Chương 22: Bén lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lý Mẫn Hanh đến chỗ hẹn thì Lương Triết và Tần Thước đã đến, còn có cả người yêu của Lương Triết, Giản Ninh.

Giản Ninh trông bình thường, nhưng mà tay cậu rất đẹp, trắng nõn thuôn dài, lúc pha chế rượu cực kỳ đẹp. Lương Triết là một kẻ cuồng tay, nên bị thứ này của cậu thu phục.

Lý Mẫn Hanh vừa đến thì Lương Triết nhìn đầu gối hắn, có thâm ý hỏi: "Đầu gối tốt rồi à? Sao lại có thứ sầu riêng không có mắt thế nhỉ, chuyên thích lao vào đầu gối Lý thiếu vậy ta?"

Trước mặt Lý Đông Hách Lý Mẫn Hanh rất mất mặt mũi, nhưng trước mặt bạn bè thì vẫn luôn muốn sĩ diện, vì thế tuyệt đối hắn sẽ không thừa nhận mình thật sự quỳ sầu riêng.

"Luôn có sầu riêng muốn mưu hại trẫm." Lý Mẫn Hanh nghiêm túc nói.

Giản Ninh đang uống đồ uống, nghe được câu này đột nhiên bị sặc, ho khù khụ.

Tần Thước kẹp ở giữa, luôn cảm thấy bầu không khí có hơi quái lạ, hai người này có chuyện gạt mình.

"Lý thiếu, rốt cuộc mày và thầy vũ đạo kia có quan hệ gì?" Tần Thước hỏi, trên mặt lộ vẻ kinh sợ: "Hay bọn mày là người yêu? Hóa ra mấy ngày trước mày đang khoác lác trâu bò. Tao thấy mày và Cận Đình cùng một loại rồi, đều bị tiểu yêu tinh kia thu phục."

"Đừng so tao với Cận Đình, tao và bảo bối nhà mình có quan hệ hợp tác trên ~ giường trường kỳ duy nhất." Lý Mẫn Hanh nói, "Vì thế hôm nay tao tới chỉ chơi đơn thuần thôi, bọn mày đừng bảo tao phóng đãng."

Còn bảo bối, chua muốn chết. Danh xưng này chỉ thường là tình thú lúc trên giường, gọi bên ngoài đúng là sến lụa.

Tần Thước câm nín trong chốc lát: "Lý Mẫn Hanh, tao không tin mày nhịn được đâu. Làm gì có mèo nào nhịn không ăn vụng được?"

Lý Mẫn Hanh hừ lạnh một tiếng, không để ý lắm. Tần Thước không biết chứ sau khi nếm được mùi vị ngon nhất thế gian, ăn gì nữa cũng đều nhạt nhẽo vô vị cả.

Sau khi bốn người cơm nước xong xuôi thì cùng đến quán bar.

Hiện tại vừa tối, người trong quán bar cũng không nhiều. Đến tám, chín giờ, người mới bắt đầu lục tục đông hơn.

Cửa quán bar có một nơi phát mặt nạ, người vào chơi đều phải mang, vì thế người trong toàn bộ quán bar, kể cả bartender đều đeo. Phối hợp với âm nhạc, bầu không khí có phần quái dị.

Chỉ có Lý Mẫn Hanh ngồi trong góc là không có mặt nạ, chỉ uống rượu.

Trước đó hắn đã gửi weixin cho Lý Đông Hách. Lý Đông Hách vẫn sẽ trả lời, thế nhưng tin nhắn cuối cùng đã hai tiếng rồi mà vẫn không có động tĩnh.

Người một nhà trò chuyện, có thể là không có thời gian để ý tới hắn.

Trong tiếng náo nhiệt ồn ào, Lý Mẫn Hanh cảm thấy có hơi cô quạnh.

"Mời em uống một ly nhé?" Một người đeo mặt nạ bí đỏ ngồi xuống bên cạnh Lý Mẫn Hanh.

Ánh mắt Lý Mẫn Hanh quét qua người cậu ta một lần. Thân hình cậu ta thon gầy, khung xương vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, giọng khàn khàn, là một thiếu niên tầm 18 20 tuổi. Một thiếu niên như thế này, trước nay vẫn được hoan nghênh trong giới.

Lý Mẫn Hanh không nói lời nào, thiếu niên liền trực tiếp cầm lấy ly rượu của Lý Mẫn Hanh lên uống. Rượu xuôi xuống theo khóe miệng cậu ta, có chút dụ người.

Nếu như là lúc trước, nhất định Lý Mẫn Hanh sẽ nắm lấy cằm thiếu niên hôn xuống, mà lúc này...

Lý Mẫn Hanh đặt chân ngồi hẳn hoi, trong ánh mắt không hề có chút hứng thú, rơi vào mắt thiếu niên chính là lãnh đạm và cao cao không thể với tới.

Đây chính là ngựa giống trong truyền thuyết ư?

Có điều như vậy tấn công mới càng có ý nghĩa.

Thiếu niên liếm liếm môi, đôi mắt sáng lên.

"Anh có muốn biết em trông như thế nào không?" Thiếu niên đột nhiên tới gần, tiếp tục hỏi.

Nói xong, cậu ta liền lấy mặt nạ xuống. Lý Mẫn Hanh thấy cậu ta có hơi quen mắt, đột nhiên nhớ ra cậu trai này chính là người trong tấm ảnh mà trước đó Tần Thước gửi cho mình.

Cũng chẳng thanh thuần giống trong ảnh, trái lại có chút lẳng lơ, chính là loại hình mà Lý Mẫn Hanh thích.

Thiếu niên đột nhiên quấn tới...

Lúc Lý Mẫn Hanh về đã là nửa đêm. Vốn hắn muốn đi thẳng về nhà mình, Lý Đông Hách không ở nhà, chỗ đó vắng ngắt. Thế nhưng quỷ thần xui khiến sao mà Lý Mẫn Hanh vẫn về chỗ Lý Đông Hách.

Lý Đông Hách đã cho hắn một chìa khóa dự phòng, vì thế hắn trực tiếp mở cửa đi vào. Chờ đến khi vào nhà, hắn sợ hết hồn, bởi vì TV đang mở. Lẽ nào có ăn trộm.

Lý Mẫn Hanh bước vào, rất nhanh đã nhìn thấy một người đang nằm trên sô pha. Người đó nằm co trên ghế, trên người chỉ đắp một tấm thám mỏng, gương mặt có chút mơ hồ dưới ánh đèn TV.

Lý Đông Hách.

Tại sao Lý Đông Hách lại trở về?

Lòng Lý Mẫn Hanh nảy lên một cái, có hơi vui vẻ.

Lý Mẫn Hanh vội vã đi tới, nhìn y đang cuộn mình có hơi đau lòng. Lý Mẫn Hanh vừa chạm đến thì Lý Đông Hách đã mở mắt ra. Mắt y mông lung do buồn ngủ, hơi híp lại nhìn Lý Mẫn Hanh một hồi lâu mới tiến lại gần ngửi người Lý Mẫn Hanh một cái, sau đó đẩy Lý Mẫn Hanh ra.

Lý Mẫn Hanh tới gần, Lý Đông Hách lại dùng chân đạp hắn, đạp cho Lý Mẫn Hanh lùi về sau hai bước.

Lý Mẫn Hanh nhận ra Lý Đông Hách giận rồi, chỉ có thể đứng đó.

"Lương Triết gọi anh đi ăn cơm. Em không ở đây, một mình anh ở lại cũng vô vị, vì thế mới cùng ăn cơm với bạn." Lý Mẫn Hanh nói.

Lý Đông Hách ngồi dậy: "Ăn cơm mà muộn thế à?"

"Sau đó lại đến quán bar của Lương Triết ngồi một hồi." Lý Mẫn Hanh nói.

"Một hồi?" Mắt Lý Đông Hách hơi nheo lại.

"Cũng không phải là một hồi, cũng khá lâu." Lý Mẫn Hanh rũ đầu, có chút chột dạ.

"Rốt cuộc là bao lâu?" Lý Đông Hách lạnh lùng nói.

Lý Mẫn Hanh tính toán một lúc: "Ba tiếng rưỡi."

"Ba tiếng rưỡi đủ để đánh vài pháo đó."

Sắc mặt Lý Mẫn Hanh lập tức thay đổi: "Không có chuyện đó đâu, anh chỉ ngồi ở đó uống rượu thôi."

Lý Đông Hách lạnh lùng nhìn hắn.

"Thật sự không có, anh thề, không tin em có thể kiểm tra." Lý Mẫn Hanh vội vàng giải thích.

Lý Mẫn Hanh muốn lại gần nhưng Lý Đông Hách lạnh lùng nhìn hắn, nên hắn chỉ có thể vô lực giải thích.

Lý Đông Hách không nói gì, ôm lấy thảm đi vào phòng.

Lý Mẫn Hanh ngơ ngác đứng đó, một hồi lâu sau mới ôm đầu ngồi xổm xuống. Hiện giờ hắn cực kỳ hối hận, sớm biết thế này đã không đi quán bar.

Lý Mẫn Hanh ngửi quần áo mình một cái, mùi rượu trên đó rất nặng. Lý Mẫn Hanh cởi áo khoác, nhanh chóng vào phòng tắm tắm một lần, lúc đi ngang nhà bếp thì nhìn thấy trên đất có đặt một túi thức ăn, rõ ràng là được mua sau khi hắn đi.

Lý Mẫn Hanh như ý thức được cái gì, vội vã vọt vào phòng ngủ. Trong phòng không bật đèn, chỉ lờ mờ nhìn thấy trên giường có một cục bự đang phồng lên.

Lý Mẫn Hanh tới nằm xuống, ôm cái cục kia.

"Lý Đông Hách, bảo bối, anh thật sự sai rồi, em đừng bơ anh mà." Lý Mẫn Hanh nói: "Anh nên ở nhà chờ em về, không nên vì không chịu được cô quạnh mà ra ngoài chơi."

"Em nhớ anh muốn về nhà nấu cơm cho anh ăn, anh lại không ở nhà. Anh biết em giận, đúng là nên giận, em phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng phớt lờ anh được không em?"

Lý Mẫn Hanh lải nhải nói một hồi, biểu đạt có hơi vụng về.

Lời tình tứ hắn nói khéo như rót, hiện giờ lại nói một cách vụng về trắc trở.

Lý Đông Hách đột nhiên kéo chăn xuống, lộ đầu ra trừng mắt nhìn Lý Mẫn Hanh: "Anh có phiền hay không hả?"

Lý Mẫn Hanh lập tức ngậm miệng, chỉ cọ cọ đầu trên người Lý Đông Hách, mang theo ý lấy lòng.

"Bảo bối, anh hơi lạnh, có thể chia cho anh một xíu chăn không?" Lý Mẫn Hanh vô cùng đáng thương nói.

Tay Lý Đông Hách lỏng ra một chút, Lý Mẫn Hanh liền vội vã chui vào.

Trong chăn ấm nóng, Lý Đông Hách cũng vậy. Trên người Lý Mẫn Hanh thì lạnh lẽo, chờ đến khi hắn tự ủ người mình ấm lên xong mới dán tới, ôm lấy Lý Đông Hách từ sau lưng.

Lý Đông Hách không để ý tới hắn.

Hôm sau trời vừa rạng sáng, Lý Mẫn Hanh đã ra khỏi giường chui vào trong bếp.

Hắn để đồ tối qua Lý Đông Hách mua vào tủ lạnh, lại lấy nguyên liệu từ ngăn giữa ra để làm bữa sáng.

Làm món gì giờ?

Bánh mì nướng?

Cháo?

Rán trứng?

Lý Mẫn Hanh lục lọi hiểu biết về các loại bữa sáng trong đầu mình.

Lý Đông Hách vừa mở mắt ra đã thấy Lý Mẫn Hanh đứng trước mặt mình.

Trên mặt người đàn ông cao to đẹp trai dính đầy tro, tay chân luống cuống nói: "Bảo bối ơi, lò vi sóng bốc lửa rồi!"

Lý Đông Hách chẳng kịp xỏ cả giày đã vội vã vọt vào dập lửa lò vi sóng. Lý Đông Hách nhìn chằm chằm vào căn bếp bữa bộn khắp nơi, lại nhìn Lý Mẫn Hanh.

Lý Mẫn Hanh rũ đầu đứng yên.

Lý Đông Hách suýt nữa giận đến bật cười, tại sao mình lại gặp phải một tên ngu thế này nhỉ.

"Lý Mẫn Hanh, hôm nay tôi nói rõ ràng lần nữa, nếu như anh dám chịch những người khác, vậy thì quan hệ này của chúng ta sẽ triệt để kết thúc, không cần anh đến quấn riết lấy tôi nữa." Lý Đông Hách lạnh lùng nói.

Lý Mẫn Hanh gật đầu liên tục.

Lúc này, điện thoại của Lý Mẫn Hanh vang lên.

Lý Mẫn Hanh không nhận, điện thoại lại vang lên lần nữa.

"Nhận đi." Lý Đông Hách nói.

Lúc này Lý Mẫn Hanh mới đi tới bắt máy.

"Anh Hanh hả? Em Tiểu Ly nè, là người hôm qua quen ở quán bar đó... Anh Hanh, em nhớ anh..."

Lý Mẫn Hanh nghe thấy giọng thiếu niên làm nũng ở bên kia điện thoại, đột nhiên cảm thấy điện thoại trong tay có hơi bỏng rát, vội vã nhìn vẻ mặt Lý Đông Hách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro