Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Anh không muốn mình mất đi màu sắc duy nhất trong cuộc sống, để tương lai chỉ còn lại hai màu đen trắng."

"Màu sắc duy nhất."

Trước mắt tôi đột nhiên hiện ra những người phụ nữ kiều diễm bên anh,  rồi bật cười anh luôn có những cô nàng xinh đẹp vây quanh , thì lấy gì có thời gian nghĩ đến một thằng nhóc như tôi .

"JinYoung, những năm xa nhau, mỗi ngày anh đều sống trong mâu thuẫn, muốn gặp em, lại sợ gặp em..." Cảm giác này đã từng quen thuộc như vậy... Tôi kìm nén mình không được ngả lòng bởi những lời dịu dàng đó.

Tôi là người không thể xa rời công việc, buổi chiều phòng kinh doanh họp tổng kết tháng, dù cho anh phản đối, tôi cố chấp đến công ty. Vì sự kiên trì của tôi, anh đưa tôi đến trạm tàu điện ngầm.  

  Hội nghị tổng kết tháng lúc 4 giờ chiều, tôi không ngờ Jackson cũng tham gia.
Giám đốc Minho làm tổng kết công việc trong tháng và sắp xếp công việc tháng sau, sau đó là phát biểu của từng người. Jackson đánh giá công việc của mỗi người trong tháng. Giám đốc Minho trước kia không hề nói Jackson sẽ tham dự hội nghị tháng. Nghĩ đến kỳ vọng của anh ta về tôi, trong lòng tôi có chút hổ thẹn.

Tôi ghi chép lại cẩn thận, sợ để bỏ sót từng chi tiết mà Jackson nói. Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người đều ra về, tôi vẫn đang chỉnh sửa lại những thứ đã ghi lại trong máy tính.
Jackson ngồi xuống bên tôi, tôi ngẩng đầu lên phát hiện anh đang nhìn bút và sổ trong tay tôi.

"Có thấy vất vả quá không?" Giọng anh rất nhẹ, hoàn toàn khác mọi khi, tôi vội lắc đầu.


"Vậy thì tốt, anh luôn cảm thấy làm kinh doanh có thể để ý chí con người kiên cường hơn!" Anh vừa nói vừa nhìn tôi thăm dò, khiến tôi có cảm giác mình dường như thay đổi rất nhiều so với trước kia.

Ăn linh tinh bên ngoài, rồi lên tàu điện ngầm về ngôi nhà nhỏ.
Tôi tự nhủ, sau khi qua khủng hoảng kinh tế lần này nhất định sẽ thuê nhà ở một khu đô thị mới điều kiện tốt hơn để ở.
Jackson nói đúng, có áp lực mới có động lực.
Tôi móc chìa khóa trong túi, hạ quyết tâm, nhất định cố gắng hết mình trong tháng sau, cố gắng dọn khỏi nơi này.
Không có gì là không làm được, chỉ là không dám nghĩ.
Ai ngờ đang lúc tôi giận dữ bất bình với cuộc sống, chiếc giầy của tôi bị trượt nước khi bước lên bậc cửa, tôi ngã bổ nhào kêu lên đau đớn.  


  Tôi thử đứng dậy nhưng vừa động người đã đau thấu xương. Tồi tệ, bong gân rồi. Tối qua mưa to như vậy, trên bục đọng đầy nước, khả năng bị trơn trượt là rất lớn, sao tôi lại không chú ý chứ?

Phòng bị dột, nước mưa vẫn nhỏ xuống, khi không thuận lợi, làm gì cũng đen đủi.

Trời đã tối hơn, tôi chịu đau ngồi một lát, sau đó hơi cử động, đau đớn không những không giảm nhẹ mà càng ngày càng khó chịu.

Đang đau đớn chẳng biết làm gì thì, lại nhìn thấy phía xa có một chiếc xe quen thuộc đang tiến đến, đèn xe tắt, một người con trai tuấn tú bước ra, lại là anh ta.

Lúc này, nói là tim không đập nhanh thì chỉ là lừa dối chính mình.
Tôi nhìn theo bước chân anh ta tiến đến, trong lòng ấm áp.

"JinYoung!" Anh ta nhìn thấy tôi, chạy về phía tôi, muốn đỡ tôi dậy.

"A", chỉ cần hơi nhúc nhích lại đau đớn.

"Tôi bong gân chân rồi." Tôi than, dùng ngón tay chỉ chân phải.
Anh nhìn chân phải của tôi, tháo giầy cho tôi, động tác rất nhanh, vẫn khiến tôi không thể chịu đựng.
"Lớn như này còn không cẩn thận! Không biết những năm qua em sống thế nào?" Anh ta cau mày, bế tôi, đi nhanh về phía xe, mở cửa, đặt nhẹ tôi lên đó.  

 Xe lao đi chừng bốn mươi phút, chúng tôi đến bệnh viện lớn.

Kết quả kiểm tra thật đau lòng, bác sỹ nói tuy không gãy xương nhưng dây chằng bị thương nghiêm trọng, cần ở trên giường nghỉ dưỡng mười ngày.

Mười ngày? Có nhầm lẫn không vậy? Tôi không lo lắng cho cái chân mà lo lắng nếu tôi nằm một tuần trên giường có nghĩa là không thể hoàn thành chỉ tiêu kinh doanh của tháng sau.

"Bác sỹ, ở đây các vị bó bột cũng cần đạt doanh số mỗi tháng, số lượng tiêu thụ liên quan trực tiếp đến thu nhập của các vị không?"
Nam bác sỹ khoảng 40 tuổi, nghe tôi nói như vậy liền cười lên, "Không muốn giấu cậu, cả ngày hôm nay tôi đã đắp 200 thạch cao bó bột, lương mỗi tháng giống nhau. Chỉ là chân cậu nếu không đắp thạch cao, sau này sẽ thường xuyên bong gân, nên phải đắp, sau khi về nhà, ít xuống đất, đừng làm việc, cũng đừng để dính nước.

Không kịp giải thích,  Mark đã đồng ý với bác sỹ.

Sau khi lên xe, tôi cảm giác phương hướng không đúng.

"Mark, phiền anh đưa tôi đến chỗ YuGyeom."

Tôi vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi gọi cho YuGyeom. Dường như là đồng thời, anh ta đưa cánh tay ra, cướp điện thoại của tôi, ném sang một bên. Tôi cố gắng giằng lại, Mark nói: "Giờ sắp lên đường cao tốc rồi, em không muốn xảy ra sự cố giao thông thì tốt nhất ngoan ngoãn ngồi yên." Khi anh ta nói câu này, tôi thấy rõ anh ta đang lừa tôi.

"Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?" Tuy nói vậy nhưng trong lòng tôi sớm đã biết.
"Đến nơi em sẽ biết!" Anh xoay vô lăng, xe rẽ nhanh sang làn xe bên phải, tôi bị đau chân, còn người này như đang rất vui.

Nhà anh ta ở khu đô thị cao cấp xa hoa trong trung tâm thành phố Seoul, bốn tòa chung cư cao 30 tầng bao quanh một vườn hoa rộng. Có đài phun nước, núi giả, cỏ xanh, ở đây tấc đất tấc vàng thật xa hoa.

Thang máy lên thẳng tầng 26, anh ta cõng tôi, đưa ngón trỏ ra, ấn lên máy vân tay ở bên phải cửa, cửa liền mở ra. Trước mặt là cửa sổ sát đất, cảnh đêm ở Seoul đều trong tầm mắt, giống như những đám mây đang lướt nhẹ đều đang ở trước mắt tôi.

Căn hộ rộng khoảng 300m2. Phong cách thiết kế đơn giản, hiện đại, ngăn cách hợp lý các phòng. Giá căn hộ ở đây đứng ở vị trí đầu trong cả nước, một nhân viên bình thường dùng lương cả năm không mua nổi 1m2.

Nhớ sau khi tôi và anh tốt nghiệp, luôn coi việc mua nhà là đại sự hàng đầu, có lẽ với anh giờ đây ước mơ ngày đó thật nhỏ bé, thật nực cười.  


 Đợi anh cẩn thận đặt tôi lên sofa bên cửa sổ, tôi hỏi "Đây là nhà anh?"

"Nếu em muốn, đây là nhà em."

Nhà tôi? Ở đây?

Nỗi đau khó nói thành lời trào dâng, tôi mong muốn biết bao có một ngôi nhà thuộc về mình, không cần hào hoa như này, chẳng cần rộng rãi đến vậy, chỉ cần giống như nhà nhỏ tôi đã sống suốt ba năm qua là được. 

"Không muốn"


Tôi nói chắc như đinh đóng cột. Trong cuộc sống hiện thực, tôi quen từng bước từng bước chắc chắn. Tất cả ở đây chỉ khiến tôi lạ lẫm, bất an. Giấc mộng dù có đẹp, có tốt, nhưng xa xôi, không chân thực, chẳng liên quan đến tôi.

Lại lần nữa đọc được sự thất vọng trong mắt anh. Anh không tiếp tục tranh cãi với tôi vấn đề này, anh nói "Anh giúp em chuẩn bị nước tắm", nói xong quay người đi vào trong. Khi anh đi ra, trên tay cầm áo của anh đưa vào tay tôi .

Không thể cử động, anh bế tôi vào phòng tắm. Sợ tôi không biết điều chỉnh nhiệt độ, anh tự mình chuẩn bị nước sẵn cho tôi, nước phun ra làm ướt ống tay áo anh, anh cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ lên cao, sợ tôi bị lạnh.

Cuối cùng anh cầm một chiếc túi bảo quản to, giúp tôi bọc lại chỗ bó bột, sau đó bế tôi lên cạnh bồn tắm, để chân vắt phía ngoài, đưa sữa tắm và dầu gội vào tay tôi.

Tôi cảm giác mặt mình nóng bừng, hơi cúi đầu, nhưng đợi hồi lâu anh vẫn đứng nguyên đó. Tôi cau mày nhìn anh, anh mới ngượng ngùng nói: "Có cần giúp đỡ không."

Mặt tôi đỏ bừng, tuy tôi biết anh chỉ là không yên tâm vì chân bị thương của tôi.
"Không cần..."  

  "Vậy anh ra trước", khi cửa phòng đã khép vào, tôi bất giác thở phào. Cố gắng cởi quần áo, hôm qua chưa tắm, lại ra nhiều mồ hôi, trên người dính dính khó chịu.

Nước trong suốt, từ từ lưu động ở đầu ngón tay tôi. Tôi nhìn vào gương

Năm tháng không làm thay đổi dung mạo của tôi .nhưng lại thay đổi trái tim tôi.

Cẩn thận xoa sữa tắm lên người, sau đó bắt đầu gội đầu. Công tắc vòi nước ở bên tay, tôi ấn, ai ngờ nước phun ra thật lạnh, toàn thân tôi co ro, chân phải lại đau nhói.

"A", tôi kêu lên nhưng không phải rất to.

Cửa phòng tắm mở ra, "Em sao vậy?" Anh bước vội vào, lo lắng.
Tôi cố gắng giấu mình trong nước, tim đập nhanh.

Anh đứng yên đó nhìn tôi, đôi mắt sâu lúc sáng lúc tối. Trong hơi nước mập mờ, tận sâu nơi mắt anh có ánh sáng lóe lên như giọt nước. Nước từng giọt từng giọt chảy xuống tóc tôi.

Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh, lúng túng, "Tôi không biết điều chỉnh nhiệt độ."
Không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy âm thanh rất nhẹ phát ra từ cổ họng anh, sau đó nghe anh nói: "Anh giúp em!"

Anh đi đến, sau đó ấn công tắc bên cạnh tôi, nước được chỉnh đến nhiệt độ vừa phải. Ngón tay thon dài của anh lấy dầu gội, vò nhẹ mái tóc của tôi.

"Không cần, tôi tự làm." Tôi đưa tay ra ngăn anh

"Nhắm mắt lại", giọng anh dịu dàng có chút vỡ vỡ, khiến tôi run lên, ngoan ngoãn nhắm mắt. Dòng nước ấm nóng từ đầu từ từ chảy xuống, trượt xuống theo ngón tay anh.

Trong phòng tắm yên tĩnh, ngoài tiếng nước chảy, trái tim tôi cũng như muốn nổ tung.
"Anh giúp em thay nước."
Tôi cuộn người lại, cúi đầu xuống. Thay nước một lần, mang theo bọt sữa tắm trên người tôi, cả thân hình lộ ra trong bể nước trong suốt. Tôi nghe thấy tiếng thở nhẹ của anh, dường như đang khống chế cái gì đó. Sau đó anh với chiếc khăn tắm trắng như tuyết quấn lấy phần thân dưới của  tôi.  

  Chưa kịp phản ứng, đã bị anh bế ra khỏi phòng tắm, không hề làm đau chân tôi.

Trong phòng ngủ, vẫn là cửa sổ sát đất, chiếc rèm sa tanh màu cà phê rủ xuống, bay nhẹ khiến cả gian phòng mang màu sắc như mộng ảo.

Anh đặt tôi vào giữa giường, dường như đã nhẫn nhịn đến đỉnh điểm, đưa bộ đồ của anh kẹp dưới nách cho tôi, nói "Em tự mặc đồ nha, anh đi lấy thuốc cho em."

Tôi nắm chặt chiếc khăn quấn trên người "ừm" một tiếng.

Anh dường như không thể dừng lâu hơn trước mặt tôi, quay người đi ra, theo đó là cửa đóng sầm lại.

Hồi lâu anh vẫn không quay lại, lúc trước hoảng loạn, hoàn toàn không biết trời đã rất tối. Tôi mặc áo của anh, nằm giữa giường, cảm giác thoải mái lan tỏa trong tôi, dịch máu trong cơ thể cũng như đang hưởng thụ sự dễ chịu. Tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Khi mở mắt ra, anh đã ngồi trước giường, trên người tôi còn đắp một chiếc chăn không biết từ khi nào.


  Anh đã thay đồ, dưới ánh đèn mông lung, khuôn mặt quen thuộc càng trở nên tuấn tú.

Anh nhìn tôi thật lâu, tôi cuối cùng cũng bại trận, ho khẽ, lên tiếng trước: "Muộn rồi, tôi muốn ngủ rồi!"
"Đợi em ngủ rồi anh sẽ đi." Anh nói thành khẩn, khiến sự cảnh giác và căng thẳng trong tôi dịu đi.
Lần mở mắt sau đó đã là sáng sớm ngày hôm sau. Xin nghỉ, nằm trên giường, tim tôi như bị chú mèo nhỏ cào xé, giá mà cái chân trong một đêm sẽ khỏi thì tốt biết mấy.

"JinYoung, ăn sáng nào!" Anh bưng một chiếc bàn ăn nhỏ vào, đặt trước mặt tôi.

Tôi nhìn lên bàn, một đĩa trứng chiên hun khói, vài miếng bánh mì mạch, một cốc sữa bò.
Trứng chiên làm rất ngon, lửa vừa phải.
"Trưa anh gọi điện cho nhà hàng mang bữa trưa cho em, em nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe, không được đi lung tung, tan ca anh sẽ mang bữa tối về."  

  Chuyển đến chỗ anh, tôi có thể cảm nhận được anh đang cố gắng bù đắp, nhưng tôi không những không thích ứng mà lại rất muốn thoát ra.

Mọi thứ ở đây đã từng là mộng tưởng của tôi và anh, nhưng giờ anh đã thực hiện được giấc mơ đó nhưng lại không còn liên quan đến tôi.
Với tôi, hạnh phúc là cùng với người mình yêu lên mục tiêu, sau đó cùng nhau phấn đấu, là quá trình bắt đầu từ con số 0 đi đến thành công mà không phải theo đuổi một kết quả đơn thuần.

"Mark, bình thường anh sống như thế nào cứ tiếp tục như vậy, không cần cố thay đổi vì tôi." Tôi chỉ chiếc gậy chống bên cạnh, nói với anh: "Trong tủ lạnh có gì, tôi tự giải quyết là được, không cần quá phiền phức!"

"Tủ lạnh chẳng có gì, nếu em muốn mau đi được tốt nhất ngoan ngoãn ở trên giường, đừng đi lung tung." Nói xong anh đưa cốc nước đã đặt ống mút đến bên miệng tôi.

"Tôi năm nay đã 23 tuổi rồi, nhờ phúc của anh nên đã trải qua một cuộc tình thất bại, những lời ngon ngọt, anh hãy giữ lại cho những cô gái bên cạnh anh đó . Còn tôi dù gì tôi cùng là một thằng con trai không cần phải nghe anh dậy bão những điều đó."

Tôi đã từng luôn nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian, là chính anh đã phá vỡ hạnh phúc đó, nhưng giờ vẫn nói với tôi những lời này, sao tôi có thể tin? Huống hồ dù anh nói là thật lòng, cho đến hôm nay tôi nhất định phải đón nhận sao?

"Park JinYoung, em nhất định phải hiếu sai lệch ý của anh sao?"

Vấn đề được mở ra, tôi hỏi, "Tôi ở chỗ anh có gây ra phiền phức không cần thiết cho anh không." theo suy đoán, trong ngôi nhà sang trọng này nhất định anh thường xuyên qua đêm với nhiều người khác, sự tồn tại của tôi nhất định gây phiền phức cho anh.

Anh đang ăn trứng rán, buồn buồn nói: "Không!"

"Nhà em thuê, anh đã giúp em trả lại rồi!" Anh thản nhiên, tôi mở to mắt nhìn anh. Căn nhà nhỏ tuy rẻ, nhưng tôi đã trả tiền một quý, mới chỉ ở có hai ngày mà thôi. Anh không thương lượng với tôi đã trả phòng, đợi chân tôi khỏi lại phải tìm nhà sao?

Trong lòng thở dài, tôi không kìm nén nổi, "Mark, anh hơi quá rồi."
"Mấy ngày nữa sau khi anh rời khỏi Seoul, căn nhà này không ai ở, em muốn ở bao lâu cũng được, không ai làm phiền em kể cả anh."  


  Tôi biết anh không thể ở mãi trong công ty còn ở Seoul, nhưng không ngờ anh muốn để lại nhà cho tôi.
"Ừm, tôi sẽ sớm tìm nhà để chuyển", bữa sáng kết thúc bằng sự im lặng.

Anh đi làm, trong ngôi nhà xa hoa trống trải chỉ còn lại tôi


~ End Chap 19~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro