chapter 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về nhà, Lee Donghyuck chột dạ sợ Lee Donghae biết bí mật hai người tối hôm qua, lấy cớ đường xá mệt nhọc về phòng nghỉ ngơi. Lee Minhyung dặn Kim làm chút bánh mì sữa đem đến phòng Lee Donghyuck, sợ cậu đói.

Lee Donghyuck nằm trong phòng bụng đói cồn cào nghe được tiếng đập cửa tưởng rằng ba mình sợ tới mức nhanh chóng giả bộ ngủ.

"Donghyuck, là bác." Giọng Kim từ ngoài truyền vào.

Lee Donghyuck đứng dậy mở cửa để Kim tiến vào.

"Cơm tối con chưa ăn, bác làm chút sandwich cho con để hờ buổi tối đói còn có cái ăn."

Đã lỡ phóng lao phải theo lao, Lee Donghyuck chịu đựng cơn đói đành từ chối: "Không cần, bác cất vào đi, con không muốn ăn."

"Giữ đi, Minhyung nói một ngày nay con cũng chưa ăn gì nhiều."

"Lee Minhyung nói?" Lee Donghyuck nghe xong ánh mắt lập tức sáng lên.

"Đúng vậy."

"Cũng là anh ấy kêu bác làm cho con?"

"Ừ."

"Bác để đó đi, con sẽ ăn!" Lee Donghyuck tiếp nhận khay từ Kim, đặt xuống bàn.

Lee Donghyuck thay đổi rõ ràng làm Kim cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

"Cám ơn anh." Lee Donghyuck gửi tin nhắn cho Lee Minhyung.

"Sao?" Lee Minhyung ở dưới lầu đang lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa nghe được âm tin nhắn, thấy người gửi là Lee Donghyuck liền trả lời.

" Bữa tối tình yêu." Hình minh hoạ là bánh sandwich cùng sữa.

"Ừ, là tình yêu của Kim."

"Đều là yêu ^_^"

Lee Minhyung không trả lời lại, Lee Donghyuck đành hỏi tiếp: "Đang làm gì vậy?"

"Tắm rửa."

Trong đầu Lee Donghyuck lập tức hiện ra hình ảnh ướt át: Lee Minhyung đứng dưới vòi sen, nước từ đỉnh đầu chậm rãi thấm ướt tóc, lướt qua cơ ngực cùng cơ bụng, chảy giữa hai chân, theo đôi chân thon dài rắn chắc chảy xuống, cuối cùng từ gạch dưới chân chảy vào chỗ thoát nước...... Ước gì có thể trở thành dòng nước xoa dịu cơ thể Lee Minhyung.

Lee Minhyung vừa vào phòng tắm cởi quần áo chợt nổi da gà, vặn nước nóng hơn.

Nửa đêm cửa phòng Lee Minhyung bị mở ra, Lee Donghyuck rón ra rón rén đi vào, xốc lên chăn ngủ bên cạnh anh, không động đậy chỉ dán sát vào anh lẳng lặng ngủ, gần ba giờ sáng lại rời đi.

Không bao lâu đã tới tháng thi đại học, hai người đều bận rộn ôn tập, tuy mặt ngoài cùng lúc trước không thay đổi nhưng hai người đều cảm giác rõ rệt có điều gì đang lặng lẽ biến chuyển.

Thi xong Lee Minhyung như thường lệ thu thập đồ vật cùng bác ruột về nhà chuẩn bị tất niên.

Trong ba ngày Lee Minhyung đi, Lee Donghyuck cả ngày đứng ngồi không yên, vắng vẻ cô quạnh. Ngày thứ tư rốt cuộc kiềm chế không được, vụng trộm đi nhà bác tìm Lee Minhyung, lại bị báo rằng anh cùng Lee Minyong về thăm quê nhà, trực tiếp gọi điện thoại xin Lee Donghae cho đi du lịch cùng Zhong Chenle, hớt hải chạy tới nhà ga mua vé xe gần nhất đến quê nhà Lee Minhyung.

"Sao cậu lại tới đây?" Lee Minyong thấy Lee Donghyuck thái độ cũng không thân thiện.

"Đây là bạn con? Mặt mũi cũng khôi ngô." Cô Lee hỏi thăm.

"Không phải, hỏi đường mà thôi." Lee Minyong đem Lee Donghyuck kéo đến xa xa, "Cậu tới đây làm gì?"

"Tôi đến tìm Lee Minhyung." Lee Donghyuck biết bởi vì chuyện lúc trước mà Lee Minyong có địch ý với mình.

"Anh ấy không ở đây."

"Tôi biết chuyện lần đó là sai lầm của tôi, tôi chỉ muốn bù lại, sửa chữa, đối tốt với anh ấy.''

"Cậu đi đi, anh ấy thật sự không ở đây." Lee Minyong căn bản không tin lời cậu.

Lee Donghyuck nài nỉ một lúc cũng đều không thấy cậu ta nhượng bộ, rơi vào đường cùng đành phải rời đi.

"Xin lỗi, xin hỏi bác có biết rõ nhà của Lee Minhyung ở đâu không ạ?" Lee Minyong không nói cho cậu Lee Minhyung ở đâu thì Lee Donghyuck đành đi xa một chút hỏi hàng xóm.

"Cậu ấy à, nhà phía trước kia kìa." Dân làng chỉ hướng nơi ở của Lee Minyong.

"Cháu vừa đi, anh ấy không ở đó."

"Có thể không trở về, cũng có thể có việc đi chỗ khác đi."

Lee Donghyuck muốn tạo cho Lee Minhyung niềm vui bất ngờ kiên trì không gọi điện thoại cho anh, một người không biết liền hỏi người thứ hai, liên tục hỏi ba bốn hàng xóm rốt cuộc có người đưa ra đáp án khả thi.

"Con đường phía trước rồi rẽ trái, tuy nhiên từ khi mẹ cậu ta mất xong, cậu ta cũng không trở về nhà, chỉ tết mới đến thăm một lần." Hàng xóm chỉ vào căn nhà ngói nhỏ cách nhà Lee Minyong không xa.

"Cám ơn bác, cám ơn." Lee Donghyuck kích động cảm ơn xong lập tức chạy tới nhà ngói.

Căn nhà rất nhỏ cũng thực cũ, bởi vì không ai cư trụ thời gian dài nên khóa cửa đã bị rỉ sét, Lee Donghyuck đẩy ra cánh cửa không khóa bước vào.

"Cậu không cần đến giúp tôi, tôi đã quét tước sạch sẽ rồi." Lee Minhyung đang quay lưng với Lee Donghyuck lau vật dụng trong nhà, chậu nước bên chân đã đen sì.

Lee Minhyung không nghe tiếng trả lời liền quay đầu, phát hiện Lee Donghyuck đang đứng trước cánh cửa: "Sao cậu lại tới đây?"

"Em...... Em đến giúp anh dọn dẹp vệ sinh......"

"Thật sao?" Lee Minhyung sửng sốt vài giây lập tức phản ứng,"Vậy đem đổ nước dơ trong chậu, rồi đến cạnh giếng lấy nước sạch đi."

"Hả?"

"Cậu nói đến giúp tôi dọn dẹp còn gì?"

"A, đúng rồi." Lee Donghyuck xắn ống tay áo, bưng lên chậu nước,"Nước đổ ở đâu?"

"Đổ phía bên trái trên mảnh ruộng, còn phía bên phải là giếng."

Lee Donghyuck đổ xong nuóc, nhìn chung quanh mới thấy nắp giếng gần đó bị một đống cây khô che đậy.

"Thôi, để tôi lấy nước được rồi." Lee Minhyung ngăn Lee Donghyuck.

"Em lấy cũng được."

"Không cần, tôi sợ cậu ngã xuống, mùa đông trơn trợt dễ ngã như chơi." Lee Minhyung đẩy ra nắp giếng, xoay vài vòng dây thừng rồi bỏ xuống thùng nước.

Lee Donghyuck nghe mà lòng ấm áp: "Em đây giúp anh chà vật dụng."

"Được." Lee Minhyung đem nước đổ vào chậu, tìm khăn lau cho cậu.

Việc lau gia cụ cũng không dễ làm, nhất là vào mùa đông, nước lạnh. Mặc dù nước giếng ấm áp hơn nước máy nhưng ngăn không được giá lạnh xung quanh. Lau một lúc tay Lee Donghyuck đông lạnh, hà hơi cũng không giúp ích, nhưng nhìn thấy Lee Minhyung còn đang chịu khó làm việc đành phải cắn răng kiên trì.

"Anh không lạnh sao?" Lee Donghyuck hỏi.

"Quen rồi." Lee Minhyung nhúng khăn lau qua chậu nước, bắt đầu chà cạnh bàn ghế. Tay đông lạnh còn đỏ hồng hơn so với mình, trách không được mỗi lần anh ấy trở về đều bị nứt da, hóa ra là do vậy.

"Chỗ này đều là anh dọn dẹp?"

"Ừ."

"Anh cũng quét những cành cây khô bên cạnh giếng?"

"Đúng, đã lâu không người ở, cành cây đã phủ kín mặt đường, quét dọn thì ăn tết mới thoải mái."

Lee Donghyuck đột nhiên cảm thấy mũi nghẹn ngào.

"Cậu lạnh thì để đó đi, cũng không còn nhiều."

"Em không lạnh." Lee Donghyuck động tác nhanh hơn ra sức chà, quá khứ em không thể tham dự, về sau em sẽ sẻ chia cùng anh.

Dọn dẹp xong trời đã nhá nhem tối, Lee Minyong đến gọi Lee Minhyung ăn cơm chiều thấy Lee Donghyuck bên cạnh chỉ tiếc mài sắt không nên kim trừng mắt nhìn Lee Minhyung, nói câu cùng đến liền rời đi.

"Cháu không phải bé con hỏi đường ban ngày sao?" Cô Lee nhìn thấy Lee Donghyuck thì kinh ngạc.

"Đây là Lee Donghyuck, đây là cô, chú và bà ngoại tôi."

"Hóa ra cháu là Lee Donghyuck à, Minhyung mấy năm nay nhờ có nhà cháu chăm sóc, đến đây, mau ngồi xuống." Cô Lee nhanh chóng kéo Lee Donghyuck vào chỗ khách quý, chú thì muốn đem bình rượu quý giá nhưỡng nhiều năm cho Lee Donghyuck nếm thử

"Dạ không, cô chú quá khách sáo rồi, con ngồi bên cạnh Minhyung là được." Lee Donghyuck lôi kéo Lee Minhyung ngồi xuống.

Chú nhiệt tình rót rượu cho Lee Donghyuck cùng Lee Minhyung: "Nếm thử nào, tuy kém hàng trăm ngàn loại ngon trên thành phố lớn các con, nhưng rượu nhà mình ủ đủ tinh khiết và hương vị."

Lee Donghyuck nhìn Lee Minhyung.

"Cậu ấy không uống được nhiểu rượu, tấm lòng chú chúng con nhận nhưng uống một ly đủ rồi ạ". Lee Minhyung chia rượu đến bát của chú.

"Đến, uống nào."

Trong bữa tiệc cô chú thịnh tình thiết đãi Lee Donghyuck, không ngừng gắp đồ ăn vào bát cậu, khuyên Lee Minhyung gắp đồ ăn cho cậu nhiều vào, chỉ sợ tiếp đón không chu toàn khiến Lee Donghyuck vừa mừng vừa lo sợ.

Sau bữa ăn Lee Minhyung thì hỗ trợ rửa bát đĩa, Lee Donghyuck cũng quét dọn lau bàn, người nhà Lee đều cậu ngoan ngoãn hiểu chuyện.

"Cháu dẫn cậu ấy về trước." Lee Minhyung mở đèn pin chuẩn bị về nhà.

"Hôm nay cháu cùng Lee Donghyuck ở bên này đi, chỗ bên kia lạnh lại không có ai ở, cô với chú qua đó trông." Cô cô khuyên nhủ.

"Cám ơn nhưng không cần đâu ạ, cháu cùng Lee Minhyung trở về được rồi, người trẻ tuổi nhiệt độ cơ thể cao nên không sợ lạnh."

"Không sao đâu ạ, trong phòng cháu còn hai chăn bông cô mới làm nên không lạnh''

"Vậy các cháu đi cẩn thận một chút, buổi tối ngủ cũng vậy, chú ý an toàn, sắp tới tết trong xóm cũng loạn lắm."

"Dạ được, cô yên tâm."

Trong nhà Lee Minhyung điện nước đều cắt bởi không người ở, Lee Minhyung từ nhà bà ngoại đem về hai bình nước ấm cùng một ngọn nến.

Châm nến lên, ngọn lửa tuy yếu ớt nhưng đủ để chiếu sáng lên cả căn phòng.

Lee Minhyung dọn sẵn giường, đề phòng Lee Donghyuck lạnh lại chuẩn bị thêm một cái chăn.

"Nước và ly ở trên bàn, nếu khát cậu tự đi lấy, nến tôi sẽ tắt, buổi tối để lửa cũng không an toàn, cậu không thấy đường thì gọi tôi."

"Được."

Lee Donghyuck nằm xuống run run cả người, ổ chăn vừa lạnh lẽo lại không có lò sưởi hay điều hòa, cả túi chườm nóng đều không, Lee Minhyung dọn dẹp xong thổi tắt ngọn nến lên giường, Lee Donghyuck lập tức ôm anh: "Lạnh."

Lee Minhyung nhắm mắt lại: "Đợi chút sẽ ấm."

Trong bóng đêm hai người đều mang tâm sự.

"Khi bé anh đều qua mùa đông như vậy sao?" Lee Donghyuck mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.

"Đúng."

"Từ nay về sau, mỗi mùa đông em đều thay anh làm ấm giường được không?"

Lee Minhyung không đáp mà hỏi ngược lại: "Hôm nay sao cậu tới đây?

"Em nhớ anh ......"

Im lặng thật lâu......

Lee Minhyung bất ngờ xoay người đè lên Lee Donghyuck: "Tôi cho cậu một cơ hội, lần này nếu cậu lại lừa tôi, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cậu!"

"Sẽ không có lần thứ hai, em yêu anh, thật sự yêu anh." Lee Donghyuck ôm cổ Lee Minhyung dâng lên lời thề.

Khi Lee Minhyung rốt cuộc tiến vào cơ thể Lee Donghyuck, Lee Donghyuck không thể nén được tiếng khóc.

"Rất đau sao?" Lee Minhyung dừng lại động tác, hôn má cậu.

Lee Donghyuck lắc đầu: "Không đau."

"Hay không thoải mái? Có lẽ đừng nên làm." Tuy "tên mới lên dây" nhưng nhìn cậu khóc làm Lee Minhyung hoảng hốt muốn rút khỏi.

"Đừng đi, em muốn anh, muốn anh lấp đầy em, muốn mỗi một nơi trên người em đều nhiễm hương vị của anh." Lee Donghyuck ôm Lee Minhyung cổ vũ anh tiếp tục, "Em khóc là vì hạnh phúc."

Lời nói Lee Donghyuck khiến nơi đó lại to hơn, anh hôn hai má cậu an ủi: "Nhẫn nại một chút, nghe nói lần đầu sẽ khá đau."

"Ừ." Lee Donghyuck nghiêng đầu nghênh đón Lee Minhyung, gắn bó hòa quyện, "Ưm......"

"A......." Lee Minhyung chuyển động khiến Lee Donghyuck nhịn không được rên rỉ, không thể chuyên tâm đáp lại nụ hôn của anh, "Chỗ đó, đúng rồi...... Ưm, nhẹ thôi......"

"A......"

Đêm vừa mới bắt đầu......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro