Mark Side

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*HanahakiAU!

Hanahaki là một cụm từ trong tiếng Nhật, trong đó từ Hana (花) có nghĩa tiếng Việt là "hoa", còn Hakimasu (吐きます) có nghĩa là "nhổ, nôn". Căn bệnh này được sinh ra từ mối tình đơn phương, khi ta có cảm giác thích một người nhưng chẳng dám bày tỏ, đau lòng cũng chỉ một mình chịu đựng.

*Cũng không thể nói rõ được ai không chịu nổi ai.



Mark Lee ban đầu không cho rằng đó là một căn bệnh, anh chủ quan đánh giá cảm giác khó chịu ở cổ họng là viêm thanh quản vẫn chưa hồi phục, nhưng uống thuốc ba ngày cũng không có tiến triển gì mà càng ngày càng nặng, khiến anh phải đặt ra một dấu hỏi lớn. Rõ ràng cũng không nhớ rằng mình có thể chất dị thường nào đó.

Trong truyện cổ tích, nàng tiên cá khi buồn sẽ khóc ra những viên ngọc, con người cũng có thể ho ra những cánh hoa khi buồn được ư? Anh nhìn những cánh hoa màu vàng trong tay mình mà không khỏi thắc mắc. Tìm đi tìm lại chỉ có một câu trả lời khó tin, không có bất cứ lời giải thích khoa học nào, chỉ có thể tin rằng căn bệnh này là do thầm thích một ai đó.

Nếu cứ thế này vứt đi mà gặp Lee Donghyuck, chắc chắn sẽ bị hỏi mấy câu như tại sao lại vứt bông hoa hướng dương mà cậu tặng đi, thế nên Mark Lee đã rửa sạch những cánh hoa, vuốt phẳng rồi cho vào cuốn sách anh vừa đọc gần đây, một cuốn sách khoa học phổ biến về thiên nhiên, trong một trang nói về sông băng. Vì vậy khi Lee Donghyuck thở dài lật qua lật lại cuốn sách của anh đã cảm thán: "Lãng mạn nha Mark Lee, lại còn dùng hoa hướng dương làm dấu trang."

Mark Lee không biết tại sao mình lại rất căng thẳng, không ngừng sắp xếp tập lời bài hát, liếc nhìn cậu, Lee Donghyuck tiếp tục lật qua cuốn sách.

"Thì ra anh đã bắt đầu nghiên cứu cảnh quan thiên nhiên. Em bé của em muốn đi du lịch sao?"

Mark Lee giả vờ như không nghe thấy, cụp mắt xuống và đặt hết mấy cuốn sổ sang một bên: "Donghyuck, lấy giúp anh quả bóng với."

Lee Donghyuck mím môi, nhưng cũng không bày tỏ ý kiến ​​gì về việc anh không đáp lại lời của mình. Cậu cầm quả bóng rổ trên tay rồi nhảy khỏi bàn: "Em đợi anh ở cửa."

Cậu bước ra khỏi phòng, vẫy vẫy hai ngón tay rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mark Lee bị bỏ lại trước bàn làm việc, rèm kéo một nửa, nửa còn lại ánh nắng chiếu vào bị lưng anh chặn hoàn toàn. Lại đến nữa rồi, cảm giác không thể chịu được đó.

Một trong những điều quan trọng nhất để một bể cá sinh thái thành công là loại bỏ sự can thiệp từ bên ngoài và cho phép hệ sinh thái duy trì sự cân bằng của chính nó, khi tìm kiếm sự giúp đỡ không hiệu quả, nó sẽ đạt đến trạng thái cân bằng bắt buộc. Đối với Mark Lee, Lee Donghyuck không phải là ứng cử viên phù hợp đầu tiên, sở dĩ anh đạt đến điểm này là nhờ hiệu ứng cầu treo trong bể sinh thái chỉ có hai sinh vật.

Mọi bất đồng mà họ nói ra đều không sai, ngược lại, hệ quả của sự tương đồng là không ai trong số họ có thể chịu đựng nhau kém hơn người kia, việc tiếp tục còn tùy thuộc vào việc họ có muốn làm lớn chuyện hay không, kịch liệt thì thành chiến tranh lạnh, không muốn gây chuyện thì quay người bỏ đi.

Thật là một tính khí tồi tệ.

Mark Lee quay lưng về phía nắng, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra một khe, cậu một tay tiến vào, đặt cốc nước lên tủ cạnh cửa, sau đó nhanh chóng rời đi.

Nhưng anh không ghét tính khí này của cậu ấy.

Nếu thành thật hơn, Mark Lee sẽ thừa nhận anh thực sự thích tính khí nóng nảy của cậu ấy. Xem ra loại chuyện này không nên nói nhảm, nhưng hoa hướng dương trên bậu cửa sổ cũng không giấu được bí mật phải không? Zhong Chenle nói rằng cái gọi là hanahaki kia cũng giống như bệnh tương tư ở Trung Quốc, suy cho cùng cũng chỉ là tình yêu đơn phương mà thôi, cậu vỗ vai anh rồi nói: "Cũng không biết làm thế nào mà họ lại nghĩ ra được nhiều thứ kỳ lạ như vậy. Tuy rất kỳ lạ nhưng cũng khá thú vị."

Mark Lee chìm trong suy nghĩ và gật đầu.

Nhưng suy nghĩ của một đứa trẻ luôn khiến anh khó theo kịp, Zhong Chenle nói huyên thuyên đủ thứ chuyện không liên quan, sau đó đột nhiên thần bí đi tới: "Này anh Mark, anh có nghĩ nếu trong chúng ta thực sự có người mắc bệnh tương tư thì đó sẽ là ai?'

Mark Lee mất cảnh giác và tự nghĩ, ai có khả năng nhất ấy hả? Anh này, anh mày đã bị rồi đây.

Nhưng tất nhiên anh không thể nói ra như vậy, liền làm ra vẻ hóng chuyện.

"Không biết, mày nghĩ thế nào?" Zhong Chenle nheo mắt cười ranh mãnh: "Đương nhiên là anh và anh Haechan rồi."

Mark Lee gần như giật mình.

"Hai người rất lâu rồi không gặp bọn em, chẳng phải là rất nhớ bọn em à?"

Mark Lee thật sự không biết nên cười hay khóc, chỉ có thể nói: "Ừ, anh nhớ mấy đứa lắm." Ánh mắt không khỏi liếc nhìn Lee Donghyuck đang ngồi ở rìa sân đợi anh, thầm mừng vì đã trốn thoát khỏi trận bóng này.

Trong trường hợp đó, cái gọi là hội chứng nôn ra hoa thực sự có thể là một căn bệnh do tương tư gây ra. Mark Lee nhớ lại, triệu chứng ban đầu là khi anh bắt đầu ho khi anh và Lee Donghyuck xa nhau một thời gian dài, vài ngày sau khi gặp nhau lại, anh bắt đầu ho ra những cánh hoa. Lee Donghyuck thực sự là một ác quỷ mà không hề hay biết, thậm chí còn có thể gây ra bệnh tương tư.

Mark Lee nhìn tấm lưng cong trong vô thức của cậu, đúng là nhìn kiểu gì cũng thấy không thể chịu được mà. Hơn một tháng trước, anh cùng Lee Donghyuck đến bệnh viện, bác sĩ dặn cậu phải chú ý đến vai, cổ và giấc ngủ, tư thế sai, căng thẳng và thức khuya có thể gây hại cho tim. Nên mới nói, làm gì có ai trực tiếp bỏ qua lời khuyên y tế như thế này không? Mark Lee nghĩ đến vấn đề giấc ngủ mà cả hai không thể tránh khỏi, tự dưng cảm thấy tức giận không lý giải nổi, họ làm sao lại chọn công việc này chứ, rồi ngay lập tức chê bai bản thân thật lố bịch. Cảm xúc phức tạp dễ thay đổi đến mức Mark Lee hơi choáng váng và hét lớn: "Lee Donghyuck, ngồi thẳng lên."

Lee Donghyuck bị sự hung hãn làm cho choáng váng, ngẩng đầu lên không hiểu nhìn anh một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng không nói một lời. Thực ra, Mark Lee sau khi nói ra đã rất hối hận, tại sao đột nhiên anh lại trút giận lên người Donghyuck chứ, bị bệnh cũng đâu phải vì cậu ấy muốn vậy đâu.

Màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, Lee Donghyuck đang gửi tin nhắn cho anh.

[?]

[Chuyện gì vậy?]

[Chắc không phải anh giận vì em đã lấy hoa hướng dương trong sách chứ?]

Mark Lee nhìn vào phần tin nhắn và đột nhiên bật cười, trong khi Zhong Chenle nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ và hỏi anh có chuyện gì. Mark Lee xua tay, đột nhiên bịt miệng, nói hôm nay mệt rồi, không muốn chơi nữa, sau đó bước nhanh vào phòng thay đồ. Căn bệnh này đột ngột tấn công. Chẳng lẽ nó xảy ra khi anh ấy nhìn thấy Lee Donghyuck? Vừa rồi anh vẫn ổn, nhưng chỉ sau nhìn thấy Donghyuck, anh đã trở nên như thế này, đạo lý gì đây chứ.

[Không có gì.]

Mark Lee ngồi trên ghế vừa ho vừa trả lời tin nhắn của Lee Donghyuck.

[Chỉ là không chịu nổi em thôi.]

Miệng anh tràn ngập mùi thơm của hoa, tất cả đều là lỗi của Lee Donghyuck, như một đứa trẻ con, anh bấm vào hình đại diện của Donghyuck muốn ấn block rồi lại vội vàng dừng lại.

Lee Donghyuck đứng ở cửa phòng thay đồ, nghe thấy tiếng ho bên trong, giơ tay lên nhưng không đi vào mà dựa vào cửa nhìn điện thoại.

[Tốt nhất là thế]

[Em cũng không chịu nổi Mark Lee]

Kèm theo đó là một biểu cảm cười toe toét.

Cậu nghe tiếng ho nhẹ của Mark Lee dần dần chuyển thành tiếng cười, phần tin nhắn trong điện thoại cũng đã hiện đã đọc. Cậu bèn nhắn thêm một tin khác.

[Tại sao lại bí mật cười nhạo em]

[Không có cười]

[Lăn ra đây để phân định thắng thua nào]

Mark Lee phát ra âm thanh như bị nghẹn nước bọt.

Thực ra, để có được nụ hôn từ người bạn thích không hề khó chút nào, dù sao thì người kia chính là Lee Donghyuck. Nhưng quy tắc chết tiệt này nói rằng bạn cần phải có được một nụ hôn thực sự từ người bạn yêu, và Mark Lee thì không chắc chắn. Anh đã quen với việc giả định, trong giả định của mình, nếu anh thực sự yêu cầu Lee Donghyuck một nụ hôn, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy rằng anh bị bệnh, hoặc rằng anh đã thua cược, hoặc rằng anh đã bị lừa, hoặc là có một giao dịch lợi ích gì đó đang diễn ra... Tóm lại là dù có cho cũng không bao giờ thành thật.

"Không phải chứ, anh đâu thể chết vì chuyện này được." Lee Jeno cau mày, vỗ vỗ lưng anh.

Anh đương nhiên biết mình không thể chết như thế này, nhưng việc đó không phải do anh quyết định, tất cả đều phụ thuộc vào trái tim của Lee Donghyuck, nhưng anh thì không thể nhìn thấy trái tim của cậu ấy.

Lee Jeno không hiểu: "Haechan chẳng phải vẫn luôn nói thích anh sao? Anh còn lo lắng cái gì?"

Mark Lee lắc đầu, nếu có một điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất với anh trong mười năm qua về Lee Donghyuck, ấy chính là việc cậu không nói một lời thành thật nào.

Điều này không có nghĩa là cậu ấy thích nói dối, tất cả mọi người đều công nhận rằng Lee Donghyuck là một người tốt theo định nghĩa nói chung. Cậu ấy có trái tim chân thành và thú vị, nhưng điều này không ngăn cản cậu ấy nói những gì mà bản thân muốn nói, những lời nửa thật nửa giả, quá đủ để trêu chọc người như Mark. Khi Mark Lee còn trẻ, anh coi lời "thích nhất là anh Mark" của Donghyuck là thật, sau đó phải nhận ra tất cả đều là do mình bị ép tự mình đa tình mà thôi.

Chữ "thích" mà Donghyuck luôn đặt trên miệng, đó chỉ là cách biểu đạt của cậu ấy, cậu có thể thích anh, có thể thích bất kỳ thành viên nào trong nhóm. Nhưng nó hoàn toàn khác với quan niệm tình yêu, càng khác hơn với cảm xúc thật sự của cậu ấy.

Mark Lee không tự chủ được thở dài khi nghĩ đến điều đó, làm sao anh có thể thích một người như vậy, cho dù không bị bệnh rồi chết cũng bị cậu kéo đẩy cho tới chết.

Anh nhéo nhéo nhị hoa mềm mại, thật đáng ghét, ngay cả bông hoa anh ho ra khi bệnh, thoạt nhìn cũng liền biết rằng có liên quan tới Lee Donghyuck.

Lee Jeno không biết nội tâm phong phú của anh, nhìn thấy vẻ mặt mê mẩn yêu đương của anh trai, cậu chỉ có thể thở dài: "Anh, ít nhất cũng phải kéo dài chứ."

"Nên vậy nhỉ?" Mark Lee ném hoa đi, mở cửa nhìn thấy mọi người đang đuổi theo Huang Renjun tại trường quay, "Sao cậu ấy lại phải kéo Renjun đi cùng? Lẽ nào anh không đồng ý đi với cậu ấy sao?"

"Cái gì cơ?"

"Ban nãy không phải đang nói, cậu ấy cứ nhất quyết kéo Renjun đi ăn lẩu sao. Mà rõ ràng là trước đây đều là anh đi với cậu ấy, cứ lôi thôi mãi, không phải cuối cùng vẫn là tới tìm anh."

Lee Jeno nhìn ông anh bỗng chốc trở thành học sinh tiểu học, lầm bầm rằng không thể chịu nổi Lee Donghyuck, không chịu được cả việc cậu ấy đi tìm người khác.

Lee Jeno lúc này mới ý thức được toàn bộ những gì cậu nói người kia một chữ cũng không nghe vào. Cậu mở miệng, cuối cùng không còn gì để nói.

Thật ra cũng thích cái kiểu thế lực mạnh mẽ đến mức biến anh Mark thành bộ dạng kỳ quái này.

Mark Lee đột nhiên ho một lúc, trầm ngâm nhìn những cánh hoa trên tay, quay về phía Lee Jeno và nói: "Anh hiểu rồi."

Trong trường hợp nào các triệu chứng lâm sàng sẽ xuất hiện?

Nếu bác sĩ hỏi điều này, Mark Lee có lẽ cần phải gọi cho Lee Donghyuck, sau đó gọi bất kỳ đồng đội nào đến và để họ ở cùng nhau một lúc. Thói quen dính chặt của Lee Donghyuck với người khác sẽ khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu và sau đó anh có thể báo rõ ràng cho bác sĩ.

"Đấy bác sĩ ngài xem xem, chính là như vậy, khi tôi không thể chịu nổi cậu ấy, tôi sẽ ho ra hoa hướng dương." Anh chắc chắn sẽ bị đuổi cổ ra khỏi bệnh viện như một kẻ mất trí, sau đó anh sẽ được trao danh thiếp của bác sĩ điều trị tại bệnh viện tâm thần, thậm chí có khi còn khuyên anh nên sớm tiếp nhận điều trị.

Làm sao có thể lấy được trái tim của Lee Donghyuck, dù sao cũng chỉ cần một nụ hôn là được.

Đây là điều anh vừa đọc được từ fan, không phải quá suồng sã à? Nếu thô tục thì đừng nói như vậy, nếu không Donghyuck sẽ cười nhạo mất.



"Vậy chỉ cần Haechan không làm ông khó chịu thì ông sẽ không sao à?" Kim Jungwoo hỏi anh.

Mark Lee gật đầu, có lẽ vậy? Mặc dù không có cách nào có thể giải quyết triệt để hội chứng nôn ra hoa, nhưng ít nhất nó sẽ không khiến anh mất cảnh giác, và mức độ ho cũng sẽ giảm đi.

"Mà rốt cuộc cậu ấy làm gì thì ông không chịu được?"

Mark Lee đếm từng cái một.

Anh không thể chịu được vẻ mặt tự hào sau khi cậu trêu chọc mình. Anh không thể chịu được nụ cười nghịch ngợm của cậu sau khi chạy đi trêu chọc người khác. Anh cũng không thể chịu được khi cậu ấy ôm mình và xoa xoa người. Anh càng không thể chịu đựng được hơn khi cậu ấy bám víu người khác, chỉ là anh không chịu được, nhất là khi Donghyuck nói ra những lời mà thỉnh thoảng anh không biết là thật hay giả, anh chỉ muốn bịt miệng cậu ấy lại.

Kim Jungwoo nghe một hồi, đành ngắt lời anh "Ý là Haechan làm cái gì ông cũng khó chịu à?"

Mark Lee cau mày và ngập ngừng nói: "Có vẻ như vậy."

Kim Jungwoo sợ đến mức lùi lại và bắt đầu nói về chuyện đó, tại sao trong nhóm chúng tôi lại có hai người bất đồng quan điểm đến mức này? Còn có thể cùng nhau làm việc không đây.

"Cái đó không sao, khi cậu ấy làm việc thì tôi không khó chịu."

Kim Jungwoo thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng chúng ta cũng đâu thể làm việc từ sáng tới tối. Còn cách nào khác không?"

"Nếu Donghyuck luôn ở bên cạnh tôi, không làm những chuyện lạ lùng bất ngờ, nghe lời tôi nói và vui vẻ mỗi ngày thì tôi sẽ không khó chịu đâu."

"Ông thích cậu ấy."

"Ừm." Mark Lee bối rối "Rõ ràng như vậy sao."

"Ừ. Mà đã thích rồi sao không trực tiếp đi tìm cậu ấy thử xem."

Mark Lee muốn nhắc lại bảy mươi tám chín mươi lần về việc Lee Donghyuck không thể yêu anh, nhưng chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến anh nản lòng, anh chưa bao giờ mất tự tin, làm gì cũng sẽ thành công, ngoại trừ việc được Lee Donghyuk yêu thương. Giống như một nhiệm vụ không thể thành công ngay cả trước khi anh bắt đầu, vậy nên anh thật sự không muốn nói về nó. Làm sao mà rõ ràng cho dù không có mặt ở đây, vẫn có thể khiến anh đau đớn đến vậy.

Anh ho ra bông hoa hướng dương mắc kẹt trong cổ họng rồi cầm nó trong tay: "Nhưng cậu ấy không yêu tôi nên cũng vô dụng thôi."

Kim Jungwoo dường như đã nghe thấy câu nói đùa, ngay lập tức phản bác: "Sao có thể như vậy được!! Rõ ràng là ngày nào cậu ấy cũng nói thích ông mà."

Mark Lee cảm thấy không nên tiếp tục nói về chủ đề này, anh uống một cốc nước lớn nhưng vẫn không kìm được vị tanh trong miệng: "Cậu ấy nói vậy với bất kỳ ai. Cũng đã từng nói với ông rồi mà phải không?"

"Ai ya" Kim Jungwoo vỗ nhẹ vào cánh tay anh, "Chuyện đó hoàn toàn khác mà. Có muốn tôi hỏi dùm một cách nghiêm túc không?"

Mark Lee ngừng nói, anh thở dốc. Anh dường như bị nhấn chìm bởi những bông hoa trông rất giống Lee Donghyuck. Có lẽ trong lồng ngực anh có một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn. Bởi vì mặt trời luôn ở xung quanh nên nó lớn lên rất nhanh, đầy mạnh mẽ và đông đúc, ngay cả khi quyền thể hiện tình yêu bằng lời nói cũng đã bị tước đoạt, cũng không thể ngay được việc bị mặt trời phát hiện.

"Các anh đến rồi, nhanh lên, chúng ta sắp bắt đầu ghi hình." Mark Lee chớp mắt đưa tay lên che đi ánh nắng trên cánh đồng hoa.


Nhưng hiện thực tồi tệ kéo trở lại.

Mark Lee khóa cửa phòng khách, dán một miếng salonpas rồi tựa đầu vào sofa thở dốc.

Một lúc sau, anh dần dần bình tĩnh lại và đặt bông hoa đang cản trở hơi thở của mình lên chiếc bàn gần đó. Tình cảnh đột ngột này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, nó đột nhiên diễn ra trên phim trường, gần đây chân của anh không được khỏe, khiến anh phải bỏ chạy ngay khi quay xong. Triệu chứng nôn mửa cũng tăng lên đột ngột, như thể đang nóng lòng thúc giục anh chấm dứt mối tình đơn phương mà anh thiếu tự tin này.

Mark Lee đầu có chút choáng váng, tức ngực vì thiếu dưỡng khí, anh phải làm sao đây? Anh nghĩ, dù có đau đớn đến mấy thì anh vẫn thích cậu ấy, nếu chẳng may chết thật thì tất cả mọi chuyện là do Lee Donghyuck không thích anh. Khi anh mà là ma rồi mà Lee Donghyuck vẫn tiếp tục đi nói thích người khác một cách tùy tiện thì thật sự không nổi luôn đó, vậy thì anh sẽ là một con ma không tuân thủ luật pháp, nhất định sẽ bí mật đi dọa cậu ấy.

Chắc chắn là anh bị Lee Donghyuck ảnh hưởng rồi, chứ không sao toàn nghĩ ra mấy chuyện kỳ quái.

Đột nhiên có một bàn tay lọt vào tầm nhìn của anh, Mark Lee vô thức nắm lấy nó và nghe thấy một âm thanh.

"Đầu gối của anh đỡ chưa?"

Lee Donghyuck vừa bước vào cửa đã thấy Mark Lee đang cúi đầu dựa vào sofa, khi bước vào không thấy động tĩnh gì, cậu lo đầu gối của Mark Lee lại đau nặng nên đi vào, quỳ xuống hỏi.

Mark Lee phản ứng chậm lại vài nhịp, nheo mắt nhìn cậu, khiến Lee Donghyuck bất an: "Sao vậy? Có đau không? Anh có muốn đến bệnh viện không?"

Mark Lee lắc đầu, giọng có chút khàn giọng: "Không còn đau nữa, không sao đâu."

Lee Donghyuck mím môi.

Việc phát hiện ra rằng người mà bạn dành phần lớn thời gian đang che giấu điều gì đó chưa bao giờ là dễ dàng hết. Khi Lee Jeno bảo cậu chú ý hơn đến cơ thể của anh Mark, cậu càng tin rằng mình đã bỏ sót điều gì đó. Có chi tiết nào mà cậu không thể nhận ra nhưng Lee Jeno, người chỉ dành một nửa thời gian cùng với anh lại biết về điều đó. Lee Donghyuck tự thấy mình cũng là kiểu người chú ý tiểu tiết, nên tình huống này chỉ có thể Mark Lee đã kể cho người khác nhưng lại giữ bí mật với mình mà thôi.

Vì vậy cậu một bên giận Mark Lee vì đã giấu giếm, một bên lại lo lắng cho tình trạng của anh ấy.

Rõ ràng cậu mới là người thân thiết nhất. Lee Donghyuck cảm thấy bị phản bội. Mark Lee không nghĩ vậy sao? Anh ngồi xổm trước cửa phòng thay đồ và gửi một tin nhắn bất mãn cho Mark Lee. Anh không biết ai ở bên trong và cũng không đi ra ngoài. Ngoài ra còn có một người tiếng ho dữ dội.

[Em muốn chia tay với anh]

Nhớ tới anh quản lý đã dặn dò phải cẩn thận với đợt dịch cúm gần đây, cậu đứng dậy tìm phòng khác.

[Sao vậy?]

[Bởi vì em không thể chịu nổi anh nữa]

[Thật sự khó chịu luôn]

[!!!]

Lee Donghyuck gửi thêm một loạt dấu chấm than, đặt điện thoại lại và bước vào cánh cửa phòng thay đồ trống.

Nhưng sau khi trút cơn giận một cách vô lý, cậu lại rơi vào trạng thái căng thẳng, cơn cúm kéo dài của Mark Lee và vết thương ở chân không bao giờ lành khiến cậu hoảng sợ.

Cậu không khỏi tự nhỉ... đó không thể là bệnh nặng đâu nhỉ? Lee Donghyuck không dám suy nghĩ nhiều, nhưng khi phát hiện Mark Lee đã nhốt mình trong phòng, cậu muốn tìm chìa khóa đột nhập vào. Cậu không còn muốn chơi trò chờ anh ấy chủ động nữa rồi.

"Anh thật sự vẫn không định nói với em à?"

Tim Mark Lee thắt lại, lương tâm cắn rứt nhìn cậu, Lee Donghyuck nhìn bông hoa hướng dương nhỏ vấy máu trên bàn, Mark chỉ thấy một phần khuôn mặt cậu, không thấy rõ đang là biểu hiện gì.

Anh đưa tay chạm vào dáng lưng đầy khó chịu của Donghyuck.

"Cái gì cơ?"

"Hanahaki" Lee Donghyuck quay lại nói: "Anh thích ai? Nếu anh ngại thì em sẽ đi nói với cậu ấy dùm anh."

Là em đấy.

Mark Lee có chút bực bội, rõ ràng rất muốn nói to lên điều này, nhưng có một người có đức hạnh như Lee Donghyuck nhất quyết muốn chống lại anh, khiến cổ họng anh khô khốc.

"Anh ơi, anh không cần sợ em buồn đâu, cứ nói với Jeno đi." Đôi mắt Donghyuck đột nhiên đỏ hoe, "Anh đừng lo lắng cho em. Chuyện em thích anh là chuyện của em thôi. Anh đừng gánh nặng chuyện này nữa. Anh có thể theo đuổi người anh ấy thích."

Mark Lee nghe có chút không hiểu, cổ họng bỏng rát, anh không thể nói, não cũng dần ngừng hoạt động.

Anh cố gắng để đầu óc hoạt động một lúc. "Cái gì cơ? Donghyuck... em thích anh sao?"

Lee Donghyuck bận rộn lau đi những giọt nước mắt rơi xuống không nói gì.

Tim anh đập nhanh gấp đôi bình thường, hơi thở dường như cũng nhẹ nhàng đi đôi chút. Là Mark Lee anh sao? Anh nắm lấy cổ tay Lee Donghyuck. "Donghyuck thích anh? Thật sự là thích anh sao?"

"Em chỉ là không thể chịu được việc anh một mình phải lòng một ai đó." Lee Donghyuck lẩm bẩm với giọng mũi nặng nề.

Con người này, khi nói ra sự thật đều ngại nói thẳng và phải giả vờ như không quan tâm.

"Nhưng anh thích Donghyuck." Mark Lee nghĩ, sao cậu ấy có thể kiêu ngạo như vậy. Anh cúi người ôm lấy khuôn mặt đang đầy nước mắt của Lee Donghyuck vào lòng, cậu sững sờ một lúc rồi đột nhiên vùng vẫy.

"Anh thực sự không cần dùng cái này để an ủi em đâu. Anh chắc chắn không? Thực sự, thực sự chắc chắn không?"

"Anh nói thật mà!"

"Vậy sao bây giờ anh mới nói. Còn để ho lâu như vậy...em còn tưởng có người sẽ khiến anh phải chết chứ."

Lee Donghyuck lo lắng, chỉ nhớ căn bệnh mà Mark Lee đã mắc phải bấy lâu nay, những cánh hoa nhuốm đầy máu, vì căn bệnh không thể lý giải này, suýt nữa thì đã không kịp rồi. Donghyuck kéo anh vào một nụ hôn trước khi nước mắt khô cạn.

"Cái này sẽ chữa khỏi cho anh đúng không?" Cậu hỏi trong khi đôi môi mới chỉ vừa tách ra.

Mark Lee không trả lời mà ôm lấy đầu cậu, kéo cậu vào một nụ hôn sâu.

Mark Lee thi thoảng có cảm giác mình giống như một cây nấm băng sống dưới một tảng đá lớn, sống sót được là vì đã trốn tránh được hết thảy ánh sáng từ mặt trời. Nếu như bị phơi bày hoàn toàn trước ánh nắng, nhất định sẽ bị mặt trời làm tan chảy. Anh liếm khóe miệng Lee Donghyuck thầm nghĩ.

Thật sự là lớp băng đó đã bị cái nóng của mặt trời làm tan chảy rồi.

Wordcount: 4366 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro