C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hơi thở nơi Donghyuck dần run rẩy khi em tiến gần tới Mark hơn, đôi mắt phản chiếu ánh lửa từ lò sưởi đằng sau anh. Em nhìn như một thực thể đến từ hỏa ngục, với mái tóc, làn da và đôi mắt đầy sức sống. Và Mark có thể cảm nhận được em, trước khi cả bàn tay em đặt lên ngực áo anh, kéo anh gần hơn nữa. "
___________________________________

Ngày Lee Donghyuck, thứ hoàng tử của vương quốc Đông phương ra đời, vầng dương trên bầu trời chói sáng tới nỗi khó có thể bước chân ra ngoài.‌‌ Hôm ấy là ngày hạ chí, khi mà mặt trời chiếu sáng lâu và rực rỡ nhất trong năm.

Với làn da óng vàng sắc nắng cùng đôi mắt hổ phách ngọt ngào, người ta nói em được thánh thần ban phước.

Đêm thái tử Lee Jeno ra đời, mặt trăng mang màu đỏ thẫm của máu.

Được sinh ra vào ngày đông chí, dưới vầng trăng máu, các vị linh mục nói, là một điểm lành. Vậy nên, ngày hôm sau, toàn bộ vương quốc Tây phương lập tức ăn mừng sự chào đời của vị thái tử mang phước lành ấy. Họ cùng sơn những con trăng khuyết lên những ô cửa, rồi dâng đồ lên cho các vị thần.

Trong một góc nhỏ xa xôi, cũng dưới vầng trăng máu ấy, một cậu bé khác được sinh ra thật lặng lẽ và không phô trương. Dưới ánh trăng nhuốm màu máu, với một gia đình nông dân khiêm nhường, Mark Lee được sinh ra với dòng bạc chảy trong huyết quản và những vì tinh tú chói sáng trong đôi mắt.

(7)

Jeno đã luôn là một đứa trẻ hay thay đổi, từ khi họ gặp nhau, cậu ấy đã vậy rồi.

Thế nhưng, Mark thầm nghĩ, một khi bạn là người thừa kế toàn bộ Vương quốc Tây phương, thì việc kén chọn là điều khó tránh khỏi.

"Hai cái đó giống hệt nhau mà", Mark nói, cố gắng xoa dịu Jeno.

Jeno đang giơ hai mảnh vải với màu vỏ trứng tương tự nhau lên, yêu cầu Mark chọn xem mảnh nào trông "hoàng gia" hơn. Mark nheo mắt và đưa ra quyết định cuối cùng rằng, hai màu ấy, trong mắt anh, giống hệt nhau.

Jeno cau mày, "Anh đúng là chẳng biết gì về mấy thứ này cả."

Mark cắn lưỡi, cố gắng không để lời đáp trả lọt khỏi bờ môi, "Có lẽ đó là vì thứ duy nhất anh hay mặc chỉ có đồng phục hoặc áo giáp đen của quân tinh nhuệ."

Anh đành nhún vai và tiếp tục luyện tập kiếm thuật trong một góc trống của căn phòng. Sức chịu đựng của Mark gần đây đã quá thấp rồi, cánh tay anh thậm chí vẫn còn bầm tím từ một nhiệm vụ đặc biệt mà anh được giao vào tuần trước: Tính hay thay đổi của Jeno đã khiến cậu yêu cầu một loại phong lan thật đặc biệt cho đám cưới của cậu. Và Mark, người cận vệ trung thành, đã phải vừa đồng hành với cậu lên đỉnh núi, vừa chiến đấu với những tên cướp để lấy được vài bông hoa.

Thực ra Jeno không phải là kẻ tồi, không hẳn là vậy. Nhưng cậu ấy là một chàng trai với chiếc thìa vàng ngậm sẵn trong miệng theo đúng nghĩa đen, và thỉnh thoảng Mark gặp khó khăn trong việc cố gắng thấu hiểu những ý thích bất chợt của cậu.

"Em chỉ muốn có được ấn tượng tốt trong mắt Donghyuck thôi mà.", cậu thở dài và đưa tay vuốt lại mái tóc bạc của mình. Mái tóc mang phước lành, các vị linh mục đã nói vậy, dấu hiệu của một cuộc đời đầy may mắn từ thần mặt trăng.

"Ý anh là, về cơ bản thì nó không quan trọng," Mark nói, khéo léo gạt đòn trên không lần nữa và cau mày khi những bắp cơ của anh đau nhói trong phản kháng. "Em và vị hoàng tử ấy là định mệnh của nhau rồi. Việc cậu ấy có ấn tượng ban đầu như thế nào về em thực sự không quan trọng đâu."

Jeno bắn cho Mark một cái nhìn nhàn nhạt và tiếp tục xem qua vài mẫu vải. "Đâu có dễ như anh nghĩ," cậu nói một cách cứng đầu, vứt cả hai mẫu vải màu vỏ trứng ban nãy sang một bên để lấy một mảnh mang màu lam đậm tựa bầu trời đêm. "Donghyuck... có nhiều điều để nói về cậu ấy lắm."

Bỗng nhiên, Mark chợt nhớ đến cái cảm giác khi răng khẽ lướt qua da thịt nơi cổ mình và sự ấm áp của những đầu ngón tay khi chúng vuốt ve bụng anh. Ngay lập tức, anh vội vã đẩy kí ức ấy ra khỏi tâm trí mình và hắng giọng hơi to một chút, rồi đứng thẳng dậy, bỏ thanh kiếm vào vỏ bao.
-
"Anh sẽ chờ ở ngoài vậy,", Mark nhanh chóng nói, "Anh không hiểu nổi mấy vụ vải vóc này."

Jeno kêu lên một âm thanh đầy mất kiên nhẫn và vẫy tay tạm biệt anh, mắt vẫn chăm chú quan sát những mảnh vải trước mặt mình.

Không, Jeno không phải một thằng tồi. Anh mới là thằng tồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro