Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tôi ngẩng đầu, tia ban mai sáng sớm chiếu lên khuôn mặt anh ấy, trong ánh mắt nhỏ và dài lấp lánh nụ cười, ở đó không có sự chế giễu, chỉ có sự chân thành: "Ban đầu cậu hận anh ta, quyết định chia tay với anh ta, cậu không phải sợ anh ấy "nhất thời hồ đồ", mà là sợ anh ấy chính là "không kiềm nén được tình cảm", sợ anh ấy rốt cục không thể kiểm soát được sự mê hoặc, không có sợi dây đạo đức cao như vậy trong lòng cậu, sợ anh ấy đã không phải là người năm đó cậu quen, không đáng để cậu gửi gắm tình cảm."

Tôi cho ống hút trong ly sữa vào miệng, im lặng cúi đầu.

"Mà bây giờ điều khiến cậu dằn vặt nhất đã không phải điều này, cậu không thể tha thứ cho anh ấy tại sao lại lừa gạt cậu. Cậu sợ sau này hai người ở cùng nhau, không biết câu nào của anh ấy là thật, câu nào là giả, cậu đã mất đi cả niềm tin đối với cậu và anh ta."

"Điều bây giờ cậu cần là, để anh ấy tìm lại niềm tin lẫn nhau giữa hai người. Cậu hy vọng anh ấy dỗ dành cậu nhiều, hứa hẹn nhiều với cậu, quan tâm cậu, hiểu cậu, cho cậu thời gi­an... Hôm qua đợi điện thoại không chỉ là vì những điều này, còn vì anh ấy lái xe trong trời tuyết rơi cậu không yên tâm, đúng không?"

Nước mắt đột nhiên có chút không kiểm soát được, từng giọt từng giọt tuôn trào ra.

"Tôi đã là anh trai cậu rồi, muốn khóc thì cứ khóc đi... Trước đây tôi đã học qua môn tâm lý học, cậu có tâm sự gì trong lòng có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu phân tích nhất định có tác dụng! Tôi bằng lòng là con giun trong bụng cậu."  

  Khả năng thấu hiểu của Jackson, tôi không phải lần đầu lĩnh giáo, từng từ anh ấy đều nói trúng tim tôi. Tại sao một người ngoài lại có thể biết tôi đang nghĩ gì, còn Mark thì lại không thể hiểu tôi chứ?  

  Khó khăn lắm mới có thể lau khô nước mắt bằng cách không để ai thấy rõ nhất, mới phát hiện hôm nay Jackson không mặc đồ âu, mà là một bộ quần áo rất thoải mái.

"Hôm nay chúng ta không làm việc sao?"

"Phải làm chứ, buổi chiều chúng ta phải đi Viện Thăm dò Địa Hình, tôi hẹn Viện trưởng của họ. Một lát có người đến thăm tôi, cho nên sáng nay, cậu có thể tiếp tục nghỉ ngơi."

"Ừm." Tôi gật đầu đồng ý, nghĩ đợi một lát về phòng ngủ bù.

Đến trưa, cửa phòng tôi lại có tiếng gõ cửa. Nhưng tôi không ngờ, lúc mở cửa, người xuất hiện trước mặt tôi, ngoài Jackson còn có một đôi nam nữ trung niên, đặc biệt là bác gái, ánh mắt hiền từ nhìn tôi, nụ cười trên môi càng thân thiện và chân thành.

Jackson chỉ vào tôi nói: "Đây là đồng nghiệp của con, Park JinYoung." Sau đó lại cười giới thiệu với tôi: "Đây là bố mẹ tôi .

"Bác trai, bác gái!" Tôi mỉm cười, dẫn họ vào phòng, Jackson khua khua tay: "Buổi chiều bố mẹ tôi đi rồi, chúng tôi muốn đi ăn cơm, nghĩ cậu một mình buổi trưa thật đáng thương, nên gọi cậu đi cùng!"  

  Bác Wang đứng bên cạnh đẩy anh ấy một cái, cười quay đầu nói với tôi: "Công ty may mà có cháu giúp đỡ, đừng khách sáo, cùng đi ăn nhé!"

"Cảm ơn bác gái, cháu không đói, mọi người cứ đi đi ạ." Tôi nói chân thành. Buổi sáng không làm gì, trong lòng lại nhiều tâm sự, như vậy ăn sẽ không trôi.

"Không đói thì cũng phải ăn chứ, đi thôi, mau đi thay quần áo đi." Bác Wang quyết định thay tôi luôn, thân thiết đẩy tôi vào phòng.

Jackson lái xe, bác gái ngồi cạnh tôi, bố Jackson ngồi ở ghế phụ lái, ông ấy bắt đầu giáo huấn anh ấy: "Đừng có lúc nào cũng lấy công việc làm cớ, kiếm tiền đến cỡ nào? Con cho rằng ta và mẹ con yêu thích những thứ rách nát mà con mua sao .Bố nói cho con biết, đợi khi chúng ta chết rồi, chẳng phải vẫn là của con? Con đừng có mà sống kiểu vậy, chúng ta không thích đâu. Tự con nói đi, năm nay con về nhà được mấy lần? Ta hai mấy tuổi đầu đã bắt đầu nuôi con rồi, đến già rồi, lại thành không có con trai nữa."  

  Jackson vội cười trừ, nói: "Bố, con trai bố chẳng phải đang ngồi trước mặt bố sao? Dịp Tết rất bận, đa số không thể về nhà. Đúng là không về, con cũng gọi điện hỏi thăm. Bố thắp đèn lồng đi tìm, đứa con hiếu thuận lại có bản lĩnh như con, cả nước cũng khó tìm được vài người."

Tôi nhịn không nổi, cười ha ha thành tiếng, hai bố con này thật đáng cười. Bác Wang gái cũng cười lên: "Hai người, tự khoe mình, cũng không sợ cậu Park chê cười sao."

"Bác quản con vậy đấy, cháu đừng cười nhé, cháu Park cũng là thanh niên, nếu cảm thấy bác nói đúng, thì cũng nghe nhé." Bác Wang gái nói với tôi, rồi lại trợn mắt với hai bố con họ.

"Ai cũng có lúc già, đợi lúc con già rồi, con trai con xem con ngày thường làm thế nào, rồi học theo, con đừng có mà coi thường." Bác trai tuy là đang dạy con trai, nhưng nhìn ra, tình cảm hai bố con rất tốt.

  Xe dừng ở bên ngoài một quán ăn. Nhìn trang trí không phải là chỗ cao cấp lắm, khi bước vào mới biết bên trong rất đông, nếu không đặt trước, thì không thể tìm thấy chỗ ngồi. Món ăn đều đặc sắc, nhưng nhìn có vẻ không đắt lắm, gia đình họ ba người, cứ người hỏi người trả lời, không khí gia đình rất tuyệt.  

  Tay cầm di động hơi run lên một chút, biết là mẹ mong đợi tôi về.Cầm điện thoại lên vừa mở nghe thì đã nghe thấy tiếng mẹ hét lên...

  "Mẹ, mẹ đừng ép con nữa, bây giờ con đang công tác bên ngoài, đợi khi con về hẵng nói." Không đợi mẹ nói xong, tôi cúp máy luôn. Vì tôi thấy đằng sau có một bóng người đi lại, là Jackson.

"Gặp phiền phức sao?"

"Không có gì, vốn Tết định về nhà cùng Mark, mẹ tôi vốn không đồng ý chúng tôi ở bên nhau, bây giờ chúng tôi lại như vậy, tôi cũng không có sức lực nào mà đấu với mẹ nữa." Sự cô đơn trong lòng cũng trào dâng theo những lời nói đó.

"Mẹ cậu biết cậu về cùng Mark à?" Jackson cau mày hỏi.

"Không phải, tôi chỉ nói về cùng bạn trai, vốn định nghĩ cách để mẹ đồng ý cho chúng tôi, song bây giờ..."

"Có cần tôi giúp không?" Jackson đột nhiên mặt mày tươi tắn, tâm trạng rất tốt.

"Việc này ai có thể giúp chứ."

"Cứ vào trước đi, đợi sau khi tôi tiễn ba mẹ tôi rồi, sẽ lại nói về chuyện này với cậu."  

  Sau khi tiễn bố mẹ Jackson về nhà, tôi và anh ấy về khách sạn thay đồ, chuẩn bị buổi chiều cùng đi gặp Viện trưởng Viện Thăm dò . Cả dọc đường, anh ấy như đang có chuyện gì suy nghĩ.

"Chúng ta đại khái phải ở đây bao lâu?" Tôi nhìn sắc đông liên miên ngoài cửa sổ, lòng trống trải khi mùa xuân sắp về. Lúc này tôi mới biết, sự xa cách về không gi­an, không chỉ có thể thay đổi bất cứ cảm xúc nào, mà ngược lại tất cả những gì xa lạ tôi nhìn thấy trước mắt, càng khiến tôi thấp thoáng sự bất an. Tình yêu đúng là thứ giày vò con người ta. Lúc anh ấy ở bên cạnh, nghĩ đến anh ấy làm tổn thương mình sâu sắc vậy, chỉ muốn mãi đuổi anh ấy đi, nhưng sau khi thực xa rồi, mới phát hiện anh ấy đã mang theo tất cả cảm xúc của tôi. Bề ngoài là đang trừng phạt anh ấy, thực tế lại chính là tự phạt mình.

"Muốn về rồi sao?" Jackson cuối cùng cũng định thần lại, quay đầu hỏi tôi.

"Ừm."

"Thị trường và sales là hai lĩnh vực không giống nhau, có thể làm tốt sales, không hẳn đã làm tốt công việc thị trường. Muốn trở thành một nhà quản lý, thì cái gì cũng phải làm tốt, những công việc này nhất định phải rõ, chỉ như vậy mới không bị cấp dưới lừa gạt. Thực ra không chỉ thị trường, sales, tài vụ và nhân sự có cơ hội cũng đều phải biết."  

  Tôi có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy.

"Muốn làm một nhà quản lý ngoại trừ nắm vững các kiến thức cố định trong sách, thì kinh nghiệm tích luỹ được từ thực tế mới là cái đáng quý nhất."

"Anh cảm thấy tôi sau này có cơ hội đến những bộ phận đó học hỏi không?" Tôi trợn tròn mắt hỏi anh ấy.

"Đương nhiên là có, một nhà quản lý tài giỏi, nếu không hiểu làm sales, chỉ biết làm chế độ, xem bảng biểu, thì doanh nghiệp đó không thể phát triển tốt lên, nếu không hiểu sales, cậu không nhất định phải cứ làm về sales. Sales, thị trường, tài vụ, nhân sự..., mỗi một công việc đều tương tự có rủi ro, chỉ là cách thể hiện không giống nhau mà thôi. Cậu là em trai tôi, tôi đương nhiên sẽ cho cậu cơ hội học tập như vậy, dù cho cậu sau này rời công ty, cũng không khó tìm một công việc tốt."

Nhìn thấy tôi có vẻ ngạc nhiên, anh ấy cười càng vui hơn, nói thêm: "Có thể làm tốt không, còn phải xem khả năng làm việc của cậu, dù cho cậu là em tôi, tôi cũng chưa từng thiên vị cậu trong công việc trước đây, sau này càng không thể."

Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu cảm thấy cảm kích Jackson từ tận đáy lòng, học để dùng, là điều ai cũng hướng đến sau khi tốt nghiệp.  

  Tôi biết Jackson cho tôi chính là một sân chơi, tuy anh ấy nói không sai, từ khi bắt đầu vào công ty, tôi đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân mình mà làm, dù cho lần đó tôi cần anh ấy giúp đỡ, anh ấy cũng không quan tâm, chỉ giảng một vài đạo lý cho tôi thôi. Những người nỗ lực có rất nhiều, không hẳn ai cũng có cơ hội như vậy, tôi thực sự cảm ơn anh ấy.

Lúc tôi định thần lại, ngẩng đầu nhìn anh ấy, tôi nhìn thấy một nụ cười tràn trề trên khuôn mặt mình trong mắt anh ấy, bao nhiêu ngày như vậy, dường như hôm nay là tôi cười nhiều nhất... Tôi phát hiện Jackson dần khép miệng cười, chăm chú nhìn thần thái của tôi...

Chính vào lúc này, xe đột nhiên phanh gấp, đầu tôi va mạnh về bục phía trước, hoa hết cả mắt, chân tay lạnh cứng.

Sau vài giây, mới nhìn lại bình thường được, một cánh tay mạnh mẽ chắn trước mặt tôi, nhìn có vẻ, hầu như trong chốc lát vừa rồi, ý thức muốn đỡ tôi.

"Cậu không sao chứ?" Giọng nói Jackson lạc đi. "Không sao, còn anh?" Tôi day day trán, chỗ đó bị lồi lên, có thể coi là đáng sợ nhưng không nguy hiểm.

"Kìa, lần đầu tiên tôi lái xe xuất thần như vậy , cậu đúng là trúng thưởng rồi." Jackson thắt dây an toàn, không có chuyện gì. Nhìn qua cửa sổ xe, tôi thấy xe của chúng tôi va vào một chiếc xe khác. Anh ấy tháo dây an toàn, tôi cũng theo anh xuống xe. Quan sát kỹ, xe đối phương không sao, nhưng xe chúng tôi mũi bên trái đầu xe lại bị móp vào một miếng.  

  Đối phương có một người lái xe bước xuống, nhưng lúc chúng tôi đứng vững rồi, cửa xe đối phương lại một lần nữa mở ra.

Có lúc duyên phận giữa người và người, giống như trong sách nói đúng là đã định từ kiếp trước.

JaeBum từ trong xe đi ra, nhìn ánh mắt anh ấy, tôi nhìn thấy cảm giác không dám tin, ngạc nhiên đan xen trong mắt anh ấy.

Dáng vẻ Jaebum mặc vest lịch sự tôi thấy rất nhiều rồi, song lúc này, tôi thấy một mùi vị khác lạ trên cơ thể anh ấy, quan sát hồi lâu, ánh mắt nhìn vào cổ tay anh ấy, anh ấy đeo một chiếc đồng hồ, dưới ánh sáng mặt trời, sáng lấp lánh. Tôi bỗng nhiên ngộ ra, chính là sự quý phái, Jaebum lúc đó, đã không phải là anh Im sống giản dị mộc mạc mà tôi quen, rất xuất sắc, rất chói mắt...

"JinYoung, đúng là em, em không sao chứ?" Anh ấy nói, đã sắp bước về chỗ tôi, cầm chặt vai tôi nhìn từ đầu đến chân: "Em không sao..." Chỉ là đầu bị va hơi một chút thôi .  

   Jaebum cau mày lại, im lặng. Trước mặt Jackson tôi lại ngại giải thích, chỉ có thể cười nói: "Jaebum, em rất khoẻ, thật sự rất khoẻ."

"Là Im giám đốc sao, đúng là vinh hạnh!" Không ai giới thiệu, Jackson tự đi tới bên cạnh tôi, giơ tay về phía Jaebum: "Tôi là Jackson!"

"Jaebum, đây là sếp của em, lần này em đến đây để công tác."

Jaebum nhìn Jackson một lượt, anh ấy luôn dịu dàng, trong mắt lộ vẻ hơi chút cảnh giác, song cuối cùng vẫn giơ tay ra bắt tay Jackson.

"Hai người đi đâu? Tôi đưa đi nhé, chiếc xe này tôi sẽ phái người đi xử lý!"

"Trước tiên chúng tôi về khách sạn thay đồ, sau đó tới chỗ một khách hàng." Tôi tranh lời, thấy Jackson không có ý từ chối, tôi nói tên khách sạn. Xe lao nhanh trên đường, Jaebum hỏi tôi lúc xuống xe: "JinYoung, buổi tối nếu có thời gi­an, chúng ta đi ăn cơm nhé?"  

  "Vâng, được!"

Jaebum cười, rồi lên xe.  

~ End Chap 37~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro