chapter 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Minhyung hôn đến mức làm người ta suýt nghẹt thở.

"Sao cậu không phảng kháng?" Lee Minhyung buông Lee Donghyuck ra.

"Phản kháng có tác dụng sao?" Lần đầu tiên Lee Donghyuck cảm thấy không khí mới đáng quý cỡ nào, "Anh thích tui?" Khóe miệng Lee Donghyuck nhoẻn lên nụ cười rạng rỡ.

"Không!" Lee Minhyung dù phản bác vẫn không có bất kỳ sức thuyết phục nào.

"Vậy vừa rồi sao phải làm loại chuyện đó?"

"Là tôi... nghe đồn cậu đã hôn môi con trai... Tôi... Tôi không biết..." Chính Lee Minhyung cũng không biết mình đang nói gì, từ lâu lý trí đã sớm lìa khỏi xác.

"Cứ coi như tui đã từng hôn con trai thì sao nào? Anh đố kỵ? Ghen?" Lee Donghyuck chưa từng Thấy Lee Minhyung lúng túng như thế bao giờ. Cho tới nay anh vẫn thành thạo điêu luyện, luôn bày ra thái độ cứng rắn, chưa bao giờ tỏ vẻ thất kinh vậy.

"Không, tôi không có..." Lee Minhyung biết Lee Donghyuck đã nhận ra, không còn nghi ngờ gì nữa, hành động vừa rồi đã làm bại lộ hết tâm ý chân thực của anh, cậu ta sẽ làm gì? Sẽ coi anh như hồng thủy mãnh thú (*) tránh đi không kịp sao?

(*) Hồng thủy mãnh thú: con mãnh thú và dòng nước lũ, ví với tai họa ghê gớm.

"Tôi có việc đi trước." Lee Minhyung không có dũng khí để nói ra miệng, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

"Đi đâu?" Lee Donghyuck nắm lấy tay trái của Lee Minhyung, "Bây giờ anh đi bệnh viện với tui."

"Cậu thấy không khỏe chỗ nào?" Lee Minhyung liền dừng chân, xoay người nhìn Lee Donghyuck.

"Không phải tui, là anh." Lee Donghyuck cười trộm trong lòng, người này... đúng thật luôn đặt mình lên trên hết mọi sự, "Giờ học vẫn còn sớm, đến bệnh viện trước."

"Tại sao? Tôi không bệnh!" Lee Minhyung bỏ tay Lee Donghyuck ra lùi về sau, sắc mặt khủng hoảng, lặp lại, "Tôi không có bệnh."

Rốt cục phản ứng của Lee Donghyuck làm anh ta hiểu lầm gì rồi đây, trong lòng dâng lên nỗi chua xót khó tả, cậu bèn thấp giọng: "Đi bệnh viện cố định lại cái nẹp một chút, không biết hồi nãy có đụng tới không."

"...Được."

Hai người lên xe chạy đến bệnh viện băng bó lần nữa sau đó trở về trường học, không nói gì nhiều trên đường đi.

"Lên lớp chú ý một chút, đừng đụng tới cánh tay coi chừng động vết thương." Gần đến cổng trường, Lee Donghyuck không yên lòng dặn lại.

"Ừ", Lee Minhyung không nói nhiều hơn một chữ đó, anh trở về phòng học.

Buổi chiều tan trường, qua lớp cũng không thấy Lee Minhyung đâu, Lee Donghyuck ra ngoài mới phát hiện anh đã lên xe từ lâu.

Dọc đường đi lại là bầu không khí u ám chết chóc, dường như trước kia cũng thế.

Chú Oh cứ liếc hai người trong kính chiếu hậu, đứa thì chống cằm đứa nhìn ra cửa sổ, có vẻ lúng túng. Mấy ngày trước không phải cảm giác quan hệ đã tiến triển rồi? Hôm nay lại làm sao đây?

Về đến nhà Lee Minhyung không ăn cơm mà chui tọt vào phòng riêng.

" làm sao vậy? Có phải tay bị đau?" Kim quan tâm hỏi.

"Không biết, thứ quái gở." Lee Donghyuck hậm hực, người bị cưỡng hôn rõ ràng là tui đây, tui không nói gì thì thôi, tên kia lại bày ra dáng vẻ của người bị hại, nói chuyện cũng lạnh nhạt, nỗ lực những ngày qua đều là dã tràng xe cát rồi?

"Không được nói như vậy!" Lee Donghae lớn tiếng trách cứ.

Lee Donghyuck giật nhẹ khóe miệng không tranh luận với ông, tiếp tục ăn cơm.

Đến ba, bốn giờ rạng sáng đi tiểu đêm, Lee Donghyuck nghe như có tiếng động ở phòng vệ sinh dưới lầu, cậu lặng lẽ đi xuống.

"Muốn tui giúp không?" Đột nhiên đèn sáng lên làm Lee Minhyung nheo mắt lại quay đầu đi.

"Không cần." Lee Donghyuck thấy Lee Minhyung quay lại kéo quần ngủ lên.

"Hồi tối không ăn uống gì có đói không?"

"Không đói." Tay trái anh đưa vào vòi nước để rửa qua.

"Anh đúng là thích sạch sẽ, một cái tay cũng không quên rửa."

Lee Minhyung không trả lời, xoa tay một chút rồi rời đi.

Thái độ xa cách của anh khiến Lee Donghyuck rất khó chịu, trở tay đóng cửa phòng vệ sinh, cậu tựa người lên cửa thấp giọng nói: "Anh có ý gì? Tại sao anh không quan tâm đến tui?"

"Tôi..." Lee Minhyung quay đầu đi không nhìn cậu.

"Vì chuyện buổi trưa?"

"Tôi sẽ nói chuyện với chú Lee xin trọ ở trường, lúc thi đại học cũng sẽ chuyển sang ở chỗ xa." Lee Minhyung mở miệng.

"Anh muốn chạy trốn khỏi tui?" Nếu như là trước đây, nghe Lee Minhyung nói vậy Lee Donghyuck nhất định sẽ khinh thường, làm sao có thể trọ ở trường thi xa xôi, nếu là cha thì hẳn ông sẽ tin rằng anh ta tự lập được, có thể một mình bươn chải, còn cậu thì ngoại trừ khinh thường ra phần lớn là cậu muốn phản bác, cậu hoàn toàn phản đối lời đề nghị này, cậu không muốn Lee Minhyung đi xa. Cậu còn chưa đạt được mục đích, sao để cho rời đi được?

"Ừ, không gặp mặt tôi cậu sẽ không phiền lòng, càng vui vẻ đúng không."

"Nếu như tui nói là không?"

"Tại sao?"

"Không biết, tui không mong anh sẽ đi."

"Cậu không tức giận, không cảm thấy ghê tởm?"

Đương nhiên là ghê tởm, tức giận. Lần đầu tiên Lee Donghyuck bị Lee Minhyung bất ngờ hôn, cậu khiếp sợ nói không nên lời, hận không thể chém anh ta thành muôn mảnh, nhưng cùng lúc đó cậu lại phát hiện Lee Minhyung thích mình, bởi vì... phần tình cảm này, bao nhiêu bất mãn trước kia đối với Lee Minhyung dần dần được nguôi ngoai, anh ta xuất sắc như thế lại được nhiều người yêu mến, bây giờ đi thích mình. Cho tới trưa hôm nay bị cưỡng hôn cậu càng không cảm thấy ghê tởm phản cảm, trái lại đắc ý nhiều hơn. Xem đi, anh thích tui, quả nhiên không sai.

"Nếu như tui vẫn nói là không?"

"Tại sao?"

"Nãy giờ sao trăng nhiều quá vậy? Tui không biết, không ghê tởm là không ghê tởm, lẽ nào anh muốn tui nhổ ra cho anh xem anh mới hài lòng?" Lee Minhyung truy hỏi làm Lee Donghyuck hoảng hốt, sợ bị anh đoán đúng tâm tư.

"Thật sự?" Lee Donghyuck nhìn thấy rõ ràng lúc chính miệng cậu nói điều đó, Lee Minhyung lộ ngay vẻ vui mừng, sắc mặt chuyển biến nhanh như vậy, giống như người bị án tử hình đột nhiên được tuyên bố vô tội thả đi.

"Ừ."

"Vậy sau này tôi có thể tiếp tục hôn cậu?" Lee Minhyung sờ lên khuôn mặt Lee Donghyuck. Thái độ của Lee Donghyuck làm anh cảm thấy kỳ lạ, trực giác nói cho anh biết có gì đó sai sai, nhưng anh không nghĩ nhiều, không muốn suy tính, hay là Lee Donghyuck đã thật sự thay đổi, hay là cậu ấy đối với mình cũng có thứ tình cảm như vậy...

"Anh đừng được nước lấn..." Chữ cuối chưa nói xong bị nuốt vào trong họng, Lee Donghyuck nắm chặt tay, tim đập dữ dội.

Sáng ra, Lee Minhyung và Lee Donghyuck đều mang trên mặt đôi mắt thâm quầng, Kim sợ hãi nói: "Hai đứa tối qua rủ nhau làm chuyện gian tà sao?"

Nghe thế trong đầu hai người cùng hiện lên hình ảnh Lee Donghyuck bị Lee Minhyung đè vào cửa hôn hít, không hẹn mà cùng quay đầu đi, không trả lời.

Kim vốn không ngạc nhiên gì bầu không khí cổ quái giữa hai người, cũng chẳng để ý lắm, rồi kêu mọi người ăn điểm tâm.

Trên đường đến trường vẫn là tử khí âm u tràn ngập, không trao đổi nhau được nửa câu, Lee Donghyuck âm trầm không khỏi hoài nghi tất cả những chuyện tối hôm qua phải chăng là tự mình ảo tưởng.

Vào đến cổng mới thấy trong trường không có nhiều học sinh, cậu ngẩng đầu nhìn lên chuông lớn trên tòa nhà thì phát hiện đến sớm, sớm hơn nửa tiếng so với ngày thường.

Lớp Lee Donghyuck ở trên lầu, Lee Minhyung lầu dưới, đi tới cửa cầu thang thì bất thình lình Lee Minhyung kéo Lee Donghyuck vào chỗ ngoặt nhà vệ sinh nam, đóng cửa lại không thể đợi được nữa mà hôn cậu.

Lee Donghyuck bị hôn bất ngờ đầu óc liền tê liệt, đưa tay đẩy ra theo bản năng, đẩy lần nữa không được đành xuôi theo anh.

"May là, tối hôm qua không phải nằm mơ." Lee Minhyung buông Lee Donghyuck ra rồi tựa trán vào vai cậu.

"Anh thường xuyên mơ thấy hôn tui sao?"

"..." Còn mơ thấy chuyện khác bạo hơn nữa cơ. Lee Minhyung yên lặng nuốt câu này trong bụng.

"Đồi bại."

Lee Minhyung không đáp, nghiêng đầu cọ xát vào cổ cậu: "Cuối tuần này chúng ta ra ngoài chơi nhé." Lập tức bỏ thêm một câu: "Chỉ hai chúng ta thôi."

Lee Donghyuck mỉm cười nhìn vách tường: "Được."

"Lần sau những loại chuyện đó chúng ta đừng có làm ở nơi như thế này được không?" Lee Minhyung nhụi nhụi vào cổ Lee Donghyuck làm toàn thân cậu tê dại, vội đẩy người ra.

"Lần sau..." Lee Minhyung cười khẽ, "Được thôi."

Lee Donghyuck hận không thể tự đánh mình, nói cái gì mà lần sau, thật có vẻ như mình đang chờ mong lắm.

Nhưng thế giới mộng đẹp cuối tuần của hai người Lee Minhyung tan thành mây khói.

Lee Donghyuck bị thầy gọi vào phòng làm việc, kín đáo đưa cậu một bảng báo danh: "Nửa tháng sau ở thành phố A tổ chức một cuộc thi viết truyện ngắn trong phạm vi toàn quốc, cuối tuần này sẽ tuyển chọn trong nội bộ trường, em về chuẩn bị cẩn thận, với bản lĩnh văn học và trình độ viết lách của em, chuyện giật giải thưởng là không thành vấn đề."

Lee Donghyuck thầm nghĩ đây không phải làm khó người ta sao? Không chịu nói sớm, tự dưng kêu cậu đến trực tiếp báo danh dự thi, hơn nữa đó là tiểu thuyết, so với viết văn chẳng phải căn bản không giống nhau?

Tối về cậu phát hiện Lee Minhyung quả nhiên cũng nhận được thông báo như vậy, anh lại một điểm tâm tư đều không có, vẫn làm bài tập như thường.

"Tự tin thế, không chuẩn bị chút nào sao?" Một tay Lee Donghyuck đỡ lấy đầu nhìn về phía Lee Minhyung.

"Môn Văn không giống với Lý Hóa, không gấp được, chỉ có thể dựa vào tích lũy thường ngày." Lee Minhyung ấn vào nút tạm dừng, xóa đi đoạn Lee Donghyuck vừa nói. Vì tay phải không tiện viết chữ, Lee Minhyung mua bút ghi âm chuyên dụng để thâu lại bài làm sau đó nộp cho thầy cô, kết quả mỗi lần thâu âm xong bài dài lại ngay phải lúc Lee Donghyuck có chuyện nói một hai câu lọt vào, làm hại Lee Minhyung phải thâu lại từ đầu.

"Anh không phải tự tin nữa, mà là ngông cuồng tự đại."

"Không, cậu hiểu lầm rồi, ý tôi là sáng tác không phải sở trường của tôi, phương diện ngữ văn tôi chỉ là hệ thống lại rồi phân tích, điểm này luôn cản trở trình độ viết, vì lẽ đó không cần thiết phải liều mạng tham gia vào cuộc thi vốn dĩ không hy vọng gì."

"Anh đúng là nhìn thấu triệt, cái gì cần bỏ là bỏ."

"Cậu có thể suy xét kỹ, đây là điểm mạnh của cậu, lúc trước cậu đoạt giải văn chương tôi có coi qua, quả thật không tệ, lần này cũng nhất định không thành vấn đề."

"Vậy á? Sao tui không biết lúc trước anh còn xem qua tác phẩm tui viết?" Lee Donghyuck nhíu mày.

"Rành rành trên tập san của trường kìa."

Anh cứ giả vờ đi, Lee Donghyuck cười thầm trong lòng.

Đến lúc thi tuyển nội bộ trong trường vào Chủ Nhật, thật đúng như Lee Minhyung đã đoán: Lee Donghyuck cùng hai nữ sinh khác được chọn, còn Lee Minhyung bị đánh rớt.

Nhân viên đem danh sách dự thi dán lên bảng thông báo, nói quy tắc thi năm nay có nhiều biến đổi, trước hết đưa ra tư liệu tiểu thuyết cho mọi người có thời gian chuẩn bị là nửa tháng, có thể tìm đọc tham khảo, nhưng không được sao chép, ban giám khảo sẽ căn cứ vào tác phẩm được đưa lên để tiến hành sơ tuyển.

Một tuần lễ sau đó Lee Donghyuck đều trong trạng thái bị cuộc thi viết văn làm cho sứt đầu mẻ trán.

Lúc trước tình trạng sáng tác cũng khá tốt, dù không nhiều thời gian để suy nghĩ, nhưng bây giờ cho cậu dư thừa thời gian ngược lại không thể nào hạ bút, phải cân nhắc kỹ càng.

Có lúc lên lớp linh quang chợt xẹt đến, cậu liền móc giấy bút ra viết ngay. Nhưng có thể viết được nhiều hơn cả là lúc không phải đi học, tỷ như khi rửa ráy, ăn cơm, bước đi, những thời điểm này dễ dàng nảy sinh ý tưởng, lại tìm không được giấy bút, đợi khi tìm ra rồi thì cảm giác linh mẫn đã theo gió cuốn bay làm Lee Donghyuck tức giận hận không thể ôm giấy bút bên mình ăn ngủ luôn.

"Còn đang phiền lòng chuyện viết tiểu thuyết?"

"Đúng vậy." Lee Donghyuck đâm cây bút vào giấy, tại sao lúc chuẩn bị kỹ càng đồ nghề rồi thì một chữ cũng không rặn ra được?

"Cho cậu này." Lee Minhyung thảy bút ghi âm vào trong tay Lee Donghyuck.

Lee Donghyuck biết ý của anh, giấy bút không tiện mang bên người nên không thể viết bất cứ lúc nào, nhưng bút ghi âm thì có thể, ý tưởng nào trong đầu nảy ra trước tiên sẽ thâu lại ngay để sau này nghe viết ra là là được: "Đưa tui rồi anh lấy gì làm bài tập?"

"Hai ngày nữa tôi được bung nẹp rồi, nhờ phúc của cậu tôi có thể lười được một chút trong hai ngày."

"Tui không muốn." Lee Donghyuck trả bút lại cho anh, "Tui có điện thoại, ghi âm cũng được."

"Trong trường cấm xài điện thoại di động mà, nếu dùng phải lén lút, cậu định trắng trợn lấy ra sao?"

"Tui..."

Một lần nữa Lee Minhyung lại đưa bút ghi âm đến trước mặt Lee Donghyuck: "Nhận lấy đi, lễ Giáng Sinh sắp đến rồi, coi như quà tặng sớm của tôi vậy."

Lee Donghyuck ghét bỏ: "Có người nào lần đầu tặng quà đã tặng hàng xài qua rồi không? Hơn nữa gói quà cũng chẳng có."

Lee Minhyung lục tung tùng phèo tìm ra một ruy băng màu đỏ, buộc thành nơ con bướm: "Ồ, đẹp rồi đây. Tôi chỉ là người mua, giúp cậu dùng thử mà thôi, không tính hàng đã qua sử dụng."

"Nói rõ trước, tui không có quà tặng lại anh đâu." Lee Donghyuck nhận lấy bút ghi âm.

"Không sao, đến lúc đó tôi tự đi lấy." Lee Minhyung phì cười khiến Lee Donghyuck thấy ớn lạnh trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro