Chương 44 : Làm nũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Hách hít một hơi thật sâu sau đó đè ép hết tất cả những tâm tình lo lắng kia xuống, ánh mắt trở nên tỉnh táo, trong đó để lộ sự lạnh lẽo.

Y lái xe rất nhanh, chỉ hai mươi phút là đến chỗ cần đến.

Xe đỗ ở bãi đỗ ngầm của Club, Đông Hách đi thẳng vào. Có người chào hỏi lúc y đi vào, Đông Hách càng thêm thông thuận tiến đến.

Đông Hách đi thẳng lên lầu tới cái phòng được gửi đến điện thoại của mình, đạp văng cửa.

Quả nhiên, cửa không khóa.

Tim Đông Hách nảy lên.

Điều này cho thấy rõ ràng có người đang lập một cái bẫy chờ y nhảy xuống, nếu như Mẫn Hanh thật sự cùng người khác... Vậy y nên làm gì đây?

Đông Hách đi vào liền nghe trong không khí ngập tràn mùi vị là lạ. Rất khô, rất nóng, còn có cả mùi máu tanh, thế nhưng cũng không có mùi tình dục.

Trước mắt cũng không có hình ảnh yêu tinh đánh nhau như y tưởng tượng.

Dây đàn căng chặt trong đầu Đông Hách rốt cuộc cũng lỏng ra một chút.

Ga trải giường nhăn nhúm, Đông Hách nhìn mấy lần mới thấy trong góc tường có một bóng người cao to đang co rúm lại, cả người run lẩy bẩy, tiếng thở dốc nặng nề.

Đông Hách vội vã bước tới ngồi xuống trước mặt hắn.

" Mẫn Hanh ."

Mẫn Hanh cúi đầu không trả lời, Đông Hách nắm cằm hắn mạnh mẽ bắt hắn ngẩng đầu lên. Khi y chạm vào thân thế Mẫn Hanh thì cảm giác được người hắn rất nóng, như đang bị sốt.

Mặt Mẫn Hanh đỏ vô cùng, răng nghiến chặt như đang kìm chế thứ gì đó. Môi hắn đã bị cắn bật máu, mắt đỏ vằn lên, nhìn vô cùng đáng sợ.

Mẫn Hanh nhìn thấy y, ánh mắt sáng ngời: "Vợ à?"

Đột nhiên ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, hắn đẩy mạnh Đông Hách ra ngoài: "Mày là đồ giả! Không phải vợ tao, tránh xa tao ra một chút!"

Sức của Mẫn Hanh rất mạnh, Đông Hách ngã nhào xuống đất. Y cảm thấy cánh tay mình đau nhức, nhưng không quản nhiều đến vậy, chỉ vội vã trở lại bên cạnh Mẫn Hanh : "Mẫn Hanh , là em, em đưa anh về nhà."

Đông Hách nói xong liền hôn lên mặt hắn, ánh mắt Mẫn Hanh bắt đầu mịt mờ.

"Anh nhìn em đi, em là Đông Hách , không phải là người khác."

Mẫn Hanh sa vào nụ hôn kia, nhưng vẫn có chút chống cự. Hắn đột nhiên tát mình một cái, ánh mắt thanh tỉnh trong chốc lát. Người trước mắt hắn không đổi thành người khác, vẫn là vợ của hắn.

Mẫn Hanh chớp chớp mắt, lòng mừng như điên. Thật sự là vợ mình ư?

Hắn ôm lấy Đông Hách vào ngực mình: "Bảo bối, rốt cuộc em cũng đến đón anh rồi."

"Vợ ơi, anh không hề ngủ với người khác, em đừng bỏ anh nhé."

Người Mẫn Hanh nóng vô cùng, cứ cọ cọ trên người Đông Hách bày tỏ ý cầu hoan.

"Chỗ này không được, anh cố nhịn chút." Đông Hách nói.

Mẫn Hanh hức hức hai tiếng, nhưng vẫn dùng tia lý trí cuối cùng để kiềm chế.

"Em đưa anh về nhà."

Đông Hách dìu Mẫn Hanh lên để hắn tựa trên người mình, sau đó đỡ hắn đi ra ngoài.

Vóc người Mẫn Hanh cao to, nặng khoảng chừng gần 70kg. Đông Hách dìu hắn rất tốn sức, trên đường hắn còn muốn tự làm một hồi hoặc là bóp bóp mông Đông Hách . Y phải vất vả lắm mới đưa được Mẫn Hanh lên xe.

Sau khi đặt hắn lên ghế sau, Đông Hách vốn muốn đến ghế lại thì cánh tay đã bị kéo lại.

Sức của Mẫn Hanh rất lớn, con thú hoang ẩn núp trên người rốt cuộc cũng thức tỉnh. Hắn kéo tuột Đông Hách vào xe để y nằm trên ghế sau, mình thì phủ phục lên bên trên.

"Vợ ơi anh nhịn không được." Ánh mắt hắn vô cùng đáng thương: "Vợ, có thể không?"

Không gian trong xe quá nhỏ, Đông Hách không thích lắm, nhưng nhìn dáng vẻ cực lực ẩn nhẫn này của hắn, Đông Hách vẫn khẽ thở dài một hơi rồi tự cởi cúc áo của mình.

Cửa xe đóng lại, xe nhấp nhô theo nhịp.

Lúc Đông Hách đi ra từ ghế sau, quần áo hơi lộn xộn, trên mặt có vết ửng hồng.

Mẫn Hanh đã thanh tỉnh hơn nhiều, cứ lôi kéo y không chịu cho đi. Đông Hách lườm hắn mấy cái, Mẫn Hanh chỉ đành cố nín thân thể đang chộn rộn, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Còn tiếp tục nữa thì Đông Hách cảm giác đến xe mình cũng không lái nổi. Y không muốn qua đêm ở đây, vì thế chỉ đành dừng lại.

Đông Hách lên ghế lái, khởi động xe, về nhà.

Trên đường trở về, sự căng thẳng của Đông Hách được quét sạch sẽ, tâm tình vô cùng thoải mái. Đúng là y đã nhìn rõ thêm chút về tấm lòng mà tên ngốc này dành cho mình.

Về đến nhà, hai người lập tức đến phòng tắm tắm rửa. Lần tắm này kéo dài ròng rã một tiếng đồng hồ, lúc đi vào là Đông Hách đỡ Mẫn Hanh , nhưng khi bước ra lại là Mẫn Hanh bế Đông Hách .

Hai người sóng vai nhau nằm trên giường.

"Vợ..." Mẫn Hanh vốn có một bụng câu từ muốn nói với Đông Hách , nhưng khi quay lại phát hiện Đông Hách đã ngủ, vì thế hắn dè dặt cẩn thận tắt đèn ôm người vào ngực, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

Hôm sau khi tỉnh lại tinh thần Mẫn Hanh rất thoải mái. Đông Hách vẫn đang ngủ vùi trong ngực hắn, mắt nhắm chặt lại, ngủ rất ngoan. Mặt y ưng ửng hồng, môi cũng sưng đỏ, gương mặt vô cùng đẹp đẽ, Mẫn Hanh cứ si mê ngắm y như thế.

Hắn vốn có rất nhiều thứ muốn nói với Đông Hách .

Rốt cuộc Đông Hách cũng mở mắt ra. Mắt y hơi mơ màng híp lại nhìn Mẫn Hanh hồi lâu mới tỉnh táo.

Mẫn Hanh sán lại gần hôn y, lại bị đẩy ra.

"Râu đâm vào kìa." Giọng Đông Hách khàn khàn mềm mại.

Mẫn Hanh vuốt vuốt cằm mình, đúng là râu đã mọc lún phún, sau đó hắn cụng trán mình vào trán Đông Hách .

Hai người quấn quít nhau một lúc.

"Bảo bối, anh bị bắt nạt." Mẫn Hanh oan ức rưng rưng nói.

Dáng vẻ này của hắn cứ như một đứa bé đi học bị bắt nạt, sau đó về nhà cáo trạng. Vóc người hắn lớn, bày ra cái vẻ này đúng là có chút tương phản manh.

"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Đông Hách hỏi.

"Hôm qua anh hẹn Tần Thước gặp nhau ở Club. Anh giáo dục Tần Thước một trận để cậu ta đừng đi đánh Diệp Phụng nữa. Sau khi tách ra, anh lại gặp Cận Đình ở cửa, gã đó bảo anh cùng đi uống một ly. Anh không ngờ gã lại dám bỏ thêm đồ trong rượu, còn tìm người đến... Suýt nữa anh đã cho rằng người đó là em, sau đó anh thấy không đúng. Trên người kẻ đó có mùi nước hoa, nào đâu thơm thoang thoảng được như vợ mình. Anh tát mình một cái, quả nhiên sau khi thanh tỉnh liền thấy kẻ đó không phải là em. Anh muốn đánh cậu ra, cậu ta chạy mất." Mẫn Hanh càng nói càng uất ức: "Vợ, lúc anh chờ em đến đón thật sự rất khó chịu."

"Anh ngốc hả, đuổi đánh người ta chạy mất làm gì. Đưa đến cửa không cần thì phí, anh cứ giải quyết trước sau đó lại nói." Đông Hách nói.

Mẫn Hanh sửng sốt một chút, nhất thời không hiểu nổi: "Ý vợ là có thể..."

"Hứ, sao không thể? Trước đây không phải anh cũng chịu à?"

Mẫn Hanh cúi đầu liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Đông Hách liền biết mình bị đùa bỡn, vội vàng nói: "Vừa nghĩ đến chuyện mình biến thành một đứa bé đáng thương bị vợ bỏ, anh chẳng còn hứng thú gì nữa."

Mẫn Hanh vùi đầu vào cổ Đông Hách : "Bảo bối, hiện giờ cả thân cả tâm của anh đều là của em."

"Ai muốn dưa chuột nát của anh chứ."

"Hu hu."

"Anh ngốc như vậy, đáng đời bị người bắt nạt."

Mẫn Hanh càng thêm tủi thân: "Hu hu hu."

Rõ ràng là Cận Đình làm chuyện xấu, hắn tố cáo với Đông Hách , thế mà lại bị nói ngốc.

Đau lòng quá man.

"Hôm qua anh có làm gì với người kia không?" Đông Hách hỏi.

Mắt Mẫn Hanh đảo loạn, có chút chột dạ: "Đại khái là hôn một cái."

Đông Hách nhìn hắn.

"Hình... Hình như còn bóp mông một cái."

Đông Hách có chút đố kỵ, đột nhiên nhào lên cắn một miếng lên môi hắn, lại cầm tay hắn đặt lên mông mình.

"Của em có phải thích hơn không?"

Căn bản không cách nào sánh được, toàn thân vợ mình chỗ nào cũng hoàn mỹ!

"Bảo bối, tên Cận Đình này thật xấu, trong giới này anh chưa từng gặp kẻ nào buồn nôn như vậy."

Trong giới này có bao nhiêu sạch sẽ? Kẻ ngốc này không chỉ ngốc mà còn đơn thuần.

"Vậy sau này cách xa hắn ta một chút."

Mẫn Hanh nuốt không trôi cơn giận này: "Anh không cam tâm."

"Vậy em đi đánh gã một trận nha?"

Mẫn Hanh lập tức chuyển từ mode oan ức sang mode bá đạo: "Bảo bối, em không dược phép đi, anh không cho phép em gặp gã nữa!"

"Được, người ghê tởm như vậy sau này phải cách xa thật xa, nếu như không cẩn thận đụng phải thì phải đi đường vòng, không được phép tiếp xúc với gã, cũng không cho nói chuyẹn với gã." Đông Hách nói, "Ai không làm được phải gọi người còn lại là "Ba ba"."

HIện giờ Đông Hách cũng ghê tởm Cận Đình chết đi được. Y cảm thấy Cận Đình chẳng có bao nhiêu yêu thương mình, năm năm ở chung kia cũng có thể nhìn thấy. Sau này cứ quấn lấy có thể là vì không cam lòng, giờ còn làm những chuyện vô liêm sỉ với Mẫn Hanh như vậy. Có lẽ tâm lý của Cận Đình chính là tôi không có được thì đừng hòng ai có, không ăn được thì đạp đổ.

Đông Hách buồn nôn cực kỳ.

Có lẽ mình cũng chẳng yêu Cận Đình bao nhiêu, chỉ là chấp niệm thời thanh xuân, mà bây giờ chấp niệm ấy cũng biến mất không còn tung tích.

Đáng thương cho tên ngốc bự con này, bị gã ta xoay vòng vòng.

Đông Hách giơ tay ra xoa xoa đầu hắn.

"Ngốc thế này, sau này em sẽ không để người ta bắt nạt anh nữa."

"Bảo bối, vậy em bảo kê cho anh ha."

Hai người lẳng lặng nằm trên giường, đột nhiên Mẫn Hanh thấy trên cánh tay của Đông Hách có một đoạn bầm đen, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

"Đây là đứa nào làm?" Da Đông Hách màu mật ngọt ngào , vết bầm kia hiện lên càng đậm đến nỗi lệch với màu da. Mẫn Hanh vô cùng đau lòng: "Bảo bối, nói cho anh biết đi, anh sẽ đi đánh nó nhừ đòn."

Đông Hách nói "Hôm qua em dìu anh thì anh đẩy em ra, đập vào tường."

Mẫn Hanh ngây ngốc một hồi, sau đó đấm mạnh lên tường một cú: "Hóa ra là nó."

Đông Hách không nhịn được cười, mẹ nó tên ngốc này đùa vui quá.

Mẫn Hanh lại đánh mình một trận: "Còn nó nữa."

Đông Hách vùi mình trên ngực hắn không nhịn được bật cười thật to, cười đến mức nước mắt ứa ra. Mẫn Hanh ôm lấy y, sau đó hôn xuống.

Hai người chẳng ai chú ý đến việc mình đã đánh răng chưa.

Mẫn Hanh không muốn nhìn thấy Cận Đình nữa, nhưng không nuốt trôi được cục tức này, liền tải một tấm ảnh Cận Đình trên Baidu xuống rồi gửi cho anh mình: "Anh, thằng này đáng ghét lắm."

Đông Hách dọn lại nhà mình lần nữa, vơ hết những món đồ liên quan đến Cận Đình ném sạch vào thùng rác.

Hôm nay là thứ bảy, hai người họ không đi đâu hết, ở nhà nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày mai, cả nhóm HT và đoàn đội sẽ bay đến thành phố Y để quay MV.

Buổi tối, Đông Hách nhận được một tin nhắn của Khúc Tuấn, trong đó nói đi thành Y phải cầm theo đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Mẫn Hanh liếc nhìn một chút, trong lòng hơi đố kỵ, nhưng vẫn có chút chờ mong. Sau những ngày tháng trước, hắn chỉ muốn liều mạng show ân ái với vợ mình, show đến mức người ta phun máu đầy mặt, như vậy sẽ không còn ai mơ ước vợ hắn nữa.

Mẫn Hanh nghĩ, sau đó lén lút nở nụ cười ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro