chapter 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về nhà vẫn chưa thấy Lee Minhyung về, Lee Donghyuck đứng ngồi không yên liền gọi điện thoại cho Lee Minhyung.

"Sao anh còn chưa về?"

"Gặp mặt hàn huyên với mấy mấy bạn học, lát nữa anh về, em ngủ trước đi, không cần chờ anh đâu."

Càng bảo không chờ thì Lee Donghyuck càng không yên lòng, ngồi trong phòng Lee Minhyung mạnh mẽ xốc lại tinh thần chờ anh.

"Lee Donghyuck, Lee Donghyuck......" Lee Minhyung đánh thức người đang nằm ngủ ở trên giường mình.

"Anh đã về rồi." Lee Donghyuck nhìn nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường đã 0 giờ rồi, dụi dụi mắt: "Bạn học nào vậy? Sao lại về muộn như vậy?"

"Bạn học đó đã chuyển trường từ trước sơ trung rồi, chơi game xong lại hàn huyên thêm một lát."

"À, không có việc gì thì tui về phòng ngủ đây." Sau khi trực tiếp được nghe lời giải thích của Lee Minhyung, Lee Donghyuck không hoài nghi nữa, không biết vì sao nhưng cậu tin tưởng Lee Minhyung sẽ không lừa cậu.

Lee Minhyung giữ chặt lấy cậu: "Em đợi lâu như thế là để điều này?"

"Đúng vậy."

Lee Minhyung đột nhiên cười ra tiếng, lập tức phát hiện thanh âm quá lớn sợ đánh thức người khác liền kìm lại.

"Cười cái gì?" Lee Donghyuck khó hiểu.

"Em như vậy cực kỳ giống vợ đợi chồng đi đêm chưa về."

"Em gái anh ấy!" Lee Donghyuck bật ngón giữa.

"Được được, không đùa em." Lee Minhyung cầm tay Lee Donghyuck thuận thế kéo cậu vào trong lòng,"Mệt không? Nếu không mệt thì trò chuyện với anh một lát đi."

"Anh với bạn học còn chưa trò chuyện đủ à?"

"Cơm chiều em ăn sủi cảo à? Sao lại có chút vị chua nhỉ?"

Lee Donghyuck tránh khỏi cái ôm của Lee Minhyung muốn đi.

"Được được được, vừa rồi là do anh ngứa miệng, cam đoan là lần cuối cùng." Lại đem người ôm vào trong lòng.

"Muốn nói chuyện gì?"

"Hôm nay anh mới biết thì ra Tae Han vẫn luôn yêu thầm một người nào đó."

"Đồng học của anh ấy hả?"

"Ừ, người cậu ấy thích anh cũng gặp qua vài lần, là một thẳng nam không hơn không kém."

"Thẳng nam? Ý của anh là..." Lee Donghyuck nhìn về phía Lee Minhyung đợi anh chứng thực.

Lee Minhyung gật đầu: "Cậu ấy cũng giống như...chúng ta"

"Không, chúng ta không giống với cậu ấy." Lee Donghyuck thốt lên, danh từ mà Lee Minhyung chưa nói ra miệng khiến cậu kinh hãi.

"Chỗ nào không giống?"

"Ừm...ý ta là...cậu ta đơn phương thầm mến, chúng ta không phải." Đồng tính luyến ái? Mình không phải! Mình chỉ là, chỉ là, cùng anh ta gặp dịp thì chơi mà thôi, mình không thích anh ta, mình không phải!

"Ừ, chúng ta không giống cậu ấy, anh may mắn." Lee Minhyung khẽ hôn lên trán Lee Donghyuck.

"Tui hơi mệt, về phòng ngủ trước." Lee Donghyuck rời đi như muốn chạy trốn.

Lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc bên ngoài có thể đừng dọa người như vậy được không? Lee Minhyung cũng phát hiện Lee Donghyuck không thích hợp, anh cố ý nhắc tới Tae Han định thăm dò Lee Donghyuck, quả nhiên cậu rất yếu đuối, giống như chim sợ cành cong.

Từ từ tiến tới vậy, con đường này tràn ngập gian khổ, nhưng anh sẽ cùng em đi tiếp.

Lee Donghyuck trốn vào trong phòng, những lời nói của Lee Minhyung vẫn quanh quẩn trong đầu cậu.

Cùng chúng ta giống nhau....... Cùng chúng ta giống nhau....... Cùng chúng ta giống nhau....... Cùng chúng ta giống nhau.......

Không, không giống, mình không phải, mình không phải!

Có phải mình quá hưởng thụ tình yêu của Lee Minhyung đến mức không thể tự kiềm chế sa vào trong đó không?

Rất nguy hiểm, người đã thu phục được từ lâu, đây là lúc ngưng hẳn loại quan hệ buồn cười này.

Hạ quyết tâm hôm sau sẽ nói chia tay với Lee Minhyung, Lee Donghyuck mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm đã bị thanh âm lộn xộn dưới lầu đánh thức, Lee Donghyuck mở ra cửa phòng đi ra thì gặp hai ba người ra ra vào vào trong nhà, Tường tẩu cùng Lee Minhyung cũng đang hỗ trợ chuyển mấy thứ: "Mọi người định chuyển nhà hả?"

"Sắp hết năm rồi, đang tổng vệ sinh." Lee Minhyung ngửa đầu hướng lên trên lầu lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Lee Donghyuck bị khuôn mặt tươi cười dào dạt nhiệt tình buổi sáng sớm của anh chói đến lóa mắt, trái tim bang bang đập loạn lên: "Anh đi lên đây giúp tui sửa sang lại một chút."

"Được." Lee Minhyung sảng khoái đáp ứng.

Nói xong Lee Donghyuck liền đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, nghĩ rằng đợi lát nữa anh đi lên liền đề cập đến việc chia tay, từ nay đường ai nấy đi, có điều chiếu theo sự yêu thích của Lee Minhyung với mình hẳn là anh sẽ không dễ dàng đồng ý, nói không chừng còn có thể quấn chặt không tha.

"Tìm anh có việc gì sao?" Lee Minhyung từ phía sau ôm lấy Lee Donghyuck đang đánh răng, tay tiến vào trong vạt áo.

"Này, tay anh lạnh quá." Lee Donghyuck vội vàng đem tay của Lee Minhyung từ trong quần áo mình lôi ra.

"Chuyển mấy thứ tay rất lạnh." Lee Minhyung đem hai tay đông lạnh đến đỏ hồng giơ ra trước mặt Lee Donghyuck tỏ vẻ đáng thương.

"Ai bảo anh không mang bao tay, đáng đời." Tuy nói như vậy nhưng vẫn bắt hai tay lại xát xát tay cho Lee Minhyung.

"Có em rồi còn cần gì phải mang bao tay?"

Lee Donghyuck trừng mắt nhìn anh một cái tiếp tục hà hơi thay anh xát tay.

Mãi cho đến khi Lee Minhyung bị Kim gọi xuống hỗ trợ Lee Donghyuck cũng chưa nghĩ đến việc đề cập đến việc chia tay. Đợi một lúc khác tìm cơ hội nói vậy.

Bởi vì thuê công ty chuyên làm việc nhà tới hỗ trợ quét tước, đến chạng vạng trong nhà đã sắp xếp thỏa đáng. Nhìn nhà cửa sáng sủa sạch sẽ Kim không khỏi cảm khái: "Ngày tháng qua đi thật mau, chỉ chớp mắt đã một năm, còn nhớ lúc Minhyung vừa tới mới có mười bốn, chỉ có bé xíu như vậy, mới vài năm trôi qua liền lớn lên cao như vậy, bác cũng già đi, không biết còn có thể ở cùng các cháu được mấy năm nữa."

"Kim, bác còn trẻ mà, mùng một năm nay ta sẽ không về nhà nữa, ở lại đây cùng mọi người đón năm mới được không?"

Bởi vì sự thù ghét của Lee Donghyuck nên trừ năm đầu tiên đến đây ra còn lại hàng năm Lee Minhyung đều đến kỳ nghỉ đông sẽ sắp xếp đồ đạc về nhà bác, đến trước khai giảng mới trở lại, chưa từng chân chính cùng nhau đón năm mới.

"Năm nay anh sẽ không đi sớm chứ?" Lee Donghyuck nhìn về phía Lee Minhyung hỏi.

"Không đi, cùng mọi người qua đêm trừ tịch và mùng một, đến mùng hai mới trở về." Lee Minhyung lặng lẽ cầm tay Lee Donghyuck.

Lời chia tay vẫn kìm trong miệng không thể nói ra, thôi, chờ hết năm rồi nói sau.

Đêm ba mươi, Lee Donghae gọi hai người đến thư phòng cầm hai hồng bao thật dày: "Tiền mừng tuổi."

Lee Minhyung không nhận: "Cám ơn Chú Lee, nhưng con đã là người trưởng thành, không thể nhận được đâu ạ."

"Cầm lấy, trước khi lấy vợ có gia đình thì đều là trẻ con, chờ đến lúc con kết hôn bác sẽ không cho nữa, lúc nào có con thì bác lại phát." Lee Donghae đem hồng bao nhét vào trong túi Lee Minhyung.

"Cháu thực sự không thể nhận mà." Lee Minhyung đem hồng bao đặt lại trên bàn.

"Đứa nhỏ này con cái gì cũng tốt chỉ có điều thực bướng, rất hay cho mình là người ngoài, bác luôn nghĩ tương lai con kết hôn rồi chuyển ra ngoài ở có khi nào coi chúng ta là người lạ luôn không?" Lee Donghae thở dài.

"Không đâu, cháu sẽ không... Chú Lee, chú vĩnh viễn là người thân nhất của con. Con đi xem xem Kim có cần hỗ trợ gì không, đi ra ngoài trước ạ." Lee Minhyung rời khỏi phòng.

Lee Donghyuck vẫn lẳng lặng đứng một bên nhìn hai người, không biết suy nghĩ cái gì.

"Con thế nào? Cũng không muốn à?" Lee Donghae nhìn về phía Lee Donghyuck.

Lee Donghyuck đem hồng bao đặt lên trên bàn: "Sang năm con cũng 18 tuổi rồi."

Lee Donghyuck tìm thấy Lee Minhyung ở trên băng ghế trong hoa viên: "Buổi tối ngồi bên ngoài không lạnh à?"

"Tốt lắm, không lạnh." Lee Minhyung vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo Lee Donghyuck ngồi xuống.

"Anh... Tương lai muốn kết hôn?" Trước kia Lee Donghyuck vốn chán ghét cái tên cứ ở lì trong nhà mình không đi, không chỉ một lần hỏi qua Mẹ Lee đến cùng anh ta lúc nào mới rời đi, Mẹ Lee nói với Lee Donghyuck là chờ anh kết hôn, có gia đình riêng của mình tự nhiên sẽ rời đi, khi đó Lee Donghyuck mỗi ngày đều hy vọng Lee Minhyung nhanh chóng kết hôn, nhanh chóng chuyển ra ngoài.

Nhưng vừa khi nghe phụ thân nhắc tới việc này thì đã sớm không còn tâm tình như ngày trước nữa. Sau này anh sẽ kết hôn sao? Anh sẽ cùng một nữ nhân khác cùng sinh hoạt sao? Sẽ đối xử với nữ nhân kia như cái cách anh đối xử với mình ở hiện tại sao?

Lee Donghyuck phát hiện mình không muốn như vậy, cậu muốn giữ hết toàn bộ yêu thương của Lee Minhyung, Lee Minhyung chỉ có thể đối tốt với một mình cậu, chia tay... Lee Minhyung? Không, tuyệt không! Cậu muốn chặt chẽ bắt lấy Lee Minhyung, khiến anh không thể đi tìm người khác.

"Sẽ không." Lee Minhyung không chút do dự nhìn Lee Donghyuck,"Anh sẽ không kết hôn, anh thích em thì sẽ không cùng một chỗ với người khác."

"Anh thề đi."

"Anh thề."

Trên lầu Lee Donghae lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhả ra một vòng khói, thở dài.

Mùng một đều trải qua ở nhà Lee Donghyuck gia, Lee Haemi nhìn thấy Lee Minhyung ở lại cũng rất kích động, vừa nghe anh nói mùng hai muốn về nhà bác liền ồn ào đòi đi cùng, bị cha xách trở về nhà.

"Khai giảng gặp lại."

"Sớm trở về nha."

Vừa khai giảng trong vườn trường phảng phất vẫn còn tràn ngập hương vị năm mới, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ vui sướng.

Lee Minhyung đang chuẩn bị cho hoạt động dạ hội mừng học kỳ mới hàng năm, Lee Donghyuck giúp anh sửa sang lại nơ, cười nhạo nói: "Loại diễn văn này anh nói qua bao nhiêu lần rồi mà sao còn khẩn trương thế hả?"

Lee Minhyung thanh thanh yết hầu trong lòng bàn tay còn hơi ra mồ hôi: "Không biết, năm nay đặc biệt khẩn trương."

"Đừng lo lắng, chỉ bằng thành tích và biểu hiện bình thường của anh, kể cả có nói sai đi chăng nữa thì bọn họ cũng nghĩ đó là một phát kiến mới."

"Đâu có khoa trương như em nói đâu."

"Được rồi, anh chuẩn bị chuẩn bị lên bục đi, tui đến phòng phát radio xem coi sao Na Jaemin  còn chưa đến, cố gắng lên." Lee Donghyuck vỗ vỗ Lee Minhyung rồi chạy đi.

"Sau đây xin mời một học sinh đại biểu Lee Minhyung lên đài đọc diễn văn."

"Kính thưa các vị lãnh đạo thưa các thầy cô giáo cùng các bạn học sinh thân mến..."

"Tôi thích cậu, cậu thích tôi sao?" Đột nhiên một loạt thanh âm đã qua xử lý từ radio trong sân trường truyền ra, Lee Minhyung sững sờ đứng tại chỗ quên cả việc tiếp tục diễn thuyết, lãnh đạo giáo viên học sinh đang ngồi quay đầu nhìn về phía bốn phía, nghị luận xôn xao, thanh âm trong radio lại tiếp tục, lần này thanh âm không hề qua xử lý nữa: "Tôi thích cậu, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu liền thích cậu rồi, bất kể cậu có ngang ngược, tùy hứng, cố tình gây sự nhưng tôi vẫn cứ thích cậu, không thể tự kiềm chế... Tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi yêu cậu..."

Lee Minhyung ném bản thảo diễn thuyết mặc kệ ánh mắt kinh ngạc soi mói của cả ngàn người dưới đài chạy tới phòng radio. Không, không thể là cậu ấy, cậu ấy sẽ không làm như vậy......

"Tôi là Lee Minhyung, tôi....tôi không biết chừng nào cậu mới nghe được đoạn ghi âm này, có lẽ vĩnh viễn cũng không nghe đến, tôi, tôi muốn nói là tôi thích cậu,dù tôi biết chúng ta đều là nam, tôi không nên thích cậu, cũng không thể thích cậu, nhưng tôi vẫn khống chế không được cảm tình của mình, mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ về cậu, nhìn thấy cậu đi qua trước mặt đều khắc chế không được mà có xúc động muốn ôm cậu, nhìn cậu cùng người khác thân cận đều cảm giác hít thở không thông...Tôi không biết mình đang nói linh tinh cái gì nữa, tôi chỉ muốn nói cho cậu, tôi yêu cậu..."

===

p/s: xin nhị vị đừng kích động 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro