Khử bọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 蜉蝣感官

01.

"Anh đang nuôi em à?" Huang Renjun nuốt miếng bánh mì nướng đã hỏng và nhìn thẳng vào người đối diện. 

Từ nuôi có thể có rất nhiều nghĩa, nhưng xét theo tình hình hiện tại, Huang Renjun ngủ trên giường nơi anh đang sinh sống, ăn bữa tối mà anh đã gói ghém lại. Nếu Huang Renjun là một con vật nhỏ, anh gần như có thể dùng từ nuôi dạy mà định nghĩa, nhưng đối tượng lại là con người, khiến cho khái niệm này trở nên mơ hồ và Mark Lee chọn cách trốn tránh nó, anh mở nắp lon nước có ga và đưa nó qua.

Huang Renjun hiếm khi uống nước có ga, ông chủ sẽ nhét vài lon nước có ga vào chỉ khi cửa hàng đang xử lý đồ ăn sắp ra lò, thông thường đồ uống có ga là mặt hàng phổ biến rất được ưa chuộng, và hầu như không bao giờ được giữ lại cho đến khi hết hạn. Cậu nâng niu nó bằng cả hai tay, hàm hơi khép lại khi cắn chặt miệng lon, nhưng ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của Mark Lee dù chỉ một giây.

Người đối diện không có trả lời cũng không nhìn cậu, chỉ cúi đầu ăn một mình, nhưng trong lòng Huang Renjun đã nhẹ nhõm rất nhiều khi cậu cầm lấy lon nước, chỉ cần anh không phủ nhận, đối với Huang Renjun thì đó là kết quả lạc quan nhất.

Huang Renjun vẫn nhớ như in ngày được Mark Lee đưa về nhà, hơi thở từ miệng cậu hóa thành sương mù bao phủ lấy bàn tay của Mark Lee, cậu sợ ghê tởm đến người đã tốt bụng cứu mình, sau khi hô hấp ổn định, Huang Renjun chỉ có thể vội vàng kéo mép quần áo lau đi nước bọt, trong lòng đầy lo lắng, cảm xúc tội lỗi và sợ hãi trào dâng, nhưng cậu không nhận thấy nước mắt của mình, nó cũng đang rơi từng giọt trên cẳng tay của Mark Lee.

Mark Lee không phải là người có trái tim sắt đá, vài giọt nước mắt này càng làm trái tim anh chua xót hơn, không thể bỏ mặc người này ngoài đường được, anh vỗ nhẹ vào chân Huang Renjun ra hiệu cho cậu bám vào lưng mình. Ngay khi đứng dậy, xương sườn bị gãy đã cảnh báo Mark Lee không được làm quá sức, anh nhịn xuống cơn đau để mang đứa trẻ gầy guộc này trở về nơi ở của mình.

Cậu biết mình bị hen suyễn. Những người lớn đến cô nhi viện trước đây cũng biết rằng, cho dù cố gắng cư xử tốt thì bọn họ vẫn phải ở lại cô nhi viên cho đến khi 15 tuổi. Đây là năm đầu tiên cậu làm ở nhà hàng Trung Quốc, thật khó để tìm được một nơi mà gương mặt gốc Á như Huang Renjun vẫn là làm lao động tự do, vì vậy ông chủ đối xử với cậu khá tốt, ít nhất cũng là ăn no mặc ấm cùng vài viên thuốc.

Công việc rửa bát một cách máy móc thật vô vị, niềm vui duy nhất của Huang Renjun là quan sát khách hàng trong nhà hàng, bởi vì ở khu phố Tàu hầu hết mọi ngoại hình và chủng tộc đều đã ghé thăm. Huang Renjun hiếm khi giao thiệp với mọi người. Hầu hết những người bạn đồng hành trong cô nhi viện đã sớm đến nhà mới sau khi hòa nhập, hầu hết họ đều khỏe mạnh và việc họ được nhận làm con nuôi là điều bình thường. Trong tương lai, những đứa trẻ trong cô nhi viện dần nhỏ hơn Huang Renjun rất nhiều, và rất khó để kết bạn theo nghĩa thông thường.

Chủ nhà hàng Trung Quốc không muốn lãng phí khuôn mặt đẹp đẽ của Huang Renjun, ông ta yêu cầu cậu làm nhân viên gọi món hoặc bồi bàn, tuy nhiên Huang Renjun khá sợ giao tiếp nên chỉ có thể tỏ ra rụt rè khi nói được vài câu bằng tiếng Anh liền chạy trốn vào bếp, còn gì bằng bát đĩa sáng bóng sau khi được rửa xong.

Lần đầu đến nhà hàng, Mark Lee mặt đỏ ngầu nhìn xung quanh như thể đang nghiên cứu gì đó. Nếu là người của cục Y tế thì Huang Renjun đã không lo lắng, cậu làm công việc này mỗi ngày và không sợ việc bị kiểm tra. Nhưng người của cục Y tế sao có thể có khuôn mặt như thế này, vết thương chưa hoàn toàn đóng vảy, nhìn gần có thể thấy một chút máu, Huang Renjun không dám nhìn, cậu chỉ rụt rè đưa thực đơn lên, ánh mắt nhìn theo ngón tay của Mark Lee nửa nghe nửa đoán các món ăn mà anh yêu cầu.

Bánh bao thì đúng nhưng nhân thì sai. Ông chủ không biết bị viêm mũi hay cứng cổ, mấy ngày gần đây nhà hàng chỉ dựa vào đứa trẻ ngoan ngoãn như Huang Renjun để giữ cho nó hoạt động, đây là lần đầu tiên cậu làm việc ở tiền sảnh, và khi Mark Lee chỉ tay về phía cậu, cậu biết rằng mình nên quay trở lại phía sau bếp.

Dù đã sống ở đây mấy năm nhưng Huang Renjun chỉ có thể nhắm mắt yên lặng khi những dòng chữ tiếng Anh xuất hiện trước mắt, khó mà nói ra là cậu không hiểu được chúng nó. Mark Lee nhìn thấy vẻ đần độn trên mặt cậu, anh khẽ cau mày, trợn mắt hỏi, cậu hiểu không? Câu này bằng tiếng Hàn. Mark Lee cũng có gương mặt đậm chất châu Á, bố và mẹ đều là người gốc Hàn, mặc dù tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của anh nhưng tai nghe mắt thấy từ khi còn nhỏ cũng đủ để anh có thể trao đổi vài câu đơn giản.

Nghe thấy tiếng Hàn mà người kia buột miệng, Huang Renjun ánh mắt sáng lên, cậu gật gật đầu, "Vừa rồi anh nói tiếng Anh quá nhanh, nghe không hiểu lắm á."

Mark Lee đang cầm bánh bao trên đĩa, cắn đũa trong miệng trầm tư vài giây mới nói: "Không sao, cậu giúp tôi ngầu thêm một chút."

02.

Khi Huang Renjun thức dậy từ gác xếp, chiếc máy sưởi ở giường đối diện vẫn đang thổi ra không khí ấm áp.  Mark Lee đã đi ra ngoài từ sớm, anh ấy phải làm việc hàng ngày, thỉnh thoảng khi Huang Renjun nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu sẽ đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn theo bóng lưng Mark Lee đang đi xuống cầu thang.

Huang Renjun luôn tò mò về danh tính của người đàn ông châu Á này, sau khi gặp nhau ở nhà hàng Trung Quốc, cậu nằm trên chiếc giường nhỏ chưa đầy một mét mỗi đêm nhìn vào đốm sáng phản chiếu qua khung cửa sổ trên trần nhà, suy nghĩ về nguồn gốc của những vết sẹo không phù hợp với khuôn mặt sạch sẽ ấy.

Bất quá, nó không hề xấu, Huang Renjun đã nghĩ như vậy.

Sau khi sống trên gác xếp của Mark Lee, Huang Renjun hiếm khi có cơ hội nói chuyện với anh. Đi sớm về khuya đã trở thành thói quen hàng ngày, anh dành phần lớn thời gian cho việc hút thuốc ở tầng dưới, Huang Renjun chủ yếu ngủ vào ban ngày, còn ban đêm cậu sẽ nhìn lưng ghế sô pha đang nhấp nhô theo nhịp thở, giá như cậu có thể vươn tay ra để vỗ về những mệt mỏi và lo toan cho anh.

Mark Lee trở về nhà, anh thất thần nhìn chằm chằm vào chiếc hot dog được vắt đầy sốt đang nằm ngổn ngang trên bàn ăn, anh biết đứa trẻ mình mang về đang tắm khi có tiếng nước chảy bên trong phòng tắm vọng ra. Mark Lee chưa bao giờ có thể quen với việc căn gác xếp này có sự hiện diện của những người khác, sống một mình là cái mác đã gắn liền với anh từ khi còn đi học, cũng chính vào lúc này anh không thể phủ nhận sự thật rằng con người là động vật xã hội, Huang Renjun dường như đã mang lại sức sống cho căn gác xếp của mình.

Cửa phòng tắm mở ra, Huang Renjun đang mặc áo phông của anh, tay cầm lấy khăn lau tóc, ngay khi ánh mắt họ chạm vào nhau, đối phương chỉ khẽ mở miệng mà không nói gì. Huang Renjun cảm thấy xấu hổ, bởi vì cậu sợ quần của Mark Lee sẽ hơi dài đối với mình, cậu sợ ống quần của anh sẽ bị mình làm ướt bởi nước trên sàn phòng tắm nên hạ thể cậu hiện tại đang trống không và mặt của cậu bắt đầu nóng như phát sốt.

"Tôi mua thuốc cho cậu đang để nó ở trong túi." Mark Lee đi về phía cậu, nhiệt độ trên mặt dường như cũng làm tay anh nóng lên.

Thật lạnh. Huang Renjun tự nghĩ, Mark Lee ngày nào cũng mang hơi lạnh trở về nhà còn bản thân cậu thì đang làm tổ trong căn gác xếp ấm áp của anh. Huang Renjun nhận ra rằng tay anh không còn tê cóng nữa, lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu có cảm giác mình như một bông hoa trong nhà kính. Cậu nghiêng đầu, cố gắng dán má vào lòng bàn tay anh, cậu muốn truyền hơi ấm từ cơ thể mình cho anh.

Như vậy, Mark Lee cuối cùng cũng ngủ trở lại giường của mình sau một thời gian dài, anh ghé vào lỗ tai Huang Renjun thở vài hơi, nhiệt độ trên giường không ngừng tăng lên. Huang Renjun tham lam xoa lọn tóc rũ xuống trên trán của Mark Lee, những người xung quanh đều đã ngủ say, chỉ còn lại Huang Renjun đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì khám phá mới của mình.

Thân nhiệt của bọn họ hiện tại đã gọp lại thành một.

03.

Chỉ có người tốt xuất hiện trong thế giới của Huang Renjun. Ông chủ nhà hàng Trung Quốc cho cậu ăn là một người tốt. Bác sĩ già người Trung Quốc bốc thuốc cho cậu cũng là một người tốt. Và Mark Lee, người đã đưa cậu trở về nhà của mình và để cậu ngủ trên một chiếc giường êm ái cũng là một người đàn ông tốt.

Cho nên cậu cố gắng quên đi cảnh tượng hoảng loạn ngày hôm đó, nhưng trí nhớ về căn bệnh này rất rõ ràng. Vấn đề này đã xảy ra với cậu trong một thời gian dài, nó bắt đầu xuất hiện vào ngày bố mẹ cậu qua đời. Vụ hoả hoạn trong quán mì nhỏ chính là nguyên nhân sâu xa, khói đen đặc quánh đến nghẹt thở, nước mắt cậu được lính cứu hỏa lau sạch, kể từ đó nhà của Huang Renjun lần lượt trở thành cô nhi viện.

Cậu có khuôn mặt đáng yêu, ít nói, ngoan hiền, còn có tài vẽ tranh nhưng khả năng miễn nhiễm kém đã trở thành lý do khiến người muốn nhận nuôi phải cân nhắc lại, chẳng ai dám nhận một đứa trẻ ốm yếu về nhà.

Huang Renjun dựa vào việc rửa bát để đổi lấy thức ăn, dựa vào việc chuyển hàng để đổi thuốc, và cậu thừa nhận những phúc khí này đều là do người khác ban tặng. Đối với một ân nhân như Mark Lee, Huang Renjun luôn muốn làm điều gì đó cho anh, cậu muốn biết anh cần gì.

Vào đêm Giáng sinh, Mark Lee không kết thúc công việc như mọi ngày mà vội vàng muốn chạy thật nhanh về nhà, đến nhà hàng mua mang về một con gà tây, mặc dù anh là một người theo đạo Thiên Chúa nhưng nghi lễ như thế này chưa từng xảy ra khi chỉ có một mình. Rõ ràng là không quá muộn để trở về nhà, nhưng đứa trẻ đã nằm ngủ sấp trên bàn với những bức tranh vẫn còn nắm trong tay. Và nhân vật chính trong bức tranh không phải ai khác mà chính là anh.

Mark Lee gõ lên bàn, đôi mắt ngái ngủ không giấu được vẻ vui mừng trong con ngươi của Huang Renjun, người trước mặt vô thức nhếch miệng, mơ hồ nói: "Anh về rồi à."

Mark Lee đội chiếc mũ len của Huang Renjun lên cho cậu, cố tình kéo thấp che đi đôi tai của Huang Renjun vì sợ lạnh, anh đồng thời nắm lấy bàn tay cậu và bước ra ngoài giẫm lên tuyết. Cơn buồn ngủ của anh dường như biến mất khi nhìn xuống đôi ủng bị dính tuyết, một nửa khuôn mặt được quàng khăn cổ che giấu niềm vui sướng đang thăng hoa, dấu chân anh giẫm lên tuyết một cách vô trật tự, nhưng bàn tay anh đang nắm lấy lại rất bình yên.

"Bình thường em cũng có thể tự mình ra ngoài hóng gió." Mark Lee nhìn mọi người xung quanh đang gây náo nhiệt, lần đầu tiên nghĩ rằng thời gian ngoài giờ làm việc cũng thật quý giá.

"Tuyết đẹp thật đó nhưng rất lạnh." Huang Renjun dụi mặt trong chiếc khăn quàng cổ từ bên này sang bên kia, bàn tay đang nắm lấy Mark Lee vô thức siết chặt hơn một chút. "Hôm nay trời ấm, nên vừa đẹp vừa không lạnh."

Dưới ánh đèn đường, Mark Lee ôm lấy khuôn mặt của Huang Renjun và hôn lên, anh tiến đến giữ chặt lấy đôi môi của cậu và đưa lưỡi mình vào để bọn họ cùng trao đổi nước bọt. Sau nửa đêm là lễ Giáng sinh, là ngày thiêng liêng đối với những người theo đạo Thiên Chúa, nhưng anh đã phá bỏ lời thề vào ngày này, không quản ngại mà cố gắng tiến đến gần hơn đứa trẻ đã vô cớ xông vào cuộc sống của mình một cách không kiểm soát, và hành động của anh còn phản ứng nhanh hơn não, thậm chí nếu anh có bị Chúa trời trừng phạt, không có cách nào khác.

Huang Renjun có chút thiếu dưỡng khí khi bị anh hôn, nửa bàn tay lộ ra bên ngoài tay áo nắm chặt lấy áo khoác của Mark Lee không để anh ngã về phía sau.  Đây là lần đầu tiên cậu hôn ai đó, cảm giác thật...nóng bỏng, như được yêu, và hạnh phúc.

Cho nên khi câu hỏi thẳng thừng của Huang Renjun chạm đến đỉnh đầu, Mark Lee chỉ có thể bất lực cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn trả lời, "Renjun biết anh cần gì mà."

"Anh đã nói vào đêm Giáng sinh sẽ thật tệ nếu em về nhà mà nhận ra rằng anh không có ở đó."

Anh cần được cần, anh cần cậu cần đến anh.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#markren