04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn chữ nghiêng là đang quay về quá khứ

___________





"Thôi bỏ đi, mà sao hôm nay chú không tới trường đón em vậy?" Cậu đứng đó chất vấn hỏi anh.

"Em đã phải đứng ở trường rất lâu rồi đấy, nếu không nhờ tới người bạn mới quen kia chỉ cho cách đi bus thì còn lâu em mới về tới nhà."

"Bạn mới?" Minhyung đưa mắt lên nhìn cậu.

"Thì là cậu bạn mới chuyển vào lớp em hôm nay, nhưng hôm nay chú bận việc gì lắm sao? Không nhắn trước cho em biết đã vậy còn đi uống rượu nữa." Donghyuck cau mày rồi đưa tay bịt mũi lại.

"Tôi xin lỗi, vì hôm nay mấy người trong công ty rủ đi tiệc tùng sinh nhật của một nhân viên. Tôi... Bị chủ tiệc chuốc say quá nên quên nhắn với em."

Cậu nghĩ, nếu uống rượu chẳng phải người say sẽ quậy tưng bừng lên như trong phim chứ nhỉ, tại sao chú ấy lại bình thản vậy ta.

"Chú này... Chú có bạn gái rồi sao?" Nhóc con ấp úng hỏi anh, hai bàn tay không hiểu sao lại đổ mồ hôi dù lúc sáng cậu vừa nói không thích anh. Vậy lí do gì lại khiến Lee Donghyuck cả người hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Minhyung, chỉ là trong lòng cậu lúc này có hơi khó chịu khi nhìn thấy vết son đỏ kia trên cổ áo của chú.

"Ý em là sao? Sao em lại hỏi vậy?" Anh bất ngờ trước câu hỏi của Donghyuck, sao bây giờ nhóc con này lại để tâm chuyện mình đang quen ai nhỉ, chẳng phải chính em ấy vừa từ chối mình lúc sáng sao.

"À, không có gì đâu." Cảm thấy có lẽ không nên hỏi, dù gì mình cũng đã từ chối tình cảm của chú rồi nên việc chú có bạn gái cũng... Bình thường nhỉ. "Mà một tí nữa em qua nhà Jaemin ngủ, có cả Jeno và bạn mới nếu như chú định hỏi."

"Bạn mới?"

"Chú làm sao vậy? Sao quên lẹ thế? Là bạn mới chuyển vào đó, tên Park Hyun Woo. Với cả tí chở em tới nhà Jaemin đi, tối thế này chú cũng đâu có cho em tự đi tới đó nên là chú đi tắm luôn giùm em, hôi gần chết." Cậu khoanh tay nói.

Minhyung nghe nhóc con chê mình liền đứng dậy lảo đảo đi thẳng vào phòng để sửa soạn, Donghyuck ngay khi thấy anh đi liền buông tay xuống mà thở dài, mãi vẫn chưa biết được đó có phải là dấu son không hay do cậu nhìn nhầm.

Anh bước tới ngay trước gương, vừa chuẩn bị cởi áo mới phát hiện ra vết son đỏ chói kia, sao cô ta dám chuốc say anh rồi làm trò dơ bẩn này chứ. Có khi nào lúc nãy Donghyuck thấy nên đã hỏi anh có bạn gái chưa.

___

Lee Minhyung cùng mọi người trong công ty tới quán karaoke để mừng sinh nhật của người nào đó, anh bước vào cuối rồi đóng cửa lại, cứ nghĩ chắc đây chỉ là sinh nhật của một nhân viên cho tới khi thấy Im Yuna đội vương miện ghi chữ 'Birthday Girl' đứng lên trước màn hình tivi, tay còn cầm micro chuẩn bị hát.

Đúng, người này không những xa lạ mà rất thân quen, từ khi anh còn học trung học năm 18 tuổi(*), đã được nhiều cô nữ sinh theo đuổi nhưng lúc đấy bản thân chỉ lo tập trung vào học hành, rồi vô tình Im Yuna bước vào thế giới của anh, cô cho anh được làm những việc mà tuổi trẻ không nên bỏ lỡ như trốn học, ăn vụng, chọc ghẹo giáo viên,... Cô kéo anh ra khỏi cuộc sống bị áp đặt bởi bố mẹ và việc học, nhờ đó Minhyung mới được sống thật với bản thân nhất.

Khi hai người đang đi dạo trên cây cầu nhỏ, Yuna đi trước bất ngờ quay lại mỉm cười gọi tên anh, tóc cô màu nâu đậm dài ngang vai, mái tóc ấy xõa ra tung bay trong gió cùng với ánh nắng của hoàng hôn chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp kia, một cảnh tượng đẹp khiến Minhyung phải rung động trước người con gái ấy. Anh bước tới nhìn thẳng vào Yuna.

"Im Yuna, tôi với cậu hẹn hò đi."

Chẳng hiểu sao xung quanh được các cô gái xinh đẹp vây quanh nhưng anh chọn hẹn hò với Im Yuna, có lẽ vì cô trong mắt anh là một người rất xinh đẹp dưới ánh chiều tà, trông vừa giản dị vừa thuần khiết. Kể từ ngày hai người hẹn hò đã đập tan hết những trái tim đang rung động vì Minhyung, cả anh và cô đều học giỏi nên cũng coi là hợp nhau, khi ấy anh là kiểu người không bày tỏ nhiều về mặt tình cảm còn Yuna lại có hơi nhí nhảnh thích đùa giỡn làm anh cười.

Những ngày tháng hẹn hò của bọn họ trôi qua bình yên cho đến khi cô bất ngờ nói chia tay với anh, nói rằng vì muốn đi du học, nhưng lại hứa với anh sau khi về sẽ quay lại với Minhyung, sẽ tiếp tục câu chuyện tình còn dang dở, anh không nghĩ nhiều cũng đành đồng ý vì muốn tốt cho tương lai của cả hai.

Nhưng... Ngay cả một tin nhắn hỏi thăm anh khi cô đi được bảy năm cũng không có, thay vào đó là một bài đăng của cô trên mạng xã hội. Nội dung ghi Yuna đang hẹn hò với một người nhỏ tuổi hơn và sắp kết hôn với nhau, kèm phía dưới bài đăng là hình cả hai đang đi du lịch cùng nhau. Minhyung những ngày sau đó liền liên tục nhắn hỏi cô về chuyện bài đăng trên mạng nhưng mãi không thấy bên kia hồi âm, anh buồn nhưng không tức giận mà thay vào đó lao vào học hành cật lực để quên đi chuyện của Im Yuna, cho tới bây giờ nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ Minhyung mới lên được chức chủ tịch của công ty do bố anh để lại. Hôm đấy nhà anh đã được chuyển tới một nơi rộng hơn, kế bên là căn nhà hàng xóm có một cậu nhóc luôn vẫy tay cười chào anh, cả hai nhà cứ thế trở nên thân thiết với nhau hơn, từ lúc đó ngày nào nhóc con kia đều đòi qua nhà anh chơi cho bằng được.

Hôm đấy chơi đến mệt cả người nên nhóc con đã ngủ trong phòng anh, Minhyung thấy em ngủ trong phòng mình mà không nghĩ nhiều liền tiến tới ngồi xuống giường nhìn bé con kia, mẹ nhóc vô tình bước vào phòng anh để tìm con mình, bà thấy con trai ngủ ngon nên không đành lòng đánh thức mà ở lại ngồi cùng với Minhyung.

"Minhyung này, Donghyuck nhà cô thật sự rất thích cháu, mỗi ngày đều chờ cháu đi làm về rồi xin cô qua nhà cháu cho bằng được, nhóc con năm nay đã 14 tuổi nhưng vì nhà cô xảy ra chút chuyện nên từ đó trở đi không bao giờ thấy thằng bé cười tươi vui vẻ tới vậy."

"Lí do gì khiến Donghyuck như thế vậy cô?" Anh hỏi mẹ nhóc.

"Chỉ là..." Bà nghẹn ngào kể "Bố thằng bé ngoại tình, qua lại với một người phụ nữ khác, bỏ rơi thằng bé nên bây giờ chỉ mình cô đang gồng mình nuôi đứa con bé bỏng này, ngay cả sinh nhật của đứa con trai ruột của mình mà chồng cũ cô còn không mua bánh kem cho thằng bé. Lần cuối nó được đón sinh nhật mình cùng bố là năm 14 tuổi cũng tức là năm nay.

Donghyuck mừng sinh nhật trong ngày cô và chồng cũ cãi vã về chuyện ngoại tình, ông ta cứ thế mà bỏ đi khỏi nhà, thằng bé lúc đấy vừa khóc vừa thổi nến chiếc bánh kem được cô mua nhưng đã bị nát vì tên đàn ông từng là bố của Donghyuck. Chỉ là bây giờ cô rất vui khi nhóc con bây giờ có thể vui vẻ cười tươi trở lại."

Minhyung nghe cô kể mà trong lòng cũng quặn lại vì không ngờ tới cậu nhóc với nụ cười đáng yêu này đã phải trải qua một tuổi thơ bất hạnh, ngay cả việc phải đón sinh nhật trong nước mắt vì tan vỡ gia đình.

"Cô thật sự rất vui, nhờ có Minhyung mà thằng bé lại được cảm nhận tình yêu thương từ một người bạn hàng xóm." Mẹ Donghyuck đưa tay lên vuốt vai anh rồi rời phòng, để con trai mình có thể được ngủ thêm chút.

Lee Minhyung nhìn em ngủ ngon nhưng trong đầu chỉ nghĩ mãi về câu chuyện mẹ em kể, bé con tội nghiệp này đã phải chịu đựng nhiều như vậy, anh đưa tay vuốt tóc em, đôi mắt nhìn em ngày càng chân tình là đầy sự yêu thương trong đó. Có lẽ... Anh sẽ thay mặt mẹ em để bảo vệ Lee Donghyuck cả đời bằng tình yêu của Lee Minhyung, coi em là bé con đáng yêu duy nhất của mình anh.


___________


Cả hai đi tới địa chỉ nhà Jaemin sau khi Donghyuck gửi định vị qua máy anh, người lớn lái xe còn người nhỏ chỉ im lặng nhìn ra bên ngoài, không ai nói một lời.

"Donghyuck à, chuyện vừa nãy em hỏi thật ra không như em nghĩ đâu." Anh bất ngờ lên tiếng.

"Là chuyện nào chứ?"

"Thì là..."

"Em cũng đã nói không thích chú rồi." Cậu cắt ngang không cho anh nói tiếp "Nên là việc chú có bạn gái cũng không cần phải giải thích với em."

"Tôi... Ừm tôi hiểu ý em rồi."

Hiểu là hiểu gì chứ, ông chú này thật sự có cô bạn gái nào sao. "NÀY!" Cậu bỗng dưng quát làm anh giật mình nhưng rồi lại chẳng dám nói tiếp "Thôi bỏ đi, không có gì."

Cả hai đã tới được nhà Jaemin, cậu hậm hực mở cửa xe rồi lấy đồ đạc đứng trước cửa nhà Jaemin bấm chuông. Minhyung thấy em như đang muốn né tránh nhìn mình nên anh vội chạy tới nắm tay kéo em lại.

"Em thấy vết son rồi đúng không?"

Donghyuck nhìn anh rồi cau mày thở dài nói "Thì sao chứ? Có liên quan gì tới em đâu, chú mau buông tay em ra đi." Cậu cố giựt tay ra khỏi anh.

"Donghyuck à em đừng như thế mà."

"Chú mau buông ra đi, chú đang làm đau em đó." Ngay khi Minhyung nghe cậu la đau liền định buông, bất chợt cánh cửa sau lưng Donghyuck mở ra.

"Hey man, sao lần nào mày cũng trễ vậy? Ô chú Minhyung phải không? Con chào chú ạ." Jaemin bước ra mở cửa thì thấy một lớn một nhỏ giống như vừa cãi nhau.

Anh buông khỏi tay cậu rồi đút vào túi quần vờ như không có chuyện gì xảy ra. "Ừm, chú chở Donghyuck tới." Vừa nói vừa ngó vào trong tìm kiếm người bạn mới chuyển lớp mà Donghyuck nói, đúng lúc Jeno đang bước ra.

"Ê, tới rồi không vô đi mày. A, chào chú."

"Ờ, thôi mấy đứa chơi vui, chú về nha. Donghyuck chừng nào về gọi tôi, tôi đến đón."

Cậu không những không trả lời lại và nhìn anh, chỉ tiếp tục xách đồ bước vào trong, để lại Minhyung dõi theo cậu cho tới khi cánh cửa đóng lại anh mới lái xe rời đi.

"Này này có chuyện gì thế? Sao nhìn mày với ông chú đó như đang giận nhau vậy."

"Ê, lúc nãy tao chào ổng mà cứ có cảm giác ổng sắp ăn thịt bọn tao luôn ấy."

"Bọn mày đừng nói nữa được không? Nhức đầu quá, chẳng muốn nhắc tới một chút nào." Donghyuck tiến tới sofa ngồi xuống mệt mỏi vươn vai vài cái.

"Thôi mà kể chút cho nghe đi."

"Thiệt tình, sao từ lúc nào mà mày nhiều chuyện vậy Jaemin." Cậu bực tức la lên nhưng nhóc tóc trắng kia vẫn cười cười rồi thọc lét cậu buộc phải nói ra mới thôi.

"Rồi rồi biết rồi mà, để tao kể, đừng làm nữa nhột chết đi được."

"Thì mấy tiếng trước đó, lúc bọn mày về được từ năm giờ mấy rồi, chỉ có mình tao mà tự nhiên Hyun Woo tới che dù giúp nhưng tao đang chờ ông chú kia, lâu quá nên cậu ấy ngỏ ý đi xe bus cho lẹ. Tao nhắn cho ổng mà ổng không đọc, tao về từ kiếp nào còn ổng tận gần 11 giờ mới về, người thì cứ hôi hôi mùi rượu ý, rồi tao thấy trên cổ áo sơ mi ổng có..."

"Hả có gì? Kể lẹ đi." Hai đứa bạn  vì tính tò mò nên hối thúc Donghyuck.

"Thì... Trên cổ áo có vết son."

"Vãi, ông này đi đâu rồi về dính son trên người à? Sợ thế." Jaemin sốc vì không ngờ ông chú thích bạn mình lại dính son của một cô gái nào đó.

"Tao... Có hỏi nhưng mà... Thôi, tại cũng không hay lắm. Ông ý thích ai là quyền ổng."

"Sao mày không hỏi, ôi giời ơi, để có gì còn đi đánh ghen nữa."

"Tới lượt mày chọc tao nữa đi nha Jeno. Ê nhưng mà sao tao lại thấy khó chịu nhỉ, ý là khó chịu vì ổng không nhắn trước cho tao là nay ổng không đón được với cả khó chịu chuyện trên người ổng có vết son phụ nữ..."

"Ôi, vậy là bạn tôi thích người ta rồi."

"Mày điên à Jaemin? Sao lại thích, không có đâu."

"Jaemin nói đúng đấy, mày khó chịu vì mấy chuyện đó là mày thích ông Minhyung rồi. Thôi lên lầu đi, Hyun Woo đang đợi tụi mình ở trển đó."

Hai đứa bạn rời đi để lại Donghyuck vẫn đang suy tư trong lí do hết sức thuyết phục của bọn họ, đúng thật nghĩ lại chuyện đấy có hơi... Ghen và khó chịu trong lòng nhỉ. Cậu ngơ ngác lầm bầm trong miệng.

"Không phải chứ... Mình thật sự thích chú ấy sao?"





___________

(*)Năm 18 tuổi là năm mà Minhyung với Yuna yêu nhau hồi trung học.

Nếu mấy bà còn đang thắc mắc về tuổi 2 anh thì quay lại chap 02 có giải thích á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro