Secret

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trực giác mách bảo rằng có thứ gì đó không ổn khi Rayne nhìn thấy Mash đứng đó, ngón tay chôn sâu vào vách đá bên ngoài hang động, nhưng không cất tiếng, thậm chí chẳng nhìn anh. Rayne và Mash không hề có cuộc hẹn bí mật nào ở đây cả, lại còn là một hang động nhỏ dưới triền đồi, nơi cách khá xa nhà của Mash.

Vách đá cứng ngắc cũng chỉ như những miếng xốp dưới tay cậu ta, dễ dàng bị bóp vụn. Mash hơi lảo đảo khi mất điểm tựa, vẫn cúi gằm mặt xuống, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ khó hiểu. Rayne nhìn thằng nhóc mình quen biết mà sao cảm giác thật xa lạ, thầm xác định nó không được bình thường, định ra tay đánh ngất cậu rồi mang về trường.

"Partis-"

Mash như biết được ý định của Rayne, chỉ để anh kịp nhìn thấy tàn dư của tảng đá vỡ vụn, cậu lao đến hất văng cây đũa phép rồi đè chặt tay anh trên tường đá.

Rayne kinh ngạc nhìn con ngươi giăng kín tơ máu của Mash. Nó thèm khát, như thể là đôi mắt của một con thú săn, nôn nóng muốn dùng răng nanh đâm thủng da thịt của con mồi đã bị dồn vào đường cùng, không còn lối thoát.

Mash chen đầu gối vào giữa hai chân Rayne, gục xuống hõm vai anh. Từng hơi thở nóng bỏng của cậu cứ thể phả vào cổ anh khi cậu tham lam hít lấy mùi hương trên người Rayne, khiến bả vai anh hơi run rẩy, cái gai của nỗi sợ chợt nhen nhóm chồi mũi nhọn trong lòng Rayne.

Rồi anh nếm được mùi vị của sợ hãi khi Mash cố gắng chế trụ hai tay anh trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại của cậu ta bắt đầu mò mẫm trên cơ thể anh.

Rayne cứ như một con thỏ đáng thương bị sa vào bẫy, còn Mash lại như thể một con thỏ hung hăng đang tới kỳ động dục.

Rayne nỗ lực vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của kẻ trước mặt, nhưng khi trong tay không còn đũa phép, thì chút sức lực ít ỏi của anh chẳng thể nào đọ lại với Mash ngay cả lúc bình thường, chứ đừng nói đến khi ham muốn của cậu ta đang trào dâng vô cùng mãnh liệt.

Thứ quái quỷ gì vậy? Cậu ta trúng tà thuật rồi à?

"Mash Burnedead! Buông tôi ra!"

Rayne gằn giọng khiến Mash ngừng lại, nhưng cậu như không hiểu anh nói gì mà ngẩng đầu, đưa con mắt tràn ngập khao khát được thỏa mãn dục vọng nhìn anh. Chưa để anh có cơ hội phản ứng, Mash đã tiến tới ngậm lấy đôi môi đang hé mở. Miệng lưỡi quấn lấy nhau, vồ vập đầy nóng vội.

Rayne nhanh chóng mất hết dưỡng khí, đầu óc choáng váng, anh dùng khuỷu tay đập vào vai cậu muốn thoát ra. Nhưng Mash nào có quan tâm, cậu ngấu nghiến đôi môi của anh thật lâu, mặc kệ nước bọt trào khỏi khóe miệng, nhiễu xuống cằm.

Cho đến khi Rayne tưởng như anh sẽ ngất đi thì Mash mới luyến tiếc rời khỏi môi anh, vẻ rất hài lòng liếm đi vệt nước còn sót lại, thích thú nhìn gò má anh ửng hồng cùng màn sương mỏng phủ lên đôi mắt. Rayne khó khăn hít thở, cơ thể không đứng vững nổi nữa, phó mặc cho tay của Mash giữ lấy toàn bộ trọng lượng của mình.

Mash không để cho anh có thời gian thích ứng, dứt khoát giựt đứt cúc áo của anh, bàn tay ấm nóng chậm rãi mơn trớn trên khắp da thịt. Rayne yếu ớt phản kháng, nhưng cái vẫy vùng nhỏ bé của anh thì làm được gì.

"Cậu..! Tên khốn!"

Mash còn muốn thấy nhiều biểu cảm của anh hơn nữa, cúi đầu xuống đặt dấu hôn lên cần cổ anh, liếm mút hai đầu nhũ, tay còn lại không an phận trượt xuống vòng eo anh. Từng cử chỉ của Mash đều khiến Rayne rùng mình, anh cắn răng cố ngăn những tiếng rên rỉ có thể bật ra bất cứ lúc nào.

Mash liếc nhìn anh, vẻ rất không hài lòng, cậu ngừng chơi đùa phía trên mà đưa tay xuống đũng quần anh sờ soạng. Rayne giật mình, bàng hoàng khi nghĩ đến điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Đời lắm trớ trêu vậy đấy, Mash mạnh bạo xé rách quần của anh, ngón tay lần mò theo khe mông xuống nơi nhạy cảm phía sau rồi đút vào không chút do dự. Rayne đau điếng người, hít vào một hơi khí lạnh, hang động chật hẹp cũng theo đó mà thít lại.

Anh trừng mắt nhìn cậu, cái nhìn đầy căm phẫn, như hận không thể vùng khỏi sự giam hãm này để xé xác đối phương thành trăm mảnh. Nhưng sau cùng cũng chỉ là một ánh mắt tuyệt vọng mà thôi.

Mash cười nhạt, cúi xuống liếm đi những giọt nước mắt mặn chát đọng lại trên khóe mắt anh. Hành động thật nhẹ nhàng, nhưng ngón tay còn cắm trong lỗ hậu của Rayne thì không như thế. Nó khuấy động, di chuyển lên xuống, mỗi lúc một sâu hơn. Hơi thở của Rayne rối loạn, sự khó chịu và đau đớn nuốt trọn tâm trí anh, chặn đứng mọi ý chí kháng cự.

Mash nhìn anh chật vật thì càng vui vẻ hơn, cậu rút tay ra, giơ lên trước mắt anh rồi giở giọng điệu giễu cợt.

"Xem vị Thánh Nhân cao quý Rayne Ames trước mặt tôi đi, được nhìn thấy gương mặt dâm tiện này của anh cũng là một cảm giác vô cùng mới mẻ đấy."

Nói đoạn cậu bóp hàm của anh bắt phải mở miệng, sau đó chọc ngón tay vừa rút ra từ phía sau anh vào sâu trong cuống họng.

"Nếm thử đi, chẳng lẽ bị bất kỳ thằng đàn ông nào đâm vào mông anh cũng sẽ chảy nước nhiều tới vậy sao?"

"Vậy mà lại có một thằng chó chết rất thèm muốn cơ thể của tôi đấy, còn muốn nhai đến cái tủy cuối cùng luôn phải không?"

Rayne phóng ánh nhìn đầy khiêu khích đến kẻ trước mắt, trong phút chốc hoàn toàn quên đi nỗi sợ đang không ngừng giày vò cả thể xác lẫn tinh thần anh. Đôi mắt của Mash chỉ còn một mảng u tối bao trùm, cậu giận dữ kéo Rayne về phía mình, tàn nhẫn đè anh xuống nền đất lạnh.

Cậu chôn mặt trong hõm vai anh lần nữa, phả ra từng hơi thở nóng bỏng, cái lưỡi ướt át liếm dọc cần cổ anh.

"Rayne Ames, anh cái gì cũng biết, chỉ duy nhất biết điều là không."

Mash vừa dứt lời thì cắn thật mạnh vào bả vai anh, răng nanh đâm thủng da thịt, máu chảy theo dòng thấm đẫm áo choàng của cậu. Cơn đau buốt ập xuống quá bất ngờ, Rayne hét lên một tiếng, tay nắm chặt tóc của Mash muốn kéo cậu tách ra khỏi cơ thể mình.

Phía dưới của Mash đã căng cứng từ lâu, cảm giác bứt rứt khó chịu cũng đã bào mòn sức chịu đựng của cậu đến giới hạn. Cậu nâng hông anh lên, không tiếp tục dạo đầu nữa mà đâm thẳng vào. Không cho anh cơ hội thích ứng, Mash đã gấp gáp chuyển động, thành công tạo nên một chất bôi trơn màu đỏ tươi.

Rayne hít một hơi, khó khăn điều chỉnh lại nhịp thở, để rồi hãi hùng khi cảm nhận được thứ quái vật kia đang chôn sâu bên trong.

Cuối cùng Rayne cũng biết thế nào là ám ảnh kinh hoàng.

Anh thậm chí còn có thể nếm ra được cái mùi vị thống khổ trong nước mắt của chính mình.

Mash đã không còn là Mash nữa. Không, đúng hơn là từ khi cậu ta đè chặt tay anh, kẻ này đã không còn là thằng nhóc năm nhất vô năng ngờ nghệch mà anh quen biết nữa.

Rayne thậm chí còn chẳng có nổi một phút giây đủ tỉnh táo để suy nghĩ xem rốt cuộc thứ ma pháp chết tiệt này bắt nguồn từ đâu, mạnh mẽ đến độ dễ dàng chi phối suy nghĩ và hành động Mash Burnedead.

Rayne càng khổ sở, kẻ ở trên anh càng hưng phấn, nắm chặt hông của anh mà hung hăng ra vào. Cậu ta si mê cái xúc cảm khi lỗ hậu của anh thít lại sau mỗi lần lút cán, cảm nhận rõ cái hang động ấm nóng chật hẹp ấy đang bao trọn từng đường gân trên dương vật cậu.

Rayne cảm thấy phía dưới của mình tràn ngập chất dịch dính dớp nhầy nhụa - thứ đáng lý ra không nên có ở một người đàn ông như anh. Anh cố gắng dùng chút sức lực ít ỏi còn lại để ngăn những tiếng nấc nghẹn đáng xấu hổ đang trực chờ nơi cuống họng, răng cắn chặt môi rướm máu, ngón tay bấu mạnh xuống nền đất. Đau đớn xé nát ruột gan, những thanh âm nhục dục khi va chạm xác thịt khiến đầu óc anh như tê dại, trống rỗng, nhận thức mụ mị dần theo mỗi lần nhấp nhả.

Rayne vẫn chưa dám tin vào sự thật, rằng bản thân đang bị cưỡng hiếp bởi một thằng nhóc con năm nhất. Anh thực sự mong đây chỉ là một cơn ác mộng, nhưng cái cảm giác chân thực của cự vật đang không ngừng di chuyển phía dưới đã bóp chết chút hi vọng nhỏ nhoi le lói trong anh. Nó tàn nhẫn xâm nhập, lút cán, rồi càn quét, khai phá nơi ẩm ướt sâu nhất bên trong anh. Đôi mắt của Mash đã sớm mất đi tiêu cự, cậu ta cúi đầu xuống, ép Rayne không được nhắm mắt, không được trốn thoát khỏi hiện thực trần trụi; ép anh phải tự mình chiêm ngưỡng cảnh tượng cơ thể bị xẻ đôi bởi dương vật của cậu.

Bao đau đớn, uất ức, căm hận, cậu muốn anh sẽ phải gặm nhấm chúng cùng nỗi tủi nhục đáng ghê tởm đến cuối đời, để rồi ôm cái nhục nhã ấy chôn vùi cùng thân xác tanh tưởi nơi mồ sâu mãi mãi.

"Mash...dừng lại đi...xin cậu.."

Giọng của Rayne như vỡ vụn, đôi mắt bị đeo bám bởi cái lạnh lẽo thường ngày giờ chỉ còn có thể thấy một màu tình dục ám muội.

Nhìn anh tuyệt vọng, đau đớn, khóc lóc cầu xin dưới thân, Mash có chút mủi lòng. Nhưng con cu lu mờ lí trí, biểu cảm khiêu gợi của Rayne chỉ khiến cho sự hưng phấn trong cậu lên tới đỉnh điểm.

Mash vồ lấy đôi môi sưng đỏ của anh một lần nữa, tham lam liếm mút, tận hưởng chút dư vị ngọt ngào sót lại trong khoang miệng anh. Bàn tay cậu lần mò xuống phía dưới xoa nắn cặp mông mềm mại, để nó nhanh thích ứng hơn với nhịp nhấp nhả dồn dập.

Rayne bất lực để những tiếng rên trần tục thoát ra khỏi cổ họng, liên tục gọi tên Mash cầu xin cậu dừng lại. Anh đã bắn không chỉ một lần, toàn thân rã rời, nếu cứ tiếp tục thế này thì anh sẽ chết mất.

Rayne thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.

Nhưng Mash thậm chí còn chưa bắn.

Cậu bắt đầu chuyển động nhanh hơn, vội vã hơn, khiến anh từng cơn nảy mình, ôm chặt đầu của cậu rên rỉ. Tiếng của Rayne rót vào tai Mash, như cọng lông hồng lướt qua lòng cậu ngứa ngáy. Cậu cắn vào cổ anh, không sâu nhưng đủ để tạo nên một dấu vết tình dục mờ ám.

Sau đó Mash giữ chặt hông của Rayne, mạnh mẽ bắn hết tinh hoa vào trong. Anh cong người, cơ thể căng cứng đón nhận thứ dịch ấm nóng đốt cháy cả vùng bụng dưới. Mash thở ra một hơi dài thỏa mãn, chưa rút ra ngay mà vẫn cắm sâu trong anh tới tận gốc. Cậu cúi người xuống, vén những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của anh sang một bên, dịu dàng đặt lên má anh một nụ hôn phớt.

"Rayne, em muốn, anh mang thai con của em."

Chỉ cần Rayne mở mồm từ chối, Mash nhất định sẽ bắt đầu hiệp thứ hai.

Nhưng giờ anh chẳng còn hơi sức đâu để trả lời cậu nữa. Rayne xụi lơ trong lòng Mash, một mớ hỗn độn đáng xấu hổ, cơ thể anh vẫn giật nảy lên mỗi khi đống tinh dịch phía sau tràn ra ngoài.

Rayne cảm thấy đầu óc quay cuồng, thứ cuối cùng anh có thể nhớ được là tấm áo choàng mà Mash phủ lên người anh. Sau đó cậu ôm lấy anh, nhẹ nhàng như thể cậu ta và con dã thú đói khát lúc trước chẳng hề liên quan đến nhau.

Rồi trước mắt Rayne tối sầm.

*

Vài ngày sau, Mash đứng trước sự phán quyết của bộ pháp thuật. Rayne vẫn xuất hiện, vẫn cúi đầu xuống xin cho cậu một cơ hội. Gương mặt anh không hề lưu lại chút mệt mỏi nào, luôn là cái điệu bộ lạnh lùng đầy xa cách.

Có thể guồng quay công việc của một Thánh Nhân đã làm chai sạm khả năng chịu đựng thể xác của anh, nhưng thật băn khoăn không biết cái nỗi ám ảnh về tinh thần kia đã bị anh đè nén xuống nơi nào rồi.

Mash tỏ ra vô cùng bình thường khi đối mặt với Rayne, giống như cậu ta chẳng hề nhớ mình đã gây ra tội tày trời gì. Cả hai lướt qua nhau, Rayne thực sự muốn dùng Partisan xiên thủng người Mash, nhưng cuối cùng lại chỉ trao cho cậu một ánh nhìn ghét bỏ.

Xem ra cậu ta thực sự không nhớ gì.

Dot đề nghị cả nhóm cùng đi chơi sau buổi thẩm tra của Mash, nhưng cậu không vội đồng ý đi ngay mà quay sang nhìn Finn, hỏi rất nghiêm túc.

"Này Finn, con của anh trai thì cậu gọi là gì?"

Finn ngớ người nhìn Mash, sao khi không lại hỏi cái này vậy.

"Gọi là sao cơ? Thì tớ gọi nó là cháu thôi.."

Mash gật gù, sau đó xoa cằm như thể đã thông suốt.

"Ồ, vậy là cậu sắp có cháu rồi đấy."

"Hả?"

*

Rayne đứng một mình trong căn phòng trống trải, tay đặt trên da bụng phẳng lì, rồi cấu mạnh. Anh cảm nhận được rồi, thứ đang kí sinh trong cơ thể anh, bòn rút pháp lực của anh từng chút một.

Rayne muốn phá bỏ thứ gớm ghiếc ấy, cái minh chứng cho sự yếu đuối của anh, nhưng nghĩ đến sinh linh bé nhỏ nào có tội tình gì, anh không đủ tàn nhẫn để xuống tay giết chết nó.

Vậy nên Rayne chỉ còn cách giữ bí mật, chuyện Mash Burnedead có một đứa con.

---End---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro