1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Lee Donghyuck. Và tôi là một bartender.

Gần đây, bầu không khí của tôi và anh ấy có gì không đúng. Lee Minhyung dường như không nói chuyện với tôi, giao tiếp giữa chúng tôi ngày càng trở nên nhàm chán, nhạt nhẽo. Tôi rất sợ, đây là thời gian chán ghét nhất thời sao? Cuối cùng, mâu thuẫn sẽ ngày càng tránh né và không được giải quyết nhưng rồi sẽ tích lũy để chờ đợi sự bùng nổ tiếp theo. Cuối cùng, ngày này đã đến.

"Anh đã nói rồi, đừng để anh nhìn thấy em và những người đàn ông khác ở trong quán bar vừa nói vừa cười." Lee Minhyung đen mặt kéo tôi ra khỏi quán bar, đã không thể đếm được bao nhiều lần đến đón tôi tan tầm và thấy tình huống này.

"Vừa nói vừa cười? Anh coi em là ai? "Rõ ràng vừa rồi chỉ là cùng khách hàng nói chuyện phiếm về rượu, anh ấy nghĩ đó là cái gì?

"Không phải sao" Lee Minhyung thản nhiên nói.

"Đúng."

Lee Minhyung nhìn chằm chằm vào chân tôi và hôm nay tôi có mặc một chiếc quần bó và mỏng.

Mỗi khi tôi nói về điều đó, điều đó chỉ khiến Lee Minhyung thêm bất mãn, và anh ấy ngày càng trở nên vô cảm với tôi.

Trong thực tế, tôi chỉ cần không nói chuyện với anh ấy.

"Lên xe đi, nói với quản lý các em một chút." Nói xong đem áo gió quấn ở trên người Donghyuck.

"À."

Trên đường về nhà hai người không nói một lời nào, Lee Minhyung chỉ là trầm mặc lái xe, mà tôi thì đang ngẩn người.

Sau khi về nhà, hai người cũng không nói gì nhiều.

"Ăn gì?"

"Canh kim chi."

Sau đó không nói gì cả.

Buổi tối, tôi nghiêng người hướng đông nghĩ tây.

Anh ấy đang làm gì vậy? Trong phút chốc tôi có dự cảm không lành, nhưng nghĩ đến liền ngủ thiếp đi.

Lee Minhyung : [Gửi thành công]

Thay đổi công việc, thay đổi môi trường cũng được.

Ngày hôm sau

Sáng sớm trong điện thoại di động đã nhận được một khoản thanh toán tiền lương, phản ứng đầu tiên của tôi là sao lại ít như vậy? Sau đó mới phát hiện, chờ đã! Lúc này mới giữa tháng, làm sao phát lương được!

[Thư từ chức]

....

Tôi lập tức từ trên giường đứng lên, tùy tiện nắm lấy một cái áo khoác.

"Lee Minhyung em ở dưới lầu công ty anh, em có chuyện muốn nói với anh."

Tôi suy nghĩ rất nhiều trên đường, kỳ thật lúc trước Minhyung và tôi có rất nhiều cãi vã trong chuyện tình nhưng tôi đều có thể bỏ qua. Có thể là bởi vì Minhyung khi còn bé đã xa nhà, thiếu cảm giác an toàn.

Nhưng lần này, Lee Minhyung thực sự cần phải nói chuyện với tôi.

#

"Có phải anh không hài lòng với công việc của em không?" Tôi chất vấn.

Phải.

"Nói gì đó đi"

Trước đây đã nói chuyện với Donghyuckrất nhiều lần, nhưng lần này Minhyung cảm thấy công việc này không thể tiếp tục được nữa.

"..... Anh không nói gì, em đang hỏi một lần nữa, tại sao anh lại tự mình xin nghỉ công việc của em, đây là công việc của em, không phải của anh. "

Đây là công việc của em, không phải của anh.

Đây là cuộc sống của em không chỉ có cuộc sống của anh.

Em là em, anh là anh.

Minhyung nghĩ.

"... Được rồi, anh chọn cách im lặng, là bởi vì không có cách nào nói chia tay phải không, kỳ thật anh đã sớm chán em rồi nhưng mà không nói ra, đúng không? "

Qủa thật khi nói đều là tức giận.

"Hay là nói anh muốn chia tay?"

#

Mùa đông ở Seoul rất lạnh.

Tôi quấn chặt áo khoác, thỉnh thoảng hắt xì hơi một cái có thể là bởi vì thật sự quá lạnh.

Trở về nhà, bắt đầu dọn dẹp hành lý.

Đến lúc đi rồi.

Mình đã ở đây quá lâu.

Tôi cảm thấy khuôn mặt của mình hơi căng thẳng.

Rửa mặt thôi.

Quá thảm hại.

#

Đi bộ trên đường phố Seoul đều tấp nập người qua lại, bầu trời trắng xóa.

Ha, thật sự là không có tiền đồ.

Tìm một khách sạn, tôi cảm thấy hơi choáng váng liền lập tức ngủ .

Liệu có thể cùng Lee Minhyung quay lại không?

#

Mấy ngày sau khi chia tay, Lee Minhyung đều không về nhà, có lần ở trên xe, có lần ở khách sạn, còn có lần ở nhà Na Jaemin.

"Thật sự định như vậy?" Na Jaemin đưa qua một ly nước.

Lee Minhyung nhận lấy ly nước.

"Donghyuck chỉ là chịu không nổi anh quản cậu ấy nhiều như vậy, em nói ngươi phải nên cùng Donghyuck nói chuyện đừng để cậu ấy mỗi khi nhắc đến quá khứ của mình chỉ cười ha ha."

"Donghyuck là khao khát tự do, mà anh cứ ghen tuông ngày càng quản chặt, chỉ làm cho cậu ấy cảm thấy anh phiền, đến cuối cùng tình yêu của anh đối với Donghyuck sẽ biến thành kiểm soát."

"Lee Donghyuck kỳ thật rất dễ dỗ dành."

Lee Minhyung nhìn Na Jaemin.

Na Jaemin cười với anh.

...

"Anh biết rồi."

"Đi thôi."

#

Trong những ngày sau đó, Lee Minghyung ở lại trong phòng thu của riêng mình.

Sau một vài ngày vào đêm Giáng sinh, Lee Minhyung cuối cùng đã ra khỏi phòng âm thanh.

Hôm đó Huang Renjun đã đưa tôi đến một bữa tiệc để giải tỏa nỗi buồn thất tình của mình.

Tối hôm đó tôi vẫn cảm thấy không hào hừng lắm.

"Sao thế? Xõa đi. "

"Ừm, tôi không thoải mái lắm, tôi đi ra ngoài một chút."

Buổi tối tôi lắc lư đi trên đường, ngồi ở một cửa hàng tiện lợi ngồi thật lâu, mua một chai rượu rồi cứ như vậy ngồi.

Hơi say.

Sau đó tôi bắt taxi về nhà, trên xe tài xế phát nhạc radio. Khi ngoảng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết có phải là nguyên nhân rượu hay không, lúc này nhìn ra bên ngoài, trong lòng không khỏi nghĩ đến Lee Minhyung, rất muốn đi gặp anh.

Lúc này, theo nhạc đệm, trong đài phát thanh nhớ tới một thanh âm quen thuộc nhất. Tôi nhất thời còn tưởng rằng mình mơ màng, hoàn hồn tỉnh lại đột nhiên phát hiện, đây chính là tiếng Lee Minhyung. Liền vội vàng mở điện thoại di động, quả nhiên Lee Minhyung hôm nay lên bài hát mới.

My baby don't like it when you come around.

Cũng dễ hiểu thôi một cô gái như em thật sự quá nguy hiểm.

Có lẽ anh ngày càng say đắm em hơn.

Anh thật sự mất kiểm soát vì em.

Anh không còn kiên nhẫn thêm được nữa.

...

Chờ đã, tại sao lại là cô gái?

"Bác tài phía trước rẽ trái đi."

"Hả, đây không phải là đường đến nhà cậu."

#

Mua một chai rượu vang khác đứng dưới căn hộ của Lee Minhyung, sau khi có thêm dũng khí liền quyết định đi lên.

"Lee Minhyung!"

"Mở cửa ra! Mở cửa ra! Tôi có chuyện muốn nói với anh...nói với anh..."

Cánh cửa đã được mở ra.

Lee Minhyung nhìn Lee Donghyuck với một chút mỉm cười.

Lee Donghyuck đứng thẳng và hỏi anh ta

"Tại sao lại là cô gái."

"Cô gái gì." Lee Minhyung giả vờ hồ đồ.

Lee Donghyuck lặp lại "Tại sao lại là cô gái. "

Lee Donghyuck đưa cậu vào rồi đặt trên ghế sofa "Không viết về cô gái, em không sẽ đến?"

*

Ngày hôm sau, Lee Donghyuck tỉnh lại, xấu hổ vì chuyện ngày hôm qua cậu đều nhớ rõ, bất quá hiện tại vẫn chưa hiểu vì sao lại là cô gái

*

Mấy ngày cãi nhau, Lee Donghyuck cũng suy nghĩ rất nhiều.

Quần bó sát mặc lúc thời tiết lạnh kỳ thật cũng không tốt.Lúc trước mặc quần bò sát chỉ vì để cho Lee Minhyung xem chân. Tuy rằng quả thật đẹp mắt, nhưng cậu không thích cho người khác xem... Vậy thì chỉ cho Lee Minhyung thấy.

Tạm biệt, quần bó sát.

*

Trong 24 bài hát đứng đầu bảng xếp hạng. Lee Minhyung có đăng ins

"Cô gái" của tôi

Ảnh minh họa Là tâm hình chụp lúc đang ngủ của Lee Donghyuck trước Giáng sinh.

Đến lúc này, cuộc cãi vã của hai người đã kết thúc.

Nhưng cuộc sống ngọt ngào của họ chỉ chính thức bắt đầu.

––––––––––––––––––––––––––––

Qùa mừng giáng sinh muộnnnn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro