🐯🦊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Huang Renjun đang ở bệnh viện.

Theo lời của Lee Jeno, bạn của Huang Renjun , Huang Renjun được sinh ra để chiến đấu vì mọi người. Đối phó với những vụ án hóc búa cả ngày lẫn đêm, luôn luôn có một ly cà phê trên bàn làm việc, đôi khi quên cả bữa ăn sáng, chỉ ăn một vài miếng bánh mì để qua cơn đói sau đó cậu lại xách túi đi gặp khách hàng.

Một điều mà anh chàng lễ tân mới đến công ty gần đây thường nói nhất là: "Luật sư Huang lại lên đường".

Với cường độ làm việc dày đặc như vậy, ngay cả siêu nhân cũng phải gục ngã. Khi Huang Renjun đối mặt với bên thứ ba, cậu đột nhiên cảm thấy như bị ai đó đâm vào bụng, sắc mặt tái nhợt khiến người đối diện cũng phải giật mình, vội vàng giúp cậu gọi xe cấp cứu. Vào thời điểm xe cấp cứu đến, chiếc áo sơ mi của Huang Renjun tưởng chừng có thể vắt ra nước.

"Tôi biết cậu ấy sẽ gặp xảy ra chuyện mà!" Lee Jeno phàn nàn với Na Jaemin trong lúc lái xe.

Huang Renjun suýt ngất khi được đưa đến bệnh viện, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thấm cả vào quần áo.

Một giây trước khi ý thức của cậu biến mất, bên tai Huang Renjun tràn ngập những giọng nói khác nhau, từ xe cứu thương, đến bác sĩ y tá, và dường như có cả Mark Lee.

Sao lại có giọng của Mark Lee?

Huang Renjun tự giễu trong lòng, ốm cũng không sao, còn có thể gặp ảo giác về người ấy.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Mark Lee, một tháng trước anh đã hoàn thành việc học nâng cao tại Bệnh viện Thủ đô và xin chuyển về quê. Chưa kịp mặc áo khoác trắng vào, cô y tá nhỏ bên ngoài đã hét lên: "Bác sĩ Lee, có bệnh nhân!"

Đoạn đường từ phòng làm việc đến chỗ bệnh nhân, trong lúc chạy Mark Lee vô thức nghĩ đến Huang Renjun, sau đó lắc đầu tập trung 100% vào công việc.

"Bệnh nhân thế nào rồi?" Khi Mark Lee đến, đã có một vòng người vây quanh cáng, tách vòng vây để bước vào, anh nhìn thấy khuôn mặt đã xuất hiện trong giấc mơ mỗi đêm của mình.

Nhìn thấy Huang Renjun nửa tỉnh nửa mê, Mark Lee gần như quên mất mình chính là bác sĩ đang ở đây để điều trị cho bệnh nhân, anh vội vàng gạt các bác sĩ và y tá xung quanh sang một bên rồi bước tới vỗ nhẹ lên mặt cậu.

"Renjun à, Renjun... " vẻ lo lắng của anh khiến những người có mặt ở đó nhìn nhau chằm chằm, may sao cô y tá nhỏ bên cạnh nhắc nhở phải đưa bệnh nhân vào phòng mổ, trước khi Mark Lee kịp ý thức.

Mark Lee lo lắng đẩy xe: "Nhanh, nhanh lên."

"Bệnh nhân này là người quen à?"

Mark Lee lắc đầu tiếp tục bước đi "Cậu ấy là tình yêu của tôi."

***

Mark Lee gặp Huang Renjun khi anh vừa nhập học năm thứ nhất.

Buổi chào đón tân sinh viên ngày hôm đó Mark Lee và Huang Renjun được xếp vào cùng một nhóm trong cuộc phỏng vấn, anh đã bị thu hút khi lần đầu tiên trông thấy cậu.

Đây là lần đầu tiên Mark Lee thấy một chàng trai sảng khoái như vậy sau một tháng đến trường.

Kết quả là, Huang Renjun đã phá vỡ ấn tượng đầu tiên của Mark Lee về cậu trong giây phút tiếp theo. Khác với vẻ ngoài tươi tắn và ngoan ngoãn, nhìn thẳng vào mắt Huang Renjun khi cả hai đang tranh cãi, Mark Lee biết người đối diện không phải là một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn như anh đã tưởng tượng.

Đó là một con cáo nhỏ thông minh.

Nghĩ đến điều này, Mark Lee đột nhiên có mong muốn được quen biết Huang Renjun.

Vì vậy, anh đã chặn Huang Renjun, người đang chuẩn bị đi xuống cầu thang, với đôi mắt tròn xoe.

"Xin chào, tôi là Mark Lee trường Y, cậu làm quen với tôi được không?"

Huang Renjun trông có vẻ sợ hãi, không ngờ lại bị một đứa con trai chặn lại đòi làm quen.

"Được rồi, tôi biết cậu tên là Mark Lee. Tôi vừa mới biết đó." Huang Renjun chỉ vào căn phòng nơi cuộc phỏng vấn và tranh luận vừa diễn ra.

Mark Lee cười: "Cậu giỏi thật"

"Thật sao?" Huang Renjun ngượng ngùng cười, "Có thể là do tôi học luật"

"Chào, tôi là Huang Renjun từ trường Luật"

Sau đó cả hai đã trao đổi phương thức liên lạc. Đây là lần đầu tiên Huang Renjun gặp một người hòa hợp với mình về mọi mặt. Ví dụ, cả hai sẽ cùng lúc hỏi đối phương muốn xem phim nào, chẳng hạn như giới thiệu cùng một nhà hàng thịt nướng cho nhau, hoặc tình cờ phát hiện ra đối phương đang nghe bài hát chúc ngủ ngon mà mình đã nghe đêm qua.

Tuy nhiên, Mark Lee dần bị Huang Renjun tấn công tâm nhĩ mỗi khi tiếp xúc với cậu.

Chiếc răng hổ nhỏ của Huang Renjun, miệng cậu nhếch lên khi nghe thấy điều gì đó buồn cười, nhiệt độ từ bàn tay cậu khi nghịch tai anh, mọi cửa hàng mà Huang Renjun chia sẻ anh đều đi qua, bài hát mà cậu giới thiệu sẽ được đưa vào một danh sách phát và trở thành bài hát yêu thích của anh.

Vì vậy, Mark Lee bắt đầu theo đuổi Huang Renjun, từ chào buổi sáng đến chúc ngủ ngon lúc nửa đêm, từ bữa sáng ấm áp đến bữa ăn đêm ngọt ngào. Từ việc thỉnh thoảng trò chuyện với Huang Renjun bày ra một vài chiêu trò, đến chơi guitar bên vệ đường và hát cho Huang Renjun nghe khi cả hai cùng đi mua sắm.

Những gì Mark Lee làm là điều hiển nhiên, Huang Renjun thấy rõ điều đó, và cậu cũng thích Mark Lee một cách rõ ràng.

Trong một kỳ nghỉ ở học kỳ đầu tiên của năm thứ hai, Mark Lee đưa Huang Renjun đến một trang trại nhỏ cách xa trường học.

Chủ trang trại là một cặp vợ chồng lớn tuổi, người chú không có năng khiếu kể chuyện cười, nhưng dì vẫn cười vui vẻ mỗi khi nghe nó. Không có gì thú vị trong trang trại, nhưng anh và cậu đều cảm thấy cuộc sống kiểu này thực sự thoải mái.

Buổi sáng, theo lời của chủ trang trại leo lên những ngọn đồi gần đó, buổi chiều cả hai sẽ vào trang trại hái một số loại trái cây và rau mà mình thích, buổi tối thì cùng xem TV với họ.

Vào đêm trước khi trở lại trường học, con trai của chủ trang trại đột nhiên quay trở lại với một nhóm bạn của mình. Họ nói xin lỗi Huang Renjun rằng phòng không đủ và hỏi cậu muốn ở cùng phòng với Mark Lee không.

Dường như điều đó rất dễ dàng đối với người khác, nhưng Huang Renjun đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng cũng đồng ý, khi Mark Lee bước ra từ phòng tắm, cậu vội vàng nói "Đêm nay anh ngủ với em" sau đó lao vào phòng tắm làm đà điểu.

Giường trong phòng hiển nhiên không nhỏ, nhưng Mark Lee và Huang Renjun lại ngủ vô cùng trằn trọc. Ban đêm xung quanh thật yên tĩnh, Huang Renjun lắng nghe tiếng côn trùng kêu bên ngoài cửa sổ, bao trùm lấy trái tim đang đập thình thịch của cậu.

Renjun à, phải giữ vững tinh thần.

Huang Renjun không biết liệu tự an ủi của mình có thực sự hữu ích hay không. Cơn gió thổi qua từ chiếc quạt kiểu cũ bên cạnh giường thật dễ chịu khiến Huang Renjun dần trở nên buồn ngủ, vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì cảm thấy có người nhẹ nhàng chạm vào môi mình, một lần, hai lần.

Như thể với tất cả sự dịu dàng trên thế giới này.

Huang Renjun mở mắt, Mark Lee đang nhìn cậu, ánh mắt đầy khao khát.

"Cộp, cộp" chiếc quạt điện kiểu cũ phát ra âm thanh đều đặn, Huang Renjun không ngần ngại mà ôm lấy cổ Mark Lee rồi hôn anh.

Sau khi ở bên nhau, Huang Renjun thích hành động như một đứa trẻ, và Mark Lee luôn chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào trong khi véo mũi cậu.

"Em đúng là một con cáo nhỏ lém lỉnh"

Huang Renjun và Mark Lee đều có chương trình học rất nặng nề. Đôi khi họ không gặp nhau hơn hai lần một tuần. Huang Renjun luôn phàn nàn qua điện thoại, rằng tất cả các cô gái trong trường Y khoa đều nhìn Mark Lee, còn anh thì đọc
sách trong khi dỗ dành cậu.

"Đừng có gán ghép bừa bãi, trong tim anh chỉ có Huang Renjun."

Huang Renjun thích thú cười khúc khích ở phía bên kia điện thoại.

Nhưng sau đó Huang Renjun thực sự nhìn thấy Mark Lee và một cô gái bước vào một quán cà phê, anh đã mở cửa, gọi món và dùng tay ra hiệu khiến cô ta mỉm cười.

Huang Renjun vẫn nhớ mười phút trước đã gọi cho Mark Lee để rủ anh đi ăn tối, anh trả lời rằng mình vẫn đang làm một đề tài với giáo sư trong phòng thí nghiệm.

Huang Renjun lấy điện thoại di động ra và gọi cho anh.

"Này, anh đang ở đâu?" Huang Renjun nhìn thấy anh nói xin lỗi cô gái, và bước ra khỏi quán cà phê để nghe điện thoại bên ngoài.

"Renjun à"

"Anh đang ở đâu?" Huang Renjun cảm thấy được mình đang nghiến răng nghiến lợi khi nói ra câu này.

"Anh đang ở trong phòng thí nghiệm, không phải đã nói với em sao?"

Huang Renjun cúp máy, rủ bạn cùng phòng Lee Jeno và Na Jaemin đi uống rượu cả đêm.

Huang Renjun uống kém, uống bốn năm chai bia thì tâm trạng khá hơn một chút. Lee Jeno và Na Jaemin biết rằng cậu đã ngắt cuộc gọi của Mark Lee hơn chục lần. Lee Jeno chịu trách nhiệm gửi tin nhắn cho Mark Lee báo anh biết bọn họ đang ở đâu. Trong khi đó Na Jaemin thuyết phục Huang Renjun ngưng uống rượu.

Huang Renjun đã nôn mửa bên đường khi Mark Lee đến, anh bước tới để đỡ người mềm nhũn của cậu khỏi Na Jaemin , và Huang Renjun đã hất tay ra.

"Tôi không muốn bàn tay đẩy cửa cho các cô gái của anh"

Sau đó Mark Lee mới hiểu Huang Renjun đang tức giận vì điều gì, vội vàng giải thích: "Renjun, không phải như em nghĩ, cô ấy là bạn cùng anh lớn lên, đến đây để tham gia một cuộc thi."

Huang Renjun ngồi trên bồn hoa ven đường, ngẩng đầu thở dài, đưa tay che miệng vẫn còn đang nói chuyện của anh, hai mắt đỏ hoe.

"Mark, đừng nói nữa".

Huang Renjun lại thở dài, ôm mặt Mark Lee, day day trán: "Tại sao anh lại nói dối? Nói sự thật với em khó như vậy sao? Hả?"

"Anh..."

Huang Renjun đứng dậy, run rẩy như sắp ngã trong giây tiếp theo. Mark Lee cố gắng giúp đỡ, Huang Renjun không từ chối, vừa đi vừa nói: "Em biết anh chắc hẳn không liên quan gì đến cô gái đó, nhưng Mark "

Huang Renjun quay lại nhìn anh "Đừng nói dối em"

Nói xong, cậu cúi người hôn lên môi anh, "Đừng nói dối, đừng bỏ rơi em".

Đôi mắt của người trước mặt đỏ hoe, mỏng manh như thể Mark Lee chỉ cần chạm vào là có thể tan vỡ. Mặc dù là một cáo nhỏ tinh ranh và rất thích làm nũng, nhưng cáo nhỏ cũng rất dễ bị thương.

Mark Lee ôm chặt lấy Huang Renjun, nhẹ giọng dỗ dành bên tai cậu : "Anh sẽ không nói dối em, cả đời này anh sẽ không như vậy."

Ngày tốt nghiệp đã đến sớm, Huang Renjun mặc đồng phục cử nhân chụp ảnh tập thể cùng các bạn cùng lớp, Mark Lee đang đợi cậu với một bó hoa, nhìn thấy cậu chạy về phía mình, giống như đang lao về phía tình yêu của Huang Renjun.

Đôi mắt của Huang Renjun biến thành lưỡi liềm mang theo ý cười, Mark Lee không khỏi đưa tay sờ lên khóe mắt, lúc đó anh thật sự nghĩ mình và Huang Renjun có thể tiếp tục như thế này.

Năm đầu tiên tốt nghiệp, Huang Renjun được người cố vấn của mình giới thiệu vào một công ty luật nổi tiếng, bắt đầu từ vị trí trợ lý luật sư. Mỗi ngày phải làm rất nhiều việc, chỉ cần đối chiếu thông tin cho luật sư phụ trách là có thể làm đến nửa ngày, chưa kể bản thân là người mới đến cũng phải tiếp nhận đủ loại cuộc gọi. Đôi khi Huang Renjun cũng sẽ biện minh một chút cho bản thân, cẩn thận nói với các tiền bối trong công ty rằng có thể tìm người khác làm việc đó, có lẽ họ thực sự cần phải giải tỏa một thời gian, nhưng sau một ngày trôi qua, không hiểu sao lại có thêm nhiều tin đồn cậu mâu thuẫn với tiền bối đó.

Huang Renjun nhớ rằng thời tiết rất nóng. Mark Lee cho phép cậu ăn ba cây kem que trong một ngày. Sau khi họ trả tiền thuê nhà thì trời đã tối, vì vậy họ nằm trên lan can ban công và ngắm những toà nhà cao tầng bên ngoài.

"Căn nhà của chúng ta có vẻ không hợp với bên ngoài."

Mark Lee lau khóe miệng cho Huang Renjun bởi vì ăn kem mà dính, cúi đầu cười nói: "Nhưng mà anh không biết tại sao, đột nhiên muốn cùng em ở chỗ này cả đời".

Huang Renjun hơi trầm mặc: "Anh đang cầu hôn em sao?"

Mark Lee không nói, nhưng tiến đến gần Huang Renjun, dùng tay chặn chút ánh nắng còn sót lại đang vươn trên khuôn mặt cậu một cách vô ích, và hôn lên khóe miệng của cậu.

Rời khỏi ký ức, Huang Renjun mở mắt ra và chỉ còn lại căn phòng tối của mình.

Mark Lee bận rộn mỗi ngày. Khác với "trợ lý" kém cỏi như Huang Renjun, Mark Lee dù vẫn đang là bác sĩ thực tập nhưng lại được rất nhiều tiền bối trong bệnh viện ưu ái vì trình độ tốt, nhân cách tốt, anh được phép quan sát, hầu hết mọi ca mổ lớn đều để Mark Lee tham gia, tham gia phần thảo luận của các hội nghị học thuật lớn nhỏ trong bệnh viện.

Thời gian đầu, Mark Lee vẫn có thời gian về nhà ăn tối với Huang Renjun và xem phim cùng cậu tại nhà. Dần dần, trong bệnh viện càng ngày càng nhiều việc, giám đốc cùng với Mark Lee cũng chia đôi công việc tùy thời để anh hoàn thành, có ý thức huấn luyện anh.

Đôi khi Huang Renjun phải tăng ca ở công ty, và cậu thực sự không thể chịu nổi muốn gọi điện nói chuyện với Mark Lee, nhưng không ai trả lời, hoặc chỉ nhận được hai từ từ Mark Lee.

"Renjun làm sao vậy?"

"Anh vẫn đang thảo luận với giám đốc, anh sẽ gọi cho em sau".

Huang Renjun cũng không biết mình phải đợi anh bao lâu, cũng không biết anh muốn chung sống bao lâu, tại sao chỉ vài tháng sau đã trở thành lâu đài của chính mình.

Huang Renjun lấy điện thoại di động ra gọi cho Mark Lee thì nghe thấy một giọng nữ máy móc lạnh lùng như dự đoán.

Có vẻ như đêm nay chỉ có một mình. Huang Renjun cười như thể tự ti, tiếng cười dường như đặc biệt kéo dài trong căn phòng trống. Đã mấy ngày hai người không gặp nhau? Huang Renjun xoa xoa thái dương.

Không thể nhớ được.

***

Mark Lee cởi áo phẫu thuật và dựa vào tủ bệnh án, thực sự mệt mỏi.

Lục tung tủ mấy lần lấy điện thoại di động, mở khóa mở màn hình, không có cuộc gọi nhỡ nào.

Gần đây, Mark Lee hiếm khi nhận được cuộc gọi từ Huang Renjun. Trước đây, mỗi khi kết thúc cuộc phẫu thuật, anh lấy điện thoại di động ra, sẽ có vài cuộc gọi nhỡ hoặc vài tin nhắn từ Huang Renjun. Mark Lee cũng muốn quay về nhà nhưng sợ Huang Renjun bị đánh thức, công việc của cậu dạo này không tốt lắm, dù không ngồi nói chuyện chi tiết nhưng anh có thể đoán được từ Huang Renjun đến bảy tám phần. Lúc rảnh rỗi muốn gọi cho cậu, vừa bấm máy thì có y tá gọi giường bệnh kia lại có chuyện nên đành bó tay.

Đã lâu không gặp, Mark Lee lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn, đêm nay không phải trực, cuối cùng cũng có thể về nhà sớm để nghỉ ngơi. Đoán được vẻ mặt của Huang Renjun khi thấy anh về sớm như vậy, Mark Lee không khỏi nhếch miệng cười.

Xe chạy nhanh hơn bình thường, Mark Lee xuống xe khi đi ngang qua cửa hàng tráng miệng yêu thích của Huang Renjun và mua một hộp bánh hình Moomin cho cậu, nhưng trước khi lên xe, anh đã nhìn thấy người mình đang nghĩ đến ngồi ở phía đối diện, ăn với những người khác trong nhà hàng.

Mark Lee nhìn thấy Huang Renjun cười nhẹ với người đàn ông đối diện mình, và nhìn thấy niềm khao khát Huang Renjun trong mắt người đàn ông đối diện cậu.

Vì vậy, anh quay lại ném chiếc bánh đang cầm trên tay vào thùng rác.

Huang Renjun về đến nhà đã là 10 giờ tối, cậu chưa từng nghĩ tới việc Mark Lee sẽ ngồi trên sô pha đọc sách vào lúc này.

"Sao hôm nay anh về sớm vậy?" Huang Renjun nới lỏng chiếc cà vạt đã thắt suốt một ngày, và lấy cho mình một cốc nước khi vào bếp.

"Anh không nên về sớm hơn à?"

Huang Renjun vừa bước lên cầu thang, liền nghe thấy Mark Lee đột nhiên nói một câu như vậy, liền phát hiện tối nay anh thực sự không ổn:"Anh bị sao vậy?"

Mark Lee lắc lắc cuốn sách trên tay: "Em nghĩ người đàn ông nào cũng tốt. Vậy nên, em cười ngọt ngào với họ, hả?

Huang Renjun nghe thấy những lời này thì lập tức đứng dậy, tiến đến chỗ Mark Lee:" Cái gì mà người đàn ông nào?! Anh bị bệnh à!"

"Tôi có bệnh?"

Mark Lee gần như phát điên, vốn không giỏi tranh cãi lúc này mặt đỏ bừng: "Em có bệnh khi tôi ăn nằm với đàn ông khác không? Có phải em sẽ có bệnh nếu tôi không gọi điện cho em mà ở bên ngoài cười nói vui vẻ với người khác không? Sao em lại trở nên vô lý đến như vậy!

Huang Renjun cuối cùng cũng biết lý do tại sao Mark Lee tức giận, nhưng lúc này cậu không có ý định dỗ dành người yêu đang ghen tuông vô cớ của mình.

"Mark Lee, đồ khốn kiếp! Anh đã ở đâu khi tôi ăn một mình? Anh đã ở đâu khi tôi ở nhà một mình? Anh đã ở đâu khi tôi gọi cho anh?"

Khi Huang Renjun nói ra những điều giấu kín trong lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cậu chán ghét tính khí của mình, thích rơi nước mắt ngay khi đối mặt với Mark Lee.

Tại sao cậu lại bị giữ chặt đến mức cậu không có quyền được tự do thở?

Huang Renjun nhìn Mark Lee mặc bộ quần áo ở nhà cậu mua cho, cúi đầu cố kìm những giọt nước mắt vẫn đang chảy, mỉm cười.

"Công ty luật này là công ty mà em ao ước được vào khi còn học đại học. Em đã tưởng tượng rằng mình sẽ mặc những bộ quần áo đắt tiền. Ngồi trong văn phòng sáng sủa, ai đó sẽ giúp em sắp xếp thông tin. Những người muốn tìm em phải đặt lịch hẹn trước một tuần"

"Nhưng mọi thứ không như em nghĩ. Em phải đối mặt với một chồng tài liệu lớn mỗi ngày, phân loại từng vụ án một, chạy việc vặt cho các tiền bối. Nếu làm không tốt, sẽ bị trừng phạt và bị tấn công bởi những tin đồn. Người đã ăn tối với em hôm nay là Lee Haechan , và anh ấy là người duy nhất trong công ty đối xử nghiêm túc với em".

Huang Renjun nhìn thẳng vào Mark Lee, giọng run run yếu ớt: "Bởi vì người em muốn nói chuyện không có ở đó, người em muốn ở bên nhau mỗi ngày đều rất bận rộn".

"Mark, anh có nhớ hôm qua là ngày gì không?"

Đầu óc Mark Lee lúc này hoàn toàn trống rỗng, dường như anh nhìn thấy Huang Renjun đang một mình ăn cơm, thấy Huang Renjun đang ngồi trên thảm xem phim với con búp bê Moomin mà anh đưa cho cậu, và nhìn thấy căn phòng tối om ở đây, Huang Renjun gọi hết cuộc này đến cuộc khác nhưng không nhận được hồi âm.

Hôm qua là ngày gì? Mark Lee nhớ lại cảnh một y tá được cầu hôn trong bệnh viện ngày hôm qua.

Hôm qua là bốn năm anh và Huang Renjun ở bên nhau, nhưng anh hoàn toàn không nhớ đến.

Huang Renjun không nói lời nào, chiếc quạt trần trong phòng khách chạy hết sức, con mèo hai người nuôi trên lầu lại chạy ra ban công, cào cửa gọi người bên trong.

Không biết đã qua bao lâu, Huang Renjun ngồi trên ghế sô pha nhìn mọi ngóc ngách của ngôi nhà này, không thể tìm thấy nơi nào khiến cậu thích như thế này, và không thể tìm thấy Mark Lee, người đã từng dịu dàng nhìn cậu trong đêm đen.

Huang Renjun đứng dậy và ôm lấy Mark Lee đang đứng từ phía sau, suy nghĩ một hồi lâu, cố gắng ép xuống cổ họng mình nhiều lần, cuối cùng cậu vẫn nói ra.

"Mark, chúng ta chia tay đi"

"Chúng ta đều trở nên không biết gì về người mình yêu"

Huang Renjun đã dọn ra khỏi nhà vào ngày hôm sau đêm hôm đó, nhưng Mark Lee đã không ngăn cản cậu, trong khi chạy lên xuống cầu thang cho Huang Renjun nhiều lần, dọn ra tất cả những thứ đã đóng gói, anh dặn dò Huang Renjun: "Không ăn vặt thường xuyên, không đi chân trần trên sàn nhà khi trời lạnh, không thức khuya và làm thêm giờ, hãy nói chuyện với người khác khi em cảm thấy không ổn"

Huang Renjun lắng nghe từng câu, gật đầu mỗi khi Mark Lee nói. Sau khi lên taxi, anh đứng ở ngã tư nhìn xe càng lúc càng xa, cậu khẽ quay lại vẫy tay.

Cả hai khóc rất nhiều cho đến khi không còn nhìn thấy nhau.

***

Sau đó, năng lực của Huang Renjun được công nhận, cũng không gặp quá nhiều khó khăn, càng ngày càng có nhiều người trong công ty luật đến gần cậu. Dần dần, công việc của Huang Renjun ngày càng tốt hơn, cuộc sống thực sự viên mãn như những gì cậu và Mark Lee từng nói.

Lúc đầu cậu sống ở nhà Na Jaemin, cậu ta nấu ăn giỏi nên không cần phải ăn ngoài, nhà không cũ kỹ như nhà cũ, trong nhà có hệ thống sưởi sàn, bước trên sàn nhà bằng chân trần khi trời lạnh sẽ không sao.

Năm thứ hai sau khi chia tay, Lee Jeno liên lạc với Huang Renjun và mở một công ty luật cùng cậu ta, cuối cùng Huang Renjun cũng rời khỏi nơi đã từng nhấn chìm ước mơ của mình.

Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, ngoại trừ việc Huang Renjun luôn nghĩ về Mark Lee khi tỉnh dậy giữa đêm hay sau giấc mơ, cậu cũng thường nhớ lại những ngày tháng có anh ở bên.

Vào tuần thứ hai sau khi Huang Renjun chuyển đi, bệnh viện nơi Mark Lee đang thực tập đã cho anh cơ hội đến thủ đô để nghiên cứu thêm. Mark Lee đồng ý mà không nói một lời, mang theo một chiếc hộp nhỏ và suy nghĩ về Huang Renjun cùng anh rời đi trong bốn năm.

Trong bốn năm, Mark Lee và Huang Renjun vẫn giữ liên lạc với nhau. Mark Lee sẽ chụp ảnh thu hải đường của Huang Renjun ở thủ đô vào tháng 3, hoa anh đào vào tháng 5 và buổi sáng sớm tháng 7. Huang Renjun sẽ chia sẻ với anh những gì cậu đã ăn. Mark Lee nói rằng có một cô gái trong bệnh viện có đôi mắt rất giống Huang Renjun, mỗi lần nhìn thấy anh đều không thể không nhìn chằm chằm một lúc, Huang Renjun nói rằng mình đã nhận được hoa hồng từ Lee Haechan vào ngày lễ tình nhân.

Mark Lee đã hỏi Huang Renjun vào đêm trước khi trở về nhà: "Nếu anh trở về, chúng ta có thể quay lại với nhau không?"

Huang Renjun không trả lời và chụp một bức ảnh gửi cho anh.

Cậu đã xăm chữ MARK trên cánh tay của mình trong năm cuối đại học.

***

Khi Huang Renjun tỉnh lại, trong phòng rất yên tĩnh, Na Jaemin đang ngồi ở bên giường nghịch điện thoại di động, nhìn thấy Huang Renjun tỉnh lại thì lập tức nhẹ giọng hỏi cậu cảm thấy như thế nào.

Huang Renjun nở một nụ cười khiến cậu ta cảm thấy yên tâm, cuối cùng Na Jaemin cũng đặt tảng đá lớn trong lòng xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Huang Renjun những lời muốn nói đều giữ lại trong miệng.

"Mark Lee đã trở về, anh ta hiện tại là bác sĩ chăm sóc của cậu"

Huang Renjun chớp mắt hai lần, giả vờ không quan tâm: "Không liên quan gì đến tôi"

"Ái chà chà" Na Jaemin bày ra vẻ mặt không đành lòng "Cầu xin hai người, có thể bớt một chút được không?"

Huang Renjun quay đầu sang một bên, không có tiếp thu lời nói của cậu ta, nhưng trong lòng rất mong được gặp Mark Lee. Không phải là bác sĩ tham vấn, cứ như vậy chăm sóc bệnh nhân luôn sao?

Uống thuốc xong, Huang Renjun không lâu nữa lại chìm vào giấc ngủ, ban đêm, cậu mơ hồ cảm thấy có người đang hôn lên trán mình, Huang Renjun mở mắt ra, suýt nữa thì hét lên.

Mark Lee gầy rồi, đây là cảm giác đầu tiên của Huang Renjun khi nhìn thấy anh "Sao anh ở đây?".

Mark Lee cười, nói nhỏ: "Anh là bác sĩ chăm sóc của em".

Huang Renjun vểnh môi: "Bác sĩ trực ban đêm vẫn có trách nhiệm ở cùng bệnh nhân sao?".

Lần này, Mark Lee trực tiếp hôn lên môi Huang Renjun, đưa tay vuốt tóc trên trán của cậu "Đúng vậy, anh cũng chịu trách nhiệm về việc hôn những người đang giận dữ nữa kìa".

Sau đó Huang Renjun mới bật cười, đưa lưỡi vào khoang miệng, chủ động cúi người hôn anh.

"Thuốc rất đắng, đúng không? Na Jaemin đã nói cho anh biết khi em uống thuốc sẽ như thế nào."

Huang Renjun đã nguyền rủa Na Jaemin , người đã phản bội cậu và không thể không hành động như một đứa trẻ với người yêu của mình.

"Hôn ngọt ngào thật đó"

Dù đã trải qua bao lâu, anh vẫn yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro