🐯🦊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giờ sáng, có tiếng gầm rú của mấy chiếc ô tô chạy qua hoà lẫn với tiếng chó sủa, giữa màn đêm tĩnh mịch, dường như mỗi âm thanh đều được khuếch đại lên gấp trăm lần, khó mà phân biệt rõ là ù tai hay nhịp đậm của một trái tim đang bồn chồn.

Huang Renjun lật qua lật lại vài lần, tìm một tư thế thoải mái nhất nhưng vẫn không ngủ được.

Mùa hè ở miền Nam nóng ẩm, mưa vào buổi tối, trời dịu lại vào ban đêm. Máy điều hòa trong phòng ngủ đã chạy mấy tiếng đồng hồ, nhiệt độ xuống rất thấp, Huang Renjun đắp chăn bông lên, tay chạm vào khăn giấy trên bàn cạnh giường, cậu luôn bị buộc phải tỉnh táo mỗi đêm vì căn bệnh viêm mũi chết tiệt.

Cậu nhắm mắt lại cố gắng khiến bản thân buồn ngủ, không nhịn được tiến đến chiếc gối bên cạnh, nơi đó vẫn còn sót lại mùi, có thể khiến cậu thoải mái một chút.

Có vẻ như nó thực sự hữu ích, khi nghe thấy tiếng động trong phòng khách, Huang Renjun gần như đã ngủ thiếp đi. Cậu không kịp xỏ giày, đi chân trần chạy ra ngoài, chỉ thấy một người đàn ông say rượu nằm la liệt trên ghế sô pha.

Mark Lee còn chưa lấy cặp của mình xuống, nhìn thấy Huang Renjun từ trong phòng đi ra, anh hét lên rõ ràng: "Renjun! Anh về rồi!

Sau một hồi chật vật anh đi về phía Huang Renjun, người đang nhìn anh vô cùng bất lực, đưa tay sờ vào túi quần nhưng hồi lâu không thấy nó ở đâu, đành nắm lấy hai vai Huang Renjun, khi đó khuôn mặt anh như đã bị tô lên một lớp màu đỏ mỏng.

"Lạ thật, anh mang cho em hai viên kẹo, sao lại mất tích rồi a?"

Khoé miệng Huang Renjun không khỏi nhếch lên, đỡ Mark Lee trở lại ghế sô pha ngồi xuống, cảnh cáo: "Ngồi im, em đi nấu canh giải rượu cho anh".

Chăm sóc Mark Lee say rượu đã trở thành chuyện bình thường đối với Huang Renjun.

Cậu đang học vẽ, và thường phải theo những người khác trong studio đi tìm kiếm các phong cách hội hoạ ở nước ngoài, mỗi lần đi đều phải mất đến tận hai tháng. Nghề nghiệp của Mark Lee cũng liên quan đến hội họa, anh là một kiến ​​trúc sư và đang làm việc trong một viện thiết kế nổi tiếng, thường phải tăng ca đến tận đầu giờ sáng.

Cơ hội để hai người đến bên nhau thật là bình thường, khi còn học đại học, bạn bè của hai người đã hẹn nhau đi uống rượu, nhân tiện giới thiệu Mark Lee và Huang Renjun cho nhau, hai người họ có hoàn cảnh tốt nhưng vẫn luôn độc thân. Công việc mai mối đã thành công ngay từ lần đầu tiên, suýt nữa thì Mark Lee đã nhất kiến chung tình với Huang Renjun.

Không gian ồn ào và mờ ảo trong quán bar càng làm tăng thêm một chút màu sắc cho mối quan hệ mập mờ của họ, Mark Lee và Huang Renjun ngồi bên cạnh nhau, hai tay đặt lên đùi một cách trịnh trọng, lưng cả hai thậm chí còn thẳng hơn cả thành viên lớp cờ quốc gia của trường. Hôm đó Huang Renjun mặc áo sơ mi trắng và quần jean ngắn bình thường, ngồi lặng lẽ ở một vị trí để nghe bạn bè tán gẫu. Vốn là người hoạt động nghệ thuật nên cậu để tóc dài, vài sợi tóc mái lòa xòa che đi đôi mắt cong cong như lưỡi liềm, nhưng Mark Lee cảm nhận được rằng đôi mắt ấy với nụ cười nhếch mép có thể nhìn thấu trái tim của rất nhiều người có mặt ngày hôm đó, trong đó có anh.

Bạn của hai người lại tới nâng ly mời, Mark Lee chưa bao giờ uống được rượu, chỉ nhấp môi từ từ hai chén thôi đã thấy cổ họng nóng ran đến đòi mạng, một lúc sau còn tưởng sẽ ngất đi. Anh không dám nghiêng đầu nhìn Huang Renjun nhiều như vậy, chỉ có thể dùng động tác đứng dậy rót rượu hoặc hút khăn giấy, quay đầu liếc mắt một cái, vừa vặn có thể xoa dịu trái tim đang hỗn loạn của mình.

Buổi gặp mặt kết thúc, bạn của hai người liền rời đi mỗi người một ngã, chỉ còn lại Mark Lee cùng Huang Renjun đứng bên dưới mái hiên. Hai người học cùng trường, nên lũ bạn bèn viện cớ đối phương đã say cần người kia đưa về để tạo không gian riêng cho họ.

Vừa ra khỏi quán, gió mát buổi sáng sớm đã thổi bay gần hết rượu, Mark Lee ngẩn người, giọng nói có điểm run rẩy: "Tôi... tôi tiễn cậu đến ký túc xa".

Huang Renjun mỉm cười, trông rạng rỡ. Cậu chưa đụng đến đồ uống của mình, và khi nhìn thấy bộ dạng của Mark Lee, cậu cũng cảm thấy mình như đã say.

Cậu bước xuống bậc thang đầu tiên, vẫy tay gọi Mark Lee đang đứng ở trên, rực rỡ và sống động, vào một buổi sáng sớm của cuộc sống đại học, Huang Renjun đã xâm nhập một cách kiên định vào bên trong trái tim của anh.

"Bạn học Lee, đi cùng nhau đi"


Sau này thành người yêu, hai người thường cùng nhau đi dạo phố ăn vặt cạnh trường, đôi lúc sẽ trốn trong góc kí túc xá mà hôn lén, đến mùa tốt nghiệp thì tìm được căn nhà cho thuê nhỏ, bên trong còn có một chiếc giường cũ.

Cuộc sống bình thường hiếm khi có gợn sóng, thời gian trôi đi, chớp nhoáng đã là năm năm bên nhau.

Studio của Huang Renjun đã chiếm hết ba phần bốn thời gian trong năm khi cậu luôn phải ra ngoài thu thập tìm tòi các phong cách hội hoạ. Sau một năm, cậu đã không còn nhiều thời gian để ở bên Mark Lee.

Khi mới bắt đầu đi làm, tuy chỉ xa nhau một tuần cũng cảm thấy rất lâu, ngày nào cũng phải gọi video để chia sẻ với nhau hôm nay thế nào, hôm nay ăn gì, có bỏ bữa hoặc ăn đúng giờ hay không, luôn sợ mình không đủ quan tâm đối phương. Khi hoàn thành xong công việc, hai người sẽ ở nhà vài ngày, nấu ăn, xem phim, chơi game, hoặc cùng tán gẫu chuyện riêng, để vơi đi nỗi lo lắng của cuộc sống dưới sự thoải mái khi có người yêu bên cạnh.

Chỉ là trong thế giới người lớn không có những câu chuyện cổ tích như trong sách, và áp lực cuộc sống đã vô tình ăn mòn tình yêu của họ, thời gian trôi qua, trái tim hai người đã đầy lỗ hổng.

Huang Renjun ra ngoài càng lúc càng lâu, có lúc đi vào khe núi không có tín hiệu, mấy ngày liền không liên lạc được là chuyện bình thường. Công việc của Mark Lee cuối cùng cũng mang lại kết quả, sự ưu ái của các nhà lãnh đạo đã nhân đôi giá trị của anh.

Những cuộc gọi video không còn thường xuyên, thậm chí sáng tối mỗi ngày đều như máy móc lặp đi lặp lại, sau khi xa cách, hai người vẫn hôn nhau, làm tình say đắm, nhưng ai cũng mệt mỏi không nói nên lời, cho dù muốn mở lòng cùng với đối phương cũng chỉ duy trì được hai phút.

Mark Lee đưa Huang Renjun rời khỏi căn nhà cho thuê và chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn, màu sắc sáng sủa, rộng rãi và có vị trí tốt. Tuy nhiên, dù ngôi nhà lớn đến đâu, đẹp đến mức nào thì căn bếp cũng hiếm khi được sử dụng, và những chậu hoa gần như khô héo ngoài ban công đều cho thấy sự thiếu vắng của chủ nhân trong ngôi nhà này.

Huang Renjun đã nấu món súp, nhưng khi mang ra thì thấy Mark Lee đã ngủ, cậu đang ngồi trên thảm với những ngón tay đang lướt qua lông mày, mắt, mũi và môi của anh.

Đã bao lâu rồi cậu chưa hảo hảo mà gặp anh? Huang Renjun đã trở về vài ngày, và chỉ có thể ở cùng với Mark Lee khi anh đã ngủ. Buổi sáng cậu thức dậy muốn đến studio, anh vẫn chưa thức dậy, buổi tối khi Huang Renjun trở về nhà, anh vẫn đang gặp gỡ với khách hàng.

Huang Renjun rất nhớ Mark Lee nên đã gọi điện thoại rủ anh đến nhà hàng của một người bạn là Park Jisung để cùng nhau ăn tối, anh lại có chút ngượng ngùng khi nghe điện thoại.

"Đi ăn sao? Có một mảnh đất ở phía Tây thành phố để xây nhà thi đấu. Buổi tối có lẽ anh phải ăn cơm với mấy người phụ trách."

Huang Renjun trả lời ngay lập tức. Mark Lee đã xin lỗi qua điện thoại và dỗ dành sẽ đi cùng cậu lần sau.

"Không cần đâu, anh đang bận."


Thực ra, Huang Renjun cũng rất bận rộn, cậu thường cảm thấy có lỗi vì không có kế hoạch đi du lịch thường xuyên, không thể ở bên người yêu cùng anh cảm nhận niềm vui hay nỗi buồn. Đó là điều cậu ghét nhất khi làm nghề này.

Bước chân của hai người chưa bao giờ dừng lại, họ đều đang hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn, nhưng lại bước đi vội vã, cứ ngỡ mình đang nắm tay đối phương nhưng thức chất thứ họ đang nắm giữ chỉ là ảo ảnh của kí ức, khi nhìn lại chỉ còn là một khoảng trời mênh mông trắng xoá, tìm đâu ra bóng dáng của người mình yêu?

Huang Renjun có một cây thước trong tim, nếu anh gần hơn thì nó sẽ ngắn hơn, nếu anh xa hơn thì nó sẽ dài hơn, hiện tại khoảng cách vật lý giữa cậu và Mark Lee chỉ còn vài chục cm nhưng cây thước dường như đang dịch chuyển bất định, không thể đo được khoảng cách giữa cậu cùng với trái tim của anh.


Buổi sáng hôm sau khi đi làm, Huang Renjun nhận được cuộc gọi từ mẹ mình.

Từ năm ngoái, mẹ cậu đã bận rộn mai mối Zhang Luo cho con trai mình, cô gái này năm nay vừa ra trường, là giáo viên dạy giỏi, gia đình cũng rất có gia giáo và nề nếp, chính là con gái của một nhà lãnh đạo nhỏ trong cơ quan công lập nên công việc sau này sẽ thuận lợi hơn. Có một số cô gái xuất sắc được sắp xếp xem mặt, Huang Renjun choáng váng, cậu chưa bao giờ đến gặp ai trong số bọn họ dù chỉ một lần. Mẹ cậu gọi điện ba lần một ngày, bà mắng Huang Renjun là đứa con bất hiếu, không biết nghe lời. Không biết khi nào cậu sẽ cho bà sống một cuộc sống thoải mái như người khác.

Nghe nhiều quá, Huang Renjun cũng khó chịu. Thanh niên còn có tố chất cứng đầu từ trong xương, khi đó tình cảm giữa cậu và Mark Lee đang bền chặt, cậu lại buột miệng thốt ra câu mình không thích phụ nữ, thế là từ trong phòng ra ngoài cùng mẹ nói chuyện điện thoại...

Mẹ của Huang Renjun đã không liên lạc với cậu trong nửa năm, và số thì đã được đưa vào trong danh sách đen. Huang Renjun hối hận vì sự cứng đầu và liều lĩnh của mình nên đã dành thời gian trở về nhà, mẹ cậu đang ngồi bên bồn hoa trong khu trò chuyện với những người khác, nhìn thấy cậu từ xa, bà lập tức đứng dậy và đi bộ về nhà, đuổi được đến cửa nhà phải kẹt chân lâu lắm mẹ mới chịu buông ra.

"Mẹ..."

Bà một phát chặt gãy lời của cậu, lạnh lùng nói: " Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con trai thích đàn ông".

Sau đó, bà vẫn cảm thấy mình làm sai, tại sao người con ngoan mà bà đã dày công nuôi nấng vun đắp lại gặp phải vấn đề như vậy? Bà nắm lấy tay Huang Renjun, có những giọt nước mắt đã rơi trên bàn tay của cậu.

"Con trai, con nói dối mẹ phải không? Mẹ không ép con kết hôn nữa. Con có thể kết hôn bất cứ khi nào con muốn. Chúng ta đi điều trị đi, bệnh nhất định sẽ khỏi."

Từ "bệnh" giống như một con dao sắc bén, đâm sâu vào trái tim của Huang Renjun. Người mà bạn thích lại tình cờ có cùng giới tính với bạn. Đây có phải là bệnh không?

Huang Renjun nghẹn ngào nói: "Mẹ ơi, con không bị bệnh, chỉ là con không thể yêu một người khác được nữa."

Ngày hôm đó, mẹ cậu đã đuổi cậu ra khỏi nhà, Huang Renjun lái xe trở về thành phố nơi mình đang làm việc trong tuyệt vọng, khi chuông reo lúc 0 giờ, cậu đau đớn như cắt một miếng thịt, cả cơ thể ngã xuống trên người Mark Lee.

"Mark Lee, em hiện tại không có nhà"

Mark Lee ôm chặt người yêu dũng cảm của mình, cố gắng làm tan chảy người này cùng hoà vào trong máu xương của chính mình, và khóc ngay khi anh mở miệng.

"Anh sẽ cho em một mái nhà"


Đã hai năm trôi qua kể từ đó, ngón tay Huang Renjun khẽ run lên khi cậu nhấn nút trả lời, hai mẹ con im lặng một lúc lâu, mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở ở đầu dây bên kia.

Cuối cùng bà cũng lên tiếng nói rằng con gái của một người bạn cũng đang làm việc trong thành phố của Huang Renjun. Hai người có muốn gặp nhau vào buổi tối không?

Đôi mắt của Huang Renjun tối sầm lại, cậu nhận ra rằng mình và mẹ đã không hề lay chuyển trong suốt hơn hai năm qua. Mặt trời bên ngoài phòng sơn nóng giống như đổ lửa, nhưng Huang Renjun lại cảm thấy lòng bàn chân có một luồng mát lạnh, đang định phản bác thì lại nghe thấy tiếng mẹ nói chuyện điện thoại.

"Mẹ cầu xin con, đi lần cuối cùng có được không? Chỉ cần đi một lần..."

Lời nói vừa dứt, Huang Renjun biết mình đã bị đánh bại bởi lời cầu xin này, cậu không nhớ mình đã đồng ý như thế nào, chỉ nhớ mình nhận được tin nhắn của bà trên WeChat, đó là địa điểm ăn uống buổi tối và thông tin liên lạc của cô gái.

Huang Renjun không quan tâm đến thời tiết bên ngoài nóng như thế nào, cậu vội vàng đến chỗ Mark Lee đang làm việc, đứng ở sảnh gọi anh, nói rằng cậu có chuyện muốn hỏi anh.

Mark Lee đã sớm đi ra, nhìn thấy Huang Renjun chạy tới đỏ mặt, tưởng rằng đã xảy ra chuyện, vội vàng hỏi: "Renjun, có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Huang Renjun lắc đầu nói: "Tối nay anh có làm gì không? Anh có thể cùng em ăn tối được không?"

Vẻ mặt Mark Lee bối rối: "Em tìm anh vội như thế, chỉ để hỏi chuyện này à?"

"Ừ"

Mark Lee gãi gãi chóp mũi Huang Renjun: "Em hỏi chuyện kiểu này trên điện thoại là được rồi, còn phải chạy vất vả thế này, em... "

Huang Renjun ngắt lời anh, hiện giờ cậu chỉ muốn biết buổi tối anh có rảnh không.

"Tối nay.." Mark Lee cau mày, lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Anh tháo kính xuống, miết miết, "Xem ra buổi tối anh còn phải giao tiếp"

"Lần sau, không, ngày mai, ngày mai chúng ta lại cùng nhau ăn cơm, được không?"

Huang Renjun đột nhiên cười nói: "Chỉ hôm nay, không được sao?"

Mark Lee không biết tại sao Huang Renjun lại bất thường như vậy, anh nắm lấy tay cậu dỗ dành như mọi khi, "Này, dự án này thực sự rất quan trọng ..."

Huang Renjun rút bàn tay được Mark Lee bao bọc ra và gật đầu, anh nghĩ rằng mình đã dỗ dành được cậu, ôm lấy vai Huang Renjun nhưng nhanh chóng cậu đã thoát ra.

Cậu nói, mình sẽ đi hẹn hò vào buổi tối, và mẹ đã sắp xếp rồi.

Không ai tự nhiên mà dũng cảm. Sự dũng cảm của Huang Renjun bắt nguồn từ tình yêu kiên định, vững vàng và mạnh mẽ dành cho Mark Lee. Cậu có thể chiến đấu chống lại cả thế giới vì anh và sau đó chờ anh cho mình một mái ấm.

Điều cậu muốn là thứ tình cảm gấp đôi từ cả hai phía, chứ không phải là một mình cầm sợi dây diều bấp bênh vẫn không thể bắt được nó cho đến khi đẫm máu, và thậm chí nếu cánh diều bị cuốn trôi, cậu cũng sẽ bị cuốn vào cơn bão đó.


Khi Huang Renjun đến nơi thì đối tượng xem mắt vẫn chưa tới, cậu gọi một ly nước ép dưa hấu để giải cơn khát rồi dựa vào cửa sổ thuỷ tinh ngẫn người.

Nhà hàng ở tầng 3, nhìn xuống bên dưới sẽ thấy một dòng xe tấp nập, Huang Renjun chán bèn đếm xe, đếm xem chiếc nào sẽ đi đến cuối cùng, xe nào lao tới kia, Mark Lee lại xuất hiện trong những dòng suy nghĩ của cậu, anh ấy đi chiếc nào nhỉ? Đi đến quán rượu chỗ nào vậy?

Khi Huang Renjun nhìn thấy khuôn mặt của mình trên tấm kính, cậu cảm thấy mình giống như một con rối bị điều khiển trong cửa hàng đồ chơi. Một sợi được mẹ kéo và sợi còn lại được kéo bởi Mark Lee. Khi di chuyển sẽ phát ra tiếng "lạch cạch lạch cạch", và cơ thể nó sẽ sớm bị phân tán.

Cô gái vội vã chạy đến, mặc một bộ váy chỉnh tề và trang điểm tinh tế, Huang Renjun nghĩ, mẹ cậu đã nghĩ cái quái gì khi nhìn thấy bức ảnh của cô ấy vậy? Bà nghĩ cô ấy đáp ứng đủ tiêu chuẩn của một người con dâu, hay nghĩ cô ấy là liều thuốc tốt để chữa "bệnh" cho cậu?

Cô gái là người có tính cách rất tốt, cô nhìn thấy bộ dạng lơ đãng của Huang Renjun liền hỏi cậu rằng có phải cuộc sống gần đây có điều gì không ổn hay không?

Huang Renjun miễn cưỡng nở một nụ cười và nói: "Cuộc sống nào có thể giống như tôi nghĩ rằng hài lòng là hài lòng được"

Bàn ăn yên lặng một lúc, khách hàng ngồi phía sau gọi người phục vụ bàn Huang Renjun đến gần và mơ hồ nghe thấy anh ta hỏi có thể uống thêm một ly nước dưa hấu không. ( rình mò chi z??)

Đến cuối buổi, cô gái hỏi liệu có cơ hội gặp lại hay không, Huang Renjun sững sờ một lúc, như thể cậu đang thực sự suy nghĩ về câu trả lời cho câu hỏi này.

Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng ho dữ dội, miệng Huang Renjun nhếch lên không kiểm soát được, nhận ra cô gái vẫn đang ngồi ở phía đối diện, liền nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt.

"Cô Trần, cô là một cô gái rất tốt. Cô nên tìm một người hết lòng yêu thương mình. Cuộc sống có suôn sẻ hay không không nằm trong sự kiểm soát của tôi, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để bản thân được hạnh phúc".

"Thực xin lỗi, tôi đã có người yêu nhiều năm rồi. Tôi không thể bỏ mặt anh ấy, huống chi là lừa dối cô. Chúc cô sớm hạnh phúc".

Cô gái mỉm cười đưa tay ra nói:" Người yêu anh thật hạnh phúc, khi nào kết hôn nhớ mời tôi nhé".

Huang Renjun kìm lại: "Sẽ mời" (kìm lại là kiểu cô này hiểu nhầm người yêu em bé là con gái nên ẻm kìm lại để không mở miệng nói ra là con trai í)


Sau khi cô gái rời đi thời gian vẫn còn sớm, nhà hàng cách nhà cậu không xa, Huang Renjun chọn cách đi bộ về nhà để đi dạo cho tiêu hóa.

Chỉ mới đi được một đoạn, sự yên tĩnh của Huang Renjun bị phá vỡ, cậu không thể bỏ qua cho cái bóng của ai đó đang đi ở phía sau mình, cậu xoay người cam chịu số phận, chỉ để bắt gặp đôi mắt tròn xoe của Mark Lee.

"Renjun... thật trùng hợp, em cũng đi dạo a?"

Một câu nói này đã đánh tan sự nghiêm túc giả vờ cả đêm của Huang Renjun, cậu không nhịn được cười thành tiếng: "Trùng hợp quá nhỉ"

Mark Lee bước tới, tự nhiên xách túi của Huang Renjun trên tay, anh khoác vai cậu, hai người đồng loạt đi về nhà.

Thật tiếc vì kỹ năng diễn xuất của Mark Lee rất tệ, Huang Renjun chỉ thử nói vài câu thôi mà anh đã tự vạch trần tung tích của mình tối nay.

"Xin lỗi, anh không nên đi theo em"

Huang Renjun đánh nhẹ anh, nói: "Em biết anh đã ngồi ở ghế sau a"

"Gì chớ? Sao em biết được "

Huang Renjun quay đầu lại, vẫn còn thích thú khi nghĩ đến điều đó, nói: "Còn không phải em nghe thấy giọng nói của anh sao? Hơn nữa... "

"Hai ly nước ép dưa hấu mà không ai có thể uống được, ngoại trừ anh"

"........."

Bây giờ tất cả đều bị bại lộ, Mark Lee không còn giả vờ được nữa, anh nắm chặt tay Huang Renjun hỏi: "Vậy những gì em nói ở bàn ăn, có phải là sự thật không á?"

Huang Renjun nói: "Nửa thật nửa giả"

"Cái gì mà nửa giả nửa thật? Câu nào là giả vậy? Không phải là câu nói yêu anh đó chớ!!!"

Huang Renjun bị Mark Lee giữ một cách đau đớn, cậu tách ra khỏi vòng tay của anh, xoa xoa vai đau của mình.

"Những lời cô ấy hỏi khi kết hôn là giả!"

Sau đó cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn chưa được cầu hôn, kết hôn cái gì chớ... "

Lúc này đến lượt Mark Lee im lặng, anh lại bày ra cái nhìn ngượng ngùng đó, Huang Renjun đẩy anh ra nói: "Hãy nói cho em biết nếu anh không muốn kết hôn cùng với em"

"Không phải a... "

Mark Lee đứng trước mặt cậu hít một hơi thật sâu, như thể anh đã hạ quyết tâm cao độ và lấy ra một chiếc nhẫn từ trong ví tiền.

Anh vẫn là dáng vẻ ngốc nghếch như xưa, có chút lo lắng, tay cầm chiếc nhẫn khẽ run lên.

"Thực ra... nếu như em muốn, anh có thể cầu hôn em ngay bây giờ"


Vật chất là nền tảng của tình yêu, và Mark Lee đã tin điều đó.

Khi còn nhỏ, mẹ đã từ bỏ lời hứa với bố mà không một chút luyến tiếc vì gia cảnh khi đó nghèo khổ, bà có thể dứt bỏ bàn tay đã nắm chặt ống quần của mình, một đi không ngoảnh lại, anh khi đó liền biết lớn lên bản thân không muốn phải sống trong con ngõ ồn ào đó nữa, trời mưa gió lại phải lo căn nhà dựng bằng tôn có chống đỡ được hay không, sống những ngày tháng ăn no bữa này mà lo bữa sau.

Vì vậy, Mark Lee đã chăm chỉ học tập, sử dụng các khoản vay sinh viên của mình, cùng với số tiền kiếm được từ việc làm thêm thâu đêm, cuối cùng cũng thoát khỏi ý nghĩa ​​người nghèo đã hành hạ anh trong hơn một thập kỷ.

Huang Renjun là báu vật đầu tiên anh có được khi bắt đầu cuộc sống mới, anh trân trọng cậu và không muốn Huang Renjun phải sống một cuộc cực khổ thiếu thốn, sau khi cậu come out, suy nghĩ của anh càng trở nên mạnh mẽ hơn. Làm sao Huang Renjun có thể ở cùng anh trong một căn nhà thuê chật hẹp? Cậu là một bông hồng trong nhà kính, đáng lẽ phải sống trong một căn hộ đầy đủ ánh sáng và được sưởi ấm, cậu sẽ bước chân trần lên tấm thảm Cashmere và chạy đến ôm anh mỗi khi anh đi làm về.

Trước khi Mark Lee gặp hay giao dịch với các khách hàng khác nhau mỗi ngày, anh luôn nghĩ về Huang Renjun, nghĩ rằng cậu đang ở nhà đợi mình. Chỉ cần anh kiên trì một thời gian, trở nên nổi tiếng hơn, có thêm vốn liếng trong tay, anh có thể cho Huang Renjun một cuộc sống vô tư thoải mái.

Vì vậy, Mark Lee và trưởng nhóm đã liên tục năn nỉ, đẩy giao dịch vào buổi tối, quay về nhà trước khi đến nhà hàng, lấy chiếc nhẫn đã mua hai năm trước trên nóc tủ ra, nếu như Huang Renjun đồng ý với yêu cầu của cô gái ấy, anh sẽ ở đó cầu hôn cậu ngay tại chỗ.

Anh đã ích kỉ và cố chấp rằng mình sẽ ở bên Huang Renjun cả đời.

"Anh đã mua chiếc nhẫn này được hai năm rồi và giấu nó đi. Anh định đợi đến khi em khỏe hơn sẽ cùng em về nhà. Anh sẽ xin phép mẹ, mẹ có thể đánh hoặc mắng anh cũng không sao. Sau đó, anh sẽ chuẩn bị hoa, nhạc và cầu hôn với em"

"Bây giờ anh thậm chí còn không có hộp nhung để đựng nhẫn, nhưng anh muốn hỏi em... "

Những viên kim cương trên chiếc nhẫn sáng lấp lánh, và Mark Lee hỏi rằng, cậu có muốn bên anh cả đời không?

Con người chỉ có thể sống một lần trong đời, và chỉ có một cơ hội duy nhất để yêu một người sâu sắc. Cơ hội của Huang Renjun đã đến cách đây năm năm và cậu phải dựa vào anh cả đời.

Đôi mắt cậu trở nên ướt đẫm, muốn nói rằng mình luôn sẵn sàng, cậu mở miệng mới biết rằng môi mình đang run rẩy không thể thốt ra được lời nào. Huang Renjun chỉ có thể gật đầu bừa bãi và sẵn sàng được đeo nhẫn bởi Mark Lee, hôn anh say đắm dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Tình yêu hai người dành cho nhau chỉ có tăng lên chứ không hề giảm đi và vĩnh viễn nồng nhiệt.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro