Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhưng người đối diện lại phát hiện ra sự tồn tại của tôi, kinh ngạc đứng ở đó, không thể tin nổi nhìn tôi và Jaebum.

Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Anh cứ ngửa đầu lên, đứng yên ở đó. Nhìn tôi và Jaebum, anh hơi cau mày. Mới đầu biểu cảm trên mặt anh phức tạp, nhưng cuối cùng... cuối cùng tôi không dám tin nổi, chớp chớp mắt để chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Một kẻ không phải ngốc nghếch là tôi nhìn vào cũng , Là tôi đến đây thăm Jaebum.

  "JinYoung." Jaebum ở bên gọi khẽ tên tôi, hiển nhiên đã thấy Mark. Tôi cúi thấp đầu, lòng bàn tay toát mồ hôi.

"Anh ta đến tìm em phải không?" Biểu cảm trên mặt anh cũng phức tạp, "JinYoung, em và anh ta..." Như muốn che giấu, cuối cùng anh không thể nói ra lời. Từ trong nụ cười méo mó của anh, tôi đọc được đáp án chắc chắn, tôi có thể cảm nhận được toàn thân anh run rẩy.

"Vậy anh đi trước, JinYoung em... nhớ lời anh đã nói. Nếu em tìm được hạnh phúc anh sẽ không làm phiền em, anh chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc, nhưng em ở bên anh ta anh vẫn không thể yên tâm, nhưng anh tôn trọng lựa chọn của em..." Em bị đau dạ dày nặng lắm . Nên nhớ ăn uống thường xuyên nhé .Anh nói trong bất lực, tôi mỉm cười gật đầu, "Jaebum, anh mau đi đi, việc của em, em sẽ xử lý, không cần anh lo lắng."

"Tại sao là anh ta..." Anh cay đắng, "Anh biết, bao nhiêu năm trong lòng em vẫn không thể từ bỏ nhưng anh ta sẽ tốt với em chứ?" Nói xong, anh đã đứng dậy.

Tôi vẫn cúi đầu nhưng cảm giác anh vẫn đứng yên nơi đó, không khí u ám.

Lần nữa ngẩng đầu lên, tôi bất gỉác cảm thấy toàn thân như đang tranh đấu. Mark đứng ở khoảng cách vài mét đối diện chúng tôi, lạnh lùng nhìn chúng tôi. Anh như bị hóa thạch và đóng băng, toàn thân không có chút sinh khí. Xa nhau lâu như vậy, người vây quanh anh không ít, nhưng thân hình cao lớn của anh vẫn cô đơn đến vậy.  

  Mark đi đến trước tôi, Jaebum vẫn chưa đi, giữa hai người như có sóng dâng trào, cứ nhìn nhau như vậy rất lâu, cuối cùng anh nhìn tôi.

"Em và anh ta?" Mắt Mark đỏ ngầu, dường như nói mấy lời này đã là đỉnh điểm. Anh nhất định đã hiểu lầm, hiểu lầm tôi đến đây để thăm Jaebum .

"Em không phải không yêu anh ta sao?" Giọng anh vỡ ra, mắt lóe sáng.

Anh sao có thể nghĩ mọi người đều xấu xa như anh?

"Mark, anh nói gì?" Jaebum đứng bên tôi đã lên tiếng trước, kinh ngạc, tức giận. Anh vốn không biết giữa tôi và Mark rốt cuộc có chuyện gì, nhưng anh không chịu nổi cách chất vấn của anh ta.

Đột nhiên ý muốn báo thù xuất hiện, tôi kéo nhẹ tay của Jaebum, nhìn về phía Mark, "Anh đến đây làm gì? Nếu không có việc gì mong anh hãy biến mất khỏi mắt tôi!"

Anh nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn tôi.

Sao thế, chịu không nổi?  

  Ngoài sự tổn thương, anh ta còn có thể mang cho tôi thứ gì chứ?

Anh đứng đó, không cử động nhìn tôi, ngực thở mạnh, "Park JinYoung, em thật không có trách nhiệm với bản thân mình!"

Tôi cười lạnh lùng, ngửa đầu lên, "Phải tôi là người như vậy,chẳng phải lần đầu anh gặp tôi sau 3 năm anh đã nói tôi là trai bao à, giờ biết cũng chưa muộn, nếu có trách nhiệm với mình sao cứ lần này lần lữa dây dưa đến anh?"

"Được! Được! Được!" Anh loạng choạng, thần mắt tuyệt vọng đau đớn như dòng điện truyền đến tôi, trong giây phút đó, tôi muốn rơi nước mắt.

Tôi không quên ba năm trước trong đêm mưa sấm mùa hạ, anh dùng thần mắt như vậy nhìn tôi, sau đó quay người bỏ đi, để lại tôi bóng hình mãi mãi không thể quên...

Không biết sau đó bao lâu, có cánh tay ấm áp ôm lấy vai tôi.  

  "JinYoung, anh ta đi rồi." Giọng Jaebum giống như gió xuân tháng ba, nhưng không thể khiến tôi ấm áp, tư thế như vậy cũng không khiến tôi cảm thấy thoải mái và có chỗ tựa. Tôi cố không khóc, ngẩng đầu cố cười với anh, "Jaebum, anh đi làm việc của anh đi, em muốn ở một mình."

"Em không muốn để anh ta biết?" Anh để tôi nhìn anh.

Tôi lắc đầu, trong đầu trống rỗng, "Em cũng không biết, trong lòng em hỗn loạn, anh đi trước đi, em muốn ở lại một mình."

Anh do dự, cuối cùng nói: "Được, anh đi trước, có việc gì nhất định phải gọi cho anh."

Lúc anh quay người đi, tôi nói, "Việc vừa nãy, xin lỗi anh."

"JinYoung, anh không để ý, nhưng em cứ thế này anh rất đau lòng. Nếu em không thể từ bỏ người đó thì đừng làm khó mình." Anh khẽ nói.  

  Nếu thực sự có thể, sao tôi muốn làm khó mình? Chỉ là có một số người và một số việc chẳng thể nào kiểm soát, tôi chỉ còn cách kiểm soát chính mình.

Tối về "nhà" đã là 8 giờ hơn. Lê bước chân mệt mỏi vào phòng tắm, nhưng chẳng còn sức lực, chui vào giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, dường như lại trở về căn phòng của ba năm về truớc.

  Nửa tỉnh nửa mơ, ảo ảnh hoàn toàn biến mất, chỉ cảm giác có một người ngồi bên mình, tôi cố gắng gào thét, muốn anh ta đẩy mình, cứu vớt mình ra khỏi trạng thái này nhưng lại không cất nổi tiếng, cảm giác anh đã đi rồi.

Đợi khi thực sự tỉnh dậy, toàn thân đầm đìa mồ hôi.

Tối xỏ dép lê, muốn ra phòng khách rót nước, lại thấy ánh sáng màu đỏ trên so­fa phòng khách. Tay anh kẹp một điếu thuốc ngồi yên lặng ở đó. Tôi đứng ở đó một lúc, anh đã ý thức được sự tồn tại của tôi, nhưng không ai lên tiếng trước.

Cuối cùng tôi bật đèn tường bên tay, tất cả trong phòng bị bao phủ bởi ánh đèn mờ ảo.

Thần thái anh mệt mỏi, lại đưa thuốc vào miệng, suy ngẫm, rồi lại bỏ ra, dập đi.

Tôi đến phòng bếp rót nước ấm, khi ra, anh đã vào phòng ngủ, dùng tay vịn khoang cửa phòng ngủ nhìn tôi. Khoảng cách gần như vậy, mùi thuốc thoang thoảng.

"Anh hãy đi đi."

"Em sẽ làm gì?" Anh nói ra câu này không suy nghĩ nhưng thái độ bình thường, khiến tôi bối rối.

Tôi mở to miệng, nghĩ kỹ, thử hỏi: "Anh nghĩ tôi nên làm gì?"

Trong lòng anh đã chắc chắn "quan hệ" giữa tôi và Jaebum, nếu vì thế mà cắt đứt hẳn với anh cũng là một việc tốt. Từ nay hai đường thẳng song song chẳng thể nào gặp nhau.  

  Anh đưa mặt tôi quay lại, hôn thật mạnh như muốn nuốt chửng tôi. Khi môi chạm vào nhau, cảm nhận được cả mùi vị của máu, không khí trong phổi tôi bị đẩy ra, anh vội vàng như sợ muộn một giây, tất cả đều không kịp.

Khi tôi sắp ngạt thở, anh thả tôi ra, "Cho anh chút thời gi­an!" Sau đó, anh mở cửa đi ra không nhìn lại.

Sự khởi đầu của một âm mưu

Trái tim tôi giống như chiếc xe chạy qua núi, khát vọng về tiền tài dường như bủa vây lấy tôi. Vì nỗi đau không thể kìm nén, và dưới áp lực hiện thực khiến tôi thành ra như vậy.

Tối qua khi anh rời khỏi căn hộ chung cư, chỉ nói với tôi: "Cho anh chút thời gi­an!"

Anh cần thời gi­an làm gì, tôi không hiểu, cũng không muốn nghĩ. Nhưng khi về nhà nhìn thấy anh đã ngồi ở đó, đang nhìn tôi.  

  Anh rất khác hôm qua, trên mặt không còn lạnh lùng, đau đớn, thoải mái như trút được gánh nặng, chỉ là vẫn luôn bá đạo như trước, "Đến đây!"

Đi đến, anh đưa tay ra, một tay kéo tôi đến bên anh, nói bằng giọng rõ ràng, "Anh đã nghĩ một ngày một đêm, dù em có yêu Jaebum, anh cũng sẽ không từ bỏ em lần nữa."

Tôi mở to mắt nhìn anh, giây phút đó không hiểu anh nói gì.

Anh thở sâu, nói chắc chắn với tôi "Mình làm lành nhé!"

Mark anh điên rồi sao?

Anh ta không quan tâm tôi đã "thân mật đụng chạm" với Jaebum. Anh ấy còn muốn làm lành với tôi? Sao có thể là những lời do Mark nói ra chứ?

Con người Mark vừa tự tin vừa tự đại, lại cố chấp, yêu ghét rõ ràng, làm việc gì tuyệt đối không lôi thôi rườm rà, sao lại có thể nói với tôi những lời như vậy chứ?

Anh ta buông tay tôi ra, ánh mắt từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ hiu quạnh và kiên định khiến tôi giống như bị trúng độc, tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm tự hỏi của mình: "Mark anh có biết bản thân anh dang nói cái gì không?" Một chỗ yếu đuối nhất trong lòng bị lời nói của anh ấy khiến xúc động, có một dòng nước lũ ấm áp đang từng đợt từng đợt muốn phá vỡ cánh cửa trái tim đóng kín, rồi theo dòng máu chảy tới toàn thân.  

  "Anh đương nhiên biết mình đang nói gì." Anh ta không quay đầu, tôi chỉ nhìn thấy ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng hình anh ấy đều nhuộm ánh vàng.

"Anh sẽ không để em và Jaebum ở bên nhau, em không yêu anh ta thật, anh ta cũng không thể cho em hạnh phúc!"

Trong lòng tôi thấy hư vô, khẩu khí có chút không bình tĩnh, "Anh thực sự quan tâm đến hạnh phúc của tôi?"

Anh ấy quay đầu, tự cười một cái, "Anh cũng hy vọng anh có thể không quan tâm!"

Hai chúng tôi nhìn nhau như vậy hồi lâu, đối diện với người tôi đã từng yêu sâu sắc như vậy hồi lâu, tôi sẵn sàng tin tình cảm lúc này của anh ấy dành cho tôi là thật, song, tôi lại không thể nhận lời anh ấy. Jaebum không thể cho tôi hạnh phúc, song anh ấy thì có thể sao? 

"Tôi không thể làm lành với anh!" Thì ra câu nói cự tuyệt lại không thể nói ra một cách nhẹ nhàng, Mark nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt dần tái đi.

Không khí nặng nề khiến người ta ngạt thở. Cuối cùng, đúng vào lúc tôi thấy thiếu oxy trầm trọng, tim hầu như không còn đập, anh ấy không nói thêm một câu nào nữa với tôi, từng bước từng bước đi qua tôi.  

  Tôi biết lần này anh ấy đi, thì không thể quay lại nữa. Song lúc gần tới cửa, anh ấy đột nhiên lại quay đầu hỏi tôi: "Tại sao? Lẽ nào em không cảm thấy chuyện chúng ta chia tay ba năm trước là có chút quái lạ? Lúc đó có thể quy kết là chúng ta còn quá trẻ, thiếu niềm tin, sự bất lực với hiện thực khiến em khuất phục trước cuộc sống khó khăn, song bây giờ thì sao? Chỉ cần em đồng ý, anh có thể khiến em có được tất cả những gì em muốn trong cuộc sống. 

Tôi há hốc miệng, như cứng họng, cho đến hôm nay anh ấy vẫn cho rằng năm đó chúng tôi sở dĩ đi đến nước đó, là vì tôi ghét nghèo thích giàu? Bây giờ sự nghiệp của anh ấy đã có thành tựu, có thể khiến tôi có được mọi nhu cầu vật chất trong cuộc sống, tôi nên mở rộng cánh cửa trái tim tiếp nhận anh ấy vô điều kiện chứ?

Rốt cục tôi muốn cái gì, anh ấy biết không?

Anh ấy nói tôi không tin anh ta, song anh ta đã từng tin tưởng tôi chưa? Tôi thậm chí đã từng nghĩ, chỉ cần anh ấy có một chút nghi ngờ giữa tôi và Jaebum không phải là quan hệ đó, tôi sẽ nói thật sự tình cho anh ấy. Song anh ấy thì sao, từ lúc thấy tôi và Jaebum ở bệnh viện cùng nhau, đã tin ngay vào cái "mối quan hệ" đó giữa chúng tôi. Như vậy, hai người hoàn toàn không có cơ sở niềm tin, lại nói chuyện làm lành gì chứ ở đây?

Đúng là buồn cười.  

  Ầm một tiếng, cửa bị đóng sầm lại giận dữ, anh ấy lại một lần nữa đi rồi  

  Hôm sau đi làm như mọi ngày bình thường nhưng , những lời nói của anh lúc tối luôn luon trong đầu tôi khiến tôi không thể nào tập trung được .

  Lúc chiều tan ca, tôi nhận được điện thoại của Jaebum, anh ấy nói Mark hẹn gặp anh ta ở quán rượu gần khu trung tâm, anh ấy đã nhận lời rồi.

Tôi áy náy không ngừng, rốt cục tại lúc đầu tôi không đính chính ý nghĩ sai lầm của Mark nên mới khiến Jaebum vô tội bị kéo vào cuộc. Mark rốt cục muốn cái gì, lòng tự tôn của anh ta luôn to lớn và dễ vỡ, cuộc nói chuyện ngày hôm qua của chúng tôi, tôi cho rằng anh ấy đã hoàn toàn mất hết lòng nhẫn nại đối với tôi rồi.

Người trong quán rượu không nhiều, xung quanh rất tao nhã, không phải là ánh đèn xanh đỏ như tôi tưởng tượng. Trên sân khấu, một cô gái tóc buông dài cầm chiếc đàn ghi ta tự gẩy và hát. Trong tiếng hát chậm rãi, cùng với ánh đèn hoàng vàng, tôi dễ dàng tìm thấy hai người tuấn tú đang ngồi mặt đối mặt ở góc khuất.

Đối diện với hướng của tôi là Jaebum, cái bóng quay lưng lại với tôi chính là Mark. Họ đều không phát hiện tôi đến.  

  Tôi đi tới, ngồi vào chỗ trống đằng sau họ, vách ngăn cao cao, khiến tôi không nhìn thấy hai người bọn họ, song có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của họ.

"Im Jaebum, anh đã không thể cho JinYoung hạnh phúc thì hãy rời xa em ấy. Nếu tôi còn thấy anh để em ấy phải chịu tủi nhục giống như lần trước, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cho anh!" Đây là lời  nói của Mark.

"Rất may, tôi lại giống như anh nghĩ, và hy vọng anh biết, cuộc đời này của tôi tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ JinYoung".

"Vậy anh ... chuẩn bị xử lý việc này như thế nào?"

Im lặng đến ba giây, tôi dường như nghe thấy Jaebum cười nhẹ một cái, "Thực ra, nếu đúng là luận về thời gi­an, thì tôi và JinYoung đã ở cùng nhau ba năm rồi, anh không hẳn hiểu JinYoung hơn tôi. Có hứng thú nghe sao mà tôi bị JinYoung hấp dẫn không?"

Sau một hồi im lặng tôi nghe thấy Jaebum nói tiếp: "Lúc tôi vừa đến công ty làm việc, em ấy chỉ là một nhân viên. Mỗi ngày đến công ty sớm nhất, buổi tối luôn là người cuối cùng về nhà. Tôi thực sự không nghĩ ra sao một cậu nhân viên nhỏ bé, mức lương rất thấp, có việc gì đáng làm mà bận như vậy. Cho đến hôm nay, JinYoung ngồi trước bàn văn phòng, ánh sáng sớm mai từ ngoài cửa sổ chiếu lên mặt em ấy, dáng vẻ điềm tĩnh và dễ thương đó vẫn thường hiện lên trước mắt tôi. Tôi quan sát em ấy trong bóng tối, trong máy tính em ấy cái phần mềm vẽ, lúc có thời gi­an em ấy đều tự học một mình. Đẹp trai lại chịu khó, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về em ấy."

Tôi nghe thấy tiếng chiếc ly bị đặt mạnh lên bàn.  

  Giọng nói Jaebum vẫn bình tĩnh như vậy, "Sau này có một lần Tập đoàn tuyển nhà thiết kế, tôi với tư cách là nhân viên ứng tuyển thi vòng hai quan trọng, sau khi kết thúc vòng phỏng vấn cuối cùng, nhìn thấy em ấy đi vào, thong dong đưa tác phẩm của mình cho tôi. Thái độ nói chuyện của em ấy rất đúng mực, đối đáp lưu loát. Lúc đó tôi phát hiện cậu bé này không chỉ thông minh, tự tin, mà còn giỏi nắm bắt và biết tạo cơ hội."

"Tôi đưa tác phẩm của em ấy cho các nhà thiết kế khác đánh giá, cuối cùng đều nhất trí thông qua."

"Em ấy rất có năng lực, rất hòa đồng với đồng nghiệp. Ba năm nay, tự nhiên có vô số người theo đuổi, song đều bị em ấy cự tuyệt không chút do dự, cũng chính là vì vậy mới hoàn toàn lật đổ hình tượng của em ấy trong lòng tôi."

"Trước đây, em ấy bất luận là làm chuyện gì, đều không quá kỳ kèo với người khác, dịu dàng hiền hậu, lấy việc giúp người làm niềm vui, việc người khác không muốn làm, em ấy đều làm không chút oán thán. Chỉ là về phương diện xử lý tình cảm, lại thẳng thắn dứt khoát, tuyệt đối không lôi thôi rườm rà, đối với những người theo đuổi em ấy, ngay cả là bạn thông thường em ấy cũng không muốn. Điểm này khiến tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Tôi cho rằng em ấy chắc chắn là có người yêu vô cùng xuất sắc, song sau này sự thực chứng minh, không phải vậy. Thực ra lúc đó tôi đã yêu em ấy rồi. Với những vết xe đổ trước, tôi chỉ có thể lực chọn cách bảo vệ em ấy một cách lặng lẽ với thân phận một người bạn mà thôi. Lúc tôi cố ý lẩn trốn, sau đó rất lâu, tôi và em ấy cuối cùng đã trở thành bàn bè trong cả công việc và cuộc sống."  

  "Vào một đêm mưa gió sấm chớp, đúng lúc tôi có việc công muốn tìm em ấy, trong điện thoại nghe thấy em ấy đang khóc. Tôi cho rằng xảy ra chuyện lớn, tôi vội đến, nhìn thấy cả căn nhà đều là nước, một mình em ấy quỳ trên mặt đất, không ngừng khóc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy em ấy vốn kiên cường như thế lại có lúc yếu đuối như vậy."

"Sau đó, tôi quan sát căn phòng nhỏ nơi em ấy đang sống một cách tỉ mỉ, cũng giống như một bộ quần áo thường ngày em ấy mặc, giản dị sạch sẽ, song nhìn khiến người ta đau lòng. Thực ra chỉ cần em ấy bằng lòng, có lẽ em ấy không phải sống khó khăn như vậy. Tôi luôn không biết, em ấy đang giữ vững cái gì, cho đến lần đầu tiên tôi biết tên anh từ miệng mẹ em ấy. Thì ra không phải là tôi mẫn cảm, mà là thật sự có một người tồn tại sâu sắc trong lòng em ấy, khiến một cậu bé hồn nhiên dễ thương chờ đợi suốt ba năm trong sự cô đơn."

"Sau này, không ngờ anh và em ấy lại có thể chia tay. Em ấy dịu dàng như vậy, lương thiện như vậy, tôi chưa từng thấy em ấy nói chuyện với ai mà nghiêm mặt nặng lời như hôm ở bệnh viện, lần duy nhất lại là đối với anh người khiến em ấy chờ đợi ba năm. Anh nói đi đây là vì cái gì chứ?"

Tôi im lặng nghe ở bên cạnh, lời nói của Jaebum khiến tôi cảm thấy rất ấm áp, tôi thật sự hy vọng anh ấy sớm có thể tìm thấy một người xứng với anh ấy.

"Anh muốn nói với tôi, anh là một người khiêm tốn?" Giọng nói Mark có chút run rẩy.  

  "Điều này không quan trọng, song anh đúng là rất khiếm khuyết!" Vọng đến tiếng cười của Jaebum, "Trong mắt anh, JinYoung thực sự là người tùy tiện vậy sao? Nếu JinYoung có thể tiếp nhận tôi nhanh như vậy, em ấy cũng sẽ không có lòng kiên trì chờ đợi anh ba năm. Cho nên tôi nói, anh đúng là không hiểu em ấy!"

Trái tim của tôi đập thình thịch, tôi thừa nhận, tôi đúng là đang đợi anh ta, song tôi là đợi xuất hiện trước mặt anh ta với tư thái kiêu ngạo nhất, đợi anh ấy quay về cho tôi một sự dứt điểm. Song trong lời nói của họ, sao lại thành ra tôi vì yêu anh ấy chứ?

Điều họ nói không đúng.  

  Trong lòng tôi rất buồn bực, song nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Mark, "Là anh nói, JinYoung em ấy ..."

"Đúng, giữa chúng tôi không có gì hết." Jaebum nói dứt khoát, tôi dường như có thể tưởng tượng được vẻ mặt ngạc nhiên lúc đó của Mark. Vì sao người khác đều có thể hiểu tôi, còn anh lại luôn không tin tưởng tôi chứ?

"Tại sao anh lại nói những điều này với tôi, anh chẳng phải nói là cả đời anh sẽ không từ bỏ em ấy sao?" Giọng nói Mark đã không còn như lúc trước, giọng nói có hơi chút gượng gạo không che dấu nổi sự kích động và hưng phấn.

"Tôi không muốn vì chuyện này mà JinYoung đau khổ, cũng không muốn giữa hai người có hiểu lầm tàn nhẫn như vậy. Tôi càng thích cạnh tranh công bằng!"

"Park JinYoung, em vẫn lừa tôi!" Tay tôi run rẩy, chiếc ly trong tay suýt tràn nước ra, nhìn xung quanh mới biết là Mark tự nói.  


~ End Chap 23~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro