Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tôi đã đến nhà anh một lần, là một khu đô thị cao cấp ở ngay trung tâm Seoul.  

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Tôi mua hoa quả và bánh yến mạch. Ấn chuông bên cửa, cửa nhanh chóng được mở ra. Đèn ở lầu sáng lên.

Một người con trai đã đứng ở cầu thang tầng 2 đợi tôi, chiếc bóng dài đổ hình trên cầu thang.

"Jaebum."

Khi lần gặp mặt đó, chúng tôi không kịp nói riêng với nhau một câu. Mà trước đó khi đi cùng trong xe, anh đã vẽ ra tương lai hạnh phúc cho tôi và anh.

Thực ra vì việc xảy ra không lâu trước đây, nhưng giờ nghĩ lại đã là quá khứ.

Anh mỉm cười, "JinYoung, em đến rồi!" Nói xong, anh đưa tay giúp tôi cầm đồ.

Dưới ánh hoàng hôn, tôi chăm chú nhìn anh, anh đã gầy đi nhiều.

Vào nhà anh tôi mới phát hiện, tất cả đèn đều không bật, ánh lửa từ hai cây nến màu bạc trên bàn ăn phát ra ánh sáng mông lung.

Trên bàn ăn kiểu châu Âu đặt một bánh kem lớn, bên trên viết "Sinh nhật vui vẻ". Một bên bàn đặt một bó hoa hồng màu đỏ to và một chai rượu vang, hai chiếc ly.

Tôi bất ngờ, "Hôm nay nhà anh tổ chức sinh nhật cho ai sao?"

"Ừm, sinh nhật anh."

Ồ, tôi hơi bối rối, mấy năm nay tôi còn quên cả sinh nhật của mình, nên không hề có chút ấn tượng về sinh nhật của anh.

"Sinh nhật vui vẻ!" Tôi trách mình không chuẩn bị quà.

"Anh rất vui vì sự xuất hiện của em. Anh còn cho rằng từ nay về sau em không muốn gặp anh nữa, nhưng có khi anh lại nghĩ nếu anh có thể khiến em giận thật thì chứng tỏ em vẫn quan tâm đến anh."

Anh ngập ngừng, mặt cười cười, "Nhưng, anh giờ mới biết JinYoung là một người con trai tàn nhẫn."

Mặt tôi nóng bừng, không hiểu "tàn nhẫn" trong câu nói của anh là ý gì.

"Đêm hôm đó, anh gửi tin nhắn cho em, nói là anh đang ở sông Hàn đợi em, nếu em không đến, anh sẽ đứng đó suốt đêm."

"Anh nghĩ dù em không đến cũng sẽ gọi cho anh, nhưng không."

Nhớ ra rồi, đêm đó Mark cầm điện thoại của tôi, anh ta chắc chắn nhìn thấy tin nhắn đó, sau đó tắt điện thoại. Tôi có chút áy náy nhìn Jaebum nhưng lại nghĩ nếu Mark không tắt máy, tôi sẽ đi gặp Jaebum không?

Không! Đương nhiên là vậy, nhưng tôi sẽ khuyên anh đi về. Mark làm như vậy rất dứt khoát nhưng lại không hề chú ý đến cảm nhận của Jaebum.

Lúc này anh kéo ghế cho tôi ngồi xuống, mở rượu vang, rót đầy một ly rượu, ly kia chỉ rót một nửa.

Anh đưa rượu vào tay tôi, "Uống với anh một chút!"

Tôi nhận ly rượu, nỗi đau, sự cô đơn của anh không hề tan theo từng ngụm rượu mà ngược lại cảm giác thất bại càng rõ.

Là mẹ anh muốn anh làm đám cưới với , con trai ông đổng sự trưởng. Của công ty anh" Youngjae từ nhỏ đã rất thân với anh, ba cậu ấy là chiến hữu của ba anh. Youngjae là vị hôn phu mà ba anh chọn cho anh trước lúc lâm chung. Nhưng anh chỉ coi cậu ấy như em trai, không có chút tình cảm nào."

"Cho đến khi gặp em, anh mới cảm nhận được cảm giác rung động trước một người. Nhưng rất nhanh sau đó anh phát hiện em từ chối mọi sự theo đuổi, anh luôn nghĩ trong lòng em có thể có sự tồn tại của một người khác. Nên anh muốn trước khi em quên hẳn người đó, lặng lẽ ở bên em, bảo vệ, chăm sóc em."

"Khi anh thấy Mark làm tổn thương em, anh hạ quyết tâm, từ nay về sau sẽ không để em bị tổn thương. Anh nóng lòng nói với gia đình quyết tâm lấy em. Nhưng anh không ngờ mẹ lại nói những lời đó với em .

"JinYoung, xin lỗi, anh đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, mới khiến em bị sỉ nhục."

"Jaebum, không phải lỗi của anh", tôi thành tâm nói.

Tửu lượng của anh không tồi, vừa nói với tôi vừa rót rượu, chai rượu chẳng mấy đã chỉ còn nửa chai. Đột nhiên sắc mặt anh rất xấu, dùng tay ấn lên phần dạ dày, trán đầm đìa mồ hôi.

"Jaebum, anh sao vậy?"

"Không có gì, gần đây dạ dày khó chịu."

"Vậy sao anh còn uống rượu."

Anh đột nhiên kéo tay tôi: "JinYoung, em nghe anh nói nhưng không cần em trả lời! Nếu người nhà anh không còn phản đối chúng ta, em cũng chưa tìm được một nửa thích hợp, có thể cho anh cơ hội không?" Anh nắm tay tôi chắc hơn, dường như khó chịu hơn, mồ hôi cũng ngày càng nhiều.

"Jaebum, anh rất khó chịu phải không? Em dìu anh lên giường nằm?"

"Không cần, ở đó có thuốc, đưa cho anh là được." Anh buông tay tôi, dùng ngón tay chỉ lên bàn trà trước sofa. Tôi rót nước cho anh, nhìn anh nuốt viên thuốc. Một lát sau có vẻ không còn đau đớn như trước đó, tôi mới yên tâm dần.

Thời gian đã rất muộn, tôi đứng lên tạm biệt anh.

Vì sự kiên quyết của tôi, anh cũng không cố chấp đòi đưa tôi về.

Khu đô thị này rất đẹp, tôi tản bộ trong gió.

"Ở đây không tiện bắt xe, chúng ta đi về phía trước." Nhưng mới được vài bước anh lại ôm lấy tôi từ phía sau, tôi bất ngờ, "Jaebum..."

"JinYoung, đừng động!" Trong giọng nói của anh là sự khẩn cầu và nỗi buồn, khiến tôi bối rối đứng chôn chân ở đó.

Phía sau là tiếng còi xe inh ỏi, Jaebum buông tôi ra, chúng tôi cùng quay lại, biển xe quen thuộc, chưa kịp kinh ngạc, xe đã dừng bên tôi, cửa xe mở ra, tiếp theo đó là giọng nói lạnh lùng: "Lên xe."

Jaebum bất ngờ: "JinYoung? Em..."

Tôi biết anh đã hiểu lầm, Mark cũng hiểu lầm.

Tôi bối rối tạm biệt anh, ngồi trong xe Mark, quay đầu nhìn lại. Jaebum vẫn trong tư thế cũ đứng yên đó.

Trên đường, Mark không nói với tôi một câu, tôi có thể cảm giác được xe chạy với tốc độ nhanh hơn cả hôm đưa tôi đi viện.

Con người này, đúng là điên rồi.


Đợi khi tôi bước vào căn hộ chung cư, anh tức tối với tôi, nói với tôi bằng giọng lạnh lùng: "Em không yêu anh ta thì tránh xa một chút! Em như này sao có thể để anh ta quên hẳn em?"

"Hôm nay là sinh nhật của Jaebum... sự việc không..." Tôi muốn giải thích, nhưng đột nhiên không thích cảm giác bị chất vấn, tôi hỏi lại, "Sao đột nhiên anh lại xuất hiện, không phải đã rời khỏi Seoul rồi sao?"

Sao lại tình cờ vậy chứ, trước kia Jaebum nói hôm qua mới về Seoul, lẽ nào anh ta vì biết chuyện nên cũng về Seoul?

"Sao anh biết nơi Jaebum sống?" Tôi tiến gần hơn, nhìn anh hỏi.

"Anh sợ em bị lừa, nên chú ý anh ta." Mark giận dữ kéo cà vạt, tiện tay ném lên sofa phía sau.

"Mark, anh nghĩ ai củng đều như anh sao?"

Anh ngạc nhiên nhìn tôi một phút.

"Dù tôi và Jaebum đích thực có chuyện gì thì sao nào? Jaebum là bạn trai cũ của tôi . còn anh là ai sao có quyền mắng tôi?

Anh điên lên vì tôi: "Sao lại giống nhau?!"

"Có gì không giống nhau? Mark, việc của tôi anh không có tư cách can thiệp. Dù tôi thiệt thòi, bị lừa cũng là việc của tôi."

"Park JinYoung..." Ngực anh phập phồng dữ dội, quay người, đi về phòng ngủ, đóng rầm cửa, cửa khép lại.

Tôi lấy điện thoại ra, đọc kỹ, hóa ra điện thoại của Jaebum bị cho vào danh sách chặn cuộc gọi.

Đều là kiệt tác của anh ta.

Khi bị đánh thức bởi ác mộng đã là nửa đêm, đầu đau, tôi cố gắng xuống khỏi giường, muốn rót nước uống. Khi qua phòng khách lại thấy như có ai đó ngồi ở sofa.

Tôi giật mình.

"Uống nước?" Anh đã thay đồ, đứng lên, đi đến bên máy uống nước, rót nước đưa tôi, "Em nằm mơ sao?"

Anh cách tôi rất gần, thân hình cao, tôi dường như có thể ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người anh. Cúi đầu, uống một hơi nước trong cốc, sau đó tôi lạnh nhạt: "Phải, mơ thấy mẹ anh!"

Đúng là ác mộng, không biết có phải vì trước khi đi ngủ cãi nhau với anh nên mơ đến việc đã xảy ra trước khi anh bỏ đi.

Anh ôm nhẹ lấy tôi, thở nhẹ, giọng nhu hòa, như chưa từng có chuyện cãi cọ, "Mơ gì?"

Mơ thấy mẹ anh .

Nhưng anh chưa từng tin tôi.

Nhìn tôi im lặng không nói, trong mắt anh có điều gì đó không nói thành lời, con người anh trong giây phút đó thật lạnh lùng.

Đột nhiên anh dùng lực kéo tôi, tôi ngã vào lòng anh, "JinYoung..." Anh gọi tên tôi, trong giọng nói có cả sự bất lực và thương xót. Đó là khoảng cách gần nhất giữ chúng tôi sau khi chân tôi khỏi

Có lẽ là vì đêm tối, có thể vì tiếng thở dài của anh, có thể vì tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cơn ác mộng, tôi không vùng vẫy, dựa đầu lên ngực anh, như vậy mới cảm nhận được hơi ấm.

Toàn thân anh run lên, hai cánh tay ôm chặt eo tôi, tôi quay cuồng, đợi khi tôi tỉnh táo lại phát hiện anh đã bế vào phòng ngủ, nằm trên giường lớn.


Đêm đã rất sâu. Cằm anh, cắm lên da tôi ran rát, chỗ bị anh cắn càng đau hơn.

"Mark, thả tôi ra.", tôi cố gắng vùng ra. Rõ ràng là phản kháng nhưng thân thể đã không còn bị sự chi phối của lý trí. Anh cởi bỏ áo tôi, dùng một tay kẹp chặt hai tay tôi, tay kia lần mò cơ thể tôi.

Chân tôi cũng bị đè xuống, không thể cử động, cơ thể đều trong sự kiểm soát của anh. Anh không để tôi có cơ hội thoát ra, dùng lực hôn, cắn vành tai tôi, anh chỉ dùng ngón tay và lưỡi khiến tôi tê dại, khiến tôi phát ra tiếng rên khe khẽ.


Anh thấy tôi củng không còn vùng vãy nữa. liền thả lỏng chân . hôn nhẹ từ môi xuống ,rồi cắn quả a đam khiến tôi rùng người , hai tay bất giác ôm eo anh. Lúc này tôi như bị dục vọng trong người cuốn lấy , không thể nào thoát ra được. Tôi củng nhẹ nhàng đáp trả hôn ngược lại anh.


Anh khẽ mĩm cười . rồi tạm tha cho môi tôi. dường như cảm nhận được tôi bị dục vọng vây quanh . anh liền mò xuống cổ , rồi di chuyển xuống đôi nhủ hoa đã cương cứng của tôi mà liếm mút. 


Không dừng lại ở đó . tay anh lẫn xuống cạp quần tôi rồi sờ nắn , cuối cùng không chịu được vật cảng anh cởi bổ nó ra cách nhanh chóng. Rồi dùng tay sờ nắm nhẹ dương vật của tôi . Cuối cùng anh củng đi xuống ngậm hết chiều dài của tôi vào miệng không ngừng lên xuống. 


Tôi vì được anh chăm sóc như không kiềm được nên phát ra tiếng rên dâm đảng. nghe được tiếng rênh của tôi anh càng làm mạnh hơn . Tôi chịu không nổi đành buộc miệng nói . Muốn....


Anh như hiểu được ý tôi nên nhả bé cưng của tôi ra rồi . rồi quay người tôi lại , cởi bỏ chiếc quần còn lại trên người anh . vật cứng của anh củng đã thức giấc từ bao giờ đòi được giải thoát . Anh đưa hết chiều dài của mình vào , cơ thể tôi . Cảm giác ấm nóng khiến anh rùng mình. Tôi củng vậy cứ như thế  anh không ngừng ra vào cơ thể tôi. Chúng tôi giống như hai kẻ phiêu bạt quấn lấy nhau, trên mặt biển sóng cồn cào, trong vòng xoáy dục vọng không thể thoát ra, không thể dừng lại.

Khi tỉnh dậy, phát hiện mình đang ôm lấy anh.

Đường nét trên khuôn mặt anh tuấn tú, sống mũi cao, mặt anh lúc này sáng như ngọc, rất không chân thực. So với người của ba năm trước, anh giờ đàn ông hơn.

Một khuôn mặt khi ngủ vẫn mệt mỏi.


Nhưng lúc này, tôi nghe thấy có người gõ cửa.

Sớm vậy, ai thế?

"Đừng động, để anh đi xem..."

Anh buông tôi ra, ngồi lên, mặc quần áo.

Thân hình anh gần nhưng hoàn mỹ, trong ánh sáng buổi sớm, da anh rắn chắc bóng sáng như viên ngọc. Sau lưng có vài ngấn đỏ, chắc là kiệt tác từ tôi. Khi anh quay người, nhìn thấy tôi đang chăm chú nhìn anh, mỉm cười.

Mặt tự dưng nóng bừng, khi tôi muốn giấu mặt vào chăn lại cảm giác có nụ hôn nhè nhẹ nơi anh, dừng trên trán tôi.

Khi ngẩng đầu lên, anh đã mặc xong áo ngủ, ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn đồng hồ đã sắp 7 giờ sáng. 

Sau đó là tiếng đóng cửa, dường như cửa bị người khác cố ý đóng vào.

Đầu óc tôi trống rỗng, tay trong chăn vô tình chạm vào thân thể sáng bóng, cảm giác bị sỉ nhục.

Tôi lập tức nhặt quần áo bị ném trên đất, mặc vào từng chiếc từng chiếc, đi ra ngoài cửa, mở cửa,  thấy một người phụ nữ lạ đứng ở cửa.


~ End Chap 21~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro