hắn rồi ngất xỉu, may mắn được hắn đích thân đem đến bệnh viện.

Câu đầu tiên cậu nghe khi tỉnh lại là "Cậu! Phiền phức!" Là hắn. Cậu thụ sủng nhược kinh nhìn chằm chằm người trước mặt.

"Tiên sinh! Anh... !"

"Đừng gọi tiên sinh nữa! Rắc rối, tôi họ Đoàn tên Nghi Ân!" Hắn không thay đổi sắc mặt nói rồi lại trở về bộ dáng lạnh lùng.

Cậu biết được tên hắn vô cùng thích thú liên tục gọi, gọi thỏa thích đến khi hắn bực bội liếc cậu một cái mới bắt đầu giới thiệu về mình "Tôi là Biện Bảo Bảo, em của chị Biện Lạc Lạc, cấp dưới của anh!"

"Tôi biết!" Đoàn Nghi Ân tựa tiếu phi tiếu vòng tay trước ngực ngồi dựa vào ghế.

"Cha mẹ cậu chắc cũng sắp đến rồi! Tôi đi trước!" Hắn đứng dậy chuẩn bị đi thì bị cậu nắm vạt áo vest kéo lại "Tiên sinh...À không ! Đoàn Nghi Ân ca, cảm ơn anh!"

Hắn nhìn nhìn vạt áo bị cậu nắm ý muốn cậu thả tay ra, cậu nhìn bộ dáng này khoảng 20s sau mới hiểu ý, luyến tiếc buông tay, cúi đầu nhỏ giọng nói "Chuyện tôi thích anh, mong anh suy nghĩ! Đoàn tiên sinh. Nếu anh không muốn tôi sẽ không tới gặp anh nữa, nhất định nấp ở thật xa quan sát anh thôi."

Khóe mắt cậu hồng hồng, nước trong mắt lấp lánh phản chiếu lại ánh đèn, Đoàn Nghi Ân nhìn thiếu niên trước mặt này cảm thấy vô cùng phiền phức, nếu hắn từ chối cậu, cậu vẫn từ xa quan sát làm phiền đến tự do của hắn. Chi bằng hiện tại đồng ý cùng cậu một chỗ, từ từ dập tắt thứ tình cảm nhất thời đó của cậu.

Đầu tiên hắn muốn cậu minh bạch tình cảm của mình, xem nó lớn đến đâu"Về nhà suy nghĩ thật kỹ, nếu đã nghĩ kỹ rồi, vẫn muốn cùng tôi có một mối quan hệ thì giờ tan học thứ 2 tuần tới tôi sẽ đến rước cậu, còn không cứ đến Đoàn Thị báo cho tôi biết! Đi đây!" Đoàn Nghi Ân đẩy cửa bước ra ngoài, để lại cậu trầm tư suy nghĩ.

Nếu cậu đi rồi ba mẹ sẽ như thế nào ? Sẽ rất giận đi! Như vậy cậu chính là đứa con bất hiếu rồi! Nhưng cơ hội ở cùng hắn chỉ có một, sau này ổn định rồi quay về giải thích cho cha mẹ hiểu là xong. Nghĩ vậy Biện Bảo Bảo vô cùng an tâm, lúc Biện mẫu thân cùng Biện phụ thân tới có trách móc vài câu cậu vẫn tươi cười lắng nghe không hề thấy khó chịu.

Đoàn Nghi Ân xoa xoa thái dương, không hiểu mình bị loại quỷ gì nhập lại có thể cùng cậu thỏa thuận một chuyện vô cùng điên rồ như vậy. Cả ngày hôm nay hắn đã rất mệt mỏi rồi, không muốn suy nghĩ thêm, hắn nới lỏng cà-vạt, săn tay áo lên bắt đầu lái xe tới chỗ có rất nhiều nữ nhân đang chờ hắn.

Còn cậu an tâm chìm vào mộng đẹp, trong mơ còn cười thật tươi, ngày mai của cậu có lẽ sẽ thật vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro