ᏖᏇᎥᏖᏖᏋᏒᎮᏗᏖᏋᎴ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"anh taeil."

không có tiếng trả lời.

"anh taeil!"

tiếng rít khe khẽ vang lên sau cánh cửa đóng chặt. donghyuck chần chừ bước tới bên ô cửa sổ, cố gắng nhìn qua tấm rèm dày cui. em biết anh phù thủy hoa đào chưa ngủ, và cánh cửa chính thì nom nguy hiểm hơn bao giờ hết. giờ đây khi những cột khói bắt đầu phun ra từ ống khói và những khe hở trên cánh cửa, ngôi nhà của moon taeil trông như một chiếc ấm đun nước đang sôi sùng sục. donghyuck lùi dần ra sau hàng rào, âm thầm cầu nguyện những gì em nghĩ sẽ không xảy ra.

ở phố phù thủy, ai cũng biết phù thủy tình yêu mùa xuân moon taeil khoái chết mấy trò pha chế bói toán này nọ, và thường thì những thí nghiệm nho nhỏ của anh vào buổi đêm sẽ không được thành công cho lắm. với tư cách là một người sống ngay kế bên nhà hoa đào, donghyuck luôn đảm bảo rằng em đã dán đủ bùa bảo vệ cho cánh đồng hướng dương và vách nhà mình, phòng trường hợp anh phù thủy hoa đào quên béng mất việc dán bùa bảo vệ lên chính ngôi nhà của anh và cho nổ tung mọi thứ trong bán kính năm chục mét đổ lại. mặc dù gần đây taeil đã ý thức hơn về tầm quan trọng của mấy lá bùa bảo vệ và số vụ tai nạn "nho nhỏ" của anh cùng đã giảm xuống đáng kể, donghyuck vẫn tin rằng đêm nay sẽ không phải là một đêm nhà hoa đào may mắn tránh khỏi một cú nổ nhẹ.

donghyuck nửa ngồi nửa quỳ sau hàng rào trắng, tính toán xem em nên nhanh chóng về nhà khóa chặt cửa cho an toàn hay chạy tới nhà seo youngho xin anh ấy vài lá bùa bảo vệ cùng cái bịt tai trứ danh của ảnh. vì một vài lí do mà chẳng cần ai nói mọi người cũng tự hiểu được, nhà phù thủy bảo vệ ở ngay phía còn lại của nhà hoa đào. youngho hơi khó gọi dậy vì anh luôn nút chặt tai khi đi ngủ, và một khi bị phá giấc anh sẽ tỏ ra cáu kỉnh một chút, nhưng donghyuck tin rằng mấy lá bùa cùng với cái bịt tai của anh sẽ vô cùng hữu ích trong lúc này. dù sao thì nếu giờ mà donghyuck cố thủ trong nhà mình, an toàn thì an toàn thật đấy, nhưng em vẫn sẽ không tránh thoát khỏi số phận điếc tai nếu vụ nổ từ căn nhà hoa đào thực sự xảy ra.

nghĩ là làm, donghyuck đứng phắt dậy từ chỗ ẩn nấp, dợm bước chuẩn bị chạy tới đập cửa nhà phù thủy bảo vệ. thế nhưng, không để phù thủy hướng dương kịp chạy xa khỏi nhà hoa đào, một tiếng động long trời lở đất đã khiến em phải ngồi thụp xuống mà ôm chặt hai tai mình. có vẻ như donghyuck đã tính toán quá chậm. trong đêm tối, căn nhà của phù thủy hoa đào phình to ra một chút rồi trở lại trạng thái ban đầu, cùng lúc đó, cánh cửa vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ bắn tứ tung. donghyuck trợn mắt nhìn thứ gì đó xanh lét phun ra từ lỗ hổng mà trước đó là cánh cửa gỗ khắc hình hoa đào xinh đẹp, nuốt trọn cây hoa đào và thiêu rụi nó chỉ sau vài giây ngắn ngủi. đây là lần đầu tiên donghyuck tận mắt chứng kiến một vụ nổ từ nhà hoa đào, thật lòng thì em ước gì mình đã chuồn về nhà khi có cơ hội. nhìn phần còn sót lại của cây hoa đào, donghyuck âm thầm rùng mình. thử tưởng tượng cánh cửa không hướng ra cây hoa mà hướng vào hàng rào nơi em đang nấp mà xem, đó quả thực là một viễn cảnh kinh hoàng.

"tuyệt thật! đúng thứ mình cần luôn!"

donghyuck ngẩng lên từ hàng rào, đưa mắt nhìn về phía giọng nói. moon taeil bước ra từ lỗ hổng nơi từng có cánh cửa che chắn, đưa tay phủi những hạt bụi vô hình trên vai anh. sau đó donghyuck lại thấy anh phù thủy hoa đào chống tay nhìn quanh quất, thở dài thườn thượt. đến lúc này, em mới để ý tới những núi hoa khổng lồ và số cánh hoa tuôn ra theo từng bước chân anh. hiện giờ xung quanh nhà hoa đào có cơ man là cánh hoa đủ loại, và donghyuck dám cá rằng bên trong nhà cũng nhiều chẳng kém.

"anh taeil!" donghyuck rón rén đi vào bên trong, hắng giọng gọi. anh phù thủy hoa đào nheo nheo mắt, cho đến khi nhận ra bóng dáng đứa em thân thiết, anh mới nở một nụ cười gượng gạo.

"anh đánh thức em hả?"

"không, em đang tính gặp anh thôi. nhưng những người khác thì em không chắc." donghyuck nhướng mày, cười đáp trả đầy tinh nghịch. em biết thế nào tai nạn vừa rồi của taeil thế nào cũng đã đánh thức cả khu phố dậy, hoặc ít nhất thì chỉ có youngho còn ngủ được. thề có chúa, donghyuck sẽ phải đi xin bí quyết của anh ấy với chiếc bịt tai trứ danh sớm thôi, vì hơn ai hết, em biết quá rõ rằng anh phù thủy hoa đào sẽ chẳng bao giờ ngừng làm thí nghiệm vào buổi đêm.

"giờ thì anh cảm thấy mình giống như một tên tội phạm, cảm ơn em nhé!"

"ý em là anh youngho còn phải dọn nhà sang kế nhà anh!" donghyuck phì cười, ngó biểu cảm trên gương mặt taeil ngày càng trở nên khó coi.

"gì? anh tưởng youngho chuyển qua đây để tiện bề cua bồ?" taeil nhăn nhó, "nè, đừng có đổ thừa sang cho anh à nha."

"ai đâu biết đâu." donghyuck đảo đảo mắt, thả người lên một đụn hoa cao ngang ngực. đụn hoa lún xuống một chút, rồi chỉ vài giây sau, vài cánh hoa bị gió thổi đậu lên mặt em. taeil túm lấy một cánh hoa hướng dương, ngồi xuống bên cạnh donghyuck.

"thế chuyện gì đã khiến phù thủy hướng dương vạn người mê mẩn đến nhà tôi vào nửa đêm vậy?"

"lọ tình dược anh đưa em không có tác dụng." donghyuck thổi mấy cánh hoa dính trên chóp mũi mình, nhàn nhạt đáp.

"gì cơ?"

"anh sẽ phải cho em một quẻ bói miễn phí!" donghyuck chống mình dậy trước ánh mắt khó tin của anh phù thủy hoa đào, để rồi lại nằm dài ra nền đất được phủ một lớp hoa mềm mại.

"từ từ đã..."

"đừng nói với em là anh định nuốt lời đấy." phù thủy hướng dương mè nheo, mặc dù em tin rằng anh phù thủy hoa đào sẽ chẳng bao giờ xấu tính đến mức ăn quỵt của em một quẻ bói tình duyên. ai lại có thể nhẫn tâm làm vậy với một trái tim mềm yếu chứ?

"anh không có!" taeil vội vàng phản đối, chật vật tìm một tư thế ngồi thoải mái, "anh chỉ định hỏi em đã cho con nhà người ta dùng tình dược như nào thôi."

nghe vậy, donghyuck "à" lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. em hướng mắt lên bầu trời, đêm nay chỉ có mặt trăng sáng rỡ, còn lại chẳng có mấy sao. một, hai, ba,... chẳng mấy chốc donghyuck đã đếm được hết số sao trên trời. vừa bằng số hướng dương em cắt mang sang nhà phù thủy tình yêu mùa hè hồi chiều.

ngay sau khi đạt được giao kèo với taeil, donghyuck bước từng bước chậm rì tới nhà lee mark, cái người thường được biết đến với danh hiệu phù thủy tình yêu mùa hè, hay cũng chính là người làm con tim bé nhỏ của lee donghyuck hẫng nhịp từ một lúc nào đó mà đến cả bản thân em cũng không hề hay biết. chỉ biết là đến khi donghyuck nhận ra, em đã lún quá sâu vào lưới tình mà người bạn lâu năm của em vô ý giăng, không còn đường thối lui nữa. em đã thử nhiều cách lắm rồi, thử cả việc đi vài buổi hẹn hò với nhiều người khác nhau, nhưng dù họ có làm em vui vẻ thoải mái đến đâu, donghyuck vẫn không tài nào loại bỏ được hình bóng của một người nhất định ra khỏi tâm trí.

trước đây donghyuck chẳng bao giờ tin vào ba cái chuyện nhìn đâu cũng thấy ảo ảnh người mình thương mà người ta vẫn hay chiếu trên mấy bộ phim phát sóng lúc nửa đêm đâu. ấy vậy mà một ngày kia, donghyuck tỉnh dậy với hình ảnh lee mark cùng với nụ cười ngớ ngẩn trông rõ ghét nằm lù lù kế bên em, báo hại em té lọt giường. đến khi ngẩng lên, anh phù thủy tình yêu mùa hè đã biến mất không một dấu vết. khi đó donghyuck chỉ cho rằng là do em chưa tỉnh ngủ nên mới hoa mắt vậy thôi, nhưng cả ngày hôm đó, em đã được trải nghiệm cái cảm giác thần thánh nhìn đâu cũng thấy người thương vô cùng chân thực, chân thực đến mức khiến em cảm thấy hoảng sợ não bộ của chính mình.

đó cũng chính là ngày donghyuck quyết định em sẽ phải xin một liều tình dược từ chỗ anh phù thủy hoa đào moon taeil.

"vậy tức là sau khi té lọt giường thì em mới nghĩ thông suốt được?"

"anh, em đang kể chuyện." donghyuck hít vào một hơi, cố nén cái cảm giác mắc cười trào lên trong cổ họng. thề có cánh đồng hoa hướng dương, nếu người đang nói chuyện với donghyuck không phải taeil hay một anh lớn nào khác, hẳn em đã ném cả nắm cánh hoa vào mặt người ta rồi.

"à... ờ ha." taeil khịt mũi, làm dấu kéo khóa miệng. khoảng sân nhà hoa đào im ắng trở lại, không gian lúc này làm donghyuck nhớ tới con đường em đi tới nhà mark ngay mấy tiếng trước đây, cũng im ắng y hệt vậy.

donghyuck chọn một con đường ít người biết tới để đến thử vận may của mình với người trong lòng. em đi xuyên qua cánh đồng hướng dương nhuốm màu nắng, rồi men theo bìa rừng ngay rìa phố phù thủy tới một con ngõ nhỏ, chỉ cần đi qua đó là có thể tới cửa sau nhà phù thủy tình yêu mùa hè. tất nhiên là quãng đường này dài và rắc rối hơn hẳn việc chỉ đơn giản là đi dọc con đường chính, ngang qua nhà phù thủy lễ hội (và nếu donghyuck đủ may mắn, jaemin sẽ cho em vài miếng bánh cậu ta luôn trữ trong tủ lạnh!) rồi gõ cửa trước nhà mark một cách tử tế, nhưng donghyuck nghĩ em cần một chút thời gian cho bản thân mình trước đã.

đến khi donghyuck vắt được bó hướng dương qua hàng rào nhà lee mark, trời đã xâm xẩm tối. mark dừng việc gấp chiếc ghế dài lại, đi tới mở chốt để donghyuck tự mình đẩy cửa bước vào. đó là một thói quen kì lạ của hai người, donghyuck sẽ tới nhà mark với một bó hướng dương nho nhỏ nếu em dự định đi qua cửa sau, còn mark sẽ chỉ vươn tay mở chốt để phù thủy hướng dương tự mời mình vào bên trong. phù thủy tình yêu mùa hè đã luôn cằn nhằn về chuyện donghyuck quá tốn thời gian và công sức với con đường vòng đó, và rằng nếu đã vậy thì có lẽ em nên tự đẩy cửa vào cho nó trọn vẹn. donghyuck chỉ nhún vai, ngồi phịch xuống nền đất trước con mắt nửa bất lực nửa quan ngại của người bạn lâu năm.

nhưng hôm nay em không đủ tinh thần để lằng nhằng như thế. vừa đặt chân vào sân sau nhà dưa hấu, donghyuck đã nhanh tay nhỏ một giọt tình dược quý giá lên mái tóc đen bóng của mark, rồi giấu nhẹm lọ tình dược vào túi áo. phù thủy hướng dương nín thở chờ đợi, nhưng người trong lòng em lại chẳng có phản ứng gì như em trông đợi. mark chậm rãi đưa bàn tay lên đỉnh đầu rờ rẫm, quay sang ném cho donghyuck một cái nhìn ngờ vực.

"em vẩy cái gì lên đầu anh đó hả?"

"đâu có gì đâu.." donghyuck kéo dài giọng, chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội.

"có, anh thấy là có đó." mark nói, giọng buộc tội. donghyuck thấy trái tim mình rơi bộp xuống đất một cái, trời đất, tình dược không có tác dụng gì hết sao?

"có đâu, do trời mưa á! úi, nước! đi, mình đi lẹ vào nhà không ướt hết giờ anh!!" donghyuck lấp liếm, vừa giả bộ dính nước mưa vừa đẩy mark vào nhà, cố tình ngó lơ ánh mắt nửa nghi ngờ nửa hoang mang của phù thủy tình yêu mùa hè. em chỉ mong anh sẽ bỏ qua diễn xuất dở tệ của em và không hỏi thêm bất cứ một câu nào về sự việc vừa rồi nữa, bởi donghyuck sẽ chẳng thể nào tìm ra một lời giải thích nào nghe có vẻ thuyết phục cả.

"em mới vẩy tình dược lên anh á, nhưng mà hình như nó không có tác dụng hehe."??? còn mơ đi, donghyuck sẽ không bao giờ ngu ngốc đến nỗi nói huỵch toẹt ra như vậy cả. chẳng ai muốn bị chuốc tình dược cả, và donghyuck vẫn còn muốn giữ nguyên mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người nếu tình dược thật sự không có tác dụng (và có lẽ thử thêm một lần nữa, ai biết đâu đấy!).

rốt cuộc thì phù thủy hướng dương đã dùng bữa tối tại nhà người trong lòng, chơi với anh một ván jenga đầy thảm họa nữa để đảm bảo rằng mark không bị phản ứng chậm với tình dược rồi mới thất thiểu bỏ về. trên đường, em còn ráng ghé qua nhà anh phù thủy hoa đào, sau đó liền được chứng kiến một màn kinh hoàng như vừa rồi.

"anh không định nói gì à?" donghyuck đã kết thúc hồi tưởng được một lúc lâu, thế mà em không hề nghe thấy người bên cạnh mình nói một lời nào. lúc đầu em còn tưởng anh phù thủy hoa đào đã ngủ quên từ đời nào rồi, ai dè quay sang vẫn thấy anh tỉnh như sáo, hai con mắt sáng rực, nhưng lại tuyệt nhiên không hé ra một từ nào.

dưới ánh mắt khó hiểu của donghyuck, taeil chỉ im lặng chỉ lên miệng mình, kèm theo động tác khóa miệng.

"anh có thể nói rồi ạ." donghyuck cười đầy bất lực, em thật không nghĩ anh phù thủy hoa đào sẽ làm đến mức này.

"phù, khóa miệng ngộp thở muốn chết em hiểu không?" taeil le lưỡi, "anh ghét phải nói điều này với em, nhưng người ta không chuốc tình dược người khác kiểu đó!"

"dạ?"

"người ta không vẩy, hoặc là nhỏ tình dược lên đầu người khác như thế. anh tưởng cái này em phải biết rồi chứ?"

"làm sao mà em biết được?" donghyuck cự nự, rõ ràng taeil đã không nói với em cách sử dụng tình dược, báo hại em bỏ phí một giọt quý giá rồi.

"donghyuck, em đã mua rất nhiều tình dược trước đây, và anh cũng khá chắc là đã dặn qua em về cách sử dụng từ lần đầu tiên rồi chứ?" taeil nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, nhưng rồi anh lại nghĩ tới một lí do khác, "trừ khi..."

"em quên nhanh lắm!" donghyuck ngoảnh mặt đi, tránh cho anh phù thủy hoa đào bắt được tia chột dạ dưới đáy mắt.

"không ai có thể quên được cách sử dụng tình dược, trừ khi người ta chưa bao giờ thực sự dùng đến nó. anh nói đúng không?"

đó là cách lí giải hợp lí nhất taeil có thể nghĩ ra vào lúc này. cho dù donghyuck đã mua qua rất nhiều tình dược trước đây, với đủ loại mùi hương và đối tượng, nhưng anh không nghĩ rằng mình đã từng nhìn thấy em đi tay trong tay với ai đó trong một buổi hẹn hò. hoặc là taeil thật sự cần ra khỏi nhà nhiều hơn, hoặc là donghyuck chưa từng đụng tới một lọ tình dược nào mà chỉ mua về trưng ở nhà. và tất nhiên là anh phù thủy hoa đào nghiêng về phương án thứ hai hơn, có chết anh mới thừa nhận rằng mình đã ở nhà nhiều hơn cần thiết.

đã đến nước này, donghyuck biết rằng mình chẳng thể che giấu sự thật lâu hơn được nữa. đúng, em chỉ mua tình dược về và cất chúng dưới một chiếc rương nhỏ dưới gầm giường. đó là một nước đi tuyệt vọng của phù thủy hướng dương, một nỗ lực thảm hại để thoát khỏi vũng cát lún mang tên tình cảm với lee mark. vấn đề là donghyuck thực sự quá nhát gan để dùng chúng, vậy nên cho đến bây giờ mấy lọ tình dược em mua về vẫn nằm im dưới gầm giường, không giảm đi dù chỉ một giọt.

"ờ, không sao. em mua về rồi làm gì với tụi nó là việc của em." taeil thở dài, luồn tay vào mái tóc của đứa em thân thiết. "tóc em xơ quá, em có nghĩ đến việc dưỡng tóc không?"

"anh taeil!"

"không đùa, không đùa nữa." phù thủy hoa đào cười khúc khích, gương mặt nhăn nhó khi bị trêu chọc của donghyuck vẫn luôn là một trong những thứ yêu thích của anh. "khi mà sử dụng tình dược ấy, người ta sẽ cho đối tượng uống trực tiếp, hoặc là cho vào đồ ăn đồ uống của đối tượng, em hiểu chưa?"

"đổ tất cả ấy ạ?"

"thế cũng được. hoặc là nếu em muốn dùng từng ngày một thì mỗi ngày một giọt là được rồi. mỗi giọt trong lọ tình dược của em sẽ có tác dụng trong vòng hai tư giờ. ý anh là lọ mới nhất ấy."

donghyuck nghe vậy liền sáng mắt, bảo sao giọt tình dược hồi chiều chẳng thấy có miếng tác dụng nào. tình hình này ngày mai em sẽ phải đến nhà phù thủy tình yêu mùa hè thêm một chuyến nữa rồi. donghyuck tự kéo mình ngồi dậy, ái ngại nhìn sang moon taeil, người mà giờ đây trông như có thể ngủ bất cứ lúc nào.

"anh taeil, giờ anh định tính sao với đống hoa này? anh cần em giúp không?"

"hả? hoa gì?" taeil ngáp dài, đưa đôi mắt ngái ngủ nhìn quanh quất, "à, hoa này hả? không sao, mai anh dọn sau, donghyuck cứ về ngủ đi."

"buồn ngủ thì vào nhà mà ngủ đi anh."

"trong nhà cũng thế này không à, đêm nay anh cắm trại ngoài này."

"hay anh qua nhà em?" donghyuck gợi ý.

"phiền lắm, với cả anh cũng ngủ ngoài trời mấy hồi rồi. về thì đóng cửa giùm anh nha!" nói xong, anh phù thủy hoa đào liền ngả người ra sau, cựa quậy tìm một tư thế thoải mái để ngủ. donghyuck đứng lặng thinh một lát, cuối cùng cũng bỏ cuộc mà làm theo lời taeil. em biết tính anh quá mà, giờ có kì kèo thêm cũng chẳng có ích gì, có khi còn xui xẻo làm anh phù thủy hoa đào cáu gắt nữa.

nhẹ nhàng đóng cánh cổng nhà hoa đào sau lưng, donghyuck cảm thấy những bánh răng trong đầu em đang hoạt động hết công suất, gắng sức nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo cho ngày mai. ngày mai nhất định em sẽ không thể mắc một lỗi lầm nào, vậy nên donghyuck cần một kế hoạch cụ thể hết mức cho mọi việc, một kế hoạch có thể giúp em ứng phó với mọi tình huống.

rất may, lee donghyuck là ai chứ, lee donghyuck chính là một thiên tài!

---

lee donghyuck thật sự muốn tự đấm cho mình vài cú, càng đau càng tốt. em đã có một kế hoạch hoàn hảo, nắm rõ cách sử dụng tình dược hết mức, và mark thì vẫn luôn lù lù ở nhà, thuận tiện cho em chuốc tình dược bất cứ lúc nào. thế mà donghyuck lại chẳng có gan. như lời khuyên nghe có vẻ đầy hữu ích donghyuck đã nói với phù thủy hoa cẩm chướng khi em ấy đến cánh đồng hướng dương hai ngày trước, dù có thông minh đến mấy mà không có can đảm thì cũng chẳng làm nên trò trống gì cả.

đã ba ngày kể từ khi donghyuck trở về sau cuộc trò chuyện với anh phù thủy hoa đào, thế nhưng tất cả những gì em đã làm là nướng vài mẻ bánh quy bằng công thức gia truyền và một giọt tình dược mỗi ngày, sau đó lại điên cuồng nghiền nát chúng rồi đổ sạch xuống bồn cầu, để dòng nước cuốn hết đi. chỉ còn hai ngày nữa là tới lễ hội tháng ba, và donghyuck mong là tới lúc đó em đã gom đủ can đảm để thi hành chính sự. em không muốn bỏ lỡ một lễ hội lớn như vậy, đó chắc chắn sẽ là một niềm tiếc nuối lớn.

thật lòng thì phù thủy hướng dương ước gì mình có một lá gan lớn hơn. em đã bỏ phí một lượng kha khá tình dược mà chẳng làm ăn được gì, anh taeil mà biết thế nào cũng mắng em một trận để đời cho coi.

đồng thời, donghyuck cũng vô cùng muốn biết cái bản thân tràn ngập tự tin của em đã ở đâu khi em cần nó nhất. cũng có thể em đã vô tình xả trôi nó trong một lần xả vụn bánh quy, ai mà biết được đấy!

ngày mai nhất định em sẽ phải chuốc tình dược mark thành công, donghyuck tự nhủ với lòng mình. hôm nay đã quá muộn đối với bất kì ai, mặc dù em khá chắc phù thủy tình yêu mùa hè sẽ không từ chối một hay hai miếng bánh quy ngon lành vào lúc mười hai giờ đêm, nhưng sau đó thì sao chứ? em yêu mark, đó là một điều không thể chối cãi, nhưng donghyuck cũng dành cho giấc ngủ của mình một tình cảm không hề kém cạnh. ai không yêu ngủ cơ chứ, nhất là một giấc ngủ ngon và dài thật dài sau một ngày mệt mỏi. không yêu thì chắc là sắp phát điên đến nơi rồi, donghyuck đảo đảo mắt, tự cười một mình trong căn bếp nhỏ.

donghyuck nghĩ rằng em nên làm bánh quy sẵn từ đêm nay, để đến sáng mai mọi thứ đều sẵn sàng cho việc trọng đại. bơ, đường, bột mì và tất cả mọi thứ tốt lành. sau đó là tới nguyên liệu quan trọng nhất, một giọt tình dược duy nhất. donghyuck vẫn muốn thử một lần cho chắc xem liệu tình dược có thật sự thần kì như lời taeil nói hay không, nếu có em mới cho mark dùng hết cả lọ. em không thể mạo hiểm dốc tất cả cho lần đầu tiên được, nhỡ kế hoạch đổ bể thì em biết phải làm sao?

thiên tài lee donghyuck, luôn luôn có kế hoạch b!

và trước khi bánh quy được nướng chín, thiên tài lee donghyuck tin rằng mình nên khóa chặt cửa nhà vệ sinh lại, phòng trường hợp cơn nhát gan lại ập tới mà đổ hết công sức cùng với giọt tình dược quý giá của em vào bồn cầu một lần nữa.

chắc không có ai tìm tôi đâu nhưng nếu bạn tìm tôi, tôi đang ở nhà anh youngho nhé!!!

donghyuck dở khóc dở cười nhìn tấm biển treo tòng teng trước nhà phù thủy tình yêu mùa hè rồi lại nhìn túi bánh quy được gói đẹp đẽ trong tay mình, không biết nên làm gì tiếp mới phải. có lẽ đến cả thế giới này cũng không muốn để cho donghyuck chuốc tình dược mark rồi, và đúng ra đống bánh quy này nên an phận cùng với những mẻ bánh thơm ngon trước đây từ một giờ sáng. donghyuck nhìn những chữ viết tay lộn xộn trên tấm biển thêm một lần nữa rồi mới thất thiểu bỏ về. đáng lẽ ra từ khi tỉnh dậy ở đầu bên kia giường vào buổi sáng em đã phải biết ngày hôm nay sẽ chẳng đi đâu đến đâu rồi chứ. donghyuck không thường thay đổi vị trí trong khi ngủ, nhưng một khi em đã tỉnh dậy với một nửa người dưới sàn nhà hay đầu xoay ngược xuống cuối giường, cả ngày hôm đó của em sẽ gần như chẳng ra làm sao cả.

hai ngày trước lễ hội tháng ba, phù thủy hướng dương lại thất bại trong một nỗ lực thảm hại khác hòng được người trong lòng đáp lại tình cảm, dù rằng nó sẽ chỉ là do tác dụng của tình dược.

donghyuck sẽ chẳng thèm cố gắng đến nhà phù thủy bảo vệ tìm mark đâu, dù cho nhà youngho nằm ngay trên đường về nhà em. thứ nhất, nếu em cho mark ăn bánh mà không cho anh phù thủy bảo vệ ăn ké, thể nào youngho cũng sẽ nghi ngờ. thứ hai, seo youngho và mark lee chính xác là một cặp bài trùng trong việc vừa làm mấy trò ngớ ngẩn trông có vẻ vui vui vừa bắn một thứ tiếng ngoại quốc nào đó mà donghyuck chỉ cần nghe thôi đã thấy đau đầu chóng mặt. lần cuối donghyuck tìm đến nhà youngho khi mark đang ở đó là một thảm họa. hai người họ liên tục hét gì đó (mà sau này donghyuck biết được là "sàn nhà là lava!", có tin nổi không chứ?) trước một cái máy quay, khoe khoang với phù thủy hướng dương rằng đó là một dự án chuỗi phim ngắn và thậm chí còn mời cả donghyuck tham gia cùng nữa. tiếc là em đã phải từ chối ngay tắp lự, bởi thế nào thì em cũng sẽ nghe chẳng hiểu gì cho mà coi.

một ngày trước lễ hội tháng ba, cơ hội của donghyuck cuối cùng cũng tới.

"...đây là cái gì?" mark săm soi gói giấy họa tiết hoa hướng dương, hỏi.

"bánh chứ cái gì? đừng nói với em là chưa ai cho anh bánh bao giờ đấy!" donghyuck đáp, giọng giễu cợt. trông ở ngoài thì cứng rắn vậy thôi, bên trong donghyuck đang run lên từng đợt đây. em hồi hộp nhìn mark gỡ bỏ gói giấy, âm thầm gào thét vì sao hôm nay bỗng dưng mọi động tác của anh cứ như một thước phim quay chậm.

"ăn cái này vào rồi liệu anh có chết không?"

"anh không có quyền nói câu đó, quý ngài thảm họa bếp núc ạ."

"phải ha." mark mỉm cười, chầm chậm đưa chiếc bánh lên miệng. donghyuck cảm tưởng như mình sắp ngất đến nơi, một phần vì nụ cười của anh phù thủy tình yêu mùa hè làm trái tim em đập quá nhanh, một phần vì em đã bất giác nín thở nhìn mark đưa chiếc-bánh-quy-có-chứa-tình-dược lên tới môi, và dĩ nhiên là sự chậm chạp của anh chẳng giúp gì cho tình huống này, nếu không phải là làm nó tệ thêm một tỉ lần.

"ủa khoan, cho gì cho mỗi một cái?" chiếc bánh đưa gần tới miệng lại bị mark hạ xuống. donghyuck cấu lòng bàn tay mình một cái thật mạnh, trên môi vẫn ráng duy trì một nụ cười tươi tắn.

"em còn phải cho người khác nữa chứ! ai đâu rảnh đâu làm cho mình anh." phù thủy hướng dương trề môi, cố gắng làm cho giọng mình tự nhiên nhất có thể. donghyuck đã luôn là một người giỏi nói dối, em chỉ không hiểu nổi vì sao lần này em lại gượng gạo đến nhường này.

"vậy mà anh đã tưởng mình là người đặc biệt cơ đấy." mark nháy mắt. trời đất, donghyuck nghĩ rằng em sẽ lên cơn đau tim sớm thôi, nếu không phải vì hồi hộp thì cũng vì cái nháy mắt vừa rồi. lee mark không biết anh đẹp trai đến mức nào, và thường thì đẹp trai thôi cũng đủ để giết người. trong trường hợp này, chính là giết chết tươi phù thủy hướng dương lee donghyuck.

"thì anh là người được ăn thử đầu tiên đi vậy." làm gì còn người ăn thứ hai nào nữa chứ, chỉ có duy nhất một chiếc bánh này thôi.

mark nghe vậy thì gật gù, tỏ vẻ hài lòng lắm. sau đó, dưới con mắt mong chờ của phù thủy hướng dương, anh cho cả chiếc bánh vào miệng, vừa nhai vừa lúc lắc đầu theo một giai điệu nào đó mà chỉ mình anh mới biết được.

"thế nào anh?" donghyuck hồi hộp quan sát từng chuyển động của người trong lòng, hỏi.

"thì bánh cũng ngo--" mark chỉ nói tới đó rồi im bặt. con ngươi anh mất dần tiêu cự, đôi mắt mờ mịt như rơi vào màn sương dày đặc. người anh run lên từng đợt, mồ hôi bắt đầu túa ra từ hai bên thái dương. chỉ một lát sau, mark đã té lộn nhào khỏi chiếc ghế dài. donghyuck hoảng hốt kêu lên một tiếng, vội vàng nhào tới đỡ anh phù thủy tình yêu mùa hè lên.

"anh mark! trời, bị sao vậy hả??" donghyuck lầm bầm, trong cơn hoảng loạn cố gắng lục lại trí nhớ xem mình có bỏ nhầm cái gì đó khủng khiếp vào không. rõ ràng là không, mọi nguyên liệu đều được ghi trong công thức, nếu có gì khác thì chỉ là giọt tình dược mà thôi. donghyuck lo lắng nhìn người đang gối đầu trên đùi mình, anh đã ngừng run rẩy được một lúc, nhưng đôi mắt vẫn mịt mờ như cũ. thật thà mà nói, donghyuck không biết liệu đây có phải là một dấu hiệu tốt hay không nữa.

nếu có bất cứ điều gì tệ hại xảy ra, donghyuck sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mình được mất. không tha thứ cho mình đầu tiên, người thứ hai sẽ là anh phù thủy hoa đào moon taeil!!!

"hmmm..." donghyuck cảm nhận cái đầu đang tựa trên đùi mình cựa quậy một chút, vội vàng cúi xuống.

"anh mark. anh mark!" phù thủy hướng dương huơ huơ tay trước mặt anh phù thuỷ tình yêu mùa hè, thở phào khi thấy hai con mắt mờ mịt của anh dần thanh tỉnh trở lại. mark nằm lặng thinh, nhìn chằm chằm vào mặt donghyuck khiến em thấy sao má mình tự dưng nóng ran. anh tiếp tục giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu, lâu đến mức chân donghyuck tê rần và em cá chắc rằng sắc đỏ trên khuôn mặt em đã có thể mang đi thi đấu với những quả cà chua chín mọng nhất trong khu vườn nhỏ của huang renjun được luôn rồi. thế là em lại được dịp lo lắng.

"anh ổn không?" mark cười toe.

"chưa bao giờ tuyệt hơn!" anh đáp, cùng với tông giọng cao ngất chỉ xuất hiện mỗi khi anh phấn khích.

"anh... cảm thấy sao?" donghyuck hồi hộp hỏi. em muốn biết liệu tình dược đã bắt đầu phát huy tác dụng của nó hay chưa.

"anh thấy yêu em!"

chỉ với bốn từ đơn giản, mark đã thành công khiến khuôn mặt donghyuck đỏ phừng phừng. vậy mà em đã tưởng rằng mặt em sẽ chẳng thể nào đỏ hơn được nữa cơ đấy. trong người donghyuck bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kì lạ, vừa ấm áp như những tia nắng cuối ngày chiếu lên bàn tay, vừa mát lạnh như một cốc nước đá trong ngày hè nóng nực. em thấy khóe miệng mình nâng lên, tới mức hai gò má nhức mỏi, và cũng gần như cùng lúc đó, những giọt nước mắt mà donghyuck còn chẳng biết là em có tuôn ra từ hai hốc mắt. đây không phải là những gì em luôn mong ước sao, tại sao phải khóc cơ chứ? donghyuck tự cười cái thân kì cục của mình, đưa tay lên quẹt hết số nước mắt trên gương mặt.

tình yêu là một thứ thần kì. nó khiến con người ta làm những điều điên rồ, bắt người ta ngồi trên chiếc tàu lượn mang tên cảm xúc, mặc kệ họ có thích hay không. cảm xúc của người đang yêu cũng theo chiếc tàu lượn đó mà lên rồi xuống, đôi khi lại lộn nhào vài vòng trong không trung. người ta có thể cười đùa vui vẻ giây trước, để rồi một giây sau lại ôm mặt khóc lóc đến mệt nhoài trong góc phòng, hay cũng có thể vừa khóc vừa cười chẳng rõ lí do.

thật kì diệu làm sao khi chỉ một chữ "yêu" do tác dụng của tình dược từ lee mark cũng đủ để donghyuck trải nghiệm hết mọi loại cảm xúc mà vài năm trước em đã bĩu môi đầy cợt nhả khi phù thủy hoạt hình gắng sức dùng mọi loại từ ngữ anh biết để miêu tả được cho em. chỉ một chữ "yêu" cùng với nụ cười dịu dàng của mark đã quá đủ để khiến donghyuck thấy rằng đời này em chẳng còn gì luyến tiếc.

"sao em lại khóc?" mark đưa ngón tay gạt đi những giọt nước còn đọng lại trên má donghyuck, nhẹ giọng hỏi.

"ai đâu khóc đâu!" donghyuck cứng miệng, "bụi vào mắt em thôi!"

"thế thì tụi mình nên vào trong thôi, ngoài này hẳn là nhiều bụi lắm." mark ngồi dậy, cười cười, "em có chắc anh không cần đấm phù thủy bụi một trận không?"

"dựa vào mình anh ấy hả?" donghyuck nheo nheo mắt, tỏ vẻ đánh giá liếc mark từ trên xuống dưới. mặc dù là đồng niên, nhưng phù thủy bụi bự con hơn phù thủy tình yêu mùa hè rất nhiều. tuy vậy, nếu để nói là đấm nhau thì donghyuck cũng không biết ai sẽ thắng nữa, hoặc hai người sẽ chỉ đơn giản là lăn lộn vài vòng trên đất rồi lao xuống hồ nước giữa phố.

"em yêu anh, thế là đủ để anh thắng nó rồi." mark hếch mặt lên, tự tin nói. phù thủy hướng dương bật cười, gãi gãi tai đầy ngượng nghịu. em sẽ phải tập làm quen với ngài-lee-mark-đang- yêu thôi, nếu không có lẽ em sẽ chẳng thể nào sống hết mùa xuân năm nay mất.

---

lee-mark-đang-yêu là một hiện tượng lạ. vô cùng độc đáo và mới mẻ, theo lời lee jeno. nếu chỉ trông từ bên ngoài thì mark chẳng có gì khác cả, anh vẫn để kiểu tóc rẽ ngôi lệch, mặc chiếc áo đen không biết là số thứ tự bao nhiêu trong tủ quần áo, hành xử và nói chuyện với mọi người hoàn toàn y hệt như cách anh vẫn làm hơn chục năm nay. đó là cho đến khi donghyuck xuất hiện trong tầm mắt anh. hai con mắt mark sẽ lập tức phát ra toàn tim hồng, và nếu như cuộc đời là một bộ phim hoạt hình, hẳn đôi mắt anh lúc này phải hóa thành hai trái tim to tướng đập thình thịch liên hồi rồi. khóe miệng anh sẽ lập tức kéo lên thành một nụ cười trông ngu ngốc hết chỗ nói, và anh sẽ gạt hết mọi thứ đang làm sang một bên mà đi tới chỗ donghyuck. giống như cả thế giới này chỉ còn hai người họ, tất cả những thứ còn lại đều chỉ là không khí.

lee jeno, nạn nhân đầu tiên của vụ việc cười khổ kể lại với phù thủy cà chua, người cậu ta gọi đến để thay thế mark. vài ngày trước, phù thủy tình yêu mùa hè đã đồng ý giúp đỡ jeno trang trí gian hàng của cậu ta trong lễ hội tháng ba. mark đến từ sáng sớm, dùng chiếc cọ đủ màu vẽ lên những chiếc chậu nhỏ đựng đất và hạt giống. anh và jeno làm việc rất ăn ý với nhau, cho đến khi phù thủy hướng dương lee donghyuck tới trước gian hàng và cười nhẹ một cái, thế là mark ngay lập tức buông cọ vẽ, chỉ để lại cho jeno một câu tạm biệt rồi đi mất. cậu phù thủy đất ruộng dở khóc dở cười đứng lặng yên trong gió, nhìn mãi cho đến khi bóng lưng hai người nào đó khuất sau mấy gian hàng mới cầm máy gọi phù thủy cà chua khẩn cấp ra giúp đỡ mình.

"đây là lí do tao bảo mày vẽ mấy cái chậu từ tuần trước." huang renjun quẹt mấy đường cơ bản lên một chậu cây xanh sẫm, nói với giọng đầy thản nhiên. "không bao giờ tin tưởng mấy người đang yêu, có hiểu không?"

"lúc tao nhờ ảnh đâu có dấu hiệu đang yêu hay gì đâu?" jeno cãi lại, rồi như nhớ ra điều gì, cậu ta đưa tay cốc lên đầu mình một cái, "ờ quên, nhìn tao cũng đâu có giống đang yêu đâu."

"cũng không phải tự nhiên mà tôi không tin tưởng bạn với các em yêu của tôi đâu, bạn hiểu chứ lee jeno thân mến?" renjun cười khẩy. "ồ khoan, anh mark và donghyuck kìa!"

jeno nhìn theo hướng cọ vẽ của phù thủy cà chua, quả nhiên là hai con người sẵn sàng biến thế giới quanh họ thành không khí đang đi tới nơi này. mark vẫn có hai con mắt trái tim của anh, và nếu jeno không nhìn nhầm, giờ đây chúng còn có thêm cả hiệu ứng phát sáng lấp la lấp lánh nữa. donghyuck thì lại ngoác miệng cười tươi hết cỡ, hai tai đỏ đến mức renjun còn phải xuýt xoa rằng sao bỗng nhiên mấy em yêu cà chua nhà nó chẳng đỏ miếng nào. hỡi bất cứ vị thánh nào trên cao, lee jeno vẫn chưa sẵn sàng trở thành bóng đèn hay hòa làm một với không khí đâu ạ, nên làm ơn đừng để hai con người nồng mùi tình yêu kia bước tới gian hàng nhỏ của cậu.

có lẽ bất kì vị thánh nào trên cao kia chẳng thèm nghe lời cầu khẩn của phù thủy đất ruộng tội nghiệp, bởi khi jeno trèo xuống từ chiếc thang, mark và donghyuck đã dừng lại đúng trước gian hàng của cậu ta, cùng với bốn cây kem.

"nè, mua kem cho. đền cho mày vì tao lôi anh mark đi mất." donghyuck mở lời, cái nụ cười tanh mùi yêu đương vẫn in nguyên trên mặt. thôi thì ít ra phù thủy hướng dương vẫn biết điều mà mua kem tạ lỗi, jeno tự an ủi bản thân.

"nếu mày nghĩ một cây kem đủ để đền bù cho tổn thất tinh thần của tao..." jeno ôm ngực, tỏ vẻ bị tổn thương khủng khiếp. ừ thì, tinh thần cậu ta bị đả kích nặng nề là thật mà.

"thật ra thì hyuck bảo anh mua cho em hai cây, nhưng vì renjun đang ở đây nên..." mark nói lấp lửng, nhưng cũng đủ để jeno biết cây kem-đáng-lẽ-ra-là-của-cậu-còn lại sẽ đi đâu. nhưng khoan đã, mark vừa gọi phù thủy hướng dương là gì cơ?

"từ từ nhé, anh gọi donghyuck là hyuck từ bao giờ thế?" renjun nheo nheo mắt đầy nguy hiểm. thật tuyệt khi biết huang renjun thông thái đôi khi cũng sử dụng chung tế bào não với phù thuỷ đất ruộng.

"từ khi anh thấy em ấy đáng yêu? sao? không được à?" mark thản nhiên đáp, và dù donghyuck đã cố gắng dồn mọi sự tập trung của mình vào cây kem, jeno vẫn thấy vành tai em càng lúc càng đỏ tới chói mắt.

"aaaa jeno mày nói đúng, mấy người đang yêu đúng là bốc mùi khủng khiếp!" renjun bịt mũi, phẩy phẩy tay giả bộ làm bay một mùi hương không mấy dễ chịu đi.

"mày ước gì mày cũng bốc mùi như thế!" donghyuck vặn lại.

"ờm... không? còn mơ đi!"

"phải rồi. sao cũng được."

"à jeno, anh định hỏi xem em còn cần giúp gì không. anh và hyuck có thể giúp." mark nói, và jeno thấy donghyuck gật đầu lia lịa theo từng chữ. thêm hai người giúp nữa thì công việc ở gian hàng của cậu sẽ hoàn thành sớm hơn, phù thủy đất ruộng nghĩ, nhưng mọi thứ cũng sắp xong rồi, hơn nữa ai mà biết hai con người tràn ngập tình yêu sẽ làm gì với nhau khi cùng giúp vẽ những chậu cây chứ? có thể là tán tỉnh nhau một chút, ngọt ngào nhiều chút, cười khúc khích nhiều nhiều chút, và jeno không nghĩ rằng cậu và renjun đã sẵn sàng biến thành hai chiếc bóng đèn công suất lớn vào đầu ngày.

"vẫn là không thì hơn, đằng nào bọn em cũng sắp xong rồi."

"vậy thì bọn anh đi nhé." mark gật đầu, rồi vui vẻ nắm tay donghyuck đi mất, chẳng thèm đợi câu chào lại từ hai phù thủy tội nghiệp tại gian hàng nhỏ.

"nhớ ghé qua gian hàng của huang renjun nhá, cà chua vì một làn da khỏe mạnh!!!" renjun gọi với theo, mặc kệ hai người nọ có nghe thấy hay không. (renjun cá là không, vì những người đang yêu sẽ chỉ nghe thấy tiếng của tình yêu mà thôi.)

"anh có thấy mặt jeno lúc anh hỏi nó có cần giúp gì không? tái mét luôn!!" donghyuck cười khúc khích, chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt tràn ngập sức giải trí của cậu bạn cũng đủ khiến em vui vẻ cả một buổi sáng.

"sao mà không thấy được chứ!? mà này, trò của em hay ho thật đó." mark cũng bật cười theo, đưa tay lên vò cho mái tóc phù thủy hướng dương rối bù. em chỉ liếc anh một cái, rồi lại quay về với cây kem ngon lành trên tay.

"em là một thiên tài mà lị." donghyuck tự hào khoe khoang.

"ừ, và thiên tài lại yêu tôi. em nói xem, anh có nên đi khoe không?"

buổi sáng ngày đầu tiên lễ hội tháng ba của donghyuck đã bắt đầu như thế đó. từ khi mở cửa với hình ảnh mark ôm chiếc đàn ghi ta cũ mỉm cười với em là thứ đầu tiên đập vào mắt, donghyuck đã phải kín đáo nhéo mình một cái đau thật đau để đảm bảo rằng em không phải đang mắc kẹt trong một giấc mơ chân thực đến khốn nạn. donghyuck đã có nhiều giấc mơ về mark, đôi khi chỉ có mỗi mình anh, đôi khi lại có cả em ở đó nữa. toàn là những giấc mơ dễ thương và ngọt ngào, khiến cho donghyuck nhiều khi chỉ muốn ngủ cả đời, miễn là em được làm người yêu phù thủy tình yêu mùa hè. dù cho điều đó chỉ có thể thực hiện trong mơ.

giờ thì donghyuck chẳng cần mơ nữa. chỉ cần một lượng tình dược nhỏ theo công thức đặc biệt của anh phù thủy hoa đào, em đã có thể hiện thực hóa giấc mơ của mình trong vòng một tháng. dĩ nhiên là em sẽ không làm gì quá giới hạn với mark, vì dù sao thì anh cũng không phải là người yêu của em thật (donghyuck đang vô cùng cố gắng để không nghĩ tới sự thật đau lòng này), thêm nữa, em chẳng hề thích lợi dụng lúc người khác không tỉnh táo mà làm những chuyện.. ừm, xấu xa với người ta.

phù thủy hướng dương chỉ cần một lời yêu từ mark kèm theo những nụ cười trên khuôn mặt dễ ghét đó là đủ để sống qua ngày rồi.

donghyuck và mark dạo quanh hết những gian hàng tại lễ hội, tham gia đủ loại trò chơi và sự kiện. phải công nhận một điều, năm nay na jaemin chơi lớn thật. nhìn riêng số lượng cánh hoa khổng lồ trang trí khắp nơi đã đủ biết cậu ấy chăm chút cho lễ hội tháng ba đến nhường nào. mọi năm donghyuck vẫn cùng mark đi chơi lễ hội, nhưng cảm giác của những năm đó đều rất khác so với năm nay. có lẽ là do không còn renjun khoác vai em đi một bên cười cợt, có lẽ do không có youngho thỉnh thoảng từ đâu tới tán gẫu hết một đoạn đường. có lẽ do năm nay donghyuck đã có mark làm người yêu.

chỉ cần nghĩ đến hai chữ "người yêu", cả người donghyuck liền giống như có một dòng điện, khiến cho cả người em nhột nhạt, và miệng em thì không thể nào ngừng cười trước suy nghĩ đó. đâu phải tự dưng mà người ta hay nghĩ những người cười nhiều mà không có lí do gì thì chắc chắn là đang yêu đâu. tình yêu có sức mạnh tuyệt diệu như vậy đó, chỉ cần một suy nghĩ vẩn vơ cũng có thể khiến cho con người khúc khích cười một mình cả ngày dài.

"mark, anh có bao giờ nghĩ đến việc thử một vài màu áo khác không?" donghyuck lắc đầu nhìn anh người yêu mặc chiếc áo màu đen xuất hiện vào ngày thứ tư của lễ hội. em vốn biết mark thích áo đen từ trước, biết rõ cả sở thích đánh số thứ tự áo của anh, nhưng biết là biết vậy thôi, chứ em đâu có hiểu nổi. ai lại đi một lễ hội mùa xuân với chủ đề hoa mà mặc áo đen hết bốn ngày? rõ ràng không phải là donghyuck rồi, và em sẽ không chấp nhận đứng yên nhìn mark mặc mấy cái áo thun đen sì sì đó đến hết lễ hội tháng ba.

"không?" mark nhìn chiếc áo thun trơn trên người mình, rồi lại đưa hai con mắt vô tội nhìn phù thủy hướng dương.

"vậy thì nói em biết đi, đây là cái áo đen số ba hai hay sáu tư trong tủ của anh thế?"

"số sáu sáu!" mark tự hào thêm vào, "là mùng sáu tháng sáu, sinh nhật em đó!"

donghyuck phải thừa nhận đó là một câu nói đáng yêu khác đến từ vị trí của lee mark. nhưng nếu anh nghĩ rằng anh có thể dùng sự dễ thương đó và tiếp tục mặc chiếc áo đen đó đi chơi hội thì nhầm to rồi!

"đáng yêu đấy, nhưng không. chúng ta sẽ mua cho anh vài chiếc áo mới! đi thôi, em nghĩ rằng em đã thấy mấy chiếc áo hay ho ở chỗ yangyang!" không để mark kịp kì kèo từ chối, donghyuck đã nắm tay anh kéo thẳng tới gian hàng của liu yangyang.

"yo!!! mày nghĩ anh ấy nên đổi sang áo màu gì?"

"mark mặc áo đen cả đời rồi, tao nghĩ trước tiên anh ấy có thể thử với vài chiếc áo có họa tiết, như thế này." yangyang vừa nói vừa giơ lên một chiếc áo với họa tiết sặc sỡ, nhưng vẫn là màu đen. "nếu đổi cho anh ấy sang neon chắc ảnh ngất mất."

"ờ.. gợi ý cái khác đi. tao muốn đổi màu ấy."

"trắng thì sao? mấy cái đơn giản đơn giản vầy nè. màu đối lập với đen mà vẫn là màu cơ bản." yangyang suy nghĩ một lúc, rồi với tới dãy áo trắng với những dòng chữ nhạt màu.

donghyuck nhìn mấy chiếc áo trong tay cậu bạn một lúc, thử tưởng tượng chúng trên người anh phù thủy tình yêu mùa hè. mark trông có vẻ sẽ hợp với màu trắng. không, anh sẽ hợp với tất cả mọi loại màu. anh có thể mặc một chiếc áo hawaii màu đọt chuối và donghyuck vẫn sẽ thấy anh đẹp trai mà thôi.

"hmm, tiếp đi."

yangyang nghe vậy liền sáng rực mắt, úi chà, khách sộp đã xuất hiện rồi ư? trước khi tiếp tục gợi ý vài mẫu áo khác, cậu ném cho mark một cái nhìn thương cảm. anh đứng đơ bên cạnh donghyuck, lớ ngớ nhìn hai người bàn về những chiếc áo đủ màu và mình, ú ớ hoài không nên câu. trông đến là tội nghiệp.

"anh yên tâm đi, em sẽ gợi ý cho donghyuck những cái áo làm anh đẹp trai hết sảy! không việc gì phải lo hết!" yangyang nhẹ tênh nói ra một câu trấn an, rồi quay sang cười khì với donghyuck. "sơ mi không? mấy cái kẻ sọc này nè, mark chỉ cần phanh vài cái cúc là mày đi đời liền."

"mày trù tao đấy hả?"

"không nha, tao đang bảo là anh mark sẽ hot hết sảy luôn, hot đến mức lee donghyuck mày tan, ra, thành, nước!" yangyang nhấn mạnh từng tiếng một, cố tình ngó lơ cái lườm sắc lẹm từ phù thủy hướng dương.

"hoặc là hoodie nè. à phải rồi, áo khoác bò với áo phông hoạt hình! một sự kết hợp giữa tao và anh jungwoo, hoàn hảo tuyệt đối nha!"

"khoan đã yangyang!" mark có vẻ cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, hoảng hốt kêu lên, cắt ngang bài thuyết trình dài bất tận của yangyang về việc cậu đã khó khăn thế nào để xin một màn kết hợp với anh jungwoo. "donghyuck, tụi mình không mua được không? áo bây giờ của anh cũng đẹp mà."

donghyuck suýt chút nữa đã mềm lòng trước con mắt cầu khẩn đầy vẻ tội nghiệp của anh người yêu, cùng với giọng nói hoảng hốt nghe cũng tội nghiệp không kém đó. nhưng không, hôm nay em đã quyết định thêm một chút màu sắc vào tủ quần áo âm u đen thui của mark, và sẽ không một thứ gì có thể khiến em đổi ý, kể cả mark. thêm vào đó, em đã bắt yangyang nói dài hơi từ nãy đến giờ, thử tưởng tượng không mua cho cậu ta mà xem. nghĩ thôi đã thấy khốn nạn rồi.

"yangyang, đừng nhìn tao như thế, mấy cái mày vừa gợi ý ấy, cho anh ấy thử đi. rồi để tao tính."

yangyang giống như chỉ đợi một chỉ thị từ donghyuck, hài lòng kéo mark cùng với đống áo vào phía sau gian hàng. anh phù thủy tình yêu mùa hè đến cuối vẫn không từ bỏ, đưa ánh mắt cún con tội nghiệp nhìn chằm chằm donghyuck. em thấy mình nở một nụ cười vui vẻ trước cảnh tượng đó, đưa tay vẫy vẫy đáp lại. kì thực, bên cạnh tò mò trông ngóng thì donghyuck còn có một xíu lo lắng cho trái tim của mình khi mark bước ra từ sau tấm màn che. lee mark áo đen trơn đã khiến donghyuck nhiều lúc ngộp thở muốn chết rồi, giờ còn đổi kiểu cách nữa thì liệu donghyuck có sống sót nổi hay không đây? nếu có điều gì mà em chắc chắn, đó chính là con mắt thời trang của liu yangyang không trật đi đâu được. ừ thì, cậu ta có thể trật với bản thân một vài lần, nhưng trong việc chọn đồ để dùng nhan sắc giết chết người khác thì không có gì cần bàn cãi ở đây cả.

"ô kê siêu mẫu của chúng ta đã xong rồi đây!!" yangyang khoa trương hú lên vài tiếng, "lee donghyuck xin hỏi bạn đã sẵn sàng chưa ạ!??"

chưa! không! còn lâu! donghyuck chỉ muốn gào vào mặt yangyang. em chưa sẵn sàng đón nhận bất cứ thứ gì sau tấm màn che kia, và chưa gì em đã bắt đầu hơi hối hận về quyết định của mình. mark nói đúng, áo đen của anh ấy cũng đủ đẹp rồi!

"vâng, dù bạn có sẵn sàng hay chưa thì tôi cũng mặc! bộ đầu tiên của chúng ta chính là bộ tôi đã nói rằng anh mark có thể đồ sát bạn nếu ảnh bung vài cúc!" yangyang dứt khoát kéo tấm màn sang bên, để lộ một lee mark đứng ngay đơ trong một chiếc áo sơ mi kẻ sọc. "tất nhiên để đảm bảo nguồn thu nhập cho gian hàng, tôi quyết định anh ấy có thể đồ sát bạn ở nhà!"

phù thủy hướng dương biết mình gặp phải rắc rối lớn rồi. rắc rối về việc điều hòa nhịp thở, về kiểm soát màu đỏ trên gương mặt mình, về giữ nguyên trái tim mình ở một chỗ. tất cả là vì lee mark và một chiếc sơ mi kẻ sọc khốn khiếp. tại sao em lại nghĩ đây sẽ là một ý hay cơ chứ?

"sao nào sao nào? không thở được đúng không? ehh, tao biết mà." yangyang tự hào nói. chưa bao giờ donghyuck muốn xông tới giựt cái nụ cười tự mãn trên mặt cậu bạn xuống và giày xéo lên nó như lúc này. yangyang biết rõ cậu ta đang làm gì.

"phỏng vấn siêu mẫu của chúng ta một chút đi." yangyang cầm chai nước giả bộ làm mic đưa lên miệng, chuyển đổi đối tượng trêu chọc thành mark. "lần đầu tiên thay đổi phong cách, cho hỏi là mình thấy sao nhỉ?"

"anh thấy nó cứ lạ lạ làm sao ấy." mark gượng gạo gãi đầu, mắt vẫn không rời hình dáng donghyuck đang liên tục phẩy tay làm quạt bên cánh cửa. em ấy không sao chứ?

"lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác đẹp trai mình không quen đúng không?" yangyang cười hì hì, "vậy thì mình tiếp tục đẹp trai thêm vài lần cho quen nhé. donghyuck, mày nói sao?"

"tao thấy là mày cho mark thay sang cái này đi," donghyuck giơ lên một cái áo trắng trông có vẻ vô hại nhất, "còn mấy cái kia gói lại."

"không nổi nữa chứ gì? tao nói mày nghe, sức chịu đựng của mày đúng bằng không luôn." yangyang nhếch miệng trêu chọc, nhưng cậu cũng nhanh chóng làm theo lời phù thủy hướng dương. khách sộp ơi khách sộp, yangyang yêu bạn rất nhiều!

đúng như donghyuck dự đoán, mark rất hợp với màu trắng. nó làm anh trông sáng sủa hơn, dễ thương hơn, và đừng quên cái thứ mà tụi con gái thường gọi là "chất liệu bạn trai" đang không ngừng rò rỉ ra theo từng hành động của anh. phù thủy hướng dương đã trả tiền hết cho số áo hai người mua tại gian hàng của yangyang, mặc cho mark liên tục kì kèo rằng anh sẽ tự trả hoặc ít nhất thì hãy chia đôi số tiền, vì đằng nào thì số áo đó cũng là cho anh. sau đó phù thủy tình yêu mùa hè đã làm bộ mặt cáu kỉnh suốt con đường về nhà vì donghyuck nhất quyết không cho anh trả tiền, vậy là em đành phải nói rằng anh có thể mua tặng em một chiếc vòng đổi cho mấy chiếc áo đó. mark vẫn không hoàn toàn hài lòng với phương án này, nhưng anh biết anh chẳng thể làm gì để làm donghyuck đổi ý một khi em đã quyết định. ý anh là, cứ nhìn số áo này mà xem!

tới cuối ngày, mark và donghyuck đã có vòng đôi. chiếc vòng để cho người ta biết mình đã có người yêu, chiếc vòng được gắn với bùa may mắn. donghyuck nghĩ rằng em sẽ chẳng bao giờ tháo nó xuống khỏi cổ tay mình, kể cả khi mùa xuân đã kết thúc. chiếc vòng tay đầu tiên em được người ta tặng trong đời, đã thế lại còn là vòng đôi với người trong lòng. tuyệt vời!

---

"mọi người ơi, em xin cảm ơn mọi người rất nhiều trong khoảng thời gian vừa qua ạ! và đừng quên rằng tối nay sẽ có một buổi xem phim ngoài trời ngay tại đây nhé, ai muốn đều có thể tới xem nha!!" na jaemin hào hứng nói vào mic, thao thao bất tuyệt về kế hoạch xem phim vào buổi tối. xem ra tâm trạng của cậu ấy vô cùng vui vẻ. sau bao nhiêu năm trời lúc nào cũng đổ cơn mưa vào cuối lễ hội tháng ba, cuối cùng cũng có một năm thời tiết chịu ủng hộ những kế hoạch cuối hội của phù thủy lễ hội. mặc dù có thể nói rằng thời tiết ủng hộ hay kim dongyoung ủng hộ thì không ai biết chắc được, nhưng ít nhất thì trời không có vẻ gì là sẽ mưa vào tối nay, nên jaemin rất an tâm mà chuẩn bị cho một buổi xem phim tập thể ngoài trời.

donghyuck cũng rất hứng thú với sự kiện này. đã lâu lắm rồi em không xem phim cùng với nhiều người. thường thì em sẽ chỉ rủ mỗi mark tới xem cùng. anh và em, một người nằm dài trên chiếc sofa mềm mại trong phòng khách nhà hướng dương, một người tựa đầu vào chiếc ghế, nửa nằm nửa ngồi dưới sàn nhà. trong cả căn phòng nhỏ chỉ có mỗi tiếng động phát ra từ chiếc ti vi cùng với tiếng thở, thỉnh thoảng là vài cái hắt xì không kiềm chế được. mark và donghyuck đều không ăn uống gì khi xem phim, chỉ đơn giản mỗi người một nơi cùng với gối và chăn, dồn hết sự tập trung vào bộ phim dang dở. hoặc có thể mỗi mark là đặt toàn bộ tâm trí vào bộ phim. dù có cố gắng cách nào, donghyuck vẫn chỉ có thể dành cho những bộ phim một nửa sự chú ý. em thường bắt gặp bản thân nhìn chằm chằm vào màn hình tivi mà chẳng hề biết trên đó đang chiếu cái gì, tâm trí đặt hết vào người còn lại trong căn phòng. phù thủy hướng dương ước gì em được đổi vị trí với cái gối ôm trong vòng tay mark. tất nhiên donghyuck biết rõ giấc mơ mãi vẫn chỉ có thể là giấc mơ, và bỗng nhiên tấm chăn bao phủ khắp người em lạnh lẽo đến lạ, chẳng vì lí do gì cả.

na jaemin chắc chắn đã để tâm rất nhiều tới sự kiện cuối cùng của lễ hội tháng ba. bãi đất trống trở thành một nơi chiếu phim lý tưởng, hoặc cũng có thể nói là một nơi hẹn hò lý tưởng. cách jaemin bài trí mọi thứ khiến nơi đây trông giống như những buổi tụ tập trong những bộ phim lấy bối cảnh tại trường đại học, khi mà nhân vật chính có những hành động lãng mạn với nửa kia của mình. màn chiếu lớn đặt ở phía trước, khoảng sân trống còn lại là những chiếc thùng gỗ trông như sẽ được dùng thay thế cho ghế ngồi. bóng đèn vàng được treo ở khắp nơi, và khi donghyuck nhìn kĩ, em phát hiện ra bên trong những chiếc bóng đèn dây tóc rỗng là những cánh hoa phát sáng. jaemin hẳn đã dùng bột phát sáng, và chắc chắn một điều là cậu ta đã dính chặt lấy chủ đề của lễ hội cho đến phút cuối cùng.

"mọi người ơi mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi nha, phim sẽ bắt đầu sau ít phút nữa ạ!" jaemin hăng hái nói vào chiếc loa con trên tay, thuận tiện hất hàm về hướng mấy thùng gỗ được đặt lộn xộn trên sân, "mọi người có thể ngồi lên mấy cái thùng đó hoặc dùng làm bàn đều được nhé, em sắp vô cho nó đẹp thôi à."

jaemin điển hình, luôn thích làm cho mọi thứ thật xinh đẹp, dù cho nó có thực sự hữu dụng hay không đi chăng nữa.

"cái này để làm gì thế?" donghyuck gõ gõ vào những chai nước đủ màu đặt giữa phòng, tò mò hỏi.

"bật đèn pin điện thoại mày lên và đặt dưới đáy chai ấy, cho có không khí." jaemin nhe răng cười, đặt điện thoại cậu ta xuống dưới một chai nước chứa chất lỏng màu xanh. gần như ngay lập tức, chai nước sáng rực lên, chiếu những hình thù kì dị xanh lè lên trần nhà.

lần cuối donghyuck tham gia vào một cuộc xem phim tập thể là ở nhà phù thủy lễ hội mùa đông năm trước. jaemin đã mời rất nhiều người, nhưng rốt cuộc đến buổi xem phim chỉ còn lại bảy người. bảy người thôi nhưng cũng đủ để khiến phòng khách nhà pháo bông trở nên nhỏ bé, ấy là chưa kể đến hàng tấn những thứ dùng để trang trí mà phù thủy lễ hội đặt ở khắp mọi nơi. donghyuck nhảy qua cái thân dài ngoằng của phù thủy kẹo viên, chen chúc ngồi giữa mark và renjun trên chiếc sofa thường chỉ đủ chỗ cho hai người. anh phù thủy tình yêu mùa hè càm ràm vài câu, rồi chia sẻ một nửa chiếc chăn của anh với donghyuck. hệ thống máy sưởi nhà pháo bông không phải quá tệ, jeno vẫn mặc áo phông quần đùi đi qua đi lại như thể những đụn tuyết ngoài phố không tồn tại, nhưng donghyuck luôn hoan nghênh cảm giác ấm áp khi chui rúc dưới chăn và xem phim, nhất là khi em còn đắp chung chăn với người-bạn-thân-nhất-trần-đời-mà-em-ước-gì-đó-là-người-yêu-em.

khoảng tường trống trước mắt donghyuck được chiếu sáng, nối theo sau đó là một màu xanh biển quen mắt chiếm trọn khoảng trống. phần mở đầu quen thuộc của một bộ phim ghibli. donghyuck nhớ rằng jaemin từng nói rằng cậu ta muốn xem phim hoạt hình khi mời mọi người tới bữa tiệc ngủ. có thể đó là lí do vì sao hầu hết chỉ có những người trẻ tuổi nhất khu phố tới, donghyuck thầm nghĩ, mắt dán vào tòa lâu đài (nếu nó còn được coi là một lâu đài thực thụ, xét tới những khoản thêm thắt đi từ kì cục tới xấu đau xấu đớn của nó) chầm chậm nhả từng đụn khói lên bầu trời. "lâu đài di động của howl", donghyuck tự tin rằng em có thể nhận ra bộ phim ở bất cứ đâu. một bộ phim donghyuck vô cùng ưa thích, em gần như nằm lòng mọi chi tiết và tất nhiên, em chẳng hề ngại gì việc xem lại nó thêm một ngàn lần nữa. bên cạnh em, mark đã sớm chui ra khỏi tấm chăn mỏng tang, nỗ lực mở nắp chai cola bằng cạnh bàn.

đó là một dấu hiệu.

mark sẽ đi ngủ sau khi uống xong chai cola đó. một điều hoàn toàn dễ hiểu, donghyuck gật gù, nhất là sau khi anh tuyên bố rằng sẽ không bao giờ xem lại "lâu đài di động của howl" một lần nào nữa trong mười năm tới. có lẽ em nên ngừng việc xem lại phim cũ mỗi lần đến lượt em chọn phim trong đêm phim của hai người.

đâu đó ở giữa bộ phim, khi howl phát ra tiếng gào thét khủng khiếp cùng chất nhờn màu xanh kinh khủng trong một lần nhuộm tóc thất bại, renjun tuột xuống khỏi chiếc sofa, để lại khoảng trống vừa đủ để donghyuck cử động thân mình và để mark được đà ngả vào một bên vai em trong giấc ngủ say.

khỏi cần nói cũng biết, đêm đó phù thủy hướng dương chẳng thể nào tập trung vào màn chiếu một lần nào nữa. cũng không phải là một điều quá tệ, đằng nào thì donghyuck cũng đã thuộc thoại cả bộ phim.

"mười đồng cho suy nghĩ của em, thế nào?"

donghyuck chớp chớp mắt, mém chút nữa té ngửa vì độ gần của khuôn mặt người yêu em. mark chống tay lên chiếc hộp gỗ ở giữa hai người, nhìn em không chớp mắt lấy một lần. donghyuck chưa bao giờ thừa nhận điều này, nhưng việc ở trong một mối quan hệ yêu đương với lee mark có lẽ tệ hại hơn em nghĩ. ý là, nghĩ mà xem, từ lúc bắt đầu tới giờ đã bao lần em hú hồn thót tim với những hành động đốn tim của anh rồi?

"anh nghĩ suy nghĩ của em có thể được mua chỉ với mười đồng sao?"

"anh không biết, em có giảm giá cho người yêu không?" mark đáp lại, biểu cảm giống như sẵn sàng đứng lên mặc cả đến cùng với mấy cô hàng rau trên chợ phố đào. "với lại, mười đồng vừa đủ một gói bỏng đặc biệt của xiaojun đó!"

donghyuck phì cười, "suy nghĩ của em chỉ cỡ một gói bỏng á hả?"

"bỏng đổi vị lận!!" mark trợn mắt, ra điều đó là một chuyện vô cùng ấn tượng. ở cái phố phù thủy này, bỏng đổi vị của xiaojun từ lâu đã không còn là một thứ mới mẻ gì, nhưng lại khá hiếm có, đơn giản bởi mỗi năm, cậu ta chỉ làm nó vào một hai dịp lễ khi cậu ta muốn.

"nếu anh hào hứng với bỏng đổi vị đến thế, sao anh không dành mười đồng đó mà mua nó đi." donghyuck cố nén một nụ cười, nhìn nét mặt anh phù thủy tình yêu mùa hè héo đi từng tí một.

"nhưng anh chỉ mang đúng mười đồng!"

"vậy là anh định dùng cả gia sản của anh để đổi lấy suy nghĩ của em thay vì mua bỏng sao?" donghyuck hít vào một hơi, đưa tay lên che miệng một cách rất kịch. dưới ánh sáng phát ra từ máy chiếu phim, em có thể thấy rõ sự mâu thuẫn giằng co trong mắt mark. đối với donghyuck, mark đã luôn dễ đọc vị như một cuốn sách mở, tất cả những gì em cần làm là nhìn vào mắt anh trong khoảng hai giây, thế là đủ để hiểu anh đang nghĩ gì. một khả năng thần kì con người ta nhận được khi trở nên thân thiết với một người nào đó trong một thời gian dài, donghyuck đoán vậy.

"ờ--"

"anh luôn có thể hối lộ em bằng bỏng đổi vị mà." donghyuck nháy mắt, nói chỉ vừa đủ cho cả hai người cùng nghe thấy. ngay sau câu nói đó, em thấy mắt anh phù thủy tình yêu mùa hè sáng rỡ lên như thể thấy sao băng giữa trời đêm. lần này thì donghyuck phải bật cười thật. mark vẫn dễ đoán như ngày nào, và có vẻ dạo gần đây anh sắp trở nên đáng yêu hơn cả em rồi.

không được. làm sao donghyuck có thể để anh người yêu vẫn luôn nhạt nhẽo đó giờ của em trở nên đáng yêu hơn cả em được chứ? ai chà, đó là một điều không không rõ luôn đó, và giờ thì donghyuck lại phải nghĩ cách vượt mặt mark rồi đây.

Honey, honey, how he thrills me

"MAMMA MIA!!!" donghyuck hú lên, để rồi ngay lập tức ngại ngùng bụm miệng khi nhận ra xung quanh còn bao người đang hướng mắt vào màn hình. donghyuck đã luôn là một fan cứng của những bộ phim nhạc kịch, và tất nhiên em sẽ không thể bỏ qua mamma mia rồi. một ngày hè nóng nực nào đó của vài năm về trước, em còn rủ huang renjun đến làm nguyên concert mamma mia ngay đài phun nước khu phố đấy chứ đâu, ngay trước ánh mắt nửa thán phục nửa xấu hổ của lee mark, người may mắn trúng số độc đắc phải đến reo hò ủng hộ cả hai đứa.

"em có định làm concert giữa phố nữa không?" mark hỏi, ánh mắt dịu dàng của anh vẫn đậu trên mặt donghyuck, cứ như có ai cầm keo con voi dán ánh mắt anh lại đó, không gỡ ra nổi.

"há?" donghyuck thấy tai mình nóng dần lên. bây giờ mark còn biết đọc cả suy nghĩ của em nữa hả? anh taeil rốt cuộc đã cho cái gì vào lọ tình dược thế nhỉ?

"ý anh là nếu mấy đứa định ca hát giữa phố lần nữa thì có thừa chỗ cho thêm một người nữa không?" mark gõ gõ ngón tay trên thùng gỗ theo một nhịp điệu ngẫu hứng nào đó, và donghyuck thề rằng mấy ngón tay đó đang dần dần tiến gần đến bàn tay em. chậm thôi, nhưng chắc chắn là có.

"anh muốn tham gia à?"

"có thể." mark thì thầm.

"vừa hay bọn em còn thiếu còn thiếu người gõ kẻng tam giác đấy!" donghyuck nhe răng cười. bàn tay mark đã đi được một nửa thùng gỗ, và giờ anh còn chẳng thèm gõ nữa. hai ngón tay anh chầm chậm đi theo chiều dài chiếc thùng, và donghyuck phải cố gắng giả bộ như em không muốn mark ngừng đi lòng vòng và nắm tay em ngay lúc này luôn đi.

"em không muốn hát lay all your love on me với anh à? take a chance on me?" donghyuck thoáng rùng mình, quay ngoắt về phía màn hình. em không thể nhìn vào mắt mark lúc này, em sẽ tan chảy mất. donghyuck có thể cảm nhận được hai ngón tay mark đang đi vòng ngay bên tay em, nhưng nhất quyết không thèm nắm lấy.

trời đất quỷ thần cụ tổ phù thủy ơi, donghyuck phát điên mất thôi!!!

"I wasn't jealous before we met.." mark bắt đầu, ngay lúc đoạn nhạc nổi lên trong phim.

"không phải lúc này mark!!" donghyuck rít lên, em khá chắc tai em cũng đang xịt khói.

"anh nghĩ mọi người không quan tâm đâu." mark đứng lên, chìa tay về phía donghyuck.

"I BEG OF YOUUUUUUU!!!" một ai đó tru lên, làm nổ ra một tràng cười lớn. cái giọng đó giống với một kim jungwoo ngà ngà say đến lạ.

mark nhướng mày, "hoặc mọi người sẽ hưởng ứng nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro