Haechan Side

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*HanahakiAU!

Hanahaki là một cụm từ trong tiếng Nhật, trong đó từ Hana (花) có nghĩa tiếng Việt là "hoa", còn Hakimasu (吐きます) có nghĩa là "nhổ, nôn". Căn bệnh này được sinh ra từ mối tình đơn phương, khi ta có cảm giác thích một người nhưng chẳng dám bày tỏ, đau lòng cũng chỉ một mình chịu đựng.

*Không thể nói rõ được là ai mới là người không tin tưởng, ai mới là người thích ai.

----------------------

"Donghyuck từ khi nào nuôi hoa vậy?"

Lee Donghyuck vùi đầu ăn, cắn mì rồi ngước lên nhìn theo ánh mắt của Kim Doyoung. Gần bàn ăn dạo này có một chiếc bình trong suốt, trong đó có cắm vài bông hoa cúc nhỏ. Cậu ậm ừ trong mơ hồ: "Chỉ là em đi ngang qua một cửa hàng hoa, thấy nó đẹp nên mua về. Cũng được mấy ngày rồi."

Xem ra thật sự cũng được một thời gian rồi, Kim Doyoung vươn ngón trỏ chạm vào những cánh hoa trắng muốt, cánh hoa khô đến nỗi mép cong như muốn vỡ vụn: "Tiệm hoa nào còn bán riêng cúc họa mi à?"

"Mua ven đường." Lee Donghyuck ngẩng đầu, chật vật nuốt thức ăn trong miệng, nghẹn ngào ho khan hai tiếng, đặt đũa xuống nói: "Anh, em no rồi, chúng ta đi thôi."

Lee Donghyuck chỉ đơn giản thu dọn bát đũa rồi đặt vào bếp, sau đó đứng ở trước cửa ra vào nghịch điện thoại, đợi Kim Doyoung thu dọn đồ đạc.

Hôm qua anh có chút buồn chán nên theo lời mời của ai kia đến nhà uống rượu, kết quả chưa được vài ly, Le e Donghyuck đã say khướt, nói rằng buồn ngủ quá nên phải đi ngủ. Kim Doyoung lo lắng cho cậu nên đã ở lại qua đêm. Nhưng hôm sau khi tỉnh dậy, bất ngờ được yêu cầu đến phòng tập nên Lee Donghyuck đã nấu canh giải rượu và ramen cho bữa sáng xen lẫn bữa trưa cho hai người. Vậy mà có thể thức dậy đúng giờ cũng quá là kỳ lạ rồi.

Lee Donghyuck tựa đầu vào khung cửa bấm điện thoại. Lúc thì mở kkt, không có gì mới, khi thì mở youtube, cũng chẳng muốn xem video, cuối cùng mở ins lên nhưng không có bức ảnh nào mới được cập nhật cả. Quá vô nghĩa.

Cậu tắt điện thoại, nhắm mắt lại và hét dài một hơi: "Anh xong chưa, Kim Doyoung— em phải đi rồi!"

"Sắp rồi! Một chút nữa thôi!"

"Em mở cửa rồi đây nè~" Lee Donghyuck xoay tay nắm cửa và mở cửa ra một chút.

"Em ra ngoài tới nơi-"

"Yah! Lee Donghyuck!"

Kim Doyoung giận dữ hét lên từ bên trong. Lee Donghyuck thấy đã thành công với trò đùa của mình, cậu cười lên một tiếng kéo cửa lại về phía mình, nhưng lại chẳng thế đóng được.

Cậu ngẩng đầu lên và nhìn thấy nửa khuôn mặt của Mark Lee hiện ra sau khe cửa, đôi mắt đen sáng nhìn thẳng vào cậu, Donghyuck gần như sợ hãi đến mất trí, vô thức buông tay nắm cửa ra, đột nhiên bên sâu trong lồng ngực, dâng lên một cảm giác khó chịu.

Không thèm trách Mark Lee đứng trước nhà người khác mà không chào hỏi lại còn diễn cảnh kinh dị, hay để Mark Lee bước vào nhà và đóng cửa lại, Lee Donghyuck quay người chạy thẳng vào phòng tắm.

Vì vậy khi Kim Doyoung bước ra khỏi cửa phòng ngủ thứ hai đã đối mặt với Mark Lee, người đang cau mày nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, trong khi Lee Donghyuck, người vừa mới thúc giục lên trời xuống đất đã biến đâu mất.

"Ủa...Mark đến khi nào vậy? Mà Donghyuck đâu rồi?"

Lee Donghyuck khóa cửa nhà tắm, đóng cửa kính phòng tắm lại rồi ngồi xổm trong góc co ro ôm ngực ho khan. Nếu không phải tại nhìn thấy Mark Lee thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi. Lee Donghyuck nhìn chằm chằm vào những cánh hoa mà cậu ho ra một cách bàng hoàng.

Khoảng một tuần trước, Lee Donghyuck đột nhiên có cảm giác ngứa ngáy khó hiểu ở cổ họng, cảm giác như do có vật gì đó tắc ở bên trong vậy. Ban đầu cậu chỉ nghĩ đó là do thể trạng kém cỏi của mình nên không để ý nhiều đến nó. Cậu tưởng rằng mình chỉ do quá bận rộn nên vậy, đợi một thời gian nghỉ ngơi sẽ liền khỏe lên.

Cho đến khi giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ vào sáng sớm ba ngày trước, ý thức của cậu vẫn còn đọng lại những ngày cấp hai với Mark Lee, mà chính bản thân Donghyuck cũng không hiểu vì sao lại mơ thấy. Cậu nheo mắt hồi lâu dưới ánh đèn nhỏ và cuối cùng tập trung vào vài mảng trắng mà mình đã ho ra trên tay. Thứ đó vặn vẹo và xoay tròn một cách kỳ lạ, hình như là... cánh hoa? Cậu vẫn còn hơi bối rối. Hình dạng của những cánh hoa trong tay cậu như đan xéo với tấm lưng của Mark Lee, mặc dù còn chẳng có một chút liên quan nào. Đêm đó khi tỉnh dậy, Donghyuck cảm thấy tức ngực và mất ngủ, tìm kiếm trên mạng một lúc, cậu chỉ tìm thấy một thứ tương tự gọi là "hội chứng nôn hoa", dường như chỉ thấy trong tiểu thuyết.

Lee Donghyuck nằm nửa người trên giường, chìm đắm trong suy nghĩ. Cậu đã đọc rất nhiều fanfic, trong số đó cậu cũng đọc về Hanahaki!AU. Rõ ràng thật vô lý khi điều này có thể xảy ra trong thực tế, nhưng bởi vì cậu đã đọc nó, nên không thể tránh khỏi việc cố gắng tìm kiếm điểm chung giữa hai trường hợp được. Phải lòng một ai đó sao? Những fanfic liên quan đến vấn đề này đều có một kết thúc có hậu, chuyện xảy ra là người bạn yêu cũng yêu bạn, họ hôn nhau và rồi ở bên nhau một cách tự nhiên, sống như một câu chuyện cổ tích.

Liệu có thực sự hoàn hảo đến thế không? Lee Donghyuck trằn trọc suốt đêm, ngày hôm sau đi quay với quầng thâm dưới mắt. Lee Taeyong hỏi cậu có chuyện gì sao, lại mất ngủ à? Lee Donghyuck ậm ừ muốn dụi đầu vào vai Mark Lee ở bên cạnh, nhưng bên cạnh lại chẳng có gì, khi Lee Taeyong đưa tay xoa đầu cậu, cậu quay người nhìn sang nhìn lại thì đã thấy Mark Lee bị Kim Jungwoo kéo qua để nói chuyện gì đó. Làm sao Mark Lee lại có thể yêu mình. Nghĩ thế nào đi nữa, Lee Donghyuck cũng cảm thấy điều đó là không thể, cậu nằm trong vòng tay của Lee Taeyong và cảm thấy suy nghĩ của mình thật điên rồ, làm sao có một khung cảnh chỉ có thể tìm thấy trong fanfic lại xuất hiện ở ngoài đời thực được chứ?

Quả nhiên là đêm qua đã bị đập đầu vào đâu rồi.

Tuy nhiên, triệu chứng ho ra cánh hoa vẫn tiếp tục, may mắn là cũng không quá nghiêm trọng, Lee Donghyuck chỉ cần vào nhà vệ sinh một lúc khi cảm thấy rất khó chịu, sau đó gói những thứ đã ho vào giấy vệ sinh rồi vứt đi. Suh Johnny hỏi gần đây cậu ấy có uống quá nhiều nước không mà tại sao cứ luôn chạy vào phòng tắm, Lee Donghyuck đùa nói hẳn là vậy rồi, em là hóa thân của một bể nước.

Nhưng kể từ ngày đó, bất cứ khi nào Lee Donghyuck nhìn thấy Mark Lee, triệu chứng khó chịu của cậu sẽ lại tăng lên.

Trên thực tế, cậu không hề kỳ vọng rằng Mark Lee sẽ thích mình, tất nhiên cậu cũng không có bất kỳ vấn đề gì về bản thân Mark Lee. Lee Donghyuck nhẹ nhàng vỗ ngực tự an ủi, thực sự vì sức khỏe của bản thân mình, cậu chỉ muốn ít gặp anh hơn. Đó là lý do tại sao Donghyuck muốn tránh mặt anh ấy.

Cậu đứng dậy mở điện thoại lên, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn kkt chưa đọc trên màn hình khóa.

"Em có ở nhà không? Anh đang ở ngoài cửa. Anh muốn nói chuyện với Donghyuck."

Kim Doyoung không nhận được phản hồi của Mark Lee, không khí im lặng trong vài giây, anh cảm thấy bầu không khí không ổn, đầu óc quay cuồng nghĩ cách phá vỡ bế tắc, kết quả là Mark Lee đột nhiên quay lại và nhìn anh với vẻ thất vọng.

"Hình như Donghyuck đang tránh mặt em."

Nếu tính toán theo cách đếm của Mark Lee, trong một tuần này, Lee Donghyuck đã cùng anh xem ít hơn hai bộ phim, ăn ít hơn ba bữa, hát ít hơn bảy bài và nói ít hơn vô số từ không xác định. Đến mức độ này thì bất kể nói thế nào cũng giống như là Lee Donghyuck muốn cùng anh tuyệt giao rồi. Kim Doyoung nghe xong liền ngập ngừng hỏi: "Có thể là Donghyuck gần đây mệt quá nên không muốn cử động?"

Mark Lee lắc đầu: "Cậu ấy mà mệt thì mới bám lấy em."

Dường như là vậy. Kim Doyoung mím môi, không nói nữa. Anh vẫn muốn an ủi người em trai đang có vẻ lo lắng của mình nhưng điện thoại của anh đột nhiên rung lên, là Lee Donghyuck đã gửi cho anh một tin nhắn.

"Anh với anh Mark cứ đi trước đi. Đột nhiên em cảm thấy hơi khó chịu, lát nữa tôi sẽ tự đi." Tại sao lại gửi tin nhắn trong khi rõ ràng có thể nói với ra bên ngoài.

Kim Doyoung không trả lời cậu, anh đứng dậy đi đến cửa phòng tắm gõ cửa: "Donghyuck? Ổn không đấy? Có muốn đến bệnh viện không?" Phải một lúc sau mới nghe được giọng của Lee Donghyuck trả lời: "Không sao đâu anh, em chỉ cảm thấy trong bụng hơi khó chịu thôi, lát nữa em đến đó, anh cứ đi trước đi."

"Mày chắc chắn chứ?" Kim Doyoung vẫn chưa yên tâm, đứa trẻ này từng gặp chấn thương, cũng hay mắc phải mấy bệnh không hề nhỏ, bây giờ nghe tin cậu ấy không khỏe, bọn họ liền cảm thấy không an tâm.

"Không sao..." Lee Donghyuck ho hai tiếng, "Đi đi, hai người cứ đi trước đi."

Kim Doyoung khó chịu đưa ra vài chỉ dẫn, quay người lại và đụng phải Mark Lee đang đứng phía sau.

"Cậu ấy đang giấu chúng ta điều gì đó."

Mark Lee rất quả quyết.

Nhưng người đầu tiên biết bí mật của Lee Donghyuck không phải là Mark Lee đa nghi, cũng không phải Kim Doyoung, người buộc phải nghi ngờ, mà chính Johnny đã bắt gặp Lee Donghyuck trong nhà vệ sinh công ty trước khi cậu kịp ném hoa đi vì còn đang ho.

"Mày nhất định phải nói rõ ràng cho anh biết chuyện gì đang xảy ra." Lee Donghyuk cầm bông cúc nhỏ mà cậu đã ho ra trọn trong lòng bàn tay, cậu không có gì phải giấu nên đành phải nói ra sự thật.

"Vậy người mà em thích..."

Lee Donghyuck cười khổ, nhìn xuống bông hoa trong tay: "Anh, anh không biết sao? Rất rõ ràng mà, anh đã sớm nhìn ra được rồi phải không..."

Johnny im lặng một lúc, gãi đầu thở dài.

Vốn dĩ buổi tập hôm nay đã kết thúc, Lee Donghyuck vừa để tránh việc phải về nhà với Mark Lee, vừa thực sự cảm thấy khó chịu trong ngực nên đã lẻn vào nhà vệ sinh khi mọi người đang đi xuống lầu, ai ngờ lại bị Johnny phát hiện.

Johnny cùng cậu trở lại phòng tập thu dọn đồ đạc, dọc đường cũng không nói gì. Lee Donghyuck nghĩ đến vết máu trên bông hoa mình vừa ho ra, có vẻ hơi đáng sợ, sợ anh lo lắng nên khàn giọng nói.

"Không sao đâu. Đã hai ba tuần rồi. Bây giờ chẳng phải em vẫn có thể nhảy nhót tung tăng à? Nó không đau chút nào cả!"

"Thật sự không đau sao?"

"Máu trông đáng sợ quá nhỉ."

Khi gần đến cửa phòng tập, Johnny lại nói.

"Là hoa gì vậy?"

"Hả?" Lee Donghyuck sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, "Cúc họa mi. Tình yêu thầm lặng... Anh cũng biết, em có một tình yêu thầm kín mà."

Lee Donghyuck vừa nói vừa trả lời tin nhắn của Mark Lee, nói rằng cậu rất buồn ngủ, chỉ muốn về nhà, không muốn ra ngoài ăn chút nào, lần sau sẽ ăn.

Mà bên này Suh Johnny không chịu để cậu đi, nhất quyết kéo cậu đến phòng tập để nói chuyện.

"Nhưng mà dù thế nào thì cũng nên thử nói với nó xem."

Lee Donghyuck nhấp một ngụm nước chanh mà Suh Johnny vừa pha, khuôn mặt nhăn lại vì chua.

"Nói cho anh ấy biết, tiếp theo thì sao? Anh muốn em chèn ép đạo đức bắt anh ấy hôn mình à?" Cậu nhấp một ngụm nước để bình tĩnh lại "Vậy đáng thương lắm, em không muốn đâu."

Johnny lấy lại nước chanh, tự mình uống: "Sao em lại chắc chắn rằng nó không yêu em chứ?"

Lee Donghyuck cúi đầu, một lúc sau mới nói: "Em chỉ biết thôi."

"Vậy em định làm thế nào? Nếu đúng như vậy, cứ tiếp tục thế này mày sẽ chết đấy."

"Em có thể không thích anh ấy! Đây là căn bệnh do phải lòng, nếu em không yêu anh ấy nữa thì bệnh sẽ tự khỏi thôi." Lee Donghyuck đứng dậy rời khỏi phòng tập, không quên dặn dò trước khi rời đi: "Nhưng anh nhớ giữ bí mật cho em nhé!"

Quen biết Mark Lee hơn mười năm, Lee Donghyuck tin rằng họ thực sự là một phần quan trọng trong cuộc sống của nhau, không thể sống thiếu nhau. Họ là tri kỷ, là bộ đôi tuyệt vời nhất, là người đầu tiên có thể dựa vào mà không lo ngại bất cứ thứ gì, nhưng chỉ là bọn họ không phải người yêu.

Sự khác biệt giữa những điều đó và tình yêu là gì?

Đó chỉ là thói quen và thói quen không làm thay đổi suy nghĩ của bạn.

Vì vậy, Lee Donghyuck cô đơn ôm mối tình đơn phương của mình, kỳ thực cậu vẫn còn tốt hơn nhiều so với những kẻ khác. Ở bên cạnh người mình yêu thầm nhiều hơn bất kỳ ai khác, đôi khi thậm chí có thể có được những động chạm cơ thể mà người khác không có, thậm chí có thể ẩn dưới danh đùa giỡn mà nói những lời thật lòng.

Khi lần đầu tiên Mark Lee nghe thấy những lời này đã thật sự hoảng hốt còn xem nó là thật, đáng tiếc là lúc đó cậu còn quá trẻ, có thể vẫn chưa thích Mark Lee, hoặc cũng có thể cậu còn chưa nhận ra được. Vậy nên những lời nói đó nghiễm nhiên trở thành một trò đùa, còn Mark Lee về sau một chữ cũng không tin.

Khi ngực Donghyuck đau đến mức vỡ ra từng mảnh, cậu từ bỏ kế hoạch né tránh, chạy đến chỗ Mark Lee, lao vào anh ấy rồi nói: "Em yêu anh, Mark."

"Lại nói vớ vẩn rồi đấy."

Mark Lee sẽ chỉ cười bất lực và nói với những người xung quanh như vậy.

Đây có phải là câu chuyện về Cậu bé chăn cừu và con sói không?

Lee Donghyuck thân là cậu bé chăn cừu tự cảm thấy đã làm rất tốt, sẽ không vì sợ hãi kiềm nén mong muốn được nói ra mà nghẹt chết bản thân mình, nhưng thay vào đó bởi vì anh ấy không tin vào tình cảm của mình, cuối cùng cậu sẽ cùng người khác ôm ôm hôn hôn mà đau tới chết.

Cái nào nghe cũng chẳng tốt lành gì.

Lee Donghyuck cứ thế bám vào Mark Lee hít thở, ngạc nhiên là Mark Lee không hề đẩy ra. Thay vào đó, anh vỗ nhẹ vào vai cậu và hỏi: "Gần đây xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao em lại trốn anh?"

"Không có gì." Lee Donghyuck phủ nhận, mở miệng định nói gì đó, nhưng đột nhiên hơi thở của cậu lại bị tắc nghẽn, cổ họng nghẹn ngào muốn nở ra, không còn chỗ để cậu lên tiếng.

Lee Donghyuck không nghe rõ Mark Lee đã hỏi gì nên bịt miệng và nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường nhưng lại quên đóng cửa phòng tắm vì quá gấp.

Vì vậy Mark Lee đứng ở cửa, nghe thấy Lee Donghyuck kiềm nén tiếng ho và không ngừng nôn mửa, liền đẩy cửa không chút do dự.

Đối với Mark Lee mà nói, chuyện lớn nhất chính là trong cả tháng Lee Donghyuck đang che giấu điều gì đó để xa lánh anh. Anh có đánh tiếng hỏi những người thân thiết với cậu nhưng không có kết quả gì, cũng thử thăm dò quản lý nhưng lại chẳng hề thấy điều gì bất thường. Chỉ có Suh Johnny khi vỗ vai anh đã nói, bro, mày tự mình để ý nhiều hơn đi.

Anh còn nên chú ý tới điều gì nữa đây? Mark Lee thật sự không biết làm gì khác, bao nhiêu năm nay tính tình Lee Donghyuck vẫn như thế. Ngày thường hành động nũng nịu, đùa giỡn tùy tiện, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì lại cắn răng không nói với anh một lời. Dựa vào anh một chút thì làm sao-- Ý anh là dựa vào một người xung quanh một chút cũng có sao đâu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh gần như sẽ nghi ngờ về giống loài của hai người, cho dù họ là mèo và chuột đi chăng nữa... Mark Lee nhấn điều khiển và tình cờ nhìn thấy một đoạn phim hoạt hình đang phát. Ngay cả mèo và chuột cũng sẽ ngủ cùng nhau.

Cả tháng nay anh rất khó chịu, trước đây Lee Donghyuck luôn ở bên cạnh anh dù trước hay sau ống kính. Nhưng bây giờ chỉ cần máy quay vừa tắt, nếu không phải là vì công việc, Lee Donghyuck sẽ biến mất hoàn toàn không một dấu vết. Mark Lee hỏi Jung Jaehyun: "Gần đây em có làm gì sai không? Hay là em đã nói gì đó quá đáng với cậu ấy?"

Jung Jaehyun lắc đầu ngập ngừng: "... Là do vừa rồi mày không chọn nó vào nhóm hả?"

"Anh à." Mark Lee bất lực "Vừa rồi là cậu ấy không chọn em."

Jung Jaehyun ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Vậy tức là gần đây thằng nhỏ đang mệt mỏi hoặc tâm trạng không tốt thôi. Mày để nó tự nhiên đi."

Mark Lee không nói gì nữa.

Các anh đều cho rằng Lee Donghyuck quá mệt mỏi nên không còn sức lực để hoạt bát, hướng ngoại nữa, nhưng mệt kiểu gì mà đến nhìn cũng không muốn nhìn thấy anh nữa chứ? Mark Lee rất để tâm vấn đề này, nên hầu như ngày nào cũng nhìn Lee Donghyuck mà suy nghĩ.

"Nhưng mà tại sao mày phải để tâm nhiều như vậy chứ? Thích nó hay gì?" Jung Jaehyung thuận miệng nói. Mark Lee run rẩy: "Không phải đâu..."

Anh không biết rốt cuộc có vấn đề ở đâu, sao anh có thể không quan tâm chứ. Nếu như trong lòng mỗi người có một thang điểm, ngoài những người thân ra, Lee Donghyuck trong lòng anh nhất định sẽ ở trong top 3. Đây là người đã ở bên anh mười năm, quan tâm đến một người quan trọng như vậy chẳng phải là điều tất nhiên sao? Còn về vấn đề thích thì đương nhiên... ai mà biết được chứ.

Vậy nên anh không thể kiểm soát được mà cứ dồn sự chú ý của mình vào Lee Donghyuck, người mà dạo gần đây đối với anh vô cùng bất thường. Vậy nên khi Lee Donghyuck cuối cùng cũng đến gần anh, dù biết người này sẽ ngay lập tức bỏ chạy mà không giải thích gì cả, nhưng anh cũng nhất quyết bắt cậu ấy lại, tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Lee Donghyuck cúi xuống bồn rửa, dùng một tay che miệng ho khan, gần đây càng ngày càng ho ra máu nhiều hơn, Lee Donghyuck nghĩ, mình phải làm sao đây? Cuối cùng anh ấy vẫn thắng rồi, cậu chẳng có cách nào để không thích anh ấy cả. Chết tiệt, chẳng nhẽ cậu sẽ thực sự chết vì lý do này sao?

Cậu ho đến chóng mặt, cố gắng tỉnh táo khi nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình.

"Donghyuck."

Mark Lee nhìn bông hoa cúc đẫm máu trên tay trái của Lee Donghyuck.

"Chuyện gì đang xảy ra đây?"

Còn chuyện gì có thể xảy ra được chứ?

Lee Donghyuck không muốn giải thích thêm nữa, cậu mệt quá nên im lặng quay đầu nhìn Mark Lee đang tiến tới gần mình.

Mark Lee cẩn thận đưa tay chạm vào vết máu trên bông hoa.

"Em hoa ra cái này sao?"

Lee Donghyuck khẽ hừ một tiếng, nếu đã bị phát hiện thì bị phát hiện thôi, tiếp tục che giấu cũng không có tác dụng gì, mà biết đâu còn có thể chết tâm sớm hơn một chút.

"Em biết chuyện gì đang xảy ra không? Để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé?" Mark Lee đột ngột trở nên lo lắng. Lee Donghyuck nghiêng đầu, liếm vết máu trên khóe miệng, cười nói: "Không sao đâu, anh chỉ cần hôn em là sẽ ổn thôi."

"Tới giờ mà em vẫn đùa thế..." Mark Lee giận dữ nhìn anh rồi đưa anh một cốc nước "Không được, anh phải đưa em tới bệnh viện mới được."

"Không cần phải tới bệnh viện, em bảo rồi mà, chỉ cần anh hôn em là được." Lee Donghyuck đột nhiên tức giận, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn, cậu nhìn chằm chằm vào tay Mark Lee đang đặt trên vai mình trong gương. Vốn đã nói sự thật rồi, đã không thể cứu mình thì thôi, nhìn bằng ánh mắt quan tâm như thế làm gì cơ chứ.

"Lúc này đừng đùa như vậy." Mark Lee đứng thẳng lên. Lee Donghyuck nhìn Mark Lee đưa tay ra khỏi mình, lau khóe miệng, quay lại chế nhạo: "Mark Lee, anh cho rằng mọi điều em nói đều là đùa sao?"

"Dù sao đi nữa... đến chuyện thế này em cũng đùa được cơ chứ."

"Em không đùa."

"Thôi được rồi mà, để anh sẽ đưa em đến bệnh viện."

"Thật sự không cần đi đâu."

"...Rốt cuộc là em bị làm sao? Nếu không đến bệnh viện thì phải làm thế nào? Muốn anh nhìn em ho ra máu đến chết hả"

"Đúng rồi, anh cứ nhìn em chết đi."

Khi cãi nhau, họ sẽ nói những điều bừa bãi, Lee Donghyuck rất giỏi làm tổn thương trái tim Mark Lee. Mark Lee đã hơn một nghìn lần nghĩ rằng cho dù đối phương tức giận, sao có thể nói những lời như vậy, hoàn toàn là dáng vẻ cố tình gây sự. Giờ phút này đây, Lee Donghyuck trở thành đao phủ trong ngục, giơ cây sắt đóng dấu lên, đặt nó vào tim anh mà không thèm quan tâm xem nó có đau không, dường như chỉ có mình anh trở thành mục tiêu vì tình yêu hèn mọn này của mình. Anh nghẹt thở, sau một lúc im lặng, anh tiến lại gần Lee Donghyuck, tránh ánh mắt giận dữ của cậu rồi dịu dàng ôm lấy cậu.

"Đừng như vậy, Donghyuck." Giọng anh run run: "Để anh tìm bác sĩ, nhất định có thể trị khỏi cho em."

Lee Donghyuck sụt sịt không nói gì mà giơ tay không ngừng ấn vào chiếc điện thoại phía sau Mark Lee. Cậu gõ phím rất nhanh, sau khi gõ vài lần, cậu ném điện thoại sang một bên, vùi mặt vào vai Mark Lee. Điện thoại trượt dọc theo thành bồn rửa đến chỗ Mark Lee, rồi dừng lại ở trang chủ với tiêu đề "Hanahaki"

"Này, ông sẽ làm gì nếu Haechan thích ông?"

Vài ngày trước, Kim Jungwoo xem được điều mới mẻ từ đâu đó đã hỏi cả nhóm câu hỏi "Bạn nên làm gì nếu người anh em tốt của bạn đột nhiên tỏ tình với bạn?" Mark Lee đắm chìm trong suy nghĩ một hồi lâu mới lại nghe tiếng Kim Jungwoo kéo anh về hiện thực. Đôi lúc anh cũng tự thấy chán nản vì thói quen suy nghĩ quá lên trước bất kỳ câu hỏi nào này của mình.

Nếu chuyện Lee Donghyuck thích anh thực sự xảy ra thì sao ư, hình như cũng chẳng sao cả, còn có thể làm sao chứ?

Bọn họ sống cùng nhau, ăn cùng nhau, làm việc cùng nhau, thi thoảng còn ngủ cùng nhau. Khi người khác nhắc đến, dường như luôn nói bọn họ là số phận định sẵn. Làm sao mà chỉ một từ "thích" có thể thay đổi được. Nếu như nói rằng chỉ có thích mới có thể ở bên nhau, hình như còn không bằng bọn họ của hiện tại. Muốn một mối quan hệ có thể tốt đẹp và luôn mới mẻ, phải chừa không gian riêng cho đối phương, nếu không sẽ rất xảy ra xích mích như bọn họ hiện giờ. Nhưng nếu là mối quan hệ yêu đương, logic mà nói thì sẽ có cả tình yêu lẫn tình dục...nghĩ như vậy thì lại thấy cũng khá ổn. Ưu điểm và nhược điểm bù đắp cho nhau, cũng không tồi.

Vì thế Mark Lee buột miệng nói: "Cũng không tồi."

"Á?"

Kim Jungwoo hỏi khắp nơi nhưng đây là lần đầu tiên nhận được câu trả lời này. Chỉ khi Mark Lee nhìn thấy vẻ mặt của người đối diện, anh mới nhận ra mình đã suy nghĩ quá xa, tại sao anh lại nghĩ đến phương diện kia chứ. Nhưng nếu thích thì sẽ ở bên nhau, mà đã ở bên nhau rồi, thì nghĩ trước cũng được mà nhỉ. Nhưng đây chỉ là giả định, vai Mark Lee rũ xuống. Nếu Lee Donghyuck không thích anh, thì bọn họ sẽ không thể nào tiến tới mối quan hệ yêu đương được, còn nếu Donghyuck thích anh, đương nhiên sẽ rất tuyệt rồi.

Không biết đã im lặng bao lâu, Lee Donghyuck rúc vào vai Mark Lee nói.

"Không sao đâu anh, chỉ là nhìn đáng sợ thôi chứ thực ra không đau lắm đâu. Em cũng đã cố gắng không thích nữa rồi, đợi em không thích nữa thì sẽ ổn thôi mà."

"Người mà em thích là anh sao?"

Lee Donghyuck chỉ dám ậm ừ trong miệng.

"Em xin lỗi."

"Tại sao lại phải xin lỗi?"

Mark Lee sờ đầu cậu, di chuyển ra xa Lee Donghyuck một chút, nhìn cậu đang cúi đầu xuống, che gần hết khuôn mặt.

"Đừng không thích anh nữa."

Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt ướt đẫm vì nước mắt của Lee Donghyuck, hôn lên cái miệng đang bĩu môi trong tiềm thức vì bất bình và xấu hổ.

"Anh yêu Donghyuck nhất! Donghyuck đừng không cần anh nữa."


Wordcount: 4546

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro